Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1434: Lai Mạn tới không chậm
Phương Giải xuống xe ngựa, đứng ở ven đường nhìn đội ngũ đi qua, trong lòng đầy cảm xúc. Hạng Thanh Ngưu cưỡi một con lừa không biết kiếm ở đâu đi tới, nhìn Phương Giải, hỏi:
-Cảm ngộ ra gì à?
Phương Giải nhìn y:
-Vật cưỡi không tồi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu đắc ý nói:
-Nhìn khắp đại quân, chỉ có ta là độc nhất vô nhị.
Phương Giải lắc đầu:
-Là con lừa độc nhất vô nhị.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khí thắng khi đấu võ mồm với Phương Giải, cho nên không tiếp tục ở đề tài này nữa:
-Nhìn vẻ hồn bay phách lạc của ngươi, có phải vừa bị lão già kia mắng phải không? Ngươi đã là nhân vật lớn rồi, nói chuyện với tù binh cả ngày mà còn rơi vào thế hạ phong, thật là kém cỏi. Nếu không ngươi tới Nhất Khí Quan làm đồ đệ của ta đi, ta sẽ dạy ngươi tìm ra phương hướng của nhân sinh.
Phương Giải không để ý tới y, im lặng một lát mới mở miệng nói:
-Ngươi từng có kinh nghiệm trò chuyện vui vẻ với một người xa lạ ở một nơi xa lạ không?
Hạng Thanh Ngưu cẩn thận nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
-Chưa từng. Lúc trước khi gặp người lạ, câu đầu tiên của ta thường là lừa gạt người ấy. Mà ngươi là một trong những người bị ta lừa.
Tâm cảnh của Phương Giải lập tức bị Hạng Thanh Ngưu phá hư. Hắn lườm Hạng Thanh Ngưu một cái, kéo y xuống khỏi lưng con lừa:
-Vì sao những kẻ mặc đạo bào như ngươi đều thích cưỡi lừa vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
-Còn có ai như ta à?
Phương Giải bỗng nhiên tỉnh ngộ, thần thoại mà mình quen thuộc là trí nhớ của kiếp trước.
-Vì nghèo mà thôi.
Hạng Thanh Ngưu không phát hiện sự thay đổi trong ánh mắt của Phương Giải. Y cười cười, hai người sóng vai mà đi.
Con lừa vẫn đứng ngốc ở đây, Hạng Thanh Ngưu quay đầu mắng một câu:
-Nếu không đi, ta lập tức nướng mày lên làm thịt.
Con lừa phì phì vài tiếng từ mũi.
Như là châm chọc.
Hạng Thanh Ngưu giận tím mặt, muốn quay lại kéo nó đi thì Phương Giải giữ lại:
-Bỏ đi, ta muốn hỏi ngươi một việc, trong điển tịch của Đạo tông các ngươi, có chuyện linh hồn xuất khiếu không? Kiểu như một người rõ ràng đã chết rồi, nhưng lại sống lại trong cơ thể người khác ấy?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
-Chuyện này chỉ xảy ra trong thần thoại về yêu ma, thần tiên. Sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này?
Phương Giải cười cười, không giải thích.
Hạng Thanh Ngưu thấy hắn không nói lời nào, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Tuy nhiên, ngươi nghĩ về Đại Luân Minh Vương mà xem. Một công pháp kỳ diệu như vậy mà y cũng luyện ra được, y có còn là người không? Nếu tu vị đạt tới một trình độ nào đó, có khả năng còn làm được kỳ diệu hơn cả Đại Luân Minh Vương. Tuy Đạo tông không ghi lại chuyện nào như vậy, nhưng sư phụ ta từng có nhắc qua. Người có tu vị cao thâm, có thể đoạt xá. Giống như Đại Luân Minh Vương thay đổi thể xác. Nhưng ta luôn cảm thấy điều này giống như tà ma ngoại đạo.
-Ngươi định làm gì à?
Y hỏi.
Phương Giải lại đang nghĩ tới chuyện khác. Hắn đang nghĩ, làm sao mình lại đi tới thế giới này? Nếu như mình chết, liệu mình có trở lại thế giới kia không? Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cười tự giễu. Nếu chết ở kiếp trước rồi tới thế giới này, chết ở thế giới này liền trở về kiếp trước, thì chẳng phải là trường sinh bất tử sao? Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy.
-Không có gì!
