Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi
Chương 26: Búp bê bạch tuộc
Mục Tư Thần giật phắt lấy búp bê bạch tuộc, nhét nó vào trong chăn của mình, lạnh lùng nói: "Nạp game nên được tặng."
Mục Tư Thần nhớ lại tình cảnh lúc búp bê bạch tuộc rơi xuống, cứ cảm thấy hình như thứ đồ chơi này rơi xuống từ ngực của cậu.
Những chuyện đã trải qua ở trấn Đồng Chi khiến Mục Tư Thần trở nên cẩn thận hơn, cậu không trực tiếp chạm vào búp bê bạch tuộc, mà cúi đầu nhìn ngực của mình trước.
Đồ đằng Tần Trụ để lại trên ngực đã biến mất.
Sau khi Mục Tư Thần trở lại ký túc xá, cậu không lập tức nhìn ngực của mình, cũng không biết đồ đằng là biến mất trước khi con búp bê xuất hiện, hay là cậu không hề đem theo đồ đằng trở về.
Theo lý thuyết, đồ đằng là sức mạnh mà Tần Trụ lưu lại, hẳn là nên ở lại trong thế giới quỷ dị kia mới đúng, đáng ra không thể trở về với cậu chứ?
Mục Tư Thần hiểu rất rõ bạn cùng phòng, người trong ký túc xá bọn họ tuyệt đối không có búp bê bạch tuộc nào vừa đáng yêu lại vừa quỷ dị thế này.
Mục Tư Thần thử nhắm mắt, mắt trái cậu rất bình thường, không có mang theo sức mạnh của Mắt to trở về.
Theo lý thuyết, mắt trái và đồ đằng trên ngực đều là sức mạnh của quái vật cấp Thần, nếu đã không mang sức mạnh của mắt trái về, đồ đằng cũng không theo về mới đúng.
Mục Tư Thần cẩn thận tới gần búp bê bạch tuộc, búp bê màu lam, đôi mắt có hơi giống kiểu mắt to long lanh trong đen có điểm trắng như trong truyện tranh, miệng là một vòng tròn, không biết có thể thổi bong bóng hay không.
Mục Tư Thần đánh bạo vươn một ngón tay ra chọc chọc vào đầu của con bạch tuộc.
Có chút đàn hồi, không biết là làm từ chất liệu gì.
Không phải đồ chơi lông nhung, không phải nhựa plastic, cũng không phải mấy chất liệu làm figure.
Mục Tư Thần không hiểu rõ về Garage Kit lắm, chỉ là trước giờ cậu chưa từng thấy chất liệu nào sờ lên lại giống như cá mực như vậy.
Có điều độ co dãn tốt hơn cá mực nhiều, cá mực mềm oặt, con búp bê này thì lại có thể dựa vào tám cái xúc tu đứng được trên mặt đất.
Mục Tư Thần đối diện với đôi mắt to sáng long lanh đáng yêu kia, thử hỏi: "Là Tần Trụ sao?"
Búp bê bạch tuộc không có bất kỳ phản ứng gì.
Điều này làm cho Mục Tư Thần cảm thấy hành vi dò hỏi của mình có hơi ngốc.
Cậu nhìn chằm chằm búp bê trong chốc lát, búp bê không hề có dấu hiệu của sự sống.
Mục Tư Thần cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào thứ này mãi, nhưng lại không dám di chuyển nó, chỉ có thể tạm thời để nó ở đấy.
Cậu mở máy tính, sau đó truy cập vào web official của《Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi》, muốn nhìn xem trang web này còn không.
Trang web vẫn còn, thông báo mới nhất vẫn đang kêu gọi người chơi bản Closed Beta, trên diễn đàn chính thức của trò chơi còn có người đang thảo luận về vấn đề yêu cầu của game quá đơn sơ.
Mục Tư Thần thử bình luận trên diễn đàn "Trò chơi này có vấn đề, đừng ấn vào link mời tham gia thử nghiệm nội bộ, đừng điền địa chỉ".
Sau khi nhấn gửi thì nội dung hiện ra lại là "Tôi nhận được thư mời tham gia phiên bản thử nghiệm hạn chế, khác hoàn toàn với bản mini game thử nghiệm, chơi rất vui, anh em nên trải nghiệm thử nhé".
Mục Tư Thần: "..."
Cậu lại gõ: "Nếu không cẩn thận đăng nhập trò chơi, nhất định phải thoát game trong vòng mười phút".
Sau khi gửi đi thì lại biến thành "Trời ơi, game quá tuyệt vời, chơi một cái là suốt đêm không muốn offline luôn, mọi người nhất định phải tận dụng mười phút đầu tiên để nghiên cứu game cẩn thận đấy".
Mục Tư Thần tức giận đến mức suýt nữa đập máy tính.
Cậu không thể cứ viết bài bừa bãi nữa, nếu không sẽ trở thành đồng lõa lừa gạt những người chơi khác cùng con game này.
Không thể tìm thấy được manh mối trên web official và diễn đàn, Mục Tư Thần vừa định tắt máy tính thì chợt nhìn thấy một bài viết của ID tên là Liên Y Tiên Tử, viết: "ôi nhận được thư mời tham gia phiên bản thử nghiệm hạn chế, khác hoàn toàn với bản mini game thử nghiệm, chơi rất vui, mọi người nên trải nghiệm thử nhé".
Giống y như đúc với nội dung Mục Tư Thần mới đăng.
Xem cái ID này, Mục Tư Thần có lý do hoài nghi người này chính là Trì Liên.
Vì thế Mục Tư Thần gửi một tin nhắn riêng cho Liên Y Tiên Tử trên diễn đàn: [Sa Đại Nhãn.]
Cậu hết sức cẩn thận, không nhắc đến tên họ thật của mình. Nếu đối phương là Trì Liên, khi nhìn thấy cái tên Sa Đại Nhãn này sẽ lập tức biết được cậu là ai. Nếu chỉ là trùng hợp đăng bài giống, sẽ chỉ coi cái tin nhắn này là tin nhắn rác.
Liên Y Tiên Tử gần như là trả lời trong tích tắc: [Ân nhân! Tôi tôi tôi, Trì Liên đây! Tài khoản QQ của tôi là xxxxxx, ân nhân kết bạn với tôi nhé!]
