Trộm Mộ Nuôi Chồng
Chương 18: Cậu hai Thiển muốn ra tay giúp đỡ
//Này cô bé, mới vào làm à?
Khánh Băng nghe người phụ nữ trung niên hỏi mình thì khẽ dạ!
//Cô mang thuốc bổ đến phòng bà hai giúp tôi.
- Dạ!
Khánh Băng nhận lấy chén thuốc rồi đặt vào khay.
//Phòng bà hai phía bên trái tính từ nhà bếp ra, cô bỏ hai phòng thì đến phòng bà hai.
- Dạ, con cảm ơn dì!
//Cẩn thận, bà hai là người vô cùng khó tính.
Khánh Băng khựng người, tim đập lệch vài nhịp "Dạ..."
……………
Cốc...cốc...
*Vào đi!
Khánh Băng nhíu mày "giọng nói của người phụ nữ này ngọt ngào quá".
Két...
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Khánh Băng đã thấy Như Hoa nằm trên giường ngủ, với tư thế quyến rũ "thưa bà hai, thuốc bổ của bà đây ạ!"
*Đặt trên bàn.
Khánh Băng đặt khay thuốc lên bàn.
- Xin phép bà!
*Đứng lại đó.
- Dạ thưa bà, còn gì dặn dò ạ?
*Đến đây.
- Dạ!
Khánh Băng run sợ đi về phía Như Hoa..."Dạ..."
*Cô sợ tôi ăn thịt cô sao?
Khánh Băng lắc đầu nguầy nguậy "Dạ...dạ không!"
*Giúp tôi đấm bóp.
- Dạ!
Như Hoa nằm yên lặng, để Khánh Băng mặc kệ đấm hay bóp. Bàn tay Khánh Băng tương đối mềm mại, nên khi đấm bóp khiến cho Như Hoa có cảm giác vô cùng dễ chịu, không giống với bàn tay thô thiển của những người khác.
*Cô xuất thân nghèo khó mà đôi tay lại mềm mại đến như vậy, đúng là đều hiếm thấy.
Khánh Băng mỉm cười "bà hai đùa ấy chứ, tôi làm lụng quanh năm, tay chai da nám...sao có thể mềm mại được chứ!"
*Cô kể đôi chút về cô cho tôi nghe.
- Bà hai muốn biết gì về tôi?
*Tất cả!
Khánh Băng thoáng kinh ngạc nhưng rồi cũng từ từ kể cho Như Hoa nghe về chuyện đời tư của mình.
*Vậy phải gọi cô là bà Tú rồi.
- Bà hai nói quá, gì mà bà Tú.
*Còn sao nữa, chồng cô là Tú tài còn gì.
- Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.
Như Hoa thoáng buồn "thật ra thì nhà này cũng từng có Tú tài!"
- Từng có?
*Ừm...cậu hai nhà này từng đỗ Tú tài, và thắng đầu bảng mấy kỳ thi Hương.
Nói đến đây, Như Hoa chợt thở dài.
Khánh Băng biết, người mà Như Hoa nhắc đến chính là Thiển.
- Bà hai uống thuốc đi, chắc vừa uống rồi.
Cốc...cốc...
*Vào đi...
Một hầu nữ khá cao tuổi mang lò xông hương đi thẳng đến bên giường Như Hoa "thưa bà hai, lò xông hương của bà có rồi đây".
*Ra ngoài đi.
//Dạ thưa bà!
Khánh Băng nhìn Như Hoa nhưng không nói gì.
Như Hoa nhìn Khánh Băng rồi mỉm cười và cởi y phục trên người xuống!
Khánh Băng hốt hoảng quay mặt đi...
*Cô sao vậy?
Khánh Băng lắc đầu "tôi không sao"
Nhìn thấy Như Hoa cho vào lò xông hương thứ gì đó, rất nhanh mùi hương tản ra khiến Khánh Băng thấy đầu óc quay cuồng "bà hai, đó là gì vậy?"
Như Hoa cười nhạt "đây là ngải"
- Là ngải sao?
