Trưởng Công Chúa - Soc 2k
Chương 1: Số phận thê lương
Tiếng đánh đập vang lên trong đêm tối, không một ai khuyên can mà chỉ nghe thấy những tiếng cười ghê rợn của lũ người man di.
Như Họa ngước lên nhìn kẻ chủ mưu của mọi việc, nàng giương đôi mắt đầy hận thù nhìn về phía hắn.
Giữa một bầy lang sói chúng nhìn nàng như một con mồi, trên người nàng khắp nơi đều là vết thương, vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau khiến ai nấy nhìn đều cảm thấy sợ hãi.
Cung nữ thân cận của nàng quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
"Bẩm đại vương xin người hãy tha cho công chúa, công chúa vừa mới sảy thai xong không thể làm được chuyện kia chứ không phải là chống đối với đại vương đâu ".
Tên đại vương kia tức giận đạp cung nữ bay ra xa rồi lạnh lùng nói:
"Mang đi cho quân lính, ném xác cho chó sói ăn thịt, thân phận thấp hèn lại dám nói chuyện cùng ta ".
Kẻ vừa nói kia không ai hết chính là A Đạt Ba đại vương của tộc Khiết Chân.
A Vũ sợ hãi vội vàng xin tha nhưng đã muộn nàng bị hai tên man tộc kéo ra ngoài trong vẻ mặt phấn khích.
Như Họa nhìn theo thở dài vẻ luyến tiếc, bản thân nàng còn không lo nổi bản thân mình nữa là giúp cho A Vũ, mong rằng kiếp sau A Vũ sẽ tìm cho mình được một chủ nhân tốt hơn nàng.
Như Họa vẫn lạnh lùng không xin tha, sự tôn nghiêm của nàng không cho nàng khuất phục hắn, vì nàng biết rằng cho dù nàng có khuất phục hay không hắn cũng sẽ không tha cho nàng, bởi vì nàng là con tin là công cụ liên hôn giữa hai nước.
Hoa quốc của nàng quanh năm đối địch với tộc Khiết Chân không phân cao thấp, lần này phụ hoàng cùng mẫu hậu đột nhiên băng hà, đệ đệ lên ngôi không hiểu vì cớ gì mà lại đưa nàng sang đây hòa thân trong khi đó còn rất nhiều vị muội muội khác.
Trong lòng nàng có biết bao nhiêu phẫn uất, có biết bao nhiêu thắc mắc nhưng lại không tìm được câu trả lời.
Nàng gả sang đây được gần một năm mà đã chịu đủ mọi hành hạ, kể cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Tên đại vương kia là một tên cầm thú, là một tên máu lạnh, hắn lấy nàng ra làm công cụ phát dục, lấy nàng ra làm thú vui nhưng nàng quyết không phục tùng khiến hắn càng điên hơn nữa.
Mới đây khi phát hiện có thai, nàng chưa kịp vui mừng chào đón sinh linh bé bỏng thì đã bị hại chết, không những thế vết thương chưa lành hắn lại dùng cách nhục mạ thê lương nhất để hành hạ thể xác nàng.
Giữa chốn đông người hắn lột xiêm y của nàng, hắn muốn nàng hoàn toàn khuất phục hắn, nghe đâu đội quân của Hoa quốc đã tiến đánh tộc Khiết Chân khiến hắn tổn thất rất nhiều.
Chính vì lẽ đó nên hắn mới lôi nàng ra để trút giận, nhưng nàng không để hắn toại nguyện, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Hắn nhìn dáng vẻ co ro bất lực của nàng thì cất tiếng cười to nói:
"Dâm phụ, ngươi còn giữ được đến bao lâu, khuôn mặt xinh đẹp thì thế nào, thân phận cao quý thì ra sao cũng chỉ là con ả nữ nhân bị ta cưỡng bức mà thôi.
Tên đệ đệ của ngươi nói không giữ lời, đã nói là ba năm không xâm phạm lẫn nhau, nói là gả trưởng công chúa thân phận cao quý sang đây để tỏ rõ thịnh tình.
Vậy mà vừa đủ lông đủ cánh mà lại thất hứa đem quân bất ngờ đánh tộc ta thật là đáng trách ".
Như Hoa ngước mắt lên nhìn hắn vẻ cao ngạo, nàng cất giọng nói:
"Ngươi là một tên hèn, là một tên vô dụng, chuyện quốc gia đại sự liên quan đến nữ nhi bọn ta mà ngươi lại đem ta ra trút giận, ta thật khinh thường.
