Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 41: Cầu cho mẹ tròn con vuông
"Cam này rất tốt cho em và con"
"Nào há miệng ra anh đút."
"Có ngon không hả?"
"Rất ngon.
Trái cây được cắt thành từng miếng nhỏ, được anh nhẹ nhàng đút cho cô. Đôi bàn tay tinh tế, ấm áp của anh như muốn truyền tải hết tất cả sự yêu thương và quan tâm mà anh dành cho cô. Món ăn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, thể hiện sự chăm sóc tận tình. Những câu chuyện nhỏ được trao đổi giữa hai người như xua tan đi cảm giác mệt mỏi, lo lắng.
Mỗi phút đều kéo dài như hàng giờ đồng hồ. Cổ Đông Bách nhìn vào đôi mắt Giao Nhi, thấy được ánh sáng của niềm hy vọng, nhưng cũng không thiếu những tia lo âu. Anh biết rằng thời khắc quan trọng đang đến gần, và trái tim mình không ngừng đập nhanh hơn. Trên gương mặt cô, sự hồi hộp và mong chờ hiện rõ, những cảm xúc ấy không thể che giấu.
"Em đừng quá lo lắng, đã có anh ở bên cạnh."
"Da."
Giao Nhi ôm bụng bầu, nơi chứa đựng sinh mệnh mới. Trong lòng cô, có những suy tư về tương lai, về em bé sẽ ra đời. Cô nghĩ đến những giấc mơ và dự định, những điều mà hai người đã cùng nhau xây dựng trong suốt thời gian qua. Những câu chuyện về cha mẹ và con cái, về hạnh phúc gia đình lại vang lên trong tâm trí cô.
Khi những ngày tháng cuối thai kỳ trôi qua, Cổ Đông Bách cảm thấy một sự thao thức không bình thường. Anh không thể ngủ được, mà thay vào đó, cứ nằm trằn trọc, lo lắng. Những suy nghĩ về việc làm cha đang chiếm lĩnh tâm trí anh, khiến anh cảm thấy hồi hộp, như thể mình sắp phải bước vào một cuộc chiến cam go.
Trong những đêm thao thức, anh chỉ có thể chợp mắt được vài phút rồi lại tỉnh dậy. Mỗi lần mở mắt, nhìn sang Giao Nhi đang say ngủ, anh lại cảm thấy một nỗi xót xa.
Khi anh nhìn Giao Nhi, trong cô có một vẻ đẹp rạng rỡ, nhưng cũng mang theo sự mệt mỏi. Những dòng mồ hôi lăn dài trên trán cô, anh hiểu rằng cô đang phải chịu đựng rất nhiều. Mỗi lần cô lật người, mỗi lần anh nghe thấy tiếng thở của cô, trái tim anh lại cảm thấy nghẹn ngào.
Mọi thứ dường như đã sẵn sàng chỉ chờ ngày cô sinh. Anh đã chuẩn bị đồ đạc ở bệnh viện, từ quần áo cho em bé đến những vật dụng thiết yếu cho Giao Nhi. Mỗi món đồ đều mang lại cho anh cảm giác hào hứng lẫn hồi hộp, như thể nó đang thuộc về một phần của cuộc sống mới.
Không chỉ về mặt vật chất, mà cả tâm lý, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những thay đổi lớn lao sắp đến. Giây phút nhìn thấy đứa bé đầu lòng ra đời, tiếng khóc oe oe vang lên, chắc chắn sẽ là khoảnh khắc không thể nào quên trong đời. Điều đó khiến anh thêm phần háo hức, nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Khi màn đêm buông xuống, trời trở lạnh, thì cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu. Giao Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến Cố Đông Bách lập tức bật dậy. Anh cảm nhận được sự bất ổn từ cơ thể cô, nỗi lo lắng ngay lập tức bao trùm lấy anh.
"Em sao vậy Giao Nhi?"
"Em...em...đau quá, hình như là sắp sanh rồi."
"Em đợi anh, anh sẽ gọi bác sĩ."
Cảm giác đau bụng dữ dội ập đến khiến Giao Nhi không thể nào chịu nổi. Cô cuộn người lại, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh lập tức gọi bác sĩ.
Bác sĩ đến rất nhanh chóng, nhưng khi kiểm tra, thông báo khiến anh bất ngờ. Giao Nhi đã được 7 phân, điều này có nghĩa là cô sắp sanh rồi. Anh đứng ở bên ngoài phòng chờ, cảm giác như tim mình sắp vỡ ra. Những giây phút chờ đợi thật dài, tâm trí anh chỉ nghĩ đến Giao Nhi, đến em bé, và đến việc làm sao để họ vượt qua được giai đoạn này.
