Trời Quang
Chương 71: Hạt gạo
Cuối học kỳ, tháng thi dài bắt đầu.
Thư viện Minh Thành tổng cộng có bảy tầng, chỗ ngồi rất nhiều, nhưng phần lớn đều là ghế bốn chỗ, chỉ có tầng bốn và tầng năm có ghế đôi, còn là chỗ ngồi tốt bên cửa sổ, rất được ưa chuộng. Phải xếp hàng mỗi sáng trước khi thư viện mở cửa mới có chỗ ngồi.
Dư Trừ đang nhai bánh mì, vừa xếp hàng chờ vừa duyệt ứng dụng tiếng Anh trên điện thoại.
Một lời nhắc lịch trình hiện lên trên màn hình: Thứ Năm đầu tiên của tháng 6 là lúc thay thức ăn mèo cho A Bạch.
Dư Trừ cắn một miếng, cất bánh mì đi.
Trước đây... Cô đến đó vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần nên đã đặt một lời nhắc nhở đặc biệt, thế mà lại quên xóa nó đi.
Cô xóa lịch trình, lại bắt đầu ngẩn người.
Thức ăn mèo lần trước mua cho A Bạch chỉ mua gói nhỏ để nó ăn thử xem có thích không, bây giờ chắc đã hết rồi. Hơn nữa... Cô vẫn còn thứ phải trả lại.
Sau khi quyết định, Dư Trừ rời khỏi hàng người ngày càng dài hơn, đi về phía ký túc xá.
Trở về ký túc xá, Dư Trừ đặt bánh bao hấp mua dọc đường lên bàn An Khả: “Đây, bánh bao mới ra lò đây.”
“Cảm ơn,“ An Khả đang cột tóc, tò mò hỏi cô, “Sao cậu lại quay lại?”
“Tớ định đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Dư Trừ cầm một chiếc hộp gỗ và một phong bì lên: “Đi dạo một chút, lát nữa tớ sẽ về ăn trưa với cậu.”
Nhìn theo bóng lưng của cô, An Khả thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc không phải lại đi gặp cô Trình của cậu ấy chứ... Không phải đã nói sẽ không gặp nhau nữa sao?”
Dư Trừ nghe thấy cô lẩm bẩm, không giải thích gì mà đi ra ngoài.
Thời tiết quá nóng nên cô bắt taxi, đến nơi rất nhanh.
Dư Trừ đứng trước cửa, nín thở lắng nghe một lúc, sau khi xác định bên trong không có động tĩnh gì, cô mới ấn khóa vân tay rồi mở cửa.
Cửa vừa mở, A Bạch thân thiết chạy tới, cô bế nó lên, xoa xoa: “Có nhớ chị không, bé con?”
Dư Trừ bế A Bạch vào trong, kiểm tra thức ăn và hộp vệ sinh cho mèo rồi mới đặt con mèo xuống, bắt đầu sửa soạn đồ đạc của mình.
Bộ đồ ngủ, băng đô màu hồng, dây cột tóc và tài liệu học tập còn sót lại ở đây lần lượt được cho vào túi.
Cô đặt chiếc hộp gỗ lên bàn.
Về chiếc phong bì... Cô nghĩ ngợi rồi mở ngăn kéo bàn cà phê, bỏ nó vào.
A Bạch bị cô phớt lờ, bất mãn cọ cọ ống quần cô.
Dư Trừ mỉm cười bế nó lên, sờ sờ rồi lại đặt xuống: “Sau này em phải tự mình ngoan ngoãn biết chưa.”
Cô xé một tờ giấy, viết vài dòng rồi dán lên tủ lạnh.
Cuối cùng cô xóa dấu vân tay khỏi ổ khóa vân tay.
Đứng ở cửa, Dư Trừ đứng ngược sáng hai giây, bóng cô rơi xuống sàn nhà.
Vài giây sau, cô trở tay đóng cửa lại, lập tức bước ra ngoài.
*
Xuống xe buýt, Dư Trừ đi dưới bóng cây, tránh đi ánh mặt trời nóng bỏng.
Bên đường có một chiếc ô tô chậm rãi giảm tốc độ, hạ kính xe xuống: “Tiểu Trừ?”
Dư Trừ: “...Tần tỷ?”
