Trường An Thái Bình

Chương 58: Chu sa



Tô Sầm sớm đã quen đường quen nẻo trong cung Hưng Khánh, vừa tới nơi định mở cửa vào trong, Kỳ Lâm bỗng cản cậu lại.

Tô Sầm khó hiểu nhìn hắn.

Kỳ Lâm chần chừ một lát, mới nói: “Hôm nay Bắc Lương Vương bị áp giải về Lương Châu giao lại binh quyền.”

Tô Sầm sững lại.

Kỳ Lâm nói tiếp: “Nói thế nào Tiêu Viêm cũng là chiến hữu từng lên chiến trường, từng giết địch cùng Vương gia, chuyến này đi e cũng là vĩnh biệt, tuy Vương gia không nói nhưng chắc chắn cũng không dễ chịu gì, mong ngài bao dung nhiều hơn.”

Tô Sầm lặng lẽ gật đầu, sau đó mới vào phòng.

Lý Thích đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng, hắn vẫn chẳng khác gì mọi hôm, không để ai nhìn thấu điều gì.

Tô Sầm nhẹ nhàng bước qua, đứng trước bàn hắn, sao đó cậu cho người hầu lui rồi xắn tay áo, cúi đầu mài mực.

Mấy thứ tấu chương thư từ này, trừ phi Lý Thích bảo cậu xem, nếu không tránh được cậu sẽ cố tránh. Lý Thích không e ngại cậu, nhưng cậu cũng tự biết mình, dù Lý Thích có tốt với cậu thế nào thì thiên hạ của họ Lý cũng không thể cho người ngoài dòm ngó.

Chừng một nén hương nữa qua đi, Lý Thích khép tấu chương, buông bút son, sau đó tựa vào ghế day ấn đường, giơ tay ra với Tô Sầm: “Lại đây.”

Tô Sầm đặt thỏi mực xuống, vòng ra sau lưng hắn nhẹ nhàng bóp vai.

“Xem xong rồi?” Tô Sầm cúi đầu hỏi.

Lý Thích thả lỏng tựa vào lưng ghế, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa nói: “Có chút chuyện lông gà vỏ tỏi ngày nào cũng tấu, nếu chuyện gì cũng cần đến triều đình thì nuôi bọn chúng có tác dụng gì nữa?”

Quả là rất nóng nảy.

Tô Sầm bóp vai khi nhẹ khi mạnh: “Thế em kể cho ngài nghe một vụ án nhé, mới được gửi từ địa phương lên vài hôm trước.”

Thấy Lý Thích gật đầu, Tô Sầm mới kể: “Chuyện là có một bà lão đi đêm còn mang theo một túi đồ, không ngờ lại bị kẻ cướp để ý, hắn đi theo phía sau giật chiếc túi của bà lão rồi bỏ chạy. Có người qua đường nọ thấy thế mới đuổi theo tên trộm giúp, đuổi được rồi hai kẻ mới lao vào cấu xé nhau, khi mọi người nghe tiếng vây quanh thì tên trộm kia lại trở mặt, cũng nói mình mới là người giúp. Nhưng vì trời tối quá, bà lão kia cũng không biết mặt mũi tên trộm thế nào, thế là ba người cùng lên công đường. Hai người kia đều nói chắc nịch đối phương mới là cướp, ngài đoán xem quan huyện đã xử thế nào?”

Lý Thích mở mắt, cười hỏi: “Xử thế nào?”

Tô Sầm cưới, đáp: “Mỗi người đều có cách giải quyết của riêng mình, nếu để Tiết Thành Trinh xử thì chắc là kẻ nào cũng bị đập một trận, nếu là Trương đại nhân thì hẳn sẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nếu đồ vẫn còn đó thì đừng chuyện bé xé ra to. Vị quan huyện xử án kia cũng thông minh, ông ta tìm một con chó dữ cho nó đuổi theo hai người, ai chạy chậm hơn thì là cướp. Bởi vì người qua đường phải chạy nhanh thì ban đầu mới đuổi kịp tên cướp.”

“Ừ, cũng thông minh.” Lý Thích khẽ cười.

“Nhưng em có cách đơn giản hơn cơ.”

“Ồ?” Lý Thích quay lại nhìn cậu: “Cách gì?”

Tô Sầm nhướng mày, hỏi: “Em nói xong có được thưởng gì không?”

Lý Thích bật cười: “Nói đi đã.”

Tô Sầm tinh nghịch đảo mắt, nói: “Em chỉ cần cởi giày họ ra xem là biết ngay. Người bình thường đi đường sẽ nhìn thẳng, trọng tâm dồn ra sau, thường đều là gót giày hư hỏng nhiều hơn. Song đám chuyên cướp giật thì bao giờ cũng đăm đăm nhìn túi tiền người ta, mắt liếc xuống nên bước chân lúc nào cũng thiếu vững vàng, trọng tâm dồn ra trước, phần trước đế giày cũng hỏng nhiều hơn. Vậy nên chỉ cần nhìn tình trạng hư hỏng của đế giày là biết ngay kẻ nào là trộm, kẻ nào là người qua đường.”

