Trời Quang
Chương 55: Trình không được
Edit: iwky + Sausugar
Trong ánh sáng mờ ảo, Dư Trừ cố nén cảm giác chột dạ: “Em chỉ gọi là A Bạch thôi. Em nói là Trình A Bạch, em không được kêu như vậy, sẽ làm ồn đến người khác.”
Giọng điệu rất nghiêm túc, nếu không phải Trình Khuynh đã nghe được lời cô nói trước đó thì có lẽ lúc này đã thực sự tin lời nói dối này.
Nhưng cô ấy đã nghe thấy, còn nghe được rất rõ ràng.
Thấy cô ấy không nói gì, Dư Trừ cũng theo cô ấy vào phòng, lại nằm lên giường.
Hơ, ban đầu hy vọng không đánh thức chị ấy, nhưng sao vẫn đánh thức chị ấy vậy?
Trong bóng tối, Dư Trừ không hề cảm thấy buồn ngủ, cô đang cố gắng đếm cừu để lấy lại cơn buồn ngủ.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, một luồng ấm áp mơ hồ truyền vào tai: “Nói lại cho tôi biết, vừa rồi em gọi mèo con là gì?”
Dư Trừ hít sâu một hơi: “Chính là...”
“Không được nói dối nữa.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng khi Dư Trừ nghe thấy lại bị chấn động không thôi.
Như thể cô sẽ bị cô ấy ức hiếp ngay nếu còn dám nói dối thêm một câu nữa.
“Thì... Gọi nó là Trình không được.”
“Em thuận miệng kêu thôi, không có ý gì cả.”
“Chị đừng nghĩ nhiều.”
Thấy Trình Khuynh vẫn không đáp lại, Dư Trừ dứt khoát dùng một câu “Đừng nghĩ nhiều” rồi lại đổ lỗi qua cô ấy.
Dù sao cũng kêu con mèo chứ có phải kêu chị ấy đâu.
Trong bóng đêm Trình Khuynh không nói nữa, nhưng cô ấy nhích lại gần.
Toàn thân Dư Trừ căng thẳng, cảm giác được... Ngực cô ấy đang áp chặt vào cánh tay, có một loại cảm giác áp bức khó tả.
Cô Trình làm gì vậy…
Không cảm thấy xấu hổ sao?
Trình Khuynh tựa hồ không chú ý tới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo vành tai Dư Trừ, một lát sau dời xuống quai hàm của cô, trượt xuống một bên cổ, chạm vào nơi mạch đập của cô, vừa giống một lời cảnh báo thầm lặng, lại như một loại dịu dàng mơ hồ nào đó.
Dư Trừ chịu không nổi, xoay người tránh khỏi tay cô ấy, mơ hồ nói: “Chị làm gì vậy… nhột quá, em muốn ngủ.”
Hai má cô nóng bừng đến mức cô gần như không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Mặc kệ chị ấy, mặc kệ chị ấy, dù trời có sập xuống thì ngày mai lại nói sau vậy.
Dư Trừ đành phải tự trấn an mình một lát, ép mình tiếp tục ngủ.
Thế nhưng trong bóng tối lại không thấy động tĩnh nữa, một đêm ngủ ngon lành.
Một giấc này ngủ rất an ổn.
Khi đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng, Dư Trừ ngồi ở mép giường suy nghĩ một lúc mới tỉnh táo lại, nhớ ra đây là nhà của Trình Khuynh.
Lần này cô ở nhà cô ấy một đêm một ngày, khái niệm về thời gian đều sắp mơ hồ.
Việc đầu tiên cô làm sau khi thức dậy là đi xem A Bạch.
Ở trong phòng khách tìm một vòng, cô nhìn thấy mèo con đang ngủ trên chiếc khăn lụa mà Trình Khuynh tiện tay cởi xuống, như thể đó là chiếc chăn bông nhỏ của nó vậy, siêu cấp đáng yêu.
Dư Trừ nhịn không được cầm di động chụp ảnh đăng lên Moments: A Bạch dễ thương nhất thế giới .
Trình Khuynh đã ăn sáng xong: “Lát nữa về trường học à?”
“Vâng, lát nữa em sẽ về.”
An Khả đã mấy lần hỏi cô tại sao hai đêm liền không về ký túc xá, khiến mọi người lo lắng.
Dư Trừ luôn thích những món Trình Khuynh làm, ngay cả khi đó chỉ là bánh mì giăm bông, trứng và phô mai đơn giản, cô đều cảm thấy nó có vị rất ngon.