Tần Phàm mặc một bộ váy màu đỏ sậm, sắc màu đậm tương phản mạnh mẽ với làn da trắng trẻo của cô, cô đặt một tay lên cửa sổ xe, tóc nhẹ nhàng bị gió thổi bay, tươi cười cảnh đẹp ý vui: “Em đi đâu đấy?”
Dư Trừ chỉ vào ngã tư phía trước.
Tần Phàm cười: “Vậy tỷ tỷ tiện đường đưa em đi.”
Dư Trừ không từ chối: “Dạ, cảm ơn Tần tỷ.”
Đợi cô ngồi xuống, Tần Phàm chu đáo xoay quạt điều hòa đi: “Con gái mùa hè không nên ham mát, tránh quạt điều hòa một chút.”
Cô nói chuyện với giọng điệu thân thiện như chị gái nhà bên, Dư Trừ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Tần Phàm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cảm khái: “Tiểu Trừ của chúng ta, đối với ai cũng ngoan như vậy sao?”
Dư Trừ: “...Cũng không hẳn.”
Haiz... Lời này bây giờ cô chẳng biết phải đáp thế nào.
Tần Phàm mọi mặt đều ổn, duy chỉ có ăn nói tùy hứng, thường khiến người ta không biết phải đáp thế nào.
Tần Phàm mỉm cười, nhưng lại thở dài trong lòng, bé thỏ trắng này... Sao tâm phòng bị lại nặng như vậy?
Từ đầu đến cuối không bao giờ gọi cô một tiếng tỷ tỷ, cũng không để ái muội có cơ hội được 'lên men'.
“Tần tỷ, cho em xuống đây ạ.”
“Được,“ Tần Phàm quay sang hỏi: “Em không đi ăn với chị luôn sao?”
Dư Trừ nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, hôm nay em còn có việc phải làm, hôm nay không được. Tuần sau đi, thứ Bảy tuần sau được không ạ?”
Trước đó đã mấy lần cô nói muốn mời Tần Phàm đi ăn nhưng đều không thực hiện được, cô cố ý thêm vào một câu để bày tỏ chân thành thật ý của mình.
Tần Phàm tiếc nuối gật đầu: “Được rồi, thứ Bảy tuần sau gặp lại, không được cho chị leo cây đâu đó nha.”
Dư Trừ gật đầu: “Nhất định!”
Sau khi xe của Tần Phàm lái đi, Dư Trừ quay người lại, đi bộ một đoạn nữa rồi vào bệnh viện.
Gần đây cơ thể cô không được khỏe, ăn uống cũng kém, ban đầu cô nghĩ là bị viêm dạ dày, nhưng sau đó lại thấy không giống lắm. Dù sao hôm nay cô cũng ra ngoài, đi khám tổng quát xem sao.
Kết quả kiểm tra có vào lúc 4 giờ chiều, Dư Trừ chờ nhận kết quả, nhìn sơ qua, theo bản năng nhíu nhíu mày.
Cô cầm kết quả, xếp hàng chờ gặp bác sĩ.
Bác sĩ râu đã bạc, mỉm cười với cô: “Không sao đâu cháu, chỉ là một khối u nhỏ thôi, tiểu phẫu là cắt bỏ được, nhưng phải làm càng sớm càng tốt nhé.”
Dư Trừ sửng sốt: “Tiểu phẫu ạ?”
Cô mím môi rồi buông lỏng, nhíu mày, cảm thấy có chút lo sợ.
Nụ cười của vị bác sĩ già càng ôn hòa hơn: “Đừng lo, khối u chỉ to bằng hạt gạo thôi, không có gì phải sợ hết.”
Dư Trừ thở ra một hơi, tạm thời bình tĩnh lại: “Vâng cháu hiểu rồi. Vậy bác xếp lịch cho cháu đi ạ.”
Sau khi hẹn lịch phẫu thuật vào cuối tuần và ghi nhớ những việc cần lưu ý, Dư Trừ đứng dậy nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vị bác sĩ già mỉm cười với cô: “Đừng lo, chúng tôi sẽ giúp cháu, chỉ là một hạt gạo nhỏ thôi, chúng ta loại bỏ nó là được.”
Dư Trừ không khỏi phì cười, cô cười nhưng mắt hơi cay cay, lại nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Khi cô bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chói chang làm cô choáng váng.