Mặc dù trải qua một phen sinh tử trong game, Mục Tư Thần vẫn không muốn tiết lộ thân phận ở hiện thực của mình lắm, cho nên cậu dùng tài khoản QQ phụ ít sử dụng để kết bạn với Trì Liên.
Bọn họ cần kết nối với nhau, nhưng không nhất thiết phải gặp nhau, duy trì mối quan hệ trên mạng như vậy là được.
Sau khi thêm bạn xong, Trì Liên lập tức gửi tin nhắn đến: [Ân nhân! Đội trưởng Mục! Trong nhóm game thủ của chúng tôi có người đột tử!]
Mục Tư Thần thầm giật mình, lập tức hỏi: [Tình hình như thế nào?]
Trì Liên: [Tôi có một nhóm bạn tốt cùng chơi game, thỉnh thoảng mọi người sẽ chia sẻ tips chơi game các thứ. Lần này tôi và một người trong nhóm cùng nhận được lời mời tham gia thử nghiệm nội bộ. Sau khi tôi offline thì vào nhóm tìm cậu ta đầu tiên, nhưng cậu ta mãi mà không trả lời tôi. Mới vừa nãy, một người bạn thân của cậu ta ở trong nhóm nói, vừa rồi khi cậu ta đi tìm người này thì phát hiện thi thể của cậu ta ở trong phòng ngủ, vừa mới chết không lâu, hình như là chơi game suốt đêm nên đột tử.]
Tin tức này khiến cho Mục Tư Thần lạnh sống lưng.
Bốn người chơi bị Thân cận Vũ Mục tịnh hóa, ở hiện có lẽ cũng im hơi lặng tiếng mà chết như vậy.
Bọn họ may mắn offline được, những người chơi còn lại thì không thể về được.
[Tôi biết rồi.] Mục Tư Thần chỉ trả lời đơn giản.
Trì Liên chia sẻ tin tức này cũng không phải muốn Mục Tư Thần an ủi mình, cô tiếp tục gửi tin: [Đội trưởng, ba ngày sau chúng ta phải làm gì đây?]
Mục Tư Thần: [ Cái gì mà ba ngày sau cơ?]
Trì Liên: [Cậu vẫn chưa xem điện thoại của mình sao?]
Sau khi Mục Tư Thần trở về, việc đầu tiên là kiểm tra tình trạng của mình, sau đó bị búp bê bạch tuộc dọa, tiếp theo lập tức mở máy tính lên, đúng là vẫn chưa kịp kiểm tra điện thoại.
Cậu mở điện thoại ra, thấy trong một tệp ít khi được mở ra thình lình xuất hiện một app tên là "Buồng game giả lập".
Buồng game giả lập đã biến mất, xuất hiện ở trong điện thoại của cậu.
Mục Tư Thần hít sâu một hơi, nỗ lực hết sức để giữ vững tỉnh táo, lúc này mới mở app "Buồng game giả lập" ra, thấy thời gian đếm ngược trên đó, 71:45:52.
Là 72 giờ đếm ngược.
Hóa ra hệ thống cho bọn họ ngày nghỉ ngắn như thế.
Mục Tư Thần chạm vào chỗ đếm ngược, app hiện lên một hàng chữ.
【Đề nghị trong vòng 72 tiếng nữa người chơi đăng nhập vào game, chấp hành nhiệm vụ tiếp theo. Thời gian tối đa là 72 giờ, nếu bây giờ người chơi muốn tiến vào game thì cũng được nhé.】
Phía dưới còn có popup hỏi có muốn đăng nhập vào game hay không.
Mục Tư Thần quyết đoán lựa chọn "Không".
Chỉ có ba ngày nghỉ, cậu còn lâu mới quay lại nơi quỷ quái đó, phải nghỉ ngơi đến phút cuối.
Khi Mục Tư Thần cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu quay đầu lại, phía sau không có ai, chỉ có con búp bê bạch tuộc kia.
Sau khi chịu đựng quá nhiều ánh mắt ở trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần cũng sẽ không lạc quan mà cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Cậu buông điện thoại xuống, đi đến trước mặt búp bê bạch tuộc, mắt nhìn khoảng cách giữa bạch tuộc trên mặt đất và cái rãnh giữa hai viên gạch men sứ, nói chắc nịch: "Vị trí của mày thay đổi."
Búp bê bạch tuộc không nhúc nhích.
Mục Tư Thần chỉ cho nó xem: ""Kích thước của gạch men trong ký túc xá bọn tao là 80×80 centimet, vừa rồi mày cách cái rãnh gạch bên này khoảng 20cm, hiện tại chỉ còn lại 10cm, di chuyển xa như vậy, mày cho là tao bị mù sao?"
Cậu mặc kệ búp bê bạch tuộc trên mặt đất, đương nhiên không phải quên mất sự tồn tại của nó, mà là cố tình phớt lờ nó một lúc lâu, chờ khi nó cảm thấy mình thật sự không chú ý đến nó, thì sẽ đột ngột quay ra nhìn trạng thái của búp bê.
Quả nhiên, búp bê tự di chuyển.
"Mày chính là đồ đằng Tần Trụ để lại trên người tao," Mục Tư Thần khẳng định, "Cho nên mày là phân thân của Tần Trụ? Tại sao mày lại có thể đi về với tao? Rõ ràng sức mạnh của Mắt to cũng không về cùng."
Chuyện Tần Trụ theo về làm cho Mục Tư Thần cảm thấy rất bất an.
Game có thể quỷ dị, hệ thống có thể bụng dạ khó lường, cậu có thể bị quái vật cấp Thần hại chết ở thế giới kia, nhưng những chuyện này đều xảy ra thế giới khác là trò chơi chứ không phải hiện thực.
So với xuyên qua một thế giới nguy hiểm, thứ khiến Mục Tư Thần càng sợ hơn chính là mang thứ gì đó từ thế giới kia về theo.
Thế giới hiện thực là an toàn, có thể ngủ một giấc đến hừng đông, có thể đưa lưng về phía bạn cùng phòng, có thể nhìn thẳng bất kỳ ai hay bất kỳ sự vật nào.
