Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo
Chương 342: Do em làm chủ hết
Hiện giờ cửa hàng tích cóp được tiền hơn siêu thị nhỏ trong hiện đại, bởi vì một cuộc điện thoại, một gói thuốc, một que kem đều có thể tích cóp được tiền.
"Được, do em làm chủ hết." Lận Xuyên cảm thấy kế hoạch của vợ mình rất chu toàn, hoàn toàn không cần mình phải bận tâm.
Anh định đoạt ở bộ đội, nhưng ở nhà thì do vợ mình định đoạt.
Nghe lời nàng dâu mới sống hạnh phúc, không nghe lời nàng dâu mới khổ cả đời.
Một nhà ba người sớm đã nằm xuống, dù sao ngày hôm nay cũng rất mệt, đặc biệt là Lận Xuyên đều mệt tới mức ngủ ngáy.
Hôm nay khác nên về nhà đều đã trở về, cho nên đều là người nhà họ Lận không có người ngoài.
Trời vừa mới tối bác gái cả đã tìm tới cửa, dù sao ban ngày con dâu mình làm chuyện không đúng, không nên đưa người tới nháo hôn lễ của Lận Hải.
Mẹ Lận nói:
"Đứa con dâu kia của chị ấy à, lúc nào cũng muốn ló mặt ra. Lúc này chọc tổ ong vò vẽ rồi đúng không, may mà con trai em nể mặt, nếu là người tham gia quân ngũ khác đã đá cô ta rồi. Đừng nhìn tham gia quân ngũ hàng năm không ở nhà, nhưng đối với người trong nhà rất tốt. Đối với anh em trong nhà mình cũng rất chiếu cố, con dâu của chị ấy à, haizz..."
"Tôi cũng không biết vì sao Đông Hà quyết tâm cưới cô ta, phá cháu nội tôi không còn. Còn là lúc bọn họ chưa kết hôn, tôi thật sự không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi nói những lời như thế ở nhà thím.”"
"Quạ đen rơi xuống người heo, chỉ muốn nhìn thấy người khác bị bôi đen không muốn nhìn mình bị bôi đen. Con trai thím bị cô ta hành hạ đủ nhiều, suýt nữa gánh lấy một mạng."
"Đúng vậy, sao cô ta cứ thích gây sự như thế." Mẹ Lận nói.
"Đều nói vợ hiền chồng ít gây họa, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn không phải là một người hiền huệ. Tô Tô nhà thím khá tốt, khiến người ta hâm mộ."
"Tô Tô chỗ nào cũng tốt, nhưng mà cố chấp bảo tôi và ông già nhà tôi dọn đến thành phố ở, còn nói mua nhà mở cửa hàng. Nhưng mà hai chúng tôi thích ứng kiểu gì, đều đã sống ở nơi này nhiều năm." Tuy mẹ Lận mở miệng trách, nhưng đang ngầm khen ngợi.
"Con dâu nhà thím có lòng thì đi đi, ngốc ở cái làng này làm gì, vừa đến mùa xuân thì đầy bùn lầy, muốn ra ngoài cũng khó, mùa đông thì lạnh lẽo. Tới thành phố bọn thím cũng có nghề, hai con trai đều ở bên đó chăm sóc. Chúng tôi không có phúc khí đó, con dâu cách một tầng tim với chúng tôi, con trai tốt tới mấy chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực. Lúc trước Đông Hà có nói, nhưng mà con dâu nói sợ nhà họ Quan nghĩ nhiều, sau đó mặc kệ. Tôi cảm thấy, đời này tôi xem như không được hưởng phúc của bọn họ."
Bác gái cả thở dài nói.
Tô Tô ở phòng nhỏ gật đầu, có đôi khi bác gái cả rất tỉnh táo.
Nhưng mà tuy Lận Đông Hà không đón bọn họ tới thành phố vẫn để bọn họ sống trong thôn không tệ, ít nhất sống sướng hơn người khác nhiều.
Nghe một lát cô ngủ mất, mãi đến khi con trai mình khóc khiến cô tỉnh.
Lại nhìn đèn trên trần nhà sớm đã tắt lại, xem ra không còn sớm nữa.
Lận Xuyên bật đèn lên, hai người thay tã cho đứa bé lại cho đứa bé bú xong mới nghỉ ngơi.
Khi nằm xuống Tô Tô nói:
"Đợi khi trở về cả nhà chúng ta ngồi một xe không cho đám Lận Đông Hà ngồi cùng, đừng lại nói em cho con bú khiến bọn họ xấu hổ."
"Ừm." Vợ anh keo kiệt như vậy đấy.
Nhưng mà, cũng không có chỗ cho bọn họ ngồi.
Những lời này mẹ Lận nghe lọt, bà ấy đột nhiên cảm thấy rất buồn bực. Hai đứa con trai đi rồi, một đứa con trai khác cũng sắp tới thành phố X, chỉ còn lại ba bọn họ thì đúng là buồn chán.
Nếu thật sự đến trong thành phố cũng không tệ, ít nhất ông già không làm được việc gì nặng, bà ấy một mình kiếm công điểm còn không nhiều bằng tiền hai đứa con trai gửi về cho bọn họ mỗi tháng.
