Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Chương 94: Chủ quyền
Cánh cửa mở ra, ập vào mắt Diệp Khinh Ngữ là cảnh Mạnh Ngọc đè Bành Việt lên sô pha, tiểu trợ lý đáng yêu của anh ấy thì đứng một bên vỗ tay cười, còn Mộ Hi Thần thì dang rộng hai tay dựa vào ghế sô pha, trong tay cầm một cái điều khiển từ xa, vừa xem đám người Mạnh Ngọc quậy phá, vừa chỉnh tiết mục trên TV, một trợ lý khác của Mạnh Ngọc là Hoa Xán thì đang hát hò.
Diệp Khinh Ngữ khẽ cau mày, cả căn phòng toàn mùi rượu, đưới đất một đống hỗn độn, hai trợ lý nhỏ của Mạnh Ngọc đang cười tươi như hoa, khiến cô ta vô cùng gai mắt.
Rose hắng giọng: “Ổ, Ngọc thiếu đang làm gì thế?”
Giọng nói của Rose quyến rũ và ngọt ngào, lẳng lơ hơn một chút so với Diệp Khinh Ngữ.
Mạnh Ngọc buông Bành Việt ra, Bành Việt kéo Hứa Thiên Vận vào trong lòng, rồi ngồi ở một chỗ cách xa bọn họ.
Cầm một chiếc điều khiển khác chọn bài hát.
Mạnh Ngọc đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát, các người nói chuyện đi.”
Diệp Khinh Ngữ lộ ra nụ cười ôn nhu trên mặt, cô ta đi tới bên cạnh Mộ Hi Thần, ưu nhã ngồi xuống: “Hi Thần, hai ngày nay anh đi đâu? Sao điện thoại lại ở chỗ Lâm Gia Thụy?”
Đôi mắt to của Diệp Khinh Ngữ đáng thương nhìn Mộ Hi Thần.
Giọng nói của cô ta rất mềm mại, chỉ cần cô ta làm nũng, là đàn ông thì đều sẽ mềm lòng.
Cô ta cũng luôn tự tin tuyệt đối về ngoại hình của mình.
So với cô ta, Tống Vân Khanh chỉ có thể được coi là thanh tú.
'Hơn nữa, Mộ Hi Thần đã không còn chút ký ức nào về Tống Vân Khanh, chỉ có điều vẫn còn hơi man mác một chút mà thôi.
Một người đã chết, một người đã chết bị lãng quên sao có thể so sánh với cô ta? Thứ cô ta có là kiên nhẫn và thời gian.
Mộ Hi Thần thu tay lại, lại uống một hớp rượu, nhìn cô ta nói: “Có chuyện gì?”
Diệp Khinh Ngữ học được cách ngoan ngoãn, trên người cô ta không còn mùi nước hoa nữa, nhưng mùi phấn trang điểm cũng không dễ chịu.
'Vân Khanh của anh có một mùi hương riêng, không giống những người phụ nữ khác.
“Cuối tuần là sinh nhật của bố, anh nhất định phải tới, bố mẹ đã lâu không gặp anh rồi." Diệp. Khinh Ngữ chán ngán nói, nói rồi cô ta đưa tay ra chỉnh lại nếp gấp trên áo trước ngực anh.
Bàn tay mảnh khảnh, móng tay dài, sơn móng, tay đỏ chót, sát vào người anh cách một lớp áo.
Dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc của Mộ Hi Thần, Diệp Khinh Ngữ yêu người đàn ông này chết đi được, nếu có thể khiến anh phục tùng, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng nắm ống tay áo của cô ta, kéo tay cô ta ra.
Vân Khanh chưa từng để móng tay, bởi vì như thế không tiện nấu ăn, cũng không sơn móng tay, không hợp vệ sinh.
Bàn tay cô mảnh mai mềm mại, cô đã dùng đôi tay đó cho anh một mái ấm, nấu những món ngon cho anh.