Khi cô ăn sáng được một nửa, Trình Khuynh nhận được một cuộc điện thoại.
“Ừm, vẫn ổn.”
“Bức ảnh kia là nó.”
“Bây giờ em muốn qua đây à?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Trình Khuynh im lặng nghe rồi nói: “Để chị hỏi cô ấy.”
Dư Trừ sửng sốt.
Hỏi ai cơ?
Sau khi cúp điện thoại, Trình Khuynh nói: “Trình Nhạc đi học bơi, nó muốn rủ em đi cùng.”
“Nhưng em không biết bơi, em ấy cũng biết mà.”
Đây chính là chuyện đã nói trong bữa tối hôm đó, trường của Trình Nhạc yêu cầu tất cả học sinh phải tham gia lớp học bơi và phải bơi đủ 25 mét mới được coi là đạt, thật là quá đáng.
“Nó biết. Nhưng nó nói muốn rủ một người không biết bơi để cùng luyện tập, như vậy huấn luyện viên sẽ không chỉ mắng một mình nó.”
Dư Trừ: “...”
Tư duy này có vẻ hơi lạ nhỉ?
“Nếu không muốn đi thì không cần đi, tôi sẽ nói với nó.”
“Không sao ạ… Cứ đi thôi.”
Không biết tại sao, nhưng Dư Trừ luôn không muốn làm Trình Khuynh thất vọng, trước mặt người thân và bạn bè của cô ấy, cô đặc biệt chú ý đến chuyện này.
“Nó sắp qua tới rồi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài thôi. Em có đồ bơi không?”
“Không ạ, em chưa bao giờ bơi.”
“Vậy chúng ta đi mua đồ bơi trước.”
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
“Chị ơi, chị yêu dấu của em ơi, em gái xinh đẹp hiền lành đáng yêu của chị tới rồi đây!”
“Mở cửa! Giáo sư Trình, chị có bản lĩnh nuôi mèo con thì phải có bản lĩnh mở cửa!”
Dư Trừ không khỏi bật cười, Trình Khuynh lắc đầu: “Nó là “chúa diễn sâu” đấy, mặc kệ nó.”
Cô ấy đi tới mở cửa, bình tĩnh nói: “Từ nhà cô qua đây à?”
Trình Nhạc lập tức tiến vào chào hỏi: “Vâng. Chào buổi sáng chị, chào buổi sáng, chị Tiểu Dư!”
Trình Nhạc phấn khích không thể giải thích được khi nhìn thấy Dư Trừ.
Suy đoán của cô bé quả thực rất đúng, vừa nhìn thấy ảnh mèo con, cô liền đoán ra Dư Trừ đang ở nhà chị gái mình. Thời gian là 8 giờ sáng ngày cuối tuần, hơn nữa với icon [] đó, câu trả lời đã quá rõ ràng, đó là tối qua chị Tiểu Dư đã bị chị gái mình ép thành nước sốt, ngày đến kêu meo meo!
Chà chà, có người bề ngoài là giáo sư nghiêm túc, nhưng trong thâm tâm thật ra lại không đứng đắn như vậy.
“Em muốn mua đồ bơi không?”
“Trình Nhạc?”
Trình Khuynh vỗ trán cô bé: “Em nghe thấy không? Muốn mua đồ bơi không?”
Trình Nhạc phục hồi tinh thần: “À... Vừa rồi em hơi ngơ ngẩn. Em có mang đồ bơi, nhưng nếu chị muốn mua cho em thì đương nhiên càng tốt!”
Có Trình Nhạc hoạt bát như vậy ở đây, dọc theo đường đi đều thực náo nhiệt.
Khi đến cửa hàng áo tắm, Trình Nhạc đi vào, ba phút sau liền trò chuyện sôi nổi với chị gái bán hàng.
Dư Trừ kinh ngạc: “Em nghi ngờ Nhạc Nhạc mắc chứng nghiện giao tiếp xã hội.”
“Không cần hoài nghi, nó thực sự có thể trò chuyện với bất kỳ ai.” Trình Khuynh nhìn trúng một bộ đồ bơi, “Lại đây thử xem.”
Chị gái bán hàng hỏi: “Quý khách muốn lấy size nào ạ?”
Không đợi Dư Trừ kịp trả lời, Trình Khuynh đã nói: “Không cần, cái này là được rồi.”
Dư Trừ: “?”
Cô ấy chưa từng sờ qua, làm sao biết cái này nhất định sẽ vừa?
Trình Khuynh nhướng mày: “Thử xem sao?”
