Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh
Chương 58: Chương 58
Mà Thẩm Nhạc Thần bên cạnh khẽ mở đôi mắt đen của mình ra, chăm chú nhìn khóe mắt ửng hồng của Cố Mộng Diệp, y thả nhẹ một nụ hôn lên khóe mắt người trong lòng, khẽ thì thầm.
"Thật xin lỗi, để em chịu uất ức rồi".
Nhưng quả thật hiện tại lòng anh có quá nhiều suy nghĩ phức tạp, chưa thể dọn một chỗ sạch sẽ cho em vào ở được, vì thế xin em đừng chạy đi, đợi anh, đợi anh dọn dẹp lại mọi thứ sẽ bù đắp cho em.
Kể từ ngày Cố Mộng Diệp tỏ tình bị thất bại Thẩm Nhạc Thần có thể cảm nhận được người nọ hình như đang né tránh y, đúng theo nghĩa đen trên mặt chữ, chính là né tránh ra mặt nếu gặp y thì sẽ cố gắng đi đường hết sức có thể, vì thế mỗi khi giao nhiệm vụ cho hắn chỉ có thể thông báo qua điện thoại, hoặc tin nhắn.
Vì thế trong một lần chạm mặt với Cố Mộng Diệp ngay tại nhà, Thẩm Nhạc Thần đã cản người lại, mà cái người đang né tránh kia bị bắt lại liền cúi đầu xuống không dám nhìn người trước mặt.
"Mấy nay cậu né tránh tôi?".
Thẩm Nhạc Thần lạnh giọng nói, đưa tay bóp cái cằm trắng trẽo mềm mại của người nọ nâng lên, bắt Cố Mộng Diệp nhìn mình.
Cố Mộng Diệp bị bắt ngẩng đầu lên nhìn, nhưng ánh mắt lại né tránh chẳng dám nhìn Thẩm Nhạc Thần, ấp úng trả lời.
"Không...không có, tôi có né tránh ai đâu".
Thẩm Nhạc Thần nhìn điệu bộ ấp úng, lúng ta lúng túng của người nọ thì hơi khó chịu, dù sao y vẫn thích cái tính lấy lòng của hắn hơn là bộ dạng sợ hãi này.
"Nhìn vào mặt tôi".
Lực tay trên cằm của Cố Mộng Diệp lại tăng thêm lực đạo, khiến Cố Mộng Diệp phải cau mày nhăn mặt.
Cố Mộng Diệp khó chịu ra mặt cáu kỉnh nói.
"Mặt anh đẹp lắm hay gì mà phải nhìn! Bộ có dát vàng trên đó hả?".
Lời vừa nói ra cũng khiến Cố Mộng Diệp lặng thinh, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt người trước mắt, lại nhận ra mình vậy mà lại lỡ lời nói một câu vô nghĩa, khuôn mặt của người trước mặt này có khi còn kiếm được cả trăm tỷ chứ chẳng đùa!
"Không đẹp sao?".
Thẩm Nhạc Thần nhận thấy sự chột dạ của người nào đó trong một giây, y cúi đầu xuống gần nhìn Cố Mộng Diệp đang ngơ ngẩn nhìn y đến mất hồn.
"Thật sự không đẹp?".
Lần cúi đầu này vậy mà lại gần tới mức mũi của hai người chạm vào nhau, khiến Cố Mộng Diệp không kìm được mà đỏ cả mặt, gần như muốn rỉ máu đến nơi luôn rồi.
Cố Mộng Diệp ấp úng nửa ngày vẫn chẳng nói ra được chữ nào, lại nghĩ đến nụ hôn nồng cháy lần trước của hai người, mặt lại càng đỏ hơn, mà mỗi lần hắn xấu hổ như vậy nước mắt sẽ không tự chủ được mà ươn ướt khiến đôi mắt màu nâu nhạt của hắn long lanh hơn rất nhiều, đầy một bộ dạng bị ức hiếp đến đáng thương.
Thẩm Nhạc Thần nhìn vào đôi mắt kia, gần như là chìm đắm cả linh hồn mình vào trong thế giới đó, đôi mắt kia thật xinh đẹp, đẹp như chủ nhân của nó vậy.
Cả hai giữ tư thế như vậy gần hơn nửa ngày, mãi đến khi Cố Mộng Diệp không chịu nổi nữa mà chớp mắt, mọi thứ mới trở lại như cũ, Thẩm Nhạc Thần quay đầu rời đi bỏ lại Cố Mộng Diệp còn đang ngơ ngẩn mặt đỏ chót lại đó.