“Gửi thời gian và địa chỉ cho tôi.” Anh lạnh nhạt nói.
Diệp Khinh Ngữ không đặt tay lên người anh nữa, giọng điệu nũng nịu: “Tại sao anh lại để điện thoại ở chỗ Gia Thụy? Đôi khi người ta nhớ anh muốn nói chuyện một chút cũng không được.”
Mộ Hi Thần khẽ nhíu mày: “Cầm điện thoại rất phiển phức, đều là công việc, Gia Thụy xử lý rất tốt.”
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Khuynh Vũ hơi chu ra: “Hay là để ở chỗ em đi, em giúp anh xử lý cũng. vậy.”
Khóe môi Mộ Hi Thần khẽ gật:“Cô đùa đấy à? Phó tổng giám đốc Diệp."
Diệp Khinh Ngữ kéo cánh tay anh: “Hi Thần, em không muốn làm phó tổng giám đốc nữa.”
“Ô? Muốn làm tổng giám đốc sao?" Mộ Hi Thần nhướng mày.
“Tuẩn sau tại cuộc họp cổ đông, tôi sẽ từ chức và tiến cử cho cô.” Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như đang nói chuyện công việc.
“Anh biết em không phải có ý đó mà.” Diệp Khinh Ngữ bày bộ mặt oan ức ra.
Mộ Hi Thần chẳng ừ hử gì cả.
Diệp Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Mộ Hi Thần, trong lòng có cảm giác bất lực.
Trước đây anh không gần gũi với phụ nữ nên cô ta rất yên tâm về anh, cho dù ra nước ngoài mấy năm, cô ta cũng không lo lắng gì cả.
Sau đó, anh bị một người phụ nữ mê hoặc tâm trí, khiến cô ta suýt mất đi anh.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã quên đi người phụ nữ đó, nhưng cũng không động lòng với cô ta.
Cô ta vẫn luôn kiên nhẫn, chờ đợi, cô ta thích. loại cảm giác chỉnh phục này.
Nhưng đôi khi, cô ta cũng cảm thấy buồn tủi.
Mộ Hi Thần thật sự không hiểu phong tình, hay là không hiểu tình cảm của cô ta?
“Cậu Thần.” Rose uyển chuyển đi vào.
Mộ Hi Thần duỗi cánh tay dài ra, Rose xoay. người nép vào một bên Mộ Hi Thần.
“Làm xong chưa?” Mộ Hi Thần tiện tay nhét đĩa nho trên bàn vào tay Rose.
Rose mỉm cười gật đầu, cẩm lấy một quả nho bóc ra, dùng hai ngón tay bóp nát, bỏ vào trong, miệng Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần ăn một cách rất tự nhiên.
Hai tay Diệp Khinh Ngữ siết chặt thành quyền, móng tay dài đâm vào da thịt, cô ta cũng chẳng cảm thấy đau, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “ Cô Rose không bận sao?”
Rose mm cười nhìn cô ấy, lại đặt một quả nho khác đến bên môi li Thần: “Cũng tạm, thời gian này tôi khá thoải mái, phải vào hậu hạ tiểu tổ tông này, anh ấy thích ăn nho, nhưng không thích lột vỏ, cứ phải đút cho mới chịu.”
Nói xong, cô ấy lấy khăn giấy lau phần nước đính bên miệng Mộ Hi Thần.
Diệp Khinh Ngữ đột ngột đứng đậy.
Cô ta mỉm cười dịu đàng với Mộ Hi Thần, nói: “Hi Thần, đừng quên chuyện cuối tuần này, còn nữa, đừng mãi rong chơi bên ngoài, không sạch sẽ đâu, cẩn thận sức khỏe.”
Rose cười tủm tỉm: “Cô Diệp phải đi à?” Diệp Khinh Ngữ không nói gì, quay người và bước ra khỏi cửa. “Ể , Khinh Ngữ, đi rồi sao?” Mạnh Ngọc đang. trò chuyện với mấy người ở cửa lên tiếng hỏi.