Nỗi lo lắng cứ quấn lấy anh, khiến anh không thể nào đứng yên. Anh đi lại đi lại, như thể muốn tìm một hướng đi cho bản thân trong lúc này. Hình ảnh Giao Nhi đau đớn, gắng gượng mà không có anh bên cạnh khiến anh cảm thấy bất lực. Anh nhớ lại những câu chuyện mà bạn bè đã kể về việc sinh con, về nỗi đau mà phụ nữ phải chịu đựng.
Trong đầu anh, những kỷ niệm đẹp đẽ về những khoảng khắc bên Giao Nhi tràn về. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên nắm tay nhau, và những lần cùng nhau mơ ước về tương lai. Giờ đây, tất cả những điều đó đang dẫn đến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của con trai, bà mẹ của Cổ Đông Bách ngay lập tức nhận được cuộc gọi. Anh không thể giữ nỗi lo trong lòng nữa, và quyết định gọi điện cho bà, mong bà đến để cùng anh chia sẻ gánh nặng trong lúc này.
"Bà ơi, Giao Nhi đang đau bụng, bác sĩ bảo cô ấy đã được 7 phân rồi." Giọng nói anh rung rung, có chút hoảng loạn.
"Bà có thể đến không?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng bà vang lên, truyền tải sự an ủi và động viên mà anh cần lúc này.
"Được, bà sẽ đến ngay. Con hãy bình tĩnh, giữ vững tinh thần nhé!" Bà nói, như một sự trấn an. Anh cảm nhận được sự hiền hậu và yêu thương từ giọng nói của bà, đó chính là điều mà anh cần lúc này.
Sau một khoảng thời gian ngắn, bà cuối cùng cũng có mặt tại bệnh viện. Hình ảnh thân thuộc của bà với mái tóc bạc phơ nhưng dáng vẻ vẫn nhanh nhẹn khiến anh cảm thấy an lòng hơn.
"Sao rồi? Con bé thế nào rồi?"
"Vẫn còn ở bên trong.
Ngồi bên ngoài phòng sinh, bà lầm rầm cầu nguyện, cầu cho mẹ tròn con vuông, cho cả Giao Nhi và em bé đều khỏe mạnh.
"Nào há miệng ra anh đút."
"Có ngon không hả?"
"Rất ngon.
Trái cây được cắt thành từng miếng nhỏ, được anh nhẹ nhàng đút cho cô. Đôi bàn tay tinh tế, ấm áp của anh như muốn truyền tải hết tất cả sự yêu thương và quan tâm mà anh dành cho cô. Món ăn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, thể hiện sự chăm sóc tận tình. Những câu chuyện nhỏ được trao đổi giữa hai người như xua tan đi cảm giác mệt mỏi, lo lắng.
Mỗi phút đều kéo dài như hàng giờ đồng hồ. Cổ Đông Bách nhìn vào đôi mắt Giao Nhi, thấy được ánh sáng của niềm hy vọng, nhưng cũng không thiếu những tia lo âu. Anh biết rằng thời khắc quan trọng đang đến gần, và trái tim mình không ngừng đập nhanh hơn. Trên gương mặt cô, sự hồi hộp và mong chờ hiện rõ, những cảm xúc ấy không thể che giấu.
"Em đừng quá lo lắng, đã có anh ở bên cạnh."
"Da."
Giao Nhi ôm bụng bầu, nơi chứa đựng sinh mệnh mới. Trong lòng cô, có những suy tư về tương lai, về em bé sẽ ra đời. Cô nghĩ đến những giấc mơ và dự định, những điều mà hai người đã cùng nhau xây dựng trong suốt thời gian qua. Những câu chuyện về cha mẹ và con cái, về hạnh phúc gia đình lại vang lên trong tâm trí cô.
Khi những ngày tháng cuối thai kỳ trôi qua, Cổ Đông Bách cảm thấy một sự thao thức không bình thường. Anh không thể ngủ được, mà thay vào đó, cứ nằm trằn trọc, lo lắng. Những suy nghĩ về việc làm cha đang chiếm lĩnh tâm trí anh, khiến anh cảm thấy hồi hộp, như thể mình sắp phải bước vào một cuộc chiến cam go.
Trong những đêm thao thức, anh chỉ có thể chợp mắt được vài phút rồi lại tỉnh dậy. Mỗi lần mở mắt, nhìn sang Giao Nhi đang say ngủ, anh lại cảm thấy một nỗi xót xa.