Phương Giải nói:
-Chỉ là đột nhiên suy nghĩ, con người sau khi chết linh hồn sẽ đi đâu mà thôi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
-Dựa theo Đạo tông, sau khi con người chết, linh hồn cũng sẽ diệt vong theo. Dựa theo Phật tông, sau khi con người chết, linh hồn sẽ chuyển thế. Dựa theo suy nghĩ của dân chúng, sau khi con người chết sẽ biến thành quỷ. Nhưng tất cả đều không có căn cứ gì, nên khó mà lần ra được.
Phương Giải lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
-Ta muốn biết ngươi dẫn theo một vạn bộ binh của Mộc Quảng Lăng này, tính toán muốn làm gì?
Hạng Thanh Ngưu khó hiểu hỏi:
-Ngươi lừa một vạn người này ra ngoài, mang theo lương thực. Một khi tới Mã Lan Sơn, nếu quả thực có mai phục của Mộc Quảng Lăng, thì y sẽ không hạ thủ chỉ vì ngươi dẫn theo một vạn người của y. Mà một vạn người này cũng có rủi ro cao. Nếu chẳng may bọn chúng giúp đỡ Mộc Quảng Lăng tấn công ngươi, vậy thì chẳng phải nguy hiểm sao?
-Ta cần nghi binh!
Phương Giải nói:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì có lẽ hành tung của ta đã bị thám báo của Mộc Quảng Lăng để ý rồi. Nếu Mộc Quảng Lăng muốn tiêu diệt ta mà không muốn quân đội của y xa lánh, thì biện pháp tốt nhất là dụ người nước ngoài tới giết ta. Cho nên ta mới làm vậy.
-Có đôi khi thực không hiểu ngươi nghĩ gì.
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
-Mới tới Đông Cương ngươi đã vội vã muốn quyết chiến với người nước ngoài. Tuy ta không hiểu binh pháp, nhưng đây chẳng phải là tối kỵ của binh pháp đó sao? Ngươi chưa hiểu hết tình hình nơi đây vậy mà đã bố trí một trận chiến lớn rồi. Sao ta cảm thấy như một trò đùa vậy?
-Đây không phải là một trận quyết chiến.
Phương Giải cười cười:
-Quyết chiến với người nước ngoài đâu có dễ dàng như vậy. Lai Mạn còn chưa tới Đông Cương, đội ngũ người nước ngoài ở Đông Cương có quân lực mạnh nhất bây giờ là đội Hắc Khiên Ngưu Hoa của Plens, tiếp theo là đội Phong Tín Tử của Mạc Khắc Tư, cuối cùng là đội ngũ bên ngoài Phượng Hoàng Đài vẫn chưa triệt hồi. Nghe nói quan chỉ huy mới tới cũng là người trẻ tuổi, tên là Phổ La Trạch.
-Ta không rõ.
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
-Vì sao đám người nước ngoài kia cứ thích dùng hoa để đại diện cho gia tộc của mình? Ngay cả quân đội dưới trướng cũng dùng hoa để đặt tên.
-Có gì kỳ lạ đâu, giống như tộc huy của các gia tộc lớn của Đại Tùy vậy.
Phương Giải nói:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần giao chiến này chính là Phong Tín Tử.
Hạng Thanh Ngưu nhíu mày:
-Không phải ngươi nói đội của Plens là cách chúng ta gần nhất sao?
-Đúng vậy!
Phương Giải cười cười:
-Nhưng ta khẳng định, tới đầu tiên không phải là y.
…
…
Là con đường quan trọng nhất nối thông Đông Sở và Đại Tùy, con đường từ thủ đô Đông Sở tới Phượng Hoàng Đài chưa bao giờ vắng vẻ. Lúc hai nước còn hòa bình, có bảy tám phần thương nhân Đông Sở đều đi theo con đường này. Đương nhiên cũng có nhiều thương nhân Đông Sở lựa chọn đi đường thủy, từ phía nam tới thành Mưu Bình.
Con đường này khá rộng lớn, không chỉ vì nó là con đường dành cho thương nhân. Có một quốc gia láng giềng như Đại Tùy đương nhiên là một điều tốt với thương nhân Đông Sở. Nhưng đối với Hoàng tộc Đông Sở chưa từng buông tha đoạt lại lãnh thổ mà nói, thì xây dựng cải tạo con đường này để cho tương lai quân đội hùng mạnh của Đông Sở có thể theo con đường này tiến về Đại Tùy.