Diệp Khinh Ngữ chẳng thèm để ý anh ấy trực tiếp lướt ngang qua.
Rose cho miếng nho đã bóc vỏ vào miệng mình, lấy khăn ướt lau tay cẩn thận.
“Cậu đoán xem, cô Diệp đi rồi chưa?” Cô ấy mỉm cười dịu đàng hỏi Mộ Hi Thần.
“Cậu Thần, tôi đi xử lý một chút.” Nói xong, cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Rose vừa ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Khinh Ngữ đứng ở góc ngoài phòng, giả vờ như không. thấy, đi vào phòng tắm.
Rose đứng trước bồn rửa tay, chăm chú rửa tay, nước nho tím ngấm vào kẽ móng, rất khó. rửa.
Một cơn gió thổi vào sau gáy cô ấy.
Rose giơ tay phải lên, trực tiếp nắm lấy cánh tay của kẻ tấn công, tay trái của cô ấy thì khóa cổ kẻ tấn công, đẩy người đó vào tấm cửa của buồng tắm.
Ngay khi Rose dùng sức tay phải của mình, chiếc gạt tàn sắp đập vào sau đầu cô ấy rơi xuống đất, vang lên một âm thanh chói tai, vỡ tan.
Rose khẽ cười: “Thì ra là cô Diệp, tôi còn tưởng là ai.”
Nói rồi cô ấy buông tay ra, Diệp Khinh Ngữ che cái cổ bị kẹp đến đỏ bừng của mình, không tự chủ được ho hai tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Rose: “Nếu cô biết điều thì tránh xa Mộ Hi Thần một chút, nếu không, tôi sẽ không để cô yên lành đâu.”
'Rose khẽ cười: “Hóa ra là cô Diệp đang ghen à. Vậy thì tôi có hơi oan rồi, tuy những ngày tháng tôi ở bên cạnh cậu Thần không nhiều, nhưng tôi biết trong lòng cậu Thần đã có người khác, không, phải cô cũng chẳng phải tôi, cho nên, cô ghen với tôi là cô lầm rồi, cô Diệp à?"
"Cô..."Diệp Thanh tức đến nghẹn.
“Cô Diệp, tôi cũing rất tò mò, nghe nói cô vừa về nước thì đã lộ tin đồn cô và cậu Thần có tình cảm với nhau, tại sao anh ấy chưa cưới cô? Nghe nói trước khi cô về nước, cậu Thần không. gần gũi với phụ nữ, người trong lòng cậu Thần là ai nhì? Nhìn đáng vẻ khi nãy của cô Diệp, chắc không phải bây giờ người phụ nữ đó đã bị cô xử lý rồi chứ? Còn nữa, trước đây bên cạnh cậu Thần có hai cô gái cũng không tệ, sau đó đều mất tích cả, cô Diệp, bọn họ đi đầu rồi? Cô có biết không. nhỉ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” Diệp 'Khinh Ngữ hung hăng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Rose bước ra khỏi nhà vệ sinh, im lặng nhìn bóng lưng của Diệp Khinh Ngữ.
Mạnh Ngọc từ bên cạnh đi tới, nhìn cùng một. hướng với Rose: “Sao, có phát hiện gì không?”
Rose lắc đầu cười khổ: “Người phụ nữ này không đơn giản như thế.”
Mạnh Ngọc cười tủm tỉm nói: “Nếu đơn giản thì sao có thể khiến người người xoay vòng vòng như thế chứ?”
'Rose gật đầu.
Rose và Phi Trì đều là thành viên của liên minh Liệt Diễm, là hai trợ thủ đắc lực nhất của Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc, họ luôn ở trong bóng tối, bây giờ do yêu cầu của kế hoạch, Rose phải bước ra khỏi bức màn, làm những chuyện cẩn cô ấy làm.
Còn Không Thành chính là căn cứ bí mật giữa bọn họ và Diệp.