Dọc đường đi đến bến xe buýt, Dư Trừ nghĩ về cuộc phẫu thuật vào Chủ Nhật tuần này...
Mọi người xung quanh cô đều có việc riêng phải làm.
Dư Đình Thu đang tham dự một hội nghị học thuật ở nước ngoài, bạn cùng phòng của cô đang điên cuồng thức khuya học bài thi, Nghiêm Duyệt thì lại ra nước ngoài học nốt cho xong khóa học.
Họ đều quá bận rộn và Dư Trừ không muốn làm phiền họ.
Về phần người đó...
Dư Trừ cong ngón tay, mở khóa điện thoại, vô thức bấm vào hộp thoại.
Kéo lên trên, cô thấy một số tin nhắn cô đã gửi.
Câu cuối cùng là: Đến lúc rồi.
- --Dừng ở đây đi.
Chỉ có một câu 'Không ở' ở dưới cùng và không có câu trả lời nào khác.
- --Không có phản hồi nào cho câu cuối cùng cô thốt ra.
Dư Trừ hít sâu một hơi, thoát khỏi hộp thoại.
Khởi đầu của mối quan hệ này chỉ là một người chết đuối cố gắng tự cứu lấy mình mà thôi.
Không thể quen thói dựa dẫm vào cô ấy.
Cho dù đêm mưa cô ấy cầm ô đến đón cô, nói chuyện điện thoại với cô suốt đêm khuya, bảo cô hãy là cây đại thụ của chính mình.
Vẫn không thể được.
*
Trình Viễn Sơn bước hụt chân, bị ngã nặng, may thay không nguy hiểm, kết quả xét nghiệm là chân trái bị dập mô mềm, phải vào viện đến nửa đêm mới xong.
Trình Khuynh đưa ba cô đến phòng cấp cứu sau đó đưa ông đi chụp X-quang. Khi bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, đang định dặn dò những điều cần lưu ý thì mẹ kế của cô đã vội vàng chạy tới cùng Trình Nhạc.
“Lão Trình, anh không sao chứ?”
“Không sao không sao, chỉ ngã xíu thôi.”
“Em đã bảo anh ngày mai hẵng đi mà anh không chịu. Đã biết ban đêm trên núi tối mịt tối mù vẫn nhất quyết đòi lên núi, thật là!”
“Đúng đó, ba không chịu nghe lời mẹ gì hết á, giờ ba đã thấy hối hận chưa?”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bao nhiêu là người... Tới đây tới đây, nghe bác sĩ dặn dò đi này.”
Trình Khuynh bước ra ngoài hành lang yên tĩnh.
Âm thanh trong phòng bệnh ngày càng nhỏ đi nhưng vẫn lọt vào tai cô rõ ràng từng chữ.
Đã gần 5 giờ sáng, bầu trời mùa hè đang ló dạng, nơi chân trời hiện ra nhàn nhạt ánh trắng bạc.
Trình Khuynh xoa xoa lông mày, xoa dịu sự mệt mỏi suốt đêm không ngủ, nhấc điện thoại lên xem giờ, mới phát hiện tin nhắn cuối cùng còn chưa gửi đi - Mạng quá kém, gửi không thành công.
Chuyện đã xảy ra tối qua, bây giờ xem ra cũng không cần phải gửi đi nữa, Trình Khuynh không trả lời mà định quay về Vĩnh Châu gặp Dư Trừ.
Rạng sáng, cô làm xong thủ tục xuất viện cho ba rồi về nhà, dành thêm một ngày nữa để giải quyết những công việc còn lại.
Trình Khuynh nhận ra chiếc giường này, tuy phòng cô vẫn như lúc nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy, nó đã có chút xa lạ, cô không quen ngủ trong đó nên đã sớm lái xe về Vĩnh Châu.
Khi cửa mở, cô đứng ở cửa thay giày, nhạy bén cảm nhận được trong phòng khách có gì đó khác thường.
Bộ đồ ngủ trên ghế sofa đã biến mất, trên bàn cà phê chỉ còn lại một chiếc bút và một chiếc hộp.
Trình Khuynh thay giày, đi kiểm tra thức ăn mèo cho A Bạch trước.
