Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 103: Chân tướng (08)



Nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy chủ ý này rất đáng tin, Mã Thanh Lam thật sự không muốn chờ thêm nữa, chỉ muốn lập tức đi sắc dụ nàng dâu nhà cô. Nhưng là, cho dù Mã Thanh Lam muốn đi thì cũng phải xem thử có thể đi được hay không.

"Tiến sĩ Mã là người giữ chữ tín, tôi đã nghĩ kế cho cô rồi, như vậy chuyện của tôi cũng nên làm cho xong thôi. Khi nào chúng ta bắt đầu?"

Đầy mặt xuân tình nhộn nhạo, liếc mắt một cái thì Giản Mạc dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được bây giờ Mã Thanh Lam muốn làm gì.

"Cô làm gì có nghĩ kế cho tôi chứ, đây rõ ràng là kế của tôi mà. Chẳng qua chuyện đã hứa thì tôi sẽ giữ lời, lại đây đi, ngồi yên, lập tức bắt đầu." Mã Thanh Lam rất không cố kị hình tượng liếc mắt người kia một cái.

Thật ra thì những dụng cụ mà Mã Thanh Lam mang đến từ phòng thí nghiệm cũng rất đơn giản, một cái laptop, và một vài thứ linh tinh cần thiết.

"Nằm lên sofa đi, sau đó nhắm mắt lại." Mã Thanh Lam đem vài thứ dán lên huyệt thái dương của Giản Mạc, vừa làm vừa nói với Giản Mạc.

"Một lát nữa mặc kệ có đau bao nhiêu thì cũng ráng nhịn, biết không?" Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì Mã Thanh Lam bắt đầu cho chạy phần mềm trên laptop và dặn dò Giản Mạc.

"Ừm."

Một phút, hai phút, năm phút, rồi mười phút trôi qua, Mã Thanh Lam ngồi bên cạnh một mực quan sát sắc mặt cùa Giản Mạc và số liệu đang hiển thị trên màn hình máy tính. Từ những con số đó có thể cho thấy Giản Mạc vẫn chưa đạt đến trạng thái cần thiết, chẳng lẽ kết quả nghiên cứu không thành công sao? Nhưng mà không đúng a, sau khi nghiên cứu xong thì cô đã khảo nghiệm vài lần, trong lúc đó thì số liệu đều có dao động, chứ không phải là một đường thẳng giống như Giản Mạc bây giờ, không có bất kì gợn sóng nào.

Đang lúc Mã Thanh Lam muốn điều chỉnh mức độ tăng lên thì những đường kẻ màu xanh kia bắt đầu dao động. Tần số dao động tương đối chậm, ban đầu chỉ có chút xíu, nhưng càng về sau thì càng có quy luật hơn.

Nhìn số liệu trên màn hình, Mã Thanh Lam đi đến bên cạnh Giản Mạc. Chỉ thấy Giản Mạc đang cong môi, hình như là đang nhớ về chuyện gì đó rất vui vẻ.

Giản Mạc trong giấc mộng đi đến trường học năm xưa của cô. Là sân thể dục cô rất quen thuộc, con người và cảnh vật quen thuộc, có dáng vẻ của cô và Mộc Hi Lương khi còn đi học.

Trên sân thể dục, chỉ thấy Mộc Hi Lương đang chống eo chỉ mũi Giản Mạc mà la mắng, còn Giản Mạc thì yên lặng cúi đầu nghe dạy bảo, một bộ dáng vẻ ngoan ngoãn....

Giản Mạc đi lại gần, nghe đoạn đối thoại kia, cảm thấy rất buồn cười.

"Giản Mạc, cậu có biết mình đợi cậu bao lâu rồi không? Hả! Một tiếng rồi! Mang theo cơm cho cậu, còn cậu thì trốn ở sân thể dục ăn sandwich, cậu nói xem cậu có làm mình tức chết không chứ! Sandwich cái gì chứ, có ngon bằng cơm mình làm cho cậu không hả! Cậu cái đồ ngốc này, ngốc chết luôn!"

Theo tiếng la mắng của Mộc Hi Lương, Giản Mạc chú ý thấy trong tay của tiểu Giản Mạc còn đang cầm một miếng sandwich chưa ăn xong.

Nhất thời đen mặt, lúc đó rốt cuộc cô thích ăn sandwich đến cỡ nào a....

Còn chưa chờ tiểu Giản Mạc mở miệng nói chuyện thì bên kia Mộc Hi Lương đã lấn tới: "Nói, đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi hả! Không nói rõ, không nói chính xác, coi mình xử lí cậu ra sao!"

"Hình như là sáu lần?" Tiểu Giản Mạc mê man ngẩng đầu, không chắc chắn.

Bốp!



"Này, đau lắm đó...." Bị Mộc Hi Lương đánh mạnh một cái lên đầu, tiểu Giản Mạc muốn tố cáo, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người của Mộc Hi Lương thì liền cứng rắn nuốt xuống uất ức.