Nơi này, chính là thế giới của bọn họ, là căn cứ của bọn họ.
Nhiệm vụ trước mắt của bọn họ chính là phối hợp kế hoạch của Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc, còn phải tìm kiếm Tống Vân Khanh, đó là ưu tiên hàng đầu.
Mọi người trong Liệt Diễm đều biết Tống Vân Khanh là chị đâu của bọn họ, nhưng đến bây giờ, bọn họ chẳng ai tìm được bóng đáng của cô, Tống 'Vân Khanh đường như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Tại khách sạn Long Đình vào cuối tuần, trời còn chưa tối thì đã có rất nhiều xe sang tập trung. ở đây, hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi lăm của chủ tịch tập đoàn Diệp thị, Diệp Tỉnh Huy, con gái ông ta là Diệp Khinh Ngữ đã đặc biệt chọn khách sạn đưới quyền nhà họ Diệp để tổ chức sinh nhật cho bố mình, tất cả nhân sĩ giới thương. trường và chính trị có máu mặt ở thành phố M nhận được lời mời đều hết lời khen ngợi cô Diệp hiếu thảo.
Bà Diệp - La Mỹ Hoa và anh trai La Liệt đứng, ở quầy đăng ký khách ở lối vào hội trường, trò chuyện lịch sự với khách.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Diệp Tỉnh Huy đang trò chuyện với một số yếu nhân và tài phiệt trong phòng chờ VIP.
Sau khi Diệp Khinh Ngữ về nước, Diệp Tỉnh Huy dần dần bắt đầu hoạt động, không còn cam chịu bình phàm nữa, thay đổi tính trầm mặc và khiêm tốn trước đây.
Sau mấy dự án do Diệp Khinh Ngữ thực hiện thành công, uy danh của Diệp thị cũng tăng lên nhanh chóng, bên cạnh Diệp Tinh Huy cũng có nhiều người ủng hộ.
Diệp Khinh Ngữ hôm nay vẫn mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, cô ta đặc biệt thích màu đỏ, làn da của cô ta trắng nõn, màu đỏ làm cho khí chất và vẻ ngoài của cô ta nổi bật hơn, mái tóc đài được búi cao khiến cô ta trông cao ráo hơn, dưới chân mang đôi giày cao gót màu đỏ mười hai centimet. Chỉ với bộ váy này, mới xứng đứng cạnh một người cao một mét chín như Mộ Hi Thần.
Hôm nay cô ta đã sắp xếp cho một số hãng truyền thông đưa tin lớn về mối quan hệ của cô ta với Mộ Hi Thần.
Đàn ông mà, đôi khi phải đẩy anh ta một cái, nếu không, anh ta sẽ rất khó tiến đến, đặc biệt là loại đàn ông như Mộ Hi Thần.
Bên trong có ông cụ Mộ giúp cô ta thêm dầu vào lửa, bên ngoài thì có đám người truyền thông thổi phồng.
Cô ta muốn tuyên bố chủ quyền của mình với Mộ Hi Thần, có quá nhiều phụ nữ đang thèm muốn anh, cô ta không có sức lực để đối phó với từng người một, phải nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa họ càng sớm càng tốt.
“Khinh Ngữ, chiếc vòng cổ đó của cô đẹp thật. ” Ngồi đối diện với Diệp Khinh Ngữ trong phòng. chờ là Hồ Lâm Lâm, thiên kim của bách hoá Uy Sĩ.
Bây giờ Diệp Khinh Ngữ là thiên kim tiểu thư nóng bỏng nhất thành phốM, từ khi cô ta về nước, là thực hiện mấy vụ thu mua rất xuất sắc, hơn nữa còn thay quyền quản lý tập đoàn quốc tế RS khiến người ta càng ngưỡng mộ hơn.
Con gái trong thành phố thì nhiều, nhưng một người trẻ đẹp, tài giỏi, quyền lực như Thanh Vũ thì chỉ là số ít.
Mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu đều sẵn lòng kết bạn với cô ta, càng có nhiều người muốn con gái họ kết giao với cô Diệp, rồi tạo điều kiện cho con tria họ có cơ hội tiếp cận cô ấy.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Diệp Khinh Ngữ khẽ cau mày, cả căn phòng toàn mùi rượu, đưới đất một đống hỗn độn, hai trợ lý nhỏ của Mạnh Ngọc đang cười tươi như hoa, khiến cô ta vô cùng gai mắt.
Rose hắng giọng: “Ổ, Ngọc thiếu đang làm gì thế?”
Giọng nói của Rose quyến rũ và ngọt ngào, lẳng lơ hơn một chút so với Diệp Khinh Ngữ.
Mạnh Ngọc buông Bành Việt ra, Bành Việt kéo Hứa Thiên Vận vào trong lòng, rồi ngồi ở một chỗ cách xa bọn họ.
Cầm một chiếc điều khiển khác chọn bài hát.
Mạnh Ngọc đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát, các người nói chuyện đi.”
Diệp Khinh Ngữ lộ ra nụ cười ôn nhu trên mặt, cô ta đi tới bên cạnh Mộ Hi Thần, ưu nhã ngồi xuống: “Hi Thần, hai ngày nay anh đi đâu? Sao điện thoại lại ở chỗ Lâm Gia Thụy?”
Đôi mắt to của Diệp Khinh Ngữ đáng thương nhìn Mộ Hi Thần.
Giọng nói của cô ta rất mềm mại, chỉ cần cô ta làm nũng, là đàn ông thì đều sẽ mềm lòng.
Cô ta cũng luôn tự tin tuyệt đối về ngoại hình của mình.
So với cô ta, Tống Vân Khanh chỉ có thể được coi là thanh tú.
'Hơn nữa, Mộ Hi Thần đã không còn chút ký ức nào về Tống Vân Khanh, chỉ có điều vẫn còn hơi man mác một chút mà thôi.
Một người đã chết, một người đã chết bị lãng quên sao có thể so sánh với cô ta? Thứ cô ta có là kiên nhẫn và thời gian.
Mộ Hi Thần thu tay lại, lại uống một hớp rượu, nhìn cô ta nói: “Có chuyện gì?”
Diệp Khinh Ngữ học được cách ngoan ngoãn, trên người cô ta không còn mùi nước hoa nữa, nhưng mùi phấn trang điểm cũng không dễ chịu.
'Vân Khanh của anh có một mùi hương riêng, không giống những người phụ nữ khác.
“Cuối tuần là sinh nhật của bố, anh nhất định phải tới, bố mẹ đã lâu không gặp anh rồi." Diệp. Khinh Ngữ chán ngán nói, nói rồi cô ta đưa tay ra chỉnh lại nếp gấp trên áo trước ngực anh.
Bàn tay mảnh khảnh, móng tay dài, sơn móng, tay đỏ chót, sát vào người anh cách một lớp áo.
Dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc của Mộ Hi Thần, Diệp Khinh Ngữ yêu người đàn ông này chết đi được, nếu có thể khiến anh phục tùng, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng nắm ống tay áo của cô ta, kéo tay cô ta ra.
Vân Khanh chưa từng để móng tay, bởi vì như thế không tiện nấu ăn, cũng không sơn móng tay, không hợp vệ sinh.
Bàn tay cô mảnh mai mềm mại, cô đã dùng đôi tay đó cho anh một mái ấm, nấu những món ngon cho anh.
“Gửi thời gian và địa chỉ cho tôi.” Anh lạnh nhạt nói.
Diệp Khinh Ngữ không đặt tay lên người anh nữa, giọng điệu nũng nịu: “Tại sao anh lại để điện thoại ở chỗ Gia Thụy? Đôi khi người ta nhớ anh muốn nói chuyện một chút cũng không được.”