Đây là bến đỗ tâm hồn của cậu, cậu không hy vọng có thứ gì sẽ uy hiếp đến thế giới hiện thực.
Chuyện búp bê bạch tuộc cùng trở về làm cho Mục Tư Thần cảm thấy rất sợ.
Búp bê bạch tuộc vẫn không có phản ứng.
Mục Tư Thần đưa tay chọc nó một chút, hỏi: "Mày không biết nói à?"
Thấy nó ngoan ngoãn giống như búp bê, Mục Tư Thần dứt khoát mò ngón tay gần đôi mắt to của nó, khi hai ngón tay sắp chọc vào mắt, búp bê bạch tuộc bỗng nhiên nhắm mắt lại.
"Cử động được, nhưng không thể nói chuyện?" Mục Tư Thần suy đoán nói.
Búp bê bạch tuộc thấy không thể giấu được nữa, nó vươn một cái xúc tu vỗ vỗ trên mặt đất, tựa như đang ra hiệu cho Mục Tư Thần cái gì đó.
Mục Tư Thần nhớ tới phương thức giao lưu giữa cậu Tần Trụ, liền cầm con búp bê lên, đặt một cái xúc tu của búp bê chạm vào mi tâm.
"Cậu chưa hoàn thành lời hứa." Một giọng nói có chút uy nghiêm truyền vào trong đầu Mục Tư Thần, giọng nói trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài đáng yêu của búp bê.
Mục Tư Thần nhớ tới điều kiện để Tần Trụ cho cậu mượn sức mạnh, là khiến cho anh có thêm nhiều tín đồ hơn, và dùng sức mạnh của Tần Trụ phá hủy "Trụ".
Mục Tư Thần đúng là có đào mấy tín đồ cho Tần Trụ, nhưng sau đó đã biến mấy tín đồ này trở lại thành tín đồ của Mắt to, cũng bởi vậy mà bỏ đi kế sách động cơ vĩnh cửu vặt lông dê của hai bên.
Còn "Trụ", Mục Tư Thần không chỉ không giúp Tần Trụ, còn đoạt lại "Trụ" cho mình.
Nghĩ lại thì những việc cậu làm đúng là không chính đáng.
"Là tôi không đúng," Mục Tư Thần nói, "Nhưng lúc ấy, "Trụ" tương đương với viên thuốc giải duy nhất ở ngay trước mắt khi tôi sắp chết, tôi nhất định phải uống viên thuốc này thì mới có thể sống sót. Không chỉ có tôi, Trì Liên và Trình Húc Bác cũng cần viên thuốc giải này."
Cậu giải thích hành vi của mình lúc ấy với Tần Trụ, lý lẽ không chính trực cũng không ra oai.
Sức mạnh của mắt trái là nhờ vào Giấy dán bản ngã đánh cắp từ Mắt to, thuộc về sức mạnh đạt được thông qua hệ thống, cho nên không theo cậu trở về, mà cũng như kỹ năng "Đào góc tường" và cuốc chim cũng được cất trong hệ thống.
Nhưng đồ đằng của Tần Trụ là giao dịch giữa cậu và Tần Trụ, không có hệ thống làm trung gian. Cậu chưa hoàn thành lời hứa, trên người còn có đồ đằng của Tần Trụ, Tần Trụ liền theo cậu trở lại.
Làm người thật sự là không thể nuốt lời, nhất là nuốt lời với mấy quái vật cấp Thần ở thế giới khác.
"Tôi sẽ đền bù cho anh." Mục Tư Thần trịnh trọng mà nói, "Anh còn cần cái gì, tôi sẽ dốc hết toàn lực đưa đến tận tay cho anh. Anh cũng thấy rồi đấy, trải qua trận này, tôi đã mạnh hơn, so với lúc trước càng giúp anh được nhiều hơn."
Búp bê bạch tuộc giơ cái xúc tu không quá dài lên, nó có hơi không với tới Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chủ động đưa đầu đến trước mặt búp bê, lúc này xúc tu mới miễn cưỡng chạm tới mi tâm.
"Trụ cũng không quá quan trọng, trọng điểm là phá hủy lĩnh vực lá chắn của trấn Đồng Chi, còn hai cái trụ, cậu ít nhất phải phá hủy một cái." Giọng Tần Trụ trực tiếp truyền vào trong não.
Mục Tư Thần nhất định phải quay lại trong trò chơi, theo yêu cầu của nhiệm vụ trước đó của hệ thống, cậu đoán hai cái "Trụ" kế tiếp nhất định sẽ là mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống, như thế cũng trùng với yêu cầu của Tần Trụ.
Nhưng nếu hệ thống tiếp tục muốn cậu cậu cướp trụ thì phải làm sao đây?
"Tôi nên dùng sức mạnh của anh phá hủy trụ, hay là giống lần này, tôi cướp đoạt lấy "Trụ"?" Mục Tư Thần hỏi.
Hỏi xong cậu còn vô cùng tự giác đưa mi tâm chạm vào xúc tu.
Dẫu sao thì cậu là bên làm trái giao kèo, thái độ nên tốt một chút, nhất định phải xin Tần Trụ tha thứ, mau chóng đưa con búp bê này về thế giới kia, tuyệt đối đừng ở lại thế giới hiện thực.
"Quan trọng không phải trụ, là phá hủy lá chắn và "Thiên Không Chi Đồng"." Tần Trụ truyền suy nghĩ đến.
Mục Tư Thần nhớ tới Thẩm Tễ Nguyệt từng nói, tìm kiếm trụ chỉ là vì phá hủy lĩnh vực của trấn Đồng Chi, không có lĩnh vực, Mắt to mất đi sự bảo vệ, Tần Trụ liền có thể trực tiếp đánh Mắt to.
"Chỉ cần phá thêm một cái trụ là được sao?" Mục Tư Thần hỏi, "Tổng cộng có ba cái "Trụ", chỉ cần phá hai cái, lá chắn lĩnh vực sẽ trở nên không ổn định, đúng không?"
Cậu kề mi tâm vào xúc tu, lần này Tần Trụ không nói gì, hiển nhiên là không muốn để ý tới cậu nữa.
Dù sao cũng là quái vật cấp Thần, cứ lắm lời với người ta như vậy thì rất không quý"ss tộc.
