Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 258: 258: Thế Mà Là Mai Truyền Kỳ






Mai Truyền Kỳ nhấn nút trên đối giảng khí, nói với Kiều Lạc: “Kiều Lạc lão đại, là ta, Mai Truyền Kỳ.


Tráng hán vừa đến cửa, lái xe nhanh chóng rời đi.

Kiều Lạc vừa nghe là Mai Truyền Kỳ, lạnh lùng nói: “Tao mới vừa còn nghĩ, nếu mày không chịu ra, tao sẽ cho nổ tung ở đấy.


Mai Truyền Kỳ híp mắt: “Một nơi đáng giá như thế, ngài cam lòng sao.


Kiều Lạc đứng cách đó ba trăm mét nhìn cơ giáp ở cửa động, cả giận nói: “Bớt nói nhảm đi, mày còn không tới, tao bảo người lập tức nã pháo.


Mai Truyền Kỳ sớm biết Kiều Lạc đợi mình ra ngoài, sẽ ra tay với người bên trong, tất nhiên không thể cứ thế nghe lời liền qua.

“Muốn ta qua cũng được, nhưng mà không được cho nổ người bên trong.


Kiều Lạc cười lạnh: “Mày cảm thấy mày có tư cách nói điều kiện với tao sao?”
“Không tư cách, bất quá, chúng ta tán gẫu một chút về Sousan.


Kiều Lạc chau mày, không hiểu đề tài làm sao lại liên quan đến Sousan.

“Sousan còn sống đi? Nếu không phải ta hạ thủ lưu tình, mạng hắn cũng không còn, đúng rồi, bên dưới hắn còn tốt chứ? Thân là nam nhân nếu không có chỗ đó, nhất định sẽ thống khổ đi? May mà ta tốt bụng, còn để lại một đóa hoa cúc, có thể để người ta làm hắn được.


“Mai — Truyền — Kỳ” Kiều Lạc cắn chặt răng, phẫn nộ nhấc súng, liền hướng cơ giáp bắn một phát.

Mai Truyền Kỳ cũng không trốn, không, phải nói cậu đã tính chính xác phát súng kia đánh không trúng mình.

Quả nhiên, bạch quang sượt qua cơ giáp, đánh vào khoáng động, ầm một tiếng, đá nổ tung.

Bọn Nộ Chuy thấy lão đại nổ súng, đều nâng kích quang thương ngắm về phía Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ nhìn mười mấy cơ giáp trước mặt, nhướng nhướng mày, không nhanh không chậm nói: “Kiều Lạc lão đại, đừng tức giận như vậy, đến đây nào, chúng ta nghe một đoạn ghi âm.


Kiều Lạc lập tức bảo Nộ Chuy bọn họ trước ngừng động thủ.

Mai Truyền Kỳ đưa Máy thu âm giọng Sousan ra, để trước giảng khí cụ phát tin: “Lão đại, lão đại anh đừng giết hắn…”
Kiều Lạc nghe giọng nói yếu ớt quen thuộc vang lên, đến hư nhược thanh âm quen thuộc, cả người cơ hồ nhảy dựng lên: “Sousan!?”
Các tiểu đầu mục khác nghe Kiều Lạc gọi Sousan, vội hỏi: “Lão đại, Sousan làm sao vậy? Sousan tỉnh chưa?”
Đối giảng khí không mở loa, mọi người không nghe được Mai Truyền Kỳ nói gì, chỉ có thể từ lời Kiều Lạc nói suy đoán nội dung.

Kiều Lạc không để ý đến những tiểu đầu mục, trực tiếp hỏi: “Mai Truyền Kỳ? Mày bắt Sousan?”
Không có khả năng!
Rõ ràng Sousan còn nằm trong phòng, bản lĩnh Mai Truyền Kỳ có lớn bằng trời, cũng không thể dưới mắt mọi người mà đem một người lớn sống sờ sờ mang ra khỏi đại lâu.

Cho dù Sousan thật sự bị bắt, người hắn phái vào khoáng động khi nhìn thấy Sousan nhất định sẽ báo lại.

Tá Tát sốt ruột nói: “Lão đại, Sousan còn nằm trong phòng, sao có thể bị Mai Truyền Kỳ bắt được, đừng để hắn lừa.