Mộ Hi Thần khẽ nhíu mày: “Cầm điện thoại rất phiển phức, đều là công việc, Gia Thụy xử lý rất tốt.”
Đôi môi đỏ mọng của Diệp Khuynh Vũ hơi chu ra: “Hay là để ở chỗ em đi, em giúp anh xử lý cũng. vậy.”
Khóe môi Mộ Hi Thần khẽ gật:“Cô đùa đấy à? Phó tổng giám đốc Diệp."
Diệp Khinh Ngữ kéo cánh tay anh: “Hi Thần, em không muốn làm phó tổng giám đốc nữa.”
“Ô? Muốn làm tổng giám đốc sao?" Mộ Hi Thần nhướng mày.
“Tuẩn sau tại cuộc họp cổ đông, tôi sẽ từ chức và tiến cử cho cô.” Giọng điệu của anh rất bình thản, giống như đang nói chuyện công việc.
“Anh biết em không phải có ý đó mà.” Diệp Khinh Ngữ bày bộ mặt oan ức ra.
Mộ Hi Thần chẳng ừ hử gì cả.
Diệp Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Mộ Hi Thần, trong lòng có cảm giác bất lực.
Trước đây anh không gần gũi với phụ nữ nên cô ta rất yên tâm về anh, cho dù ra nước ngoài mấy năm, cô ta cũng không lo lắng gì cả.
Sau đó, anh bị một người phụ nữ mê hoặc tâm trí, khiến cô ta suýt mất đi anh.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng đã quên đi người phụ nữ đó, nhưng cũng không động lòng với cô ta.
Cô ta vẫn luôn kiên nhẫn, chờ đợi, cô ta thích. loại cảm giác chỉnh phục này.
Nhưng đôi khi, cô ta cũng cảm thấy buồn tủi.
Mộ Hi Thần thật sự không hiểu phong tình, hay là không hiểu tình cảm của cô ta?
“Cậu Thần.” Rose uyển chuyển đi vào.
Mộ Hi Thần duỗi cánh tay dài ra, Rose xoay. người nép vào một bên Mộ Hi Thần.
“Làm xong chưa?” Mộ Hi Thần tiện tay nhét đĩa nho trên bàn vào tay Rose.
Rose mỉm cười gật đầu, cẩm lấy một quả nho bóc ra, dùng hai ngón tay bóp nát, bỏ vào trong, miệng Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần ăn một cách rất tự nhiên.
Hai tay Diệp Khinh Ngữ siết chặt thành quyền, móng tay dài đâm vào da thịt, cô ta cũng chẳng cảm thấy đau, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “ Cô Rose không bận sao?”
Rose mm cười nhìn cô ấy, lại đặt một quả nho khác đến bên môi li Thần: “Cũng tạm, thời gian này tôi khá thoải mái, phải vào hậu hạ tiểu tổ tông này, anh ấy thích ăn nho, nhưng không thích lột vỏ, cứ phải đút cho mới chịu.”
Nói xong, cô ấy lấy khăn giấy lau phần nước đính bên miệng Mộ Hi Thần.
Diệp Khinh Ngữ đột ngột đứng đậy.
Cô ta mỉm cười dịu đàng với Mộ Hi Thần, nói: “Hi Thần, đừng quên chuyện cuối tuần này, còn nữa, đừng mãi rong chơi bên ngoài, không sạch sẽ đâu, cẩn thận sức khỏe.”
Rose cười tủm tỉm: “Cô Diệp phải đi à?” Diệp Khinh Ngữ không nói gì, quay người và bước ra khỏi cửa. “Ể , Khinh Ngữ, đi rồi sao?” Mạnh Ngọc đang. trò chuyện với mấy người ở cửa lên tiếng hỏi.
Diệp Khinh Ngữ chẳng thèm để ý anh ấy trực tiếp lướt ngang qua.
Rose cho miếng nho đã bóc vỏ vào miệng mình, lấy khăn ướt lau tay cẩn thận.