Mặc dù chỉ đứng bên cạnh nhìn xem, mặc dù người bị đánh là tiểu Giản Mạc, nhưng không biết tại sao Giản Mạc lại cảm thấy đầu của mình cũng đau, cho nên, mười năm trước Mộc Hi Lương là người bạo lực như vậy sao?

"Đau? Còn biết đau, hình như là sáu lần? Trí nhớ của cậu có sai lệch, mình phải đánh mạnh một chút nữa, xem thử cậu có nhớ ra nổi không, rốt cuộc là lần thứ mấy!"

"Huhu.... Được rồi, được rồi, mình sai rồi, là lần thứ mười." Xoa xoa chỗ bị đánh đau, tiểu Giản Mạc mau chóng nhận sai.

Bốp!

Tiểu Giản Mạc đáng thương lại bị hung hăng ngược đãi một phen, Giản Mạc đứng bên cạnh cũng theo bản năng vươn tay lên xoa xoa đầu của mình.

"Cậu không biết xấu hổ hả? Hôm nay là ngày mấy? À.... là ngày 18, vậy mà đã có mười lần không ngoan rồi! Nói đi, muốn mình xử lí cậu thế nào đây?"

Sau đó, ôi thôi, Giản Mạc cứ đứng nhìn dáng vẻ tiểu Giản Mạc bị giáo huấn, thật muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, mình quả thật không có tiền đồ, hóa ra ngay từ lúc bắt đầu thì cô vẫn luôn là người ở thế hạ phong a!

Rất nhiều cảnh tượng sau đó đều là từng chuyện xảy ra ở trường học của Giản Mạc và Mộc Hi Lương. Giản Mạc đều nhìn hết từ đầu tới cuối, chỉ có thể thầm than ba chữ "không tiền đồ". Bởi vì không có một lần nào cô thắng cả!

Đây là hạnh phúc, là kỉ niệm thanh xuân đáng giá, là kí ức thuộc về Giản Mạc và Mộc Hi Lương.

Những cảnh tượng sau đó nữa, lại là chuyện mà Giản Mạc muốn trốn tránh.

Mã Thanh Lam nhìn đường biểu đồ càng lúc càng dao động mạnh hơn, vừa muốn thở phào thì liền căng thẳng lên. Chỉ thấy đường biểu đồ đang dao động có quy luật càng lúc càng mất kiểm soát, lúc nhanh lúc chậm, lúc cao lúc thấp, khiến cho Mã Thanh Lam kinh hãi không thôi.

Chỉ thấy chân mày Giản Mạc cau chặt lại, hai tay siết thành nắm đấm, cảm giác như đang rơi vào trạng thái bất an, không còn dáng vẻ an dật và nụ cười ngọt ngào như lúc nãy nữa.

Đúng vậy, Giản Mạc đang đi vào cơn ác mộng không thể phá vỡ kia. Cô đang đứng nhìn hình ảnh mẹ mình bị bắn chết, bên cạnh đó còn có tiểu Giản Mạc còn quá nhỏ không thể giúp được gì, mà ngay khoảnh khắc mẹ bị trúng đạn đó, máu tươi liền bắn tung tóe. Và tiểu Giản Mạc đứng bên cạnh cũng bị máu ấm văng đầy mặt.

Sau đó liền thấy tiểu Giản Mạc nhào đến trong lòng mẹ, ôm bà khóc tỉ tê. Máu của mẹ chảy quá nhiều, tiểu Giản Mạc đưa tay đè lên vết thương, muốn ngăn cản tốc độ chảy của máu. Thế nhưng vẫn vô dụng, không có chút hiệu quả nào, trên mặt đất vẫn nhuộm đầy máu. Máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay, rất nhanh, trên quần áo của tiểu Giản Mạc cũng bị sắc đỏ nhuộm ướt.

"Mạc nhi, vô dụng thôi, mẹ không được rồi. Đáp ứng mẹ, không nên vì chuyện này mà áy náy được không?" Mẹ Giản hiểu con gái, biết được tính cách của con gái.

"Không, mẹ, nếu như không phải vì con thì chúng ta sao lại gặp tình huống này, đều là vì con, cầu xin mẹ.... đừng chết có được không.... cầu xin mẹ đó...." Nước mắt không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi lên gương mặt của mẹ Giản. Dáng vẻ thống khổ không thể giúp được gì của tiểu Giản Mạc khiến cho bà cảm thấy bất lực, muốn an ủi nhưng đau đớn tấn công khiến cho bà không thể mở miệng nói được gì.

"Mạc nhi.... nhà mình.... sau này.... phải.... thật tốt.... Mặc kệ con.... có quyết định.... thế nào.... Mẹ.... đều ủng hộ con. Hạnh phúc.... là được rồi." Từng tiếng đứt quãng, cuối cùng mẹ Giản vô lực, máu chảy quá nhiều khiến bà choáng váng, ánh mắt dần mê man, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay Giản Mạc, cố gắng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Không.... Mẹ, mẹ cố chịu đựng có được không... Xin mẹ...."