Mục Tư Thần dùng hai tay trịnh trọng nâng búp bê bạch tuộc lên đặt rên bàn học của mình, chắp tay trước ngực lạy một cái, nghiêm túc nói: "Tôi nhất định sẽ làm được".
Búp bê bạch tuộc nhắm mắt lại, có vẻ như không muốn nhìn Mục Tư Thần nữa.
Lúc này Mục Tư Thần mới có thời gian xem điện thoại.
[Đội trưởng, anh đâu rồi, đội trưởng? Đội trưởng, đừng nói là sau khi xem điện thoại xong lại vào game đấy nhé!]
Khi cậu giao lưu với búp bê bạch tuộc, Trì Liên thấy cậu lâu không trả lời, liền call với nhắn tin liên hoàn, gấp như vội đi đầu thai.
Mục Tư Thần vội vàng trả lời Trì Liên, cũng trấn an cảm xúc của cô, nói rằng lần sau khi mọi người vào trò chơi thì nên chọn thời điểm 5 phút trước khi kết thúc đếm ngược.
Lúc này Trì Liên mới yên lòng, tỏ vẻ cô nhất định sẽ phối hợp với đội trưởng thật tốt, sai cô làm cái gì thì cô sẽ làm cái nấy.
Mục Tư Thần buông điện thoại, thở dài một hơi.
Cậu định sẽ lên kế hoạch hành động cho ba ngày sau, nhưng lại phát hiện hiểu biết của mình đối với trấn Đồng Chi và Mắt to còn rất ít, cái "Trụ" tiếp theo cũng không có manh mối, cơ bản là không thể lên kế hoạch được.
Thôi vậy, đến lúc đó rồi tính, đã được nghỉ thì nên hưởng thụ cuộc sống ở hiện thực cho tốt.
Đáng tiếc ngay cả cuộc sống cậu cũng hưởng thụ được, dù sao cậu cũng tương đối nghèo.
Vẫn là phải kiếm tiền thôi.
Mục Tư Thần nhận hai đơn cày game hai tiếng, cày rank cho khách trong game. Sau hai tiếng, sắc trời đã tối, Mục Tư Thần cũng hơi đói bụng.
Cậu lấy mì ăn liền từ ngăn tủ ra, định dừng hoạt động kiếm tiền thâu đêm lại.
Vừa mới thả mì vào nước thì cửa ký túc xá mở ra.
Bạn cùng phòng Hạ Phi của cậu đã trở lại.
"Sao ông đã quay lại rồi?" Mục Tư Thần hỏi.
Hiện tại là nghỉ hè, bạn bè trong phòng đều đã về nhà nghỉ hè, Mục Tư Thần ở lại cũng phải làm đơn xin mới có thể ở lại ký túc xá.
Hạ Phi quẳng va li sang một bên, ngồi ở bên cạnh Mục Tư Thần nói: "Về nhà ấy, tuần đầu còn được chào đón, sang tuần thứ hai mới mẻ nhiệt tình hết rồi thì liền bắt đầu chê tôi, cái gì mà không lo học hành, không làm việc nhà, hết ăn lại nằm... Ba tôi nói tôi ở nhà nữa thì thành vô tích sự mất, bắt tôi đi làm thuê trải nghiệm cuộc sống. Tôi tìm được công ty thực tập, văn phòng ở ngay gần trường học, thế là quay về túc xá luôn cho nhanh, còn tiết kiệm tiền nữa."
"Thế à, đi thực tập cũng khá tốt." Mục Tư Thần chột dạ dời tầm mắt, nghĩ thầm may mà buồng game giả lập đã biến thành app, thời gian trải qua ở thế giới khác cũng không tính vào thế giới hiện thực, nếu không thật sự không có cách nào giải thích với bạn cùng phòng về chuyện trò chơi.
"Dù sao cũng tốt hơn ngồi ở nhà ăn chửi. Ông ăn mì gói à? Thơm quá, cho tôi xin mấy miếng đi, tôi mới vừa xuống xe, còn chưa kịp ăn cơm tối nữa." Hạ Phi nhìn về phía cặp lồng Mục Tư Thần đặt ở trên bàn.
"Nước mì thì có thể ông, mì thì còn lâu nhớ." Mục Tư Thần nhanh chóng đẩy cặp lồng mì cách xa Hạ Phi.
Mấy miếng trong ký túc xá bọn họ cũng không phải là miếng nhỏ, một miếng của Hạ Phi là có thể đớp hết nửa bát mì, hai miếng cái là bát mì hết sạch.
"Sao keo thế, tôi..." Lời của Hạ Phi bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt của cậu ta dừng trên búp bê bạch tuộc bên cạnh cặp lồng của Mục Tư Thần.
Búp bê bạch tuộc mở to mắt nhìn hai người bọn họ, mùi thơm của mì ăn liền không ngừng bay đến trên người của nó.
Hạ Phi đi đến trước mặt búp bê, nửa quỳ trước bàn học, cẩn thận nhìn búp bê từng li từng tí, ánh mắt dần dần mê ly, vẻ mặt tràn ngập tình cảm quấn quýt.
Mục Tư Thần thấy sai sai, vội vàng vỗ cái bốp vào gáy của Hạ Phi.
Hạ Phi lúc này mới định thần lại nói với Mục Tư Thần: "Búp bê này của ông ở đâu ra đấy? Nó..."
Mục Tư Thần cho rằng cậu ta muốn nói "đáng yêu quá" hoặc là "xinh đẹp quá".
Ai ngờ Hạ Phi mở miệng nói: "Thần thánh vãi."
Mục Tư Thần giật phắt búp bê bạch tuộc đi, sau đó nhét nó vào trong chăn của mình, lạnh lùng mà nói: "Nạp game nên được tặng."
【 Tác giả có lời nói 】
Hằng ngày cầu một ít dịch dinh dưỡng aiyoyo~
Tần Trụ: Mặc dù Mục Tư Thần chưa hoàn thành lời hứa hẹn giữa chúng tôi, nhưng mà em í để cho tôi ngủ trong chăn của em!
Mục Tư Thần: Tôi phải nghĩ cách đưa ngay cái tên ôn thần này trở về!