Cho dù quân đội Đông Sở chưa bao giờ hùng mạnh như Hoàng Đế của bọn họ mong muốn.
Nhưng hiện tại, trên con đường lớn này đang có một đội quân mạnh hơn quân đội Đông Sở vô số lớn tiến bước. Mà thu hút sự chú ý nhất, chính là một cỗ liễn xe thật lớn. Cỗ liễn xe này vốn thuộc về Hoàng Đế Đông Sở, nhưng hiện tại đã trở thành chiến lợi phẩm của Hoàng Đế Agoda.
Hoàng Đế Đông Sở rất thích đối lập với Hoàng Đế Đại Tùy. Hoàng Đế Đại Tùy có cái gì thì y muốn có cái lớn hơn. Y nghe nói liễn xe của Hoàng Đế Đại Tùy rất lớn, y liền phái người tới Trường An quan sát, sau đó trở về tạo một cỗ xe lớn hơn nữa. Tuy về quân đội y không sánh bằng Đại Tùy, nhưng về của cải vật chất thì y hơn hẳn. Đương nhiên, cho dù Hoàng Đế Đông Sở coi Hoàng Đế Đại Tùy là đối thủ cả đời, thì Hoàng Đế Đại Tùy cũng chẳng hề có hứng thú.
Đi xung quanh liễn xe là 108 xạ thủ Đồ Thần Hỏa mặc áo giáp, đeo mặt nạ dữ tợn. Trang phục của những xạ thủ này khác hẳn với các xạ thủ mà Lai Mạn ban cho những người khác. Bọn họ không những khác về trang phục, mà thể hình cũng to lớn hơn nhiều.
Bọn họ chẳng những cầm theo súng, mà còn đeo một thanh trọng kiếm ở sau lưng.
Những cái mặt nạ dữ tợn kia, cũng không biết mô phỏng từ khuôn mặt nào.
Trên liễn xe có một cái ghế nằm thoải mái. Cho dù một người cao lớn Lai Mạn cũng không thấy chật chội.
Liễn xe này được lắp đặt rất tinh tế. Xung quanh ghế nằm là màn tơ, lúc gặp trời mưa gió, màn che bằng gỗ ở bốn phía sẽ được kéo ra.
Kéo xe không phải là trâu ngựa, mà là đầy tớ.
Đám đầy tớ này là những người cường tráng được lựa chọn từ quân đội Đông Sở. Ba trăm sáu mươi người cởi trần cắn răng kéo liễn xe thật lớn đi về phía trước. Mười mấy xạ thủ Đồ Thần Hỏa không ngừng vung roi chỉ huy bọn họ. Đối với quân nhân mà nói, đây là sự sỉ nhục rất lớn.
Nhưng, vẻ mặt của những đầy tớ cường tráng này khá là thản nhiên.
Lai Mạn nằm ở ghế đọc qua quân báo, lông mày nhíu chặt.
-Kha Khắc Bác, ngươi cảm thấy chuyện này không ổn ở chỗ nào?
Y hỏi.
Kha Khắc Bác cung kính đứng một bên nhận lấy quân báo đọc một lúc, sau đó đáp:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây là Mộc Quảng Lăng muốn mượn lực lượng của bệ hạ để diệt trừ đối thủ của y. Cho nên có thể khẳng định rằng Mộc Quảng Lăng sẽ không nhúng tay vào, mà quan sát quân đội của bệ hạ quyết chiến với Hắc Kỳ Quân. Đợi cho đôi bên phân ra thắng bại, y mới ra tay. Giống như tục ngữ của người Hán:”Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Lai Mạn bật cười:
-Tuy ta chưa từng gặp cái tay Mộc Quảng Lăng kia, nhưng từ điểm này có thể nhìn ra được y không phải là đối thủ mạnh mẽ gì. Y tưởng rằng ta và Hắc Kỳ Quân như trai cò. Những kẻ khinh thường đối thủ, kết quả đều phải hối hận.
-Kha Khắc Bác!
Lai Mạn hỏi:
-Ngươi đoán xem, hiện tại di chuyển tới Mã Lan Sơn, là ý của Mạc Khắc Tư hay là Plens?
Kha Khắc Bác không hề do dự đáp:
-Mạc Khắc Tư!
