Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 81: Nơi ở tạm
Dư Huy và Vu Thần đều nhận được hạng công dân loại A vì vậy mà họ được sắp xếp một nơi ở khá là tốt ở trong thành phố, không như những người chỉ được xếp vào những ngôi lều xập xệ được xây tạm ven đường.
Dư Huy sau khi xử lý xong cái tên thiếu tướng tự phong kia thì cũng rời đi. Đám bạn của Lạc Nhiên được nhóc thiếu gia kia đem đi cả rồi.
Thật không ngờ cha của nhóc đó đúng là có tài, thời này rồi còn biết cách giữ cho bản thân không bị lép vế với những người có dị năng cũng như quân đội. Một mình sở hữu công ty sản xuất lương thực khá là lớn nên được trọng dụng rất lớn.
Do đó mà nhóc thiếu gia kia được hạng công dân loại A dù không cần phải có dị năng hay là có cống hiến gì. Vì cha của nhóc đã cống hiến rất nhiều lương thực cho những người tị nạn nơi này.
Vì vậy mà đám nhóc kia được người của cha nhóc thiếu gia hộ tống vào trong thành phố. Khu vực phía ngoài dần dần khuất khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Dư Huy và Vu Thần được xếp vào chung một căn hộ dành cho gia đình. Vừa hay đúng ý anh, đỡ phải tách nhau ra. Căn nhà lớn này chỉ khoảng 5 tầng, nên số lượng người được xếp vào cũng không quá nhiều hơn 3 chữ số.
Anh và Vu Thần dẫn theo hai thiếu niên bước vào trong nhà đi thang bộ lên phòng của mình. Có vài dị năng giả cũng được xếp vào ở toà nhà này, khi nhìn thấy cậu thì cũng ngạc nhiên vì đây là khuôn mặt mới.
"Chào cậu, cậu mới đến sao?"
"Đúng vậy, có gì giúp đỡ nhau nhé."
Trên đường tới phòng mình ở tầng 3 thì anh bắt gặp một người đàn ông khá trẻ đi xuống lầu. Giờ thang máy sẽ không được sử dụng để tiết kiệm điện nên chỉ có thể dùng sức mình mà leo lầu.
Dư Huy nhìn thiếu niên còn khá trẻ trước mặt mình, thật sự là không lớn tuổi hơn Lạc Nhiên là bao nhiêu, có thể gọi là bạn bè cùng trang lứa luôn anh cũng
tin.
"Em tên Giao Nhận"
"Dư Huy, niềm hy vọng cuối cùng"
"Tên anh thật là đẹp, thật sự rất hiếm người đặt tên như vậy."
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm một hồi trên cầu thang, Dư Huy liền tạm biệt cậu thiếu niên kia rồi trở về phòng của mình. Ngay khi vào phòng liền tìm một căn phòng đóng chặt kín cửa, anh liền kéo Vu Thần qua một bên mà không thèm quan sát phòng này.
"Người tên Giao Nhận kia cử chỉ quá nhiều kẽ hở, ánh mắt cứ thường xuyên ngó lên người anh. Không lẽ anh thu hút ong bướm tới vậy à?"
Dư Huy khó hiểu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, may mắn là không sứt mẻ gì, vẫn là của anh. Anh sờ sờ nhéo nhéo mặt hắn một chút liền thả tay ra.
"Hạn chế tiếp xúc với cậu thiếu niên kia khi không có em nghe chưa?"
Dư Huy nhìn anh mà dặn dò. Anh cũng lo mình mất chồng lắm chứ, người thiếu niên kia anh cảm giác là không giống vẻ bề ngoài của mình chút nào. Cứ như là một con búp bê bên ngoài xinh đẹp bên trong nhồi đầy thịt thối rữa.
Làm anh cảm giác người này không rõ lắm. Lúc ánh mắt kia nhìn Vu Thần gần như không che giấu nổi sự khiếp sợ lẫn háo hứng. Khiếp sợ? Ngoại hình của Vu Thần không hung dữ thì lấy gì sợ.
