Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1467: Trước khi giao chiến



Nhắc tới biên thành Đại Tùy, nổi danh nhất không thành nào qua được Phan Cố Tây Bắc và Phượng Hoàng Đài Đông Cương.

Ở cả hai tòa thành này, Phương Giải đều lưu lại dấu ấn khá sâu.

Hắn xuất phát từ Phan Cố, từng bước đi lên, trở thành cây cột chống trời của Trung Nguyên. Hắn xuất phát từ Trường An, từng bước đi lên, trờ thành người cứu nạn cho Đông Cương. Trong cuộc đời mỗi con người, không ai đoán được người mình quen sẽ trở nên nổi bật. Giống như lúc đầu ở đường số 23 phía đông Trường An, dân chúng sống ở đó chỉ cảm thấy tiểu Phương đại nhân là một người tốt, nhưng không ai ngờ rằng một ngày nào đó tiểu Phương đại nhân lại trở thành người đứng trên vạn vạn người.

Không nằm ngoài dự đoán của Nạp Lan Định Đông, ở Thập Lý Hạp Mộc phủ binh không dám có hành động gì với kỵ binh của Phương Giải. Lúc biết được Phương Giải tự mình xuất binh chạy tới Phượng Hoàng Đài, tướng quân của Mộc phủ lập tức làm ra quyết định, đóng bốn cửa lại, không cho bất kỳ ai ra khỏi thành.

Bọn họ sợ hãi.

Lúc Phương Giải đến Phượng Hoàng Đài, chiến sự vẫn chưa bắt đầu.

Dường như Lai Mạn cố ý chờ hắn tới rồi mới ra tay.

Ở trong mắt Lai Mạn, Nạp Lan Định Đông căn bản không phải là đối thủ.

Đứng ở đầu thành Phượng Hoàng Đài, nhìn đại doanh Agoda sừng sững như một con mãnh thú khổng lồ, Phương Giải biết là Lai Mạn đang bày ra võ lực với hắn. Lai Mạn muốn nói cho Phương Giải, chỉ cần y muốn, thì không có gì là y không làm được.

Chỉ năm sáu ngày ngắn ngủi tạo ra một khí giới công thành khổng lồ như vậy, quả thực rung động lòng người. Đây là sách lược khá bình thường nhưng có tác dụng kinh sợ kẻ địch. Chiến trường tư xưa tới nay không chỉ một người dùng qua.

Tâm lý chiến.

Phương Giải buông Thiên Lý Nhãn xuống, chỉ vào khí giới công thành khổng lồ, nói:

-Mục đích của mấy thứ này chính là hù dọa người khác…Kích cỡ lớn, thường khiến người ta sợ hãi.

-Phỏng chừng Lai Mạn muốn dựa vào độ cao để thành lập ưu thế.

Nạp Lan Định Đông nói:

-Nếu y muốn tấn công Phượng Hoàng Đài, trước tiên phải công phá liên doanh ở bên ngoài thành. Mà ngoài thành là bình nguyên, không có chỗ hiểm yếu nào, một khi đánh nhau thì sẽ là va chạm nảy lửa. Y hạ lệnh kiến tạo mấy thứ đó, tác dụng chủ yếu không phải là công thành, mà là nhằm vào liên doanh. Thứ thật lớn đó một khi đẩy tới, người nước ngoài liền chiếm ưu thế về độ cao. Tới lúc đó tầm bắn của súng cũng sẽ tăng…Mà cung tiễn thủ của ta liền khó mà gây thương tổn được tới kẻ địch.

Phương Giải gật đầu:

-Lai Mạn làm vậy vì biết trong tay ta không có pháo.

Hắn nhìn ra ngoài, chậm rãi nói:

-Y biết, nếu ta vội vã chạy tới, tất nhiên là mang theo khinh kỵ binh, không có khả năng mang pháo nặng nề chạy tới đây. Không có pháo, thì sẽ không phá được thứ công cụ kia…Y tính toán rất chu đáo.