Nói xong cậu gác đầu lên vai Lý Thích, cười hỏi: “Vương gia thấy em nói đúng không?”

Lý Thích giơ tay miết cằm cậu, hỏi: “Nói đi, muốn thưởng gì?”

Tô Sầm vòng ra trước mặt hắn, tựa vào bàn nói với Lý Thích: “Vương gia còn nhớ lúc ở Quỳnh Lâm Yến không? Liễu tướng nói muốn em làm Thị độc cho Thiên tử, khi ấy em không đồng ý, giờ có thể đổi ý không?”

“Hửm?” Lý Thích híp mắt: “Tại sao?”

Tô Sầm đứng dậy nghiêm chỉnh hành lễ: “Ngày ấy em tâm cao khí ngạo, cứ nghĩ một tay mình mà cứu vớt được muôn dân, là em quá ngây thơ. Bệ hạ mới là rường cột nước nhà, nếu có thể dạy cho bệ hạ biết lấy thiên hạ làm trách nhiệm, xử sự quyết đoán hiểu rõ thị phi, ấy mới thật sự là phúc của trăm họ.”

Nói xong Tô Sầm cũng không dám đứng dậy, cậu cúi đầu nhìn Lý Thích nhẹ nhàng vân vê nhẫn ban chỉ, mãi vẫn không đáp lời cậu.

Ngay khi cậu nghĩ người nọ tức giận rồi lại thấy một bàn tay đưa ra trước mắt cậu, ma xui quỷ khiến Tô Sầm đặt tay mình lên đó, được người kia nhẹ nhàng kéo cậu ngồi vào lòng.

“Chỉ vậy thôi?” Lý Thích nhéo cằm cậu, hỏi.

Tô Sầm không dám nhìn thẳng, cặp mắt sâu thăm thẳm ấy quá dễ nhìn thấu cậu, cậu cụp mắt đáp: “Chỉ vậy thôi.”

Lý Thích siết cằm bắt Tô Sầm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Em sợ chúng ta giẫm vào vết xe đổ của Mặc Cức và Mạc Hòa.”

Lời ấy không xen lẫn chút nghi ngờ nào, là một câu kết luận chắc như đinh đóng cột.

Tô Sầm thầm thở dài, chút tâm tư nho nhỏ của cậu chẳng bao giờ giấu được người này.

Từ ngày về từ ngoại ô, đúng là cậu vẫn luôn thấp thỏm, không chỉ vì Tiêu Viêm mà còn vì những sóng gió xa xôi cậu không nhìn thấy nữa.

Khi Mạc Hòa kế thừa Hãn vị vẫn còn nhỏ, Mặc Cức nắm quyền, đến khi thành niên người kia lại coi Mặc Cức như cái gai trong mắt, Lý Thích cũng là lợi dụng điều ấy khiến Đột Quyết nội đấu, hóa giải tai họa kia.

Nhưng điều này cũng làm cậu sợ hãi.

Quá giống, Mạc Hòa và Mặc Cức khi xưa quá giống Thiên tử và Lý Thích lúc này.

Nửa năm vào triều đã giúp cậu nhìn ra được, tuy Lý Thích cao ngạo, bá đạo, nhưng mỗi việc hắn làm đều lợi dân lợi nước, một mình hắn chống đỡ cả thiên hạ Đại Chu. Biết bao nhiêu kẻ nhân lúc Thiên tử còn nhỏ mà đục nước béo cò vì tư lợi đều bị hắn cản lại, nhưng cũng vì thế mà gây thù chuốc oán vô số kể, minh thương ám tiễn khiến hắn mình đầy thương tích.

Nhưng Thiên tử nhỏ nào biết những chuyện này, cậu bé chỉ biết Hoàng thúc hung dữ với mình, không nể nang mắng cậu trên triều. Bây giờ Thiên tử còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ đúng sai, lỡ có kẻ châm ngòi khiêu khích trước mặt khiến cậu bé nảy sinh khúc mắc với Hoàng thúc thì sao? Đến khi Thiên tử cầm quyền, mọc đủ nanh vuốt, người đầu tiên cậu bé đối phó sẽ là ai?

Vậy nên phải có người nói cho Thiên tử nghe những chuyện này.

Tô Sầm không biết lúc đầu Lý Thích bồi dưỡng cậu, nâng đỡ cậu, bảo vệ cậu là vì điều gì, nếu là để lôi kéo cậu về phe Ninh Vương, vậy Lý Thích thắng rồi. Ít nhất là lúc này bất kể là lòng chung hay lòng riêng, cậu đều đã đứng về phe Ninh Vương, cậu sẵn lòng toan tính cho người này, vì hắn mà làm những việc cậu từng coi thường.

Mãi lâu sau, Lý Thích cười bảo: “Không cần.”

Tô Sầm ngờ vực ngẩng đầu, lại ngã ngay vào đôi mắt như trời sao lấp lánh kia.

“Yên tâm.” Lý Thích dịu dàng xoa đầu cậu: “Sẽ không đến nước đó đâu, không cần lo.”