Lai Mạn gật đầu, ngữ khí hơi chút trách cứ:
-Mạc Khắc Tư là một người trẻ tuổi tài năng, ít nhất y vẫn giữ được khiêm tốn và cẩn thận. Nhưng so với Plens, y vẫn còn kém quá xa. Kha Khắc Bác, ngươi thay ta viết một bức thư gửi cho Plens, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Mã Lan Sơn. Nói cho ông ta biết, nếu quân đội của Mạc Khắc Tư thất bại, thì đội quân Hắc Khiên Ngưu Hoa của ông ta cũng tàn theo.
Kha Khắc Bác biến sắc.
Lai Mạn rất ít khi nói với vẻ nghiêm khắc như vậy. Mà một khi nói, y chắc chắn sẽ làm được.
-Tuy Plens giảo hoạt, nhưng ông ta sẽ không vứt bỏ lợi ích của đế quốc sang một bên.
Kha Khắc Bác vội vàng nói:
-Ông ta có thể để Mạc Khắc Tư lên đầu chiến tuyến, nhưng sẽ không ngồi yên mà không quan tâm. Tuy thuộc hạ không thích ông ta, nhưng về phương diện này ông ta vẫn đáng tin cậy.
Lai Mạn trầm mặc, không nói ra lo lắng của mình cho lão thần giảo hoạt chẳng kém gì Plens này. Plens đánh ở Đông Cương lâu như vậy, đã tiếp xúc với vùng đất giàu có này lâu như vậy, có lẽ lão già kia đã thay đổi. Lúc đầu Lai Mạn chỉ cho rằng là do Plens cẩn thận, nhưng chiến sự Đông Cương càng về sau khiến y phát hiện, sở dĩ Plens tiến độ chậm như vậy, tuyệt đối không chỉ vì cẩn thận.
-Ta đã hạ lệnh chiêu mộ 30 vạn binh lính từ công quốc Plens.
Lai Mạn bỗng nhiên nói một câu, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa.
Sắc mặt Kha Khắc Bác lập tức trở nên khó coi, một câu này khiến cho ông ta suy nghĩ rất nhiều. Ông ta âm thầm hy vọng Plens chớ có làm gì quá mức.
-Cảm ngộ ra gì à?
Phương Giải nhìn y:
-Vật cưỡi không tồi.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu đắc ý nói:
-Nhìn khắp đại quân, chỉ có ta là độc nhất vô nhị.
Phương Giải lắc đầu:
-Là con lừa độc nhất vô nhị.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khí thắng khi đấu võ mồm với Phương Giải, cho nên không tiếp tục ở đề tài này nữa:
-Nhìn vẻ hồn bay phách lạc của ngươi, có phải vừa bị lão già kia mắng phải không? Ngươi đã là nhân vật lớn rồi, nói chuyện với tù binh cả ngày mà còn rơi vào thế hạ phong, thật là kém cỏi. Nếu không ngươi tới Nhất Khí Quan làm đồ đệ của ta đi, ta sẽ dạy ngươi tìm ra phương hướng của nhân sinh.
Phương Giải không để ý tới y, im lặng một lát mới mở miệng nói:
-Ngươi từng có kinh nghiệm trò chuyện vui vẻ với một người xa lạ ở một nơi xa lạ không?
Hạng Thanh Ngưu cẩn thận nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
-Chưa từng. Lúc trước khi gặp người lạ, câu đầu tiên của ta thường là lừa gạt người ấy. Mà ngươi là một trong những người bị ta lừa.
Tâm cảnh của Phương Giải lập tức bị Hạng Thanh Ngưu phá hư. Hắn lườm Hạng Thanh Ngưu một cái, kéo y xuống khỏi lưng con lừa:
-Vì sao những kẻ mặc đạo bào như ngươi đều thích cưỡi lừa vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
-Còn có ai như ta à?
Phương Giải bỗng nhiên tỉnh ngộ, thần thoại mà mình quen thuộc là trí nhớ của kiếp trước.
-Vì nghèo mà thôi.
Hạng Thanh Ngưu không phát hiện sự thay đổi trong ánh mắt của Phương Giải. Y cười cười, hai người sóng vai mà đi.
Con lừa vẫn đứng ngốc ở đây, Hạng Thanh Ngưu quay đầu mắng một câu:
-Nếu không đi, ta lập tức nướng mày lên làm thịt.
