Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1437: Mỗi người đều có tâm tư



-Ca ca!

Bác Minh Lãng đứng trước bản đồ suy nghĩ thật lâu mới phát hiện mình không có năng lực đối mặt với cục diện phức tạp như vậy. Sau khi rời khỏi gia tộc y liền tiến vào trong quân của Mạc Khắc Tư để rèn luyện. Dựa theo an bài của phụ thân, không bao lâu nữa y sẽ trở lại đế quốc Agoda tiếp quản gia tộc Đại Vệ. Tới lúc đó con trai trưởng đấu tranh ở bên ngoài dành quân công, con thứ ở trong nước quản lý gia tộc, cục diện như vậy rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc.

Ở chuyện quân vụ Bác Minh Lãng không hiểu nhiều lắm, càng không có năng khiếu về mặt này. Y vốn là một đóa hoa được mọi người nâng niu ở trong nhà, thoạt nhìn xinh đẹp, nhưng chỉ cần một cơn gió là có thổi nát bông hoa.

-Hiện tại chúng ta có hai điều kiện có lợi.

Mạc Khắc Tư cũng rất yêu thương em trai của mình, giống như phần lớn các huynh trưởng khác.

-Thứ nhất, trong tay chúng ta có hơn 20 vạn quân đội Đông Sở. Những người này có thể làm vật hy sih. Mặc kệ chiến cuộc biến hóa như thế nào, thì những binh lính này nhất định phải đi lên phía trước. Ở đâu có nguy hiểm, thì bọn họ có nhiệm vụ ngăn cản.

Mạc Khắc Tư nhìn em trai của mình, rất kiên nhẫn giải thích:

-Thứ hai, chúng ta đã nhận ra kế hoạch của Plens, nên chưa tính là muộn, vì vậy có thể mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Ta cam đoan, mặc kệ chiến cuộc gian nan cỡ nào, thì Plens cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng chỉ cần chiến cuộc rộng mở trong sáng, thì ông ta sẽ lập tức dẫn theo quân đội xông lên chiếm lấy công lao.

-Lão hồ ly này!

Bác Minh Lãng học ca ca mắng một câu.

-Ta biết đệ rất sợ hãi!

Mạc Khắc Tư nghĩ một lúc, ngữ khí dần trở nên trầm trọng:

-Nhưng đệ đệ thân yêu của ta, hiện tại không ai giúp được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên, tới một lúc nào đó, chúng ta phải tách ra hành động.

-Nhưng đệ chưa từng lãnh binh một mình bao giờ.

Bác Minh Lãng lập tức biến sắc:

-Trước khi tới đây phụ thân từng dặn dò nhiều lần, đệ tới là học tập ca ca, chứ không thể nhúng tay vào quân vụ.

-Giờ không có thời gian mà tranh cãi điều này.

Mạc Khắc Tư lo lắng nói:

-Đệ chỉ cần nói cho ta biết, đệ có muốn bị người khác tính kế, có muốn trở thành đá kê chân cho kẻ khác không?

-Không!

Bác Minh Lãng lập tức lắc đầu:

-Tôn nghiêm của gia tộc Đại Vệ không cho phép đệ chịu nhục nhã như vậy.

-Vậy là tốt rồi!

Mạc Khắc Tư chỉ vào bản đồ:

-Hiện tại ta mới thấy vừa rồi mình đưa ra một quân lệnh sai lầm. Ta bảo quân tiên phong dừng lại chờ mệnh lệnh, quyết định này là không đúng. Ta dám đánh cuộc, thám báo của Plens nhất định ở gần đây nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chỉ cần có hành động nào không thích hợp thì Plens sẽ lập tức biết. Cho nên, hiện tại việc đầu tiên là bảo đội quân tiên phong tiếp tục cất bước. Mệnh lệnh cách nhau chỉ có nửa giờ, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.

-Tối nay đội ngũ đóng quân ở đây.

Y chỉ vào một vị trí trên bản đồ:

-Sau khi ăn xong cơm tối, ta sẽ triệu tập tướng lĩnh bàn bạc, sau đó ta sẽ giao vài người có kinh nghiệm cho đệ. Có bọn họ trợ giúp, đệ sẽ không phạm vài sai lầm gì. Buổi tối đệ và mọi người mang theo quân đội lặng lẽ rời đi. Nhớ kỹ, chớ có thắp lửa, chớ có phát ra âm thanh. Ta sẽ chia cho đệ một nửa quân đội, đệ dẫn theo một nửa quân đội này thừa dịp đêm đen tiến vào Mã Lan Sơn.