*Đúng vậy, hàng tháng tôi đều luyện ngải, phụ nữ luyện loại ngải này sẽ khiến đàn ông mê như điếu đổ.
- Thần kỳ vậy sao?
*Tất nhiên rồi, loại ngải này tôi mua ở một ông thầy rất nổi tiếng, nó rất đắt nhưng rất linh nghiệm.
Khánh Băng càng lúc càng thấy mơ hồ và cuối cùng thì ngã xuống đất.
*Chưa bắt đầu mà cô ta đã ngã gục rồi.
Như Hoa mặc kệ Khánh Băng, cô bắt đầu tiến hành luyện ngải, thứ ngải này như một loại bùa mê, chỉ cần đàn ông tiếp xúc với cô thì sẽ bị mê hoặc bởi cô.
……………
Đến nửa đêm Khánh Băng giật mình tỉnh giấc, cô nghe đầu mình vẫn còn nặng trĩu. Thấy Như Hoa đã ngủ say trên giường với cơ thể lõa lồ, lò xông hương cũng đã tàn tự bao giờ.
Khánh Băng lếch thếch trở về phòng...
Vừa về đến phòng, Khánh Băng đã thấy Thiển ngồi trên giường mình.
"Sao giờ này mới về?"
Khánh Băng nhíu mày "tôi..."
"Chết tiệt...trên người cô có mùi gì mà khủng khiếp thế?"
Khánh Băng ngửi ngửi lên tay áo "mùi này khó chịu lắm sao?"
Thiển chau mày "Cô đã làm gì thế?"
- Thì lúc đầu hôm, tôi mang thuốc bổ đến phòng cho bà hai...bà ấy bảo tôi đấm bóp cho bà ấy...rồi...
"Rồi thế nào?"
- Rồi bà ấy luyện ngải gì đó...và rồi...tôi thật sự không còn biết gì nữa. Khi tôi vừa tỉnh lại thì liền trở về phòng.
Thiển vô cùng tức giận "bà hai không phải là loại tốt lành gì, cô nên tránh xa bà ấy".
- Tôi biết rồi!
"Cô nhanh đi tắm rửa đi...tôi không thể nào chịu nổi cái mùi khủng khiếp đó".
- Được!
Khánh Băng soạn bộ đồ rồi đi ra giếng tắm gội...
Mọi người đều đang ngon lành trong giấc ngủ say, cảnh vật xung quanh chìm vào tĩnh lặng, Chỉ nghe tiếng côn trùng truyền tin nhau, cùng tiếng gió lao xao hàng cây.
Âm thanh tiếng gàu tiếp nước tõm tõm hoà cùng tiếng tí tách của những giọt nước vang lên trong lòng giếng, khiến cho đêm khuya vắng lặng càng thêm dị kỳ.
Khánh Băng múc từng gàu nước một xối lên đỉnh đầu. Cảm giác khoan khoái tản ra, làm cho tâm trạng cô vô cùng dễ chịu.
Tắm gội xong, tinh thần cô vô cùng thoải mái, đầu óc cũng không còn nghe nặng nữa. Cô nhanh bước trở về phòng...
"Xong rồi à?"
- Ừm!
"Sao không lau khô tóc?"
- Mà khuya rồi, anh còn ngồi đó làm gì?. Đam Mỹ Hiện Đại
"Đợi cô!"
- Đợi tôi làm gì?
"Sợ cô lại làm ra chuyện ngốc nghếch, nên tôi ngồi đây canh cô ngủ rồi thì tôi sẽ rời đi!"
- Tôi làm việc ngốc gì chứ?
"Sợ cô lại trốn đi trộm mộ!"
Khánh Băng chợt nhớ ra "thôi chết...tiền đâu mà gửi cho anh ấy đây chứ?"
"Sao? Lại nghĩ đến việc kiếm tiền gửi cho anh ta à?"
Khánh Băng thở dài!
"Thôi được rồi, ngủ đi...mai tôi giúp cô".
- Anh thì giúp được gì chứ?