Mục Tư Thần nhớ lại tình cảnh lúc búp bê bạch tuộc rơi xuống, cứ cảm thấy hình như thứ đồ chơi này rơi xuống từ ngực của cậu.
Những chuyện đã trải qua ở trấn Đồng Chi khiến Mục Tư Thần trở nên cẩn thận hơn, cậu không trực tiếp chạm vào búp bê bạch tuộc, mà cúi đầu nhìn ngực của mình trước.
Đồ đằng Tần Trụ để lại trên ngực đã biến mất.
Sau khi Mục Tư Thần trở lại ký túc xá, cậu không lập tức nhìn ngực của mình, cũng không biết đồ đằng là biến mất trước khi con búp bê xuất hiện, hay là cậu không hề đem theo đồ đằng trở về.
Theo lý thuyết, đồ đằng là sức mạnh mà Tần Trụ lưu lại, hẳn là nên ở lại trong thế giới quỷ dị kia mới đúng, đáng ra không thể trở về với cậu chứ?
Mục Tư Thần hiểu rất rõ bạn cùng phòng, người trong ký túc xá bọn họ tuyệt đối không có búp bê bạch tuộc nào vừa đáng yêu lại vừa quỷ dị thế này.
Mục Tư Thần thử nhắm mắt, mắt trái cậu rất bình thường, không có mang theo sức mạnh của Mắt to trở về.
Theo lý thuyết, mắt trái và đồ đằng trên ngực đều là sức mạnh của quái vật cấp Thần, nếu đã không mang sức mạnh của mắt trái về, đồ đằng cũng không theo về mới đúng.
Mục Tư Thần cẩn thận tới gần búp bê bạch tuộc, búp bê màu lam, đôi mắt có hơi giống kiểu mắt to long lanh trong đen có điểm trắng như trong truyện tranh, miệng là một vòng tròn, không biết có thể thổi bong bóng hay không.
Mục Tư Thần đánh bạo vươn một ngón tay ra chọc chọc vào đầu của con bạch tuộc.
Có chút đàn hồi, không biết là làm từ chất liệu gì.
Không phải đồ chơi lông nhung, không phải nhựa plastic, cũng không phải mấy chất liệu làm figure.
Mục Tư Thần không hiểu rõ về Garage Kit lắm, chỉ là trước giờ cậu chưa từng thấy chất liệu nào sờ lên lại giống như cá mực như vậy.
Có điều độ co dãn tốt hơn cá mực nhiều, cá mực mềm oặt, con búp bê này thì lại có thể dựa vào tám cái xúc tu đứng được trên mặt đất.
Mục Tư Thần đối diện với đôi mắt to sáng long lanh đáng yêu kia, thử hỏi: "Là Tần Trụ sao?"
Búp bê bạch tuộc không có bất kỳ phản ứng gì.
Điều này làm cho Mục Tư Thần cảm thấy hành vi dò hỏi của mình có hơi ngốc.
Cậu nhìn chằm chằm búp bê trong chốc lát, búp bê không hề có dấu hiệu của sự sống.
Mục Tư Thần cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào thứ này mãi, nhưng lại không dám di chuyển nó, chỉ có thể tạm thời để nó ở đấy.
Cậu mở máy tính, sau đó truy cập vào web official của《Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi》, muốn nhìn xem trang web này còn không.
Trang web vẫn còn, thông báo mới nhất vẫn đang kêu gọi người chơi bản Closed Beta, trên diễn đàn chính thức của trò chơi còn có người đang thảo luận về vấn đề yêu cầu của game quá đơn sơ.
Mục Tư Thần thử bình luận trên diễn đàn "Trò chơi này có vấn đề, đừng ấn vào link mời tham gia thử nghiệm nội bộ, đừng điền địa chỉ".
Sau khi nhấn gửi thì nội dung hiện ra lại là "Tôi nhận được thư mời tham gia phiên bản thử nghiệm hạn chế, khác hoàn toàn với bản mini game thử nghiệm, chơi rất vui, anh em nên trải nghiệm thử nhé".
Mục Tư Thần: "..."
Cậu lại gõ: "Nếu không cẩn thận đăng nhập trò chơi, nhất định phải thoát game trong vòng mười phút".
Sau khi gửi đi thì lại biến thành "Trời ơi, game quá tuyệt vời, chơi một cái là suốt đêm không muốn offline luôn, mọi người nhất định phải tận dụng mười phút đầu tiên để nghiên cứu game cẩn thận đấy".
Mục Tư Thần tức giận đến mức suýt nữa đập máy tính.
Cậu không thể cứ viết bài bừa bãi nữa, nếu không sẽ trở thành đồng lõa lừa gạt những người chơi khác cùng con game này.
Không thể tìm thấy được manh mối trên web official và diễn đàn, Mục Tư Thần vừa định tắt máy tính thì chợt nhìn thấy một bài viết của ID tên là Liên Y Tiên Tử, viết: "ôi nhận được thư mời tham gia phiên bản thử nghiệm hạn chế, khác hoàn toàn với bản mini game thử nghiệm, chơi rất vui, mọi người nên trải nghiệm thử nhé".
Giống y như đúc với nội dung Mục Tư Thần mới đăng.
Xem cái ID này, Mục Tư Thần có lý do hoài nghi người này chính là Trì Liên.
Vì thế Mục Tư Thần gửi một tin nhắn riêng cho Liên Y Tiên Tử trên diễn đàn: [Sa Đại Nhãn.]
Cậu hết sức cẩn thận, không nhắc đến tên họ thật của mình. Nếu đối phương là Trì Liên, khi nhìn thấy cái tên Sa Đại Nhãn này sẽ lập tức biết được cậu là ai. Nếu chỉ là trùng hợp đăng bài giống, sẽ chỉ coi cái tin nhắn này là tin nhắn rác.
Liên Y Tiên Tử gần như là trả lời trong tích tắc: [Ân nhân! Tôi tôi tôi, Trì Liên đây! Tài khoản QQ của tôi là xxxxxx, ân nhân kết bạn với tôi nhé!]
Mặc dù trải qua một phen sinh tử trong game, Mục Tư Thần vẫn không muốn tiết lộ thân phận ở hiện thực của mình lắm, cho nên cậu dùng tài khoản QQ phụ ít sử dụng để kết bạn với Trì Liên.