-Nhưng y chỉ nhớ tới pháo, lại quên trước khi người nước ngoài tới Trung Nguyên, người Trung Nguyên vốn đã không có pháo, mà là dùng thứ vũ khí lạc hậu trong mắt bọn chúng.

Nạp Lan Định Đông đương nhiên biết Phương Giải nói tới cái gì.

Xe ném đá.

Kỳ thực ở thời đại này, cự ly bắn của xe ném đá không hề kém hơn pháo. Xe ném đá lớn nhất có thể ném tảng đá đi xa 500 mét. Dù xạ thủ người nước ngoài trèo lên công cụ kia, thì tầm bắn của súng cũng không đạt tới cự ly đó.

-Vì không thua mặt mũi, thuộc hạ phái người lắp ráp được mấy chục cỗ xe ném đá trong thời gian sáu ngày.

Nạp Lan Định Đông cười nói:

-Đương nhiên, những xe ném đá kia vốn là có sẳn, chỉ cần lắp ráp thêm vào. Trên tường thành Phượng Hoàng Đài vốn đã có mấy chục cỗ xe ném đá cỡ nhỏ, thuộc hạ đã kiểm tra nhà kho, có 20 xe ném đá cỡ lớn dùng để công thành.

Phương Giải ừ một tiếng:

-Lúc trước Phượng Hoàng Đài chính là nơi Đại Tùy bố trí tấn công Đông Sở, nơi còn lưu trữ khí giới công thành cũng không có gì lạ.

-Người nước ngoài dùng thời gian sáu ngày để chứng tỏ sự cường đại của mình, ngươi cũng dùng thời gian sáu ngày tuyên bố rằng ngươi cũng làm được vậy…tốt lắm, không thua ở khí thế.

Phương Giải khen một câu, sau đó nhìn Nạp Lan Định Đông:

-Lúc trước có tin tức từ Tây Bắc truyền tới, Tống Tự Hối đại phá quân Mông Nguyên, tiêu diệt hơn mười vạn lang kỵ. Ta đã thăng y làm Đại tướng quân, mà ngươi thì không hề kém hơn Tống Tự Hối, theo lý nên được nhận những điều đó.

Nạp Lan Định Đông ngẩn ra, quỳ xuống nói:

-Tạ ơn Chủ Công!

-Đứng lên đi.

-Mọi người luôn nói ta là Vương gia khác họ đầu tiên trong hai trăm năm dựng nước của Đại Tùy, việc này không coi vào đâu. Nếu tính toán thời gian, ngươi có thể là người ngoại tộc đầu tiên làm Đại tướng quân trong hai nghìn năm người Hán thành lập quốc gia.

-Như vậy mới lợi hại.

Phương Giải nói.

Nạp Lan Định Đông cười cười, sự kích động trong lòng khó diễn tả bằng lời.



-Ngươi và Tống Tự Hối, một đông một tây, ta rất yên tâm.

Phương Giải cười nói:

-Có thuộc hạ như các ngươi, trong lòng ta rất kiên định, thậm chí hạnh phúc. Có một chuyện phải nói với ngươi trước, sau khi chiến sự với người nước ngoài chấm dứt, ngươi tạm thời ở Đông Cương. Trước khi tới gặp Mộc Quảng Lăng và Ngụy An, ta đã để phía bắc Mã Lan Sơn giao cho Mộc Quảng Lăng trông coi, để phía nam Mã Lan Sơn cho Ngụy An trông coi. Sau khi chiến sự chấm dứt, ngươi đoạt lại hai địa bàn đó.

Nạp Lan Định Đông cười rộ lên.

-Không biết Chủ Công định cho ai đánh trận đầu tiên?

Nạp Lan Định Đông nói:

-Thuộc hạ rất muốn lĩnh giáo cái tay Lai Mạn theo lời đồn từng diệt vô số quốc gia kia rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

-Không vội.