Nó còn đầy, như thể nó vừa được đổ vào.
Cô bế con mèo lên, vuốt lông nó hai cái rồi đặt nó xuống.
Trình Khuynh cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ trên bàn cà phê lên, vừa mở ra đã thấy một chiếc khăn lụa được xếp gọn gàng, hình như chưa từng được buộc lại, gần như mới tinh.
Bên cạnh là một cuốn lịch để bàn vốn nằm phẳng, bây giờ đã gấp đứng lên, thời gian vẫn là tháng 5... Hơn nữa, ngày '31' còn có một vòng bút chì mờ nhạt.
Không phải do cô khoanh, vậy là Dư Trừ?
Em ấy đã khoanh tròn nó từ khi nào vậy?
Trình Khuynh lập tức nhớ tới tin nhắn tối qua chưa trả lời.
Đến lúc rồi.
- -Ba tháng, đã đến lúc.
Cô đã quên mất nó, hoàn toàn quên mất nó.
Thế nên bây giờ... Mọi chuyện đã kết thúc.
Trình Khuynh thở dài một hơi, buông chiếc khăn lụa xuống, nhìn quanh rồi dừng lại.
Cô nhanh chóng bước tới, xé tờ giấy dán trên tủ lạnh.
“Thức ăn cho mèo mà A Bạch thích ăn chính là nhãn hiệu lần trước em đã nói với chị.”
“Cứ mua cát vệ sinh cho mèo theo mùi mà nó thích ạ.”
“Chị nhớ mang nó đi tiêm phòng nữa nhé.”
“Hãy kiên nhẫn với nó. Xin đừng hung dữ với nó.”
“...”
Một tờ giấy nhỏ viết đầy chữ.
Thế nhưng, mọi lời nói đều để lại cho mèo.
Không một lời nào dành cho cô.
°° vote đi bé °°
Mọi người đừng lo, ko ngược nhiều đâu .
Mà Bé Dứa có thói quen ăn cay quá rất hại dạ dày, nhớ lần bé đã ăn món cay còn dặn thêm .
Mọi người lưu ý nhé, dạ dày quan trọng lắm, hãy yêu thương và trân trọng nó .
Thư viện Minh Thành tổng cộng có bảy tầng, chỗ ngồi rất nhiều, nhưng phần lớn đều là ghế bốn chỗ, chỉ có tầng bốn và tầng năm có ghế đôi, còn là chỗ ngồi tốt bên cửa sổ, rất được ưa chuộng. Phải xếp hàng mỗi sáng trước khi thư viện mở cửa mới có chỗ ngồi.
Dư Trừ đang nhai bánh mì, vừa xếp hàng chờ vừa duyệt ứng dụng tiếng Anh trên điện thoại.
Một lời nhắc lịch trình hiện lên trên màn hình: Thứ Năm đầu tiên của tháng 6 là lúc thay thức ăn mèo cho A Bạch.
Dư Trừ cắn một miếng, cất bánh mì đi.
Trước đây... Cô đến đó vào thứ Ba và thứ Năm hàng tuần nên đã đặt một lời nhắc nhở đặc biệt, thế mà lại quên xóa nó đi.
Cô xóa lịch trình, lại bắt đầu ngẩn người.
Thức ăn mèo lần trước mua cho A Bạch chỉ mua gói nhỏ để nó ăn thử xem có thích không, bây giờ chắc đã hết rồi. Hơn nữa... Cô vẫn còn thứ phải trả lại.
Sau khi quyết định, Dư Trừ rời khỏi hàng người ngày càng dài hơn, đi về phía ký túc xá.
Trở về ký túc xá, Dư Trừ đặt bánh bao hấp mua dọc đường lên bàn An Khả: “Đây, bánh bao mới ra lò đây.”
“Cảm ơn,“ An Khả đang cột tóc, tò mò hỏi cô, “Sao cậu lại quay lại?”
“Tớ định đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
Dư Trừ cầm một chiếc hộp gỗ và một phong bì lên: “Đi dạo một chút, lát nữa tớ sẽ về ăn trưa với cậu.”
Nhìn theo bóng lưng của cô, An Khả thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc không phải lại đi gặp cô Trình của cậu ấy chứ... Không phải đã nói sẽ không gặp nhau nữa sao?”