Con lừa phì phì vài tiếng từ mũi.
Như là châm chọc.
Hạng Thanh Ngưu giận tím mặt, muốn quay lại kéo nó đi thì Phương Giải giữ lại:
-Bỏ đi, ta muốn hỏi ngươi một việc, trong điển tịch của Đạo tông các ngươi, có chuyện linh hồn xuất khiếu không? Kiểu như một người rõ ràng đã chết rồi, nhưng lại sống lại trong cơ thể người khác ấy?
Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
-Chuyện này chỉ xảy ra trong thần thoại về yêu ma, thần tiên. Sao ngươi lại đột nhiên hỏi cái này?
Phương Giải cười cười, không giải thích.
Hạng Thanh Ngưu thấy hắn không nói lời nào, trầm mặc một lúc rồi nói:
-Tuy nhiên, ngươi nghĩ về Đại Luân Minh Vương mà xem. Một công pháp kỳ diệu như vậy mà y cũng luyện ra được, y có còn là người không? Nếu tu vị đạt tới một trình độ nào đó, có khả năng còn làm được kỳ diệu hơn cả Đại Luân Minh Vương. Tuy Đạo tông không ghi lại chuyện nào như vậy, nhưng sư phụ ta từng có nhắc qua. Người có tu vị cao thâm, có thể đoạt xá. Giống như Đại Luân Minh Vương thay đổi thể xác. Nhưng ta luôn cảm thấy điều này giống như tà ma ngoại đạo.
-Ngươi định làm gì à?
Y hỏi.
Phương Giải lại đang nghĩ tới chuyện khác. Hắn đang nghĩ, làm sao mình lại đi tới thế giới này? Nếu như mình chết, liệu mình có trở lại thế giới kia không? Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cười tự giễu. Nếu chết ở kiếp trước rồi tới thế giới này, chết ở thế giới này liền trở về kiếp trước, thì chẳng phải là trường sinh bất tử sao? Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy.
-Không có gì!
Phương Giải nói:
-Chỉ là đột nhiên suy nghĩ, con người sau khi chết linh hồn sẽ đi đâu mà thôi.
Hạng Thanh Ngưu nói:
-Dựa theo Đạo tông, sau khi con người chết, linh hồn cũng sẽ diệt vong theo. Dựa theo Phật tông, sau khi con người chết, linh hồn sẽ chuyển thế. Dựa theo suy nghĩ của dân chúng, sau khi con người chết sẽ biến thành quỷ. Nhưng tất cả đều không có căn cứ gì, nên khó mà lần ra được.
Phương Giải lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
-Ta muốn biết ngươi dẫn theo một vạn bộ binh của Mộc Quảng Lăng này, tính toán muốn làm gì?
Hạng Thanh Ngưu khó hiểu hỏi:
-Ngươi lừa một vạn người này ra ngoài, mang theo lương thực. Một khi tới Mã Lan Sơn, nếu quả thực có mai phục của Mộc Quảng Lăng, thì y sẽ không hạ thủ chỉ vì ngươi dẫn theo một vạn người của y. Mà một vạn người này cũng có rủi ro cao. Nếu chẳng may bọn chúng giúp đỡ Mộc Quảng Lăng tấn công ngươi, vậy thì chẳng phải nguy hiểm sao?
-Ta cần nghi binh!
Phương Giải nói:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì có lẽ hành tung của ta đã bị thám báo của Mộc Quảng Lăng để ý rồi. Nếu Mộc Quảng Lăng muốn tiêu diệt ta mà không muốn quân đội của y xa lánh, thì biện pháp tốt nhất là dụ người nước ngoài tới giết ta. Cho nên ta mới làm vậy.
-Có đôi khi thực không hiểu ngươi nghĩ gì.
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
-Mới tới Đông Cương ngươi đã vội vã muốn quyết chiến với người nước ngoài. Tuy ta không hiểu binh pháp, nhưng đây chẳng phải là tối kỵ của binh pháp đó sao? Ngươi chưa hiểu hết tình hình nơi đây vậy mà đã bố trí một trận chiến lớn rồi. Sao ta cảm thấy như một trò đùa vậy?
-Đây không phải là một trận quyết chiến.
