Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 5: Sự thật được cô tiết lộ
Chiều hôm đó anh dẫn cô đi shopping để mua những món đồ cần thiết cho ngày mai nhập học. Anh bảo cô phải chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ cần thiết, cô cứ việc mua còn tiền bạc đối với anh không thành vấn đề.
"Em cứ mua thoải mái đi."
"Như vậy sẽ tốn kém lắm!"
"Em không phải lo việc này, tiền anh nhiều lắm sài cả đời còn không hết."
Sau khi mua đồ dùng học tập cho cô xong, anh đưa cô đến cửa hàng quần áo vì anh thấy cô cần phải mua quần áo mới để đi học vào ngày mai. Trong lòng cô cảm thấy rất vui, không ngờ anh lại ân cần và chu đáo như vậy.
Hai người tay trong tay bước vào cửa hàng quần áo, tình cờ gặp hai mẹ con Giao Hân cũng đang đi mua sắm. Trong lòng cô dâng lên sự chán ghét tột độ.
Nhìn thấy Giao Nhi nắm tay Cố Đông Bách trong cửa hàng mua sắm, với vẻ mặt tươi tắn như vậy, họ chắc rằng cô đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc. Nghĩ đến điều này, hai mẹ con ả ta rất tức giận. Ngay từ đầu người ta đã biết anh kết hôn với Giao Hân. Nhưng vì sợ nguy hiểm nên mới đẩy cô vào làm người thay thế, không ngờ bây giờ cô lại hạnh phúc đến như vậy.
"Mẹ...chị ta bây giờ chắc đang hạnh phúc và sung sướng lắm, vị trí Cố phu nhân đó đáng lẽ ra là của con."
"Mẹ không ngờ rằng con nhỏ đó lại hạnh phúc như vậy, tưởng đâu bây giờ nó đang rất khổ sở chứ!"
"Con theo ta."
Nói rồi hai mẹ con Giao Hân đi lại chỗ cô đang mua sắm, định lấy lòng cô đây mà. Nhưng Giao Nhi từ lâu đã không còn xem bọn họ là người nhà của mình nữa, nhìn đến thôi cô cũng đã không muốn nhìn rồi.
"Giao Nhi con cũng đến đây mua sắm sao?"
"Liên quan đến bà sao?" Cô đanh thép trả lời lại.
"Dù sao chúng ta cũng là người một nhà với nhau mà, con có cần phải nói những lời khó nghe như thế không?"
"Người một nhà? Thật nực cười mà, tôi không còn xem nơi đó là nhà kể từ khi tôi bước chân ra khỏi đó."
"Chị dù sao hôn ước này cũng là của em và Cố Đông Bách, chị chỉ là người thay thế thôi"
"Vị trí đó vốn dĩ đã thuộc về em"
"Thì đã sao?"
"Chị...chị"
Nhận thấy điều này, Cố Đông Bách hoàn toàn bối rối. Cô có phải là người anh lựa chọn không? Hay là cô thay thế vị trí của ai đó? Người đang đứng trước mặt anh có phải là vợ anh không? Tâm trí anh thực sự trống rỗng. Để cố gắng trấn tĩnh một chút, anh khẽ xoa xoa hai bên thái dương.
Quan sát tình trạng hiện tại của anh, Giao Nhi quyết định không tranh chấp với mẹ con ả ta nữa, cô nhẹ nhàng đi lại và dìu anh ra xe nghỉ ngơi. Sau khi ngồi vào trong xe, cô dịu dàng xoa xoa thái dương giúp anh, khiến anh cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tò mò trước những gì xảy ra ở cửa hàng mua sắm khi nãy, anh quay qua nhìn cô với hy vọng được cô làm sáng tỏ. Bối rối trước cuộc nói chuyện giữa ba người, anh mong muốn có một câu trả lời thật sự từ cô. Đáp trả anh, cô nở một nụ cười dịu dàng và cố gắng đưa ra câu trả lời rõ ràng cho anh.
Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã mất mẹ và phải ở với bố, một thời gian sau bố cũng quyết định tiến thêm bước nữa, cuối cùng dẫn đến sự ra đời của Giao Hân. Năm mười tám tuổi, gia đình cô gặp khó khăn về tài chính buộc một người phải nghỉ học, người còn lại sẽ vẫn được tiếp tục đến trường. Do đó, mẹ kế của cô đã đưa ra quyết định là cho Giao Nhi nghỉ học để ưu tiên cho việc học của Giao Hân.
