Trời Quang
Chương 90: em
Edit: iwky + sâu sugar
Thời gian tiến vào tháng Bảy, còn tám ngày nữa mới thi môn cuối cùng, sau khi sửa lại bản vẽ thiết kế, Dư Trừ tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Vừa lúc phải quay một đoạn video ở bãi biển, địa điểm ở Vân thị, tiếp giáp với Vĩnh Châu, coi như là nghỉ phép đi biển.
Đây là công việc sau khi Tần Phàm và Từ Dĩ Hằng hợp tác mở studio, Tần Phàm đến địa điểm quay phim trước. Cô ấy mặc một chiếc váy dài bohemian, gió biển thổi nhẹ qua làn váy, rực rỡ bắt mắt: “Tiểu Trừ, lâu rồi không gặp em.”
“Tần tỷ…” Dư Trừ cười chào hỏi, “Gần đây em bận thi cử.”
“Lại gọi Tần tỷ?” Tần Phàm tựa hồ có chút tiếc nuối, “Trước đây không phải vẫn luôn gọi chị là tỷ tỷ sao?”
Dư Trừ cười cười, không nói gì.
Tần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Đến chịu với em, thôi đi quay nào.”
Video này là video phát triển du lịch do các đơn vị liên quan ủy quyền, kết hợp các video dài và ngắn, được phát hành trên các nền tảng khác nhau nhằm mục đích biến bãi biển này thành một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Mở đầu video là cảnh một cô gái mặc váy trắng cầm dép đi chân trần trên bãi biển. Gió biển thổi bay mái tóc của cô, cô quay đầu lại cười với ống kính, tươi cười thanh thuần như dòng suối mát chảy qua khe núi.
Cách đó không xa, Trình Nhạc nhón chân, cầm ô: “Chị, chị thấy chưa, em nói có sai đâu, hôm nay chị Tiểu Dư cũng tới đây.”
——Hôm nay Trình Khuynh đưa cô bé về nhà. Hai tiếng trước, cô bé nhìn thấy một bài đăng trên Moments của Từ Dĩ Hằng, không nói hai lời trực tiếp kéo Trình Khuynh tới đây.
Trình Khuynh cười một cái, lại hỏi: “Em với cậu bạn kia biết nhau thế nào vậy?”
Trình Nhạc: “...”
“Cho nên, em đứng núi này trông núi nọ?”
“Cái gì mà đứng núi này trông núi nọ! Không có à nha, lúc trước em làm quen với học bá chỉ vì muốn lấy phương thức liên hệ của anh ấy thôi!”
Trình Khuynh nhướng mày: “Vậy sao.”
Trình Nhạc: “Mà sao chị lại hỏi em?!”
Cô bé vừa xấu hổ vừa bực: “Không phải chị mặc kệ em sao?”
Trình Khuynh: “Em cùng với bạn bè trong lớp thế nào chị không quan tâm, nhưng em chưa thành niên, còn cậu ta thì khác.”
Trình Nhạc: “Anh ấy còn chẳng thèm để mắt tới em, chị lo làm gì? Hơn nữa, em sắp lên 12 rồi, cùng lắm thì em sẽ vào Minh đại, quang minh chính đại theo đuổi người ta.”
Trình Khuynh: “Minh đại? Vậy cứ cột tóc lên xà, lấy dùi đâm đùi*, thử xem biết đâu đấy.”
*cách hai cổ nhân Tôn Kính và Tô Tần khổ luyện thành tài.
Trình Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Chị cứ coi thường người khác, anh ấy và em chỉ cách nhau hai ba tuổi, chị và chị Tiểu Dư cách nhau cả chục tuổi mà chị ấy có chê chị lớn tuổi đâu.”
Ý cười của Trình Khuynh chợt tắt: “Nói lại lần nữa xem?”
Trình Nhạc không muốn bị giáo huấn, không nói một lời đã chạy ra bờ biển, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Em nói vậy đó, cho chị tức chết!”
Cô làm ầm ĩ động tĩnh quá lớn, mọi người đang quay phim đều nhìn qua đây, nhiếp ảnh gia nói: “Chắn mất Camera rồi.”
Trình Nhạc chạy đã mệt, thở hổn hển không nhúc nhích.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một bóng đen, có người đưa tới một chai nước: “Camera bị chắn rồi, em đứng sang bên kia đi.”