Kiều Lạc nhanh chóng tỉnh táo: “Ta biết, ta chỉ là chợt nghe giọng Sousan nên sốt ruột.


Mười mấy huynh đệ bọn hắn vào sinh ra tử mấy chục năm, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Hiện tại huynh đệ có việc, hắn làm lão đại đương nhiên không thể ngồi yên không quản, cũng cần vì huynh đệ bị thương mà báo thù.

Mai Truyền Kỳ nghe giọng bọn hắn, cười nói: “Thật đáng tiếc, mấy người lại không bị lừa, đến đây, chúng ta tiếp tục nghe Sousan phía sau nói gì nè.


Cậu tiếp tục ấn nút, giọng Sousan lần thứ hai truyền đến: “Lão đại, anh đừng giết hắn, phải bắt sống người này về, ta muốn tự tay đem người này thiên đao vạn quả.


Lúc đó thu âm lại câu này, mục đích là làm Kiều Lạc bọn họ vì người huynh đệ Sousan này mà không động thủ với mình, tuy không nắm chắc 100% có tác dụng, nhưng ít nhiều gì cũng khiến trong lòng Kiều Lạc muốn để người sống, để Sousan tự mình động thủ.

Đến nỗi những lời thiên đao vạn quả phía sau, có thể trực tiếp làm lơ đi, cậu phế bỏ tiểu huynh đệ Sousan, tên này nhất định cực kỳ hận cậu, cũng không thể bảo gã nói ‘ta yêu người này, mấy người không thể giết hắn’, nếu như thế thì cũng quá giả trân rồi.

Mai Truyền Kỳ thở dài: “Ta còn tưởng Sousan lão đại không nỡ để ta chết, nguyên lai là muốn tự tự mình băm ta, sớm biết như thế, ta sẽ không đem đoạn ghi âm này thả ra rồi.


Kiều Lạc hừ lạnh: “Mai Truyền Kỳ, đừng tưởng rằng mày để tao nghe đoạn ghi âm này, mục đích còn không phải là sợ ta hiện tại lập tức giải quyết mày à.


Mai Truyền Kỳ cười nói: “Kiều Lạc lão đại thật thông minh, ngài coi trọng tình nghĩa huynh đệ như vậy, hẳn sẽ không để Sousan lão đại thất vọng, huống hồ thân phận của ta là Mai gia Đại thiếu gia của Diroya tinh cầu, đối với các ngươi mà nói ta có thể thay thế được hơn sáu vạn tên nô lệ, muốn an toàn né tránh những tinh cầu khác truy kích, các ngươi còn phải dựa vào ta ‘Hỗ trợ’, không phải sao? Vậy ngài nói hiện tại ta có tư cách bàn điều kiện không? Hơn nữa, giết người trong khoáng động đối với ngài có ích lợi gì? Nhiều nhất cũng chỉ thở ra một hơi, thế nhưng, ngài có nghĩ tới không, sau khi giết bọn họ, nếu như các ngươi bị quân đội bắt được, sẽ bị tòa án tinh tế phán tử hình, nếu không giết, nhiều lắm cũng chỉ là ở tù mấy chục năm đến trăm năm, sau khi ra ngoài lại làm một trang hảo hán.


Cậu biết Kiều Lạc bọn họ căn bản không sợ chết, nói những câu đó chỉ muốn kéo dài thời gian.


“Mai Truyền Kỳ, mày cho rằng chúng tao sợ chết à? Còn nữa, chúng tao không giống mày có thể chạy khỏi đây, tao cho mày năm phút, nếu còn không ra tao liền nã pháo.


Kiều Lạc nhanh chóng cúp máy, nén giận nhìn người khác nói: “Tên Mai Truyền Kỳ này thật sự không dễ đối phó, uy hiếp đối với hắn ta không có tác dụng, vừa nãy nổ súng cũng không dọa được hắn, người như vậy mà là đào binh? Đám người Diroya kia quả thực có mắt cũng như không.


Nộ Chuy hỏi: “Lão đại, Mai Truyền Kỳ nói gì?”
Kiều Lạc kể lại lời Mai Truyền Kỳ mới vừa nói: “Người này đoán được ý nghĩ của ta.