"Tôi vẫn còn một ít tiền bạc!"
Khánh Băng nghe người phụ nữ trung niên hỏi mình thì khẽ dạ!
//Cô mang thuốc bổ đến phòng bà hai giúp tôi.
- Dạ!
Khánh Băng nhận lấy chén thuốc rồi đặt vào khay.
//Phòng bà hai phía bên trái tính từ nhà bếp ra, cô bỏ hai phòng thì đến phòng bà hai.
- Dạ, con cảm ơn dì!
//Cẩn thận, bà hai là người vô cùng khó tính.
Khánh Băng khựng người, tim đập lệch vài nhịp "Dạ..."
……………
Cốc...cốc...
*Vào đi!
Khánh Băng nhíu mày "giọng nói của người phụ nữ này ngọt ngào quá".
Két...
Vừa đẩy cửa phòng bước vào, Khánh Băng đã thấy Như Hoa nằm trên giường ngủ, với tư thế quyến rũ "thưa bà hai, thuốc bổ của bà đây ạ!"
*Đặt trên bàn.
Khánh Băng đặt khay thuốc lên bàn.
- Xin phép bà!
*Đứng lại đó.
- Dạ thưa bà, còn gì dặn dò ạ?
*Đến đây.
- Dạ!
Khánh Băng run sợ đi về phía Như Hoa..."Dạ..."
*Cô sợ tôi ăn thịt cô sao?
Khánh Băng lắc đầu nguầy nguậy "Dạ...dạ không!"
*Giúp tôi đấm bóp.
- Dạ!
Như Hoa nằm yên lặng, để Khánh Băng mặc kệ đấm hay bóp. Bàn tay Khánh Băng tương đối mềm mại, nên khi đấm bóp khiến cho Như Hoa có cảm giác vô cùng dễ chịu, không giống với bàn tay thô thiển của những người khác.
*Cô xuất thân nghèo khó mà đôi tay lại mềm mại đến như vậy, đúng là đều hiếm thấy.
Khánh Băng mỉm cười "bà hai đùa ấy chứ, tôi làm lụng quanh năm, tay chai da nám...sao có thể mềm mại được chứ!"
*Cô kể đôi chút về cô cho tôi nghe.
- Bà hai muốn biết gì về tôi?
*Tất cả!
Khánh Băng thoáng kinh ngạc nhưng rồi cũng từ từ kể cho Như Hoa nghe về chuyện đời tư của mình.
*Vậy phải gọi cô là bà Tú rồi.
- Bà hai nói quá, gì mà bà Tú.
*Còn sao nữa, chồng cô là Tú tài còn gì.
- Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.
Như Hoa thoáng buồn "thật ra thì nhà này cũng từng có Tú tài!"
- Từng có?
*Ừm...cậu hai nhà này từng đỗ Tú tài, và thắng đầu bảng mấy kỳ thi Hương.
Nói đến đây, Như Hoa chợt thở dài.
Khánh Băng biết, người mà Như Hoa nhắc đến chính là Thiển.
- Bà hai uống thuốc đi, chắc vừa uống rồi.
Cốc...cốc...
*Vào đi...
Một hầu nữ khá cao tuổi mang lò xông hương đi thẳng đến bên giường Như Hoa "thưa bà hai, lò xông hương của bà có rồi đây".
*Ra ngoài đi.
//Dạ thưa bà!
Khánh Băng nhìn Như Hoa nhưng không nói gì.
Như Hoa nhìn Khánh Băng rồi mỉm cười và cởi y phục trên người xuống!
Khánh Băng hốt hoảng quay mặt đi...
*Cô sao vậy?
Khánh Băng lắc đầu "tôi không sao"
Nhìn thấy Như Hoa cho vào lò xông hương thứ gì đó, rất nhanh mùi hương tản ra khiến Khánh Băng thấy đầu óc quay cuồng "bà hai, đó là gì vậy?"
Như Hoa cười nhạt "đây là ngải"
- Là ngải sao?