Khi anh nhìn Giao Nhi, trong cô có một vẻ đẹp rạng rỡ, nhưng cũng mang theo sự mệt mỏi. Những dòng mồ hôi lăn dài trên trán cô, anh hiểu rằng cô đang phải chịu đựng rất nhiều. Mỗi lần cô lật người, mỗi lần anh nghe thấy tiếng thở của cô, trái tim anh lại cảm thấy nghẹn ngào.
Mọi thứ dường như đã sẵn sàng chỉ chờ ngày cô sinh. Anh đã chuẩn bị đồ đạc ở bệnh viện, từ quần áo cho em bé đến những vật dụng thiết yếu cho Giao Nhi. Mỗi món đồ đều mang lại cho anh cảm giác hào hứng lẫn hồi hộp, như thể nó đang thuộc về một phần của cuộc sống mới.
Không chỉ về mặt vật chất, mà cả tâm lý, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần cho những thay đổi lớn lao sắp đến. Giây phút nhìn thấy đứa bé đầu lòng ra đời, tiếng khóc oe oe vang lên, chắc chắn sẽ là khoảnh khắc không thể nào quên trong đời. Điều đó khiến anh thêm phần háo hức, nhưng cũng không kém phần lo lắng.
Khi màn đêm buông xuống, trời trở lạnh, thì cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu. Giao Nhi đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến Cố Đông Bách lập tức bật dậy. Anh cảm nhận được sự bất ổn từ cơ thể cô, nỗi lo lắng ngay lập tức bao trùm lấy anh.
"Em sao vậy Giao Nhi?"
"Em...em...đau quá, hình như là sắp sanh rồi."
"Em đợi anh, anh sẽ gọi bác sĩ."
Cảm giác đau bụng dữ dội ập đến khiến Giao Nhi không thể nào chịu nổi. Cô cuộn người lại, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh lập tức gọi bác sĩ.
Bác sĩ đến rất nhanh chóng, nhưng khi kiểm tra, thông báo khiến anh bất ngờ. Giao Nhi đã được 7 phân, điều này có nghĩa là cô sắp sanh rồi. Anh đứng ở bên ngoài phòng chờ, cảm giác như tim mình sắp vỡ ra. Những giây phút chờ đợi thật dài, tâm trí anh chỉ nghĩ đến Giao Nhi, đến em bé, và đến việc làm sao để họ vượt qua được giai đoạn này.
Nỗi lo lắng cứ quấn lấy anh, khiến anh không thể nào đứng yên. Anh đi lại đi lại, như thể muốn tìm một hướng đi cho bản thân trong lúc này. Hình ảnh Giao Nhi đau đớn, gắng gượng mà không có anh bên cạnh khiến anh cảm thấy bất lực. Anh nhớ lại những câu chuyện mà bạn bè đã kể về việc sinh con, về nỗi đau mà phụ nữ phải chịu đựng.
Trong đầu anh, những kỷ niệm đẹp đẽ về những khoảng khắc bên Giao Nhi tràn về. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên nắm tay nhau, và những lần cùng nhau mơ ước về tương lai. Giờ đây, tất cả những điều đó đang dẫn đến thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời họ.
Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của con trai, bà mẹ của Cổ Đông Bách ngay lập tức nhận được cuộc gọi. Anh không thể giữ nỗi lo trong lòng nữa, và quyết định gọi điện cho bà, mong bà đến để cùng anh chia sẻ gánh nặng trong lúc này.
"Bà ơi, Giao Nhi đang đau bụng, bác sĩ bảo cô ấy đã được 7 phân rồi." Giọng nói anh rung rung, có chút hoảng loạn.
"Bà có thể đến không?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng bà vang lên, truyền tải sự an ủi và động viên mà anh cần lúc này.
"Được, bà sẽ đến ngay. Con hãy bình tĩnh, giữ vững tinh thần nhé!" Bà nói, như một sự trấn an. Anh cảm nhận được sự hiền hậu và yêu thương từ giọng nói của bà, đó chính là điều mà anh cần lúc này.
Sau một khoảng thời gian ngắn, bà cuối cùng cũng có mặt tại bệnh viện. Hình ảnh thân thuộc của bà với mái tóc bạc phơ nhưng dáng vẻ vẫn nhanh nhẹn khiến anh cảm thấy an lòng hơn.
"Sao rồi? Con bé thế nào rồi?"
"Vẫn còn ở bên trong.
Ngồi bên ngoài phòng sinh, bà lầm rầm cầu nguyện, cầu cho mẹ tròn con vuông, cho cả Giao Nhi và em bé đều khỏe mạnh.