Một người nam nhân mà ngay cả nữ nhân của mình cũng dày xéo ngươi có xứng đáng làm đại vương hay không, trước sau gì tộc Khiếp Chân của ngươi cũng bị diệt vong ".
Mắt tên A Đạt Ba long lên vì tức giận, hắn cầm lấy cái roi ở trên bàn rồi vụt liêm tiếp vào thân hình mảnh khảnh của nàng rồi nói:
"Ta đánh chết ả đàn bà như ngươi, ngươi dám nguyền rủa ta sao, ta sẽ cho ngươi sông không được mà chết cũng không được ".
Từng ngọn roi lao vun vút vào người nàng, cả người nàng cong lên vì đau đớn, tuy nhiên nàng không kêu lấy một câu, không chảy một giọt nước mắt, nước mắt của nàng đã cạn từ khi phụ mẫu qua đời, đệ đệ nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa này rồi.
Tâm trí nàng mê man, nàng chỉ nghe thấy tiếng cười nói thản nhiên của bọn chúng rồi không nghe thấy gì hết, nàng thấy linh hồn của nàng thoát ra khỏi thể xác.
Tên A Đạt Ba đánh một lúc thấy nàng không động đậy thì phất tay để binh lính đến kiểm tra.
Tên lính đi lên đẩy nhẹ nàng rồi kiểm tra mũi nàng bà nói:
"Bẩm đại vương, cát đới đã chết rồi ạ! ( cát đới là tên gọi thị thiếp của tộc Khiết Chân)."
Hắn lầm lì một lúc rồi nói:
"Mang xác nàng ta treo lên để cho binh sĩ Hoa quốc nhìn thấy, cho bọn chúng biết Trưởng công chúa thân phận cao quý kia có kết cục như thế nào khi chống đối A Đạt Ba ta ".
Nàng bị bọn chúng lôi đi và treo xác lên doanh trại, một chút tôn nghiêm cuối cùng bọn chúng cũng không giữ cho nàng.
Linh hồn của nàng không gợn sóng, không cảm xúc, không suy nghĩ chỉ phiêu du nhìn những việc bọn chúng làm.
Như Họa ngước lên nhìn kẻ chủ mưu của mọi việc, nàng giương đôi mắt đầy hận thù nhìn về phía hắn.
Giữa một bầy lang sói chúng nhìn nàng như một con mồi, trên người nàng khắp nơi đều là vết thương, vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau khiến ai nấy nhìn đều cảm thấy sợ hãi.
Cung nữ thân cận của nàng quỳ xuống vừa khóc vừa nói:
"Bẩm đại vương xin người hãy tha cho công chúa, công chúa vừa mới sảy thai xong không thể làm được chuyện kia chứ không phải là chống đối với đại vương đâu ".
Tên đại vương kia tức giận đạp cung nữ bay ra xa rồi lạnh lùng nói:
"Mang đi cho quân lính, ném xác cho chó sói ăn thịt, thân phận thấp hèn lại dám nói chuyện cùng ta ".
Kẻ vừa nói kia không ai hết chính là A Đạt Ba đại vương của tộc Khiết Chân.
A Vũ sợ hãi vội vàng xin tha nhưng đã muộn nàng bị hai tên man tộc kéo ra ngoài trong vẻ mặt phấn khích.
Như Họa nhìn theo thở dài vẻ luyến tiếc, bản thân nàng còn không lo nổi bản thân mình nữa là giúp cho A Vũ, mong rằng kiếp sau A Vũ sẽ tìm cho mình được một chủ nhân tốt hơn nàng.
Như Họa vẫn lạnh lùng không xin tha, sự tôn nghiêm của nàng không cho nàng khuất phục hắn, vì nàng biết rằng cho dù nàng có khuất phục hay không hắn cũng sẽ không tha cho nàng, bởi vì nàng là con tin là công cụ liên hôn giữa hai nước.
Hoa quốc của nàng quanh năm đối địch với tộc Khiết Chân không phân cao thấp, lần này phụ hoàng cùng mẫu hậu đột nhiên băng hà, đệ đệ lên ngôi không hiểu vì cớ gì mà lại đưa nàng sang đây hòa thân trong khi đó còn rất nhiều vị muội muội khác.