Trình Nhạc ngẩng đầu cười nói: “Cám ơn Dĩ Hằng ca ca.”
Từ Dĩ Hằng: “Tôi không phải anh trai em, cũng không có em gái, được rồi, tôi còn có việc.”
Đoạn video tiếp tục được quay, camera di chuyển từ xa đến gần, từ điểm nước và trời gặp nhau quay trở lại, đảo qua đàn chim biển trắng bay trên mặt biển xanh lấp lánh, cuối cùng dừng lại ở một khung hình.
Từ mặt nước nổi lên một cô gái, như một nàng tiên cá nhỏ bước vào thế giới loài người. Ánh nắng gay gắt khiến cô nheo mắt. Những giọt nước lăn trên vầng trán trắng nõn, đuôi tóc đen tuyền nhỏ giọt tí tách. Xinh đẹp thuần khiết đến mức người ta chỉ muốn chiếm lấy cô cho riêng mình.
“Được rồi, cắt!”
Dư Trừ đi lên bờ biển, cười nói: “Vừa rồi uống hết mấy ngụm nước biển, mặn quá.”
“Uống chút nước đi…” Nhiếp ảnh gia khen ngợi cô, “Hiệu quả rất tốt.”
Dư Trừ lấy nước, dùng khăn dày lau khô người rồi đi ngược về hướng biển: “Nhạc Nhạc, cô Trình.”
Trình Nhạc chạy tới nắm lấy cánh tay cô: “Chị Tiểu Dư, vừa rồi chị đẹp quá đi, nhìn chị thôi là em đã rung động rồi!”
“Cái gì mà rung động với chả không…” Dư Trừ cười lớn mắng: “Đừng nói linh tinh.”
“Ha ha, em...” Trình Nhạc đang nói, quay đầu nhìn rồi dừng lại, “Em có việc phải làm, em sẽ quay lại ngay.”
Trước khi Trình Khuynh kịp gọi cô bé lại, đã nhìn thấy cô chạy tới vây quanh chàng trai kia, cũng không biết đang nói cái gì.
Dư Trừ có chút kinh ngạc: “Ồ... Ra là Nhạc Nhạc đến gặp Từ ca.”
Trình Khuynh: “Em biết sao?”
Dư Trừ: “Ngày đó bọn chị về rồi, em hỏi Từ ca thì cậu ấy nói họ biết nhau nhưng không quen nhau. Nhưng bây giờ xem ra Nhạc Nhạc đối với cậu ấy… Còn đặc biệt đến tìm cậu ấy sao?”
Trình Khuynh mỉm cười: “Còn tôi thì sao?”
Dư Trừ: “...”
Là có ý gì, không phải đang nói về Nhạc Nhạc sao, tự dưng lại hỏi sang cô?
Hơn nữa cô ấy... Cô ấy lại còn mỉm cười như thế với cô.
“Em còn có việc, các chị đi chơi vui vẻ nhé.”
“Được rồi, em bận trước đi.”
Các cảnh quay tiếp theo đều ở trên bãi biển, Trình Khuynh đứng dưới bóng cây nhìn thấy Dư Trừ nóng đến mức lấy tay quạt quạt. Vừa lúc Trình Nhạc trở lại, cô liền nói: “Em đợi ở đây.”
Rất nhanh, Trình Khuynh trở lại với hai ly nước dừa: “Uống đi.”
Trình Nhạc ngồi trên xích đu: “Để em xem chị Tiểu Dư ở đâu… Ồ, người bên cạnh chị ấy là ai vậy?”
Trên bãi biển, một người phụ nữ trong bộ váy bohemian nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng rạng rỡ, như muốn ngẩng đầu lên vén tóc cô gái ra sau tai.
Trình Khuynh sắc mặt lạnh lùng: “Không quen.”
Trình Nhạc còn muốn hỏi chuyện khác, nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng vừa mừng vừa lo: “Có phải chị ấy thích chị Tiểu Dư không nhỉ?”
Chị cô lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, cô nhìn thấy mà sốt ruột, liền đổ thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Trình Khuynh càng khó coi, lạnh lùng nói: “Không rõ.”
5 giờ chiều, quay chụp kết thúc.
Dư Trừ duỗi người, trở về lại thấy bọn họ vẫn chưa rời đi.