Phương Giải chậm rãi nói:

-Muốn nhìn thấy rõ mọi thủ đoạn của kẻ địch, biện pháp trực tiếp nhất là tấn công, biện pháp ổn thỏa nhất là phòng thủ…Chúng ta xem Lai Mạn xuất chiêu như thế nào trước đã.





Phương Giải không đoán sai, trước khi khai chiến Lai Mạn quả nhiên phái người đưa một bức thư tới. Hành động này khá cũ kỹ, cho nên Phương Giải không cần suy nghĩ cũng đoán được Lai Mạn muốn làm gì. Phương Giải nhìn bìa thư, chữ Hán trên đó viết rất ngay ngắn, cho nên tâm tình của Phương Giải không được tốt lắm.

Kỳ thực không cần mở thư ra, Phương Giải cũng biết Lai Mạn viết gì.

-Thứ nhất, Lai Mạn muốn gặp ta để trò chuyện trước khi chiến đấu. Thứ hai là khách khí nói rằng ta không phải là đối thủ của hắn, hy vọng ta thức thời. Thứ ba khuyên ta suy nghĩ cho binh lính thuộc hạ. Hắn cho rằng ta sẽ chết rất nhiều binh lính.

Phương Giải ném bức thư trả lại cho người nước ngoài đưa tin:

-Mở ra đọc.

Người đưa tin tên là Áo Cổ Tư Tháp, là một dũng sĩ khá nổi danh ở đế quốc Agoda, cũng là một trong những cấm vệ bên cạnh Lai Mạn. Nghe nói người này có thể nhổ được một cây đại thụ, từng một quyền đấm ngã chiến mã đang chạy, từng một tay giơ lên tảng đá lớn nặng hàng ngàn cân.

Áo Cổ Tư Tháp tức giận, sắc mặt khó coi. Thủ lĩnh người Hán trước mặt này thật là ngạo mạn. Trong suy nghĩ của y, ngoại trừ Lai Mạn Đại Đế ra, không ai có thể ngạo mạn ở trước mặt y.

Y hừ lạnh một tiếng, mở bức thư ra.

Sau đó biến sắc.

Quả nhiên nội dung trong bức thư đúng như với lời Phương Giải nói. Ý của Lai Mạn là, trước khi hai quân giao chiến, y muốn gặp mặt Phương Giải một lần để nói chuyện. Thứ hai, Lai Mạn cho rằng võ lực của người Hán không phải là đối thủ của người Agoda, nếu Phương Giải thực sự suy nghĩ cho người Hán, thì buông tha chống cự. Thứ ba, nếu như khai chiến, toàn bộ Hắc Kỳ Quân sẽ bị tiêu diệt.

Sắc mặt của Áo Cổ Tư Tháp càng thêm khó coi.

-Trở về nói cho Lai Mạn, ta sẽ gặp mặt y, nhưng không phải là trước khi chiến đấu, mà là sau khi chiến đấu. Y hy vọng dùng thái độ của người thắng để gặp ta, ta cũng giống vậy. Về phần các thứ khác…ta cho rằng nếu chỉ viết một câu ‘ngươi đầu hàng đi’ thì không có thành ý gì, cho nên y mới viết linh tinh để cho đủ số từ.

-Ta sẽ không giết ngươi.

Phương Giải khoát tay:

-Đi thôi.

Áo Cổ Tư Tháp do dự một lát mới xoay người rời đi. Lúc y rời đi, thân thể khá căng thẳng, bởi vì y có thể nhìn thấy sự thù hận trong mắt người Hán kia. Tuy Phương Giải không nói giết y, nhưng y không dám xác định thuộc hạ của Phương Giải có lao lên giết y hay không. Y biết người tu hành của người Hán khá là mạnh mẽ. Tuy y có thiên phú dị bẩm, nhưng lực lượng cơ thể thuần túy này quả thực không cùng một tầng thứ với lực lượng tu hành quỷ dị kia.

May mắn đám người Hán đó không ra tay.