Trong lòng nàng có biết bao nhiêu phẫn uất, có biết bao nhiêu thắc mắc nhưng lại không tìm được câu trả lời.
Nàng gả sang đây được gần một năm mà đã chịu đủ mọi hành hạ, kể cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Tên đại vương kia là một tên cầm thú, là một tên máu lạnh, hắn lấy nàng ra làm công cụ phát dục, lấy nàng ra làm thú vui nhưng nàng quyết không phục tùng khiến hắn càng điên hơn nữa.
Mới đây khi phát hiện có thai, nàng chưa kịp vui mừng chào đón sinh linh bé bỏng thì đã bị hại chết, không những thế vết thương chưa lành hắn lại dùng cách nhục mạ thê lương nhất để hành hạ thể xác nàng.
Giữa chốn đông người hắn lột xiêm y của nàng, hắn muốn nàng hoàn toàn khuất phục hắn, nghe đâu đội quân của Hoa quốc đã tiến đánh tộc Khiết Chân khiến hắn tổn thất rất nhiều.
Chính vì lẽ đó nên hắn mới lôi nàng ra để trút giận, nhưng nàng không để hắn toại nguyện, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Hắn nhìn dáng vẻ co ro bất lực của nàng thì cất tiếng cười to nói:
"Dâm phụ, ngươi còn giữ được đến bao lâu, khuôn mặt xinh đẹp thì thế nào, thân phận cao quý thì ra sao cũng chỉ là con ả nữ nhân bị ta cưỡng bức mà thôi.
Tên đệ đệ của ngươi nói không giữ lời, đã nói là ba năm không xâm phạm lẫn nhau, nói là gả trưởng công chúa thân phận cao quý sang đây để tỏ rõ thịnh tình.
Vậy mà vừa đủ lông đủ cánh mà lại thất hứa đem quân bất ngờ đánh tộc ta thật là đáng trách ".
Như Hoa ngước mắt lên nhìn hắn vẻ cao ngạo, nàng cất giọng nói:
"Ngươi là một tên hèn, là một tên vô dụng, chuyện quốc gia đại sự liên quan đến nữ nhi bọn ta mà ngươi lại đem ta ra trút giận, ta thật khinh thường.
Một người nam nhân mà ngay cả nữ nhân của mình cũng dày xéo ngươi có xứng đáng làm đại vương hay không, trước sau gì tộc Khiếp Chân của ngươi cũng bị diệt vong ".
Mắt tên A Đạt Ba long lên vì tức giận, hắn cầm lấy cái roi ở trên bàn rồi vụt liêm tiếp vào thân hình mảnh khảnh của nàng rồi nói:
"Ta đánh chết ả đàn bà như ngươi, ngươi dám nguyền rủa ta sao, ta sẽ cho ngươi sông không được mà chết cũng không được ".
Từng ngọn roi lao vun vút vào người nàng, cả người nàng cong lên vì đau đớn, tuy nhiên nàng không kêu lấy một câu, không chảy một giọt nước mắt, nước mắt của nàng đã cạn từ khi phụ mẫu qua đời, đệ đệ nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa này rồi.
Tâm trí nàng mê man, nàng chỉ nghe thấy tiếng cười nói thản nhiên của bọn chúng rồi không nghe thấy gì hết, nàng thấy linh hồn của nàng thoát ra khỏi thể xác.
Tên A Đạt Ba đánh một lúc thấy nàng không động đậy thì phất tay để binh lính đến kiểm tra.
Tên lính đi lên đẩy nhẹ nàng rồi kiểm tra mũi nàng bà nói:
"Bẩm đại vương, cát đới đã chết rồi ạ! ( cát đới là tên gọi thị thiếp của tộc Khiết Chân)."
Hắn lầm lì một lúc rồi nói:
"Mang xác nàng ta treo lên để cho binh sĩ Hoa quốc nhìn thấy, cho bọn chúng biết Trưởng công chúa thân phận cao quý kia có kết cục như thế nào khi chống đối A Đạt Ba ta ".
Nàng bị bọn chúng lôi đi và treo xác lên doanh trại, một chút tôn nghiêm cuối cùng bọn chúng cũng không giữ cho nàng.
Linh hồn của nàng không gợn sóng, không cảm xúc, không suy nghĩ chỉ phiêu du nhìn những việc bọn chúng làm.