Không những không rời đi, Trình Nhạc còn đứng dậy vẫy tay với cô: “Chị Tiểu Dư, cùng nhau ăn tối nha!”
Dư Trừ liếc nhìn Từ Dĩ Hằng, hiểu rõ gật đầu: “Bọn chị cũng vừa xong việc chuẩn bị đi ăn, em cũng đi chung đi.”
Cô nói là “Em” chứ không phải “Hai người“.
Trình Nhạc vui vẻ: “Vâng, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Dư Trừ tưởng rằng “chúng ta” mà em ấy nói là cô và em ấy, không ngờ sau khi thay quần áo đi tới, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy Trình Khuynh.
Tần Phàm ở bên cạnh cô, nụ cười cứng đờ trong hai giây.
Trình Nhạc giúp cô kéo ghế ra, ngồi cạnh Trình Khuynh: “Chị Tiểu Dư, nhanh ngồi xuống đi.”
Dư Trừ: “À... Được rồi.”
Trình Nhạc bới cơm cho cô: “Ngày mai chị về Vĩnh Châu hả? Vân thị bọn em có rất nhiều quán ăn nhỏ, để em dẫn chị đi ăn nha!”
Dư Trừ nhận lấy bát, nói cảm ơn: “Ừm, ngày mai chị về.”
May mắn thay, bàn này chỉ có Từ Dĩ Hằng, Tần Phàm và nhiếp ảnh gia, Dư Trừ không cần giới thiệu Trình Khuynh với người khác, liền yên lặng dùng bữa.
“Tiểu Trừ, ăn thử món cua cay này đi.”
“Cám ơn, em không…”
“Em ấy ăn kiêng, không ăn cay.”
Trước khi Dư Trừ kịp nói, Trình Khuynh đã liếc nhìn Tần Phàm một cách lạnh lùng, thay mặt Dư Trừ từ chối.
Tần Phàm hơi nheo mắt lại: “Cô giáo này...”
Trình Khuynh mỉm cười: “Xin chào, Trình Khuynh.”
Dư Trừ đặt bát xuống: “À thì, em thấy no rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé.”
Đây là đang làm gì vậy?
Bầu không khí kỳ cục đến mức cô không thể chịu được.
Trình Nhạc còn hỏi cô có muốn ăn thêm không, Dư Trừ chỉ nói không, sau đó vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng, đứng ở ven đường hít một hơi thật sâu.
Không biết trời tối từ lúc nào.
Vân thị đã được chuyển thành một thành phố và theo một nghĩa nào đó nó là một thị trấn nhỏ. Dư Trừ đi dạo trên phố, đi tới đi lui lại trở về bờ biển.
Gió biển dịu dàng, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc.
Dư Trừ đang đi dạo trên bãi biển, cởi giày, giẫm lên bọt sóng, vén váy lên xoay vòng hai lần, cô vô tình mất thăng bằng ngã ngồi xuống nước, cát bắn tung tóe khắp mặt.
“Phì phì….”
Cô dứt khoát ngồi bất động, vội phun ra hai lần. Vừa rồi cát bắn vào trong miệng, khó chịu vô cùng.
Cũng may chỉ có mình cô ở đây, không ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô.
Cho đến khi một giọng nói phá vỡ ảo tưởng của cô.
“Dư Tiểu La, bị ngã có đau không?”
“Chị, sao chị lại ở đây?”
Dư Trừ lập tức từ trong nước đứng dậy, nhìn thấy Trình Khuynh vẫn đang cầm điện thoại: “Không phải chị đang quay video chứ?”
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Quay.”
Dư Trừ: “Xóa đi, xóa đi.”
Ai mà không có lúc té ngã chứ, chị ấy quay lại làm gì.
Trình Khuynh không nhịn được cười: “Vậy mà em cũng tin.”
Rõ ràng đã bị lừa một lần, cớ sao vẫn tin là thật.
Cô ấy tiến về phía trước hai bước, vén tóc Dư Trừ sang hai bên, nhỏ giọng nói: “Đừng cử động.”
——Cát mịn văng trúng quần áo, cẳng tay, trên xương quai xanh vì áo hơi hở cổ... Bên gáy, bên tai.