Không hiểu sao trái tim cậu như chìm trong nước ấm, Tô Sầm vùi trong lòng Lý Thích, ngoan ngoãn gật đầu. Cậu cũng không biết người này có năng lực thần kỳ gì mà chỉ cần bảo cậu đừng lo, trái tim cậu lại thật sự bình tĩnh trở lại.

Cũng phải, Lý Thích không phải Mặc Cức, hắn tài giỏi như vậy chắc chắn đã có dự tính rồi, sao có thể để mình rơi vào cảnh ngộ ấy được.



Thời gian còn lại, cậu ôm một cuốn sách tiêu khiển nằm trong lòng Lý Thích đợi hắn xem nốt tấu chương. Ngoài cửa mới lên đèn, cậu ngồi ngược sáng không thấy rõ chữ trong sách nữa bèn ngẩng đầu nhìn cằm Lý Thích, khuôn cằm như được mạ thêm ánh sáng dưới ánh đèn, càng tôn vẻ nghiêm nghị và quý phái.

Tô Sầm kìm lòng không đặng đưa tay vuốt thử, Lý Thích cúi đầu nhìn cậu: “Sao? Chán à?”

Tô Sầm lắc đầu: “Không phải.”

Lý Thích nhấc bút son, nhẹ nhàng dời qua chấm lên trán Tô Sầm.

Nốt chu sa điểm giữa khuôn mày, tỏ một giọt thắm hồng tim đỏ.

Tô Sầm thấy tình dục trong mắt Lý Thích từ từ bốc lên, nơi nào đó bên dưới cũng bắt đầu lấy đà vận sức, cậu không khỏi hoảng hốt, cầm tấu chương trên bàn đưa lên cho hắn xem: “Quốc sự quan trọng.”

Lý Thích không nhận, nói với cậu: “Em xem giúp ta.”

“Hả?” Tô Sầm ngớ người: “Em?”

Thấy Lý Thích gật đầu không giống đang đùa, Tô Sầm mới từ từ mở quyển tấu ra.

Một ngón tay Lý Thích nhẹ nhàng vờn quanh tóc cậu, ánh mắt khóa chặt nóng như lửa đốt.

Nếu không có quyển tấu chắn giữa, Tô Sầm nghĩ mặt cậu sẽ bốc cháy mất.

Xong xuôi, Lý Thích hỏi: “Thấy sao?”

Tô Sầm cũng cười, chẳng trách Lý Thích cho cậu xem, hóa ra không phải chuyện quan trọng gì, chả là vị Vương đại nhân Vương Nghiễm bị đày đến Quý Châu kia sắp đi, trước khi lên đường muốn xin bệ hạ ban cho bức tranh chữ tuyên dương lão không sợ cường quyền để truyền lại cho con cháu đời sau.

Tô Sầm cũng không có hảo cảm với vị Vương đại nhân này, thân là một Ngự sử lại chỉ biết săm soi cung Hưng Khánh, ngoi lên bằng việc vạch tội Ninh Vương, mua danh chuộc tiếng cũng chỉ tới vậy là cùng.

Khép tấu chương lại, cậu bĩu môi: “Kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.”

Lý Thích cười ầm, vỗ nhẹ lên lưng bảo cậu đứng dậy, sau đó hắn cũng đứng dậy duỗi lưng: “Thì lập đền thờ thôi, mài mực.”

Tô Sầm đổi mực đỏ lúc trước sang mực đen, chỉ thấy Lý Thích chấm bút lông dê rồi vung tay, khí thế hào hùng, chữ viết liền mạch:

“Ếch ngồi bờ ao”.

Tô Sầm không khỏi cười ra tiếng.

Câu ấy lấy từ một bài thơ: Ếch ao lồi hai mắt, nòng nòng cũng tung hoành. Từ ngày quân vương gọi, giỏi nhất là khoe khoang.

Ám chỉ Vương Nghiễm như ếch ngồi bờ ao, tầm nhìn thiển cận lại ầm ĩ khiến người ta ghét, đúng là cực kỳ hợp.

Nhưng nói sao đây cũng là đồ ngự ban, tất nhiên phải treo ngay chính đường để tỏ lòng tôn kính. Vấn đề là bốn chữ lớn như vậy, bảo Vương Nghiễm treo trong nhà truyền cho con cháu thế nào đây?

Cậu đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức lệch râu mà chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn của lão già kia rồi.

Tô Sầm ngẩng đầu nhìn Lý Thích, ác độc quá, không thể chọc được.

Đúng lúc Lý Thích cũng nhìn cậu: “Quốc sự xong rồi, giờ xử lý đến việc riêng thôi.”

“Hả?” Tô Sầm cúi đầu nhìn, tấu chương trên bàn đã phê xong hết, cuốn vừa rồi là cuốn cuối cùng.

Chưa kịp chạy cậu đã bị người kia túm lại, bế ngang lên giường.

Tô Sầm bất lực nhìn trời, không chọc được… đúng là không chọc được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...