Dư Trừ nghe thấy cô lẩm bẩm, không giải thích gì mà đi ra ngoài.
Thời tiết quá nóng nên cô bắt taxi, đến nơi rất nhanh.
Dư Trừ đứng trước cửa, nín thở lắng nghe một lúc, sau khi xác định bên trong không có động tĩnh gì, cô mới ấn khóa vân tay rồi mở cửa.
Cửa vừa mở, A Bạch thân thiết chạy tới, cô bế nó lên, xoa xoa: “Có nhớ chị không, bé con?”
Dư Trừ bế A Bạch vào trong, kiểm tra thức ăn và hộp vệ sinh cho mèo rồi mới đặt con mèo xuống, bắt đầu sửa soạn đồ đạc của mình.
Bộ đồ ngủ, băng đô màu hồng, dây cột tóc và tài liệu học tập còn sót lại ở đây lần lượt được cho vào túi.
Cô đặt chiếc hộp gỗ lên bàn.
Về chiếc phong bì... Cô nghĩ ngợi rồi mở ngăn kéo bàn cà phê, bỏ nó vào.
A Bạch bị cô phớt lờ, bất mãn cọ cọ ống quần cô.
Dư Trừ mỉm cười bế nó lên, sờ sờ rồi lại đặt xuống: “Sau này em phải tự mình ngoan ngoãn biết chưa.”
Cô xé một tờ giấy, viết vài dòng rồi dán lên tủ lạnh.
Cuối cùng cô xóa dấu vân tay khỏi ổ khóa vân tay.
Đứng ở cửa, Dư Trừ đứng ngược sáng hai giây, bóng cô rơi xuống sàn nhà.
Vài giây sau, cô trở tay đóng cửa lại, lập tức bước ra ngoài.
*
Xuống xe buýt, Dư Trừ đi dưới bóng cây, tránh đi ánh mặt trời nóng bỏng.
Bên đường có một chiếc ô tô chậm rãi giảm tốc độ, hạ kính xe xuống: “Tiểu Trừ?”
Dư Trừ: “...Tần tỷ?”
Tần Phàm mặc một bộ váy màu đỏ sậm, sắc màu đậm tương phản mạnh mẽ với làn da trắng trẻo của cô, cô đặt một tay lên cửa sổ xe, tóc nhẹ nhàng bị gió thổi bay, tươi cười cảnh đẹp ý vui: “Em đi đâu đấy?”
Dư Trừ chỉ vào ngã tư phía trước.
Tần Phàm cười: “Vậy tỷ tỷ tiện đường đưa em đi.”
Dư Trừ không từ chối: “Dạ, cảm ơn Tần tỷ.”
Đợi cô ngồi xuống, Tần Phàm chu đáo xoay quạt điều hòa đi: “Con gái mùa hè không nên ham mát, tránh quạt điều hòa một chút.”
Cô nói chuyện với giọng điệu thân thiện như chị gái nhà bên, Dư Trừ ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Tần Phàm nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cảm khái: “Tiểu Trừ của chúng ta, đối với ai cũng ngoan như vậy sao?”
Dư Trừ: “...Cũng không hẳn.”
Haiz... Lời này bây giờ cô chẳng biết phải đáp thế nào.
Tần Phàm mọi mặt đều ổn, duy chỉ có ăn nói tùy hứng, thường khiến người ta không biết phải đáp thế nào.
Tần Phàm mỉm cười, nhưng lại thở dài trong lòng, bé thỏ trắng này... Sao tâm phòng bị lại nặng như vậy?
Từ đầu đến cuối không bao giờ gọi cô một tiếng tỷ tỷ, cũng không để ái muội có cơ hội được 'lên men'.
“Tần tỷ, cho em xuống đây ạ.”
“Được,“ Tần Phàm quay sang hỏi: “Em không đi ăn với chị luôn sao?”
Dư Trừ nhìn đồng hồ: “Xin lỗi, hôm nay em còn có việc phải làm, hôm nay không được. Tuần sau đi, thứ Bảy tuần sau được không ạ?”
Trước đó đã mấy lần cô nói muốn mời Tần Phàm đi ăn nhưng đều không thực hiện được, cô cố ý thêm vào một câu để bày tỏ chân thành thật ý của mình.