Dư Trừ còn chưa kịp nói chuyện, Trình Khuynh đã giơ tay dùng đầu ngón tay lau cát mịn trên cổ và tai Dư Trừ, có chút ngứa ngáy.
Dư Trừ theo bản năng nhích ra sau, bị cô ấy giữ lại: “Ở đây vẫn còn, tôi bảo em đừng cử động mà.”
“Ơ……”
“Quay lại đây một chút.”
Dư Trừ cúi đầu, cảm thấy không được tự nhiên, bên tai là giọng nói, hơi thở và hơi ấm của cô ấy.
“Xong rồi.”
Nghe thấy cô ấy nói, Dư Trừ ngẩng đầu lên, vừa lúc Trình Khuynh đến gần, cô ấy thổi một luồng gió mềm mại đến tê dại vào tai cô.
Khuôn mặt Dư Trừ nóng bừng: “Chị làm gì vậy?”
Trình Khuynh ý cười càng sâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô: “Trên tóc dính một chút, thổi bay đi.”
Giọng nói tươi vui của cô ấy lại vang lên bên tai: “Dư Tiểu La.”
Dư Trừ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình: “Vâng.”
Ánh trăng như bạc, sóng vỗ rì rào.
Dư Trừ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Trình Khuynh, ánh mắt vô thức dời lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy, tâm trí bất an nói: “Em về trước đây.”
“Khoan đã…” Giọng nói Trình Khuynh ôn hòa nhàn nhạt, “Tôi có lời muốn nói.”
Tim Dư Trừ đập thình thịch.
Chắc không phải lại muốn hỏi... Có muốn hôn chị ấy không chứ?
Cứu mạng… Cô không muốn không muốn đâu, cô thanh tâm quả dục vô dục vô cầu như ni cô, ngày mai xuất gia luôn cũng được, không muốn gì nữa hết!
Nhưng Trình Khuynh cố tình không nói chuyện nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển và tiếng thở ngày càng đều đặn của nhau.
Dư Trừ đợi một lúc, không nhịn được nữa hỏi: “Chị muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói…” Trình Khuynh cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, cười khẽ: “Tôi hôn em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Thời gian tiến vào tháng Bảy, còn tám ngày nữa mới thi môn cuối cùng, sau khi sửa lại bản vẽ thiết kế, Dư Trừ tự cho mình một kỳ nghỉ ngắn.
Vừa lúc phải quay một đoạn video ở bãi biển, địa điểm ở Vân thị, tiếp giáp với Vĩnh Châu, coi như là nghỉ phép đi biển.
Đây là công việc sau khi Tần Phàm và Từ Dĩ Hằng hợp tác mở studio, Tần Phàm đến địa điểm quay phim trước. Cô ấy mặc một chiếc váy dài bohemian, gió biển thổi nhẹ qua làn váy, rực rỡ bắt mắt: “Tiểu Trừ, lâu rồi không gặp em.”
“Tần tỷ…” Dư Trừ cười chào hỏi, “Gần đây em bận thi cử.”
“Lại gọi Tần tỷ?” Tần Phàm tựa hồ có chút tiếc nuối, “Trước đây không phải vẫn luôn gọi chị là tỷ tỷ sao?”
Dư Trừ cười cười, không nói gì.
Tần Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Đến chịu với em, thôi đi quay nào.”
Video này là video phát triển du lịch do các đơn vị liên quan ủy quyền, kết hợp các video dài và ngắn, được phát hành trên các nền tảng khác nhau nhằm mục đích biến bãi biển này thành một danh lam thắng cảnh nổi tiếng.
Mở đầu video là cảnh một cô gái mặc váy trắng cầm dép đi chân trần trên bãi biển. Gió biển thổi bay mái tóc của cô, cô quay đầu lại cười với ống kính, tươi cười thanh thuần như dòng suối mát chảy qua khe núi.
Cách đó không xa, Trình Nhạc nhón chân, cầm ô: “Chị, chị thấy chưa, em nói có sai đâu, hôm nay chị Tiểu Dư cũng tới đây.”
——Hôm nay Trình Khuynh đưa cô bé về nhà. Hai tiếng trước, cô bé nhìn thấy một bài đăng trên Moments của Từ Dĩ Hằng, không nói hai lời trực tiếp kéo Trình Khuynh tới đây.