“Cậu đoán xem, cô Diệp đi rồi chưa?” Cô ấy mỉm cười dịu đàng hỏi Mộ Hi Thần.
“Cậu Thần, tôi đi xử lý một chút.” Nói xong, cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.
Rose vừa ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Khinh Ngữ đứng ở góc ngoài phòng, giả vờ như không. thấy, đi vào phòng tắm.
Rose đứng trước bồn rửa tay, chăm chú rửa tay, nước nho tím ngấm vào kẽ móng, rất khó. rửa.
Một cơn gió thổi vào sau gáy cô ấy.
Rose giơ tay phải lên, trực tiếp nắm lấy cánh tay của kẻ tấn công, tay trái của cô ấy thì khóa cổ kẻ tấn công, đẩy người đó vào tấm cửa của buồng tắm.
Ngay khi Rose dùng sức tay phải của mình, chiếc gạt tàn sắp đập vào sau đầu cô ấy rơi xuống đất, vang lên một âm thanh chói tai, vỡ tan.
Rose khẽ cười: “Thì ra là cô Diệp, tôi còn tưởng là ai.”
Nói rồi cô ấy buông tay ra, Diệp Khinh Ngữ che cái cổ bị kẹp đến đỏ bừng của mình, không tự chủ được ho hai tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Rose: “Nếu cô biết điều thì tránh xa Mộ Hi Thần một chút, nếu không, tôi sẽ không để cô yên lành đâu.”
'Rose khẽ cười: “Hóa ra là cô Diệp đang ghen à. Vậy thì tôi có hơi oan rồi, tuy những ngày tháng tôi ở bên cạnh cậu Thần không nhiều, nhưng tôi biết trong lòng cậu Thần đã có người khác, không, phải cô cũng chẳng phải tôi, cho nên, cô ghen với tôi là cô lầm rồi, cô Diệp à?"
"Cô..."Diệp Thanh tức đến nghẹn.
“Cô Diệp, tôi cũing rất tò mò, nghe nói cô vừa về nước thì đã lộ tin đồn cô và cậu Thần có tình cảm với nhau, tại sao anh ấy chưa cưới cô? Nghe nói trước khi cô về nước, cậu Thần không. gần gũi với phụ nữ, người trong lòng cậu Thần là ai nhì? Nhìn đáng vẻ khi nãy của cô Diệp, chắc không phải bây giờ người phụ nữ đó đã bị cô xử lý rồi chứ? Còn nữa, trước đây bên cạnh cậu Thần có hai cô gái cũng không tệ, sau đó đều mất tích cả, cô Diệp, bọn họ đi đầu rồi? Cô có biết không. nhỉ?”
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” Diệp 'Khinh Ngữ hung hăng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Rose bước ra khỏi nhà vệ sinh, im lặng nhìn bóng lưng của Diệp Khinh Ngữ.
Mạnh Ngọc từ bên cạnh đi tới, nhìn cùng một. hướng với Rose: “Sao, có phát hiện gì không?”
Rose lắc đầu cười khổ: “Người phụ nữ này không đơn giản như thế.”
Mạnh Ngọc cười tủm tỉm nói: “Nếu đơn giản thì sao có thể khiến người người xoay vòng vòng như thế chứ?”
'Rose gật đầu.
Rose và Phi Trì đều là thành viên của liên minh Liệt Diễm, là hai trợ thủ đắc lực nhất của Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc, họ luôn ở trong bóng tối, bây giờ do yêu cầu của kế hoạch, Rose phải bước ra khỏi bức màn, làm những chuyện cẩn cô ấy làm.
Còn Không Thành chính là căn cứ bí mật giữa bọn họ và Diệp.
Nơi này, chính là thế giới của bọn họ, là căn cứ của bọn họ.
Nhiệm vụ trước mắt của bọn họ chính là phối hợp kế hoạch của Mộ Hi Thần và Mạnh Ngọc, còn phải tìm kiếm Tống Vân Khanh, đó là ưu tiên hàng đầu.