Trong khoảng thời gian đó, cô đã trải qua cảm giác đau khổ rất nhiều vì khát vọng cuối cùng của cô là được đi học nhưng nó đã bị dập tắt. Cô nuôi hy vọng rằng mình có thể giúp đỡ cha mình bằng cách đi học trong những năm tới. Tuy nhiên, giấc mơ này đột ngột tan vỡ khi cô bước sang tuổi mười tám. Nước mắt không ngừng tuôn rơi khi cô nhận ra rằng việc đi học không còn khả thi nữa.
Năm hai mươi tuổi, thời khắc hai nhà Cố và Giao thực hiện hôn ước đã đến. Tuy nhiên, do xung quanh có những tin đồn không hay về anh nên mẹ kế nhất quyết yêu cầu cô phải thế chỗ Giao Hân.
Cơn thịnh nộ của Cố Đông Bách bùng lên khi những sự thật được cô tiết lộ. Sự tàn nhẫn mà họ đối với Giao Nhi đã khơi lên trong anh một cơn giận rực lửa. Chứng kiến cơn giận dữ tột cùng của anh, cô đã chọn cách im lặng, không nói thêm câu nào. Trong lặng lẽ, họ trở về nhà, mang theo sức nặng của sự tức giận của anh.
Khi về đến nhà, anh nắm chặt tay cô bước vào. Nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô nhanh chóng bảo người giúp việc chuẩn bị một bát cháo bổ dưỡng và mang đến phòng giúp cô.
Bước vào phòng, cô giúp anh cởi áo vest và cà vạt. Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, Giao Nhi có cảm giác sợ hãi, lo lắng phản ứng của anh đối với cô sẽ không tốt khi phát hiện ra sự thật.
"Cố Đông Bách!"
"... "
"Có phải sau khi anh biết được sự thật anh sẽ rất ghét em không?"
"Tại sao anh phải ghét em?"
"Vì em đã lừa dối anh, hôn ước này là của anh và Giao Hân, em chỉ là người thay thế thôi!"
Bỏ qua sự khó chịu và tức giận gần đây trên khuôn mặt, anh vẫn mỉm cười và từ từ giải thích cho cô nghe.
"Em cứ mua thoải mái đi."
"Như vậy sẽ tốn kém lắm!"
"Em không phải lo việc này, tiền anh nhiều lắm sài cả đời còn không hết."
Sau khi mua đồ dùng học tập cho cô xong, anh đưa cô đến cửa hàng quần áo vì anh thấy cô cần phải mua quần áo mới để đi học vào ngày mai. Trong lòng cô cảm thấy rất vui, không ngờ anh lại ân cần và chu đáo như vậy.
Hai người tay trong tay bước vào cửa hàng quần áo, tình cờ gặp hai mẹ con Giao Hân cũng đang đi mua sắm. Trong lòng cô dâng lên sự chán ghét tột độ.
Nhìn thấy Giao Nhi nắm tay Cố Đông Bách trong cửa hàng mua sắm, với vẻ mặt tươi tắn như vậy, họ chắc rằng cô đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc. Nghĩ đến điều này, hai mẹ con ả ta rất tức giận. Ngay từ đầu người ta đã biết anh kết hôn với Giao Hân. Nhưng vì sợ nguy hiểm nên mới đẩy cô vào làm người thay thế, không ngờ bây giờ cô lại hạnh phúc đến như vậy.
"Mẹ...chị ta bây giờ chắc đang hạnh phúc và sung sướng lắm, vị trí Cố phu nhân đó đáng lẽ ra là của con."
"Mẹ không ngờ rằng con nhỏ đó lại hạnh phúc như vậy, tưởng đâu bây giờ nó đang rất khổ sở chứ!"
"Con theo ta."
Nói rồi hai mẹ con Giao Hân đi lại chỗ cô đang mua sắm, định lấy lòng cô đây mà. Nhưng Giao Nhi từ lâu đã không còn xem bọn họ là người nhà của mình nữa, nhìn đến thôi cô cũng đã không muốn nhìn rồi.
"Giao Nhi con cũng đến đây mua sắm sao?"
"Liên quan đến bà sao?" Cô đanh thép trả lời lại.