Cô ấy đang cầm bộ đồ bơi liền thân màu xanh lam, nhìn chung kiểu dáng tương đối bảo thủ, bên ngoài quần đùi còn có một cái chân váy ngắn.
“Vâng, để em thử.”
Khi Dư Trừ bước vào, chị gái bán hàng cười nói: “Quan hệ chị em hai người tốt thật đấy!”
Chị em?
Trình Khuynh cười cười, không giải thích.
Chẳng bao lâu, Dư Trừ thay xong đồ bơi ra tới.
Không thể không nói Trình Khuynh rất có khiếu thẩm mỹ, bộ đồ cô ấy chọn rất hợp với nước da trắng nõn của cô, không chật cũng không lỏng trên ngực, lộ ra một nửa xương quai xanh, dưới váy ngắn là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn.
Trình Khuynh thu hồi ánh mắt, kiệm chữ như vàng: “Đẹp.”
Dư Trừ cũng cảm thấy đẹp: “Vậy để em thay ra.”
Sau khi cô đổi lại quần áo, Trình Nhạc cũng chọn một bộ đồ bơi đi tới, vừa nhìn đến kiểu dáng bảo thủ như vậy. Trong lúc Trình Khuynh đang trả tiền, cô bé đã lôi kéo Dư Trừ trộm nói: “Chị Tiểu Dư, ở bên một bà cô già như chị em chắc chị chán lắm ạ?”
“Hả?”
“Có phải chị ấy bắt chị không được mặc áo dây không được mặc quần đùi không?”
“Gì cơ?”
Dư Trừ nghi ngờ mình đã nghe nhầm, thực ra cô và Trình Khuynh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của nhau chứ đừng nói đến việc đưa ra yêu cầu như vậy.
Trình Nhạc còn muốn hỏi thêm một vấn đề, nhưng khi nhìn thấy Trình Khuynh đi tới, liền dừng lại: “Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng ăn cơm trưa rồi đi bể bơi thôi.”
°° vote đi bé °°
Đồ bơi Trình Nhạc muốn mua cho chị bé:
Đồ bơi Trình Khuynh (rất) muốn mua cho chị bé của Trình Nhạc:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Trong ánh sáng mờ ảo, Dư Trừ cố nén cảm giác chột dạ: “Em chỉ gọi là A Bạch thôi. Em nói là Trình A Bạch, em không được kêu như vậy, sẽ làm ồn đến người khác.”
Giọng điệu rất nghiêm túc, nếu không phải Trình Khuynh đã nghe được lời cô nói trước đó thì có lẽ lúc này đã thực sự tin lời nói dối này.
Nhưng cô ấy đã nghe thấy, còn nghe được rất rõ ràng.
Thấy cô ấy không nói gì, Dư Trừ cũng theo cô ấy vào phòng, lại nằm lên giường.
Hơ, ban đầu hy vọng không đánh thức chị ấy, nhưng sao vẫn đánh thức chị ấy vậy?
Trong bóng tối, Dư Trừ không hề cảm thấy buồn ngủ, cô đang cố gắng đếm cừu để lấy lại cơn buồn ngủ.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, một luồng ấm áp mơ hồ truyền vào tai: “Nói lại cho tôi biết, vừa rồi em gọi mèo con là gì?”
Dư Trừ hít sâu một hơi: “Chính là...”
“Không được nói dối nữa.”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng khi Dư Trừ nghe thấy lại bị chấn động không thôi.
Như thể cô sẽ bị cô ấy ức hiếp ngay nếu còn dám nói dối thêm một câu nữa.
“Thì... Gọi nó là Trình không được.”
“Em thuận miệng kêu thôi, không có ý gì cả.”
“Chị đừng nghĩ nhiều.”
Thấy Trình Khuynh vẫn không đáp lại, Dư Trừ dứt khoát dùng một câu “Đừng nghĩ nhiều” rồi lại đổ lỗi qua cô ấy.
Dù sao cũng kêu con mèo chứ có phải kêu chị ấy đâu.
Trong bóng đêm Trình Khuynh không nói nữa, nhưng cô ấy nhích lại gần.
Toàn thân Dư Trừ căng thẳng, cảm giác được... Ngực cô ấy đang áp chặt vào cánh tay, có một loại cảm giác áp bức khó tả.
Cô Trình làm gì vậy…
Không cảm thấy xấu hổ sao?