Mọi người trong Liệt Diễm đều biết Tống Vân Khanh là chị đâu của bọn họ, nhưng đến bây giờ, bọn họ chẳng ai tìm được bóng đáng của cô, Tống 'Vân Khanh đường như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Tại khách sạn Long Đình vào cuối tuần, trời còn chưa tối thì đã có rất nhiều xe sang tập trung. ở đây, hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi lăm của chủ tịch tập đoàn Diệp thị, Diệp Tỉnh Huy, con gái ông ta là Diệp Khinh Ngữ đã đặc biệt chọn khách sạn đưới quyền nhà họ Diệp để tổ chức sinh nhật cho bố mình, tất cả nhân sĩ giới thương. trường và chính trị có máu mặt ở thành phố M nhận được lời mời đều hết lời khen ngợi cô Diệp hiếu thảo.
Bà Diệp - La Mỹ Hoa và anh trai La Liệt đứng, ở quầy đăng ký khách ở lối vào hội trường, trò chuyện lịch sự với khách.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Diệp Tỉnh Huy đang trò chuyện với một số yếu nhân và tài phiệt trong phòng chờ VIP.
Sau khi Diệp Khinh Ngữ về nước, Diệp Tỉnh Huy dần dần bắt đầu hoạt động, không còn cam chịu bình phàm nữa, thay đổi tính trầm mặc và khiêm tốn trước đây.
Sau mấy dự án do Diệp Khinh Ngữ thực hiện thành công, uy danh của Diệp thị cũng tăng lên nhanh chóng, bên cạnh Diệp Tinh Huy cũng có nhiều người ủng hộ.
Diệp Khinh Ngữ hôm nay vẫn mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, cô ta đặc biệt thích màu đỏ, làn da của cô ta trắng nõn, màu đỏ làm cho khí chất và vẻ ngoài của cô ta nổi bật hơn, mái tóc đài được búi cao khiến cô ta trông cao ráo hơn, dưới chân mang đôi giày cao gót màu đỏ mười hai centimet. Chỉ với bộ váy này, mới xứng đứng cạnh một người cao một mét chín như Mộ Hi Thần.
Hôm nay cô ta đã sắp xếp cho một số hãng truyền thông đưa tin lớn về mối quan hệ của cô ta với Mộ Hi Thần.
Đàn ông mà, đôi khi phải đẩy anh ta một cái, nếu không, anh ta sẽ rất khó tiến đến, đặc biệt là loại đàn ông như Mộ Hi Thần.
Bên trong có ông cụ Mộ giúp cô ta thêm dầu vào lửa, bên ngoài thì có đám người truyền thông thổi phồng.
Cô ta muốn tuyên bố chủ quyền của mình với Mộ Hi Thần, có quá nhiều phụ nữ đang thèm muốn anh, cô ta không có sức lực để đối phó với từng người một, phải nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa họ càng sớm càng tốt.
“Khinh Ngữ, chiếc vòng cổ đó của cô đẹp thật. ” Ngồi đối diện với Diệp Khinh Ngữ trong phòng. chờ là Hồ Lâm Lâm, thiên kim của bách hoá Uy Sĩ.
Bây giờ Diệp Khinh Ngữ là thiên kim tiểu thư nóng bỏng nhất thành phốM, từ khi cô ta về nước, là thực hiện mấy vụ thu mua rất xuất sắc, hơn nữa còn thay quyền quản lý tập đoàn quốc tế RS khiến người ta càng ngưỡng mộ hơn.
Con gái trong thành phố thì nhiều, nhưng một người trẻ đẹp, tài giỏi, quyền lực như Thanh Vũ thì chỉ là số ít.
Mấy thiên kim tiểu thư nhà giàu đều sẵn lòng kết bạn với cô ta, càng có nhiều người muốn con gái họ kết giao với cô Diệp, rồi tạo điều kiện cho con tria họ có cơ hội tiếp cận cô ấy.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website