Còn háo hức... anh không biết rốt cuộc tên này có ý gì với Vu Thần, nhưng anh tốt nhất nên chặn đẹp mấy lá trà xanh thơm ngon này, chứ không đâu biết chừng Vu Thần không thèm mà lá trà thơm ngon tự dâng đến tận giường thì
sao.
"Ùm, em đi sắp xếp phòng cho hai người kia đi. Anh đi xem cấu trúc xung quanh."
"Xì, người gì đâu như cục đá không biết lãng mạn gì cả.
Dư Huy chu cái mỏ ra đẩy Vu Thần một cái rồi đi ra ngoài. Hai người Lạc Nhiên và Dư Minh lúc này bên ngoài im lặng, mắt lớn trừng mắt bé.
"Chào, em muốn ăn kẹo không?"
Lạc Nhiên lấy ra một cây kẹo nhỏ thơm mùi sữa từ trong túi quần của mình. Nhóc Dư Minh không cảm nhận được ác ý và thấy Dư Huy dẫn theo người này nên cũng thả lỏng cảnh giác mà nhận lấy viên kẹo kia.
Nhóc tính bỏ luôn vào miệng thì Lạc Nhiên liền ngăn cản lại, bóc vỏ kẹo ra rồi mới để Dư Minh bỏ viên kẹo vào miệng. Đây là lần đầu Dư Minh được ăn thứ ngọt ngào như vậy.
"Cảm ơn"
Dư Minh được Dư Huy dạy về lễ nghĩa nên cũng biết phép tắc mà nói ra lời cảm ơn khi có người cho mình đồ vật. Lạc Nhiên thấy dễ thương mà nhéo nhéo hai cái má của em.
"Hai đứa đang làm gì vậy?"
Dư Minh thấy Dư Huy đi ra liền nhào tới người anh.
"Ui chao, bé con ăn gì vậy?"
"Anh này cho."
Dư Minh chỉ tay mình về Lạc Nhiên. Dư Huy liền hỏi thử coi là cảm ơn chưa rồi cũng để hai người ngồi trên sô pha đợi anh và Vu Thần kiểm tra và sắp xếp phòng.
Dư Huy sau khi xử lý xong cái tên thiếu tướng tự phong kia thì cũng rời đi. Đám bạn của Lạc Nhiên được nhóc thiếu gia kia đem đi cả rồi.
Thật không ngờ cha của nhóc đó đúng là có tài, thời này rồi còn biết cách giữ cho bản thân không bị lép vế với những người có dị năng cũng như quân đội. Một mình sở hữu công ty sản xuất lương thực khá là lớn nên được trọng dụng rất lớn.
Do đó mà nhóc thiếu gia kia được hạng công dân loại A dù không cần phải có dị năng hay là có cống hiến gì. Vì cha của nhóc đã cống hiến rất nhiều lương thực cho những người tị nạn nơi này.
Vì vậy mà đám nhóc kia được người của cha nhóc thiếu gia hộ tống vào trong thành phố. Khu vực phía ngoài dần dần khuất khỏi tầm nhìn của bọn họ.
Dư Huy và Vu Thần được xếp vào chung một căn hộ dành cho gia đình. Vừa hay đúng ý anh, đỡ phải tách nhau ra. Căn nhà lớn này chỉ khoảng 5 tầng, nên số lượng người được xếp vào cũng không quá nhiều hơn 3 chữ số.
Anh và Vu Thần dẫn theo hai thiếu niên bước vào trong nhà đi thang bộ lên phòng của mình. Có vài dị năng giả cũng được xếp vào ở toà nhà này, khi nhìn thấy cậu thì cũng ngạc nhiên vì đây là khuôn mặt mới.
"Chào cậu, cậu mới đến sao?"
"Đúng vậy, có gì giúp đỡ nhau nhé."
Trên đường tới phòng mình ở tầng 3 thì anh bắt gặp một người đàn ông khá trẻ đi xuống lầu. Giờ thang máy sẽ không được sử dụng để tiết kiệm điện nên chỉ có thể dùng sức mình mà leo lầu.