"Mày nhớ những gì cần làm chưa? Chỉ cần một lần này thành công này thôi, thì sang ngày mai cái tên Thẩm Nhạc Thần được người người biết đến kia sẽ chẳng còn ngày mai nữa".
Thẩm Tệ Phẩm ngồi trong một căn phòng tối đen như mực, xung quanh là những đồ vật đắt tiền giá hàng trăm tỷ, khiến người nhìn vào lóa cả mắt.
Cố Mộng Điệp ngồi trên ghế sopha tay cầm một con dao đồ chơi nhìn có vẻ như vô hại, nhưng khi bị Cố Mộng Điệp cầm trên tay lại khiến người ta không rét vì lạnh, cậu khẽ cười.
"Chỉ là một việc cỏn con".
"Làm hư thắng xe của Thẩm Nhạc Thần thôi là đủ, nhớ tạo hiện trường giả đừng để bị phát hiện không thì rất phiền".
Thẩm Tệ Phẩm nhắc nhở tên kia, chỉ sợ làm không sạch thì ở tù cả đời.
"Không cần mày nói".
Cố Mộng Điệp đứng lên rời đi, bỏ lại một bóng lưng tiêu soái.
"Bảng tin thời sự mới nhất hôm nay, đưa tin về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra tại trạm dừng chân nằm trên đường cao tốc, nguyên nhân ban đầu điều tra được thì chủ nhân của chiếc xe hơi là Thẩm Nhạc Thần - Giám đốc công ty nổi tiếng Nhất Nhật, đột nhiên xe bị mất phanh và không làm chủ được tốc độ nên đã đâm vào trạm dừng chân, được biết không xảy ra tình trạng thương vong nhưng chủ nhân của chiếc xe hơi đang trong tình trạng nguy kịch và được đưa vào bệnh viện, thông tin chi tiết đang được các cơ quan chức năng làm rõ".
Thẩm Tệ Phẩm ngồi trước màn hình tivi nhìn bảng tin thời sự hôm nay, trong lòng là một trận sung sướng không thể tả được khi kẻ mà gã thù nhất đã rớt đài, vì thế mà cảm thấy tách cà phê đang cầm trên tay cũng ngon hơn thường ngày rất nhiều.
Thẩm Nhạc Thần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh thấm ướt cả chiếc áo ngủ, khiến y chẳng khác gì mới được vớt ra từ hồ nước lạnh, cả người y lạnh như băng cơ thể không nhịn được mà run rẩy, đôi mắt đen không tiêu cự nhìn vào một mảnh hư vô nào đó trong căn phòng, mà cảm xúc bây giờ của y vẫn còn chưa dứt ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ kia.
Mãi mới lấy lại được tia lý trí từ hồi ức tưởng chừng như xa xăm nhưng lại như bóng ma đeo bám y vô số lần, cơn ác mộng này vậy mà như lại một hồi chuông cảnh tỉnh y, khiến sự cảnh giác đã lâu bị y gạt bỏ lần nữa bị sự việc này mà nảy sinh càng lớn hơn.
Thẩm Nhạc Thần vì thế mà không ngủ nữa, chỉ cần đặt lưng xuống nhắm mắt ngủ thì cảnh tượng năm đó lại hiện ra vô cùng rõ ràng.
Y nằm trên giường lần nửa mở mắt đã cảm thấy một trận đau đớn khắp người, cuống họng khô rát đến phát đau, muốn cử động một chút nhưng lại nhận ra có gì đó không ổn dưới chân, sự sợ hãi không biết từ đâu trổi dậy khỏi cơ thể y, vội vã lật tấm chăn trắng xóa kia lên, đôi chân đã từng có cảm giác của y hiện tại nằm dưới tấm chăn đã mất đi cảm giác, từ đầu gối trở xuống hai chân đã bị cắt mất khiến y không tiếp nhận được sự thật lúc này, ngay giây phút nhìn thấy cảnh tượng đó y đã gắn bó với đôi chân giả cả đời còn lại, mà cơn ác mộng lúc đó mới thực sự bắt đầu.
Cả đêm hôm đó Thẩm Nhạc Thần không ngủ, và những đêm còn lại y cũng chẳng thể nào ngủ ngon giấc được nữa, cứ mãi bị cơn ác mộng kia vây lấy khiến y không nghi ngờ cũng thật khó, vì thế Thẩm Nhạc Thần luôn cho người theo dõi hành tung của Cố Mộng Diệp, chỉ sợ cơn ác mộng mấy ngày qua chính là điềm báo cho tương lai sắp tới..