Bọn họ cần kết nối với nhau, nhưng không nhất thiết phải gặp nhau, duy trì mối quan hệ trên mạng như vậy là được.
Sau khi thêm bạn xong, Trì Liên lập tức gửi tin nhắn đến: [Ân nhân! Đội trưởng Mục! Trong nhóm game thủ của chúng tôi có người đột tử!]
Mục Tư Thần thầm giật mình, lập tức hỏi: [Tình hình như thế nào?]
Trì Liên: [Tôi có một nhóm bạn tốt cùng chơi game, thỉnh thoảng mọi người sẽ chia sẻ tips chơi game các thứ. Lần này tôi và một người trong nhóm cùng nhận được lời mời tham gia thử nghiệm nội bộ. Sau khi tôi offline thì vào nhóm tìm cậu ta đầu tiên, nhưng cậu ta mãi mà không trả lời tôi. Mới vừa nãy, một người bạn thân của cậu ta ở trong nhóm nói, vừa rồi khi cậu ta đi tìm người này thì phát hiện thi thể của cậu ta ở trong phòng ngủ, vừa mới chết không lâu, hình như là chơi game suốt đêm nên đột tử.]
Tin tức này khiến cho Mục Tư Thần lạnh sống lưng.
Bốn người chơi bị Thân cận Vũ Mục tịnh hóa, ở hiện có lẽ cũng im hơi lặng tiếng mà chết như vậy.
Bọn họ may mắn offline được, những người chơi còn lại thì không thể về được.
[Tôi biết rồi.] Mục Tư Thần chỉ trả lời đơn giản.
Trì Liên chia sẻ tin tức này cũng không phải muốn Mục Tư Thần an ủi mình, cô tiếp tục gửi tin: [Đội trưởng, ba ngày sau chúng ta phải làm gì đây?]
Mục Tư Thần: [ Cái gì mà ba ngày sau cơ?]
Trì Liên: [Cậu vẫn chưa xem điện thoại của mình sao?]
Sau khi Mục Tư Thần trở về, việc đầu tiên là kiểm tra tình trạng của mình, sau đó bị búp bê bạch tuộc dọa, tiếp theo lập tức mở máy tính lên, đúng là vẫn chưa kịp kiểm tra điện thoại.
Cậu mở điện thoại ra, thấy trong một tệp ít khi được mở ra thình lình xuất hiện một app tên là "Buồng game giả lập".
Buồng game giả lập đã biến mất, xuất hiện ở trong điện thoại của cậu.
Mục Tư Thần hít sâu một hơi, nỗ lực hết sức để giữ vững tỉnh táo, lúc này mới mở app "Buồng game giả lập" ra, thấy thời gian đếm ngược trên đó, 71:45:52.
Là 72 giờ đếm ngược.
Hóa ra hệ thống cho bọn họ ngày nghỉ ngắn như thế.
Mục Tư Thần chạm vào chỗ đếm ngược, app hiện lên một hàng chữ.
【Đề nghị trong vòng 72 tiếng nữa người chơi đăng nhập vào game, chấp hành nhiệm vụ tiếp theo. Thời gian tối đa là 72 giờ, nếu bây giờ người chơi muốn tiến vào game thì cũng được nhé.】
Phía dưới còn có popup hỏi có muốn đăng nhập vào game hay không.
Mục Tư Thần quyết đoán lựa chọn "Không".
Chỉ có ba ngày nghỉ, cậu còn lâu mới quay lại nơi quỷ quái đó, phải nghỉ ngơi đến phút cuối.
Khi Mục Tư Thần cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy sau lưng có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu quay đầu lại, phía sau không có ai, chỉ có con búp bê bạch tuộc kia.
Sau khi chịu đựng quá nhiều ánh mắt ở trấn Đồng Chi, Mục Tư Thần cũng sẽ không lạc quan mà cho rằng đây chỉ là ảo giác.
Cậu buông điện thoại xuống, đi đến trước mặt búp bê bạch tuộc, mắt nhìn khoảng cách giữa bạch tuộc trên mặt đất và cái rãnh giữa hai viên gạch men sứ, nói chắc nịch: "Vị trí của mày thay đổi."
Búp bê bạch tuộc không nhúc nhích.
Mục Tư Thần chỉ cho nó xem: ""Kích thước của gạch men trong ký túc xá bọn tao là 80×80 centimet, vừa rồi mày cách cái rãnh gạch bên này khoảng 20cm, hiện tại chỉ còn lại 10cm, di chuyển xa như vậy, mày cho là tao bị mù sao?"
Cậu mặc kệ búp bê bạch tuộc trên mặt đất, đương nhiên không phải quên mất sự tồn tại của nó, mà là cố tình phớt lờ nó một lúc lâu, chờ khi nó cảm thấy mình thật sự không chú ý đến nó, thì sẽ đột ngột quay ra nhìn trạng thái của búp bê.
Quả nhiên, búp bê tự di chuyển.
"Mày chính là đồ đằng Tần Trụ để lại trên người tao," Mục Tư Thần khẳng định, "Cho nên mày là phân thân của Tần Trụ? Tại sao mày lại có thể đi về với tao? Rõ ràng sức mạnh của Mắt to cũng không về cùng."
Chuyện Tần Trụ theo về làm cho Mục Tư Thần cảm thấy rất bất an.
Game có thể quỷ dị, hệ thống có thể bụng dạ khó lường, cậu có thể bị quái vật cấp Thần hại chết ở thế giới kia, nhưng những chuyện này đều xảy ra thế giới khác là trò chơi chứ không phải hiện thực.
So với xuyên qua một thế giới nguy hiểm, thứ khiến Mục Tư Thần càng sợ hơn chính là mang thứ gì đó từ thế giới kia về theo.
Thế giới hiện thực là an toàn, có thể ngủ một giấc đến hừng đông, có thể đưa lưng về phía bạn cùng phòng, có thể nhìn thẳng bất kỳ ai hay bất kỳ sự vật nào.
Đây là bến đỗ tâm hồn của cậu, cậu không hy vọng có thứ gì sẽ uy hiếp đến thế giới hiện thực.