Giản Mạc đứng một bên nhìn hai người trong vũng máu tươi, hô hấp ngưng trệ. Trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó, câu chuyện vốn mơ hồ liền càng lúc càng rõ ràng.

Giản Mạc nhớ ra cô cùng với mẹ chạy đến chỗ này là vì cô tự giam mình trong phòng suốt nhiều ngày, sau đó được mẹ khuyên nhủ và đồng ý, để cho cô và Mộc Hi Lương được ở bên nhau, điều kiện là mẹ Giản muốn gặp được cô gái đã khiến cho con gái mình rơi vào lưới tình.

Hai người vốn đang ngồi trong xe, nhưng sau đó có rất nhiều chiếc xe khác chạy vượt lên, cuối cùng là bao vây xe của họ. Hơn nữa còn bắt họ xuống xe, muốn lợi dụng hai mẹ con để uy hiếp cha của cô.

Nếu như không phải vì cô dẫn mẹ đi tìm Mộc Hi Lương, thì có phải sẽ không xuất hiện tình huống này hay không? Cho nên khi đó cô mới ở trong áy náy và hối hận mà quên mất những kí ức này sao?

Cảnh tượng lại chuyển đổi, lần này là ở nhà của Giản Mạc.

Bên trong Giản gia vắng lặng, người giúp việc nói chuyện nhỏ nhẹ cẩn thận, mà Giản Mạc lúc này đã đi vào trong phòng ngủ của tiểu Giản Mạc. Bên trong một mảnh tối đen, tiểu Giản Mạc đang bất an nằm trên giường, không ngừng gọi mẹ.... Tiểu Lương..... cuối cùng tất cả đều hóa thành ba chữ "thật xin lỗi".

Giản Mạc nhớ ra, lúc đó cô quả thật nhốt mình trong căn phòng tối tăm này, khi đó nội tâm của cô như bị lửa đốt, vô cùng khó chịu. Nhưng cũng chính lần này, sau đó khi tỉnh dậy thì cô đã quên hết mọi chuyện, thứ duy nhất còn nhớ chính là dung nhan của mẹ khi ngã trong vũng máu, chỉ nhớ là vì sơ sót của cha mà khiến cho những người đó có cơ hội, mới khiến cho mẹ phải chết.

Bỗng nhiên, Giản Mạc nghe được âm thanh tít tít phát ra từ bên cạnh mình, cảm giác như càng lúc càng gần, ở sát bên tai.

"Phù, cô hù chết tôi, làm gì mà đột nhiên mở mắt ra vậy." Vốn đang lo lắng Giản Mạc rơi vào ác mộng không thể đi ra được, Mã Thanh Lam muốn dùng phương pháp đặc biệt để đánh thức cô nhưng không ngờ lại Giản Mạc lại đột nhiên mở to hai mắt.

"Nếu không muốn người khác biết, trừ phi đừng làm. Lúc nãy cô định làm gì? Đánh thức tôi?" Giản Mạc cúi đầu nói, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

"Phi, tôi đây không phải là lo lắng cho cô sao. Dù sao thí nghiệm này còn chưa hoàn thành, tôi sợ cô xảy ra chuyện, vậy thì thật có lỗi với Tiểu Hi." Thấy Giản Mạc không sao rồi, còn có tâm tình đấu khẩu thì Mã Thanh Lam cũng yên tâm.

"Ừm."

"Thế nào, thế nào, nhớ ra rồi sao?" Gấp gáp muốn biết tình huống.

"Ừm."

"Vậy cô chuẩn bị khi nào đi tìm Tiểu Hi? Nếu khôi phục trí nhớ rồi thì có phải cũng nên đẩy nhanh tốc độ lên không?"

"Không vội.

Nói như vậy, nhưng khi Giản Mạc nhớ lại nguyên nhân khiến cho mẹ Giản phải ngã mình trong vũng máu thì cô lại có chút không dám đối mặt với Mộc Hi Lương, dù trong lòng biết rõ chuyện này Mộc Hi Lương không có tội gì. Càng không dám đối mặt với cha mình, từ trước đến nay đều dựa vào trí nhớ thiếu sót mà cho rằng đấy là lỗi của ông, nhưng không ngờ người sai nhiều nhất lại là cô....

"Mẹ nó! Không gấp cái con khỉ! Tóm lại là an toàn của Tiểu Hi tôi giao hết cho cô, tôi tin tưởng cô. Đừng tưởng rằng trốn ở chỗ này không lên tiếng thì có thể tìm ra Tiểu Hi, tôi biết cô nhất định có đầu mối, mau đi tìm nhanh lên!"

Mã Thanh Lam không biết Giản Mạc vừa nhớ ra chuyện gì, nhưng từ thái độ của Giản Mạc mà thấy thì luôn có cảm giác chuyện đó đã vượt ra ngoài tưởng tượng?

"Ừm, sẽ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...