Trình Khuynh cười một cái, lại hỏi: “Em với cậu bạn kia biết nhau thế nào vậy?”
Trình Nhạc: “...”
“Cho nên, em đứng núi này trông núi nọ?”
“Cái gì mà đứng núi này trông núi nọ! Không có à nha, lúc trước em làm quen với học bá chỉ vì muốn lấy phương thức liên hệ của anh ấy thôi!”
Trình Khuynh nhướng mày: “Vậy sao.”
Trình Nhạc: “Mà sao chị lại hỏi em?!”
Cô bé vừa xấu hổ vừa bực: “Không phải chị mặc kệ em sao?”
Trình Khuynh: “Em cùng với bạn bè trong lớp thế nào chị không quan tâm, nhưng em chưa thành niên, còn cậu ta thì khác.”
Trình Nhạc: “Anh ấy còn chẳng thèm để mắt tới em, chị lo làm gì? Hơn nữa, em sắp lên 12 rồi, cùng lắm thì em sẽ vào Minh đại, quang minh chính đại theo đuổi người ta.”
Trình Khuynh: “Minh đại? Vậy cứ cột tóc lên xà, lấy dùi đâm đùi*, thử xem biết đâu đấy.”
*cách hai cổ nhân Tôn Kính và Tô Tần khổ luyện thành tài.
Trình Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Chị cứ coi thường người khác, anh ấy và em chỉ cách nhau hai ba tuổi, chị và chị Tiểu Dư cách nhau cả chục tuổi mà chị ấy có chê chị lớn tuổi đâu.”
Ý cười của Trình Khuynh chợt tắt: “Nói lại lần nữa xem?”
Trình Nhạc không muốn bị giáo huấn, không nói một lời đã chạy ra bờ biển, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Em nói vậy đó, cho chị tức chết!”
Cô làm ầm ĩ động tĩnh quá lớn, mọi người đang quay phim đều nhìn qua đây, nhiếp ảnh gia nói: “Chắn mất Camera rồi.”
Trình Nhạc chạy đã mệt, thở hổn hển không nhúc nhích.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một bóng đen, có người đưa tới một chai nước: “Camera bị chắn rồi, em đứng sang bên kia đi.”
Trình Nhạc ngẩng đầu cười nói: “Cám ơn Dĩ Hằng ca ca.”
Từ Dĩ Hằng: “Tôi không phải anh trai em, cũng không có em gái, được rồi, tôi còn có việc.”
Đoạn video tiếp tục được quay, camera di chuyển từ xa đến gần, từ điểm nước và trời gặp nhau quay trở lại, đảo qua đàn chim biển trắng bay trên mặt biển xanh lấp lánh, cuối cùng dừng lại ở một khung hình.
Từ mặt nước nổi lên một cô gái, như một nàng tiên cá nhỏ bước vào thế giới loài người. Ánh nắng gay gắt khiến cô nheo mắt. Những giọt nước lăn trên vầng trán trắng nõn, đuôi tóc đen tuyền nhỏ giọt tí tách. Xinh đẹp thuần khiết đến mức người ta chỉ muốn chiếm lấy cô cho riêng mình.
“Được rồi, cắt!”
Dư Trừ đi lên bờ biển, cười nói: “Vừa rồi uống hết mấy ngụm nước biển, mặn quá.”
“Uống chút nước đi…” Nhiếp ảnh gia khen ngợi cô, “Hiệu quả rất tốt.”
Dư Trừ lấy nước, dùng khăn dày lau khô người rồi đi ngược về hướng biển: “Nhạc Nhạc, cô Trình.”
Trình Nhạc chạy tới nắm lấy cánh tay cô: “Chị Tiểu Dư, vừa rồi chị đẹp quá đi, nhìn chị thôi là em đã rung động rồi!”
“Cái gì mà rung động với chả không…” Dư Trừ cười lớn mắng: “Đừng nói linh tinh.”
“Ha ha, em...” Trình Nhạc đang nói, quay đầu nhìn rồi dừng lại, “Em có việc phải làm, em sẽ quay lại ngay.”
Trước khi Trình Khuynh kịp gọi cô bé lại, đã nhìn thấy cô chạy tới vây quanh chàng trai kia, cũng không biết đang nói cái gì.
Dư Trừ có chút kinh ngạc: “Ồ... Ra là Nhạc Nhạc đến gặp Từ ca.”