Chuyện búp bê bạch tuộc cùng trở về làm cho Mục Tư Thần cảm thấy rất sợ.
Búp bê bạch tuộc vẫn không có phản ứng.
Mục Tư Thần đưa tay chọc nó một chút, hỏi: "Mày không biết nói à?"
Thấy nó ngoan ngoãn giống như búp bê, Mục Tư Thần dứt khoát mò ngón tay gần đôi mắt to của nó, khi hai ngón tay sắp chọc vào mắt, búp bê bạch tuộc bỗng nhiên nhắm mắt lại.
"Cử động được, nhưng không thể nói chuyện?" Mục Tư Thần suy đoán nói.
Búp bê bạch tuộc thấy không thể giấu được nữa, nó vươn một cái xúc tu vỗ vỗ trên mặt đất, tựa như đang ra hiệu cho Mục Tư Thần cái gì đó.
Mục Tư Thần nhớ tới phương thức giao lưu giữa cậu Tần Trụ, liền cầm con búp bê lên, đặt một cái xúc tu của búp bê chạm vào mi tâm.
"Cậu chưa hoàn thành lời hứa." Một giọng nói có chút uy nghiêm truyền vào trong đầu Mục Tư Thần, giọng nói trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài đáng yêu của búp bê.
Mục Tư Thần nhớ tới điều kiện để Tần Trụ cho cậu mượn sức mạnh, là khiến cho anh có thêm nhiều tín đồ hơn, và dùng sức mạnh của Tần Trụ phá hủy "Trụ".
Mục Tư Thần đúng là có đào mấy tín đồ cho Tần Trụ, nhưng sau đó đã biến mấy tín đồ này trở lại thành tín đồ của Mắt to, cũng bởi vậy mà bỏ đi kế sách động cơ vĩnh cửu vặt lông dê của hai bên.
Còn "Trụ", Mục Tư Thần không chỉ không giúp Tần Trụ, còn đoạt lại "Trụ" cho mình.
Nghĩ lại thì những việc cậu làm đúng là không chính đáng.
"Là tôi không đúng," Mục Tư Thần nói, "Nhưng lúc ấy, "Trụ" tương đương với viên thuốc giải duy nhất ở ngay trước mắt khi tôi sắp chết, tôi nhất định phải uống viên thuốc này thì mới có thể sống sót. Không chỉ có tôi, Trì Liên và Trình Húc Bác cũng cần viên thuốc giải này."
Cậu giải thích hành vi của mình lúc ấy với Tần Trụ, lý lẽ không chính trực cũng không ra oai.
Sức mạnh của mắt trái là nhờ vào Giấy dán bản ngã đánh cắp từ Mắt to, thuộc về sức mạnh đạt được thông qua hệ thống, cho nên không theo cậu trở về, mà cũng như kỹ năng "Đào góc tường" và cuốc chim cũng được cất trong hệ thống.
Nhưng đồ đằng của Tần Trụ là giao dịch giữa cậu và Tần Trụ, không có hệ thống làm trung gian. Cậu chưa hoàn thành lời hứa, trên người còn có đồ đằng của Tần Trụ, Tần Trụ liền theo cậu trở lại.
Làm người thật sự là không thể nuốt lời, nhất là nuốt lời với mấy quái vật cấp Thần ở thế giới khác.
"Tôi sẽ đền bù cho anh." Mục Tư Thần trịnh trọng mà nói, "Anh còn cần cái gì, tôi sẽ dốc hết toàn lực đưa đến tận tay cho anh. Anh cũng thấy rồi đấy, trải qua trận này, tôi đã mạnh hơn, so với lúc trước càng giúp anh được nhiều hơn."
Búp bê bạch tuộc giơ cái xúc tu không quá dài lên, nó có hơi không với tới Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chủ động đưa đầu đến trước mặt búp bê, lúc này xúc tu mới miễn cưỡng chạm tới mi tâm.
"Trụ cũng không quá quan trọng, trọng điểm là phá hủy lĩnh vực lá chắn của trấn Đồng Chi, còn hai cái trụ, cậu ít nhất phải phá hủy một cái." Giọng Tần Trụ trực tiếp truyền vào trong não.
Mục Tư Thần nhất định phải quay lại trong trò chơi, theo yêu cầu của nhiệm vụ trước đó của hệ thống, cậu đoán hai cái "Trụ" kế tiếp nhất định sẽ là mục tiêu nhiệm vụ của hệ thống, như thế cũng trùng với yêu cầu của Tần Trụ.
Nhưng nếu hệ thống tiếp tục muốn cậu cậu cướp trụ thì phải làm sao đây?
"Tôi nên dùng sức mạnh của anh phá hủy trụ, hay là giống lần này, tôi cướp đoạt lấy "Trụ"?" Mục Tư Thần hỏi.
Hỏi xong cậu còn vô cùng tự giác đưa mi tâm chạm vào xúc tu.
Dẫu sao thì cậu là bên làm trái giao kèo, thái độ nên tốt một chút, nhất định phải xin Tần Trụ tha thứ, mau chóng đưa con búp bê này về thế giới kia, tuyệt đối đừng ở lại thế giới hiện thực.
"Quan trọng không phải trụ, là phá hủy lá chắn và "Thiên Không Chi Đồng"." Tần Trụ truyền suy nghĩ đến.
Mục Tư Thần nhớ tới Thẩm Tễ Nguyệt từng nói, tìm kiếm trụ chỉ là vì phá hủy lĩnh vực của trấn Đồng Chi, không có lĩnh vực, Mắt to mất đi sự bảo vệ, Tần Trụ liền có thể trực tiếp đánh Mắt to.
"Chỉ cần phá thêm một cái trụ là được sao?" Mục Tư Thần hỏi, "Tổng cộng có ba cái "Trụ", chỉ cần phá hai cái, lá chắn lĩnh vực sẽ trở nên không ổn định, đúng không?"
Cậu kề mi tâm vào xúc tu, lần này Tần Trụ không nói gì, hiển nhiên là không muốn để ý tới cậu nữa.
Dù sao cũng là quái vật cấp Thần, cứ lắm lời với người ta như vậy thì rất không quý"ss tộc.