Phương Giải cười cười:
-Quyết chiến với người nước ngoài đâu có dễ dàng như vậy. Lai Mạn còn chưa tới Đông Cương, đội ngũ người nước ngoài ở Đông Cương có quân lực mạnh nhất bây giờ là đội Hắc Khiên Ngưu Hoa của Plens, tiếp theo là đội Phong Tín Tử của Mạc Khắc Tư, cuối cùng là đội ngũ bên ngoài Phượng Hoàng Đài vẫn chưa triệt hồi. Nghe nói quan chỉ huy mới tới cũng là người trẻ tuổi, tên là Phổ La Trạch.
-Ta không rõ.
Hạng Thanh Ngưu hỏi:
-Vì sao đám người nước ngoài kia cứ thích dùng hoa để đại diện cho gia tộc của mình? Ngay cả quân đội dưới trướng cũng dùng hoa để đặt tên.
-Có gì kỳ lạ đâu, giống như tộc huy của các gia tộc lớn của Đại Tùy vậy.
Phương Giải nói:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lần giao chiến này chính là Phong Tín Tử.
Hạng Thanh Ngưu nhíu mày:
-Không phải ngươi nói đội của Plens là cách chúng ta gần nhất sao?
-Đúng vậy!
Phương Giải cười cười:
-Nhưng ta khẳng định, tới đầu tiên không phải là y.
…
…
Là con đường quan trọng nhất nối thông Đông Sở và Đại Tùy, con đường từ thủ đô Đông Sở tới Phượng Hoàng Đài chưa bao giờ vắng vẻ. Lúc hai nước còn hòa bình, có bảy tám phần thương nhân Đông Sở đều đi theo con đường này. Đương nhiên cũng có nhiều thương nhân Đông Sở lựa chọn đi đường thủy, từ phía nam tới thành Mưu Bình.
Con đường này khá rộng lớn, không chỉ vì nó là con đường dành cho thương nhân. Có một quốc gia láng giềng như Đại Tùy đương nhiên là một điều tốt với thương nhân Đông Sở. Nhưng đối với Hoàng tộc Đông Sở chưa từng buông tha đoạt lại lãnh thổ mà nói, thì xây dựng cải tạo con đường này để cho tương lai quân đội hùng mạnh của Đông Sở có thể theo con đường này tiến về Đại Tùy.
Cho dù quân đội Đông Sở chưa bao giờ hùng mạnh như Hoàng Đế của bọn họ mong muốn.
Nhưng hiện tại, trên con đường lớn này đang có một đội quân mạnh hơn quân đội Đông Sở vô số lớn tiến bước. Mà thu hút sự chú ý nhất, chính là một cỗ liễn xe thật lớn. Cỗ liễn xe này vốn thuộc về Hoàng Đế Đông Sở, nhưng hiện tại đã trở thành chiến lợi phẩm của Hoàng Đế Agoda.
Hoàng Đế Đông Sở rất thích đối lập với Hoàng Đế Đại Tùy. Hoàng Đế Đại Tùy có cái gì thì y muốn có cái lớn hơn. Y nghe nói liễn xe của Hoàng Đế Đại Tùy rất lớn, y liền phái người tới Trường An quan sát, sau đó trở về tạo một cỗ xe lớn hơn nữa. Tuy về quân đội y không sánh bằng Đại Tùy, nhưng về của cải vật chất thì y hơn hẳn. Đương nhiên, cho dù Hoàng Đế Đông Sở coi Hoàng Đế Đại Tùy là đối thủ cả đời, thì Hoàng Đế Đại Tùy cũng chẳng hề có hứng thú.
Đi xung quanh liễn xe là 108 xạ thủ Đồ Thần Hỏa mặc áo giáp, đeo mặt nạ dữ tợn. Trang phục của những xạ thủ này khác hẳn với các xạ thủ mà Lai Mạn ban cho những người khác. Bọn họ không những khác về trang phục, mà thể hình cũng to lớn hơn nhiều.
Bọn họ chẳng những cầm theo súng, mà còn đeo một thanh trọng kiếm ở sau lưng.
Những cái mặt nạ dữ tợn kia, cũng không biết mô phỏng từ khuôn mặt nào.
Trên liễn xe có một cái ghế nằm thoải mái. Cho dù một người cao lớn Lai Mạn cũng không thấy chật chội.
Liễn xe này được lắp đặt rất tinh tế. Xung quanh ghế nằm là màn tơ, lúc gặp trời mưa gió, màn che bằng gỗ ở bốn phía sẽ được kéo ra.