Trình Khuynh: “Em biết sao?”
Dư Trừ: “Ngày đó bọn chị về rồi, em hỏi Từ ca thì cậu ấy nói họ biết nhau nhưng không quen nhau. Nhưng bây giờ xem ra Nhạc Nhạc đối với cậu ấy… Còn đặc biệt đến tìm cậu ấy sao?”
Trình Khuynh mỉm cười: “Còn tôi thì sao?”
Dư Trừ: “...”
Là có ý gì, không phải đang nói về Nhạc Nhạc sao, tự dưng lại hỏi sang cô?
Hơn nữa cô ấy... Cô ấy lại còn mỉm cười như thế với cô.
“Em còn có việc, các chị đi chơi vui vẻ nhé.”
“Được rồi, em bận trước đi.”
Các cảnh quay tiếp theo đều ở trên bãi biển, Trình Khuynh đứng dưới bóng cây nhìn thấy Dư Trừ nóng đến mức lấy tay quạt quạt. Vừa lúc Trình Nhạc trở lại, cô liền nói: “Em đợi ở đây.”
Rất nhanh, Trình Khuynh trở lại với hai ly nước dừa: “Uống đi.”
Trình Nhạc ngồi trên xích đu: “Để em xem chị Tiểu Dư ở đâu… Ồ, người bên cạnh chị ấy là ai vậy?”
Trên bãi biển, một người phụ nữ trong bộ váy bohemian nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng rạng rỡ, như muốn ngẩng đầu lên vén tóc cô gái ra sau tai.
Trình Khuynh sắc mặt lạnh lùng: “Không quen.”
Trình Nhạc còn muốn hỏi chuyện khác, nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng vừa mừng vừa lo: “Có phải chị ấy thích chị Tiểu Dư không nhỉ?”
Chị cô lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, cô nhìn thấy mà sốt ruột, liền đổ thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Trình Khuynh càng khó coi, lạnh lùng nói: “Không rõ.”
5 giờ chiều, quay chụp kết thúc.
Dư Trừ duỗi người, trở về lại thấy bọn họ vẫn chưa rời đi.
Không những không rời đi, Trình Nhạc còn đứng dậy vẫy tay với cô: “Chị Tiểu Dư, cùng nhau ăn tối nha!”
Dư Trừ liếc nhìn Từ Dĩ Hằng, hiểu rõ gật đầu: “Bọn chị cũng vừa xong việc chuẩn bị đi ăn, em cũng đi chung đi.”
Cô nói là “Em” chứ không phải “Hai người“.
Trình Nhạc vui vẻ: “Vâng, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Dư Trừ tưởng rằng “chúng ta” mà em ấy nói là cô và em ấy, không ngờ sau khi thay quần áo đi tới, đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái liền thấy Trình Khuynh.
Tần Phàm ở bên cạnh cô, nụ cười cứng đờ trong hai giây.
Trình Nhạc giúp cô kéo ghế ra, ngồi cạnh Trình Khuynh: “Chị Tiểu Dư, nhanh ngồi xuống đi.”
Dư Trừ: “À... Được rồi.”
Trình Nhạc bới cơm cho cô: “Ngày mai chị về Vĩnh Châu hả? Vân thị bọn em có rất nhiều quán ăn nhỏ, để em dẫn chị đi ăn nha!”
Dư Trừ nhận lấy bát, nói cảm ơn: “Ừm, ngày mai chị về.”
May mắn thay, bàn này chỉ có Từ Dĩ Hằng, Tần Phàm và nhiếp ảnh gia, Dư Trừ không cần giới thiệu Trình Khuynh với người khác, liền yên lặng dùng bữa.
“Tiểu Trừ, ăn thử món cua cay này đi.”
“Cám ơn, em không…”
“Em ấy ăn kiêng, không ăn cay.”
Trước khi Dư Trừ kịp nói, Trình Khuynh đã liếc nhìn Tần Phàm một cách lạnh lùng, thay mặt Dư Trừ từ chối.
Tần Phàm hơi nheo mắt lại: “Cô giáo này...”
Trình Khuynh mỉm cười: “Xin chào, Trình Khuynh.”
Dư Trừ đặt bát xuống: “À thì, em thấy no rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé.”
Đây là đang làm gì vậy?