Tá Tát nói: “Lão đại, ta cho là chúng ta trước mắt có thể giả vờ đồng ý điều kiện lừa hắn lại đây, nếu không được nữa, chúng ta trực tiếp nã pháo vào khoáng động.


Kiều Lạc híp mắt một cái: “Ta cảm thấy nếu càng đồng ý điều kiện của hắn, hắn càng được voi đòi tiên, ta thấy hắn xem trọng đám người trong khoáng động, vậy thì trực tiếp oanh tạc vào đó đi, nhìn hắn có tự qua không.


“Đúng.

” Các tiểu đội trưởng đều đồng ý cách làm này.

Trong lúc bọn hắn thảo luận, Mai Truyền Kỳ cũng nghĩ đến Kiều Lạc bọn họ làm sao đối phó mình, rất có thể trực tiếp tấn công vào khoáng động để uy hiếp cậu, nếu là như thế, cậu chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Quả nhiên, năm phút sau đạn pháo nhắm ngay vào khoáng động, pháo năng lượng của căn cứ xạ kích phía trên tầng ngoài khoán động, phát ra tiếng nổ ‘ầm ầm’ đinh tai nhức óc, đất đá tung tóe, mặt đất rung chuyển, tạc thành một động lớn.

Những nô lệ trong khoáng động bị dọa liên tục kêu thảm thiết: “Không phải nói giao Mai Truyền Kỳ ra thì tha cho chúng ta một mạng sao? Tại sao lại nã pháo nổ chúng ta?”
Thiếu niên Silefan tinh cầu tên Sa Lệ cười lạnh: “Chỉ có đám người ngu ngốc các ngươi tin Kiều Lạc nói, gã bức các ngươi giao Mai Truyền Kỳ ra, không chỉ là muốn giết hắn, còn sẽ lấy hắn làm con tin, mà chúng ta liền mất đi giá trị lợi dụng, cũng đành bị nổ chết thôi.


Có người giận dữ hỏi: “Sao lúc đó ngươi lại không nhắc nhở chúng ta.


Sa Lệ trào phúng: “Nhắc nhở có tác dụng hả? Mấy người không phải muốn hy sinh một người để đổi hơn sáu vạn người sao? Thậm chí còn có kẻ lo lắng Mai Truyền Kỳ mở cơ giáp giết các người, thực sự là buồn cười.

Nhắc nhở hữu dụng không? Các ngươi không phải tưởng hi sinh một cái đổi hơn sáu vạn người tính mạng sao? Thậm chí còn lo lắng Mai Truyền Kỳ khởi động máy giáp giết các ngươi, thật là buồn cười.


Lúc đó hắn còn muốn tiến lên nói vài câu, nhưng lại không biết Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng có tính toán gì không, chỉ sợ mạo muội nói ra lại quấy rầy kế hoạch của bọn họ.

Đám nô lệ bị lời này của hắn làm cho xấu hổ lại hổ thẹn, trên mặt xanh đỏ đan xen.

Phong Tĩnh Đằng đi phía trước mở đường nghe tiếng pháo ầm ầm, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Tiếng pháo rất nhanh liền ngừng lại, anh thở ra một hơi, điều này chứng minh bạn lữ của anh còn đang ngăn cản bọn hắn.

Phong Tĩnh Đằng nhìn thời gian, đã qua mười tiếng, quân đội rất nhanh liền chạy tới.

——
Ngoài khoáng động, Mai Truyền Kỳ cầm đối giảng khí nói: “Ta qua, các ngươi ngừng nã pháo.


Kiều Lạc nhếch môi.

Hắn bắn một phát lên trời, người phụ trách khống chế pháo đài nhìn thấy bạch quang trên bầu trời, ngừng nã pháo lại.

Mai Truyền Kỳ chậm rãi bước chân đi về phía bọn hắn, giống như người đang đi trong làn nước, bộ dạng vô cùng gian nan.

Kiều Lạc cả giận nói: “Đừng tiếp tục kéo dài thời gian nữa, nhanh lên một chút.


Mai Truyền Kỳ cũng không vội vã, lười biếng nói: “Nếu có bản lĩnh, thì dùng trọng hình cơ giáp chạy cho ta xem xem.