Mục Tư Thần dùng hai tay trịnh trọng nâng búp bê bạch tuộc lên đặt rên bàn học của mình, chắp tay trước ngực lạy một cái, nghiêm túc nói: "Tôi nhất định sẽ làm được".
Búp bê bạch tuộc nhắm mắt lại, có vẻ như không muốn nhìn Mục Tư Thần nữa.
Lúc này Mục Tư Thần mới có thời gian xem điện thoại.
[Đội trưởng, anh đâu rồi, đội trưởng? Đội trưởng, đừng nói là sau khi xem điện thoại xong lại vào game đấy nhé!]
Khi cậu giao lưu với búp bê bạch tuộc, Trì Liên thấy cậu lâu không trả lời, liền call với nhắn tin liên hoàn, gấp như vội đi đầu thai.
Mục Tư Thần vội vàng trả lời Trì Liên, cũng trấn an cảm xúc của cô, nói rằng lần sau khi mọi người vào trò chơi thì nên chọn thời điểm 5 phút trước khi kết thúc đếm ngược.
Lúc này Trì Liên mới yên lòng, tỏ vẻ cô nhất định sẽ phối hợp với đội trưởng thật tốt, sai cô làm cái gì thì cô sẽ làm cái nấy.
Mục Tư Thần buông điện thoại, thở dài một hơi.
Cậu định sẽ lên kế hoạch hành động cho ba ngày sau, nhưng lại phát hiện hiểu biết của mình đối với trấn Đồng Chi và Mắt to còn rất ít, cái "Trụ" tiếp theo cũng không có manh mối, cơ bản là không thể lên kế hoạch được.
Thôi vậy, đến lúc đó rồi tính, đã được nghỉ thì nên hưởng thụ cuộc sống ở hiện thực cho tốt.
Đáng tiếc ngay cả cuộc sống cậu cũng hưởng thụ được, dù sao cậu cũng tương đối nghèo.
Vẫn là phải kiếm tiền thôi.
Mục Tư Thần nhận hai đơn cày game hai tiếng, cày rank cho khách trong game. Sau hai tiếng, sắc trời đã tối, Mục Tư Thần cũng hơi đói bụng.
Cậu lấy mì ăn liền từ ngăn tủ ra, định dừng hoạt động kiếm tiền thâu đêm lại.
Vừa mới thả mì vào nước thì cửa ký túc xá mở ra.
Bạn cùng phòng Hạ Phi của cậu đã trở lại.
"Sao ông đã quay lại rồi?" Mục Tư Thần hỏi.
Hiện tại là nghỉ hè, bạn bè trong phòng đều đã về nhà nghỉ hè, Mục Tư Thần ở lại cũng phải làm đơn xin mới có thể ở lại ký túc xá.
Hạ Phi quẳng va li sang một bên, ngồi ở bên cạnh Mục Tư Thần nói: "Về nhà ấy, tuần đầu còn được chào đón, sang tuần thứ hai mới mẻ nhiệt tình hết rồi thì liền bắt đầu chê tôi, cái gì mà không lo học hành, không làm việc nhà, hết ăn lại nằm... Ba tôi nói tôi ở nhà nữa thì thành vô tích sự mất, bắt tôi đi làm thuê trải nghiệm cuộc sống. Tôi tìm được công ty thực tập, văn phòng ở ngay gần trường học, thế là quay về túc xá luôn cho nhanh, còn tiết kiệm tiền nữa."
"Thế à, đi thực tập cũng khá tốt." Mục Tư Thần chột dạ dời tầm mắt, nghĩ thầm may mà buồng game giả lập đã biến thành app, thời gian trải qua ở thế giới khác cũng không tính vào thế giới hiện thực, nếu không thật sự không có cách nào giải thích với bạn cùng phòng về chuyện trò chơi.
"Dù sao cũng tốt hơn ngồi ở nhà ăn chửi. Ông ăn mì gói à? Thơm quá, cho tôi xin mấy miếng đi, tôi mới vừa xuống xe, còn chưa kịp ăn cơm tối nữa." Hạ Phi nhìn về phía cặp lồng Mục Tư Thần đặt ở trên bàn.
"Nước mì thì có thể ông, mì thì còn lâu nhớ." Mục Tư Thần nhanh chóng đẩy cặp lồng mì cách xa Hạ Phi.
Mấy miếng trong ký túc xá bọn họ cũng không phải là miếng nhỏ, một miếng của Hạ Phi là có thể đớp hết nửa bát mì, hai miếng cái là bát mì hết sạch.
"Sao keo thế, tôi..." Lời của Hạ Phi bỗng nhiên dừng lại.
Ánh mắt của cậu ta dừng trên búp bê bạch tuộc bên cạnh cặp lồng của Mục Tư Thần.
Búp bê bạch tuộc mở to mắt nhìn hai người bọn họ, mùi thơm của mì ăn liền không ngừng bay đến trên người của nó.
Hạ Phi đi đến trước mặt búp bê, nửa quỳ trước bàn học, cẩn thận nhìn búp bê từng li từng tí, ánh mắt dần dần mê ly, vẻ mặt tràn ngập tình cảm quấn quýt.
Mục Tư Thần thấy sai sai, vội vàng vỗ cái bốp vào gáy của Hạ Phi.
Hạ Phi lúc này mới định thần lại nói với Mục Tư Thần: "Búp bê này của ông ở đâu ra đấy? Nó..."
Mục Tư Thần cho rằng cậu ta muốn nói "đáng yêu quá" hoặc là "xinh đẹp quá".
Ai ngờ Hạ Phi mở miệng nói: "Thần thánh vãi."
Mục Tư Thần giật phắt búp bê bạch tuộc đi, sau đó nhét nó vào trong chăn của mình, lạnh lùng mà nói: "Nạp game nên được tặng."
【 Tác giả có lời nói 】
Hằng ngày cầu một ít dịch dinh dưỡng aiyoyo~
Tần Trụ: Mặc dù Mục Tư Thần chưa hoàn thành lời hứa hẹn giữa chúng tôi, nhưng mà em í để cho tôi ngủ trong chăn của em!
Mục Tư Thần: Tôi phải nghĩ cách đưa ngay cái tên ôn thần này trở về!