Tần Phàm tiếc nuối gật đầu: “Được rồi, thứ Bảy tuần sau gặp lại, không được cho chị leo cây đâu đó nha.”
Dư Trừ gật đầu: “Nhất định!”
Sau khi xe của Tần Phàm lái đi, Dư Trừ quay người lại, đi bộ một đoạn nữa rồi vào bệnh viện.
Gần đây cơ thể cô không được khỏe, ăn uống cũng kém, ban đầu cô nghĩ là bị viêm dạ dày, nhưng sau đó lại thấy không giống lắm. Dù sao hôm nay cô cũng ra ngoài, đi khám tổng quát xem sao.
Kết quả kiểm tra có vào lúc 4 giờ chiều, Dư Trừ chờ nhận kết quả, nhìn sơ qua, theo bản năng nhíu nhíu mày.
Cô cầm kết quả, xếp hàng chờ gặp bác sĩ.
Bác sĩ râu đã bạc, mỉm cười với cô: “Không sao đâu cháu, chỉ là một khối u nhỏ thôi, tiểu phẫu là cắt bỏ được, nhưng phải làm càng sớm càng tốt nhé.”
Dư Trừ sửng sốt: “Tiểu phẫu ạ?”
Cô mím môi rồi buông lỏng, nhíu mày, cảm thấy có chút lo sợ.
Nụ cười của vị bác sĩ già càng ôn hòa hơn: “Đừng lo, khối u chỉ to bằng hạt gạo thôi, không có gì phải sợ hết.”
Dư Trừ thở ra một hơi, tạm thời bình tĩnh lại: “Vâng cháu hiểu rồi. Vậy bác xếp lịch cho cháu đi ạ.”
Sau khi hẹn lịch phẫu thuật vào cuối tuần và ghi nhớ những việc cần lưu ý, Dư Trừ đứng dậy nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vị bác sĩ già mỉm cười với cô: “Đừng lo, chúng tôi sẽ giúp cháu, chỉ là một hạt gạo nhỏ thôi, chúng ta loại bỏ nó là được.”
Dư Trừ không khỏi phì cười, cô cười nhưng mắt hơi cay cay, lại nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Khi cô bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng chói chang làm cô choáng váng.
Dọc đường đi đến bến xe buýt, Dư Trừ nghĩ về cuộc phẫu thuật vào Chủ Nhật tuần này...
Mọi người xung quanh cô đều có việc riêng phải làm.
Dư Đình Thu đang tham dự một hội nghị học thuật ở nước ngoài, bạn cùng phòng của cô đang điên cuồng thức khuya học bài thi, Nghiêm Duyệt thì lại ra nước ngoài học nốt cho xong khóa học.
Họ đều quá bận rộn và Dư Trừ không muốn làm phiền họ.
Về phần người đó...
Dư Trừ cong ngón tay, mở khóa điện thoại, vô thức bấm vào hộp thoại.
Kéo lên trên, cô thấy một số tin nhắn cô đã gửi.
Câu cuối cùng là: Đến lúc rồi.
- --Dừng ở đây đi.
Chỉ có một câu 'Không ở' ở dưới cùng và không có câu trả lời nào khác.
- --Không có phản hồi nào cho câu cuối cùng cô thốt ra.
Dư Trừ hít sâu một hơi, thoát khỏi hộp thoại.
Khởi đầu của mối quan hệ này chỉ là một người chết đuối cố gắng tự cứu lấy mình mà thôi.
Không thể quen thói dựa dẫm vào cô ấy.
Cho dù đêm mưa cô ấy cầm ô đến đón cô, nói chuyện điện thoại với cô suốt đêm khuya, bảo cô hãy là cây đại thụ của chính mình.
Vẫn không thể được.
*
Trình Viễn Sơn bước hụt chân, bị ngã nặng, may thay không nguy hiểm, kết quả xét nghiệm là chân trái bị dập mô mềm, phải vào viện đến nửa đêm mới xong.
Trình Khuynh đưa ba cô đến phòng cấp cứu sau đó đưa ông đi chụp X-quang. Khi bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, đang định dặn dò những điều cần lưu ý thì mẹ kế của cô đã vội vàng chạy tới cùng Trình Nhạc.
“Lão Trình, anh không sao chứ?”
