Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 34: Nỗi sợ hãi về sự xa cách này
Chiều bầu trời xanh ngắt với vài cụm mây trắng lững lờ trôi qua khung cửa sổ. Khả Ái đứng trước cánh cổng nhà Giao Nhi, nhẹ nhàng bấm chuông. Sáu tháng rồi, cả hai chưa có dịp gặp nhau kể từ khi Giao Nhi mang thai, phần vì công việc, phần vì Khả Ái bận học và thi cử. Hôm nay là ngày cuối tuần, cô quyết định dành cả ngày để đến thăm cô bạn.
Cánh cửa từ từ mở ra, Giao Nhi đứng đó, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xinh xắn nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ mệt mỏi. Cô mặc một chiếc váy bầu rộng, tuy trông gọn gàng nhưng rõ ràng thần thái không còn tươi sáng như trước kia.
"Khả Ái, cậu mới đến chơi, nào vào nhà thôi." Giao Nhi khẽ cười, nhưng giọng nói chứa đựng nỗi u sầu.
"Ừ, mình tranh thủ hôm nay rảnh nên đến thăm cậu. Dạo này thế nào rồi? Mình nghe nói cậu ốm nghén nặng lắm, thấy cậu như vậy, mình lo quá." Khả Ái lo lắng bước vào trong, không ngừng quan sát Giao Nhi từ đầu đến chân.
Cả hai bước vào phòng khách, nơi ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, làm không gian càng thêm ấm cúng. Giao Nhi mời Khả Ái ngồi xuống sofa, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng ánh lên sự vui vẻ khi có người bạn lâu ngày ghé thăm. Cô lấy tay vuốt nhẹ lên bụng mình, rồi thở dài một hơi.
"Mình cũng không biết phải nói sao. Mấy tháng nay thật sự rất khó khăn với mình." Giao Nhi khẽ nhìn xuống, đôi mắt mờ đi vì những suy nghĩ đang bủa vây trong tâm trí cô.
"Khó khăn thế nào? Cậu kể mình nghe xem." Khả Ái nắm lấy tay Giao Nhi, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm.
Giao Nhi cúi đầu, đôi bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau, giọng cô run run khi bắt đầu chia sẻ: "Lúc đầu, mọi thứ vẫn ổn. Tháng đầu và tháng thứ hai, anh ấy luôn ở bên cạnh mình, chăm sóc mình từng chút một. Mình cảm thấy rất hạnh phúc, ngoại trừ việc nghén khi anh ấy hôn mình. Nhưng đến tháng thứ ba.... mọi chuyện dần thay đổi."
"Thay đổi? Ý cậu là sao?" Khả Ái hơi nhướn mày, cảm thấy tò mò trước lời nói của bạn.
"Mình...mình không thể giải thích rõ được, nhưng kể từ tháng thứ ba, mỗi khi nhìn thấy anh ấy, hay thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi hương của anh ấy, mình liền cảm thấy buồn nôn" Giao Nhi lắc đầu, giọng cô trở nên nghẹn ngào.
"Mình không chịu nổi nữa, mình đành phải tránh mặt anh ấy. Mình không cho anh ấy ở gần mình, cũng không muốn nhìn thấy anh ấy"
Khả Ái nhìn bạn với ánh mắt thông cảm, rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ mình cũng từng kể lại rằng, lúc mang bầu em gái mình, bà cũng gặp phải tình trạng giống cậu. Mỗi khi ba mình đến gần, bà lại cảm thấy khó chịu. Nhưng ba mình chưa bao giờ giận mẹ, ông ấy luôn hiểu và thông cảm cho bà"
Giao Nhi im lặng một lúc, đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng sâu sắc.
"Nhưng cậu biết không, Khả Ái? Mình sợ...sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, anh ấy sẽ chán nản và rồi...sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác." Câu nói của cô vừa dứt, nỗi buồn dường như tràn ngập trong không gian.
Khả Ái cầm tay Giao Nhi, siết nhẹ để trấn an cô.
"Cố Đông Bách là một người đàn ông tốt, mình tin rằng anh ấy sẽ không làm chuyện đó. Anh ấy yêu cậu rất nhiều, điều này ai cũng có thể thấy"
"Mình cũng mong là như vậy."
Giao Nhi khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng cuối ngày vẫn còn len lỏi qua tán lá cây xanh mướt.
"Nhưng đôi khi, mình cảm thấy bất an vô cùng. Mấy tháng nay, mình đã không cho anh ấy gần gũi. Còn giờ, mình thậm chí không muốn thấy anh ấy...Mình sợ rằng anh ấy sẽ dần xa lánh mình"
Khả Ái nhìn bạn, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. "Giao Nhi, cậu phải tin tưởng vào tình cảm của hai người. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ hiểu được những thay đổi trong thai kỳ, nhất là người như Cố Đông Bách. Đừng lo lắng quá nhiều."