Kéo xe không phải là trâu ngựa, mà là đầy tớ.
Đám đầy tớ này là những người cường tráng được lựa chọn từ quân đội Đông Sở. Ba trăm sáu mươi người cởi trần cắn răng kéo liễn xe thật lớn đi về phía trước. Mười mấy xạ thủ Đồ Thần Hỏa không ngừng vung roi chỉ huy bọn họ. Đối với quân nhân mà nói, đây là sự sỉ nhục rất lớn.
Nhưng, vẻ mặt của những đầy tớ cường tráng này khá là thản nhiên.
Lai Mạn nằm ở ghế đọc qua quân báo, lông mày nhíu chặt.
-Kha Khắc Bác, ngươi cảm thấy chuyện này không ổn ở chỗ nào?
Y hỏi.
Kha Khắc Bác cung kính đứng một bên nhận lấy quân báo đọc một lúc, sau đó đáp:
-Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây là Mộc Quảng Lăng muốn mượn lực lượng của bệ hạ để diệt trừ đối thủ của y. Cho nên có thể khẳng định rằng Mộc Quảng Lăng sẽ không nhúng tay vào, mà quan sát quân đội của bệ hạ quyết chiến với Hắc Kỳ Quân. Đợi cho đôi bên phân ra thắng bại, y mới ra tay. Giống như tục ngữ của người Hán:”Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”.
Lai Mạn bật cười:
-Tuy ta chưa từng gặp cái tay Mộc Quảng Lăng kia, nhưng từ điểm này có thể nhìn ra được y không phải là đối thủ mạnh mẽ gì. Y tưởng rằng ta và Hắc Kỳ Quân như trai cò. Những kẻ khinh thường đối thủ, kết quả đều phải hối hận.
-Kha Khắc Bác!
Lai Mạn hỏi:
-Ngươi đoán xem, hiện tại di chuyển tới Mã Lan Sơn, là ý của Mạc Khắc Tư hay là Plens?
Kha Khắc Bác không hề do dự đáp:
-Mạc Khắc Tư!
Lai Mạn gật đầu, ngữ khí hơi chút trách cứ:
-Mạc Khắc Tư là một người trẻ tuổi tài năng, ít nhất y vẫn giữ được khiêm tốn và cẩn thận. Nhưng so với Plens, y vẫn còn kém quá xa. Kha Khắc Bác, ngươi thay ta viết một bức thư gửi cho Plens, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Mã Lan Sơn. Nói cho ông ta biết, nếu quân đội của Mạc Khắc Tư thất bại, thì đội quân Hắc Khiên Ngưu Hoa của ông ta cũng tàn theo.
Kha Khắc Bác biến sắc.
Lai Mạn rất ít khi nói với vẻ nghiêm khắc như vậy. Mà một khi nói, y chắc chắn sẽ làm được.
-Tuy Plens giảo hoạt, nhưng ông ta sẽ không vứt bỏ lợi ích của đế quốc sang một bên.
Kha Khắc Bác vội vàng nói:
-Ông ta có thể để Mạc Khắc Tư lên đầu chiến tuyến, nhưng sẽ không ngồi yên mà không quan tâm. Tuy thuộc hạ không thích ông ta, nhưng về phương diện này ông ta vẫn đáng tin cậy.
Lai Mạn trầm mặc, không nói ra lo lắng của mình cho lão thần giảo hoạt chẳng kém gì Plens này. Plens đánh ở Đông Cương lâu như vậy, đã tiếp xúc với vùng đất giàu có này lâu như vậy, có lẽ lão già kia đã thay đổi. Lúc đầu Lai Mạn chỉ cho rằng là do Plens cẩn thận, nhưng chiến sự Đông Cương càng về sau khiến y phát hiện, sở dĩ Plens tiến độ chậm như vậy, tuyệt đối không chỉ vì cẩn thận.
-Ta đã hạ lệnh chiêu mộ 30 vạn binh lính từ công quốc Plens.
Lai Mạn bỗng nhiên nói một câu, sau đó nhắm mắt không nói gì nữa.
Sắc mặt Kha Khắc Bác lập tức trở nên khó coi, một câu này khiến cho ông ta suy nghĩ rất nhiều. Ông ta âm thầm hy vọng Plens chớ có làm gì quá mức.