“Không sao không sao, chỉ ngã xíu thôi.”
“Em đã bảo anh ngày mai hẵng đi mà anh không chịu. Đã biết ban đêm trên núi tối mịt tối mù vẫn nhất quyết đòi lên núi, thật là!”
“Đúng đó, ba không chịu nghe lời mẹ gì hết á, giờ ba đã thấy hối hận chưa?”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, bao nhiêu là người... Tới đây tới đây, nghe bác sĩ dặn dò đi này.”
Trình Khuynh bước ra ngoài hành lang yên tĩnh.
Âm thanh trong phòng bệnh ngày càng nhỏ đi nhưng vẫn lọt vào tai cô rõ ràng từng chữ.
Đã gần 5 giờ sáng, bầu trời mùa hè đang ló dạng, nơi chân trời hiện ra nhàn nhạt ánh trắng bạc.
Trình Khuynh xoa xoa lông mày, xoa dịu sự mệt mỏi suốt đêm không ngủ, nhấc điện thoại lên xem giờ, mới phát hiện tin nhắn cuối cùng còn chưa gửi đi - Mạng quá kém, gửi không thành công.
Chuyện đã xảy ra tối qua, bây giờ xem ra cũng không cần phải gửi đi nữa, Trình Khuynh không trả lời mà định quay về Vĩnh Châu gặp Dư Trừ.
Rạng sáng, cô làm xong thủ tục xuất viện cho ba rồi về nhà, dành thêm một ngày nữa để giải quyết những công việc còn lại.
Trình Khuynh nhận ra chiếc giường này, tuy phòng cô vẫn như lúc nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy, nó đã có chút xa lạ, cô không quen ngủ trong đó nên đã sớm lái xe về Vĩnh Châu.
Khi cửa mở, cô đứng ở cửa thay giày, nhạy bén cảm nhận được trong phòng khách có gì đó khác thường.
Bộ đồ ngủ trên ghế sofa đã biến mất, trên bàn cà phê chỉ còn lại một chiếc bút và một chiếc hộp.
Trình Khuynh thay giày, đi kiểm tra thức ăn mèo cho A Bạch trước.
Nó còn đầy, như thể nó vừa được đổ vào.
Cô bế con mèo lên, vuốt lông nó hai cái rồi đặt nó xuống.
Trình Khuynh cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ trên bàn cà phê lên, vừa mở ra đã thấy một chiếc khăn lụa được xếp gọn gàng, hình như chưa từng được buộc lại, gần như mới tinh.
Bên cạnh là một cuốn lịch để bàn vốn nằm phẳng, bây giờ đã gấp đứng lên, thời gian vẫn là tháng 5... Hơn nữa, ngày '31' còn có một vòng bút chì mờ nhạt.
Không phải do cô khoanh, vậy là Dư Trừ?
Em ấy đã khoanh tròn nó từ khi nào vậy?
Trình Khuynh lập tức nhớ tới tin nhắn tối qua chưa trả lời.
Đến lúc rồi.
- -Ba tháng, đã đến lúc.
Cô đã quên mất nó, hoàn toàn quên mất nó.
Thế nên bây giờ... Mọi chuyện đã kết thúc.
Trình Khuynh thở dài một hơi, buông chiếc khăn lụa xuống, nhìn quanh rồi dừng lại.
Cô nhanh chóng bước tới, xé tờ giấy dán trên tủ lạnh.
“Thức ăn cho mèo mà A Bạch thích ăn chính là nhãn hiệu lần trước em đã nói với chị.”
“Cứ mua cát vệ sinh cho mèo theo mùi mà nó thích ạ.”
“Chị nhớ mang nó đi tiêm phòng nữa nhé.”
“Hãy kiên nhẫn với nó. Xin đừng hung dữ với nó.”
“...”
Một tờ giấy nhỏ viết đầy chữ.
Thế nhưng, mọi lời nói đều để lại cho mèo.
Không một lời nào dành cho cô.
°° vote đi bé °°
Mọi người đừng lo, ko ngược nhiều đâu .
Mà Bé Dứa có thói quen ăn cay quá rất hại dạ dày, nhớ lần bé đã ăn món cay còn dặn thêm .
Mọi người lưu ý nhé, dạ dày quan trọng lắm, hãy yêu thương và trân trọng nó .