-Lai Mạn thật là nhàm chán.

Hạng Thanh Ngưu không nhịn được hừ lạnh:

-Chẳng lẽ y cho rằng chỉ cần một bức thư là có thể khiến cho mấy chục vạn đại quân của chúng ta thần phục?

-Sai rồi.

Phương Giải lắc đầu:

-Mục đích của bức thư này không phải là như vậy, mà là muốn thủ hạ của y quan sát ta. Y muốn dùng biện pháp này để điều tra tính cách, phong cách làm việc, thậm chí bộ dáng, thanh âm của ta. Có lẽ tay Áo Cổ Tư Tháp đã ghi nhớ kỹ rồi trở về bẩm báo cho Lai Mạn.

Hạng Thanh Ngưu ngẩn ra, sau đó nhổ một bãi nước bọt:

-Phì! Đám người nước ngoài kia thật con mẹ nó giảo hoạt.

-Cho nên ngươi đuổi thẳng tên kia về?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.



Phương Giải cười nói:

-Để lộ một vài thứ khiến kẻ địch tưởng rằng đó là nhược điểm của ta. Như vậy Lai Mạn sẽ rất cao hứng.

-Chẳng hạn như?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

-Chẳng hạn như kiêu căng.

Phương Giải đáp.

-Tuy nhiên…Lai Mạn sẽ không tin.

-Vậy vì sao ngươi còn diễn trò?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.

Phương Giải nói:

-Bởi vì y muốn xem. Hơn nữa dù y tin hay không, nhưng y vẫn sẽ tính toán vào kế hoạch của y. Có những thời điểm, dù biết chi tiết đó không đúng, nhưng sẽ không xem nhẹ, khiến cho y một mực suy nghĩ là sai hay là đúng?

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

-Thật là phức tạp.





-Bệnh chung của người trẻ, nhất là một người trẻ thành công.

Lai Mạn nghe Áo Cổ Tư Tháp báo cáo xong, khóe miệng nhếch lên.

Áo Cổ Tư Tháp không phải là một người có nhiều tâm cơ, y nghe Lai Mạn nói vậy, liền nói:

-Thần cũng thấy tay Phương Giải kia thật là ngạo mạn.

-Ta vừa nói, đây là bệnh chung của người trẻ tuổi, nhất là người trẻ tuổi có thành tựu. Dưới trướng của ta có không ít người như vậy. Nhưng…

Lai Mạn chuyển giọng:

-Phương Giải khẳng định không phải người như thế.

-Vì sao?

Áo Cổ Tư Tháp hỏi.

Lai Mạn chậm rãi nói:

-Bởi vì hắn có thành tựu lớn, chứ không phải thành tựu nhỏ nhoi.

Áo Cổ Tư Tháp không hiểu.

Lai Mạn cũng không giải thích thêm.

-Áo Cổ Tư Tháp, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Lai Mạn bỗng nhiên hỏi một câu.

-Thần đã chuẩn bị xong!

Áo Cổ Tư Tháp cúi đầu xuống:

-Chỉ cần ngài ra lệnh, trừ khi thần chết, bằng không thần sẽ không lùi bước trên chiến trường.

-Sai rồi.

Lai Mạn lắc đầu:

-Không phải là ta bảo ngươi lên chiến trường, mà là bảo ngươi chuẩn bị tốt để đón khách. Nếu ta đoán không sai, Phương Giải sẽ phái người tới quan sát ta. Thật giống như ta phái ngươi đi quan sát hắn vậy, chẳng qua phương thức sẽ không giống nhau. Dưới trướng của hắn có rất nhiều người tu hành mạnh mẽ hơn người tu hành dưới trướng của Sở Cư Chính.

Lai Mạn duỗi lưng một cái:

-Ta muốn đi ngủ.

Áo Cổ Tư Tháp sắc mặt nghiêm nghị, xoay người đi ra lều lớn, đứng ở cửa, giống như một tòa tháp bằng sắt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...