Trình Khuynh tựa hồ không chú ý tới, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng véo vành tai Dư Trừ, một lát sau dời xuống quai hàm của cô, trượt xuống một bên cổ, chạm vào nơi mạch đập của cô, vừa giống một lời cảnh báo thầm lặng, lại như một loại dịu dàng mơ hồ nào đó.
Dư Trừ chịu không nổi, xoay người tránh khỏi tay cô ấy, mơ hồ nói: “Chị làm gì vậy… nhột quá, em muốn ngủ.”
Hai má cô nóng bừng đến mức cô gần như không thể điều khiển được nhịp tim của mình.
Mặc kệ chị ấy, mặc kệ chị ấy, dù trời có sập xuống thì ngày mai lại nói sau vậy.
Dư Trừ đành phải tự trấn an mình một lát, ép mình tiếp tục ngủ.
Thế nhưng trong bóng tối lại không thấy động tĩnh nữa, một đêm ngủ ngon lành.
Một giấc này ngủ rất an ổn.
Khi đồng hồ báo thức reo vào buổi sáng, Dư Trừ ngồi ở mép giường suy nghĩ một lúc mới tỉnh táo lại, nhớ ra đây là nhà của Trình Khuynh.
Lần này cô ở nhà cô ấy một đêm một ngày, khái niệm về thời gian đều sắp mơ hồ.
Việc đầu tiên cô làm sau khi thức dậy là đi xem A Bạch.
Ở trong phòng khách tìm một vòng, cô nhìn thấy mèo con đang ngủ trên chiếc khăn lụa mà Trình Khuynh tiện tay cởi xuống, như thể đó là chiếc chăn bông nhỏ của nó vậy, siêu cấp đáng yêu.
Dư Trừ nhịn không được cầm di động chụp ảnh đăng lên Moments: A Bạch dễ thương nhất thế giới .
Trình Khuynh đã ăn sáng xong: “Lát nữa về trường học à?”
“Vâng, lát nữa em sẽ về.”
An Khả đã mấy lần hỏi cô tại sao hai đêm liền không về ký túc xá, khiến mọi người lo lắng.
Dư Trừ luôn thích những món Trình Khuynh làm, ngay cả khi đó chỉ là bánh mì giăm bông, trứng và phô mai đơn giản, cô đều cảm thấy nó có vị rất ngon.
Khi cô ăn sáng được một nửa, Trình Khuynh nhận được một cuộc điện thoại.
“Ừm, vẫn ổn.”
“Bức ảnh kia là nó.”
“Bây giờ em muốn qua đây à?”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Trình Khuynh im lặng nghe rồi nói: “Để chị hỏi cô ấy.”
Dư Trừ sửng sốt.
Hỏi ai cơ?
Sau khi cúp điện thoại, Trình Khuynh nói: “Trình Nhạc đi học bơi, nó muốn rủ em đi cùng.”
“Nhưng em không biết bơi, em ấy cũng biết mà.”
Đây chính là chuyện đã nói trong bữa tối hôm đó, trường của Trình Nhạc yêu cầu tất cả học sinh phải tham gia lớp học bơi và phải bơi đủ 25 mét mới được coi là đạt, thật là quá đáng.
“Nó biết. Nhưng nó nói muốn rủ một người không biết bơi để cùng luyện tập, như vậy huấn luyện viên sẽ không chỉ mắng một mình nó.”
Dư Trừ: “...”
Tư duy này có vẻ hơi lạ nhỉ?
“Nếu không muốn đi thì không cần đi, tôi sẽ nói với nó.”
“Không sao ạ… Cứ đi thôi.”
Không biết tại sao, nhưng Dư Trừ luôn không muốn làm Trình Khuynh thất vọng, trước mặt người thân và bạn bè của cô ấy, cô đặc biệt chú ý đến chuyện này.
“Nó sắp qua tới rồi, chúng ta chuẩn bị ra ngoài thôi. Em có đồ bơi không?”
“Không ạ, em chưa bao giờ bơi.”
“Vậy chúng ta đi mua đồ bơi trước.”
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.
“Chị ơi, chị yêu dấu của em ơi, em gái xinh đẹp hiền lành đáng yêu của chị tới rồi đây!”
“Mở cửa! Giáo sư Trình, chị có bản lĩnh nuôi mèo con thì phải có bản lĩnh mở cửa!”
Dư Trừ không khỏi bật cười, Trình Khuynh lắc đầu: “Nó là “chúa diễn sâu” đấy, mặc kệ nó.”
Cô ấy đi tới mở cửa, bình tĩnh nói: “Từ nhà cô qua đây à?”