"Dù sao chúng ta cũng là người một nhà với nhau mà, con có cần phải nói những lời khó nghe như thế không?"
"Người một nhà? Thật nực cười mà, tôi không còn xem nơi đó là nhà kể từ khi tôi bước chân ra khỏi đó."
"Chị dù sao hôn ước này cũng là của em và Cố Đông Bách, chị chỉ là người thay thế thôi"
"Vị trí đó vốn dĩ đã thuộc về em"
"Thì đã sao?"
"Chị...chị"
Nhận thấy điều này, Cố Đông Bách hoàn toàn bối rối. Cô có phải là người anh lựa chọn không? Hay là cô thay thế vị trí của ai đó? Người đang đứng trước mặt anh có phải là vợ anh không? Tâm trí anh thực sự trống rỗng. Để cố gắng trấn tĩnh một chút, anh khẽ xoa xoa hai bên thái dương.
Quan sát tình trạng hiện tại của anh, Giao Nhi quyết định không tranh chấp với mẹ con ả ta nữa, cô nhẹ nhàng đi lại và dìu anh ra xe nghỉ ngơi. Sau khi ngồi vào trong xe, cô dịu dàng xoa xoa thái dương giúp anh, khiến anh cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tò mò trước những gì xảy ra ở cửa hàng mua sắm khi nãy, anh quay qua nhìn cô với hy vọng được cô làm sáng tỏ. Bối rối trước cuộc nói chuyện giữa ba người, anh mong muốn có một câu trả lời thật sự từ cô. Đáp trả anh, cô nở một nụ cười dịu dàng và cố gắng đưa ra câu trả lời rõ ràng cho anh.
Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã mất mẹ và phải ở với bố, một thời gian sau bố cũng quyết định tiến thêm bước nữa, cuối cùng dẫn đến sự ra đời của Giao Hân. Năm mười tám tuổi, gia đình cô gặp khó khăn về tài chính buộc một người phải nghỉ học, người còn lại sẽ vẫn được tiếp tục đến trường. Do đó, mẹ kế của cô đã đưa ra quyết định là cho Giao Nhi nghỉ học để ưu tiên cho việc học của Giao Hân.
Trong khoảng thời gian đó, cô đã trải qua cảm giác đau khổ rất nhiều vì khát vọng cuối cùng của cô là được đi học nhưng nó đã bị dập tắt. Cô nuôi hy vọng rằng mình có thể giúp đỡ cha mình bằng cách đi học trong những năm tới. Tuy nhiên, giấc mơ này đột ngột tan vỡ khi cô bước sang tuổi mười tám. Nước mắt không ngừng tuôn rơi khi cô nhận ra rằng việc đi học không còn khả thi nữa.
Năm hai mươi tuổi, thời khắc hai nhà Cố và Giao thực hiện hôn ước đã đến. Tuy nhiên, do xung quanh có những tin đồn không hay về anh nên mẹ kế nhất quyết yêu cầu cô phải thế chỗ Giao Hân.
Cơn thịnh nộ của Cố Đông Bách bùng lên khi những sự thật được cô tiết lộ. Sự tàn nhẫn mà họ đối với Giao Nhi đã khơi lên trong anh một cơn giận rực lửa. Chứng kiến cơn giận dữ tột cùng của anh, cô đã chọn cách im lặng, không nói thêm câu nào. Trong lặng lẽ, họ trở về nhà, mang theo sức nặng của sự tức giận của anh.
Khi về đến nhà, anh nắm chặt tay cô bước vào. Nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô nhanh chóng bảo người giúp việc chuẩn bị một bát cháo bổ dưỡng và mang đến phòng giúp cô.
Bước vào phòng, cô giúp anh cởi áo vest và cà vạt. Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của anh, Giao Nhi có cảm giác sợ hãi, lo lắng phản ứng của anh đối với cô sẽ không tốt khi phát hiện ra sự thật.
"Cố Đông Bách!"
"... "
"Có phải sau khi anh biết được sự thật anh sẽ rất ghét em không?"
"Tại sao anh phải ghét em?"
"Vì em đã lừa dối anh, hôn ước này là của anh và Giao Hân, em chỉ là người thay thế thôi!"
Bỏ qua sự khó chịu và tức giận gần đây trên khuôn mặt, anh vẫn mỉm cười và từ từ giải thích cho cô nghe.