Cho nên bà ấy thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ đợi bọn họ vừa đi là thương lượng với chồng mình.
"Được, do em làm chủ hết." Lận Xuyên cảm thấy kế hoạch của vợ mình rất chu toàn, hoàn toàn không cần mình phải bận tâm.
Anh định đoạt ở bộ đội, nhưng ở nhà thì do vợ mình định đoạt.
Nghe lời nàng dâu mới sống hạnh phúc, không nghe lời nàng dâu mới khổ cả đời.
Một nhà ba người sớm đã nằm xuống, dù sao ngày hôm nay cũng rất mệt, đặc biệt là Lận Xuyên đều mệt tới mức ngủ ngáy.
Hôm nay khác nên về nhà đều đã trở về, cho nên đều là người nhà họ Lận không có người ngoài.
Trời vừa mới tối bác gái cả đã tìm tới cửa, dù sao ban ngày con dâu mình làm chuyện không đúng, không nên đưa người tới nháo hôn lễ của Lận Hải.
Mẹ Lận nói:
"Đứa con dâu kia của chị ấy à, lúc nào cũng muốn ló mặt ra. Lúc này chọc tổ ong vò vẽ rồi đúng không, may mà con trai em nể mặt, nếu là người tham gia quân ngũ khác đã đá cô ta rồi. Đừng nhìn tham gia quân ngũ hàng năm không ở nhà, nhưng đối với người trong nhà rất tốt. Đối với anh em trong nhà mình cũng rất chiếu cố, con dâu của chị ấy à, haizz..."
"Tôi cũng không biết vì sao Đông Hà quyết tâm cưới cô ta, phá cháu nội tôi không còn. Còn là lúc bọn họ chưa kết hôn, tôi thật sự không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi nói những lời như thế ở nhà thím.”"
"Quạ đen rơi xuống người heo, chỉ muốn nhìn thấy người khác bị bôi đen không muốn nhìn mình bị bôi đen. Con trai thím bị cô ta hành hạ đủ nhiều, suýt nữa gánh lấy một mạng."
"Đúng vậy, sao cô ta cứ thích gây sự như thế." Mẹ Lận nói.
"Đều nói vợ hiền chồng ít gây họa, tôi cảm thấy cô ta chắc chắn không phải là một người hiền huệ. Tô Tô nhà thím khá tốt, khiến người ta hâm mộ."
"Tô Tô chỗ nào cũng tốt, nhưng mà cố chấp bảo tôi và ông già nhà tôi dọn đến thành phố ở, còn nói mua nhà mở cửa hàng. Nhưng mà hai chúng tôi thích ứng kiểu gì, đều đã sống ở nơi này nhiều năm." Tuy mẹ Lận mở miệng trách, nhưng đang ngầm khen ngợi.
"Con dâu nhà thím có lòng thì đi đi, ngốc ở cái làng này làm gì, vừa đến mùa xuân thì đầy bùn lầy, muốn ra ngoài cũng khó, mùa đông thì lạnh lẽo. Tới thành phố bọn thím cũng có nghề, hai con trai đều ở bên đó chăm sóc. Chúng tôi không có phúc khí đó, con dâu cách một tầng tim với chúng tôi, con trai tốt tới mấy chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực. Lúc trước Đông Hà có nói, nhưng mà con dâu nói sợ nhà họ Quan nghĩ nhiều, sau đó mặc kệ. Tôi cảm thấy, đời này tôi xem như không được hưởng phúc của bọn họ."
Bác gái cả thở dài nói.
Tô Tô ở phòng nhỏ gật đầu, có đôi khi bác gái cả rất tỉnh táo.
Nhưng mà tuy Lận Đông Hà không đón bọn họ tới thành phố vẫn để bọn họ sống trong thôn không tệ, ít nhất sống sướng hơn người khác nhiều.
Nghe một lát cô ngủ mất, mãi đến khi con trai mình khóc khiến cô tỉnh.
Lại nhìn đèn trên trần nhà sớm đã tắt lại, xem ra không còn sớm nữa.
Lận Xuyên bật đèn lên, hai người thay tã cho đứa bé lại cho đứa bé bú xong mới nghỉ ngơi.
Khi nằm xuống Tô Tô nói:
"Đợi khi trở về cả nhà chúng ta ngồi một xe không cho đám Lận Đông Hà ngồi cùng, đừng lại nói em cho con bú khiến bọn họ xấu hổ."
"Ừm." Vợ anh keo kiệt như vậy đấy.
Nhưng mà, cũng không có chỗ cho bọn họ ngồi.
Những lời này mẹ Lận nghe lọt, bà ấy đột nhiên cảm thấy rất buồn bực. Hai đứa con trai đi rồi, một đứa con trai khác cũng sắp tới thành phố X, chỉ còn lại ba bọn họ thì đúng là buồn chán.
Nếu thật sự đến trong thành phố cũng không tệ, ít nhất ông già không làm được việc gì nặng, bà ấy một mình kiếm công điểm còn không nhiều bằng tiền hai đứa con trai gửi về cho bọn họ mỗi tháng.
Cho nên bà ấy thật sự nghiêm túc suy nghĩ, chỉ đợi bọn họ vừa đi là thương lượng với chồng mình.