*Đúng vậy, hàng tháng tôi đều luyện ngải, phụ nữ luyện loại ngải này sẽ khiến đàn ông mê như điếu đổ.
- Thần kỳ vậy sao?
*Tất nhiên rồi, loại ngải này tôi mua ở một ông thầy rất nổi tiếng, nó rất đắt nhưng rất linh nghiệm.
Khánh Băng càng lúc càng thấy mơ hồ và cuối cùng thì ngã xuống đất.
*Chưa bắt đầu mà cô ta đã ngã gục rồi.
Như Hoa mặc kệ Khánh Băng, cô bắt đầu tiến hành luyện ngải, thứ ngải này như một loại bùa mê, chỉ cần đàn ông tiếp xúc với cô thì sẽ bị mê hoặc bởi cô.
……………
Đến nửa đêm Khánh Băng giật mình tỉnh giấc, cô nghe đầu mình vẫn còn nặng trĩu. Thấy Như Hoa đã ngủ say trên giường với cơ thể lõa lồ, lò xông hương cũng đã tàn tự bao giờ.
Khánh Băng lếch thếch trở về phòng...
Vừa về đến phòng, Khánh Băng đã thấy Thiển ngồi trên giường mình.
"Sao giờ này mới về?"
Khánh Băng nhíu mày "tôi..."
"Chết tiệt...trên người cô có mùi gì mà khủng khiếp thế?"
Khánh Băng ngửi ngửi lên tay áo "mùi này khó chịu lắm sao?"
Thiển chau mày "Cô đã làm gì thế?"
- Thì lúc đầu hôm, tôi mang thuốc bổ đến phòng cho bà hai...bà ấy bảo tôi đấm bóp cho bà ấy...rồi...
"Rồi thế nào?"
- Rồi bà ấy luyện ngải gì đó...và rồi...tôi thật sự không còn biết gì nữa. Khi tôi vừa tỉnh lại thì liền trở về phòng.
Thiển vô cùng tức giận "bà hai không phải là loại tốt lành gì, cô nên tránh xa bà ấy".
- Tôi biết rồi!
"Cô nhanh đi tắm rửa đi...tôi không thể nào chịu nổi cái mùi khủng khiếp đó".
- Được!
Khánh Băng soạn bộ đồ rồi đi ra giếng tắm gội...
Mọi người đều đang ngon lành trong giấc ngủ say, cảnh vật xung quanh chìm vào tĩnh lặng, Chỉ nghe tiếng côn trùng truyền tin nhau, cùng tiếng gió lao xao hàng cây.
Âm thanh tiếng gàu tiếp nước tõm tõm hoà cùng tiếng tí tách của những giọt nước vang lên trong lòng giếng, khiến cho đêm khuya vắng lặng càng thêm dị kỳ.
Khánh Băng múc từng gàu nước một xối lên đỉnh đầu. Cảm giác khoan khoái tản ra, làm cho tâm trạng cô vô cùng dễ chịu.
Tắm gội xong, tinh thần cô vô cùng thoải mái, đầu óc cũng không còn nghe nặng nữa. Cô nhanh bước trở về phòng...
"Xong rồi à?"
- Ừm!
"Sao không lau khô tóc?"
- Mà khuya rồi, anh còn ngồi đó làm gì?. Đam Mỹ Hiện Đại
"Đợi cô!"
- Đợi tôi làm gì?
"Sợ cô lại làm ra chuyện ngốc nghếch, nên tôi ngồi đây canh cô ngủ rồi thì tôi sẽ rời đi!"
- Tôi làm việc ngốc gì chứ?
"Sợ cô lại trốn đi trộm mộ!"
Khánh Băng chợt nhớ ra "thôi chết...tiền đâu mà gửi cho anh ấy đây chứ?"
"Sao? Lại nghĩ đến việc kiếm tiền gửi cho anh ta à?"
Khánh Băng thở dài!
"Thôi được rồi, ngủ đi...mai tôi giúp cô".
- Anh thì giúp được gì chứ?
"Tôi vẫn còn một ít tiền bạc!"