Mạc Khắc Tư chỉ vào một vị trí ở Mã Lan Sơn:

-Nơi này khá bí mật, không cần đệ làm gì cả, chỉ cần đệ giấu kỹ đội quân này.

-Vì sao?

Bác Minh Lãng hỏi.

-Ta cần viện binh, nhưng Plens không phải là viện binh của ta, ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Đệ mang theo quân dấu ở đây, thời khắc đợi tin tức của ta. Nếu ta đoán không sai, sau khi ta mang binh tới bên ngoài Mã Lan Sơn Quan, Plens sẽ lập tức mang binh phong tỏa đường lui của ta. Như vậy, đệ sẽ không bị y ngăn cản, đệ và đội của đệ được tự do.

-Lúc chiến cuộc tới thời điểm bất lợi, ta cần đệ mang binh tới cứu ta.

Mạc Khắc Tư nhìn đệ đệ của mình, ngữ khí có chút cầu xin:

-Ta đã không thể trông cây vào người khác, chỉ có thể nhờ vào đệ. Nếu ta bị vây khốn, thì chỉ có đệ mới cứu được ta ra ngoài.



-Vâng!

Bác Minh Lãng bị ngữ khí của Mạc Khắc Tư làm cho cảm động, sự dũng cảm của một người nam nhân được kích phát:

-Ca ca yên tâm, đệ sẽ bảo vệ an toàn cho huynh!

-Ta tin tưởng đệ, bởi vì đệ là em trai của ta.

Mạc Khắc Tư thở phào một tiếng:

-Lần này chúng ta không thể chết được, cũng không thể để lão già gian trá Plens kia đoạt hết công lao. Mấu chốt của thắng bại nằm ở trong tay đệ. Nếu thắng trận này, ta nghĩ chắc phụ thân cũng sẽ kiêu ngạo vì đệ.





Mã Lan Sơn Quan

Sầm Thiện hơi lúng túng, tuy đây là phòng của y, nhưng nam tử trẻ tuổi tên là Trần Định Nam kia tạo cho y áp lực quá lớn. Sầm Thiện chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu, cho dù mấy năm qua y một mực quản lý mấy nghìn quân. Cho nên y không biết các tướng lĩnh với nhau lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Binh lính dưới trướng của y thoạt nhìn có uy phong, nhưng đó chỉ là khí thế càn quấy.

Mà thân binh Trần Định Nam mang theo, đều là hạng người dũng mãnh.

Không cần nhìn thấy bọn họ ra tay, Sầm Thiện cũng có thể cảm giác được sát khí lạnh như băng của bọn họ.

-Ta muốn biết, ngoại trừ con đường qua Mã Lan Sơn Quan ra, còn có con đường nào khác không? Nếu có, mời ngươi nói cho ta biết. Ta không cần ngươi làm chuyện gì cả, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện này, ta liền đảm bảo ngươi sẽ không chết. Nếu Hắc Kỳ Quân đại thắng trận này, ngươi sẽ có công lao lớn.

Trần Định Nam khẽ cười nói:

-Có lẽ ngươi còn chưa biết Vương gia nhà ta. Vương gia nhà ta từ trước tới nay xử sự công chính, thưởng phạt phân minh. Lúc trước ngươi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hắc Kỳ Quân, cho nên ngươi không có tội gì. Mà công lao, Vương gia nhà ta vốn chưa bao giờ keo kiệt ban cho.

-Đại tướng quân!

Sầm Thiện khó khăn nuốt nước bọt:

-Làm sao ngài biết Mã Lan Sơn có con đường khác?

-Ta không biết!

Trần Định Nam nói:

-Ta chỉ đoán mà thôi. Phàm là một quan khẩu quan trọng như vậy, bình thường đều có con đường khác thông hành. Bởi vì nhiều thương nhân không trả nổi tiền thuế đi qua đây, cho nên thường bí quá hóa liều tìm đường khác vượt qua. Ngươi thân là chủ tướng chỗ này, chỉ sợ đã bắt không ít thương nhân như vậy chứ?