Dư Huy nhìn thiếu niên còn khá trẻ trước mặt mình, thật sự là không lớn tuổi hơn Lạc Nhiên là bao nhiêu, có thể gọi là bạn bè cùng trang lứa luôn anh cũng
tin.
"Em tên Giao Nhận"
"Dư Huy, niềm hy vọng cuối cùng"
"Tên anh thật là đẹp, thật sự rất hiếm người đặt tên như vậy."
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm một hồi trên cầu thang, Dư Huy liền tạm biệt cậu thiếu niên kia rồi trở về phòng của mình. Ngay khi vào phòng liền tìm một căn phòng đóng chặt kín cửa, anh liền kéo Vu Thần qua một bên mà không thèm quan sát phòng này.
"Người tên Giao Nhận kia cử chỉ quá nhiều kẽ hở, ánh mắt cứ thường xuyên ngó lên người anh. Không lẽ anh thu hút ong bướm tới vậy à?"
Dư Huy khó hiểu nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, may mắn là không sứt mẻ gì, vẫn là của anh. Anh sờ sờ nhéo nhéo mặt hắn một chút liền thả tay ra.
"Hạn chế tiếp xúc với cậu thiếu niên kia khi không có em nghe chưa?"
Dư Huy nhìn anh mà dặn dò. Anh cũng lo mình mất chồng lắm chứ, người thiếu niên kia anh cảm giác là không giống vẻ bề ngoài của mình chút nào. Cứ như là một con búp bê bên ngoài xinh đẹp bên trong nhồi đầy thịt thối rữa.
Làm anh cảm giác người này không rõ lắm. Lúc ánh mắt kia nhìn Vu Thần gần như không che giấu nổi sự khiếp sợ lẫn háo hứng. Khiếp sợ? Ngoại hình của Vu Thần không hung dữ thì lấy gì sợ.
Còn háo hức... anh không biết rốt cuộc tên này có ý gì với Vu Thần, nhưng anh tốt nhất nên chặn đẹp mấy lá trà xanh thơm ngon này, chứ không đâu biết chừng Vu Thần không thèm mà lá trà thơm ngon tự dâng đến tận giường thì
sao.
"Ùm, em đi sắp xếp phòng cho hai người kia đi. Anh đi xem cấu trúc xung quanh."
"Xì, người gì đâu như cục đá không biết lãng mạn gì cả.
Dư Huy chu cái mỏ ra đẩy Vu Thần một cái rồi đi ra ngoài. Hai người Lạc Nhiên và Dư Minh lúc này bên ngoài im lặng, mắt lớn trừng mắt bé.
"Chào, em muốn ăn kẹo không?"
Lạc Nhiên lấy ra một cây kẹo nhỏ thơm mùi sữa từ trong túi quần của mình. Nhóc Dư Minh không cảm nhận được ác ý và thấy Dư Huy dẫn theo người này nên cũng thả lỏng cảnh giác mà nhận lấy viên kẹo kia.
Nhóc tính bỏ luôn vào miệng thì Lạc Nhiên liền ngăn cản lại, bóc vỏ kẹo ra rồi mới để Dư Minh bỏ viên kẹo vào miệng. Đây là lần đầu Dư Minh được ăn thứ ngọt ngào như vậy.
"Cảm ơn"
Dư Minh được Dư Huy dạy về lễ nghĩa nên cũng biết phép tắc mà nói ra lời cảm ơn khi có người cho mình đồ vật. Lạc Nhiên thấy dễ thương mà nhéo nhéo hai cái má của em.
"Hai đứa đang làm gì vậy?"
Dư Minh thấy Dư Huy đi ra liền nhào tới người anh.
"Ui chao, bé con ăn gì vậy?"
"Anh này cho."
Dư Minh chỉ tay mình về Lạc Nhiên. Dư Huy liền hỏi thử coi là cảm ơn chưa rồi cũng để hai người ngồi trên sô pha đợi anh và Vu Thần kiểm tra và sắp xếp phòng.