Trình Nhạc lập tức tiến vào chào hỏi: “Vâng. Chào buổi sáng chị, chào buổi sáng, chị Tiểu Dư!”
Trình Nhạc phấn khích không thể giải thích được khi nhìn thấy Dư Trừ.
Suy đoán của cô bé quả thực rất đúng, vừa nhìn thấy ảnh mèo con, cô liền đoán ra Dư Trừ đang ở nhà chị gái mình. Thời gian là 8 giờ sáng ngày cuối tuần, hơn nữa với icon [] đó, câu trả lời đã quá rõ ràng, đó là tối qua chị Tiểu Dư đã bị chị gái mình ép thành nước sốt, ngày đến kêu meo meo!
Chà chà, có người bề ngoài là giáo sư nghiêm túc, nhưng trong thâm tâm thật ra lại không đứng đắn như vậy.
“Em muốn mua đồ bơi không?”
“Trình Nhạc?”
Trình Khuynh vỗ trán cô bé: “Em nghe thấy không? Muốn mua đồ bơi không?”
Trình Nhạc phục hồi tinh thần: “À... Vừa rồi em hơi ngơ ngẩn. Em có mang đồ bơi, nhưng nếu chị muốn mua cho em thì đương nhiên càng tốt!”
Có Trình Nhạc hoạt bát như vậy ở đây, dọc theo đường đi đều thực náo nhiệt.
Khi đến cửa hàng áo tắm, Trình Nhạc đi vào, ba phút sau liền trò chuyện sôi nổi với chị gái bán hàng.
Dư Trừ kinh ngạc: “Em nghi ngờ Nhạc Nhạc mắc chứng nghiện giao tiếp xã hội.”
“Không cần hoài nghi, nó thực sự có thể trò chuyện với bất kỳ ai.” Trình Khuynh nhìn trúng một bộ đồ bơi, “Lại đây thử xem.”
Chị gái bán hàng hỏi: “Quý khách muốn lấy size nào ạ?”
Không đợi Dư Trừ kịp trả lời, Trình Khuynh đã nói: “Không cần, cái này là được rồi.”
Dư Trừ: “?”
Cô ấy chưa từng sờ qua, làm sao biết cái này nhất định sẽ vừa?
Trình Khuynh nhướng mày: “Thử xem sao?”
Cô ấy đang cầm bộ đồ bơi liền thân màu xanh lam, nhìn chung kiểu dáng tương đối bảo thủ, bên ngoài quần đùi còn có một cái chân váy ngắn.
“Vâng, để em thử.”
Khi Dư Trừ bước vào, chị gái bán hàng cười nói: “Quan hệ chị em hai người tốt thật đấy!”
Chị em?
Trình Khuynh cười cười, không giải thích.
Chẳng bao lâu, Dư Trừ thay xong đồ bơi ra tới.
Không thể không nói Trình Khuynh rất có khiếu thẩm mỹ, bộ đồ cô ấy chọn rất hợp với nước da trắng nõn của cô, không chật cũng không lỏng trên ngực, lộ ra một nửa xương quai xanh, dưới váy ngắn là một đôi chân thẳng tắp trắng nõn.
Trình Khuynh thu hồi ánh mắt, kiệm chữ như vàng: “Đẹp.”
Dư Trừ cũng cảm thấy đẹp: “Vậy để em thay ra.”
Sau khi cô đổi lại quần áo, Trình Nhạc cũng chọn một bộ đồ bơi đi tới, vừa nhìn đến kiểu dáng bảo thủ như vậy. Trong lúc Trình Khuynh đang trả tiền, cô bé đã lôi kéo Dư Trừ trộm nói: “Chị Tiểu Dư, ở bên một bà cô già như chị em chắc chị chán lắm ạ?”
“Hả?”
“Có phải chị ấy bắt chị không được mặc áo dây không được mặc quần đùi không?”
“Gì cơ?”
Dư Trừ nghi ngờ mình đã nghe nhầm, thực ra cô và Trình Khuynh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của nhau chứ đừng nói đến việc đưa ra yêu cầu như vậy.
Trình Nhạc còn muốn hỏi thêm một vấn đề, nhưng khi nhìn thấy Trình Khuynh đi tới, liền dừng lại: “Được rồi được rồi, chúng ta nhanh chóng ăn cơm trưa rồi đi bể bơi thôi.”
°° vote đi bé °°
Đồ bơi Trình Nhạc muốn mua cho chị bé:
Đồ bơi Trình Khuynh (rất) muốn mua cho chị bé của Trình Nhạc:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com