Bầu không khí kỳ cục đến mức cô không thể chịu được.
Trình Nhạc còn hỏi cô có muốn ăn thêm không, Dư Trừ chỉ nói không, sau đó vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng, đứng ở ven đường hít một hơi thật sâu.
Không biết trời tối từ lúc nào.
Vân thị đã được chuyển thành một thành phố và theo một nghĩa nào đó nó là một thị trấn nhỏ. Dư Trừ đi dạo trên phố, đi tới đi lui lại trở về bờ biển.
Gió biển dịu dàng, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc.
Dư Trừ đang đi dạo trên bãi biển, cởi giày, giẫm lên bọt sóng, vén váy lên xoay vòng hai lần, cô vô tình mất thăng bằng ngã ngồi xuống nước, cát bắn tung tóe khắp mặt.
“Phì phì….”
Cô dứt khoát ngồi bất động, vội phun ra hai lần. Vừa rồi cát bắn vào trong miệng, khó chịu vô cùng.
Cũng may chỉ có mình cô ở đây, không ai nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô.
Cho đến khi một giọng nói phá vỡ ảo tưởng của cô.
“Dư Tiểu La, bị ngã có đau không?”
“Chị, sao chị lại ở đây?”
Dư Trừ lập tức từ trong nước đứng dậy, nhìn thấy Trình Khuynh vẫn đang cầm điện thoại: “Không phải chị đang quay video chứ?”
Trình Khuynh ừ một tiếng: “Quay.”
Dư Trừ: “Xóa đi, xóa đi.”
Ai mà không có lúc té ngã chứ, chị ấy quay lại làm gì.
Trình Khuynh không nhịn được cười: “Vậy mà em cũng tin.”
Rõ ràng đã bị lừa một lần, cớ sao vẫn tin là thật.
Cô ấy tiến về phía trước hai bước, vén tóc Dư Trừ sang hai bên, nhỏ giọng nói: “Đừng cử động.”
——Cát mịn văng trúng quần áo, cẳng tay, trên xương quai xanh vì áo hơi hở cổ... Bên gáy, bên tai.
Dư Trừ còn chưa kịp nói chuyện, Trình Khuynh đã giơ tay dùng đầu ngón tay lau cát mịn trên cổ và tai Dư Trừ, có chút ngứa ngáy.
Dư Trừ theo bản năng nhích ra sau, bị cô ấy giữ lại: “Ở đây vẫn còn, tôi bảo em đừng cử động mà.”
“Ơ……”
“Quay lại đây một chút.”
Dư Trừ cúi đầu, cảm thấy không được tự nhiên, bên tai là giọng nói, hơi thở và hơi ấm của cô ấy.
“Xong rồi.”
Nghe thấy cô ấy nói, Dư Trừ ngẩng đầu lên, vừa lúc Trình Khuynh đến gần, cô ấy thổi một luồng gió mềm mại đến tê dại vào tai cô.
Khuôn mặt Dư Trừ nóng bừng: “Chị làm gì vậy?”
Trình Khuynh ý cười càng sâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô: “Trên tóc dính một chút, thổi bay đi.”
Giọng nói tươi vui của cô ấy lại vang lên bên tai: “Dư Tiểu La.”
Dư Trừ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng dường như cô có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình: “Vâng.”
Ánh trăng như bạc, sóng vỗ rì rào.
Dư Trừ ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Trình Khuynh, ánh mắt vô thức dời lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy, tâm trí bất an nói: “Em về trước đây.”
“Khoan đã…” Giọng nói Trình Khuynh ôn hòa nhàn nhạt, “Tôi có lời muốn nói.”
Tim Dư Trừ đập thình thịch.
Chắc không phải lại muốn hỏi... Có muốn hôn chị ấy không chứ?
Cứu mạng… Cô không muốn không muốn đâu, cô thanh tâm quả dục vô dục vô cầu như ni cô, ngày mai xuất gia luôn cũng được, không muốn gì nữa hết!
Nhưng Trình Khuynh cố tình không nói chuyện nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng sóng biển và tiếng thở ngày càng đều đặn của nhau.
Dư Trừ đợi một lúc, không nhịn được nữa hỏi: “Chị muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói…” Trình Khuynh cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, cười khẽ: “Tôi hôn em được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com