Cả hai im lặng trong vài phút, Giao Nhi rơi vào dòng suy nghĩ của mình, trong khi Khả Ái nhẹ nhàng nhìn bạn, hiểu rằng cô cần thời gian để giải tỏa.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu chuyện nhỏ, trời đã bắt đầu ngả chiều. Khả Ái đứng dậy, chuẩn bị ra về. "Mình phải về rồi. Cậu nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho mình."
Giao Nhi đứng dậy tiễn bạn, nở nụ cười nhợt nhạt. "Cảm ơn cậu, Khả Ái. Cậu về cẩn thận nhé."
Khả Ái quay đi, cánh cửa khép lại, để lại Giao Nhi một mình trong căn phòng yên tĩnh. Cô thả mình xuống sofa, ánh mắt vẫn còn lơ đãng nhìn ra ngoài trời, nơi mà ánh hoàng hôn dần tắt. Trong lòng cô nặng trĩu một nỗi buồn vô hình, lo lắng không thôi về mối quan hệ với Cổ Đông Bách.
Chuông điện thoại reo lên, Giao Nhi vội vàng mở tin nhắn. Đó là tin nhắn từ Cố Đông Bách:
"Hôm nay anh phải ở lại công ty giải quyết công việc, em ngủ sớm nhé!"
Chỉ một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ khiến lòng cô trĩu nặng hơn. Cô đặt điện thoại xuống, những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu. Anh ở công ty..nhưng với ai? Có nhân viên nữ không? Liệu anh có mệt mỏi vì cô mà đi tìm một người khác?
Đêm đó, Giao Nhi trằn trọc mãi trên giường, không sao ngủ được. Những suy nghĩ đen tối không ngừng ám ảnh cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt và lo âu hơn bao giờ hết. Cô biết mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng không thể dừng lại.
Ngọn đèn ngủ vẫn sáng nhẹ trong phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của Giao Nhi, ánh mắt cô lơ đãng nhìn trần nhà, tay khẽ đặt lên bụng mình, nơi sinh linh bé nhỏ đang lớn dần mỗi ngày. Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi về sự xa cách giữa cô và người đàn ông cô yêu đã che lấp hết niềm vui được làm mẹ.
Cánh cửa từ từ mở ra, Giao Nhi đứng đó, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt xinh xắn nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ mệt mỏi. Cô mặc một chiếc váy bầu rộng, tuy trông gọn gàng nhưng rõ ràng thần thái không còn tươi sáng như trước kia.
"Khả Ái, cậu mới đến chơi, nào vào nhà thôi." Giao Nhi khẽ cười, nhưng giọng nói chứa đựng nỗi u sầu.
"Ừ, mình tranh thủ hôm nay rảnh nên đến thăm cậu. Dạo này thế nào rồi? Mình nghe nói cậu ốm nghén nặng lắm, thấy cậu như vậy, mình lo quá." Khả Ái lo lắng bước vào trong, không ngừng quan sát Giao Nhi từ đầu đến chân.
Cả hai bước vào phòng khách, nơi ánh sáng từ cửa sổ chiếu xuống, làm không gian càng thêm ấm cúng. Giao Nhi mời Khả Ái ngồi xuống sofa, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng ánh lên sự vui vẻ khi có người bạn lâu ngày ghé thăm. Cô lấy tay vuốt nhẹ lên bụng mình, rồi thở dài một hơi.
"Mình cũng không biết phải nói sao. Mấy tháng nay thật sự rất khó khăn với mình." Giao Nhi khẽ nhìn xuống, đôi mắt mờ đi vì những suy nghĩ đang bủa vây trong tâm trí cô.
"Khó khăn thế nào? Cậu kể mình nghe xem." Khả Ái nắm lấy tay Giao Nhi, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm.
Giao Nhi cúi đầu, đôi bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau, giọng cô run run khi bắt đầu chia sẻ: "Lúc đầu, mọi thứ vẫn ổn. Tháng đầu và tháng thứ hai, anh ấy luôn ở bên cạnh mình, chăm sóc mình từng chút một. Mình cảm thấy rất hạnh phúc, ngoại trừ việc nghén khi anh ấy hôn mình. Nhưng đến tháng thứ ba.... mọi chuyện dần thay đổi."
"Thay đổi? Ý cậu là sao?" Khả Ái hơi nhướn mày, cảm thấy tò mò trước lời nói của bạn.