-Đại tướng quân đoán không sai!

Sầm Thiện cười ngượng nói:

-Quả thực có một con đường nhỏ khá bí mật. Tuy nhiên vì đường núi gập ghềnh khó đi, cho nên đại quân không thể đi qua được. Dù là cưỡi ngựa cũng khó đi qua, nếu là đi bộ, thì không đủ cho hai người sóng vai mà đi. Một con đường như vậy có hữu dụng không?

-Có!

Trần Định Nam nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng:

-Nếu có con đường như vậy, công lao của ngươi liền định sẵn rồi! Ngươi không cần quan tâm bọn ta đi qua con đường đó như thế nào, ngươi chỉ cần dẫn đường cho ta. Ta cũng muốn biết, trừ ngươi còn có bao nhiêu người biết con đường này.

-Chỉ có thân binh của ta biết, con đường bí mật như vậy không thể để quá nhiều người biết.

Trong lời nói của Sầm Thiện kỳ thực giấu khá nhiều máu tanh.

Những thương nhân không đóng nổi tiền thuế tìm tòi con đường khác để đi qua. Mà thân binh của Sầm Thiện sẽ trực sẵn ở con đường nhỏ đó ngăn cản những thương nhân kia đi qua. Không có bất ngờ gì xảy ra thì những thương nhân này sẽ bị giết chết, của cải trên người bọn họ cũng bị cướp đi. Thậm chí thân binh có thể cố ý nói ra vị trí cho một số người, những người này mang ơn, tưởng rằng gặp được người tốt. Nhưng bọn họ làm sao biết, đi đường lớn là Mã Lan Sơn Quan, đi đường nhỏ là Quỷ Môn Quan.

Đây chính là lý do chỉ có Sầm Thiện và thân binh của y mới biết con đường nhỏ này.

Chỉ sợ chưa từng có ai nghĩ tới, các binh lính phòng thủ sơn quan, ở một số thời điểm nào đó sẽ trở thành thổ phỉ cướp giết.

Tuy Trần Định Nam không lớn tuổi cho lắm, nhưng mấy năm lịch lãm đã khiến y trưởng thành. Cho nên y lập tức đoán ra cảnh máu tanh phía sau con đường nhỏ kia, trong lòng âm thầm thở dài. Hiện tại y chưa thể trở mặt với Sầm Thiện, bởi vì người này còn có giá trị lợi dụng.

-Ở đây!

Sầm Thiện vội vàng đi tới, chỉ vào một vị trí trên bản đồ:



-Cách mười dặm về phía nam của sơn quan. Từ nơi này đi vào núi, đi chừng hai ngày hai đêm là có thể tới phía bắc núi. Vị trí đi ra hẳn là ở Phong Lai Cổ Trấn thuộc huyện Chu Dương. Đi thêm về phía bắc chừng mười dặm chính là huyện thành Chu Dương.

-Ừ, phái một thuộc hạ biết đường của ngươi tí nữa dẫn đường cho ta.

Trần Định Nam nói.

Sầm Thiện đã đưa ra quyết định thì tất nhiên sẽ không trì hoãn. Y vội vàng gọi đội trưởng đội thân binh tới, an bài người dẫn đường cho Trần Định Nam.

-Đại tướng quân, trận chiến này Hắc Kỳ Quân sẽ thắng chứ?

Sầm Thiện cười hèn mọn, tiêu chuẩn một tiểu nhân bỉ ổi.

-Ngươi nên hiểu một điều rằng.

Trần Định Nam đi tới trước bản đồ, dùng bút than vẽ một chữ ‘Phương’ thật lớn ở Đông Cương:

-Vương gia nhà ta đã mang trăm vạn đại quân tới đây, đầu tiên tất nhiên là chống lại người nước ngoài, giải nỗi khổ cho dân chúng Đông Cương. Nhưng đánh xong người nước ngoài thì sao? Vương gia nhà ta sẽ mang theo trăm vạn đại quân rời khỏi đây sao? Sẽ chắp tay trả lại Đông Cương cho Mộc Quảng Lăng sao?

Y cười kiêu ngạo:

-Sau khi đánh xong người nước ngoài, vùng đất Đông Cương này sẽ không còn do Mộc phủ định đoạt nữa rồi. Nơi này sẽ trở thành địa bàn của Vương gia nhà ta. Không lâu nữa đâu, ngươi sẽ được chứng kiến.

….

….

-Vì sao chúng ta không đi về hướng Mã Lan Sơn bên kia?

Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua con đường mà Phương Giải đánh dấu trên bản đồ, phát hiện Phương Giải không phải tới Mã Lan Sơn, mà là đi sát qua núi. Cho nên y không hiểu suy nghĩ của Phương Giải. Kỳ thực y vẫn luôn không hiểu quá nhiều về Phương Giải, nhất là ở chuyện quân vụ.

-Trước kia ta đã nói với ngươi rồi.

Phương Giải đặt bút than xuống, hạ lệnh cho đội ngũ thay đổi phương hướng.

-Sở dĩ ta dụ mười vạn quân đội của Mộc Quảng Lăng đi ra, là muốn cho người nước ngoài nhìn thấy. Nếu ta đoán không sai, hiện tại tướng quân người nước ngoài Mạc Khắc Tư kia đã mang theo quân đội tiến vào bố cục rồi. Nhưng Plens vẫn chưa, y khẳng định đang ở bên ngoài quan sát. Nếu ta mang theo đội quân có quy mô không lớn không nhỏ này nghênh ngang đi qua, một vạn năm nghìn người, giả bộ như có ít nhất ba vạn, còn mang theo nhiều lương thảo như vậy, Plens sẽ làm gì?

-Y nhất định sẽ phái binh.

Hạng Thanh Ngưu nói.

Phương Giải gật đầu:

-Ngay từ đầu trận chiến này, áp lực lên vai Trần Định Nam đã rất lớn. Nhất là Ngụy An ở phía nam, người này không hề đáng tin. Một khi người nước ngoài tấn công mãnh liệt, người này có khả năng mang quân rời đi. Nếu y bỏ chạy, phía nam hư không, toàn bộ áp lực sẽ đè lên vai Trần Định Nam. Ta mang theo đội ngũ này đi về hướng của Ngụy An, Ngụy An không biết lai lịch của đội ngũ này, không biết có bao nhiêu binh mã, nhưng y nhất định sẽ cố kỵ. Thứ nhất, có thể dụ được một bộ phận binh lực của Plens. Thứ hai, có thể kéo theo được binh lực của Ngụy An. Như vậy mới có lợi cho chiến sự Mã Lan Sơn.

-Sau đó thì sao?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.

-Sau đó?

Phương Giải cười cười:

-Sau đó liền không liên quan gì tới ta nữa. Ta có mang binh đâu, chỉ có mang tướng. Binh là các tướng lĩnh mang theo, bọn họ phụ trách chiến đấu. Sau đó Plens sẽ ngăn cản con đường phía nam, vây Mạc Khắc Tư vào trong. Mộc Quảng Lăng ở phương bắc sẽ mang binh ngăn cản khe núi, khiến cho Trần Định Nam không thể rút lui về phía bắc. Nhưng ta đã điều Tán Kim Hầu tới đây. Plens muốn dệt một cái lưới lớn rồi đứng ở ngoài quăng lưới. Nhưng y căn bản không dệt được một cái lưới lớn như vậy.

-Về phần phương bắc.

Phương Giải nói:

-Để Mộc Quảng Lăng mang binh chờ ở đó. Chiến sự phía nam y nhất thời không giải quyết được, cũng không dám rời đi. Mục đích của ta không phải là một hơi nuốt chửng toàn bộ Mộc phủ binh, mà là muốn một hơi nuốt toàn bộ quân đội người nước ngoài ở Đông Cương. Để cho y trơ mắt nhìn ta đánh một trận, sau đó ta và y tâm sự chuyện lương thảo.

Hạng Thanh Ngưu thở dài:

-Có phải ngươi trời sinh đã có tài lãnh binh không?

Phương Giải lắc đầu:

-Cái đó và trời sinh biết bú sữa không giống nhau!

Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:

-Ý của ngươi là, sinh ra ai chẳng biết bú sữa, mà làm được trò trống gì là cố gắng về sau phải không?
Chương trước Chương tiếp
Loading...