"Mình...mình không thể giải thích rõ được, nhưng kể từ tháng thứ ba, mỗi khi nhìn thấy anh ấy, hay thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi hương của anh ấy, mình liền cảm thấy buồn nôn" Giao Nhi lắc đầu, giọng cô trở nên nghẹn ngào.
"Mình không chịu nổi nữa, mình đành phải tránh mặt anh ấy. Mình không cho anh ấy ở gần mình, cũng không muốn nhìn thấy anh ấy"
Khả Ái nhìn bạn với ánh mắt thông cảm, rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ mình cũng từng kể lại rằng, lúc mang bầu em gái mình, bà cũng gặp phải tình trạng giống cậu. Mỗi khi ba mình đến gần, bà lại cảm thấy khó chịu. Nhưng ba mình chưa bao giờ giận mẹ, ông ấy luôn hiểu và thông cảm cho bà"
Giao Nhi im lặng một lúc, đôi mắt ánh lên nỗi lo lắng sâu sắc.
"Nhưng cậu biết không, Khả Ái? Mình sợ...sợ rằng nếu cứ tiếp tục thế này, anh ấy sẽ chán nản và rồi...sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác." Câu nói của cô vừa dứt, nỗi buồn dường như tràn ngập trong không gian.
Khả Ái cầm tay Giao Nhi, siết nhẹ để trấn an cô.
"Cố Đông Bách là một người đàn ông tốt, mình tin rằng anh ấy sẽ không làm chuyện đó. Anh ấy yêu cậu rất nhiều, điều này ai cũng có thể thấy"
"Mình cũng mong là như vậy."
Giao Nhi khẽ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng cuối ngày vẫn còn len lỏi qua tán lá cây xanh mướt.
"Nhưng đôi khi, mình cảm thấy bất an vô cùng. Mấy tháng nay, mình đã không cho anh ấy gần gũi. Còn giờ, mình thậm chí không muốn thấy anh ấy...Mình sợ rằng anh ấy sẽ dần xa lánh mình"
Khả Ái nhìn bạn, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. "Giao Nhi, cậu phải tin tưởng vào tình cảm của hai người. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ hiểu được những thay đổi trong thai kỳ, nhất là người như Cố Đông Bách. Đừng lo lắng quá nhiều."
Cả hai im lặng trong vài phút, Giao Nhi rơi vào dòng suy nghĩ của mình, trong khi Khả Ái nhẹ nhàng nhìn bạn, hiểu rằng cô cần thời gian để giải tỏa.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu chuyện nhỏ, trời đã bắt đầu ngả chiều. Khả Ái đứng dậy, chuẩn bị ra về. "Mình phải về rồi. Cậu nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé. Nếu có chuyện gì, cứ gọi cho mình."
Giao Nhi đứng dậy tiễn bạn, nở nụ cười nhợt nhạt. "Cảm ơn cậu, Khả Ái. Cậu về cẩn thận nhé."
Khả Ái quay đi, cánh cửa khép lại, để lại Giao Nhi một mình trong căn phòng yên tĩnh. Cô thả mình xuống sofa, ánh mắt vẫn còn lơ đãng nhìn ra ngoài trời, nơi mà ánh hoàng hôn dần tắt. Trong lòng cô nặng trĩu một nỗi buồn vô hình, lo lắng không thôi về mối quan hệ với Cổ Đông Bách.
Chuông điện thoại reo lên, Giao Nhi vội vàng mở tin nhắn. Đó là tin nhắn từ Cố Đông Bách:
"Hôm nay anh phải ở lại công ty giải quyết công việc, em ngủ sớm nhé!"
Chỉ một dòng tin nhắn ngắn gọn nhưng đủ khiến lòng cô trĩu nặng hơn. Cô đặt điện thoại xuống, những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu. Anh ở công ty..nhưng với ai? Có nhân viên nữ không? Liệu anh có mệt mỏi vì cô mà đi tìm một người khác?
Đêm đó, Giao Nhi trằn trọc mãi trên giường, không sao ngủ được. Những suy nghĩ đen tối không ngừng ám ảnh cô, khiến cô cảm thấy ngột ngạt và lo âu hơn bao giờ hết. Cô biết mình đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng không thể dừng lại.
Ngọn đèn ngủ vẫn sáng nhẹ trong phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của Giao Nhi, ánh mắt cô lơ đãng nhìn trần nhà, tay khẽ đặt lên bụng mình, nơi sinh linh bé nhỏ đang lớn dần mỗi ngày. Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi về sự xa cách giữa cô và người đàn ông cô yêu đã che lấp hết niềm vui được làm mẹ.