Lời này vừa nói ra liền khiến Kiều Lạc muốn nhấc pháo bắn nát Mai Truyền Kỳ.

Cũng không phải không thể dùng trọng hình cơ giáp để chạy, việc này còn phải xem thể năng của người dùng nó, thể năng càng mạnh, thao tác càng thoải mái.

Hắn nhớ thể năng Mai Truyền Kỳ chỉ có cấp 5, có thể dùng cơ giáp đi lại đã là điều không dễ.

“Chờ hắn tới gần, chúng ta tiếp tục nã pháo vào khoáng động.

” Tá Tát cắn răng nói: “Để toàn bộ bọn chúng chôn cùng những thủ hạ đã chết của chúng ta.


“Ừm.

” Kiều Lạc nhìn thời gian: “Chi Sá, ngươi tiếp tục mang một nhóm người lên phi thuyền đi, chỉ cần lưu lại một trăm người là được.


Chi Sá nói: “Lão đại, anh lên phi thuyền trước đi, để chúng ta đi bắt Mai Truyền Kỳ.



“Không được, người này quá giảo hoạt, ta muốn tự mình áp hắn lên thuyền mới yên tâm.


Nộ Chuy nói: “Chi Sá, ngươi nghe lão đại nói, nhanh chóng dẫn người lên phi thuyền, ta cùng lão đại còn mấy huynh đệ nữa, chỉ cần bắt được Mai Truyền Kỳ, liền trực tiếp dẫn người lui lại.


“Được.

” Chi Sá lập tức mang theo một nhóm người rời đi.

Mai Truyền Kỳ thấy thế, rõ ràng bọn người này chuẩn bị rút khỏi Ras tinh cầu, chỉ cần mình đến gần, bọn hắn sẽ oanh tạc khoáng động, không biết Phong Tĩnh Đằng bọn họ đã đi tới đâu rồi.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen nhánh, không có hình bóng phi thuyền, chỉ có mấy chấm nhỏ đang lóe lên.

Mai Truyền Kỳ vừa đi gần bọn hắn, toàn bộ đại pháo của căn cứ đều nhắm ngay khoáng động xạ kích, vang lên ‘Ầm ầm’, toàn bộ khu vực đều rung động dữ dội.

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng xoay người, nhìn khoáng động bị oanh tạc sụp đổ, lo lắng nhíu chặt mày lại.

Kiều Lạc trào phúng: “Mai Truyền Kỳ, tao nói mày không có tư cách đàm phán điều kiện với tao, mày thật sự cho rằng mày có năng lực bảo vệ hơn sáu vạn tên nô lệ kia sao, có phải là quá đề cao bản thân mình rồi không.


Mai Truyền Kỳ từ tốn nói: “Ta cũng không nghĩ như vậy.


Trước đó chỉ muốn kéo dài thời gian, cậu chưa từng nghĩ mình có thể đổi lấy được tính mạng của sáu vạn người.

“Mai Truyền Kỳ, mày đi ra.

” Tá Tát quát lên.

“Gấp cái gì? Các ngươi nhiều người như vậy lấy thương pháo ngắm vào ta, còn sợ ta chạy hay sao? Chờ các ngươi lên phi thuyền, ta tự nhiên sẽ đi ra.

” Mai Truyền Kỳ không xem bọn hắn ra gì, trực tiếp đi về phía trước.

Kiều Lạc nói: “Mai Truyền Kỳ, mày đừng tưởng cứ ở lì trong cơ giáp, chúng tao sẽ không tổn thương đến mày.


Mai Truyền Kỳ cười nói: “Đã như vậy, thế các người còn vội vã bảo ta xuống làm gì.


Kiều Lạc lạnh lùng trừng cơ giáp phía trước, cùng Tá Tát bọn họ nói: “Đi, lên phi thuyền rồi nói.


“Mai Truyền Kỳ, mày đi nhanh một chút.

” Tá Tát không kiên nhẫn thúc giục.

“Đâu là tốc độ nhanh nhất rồi, bằng không ngươi cõng cơ giáp cùng đi đi?”
“Mày…”
Đúng lúc này, bầu trời ầm một tiếng vang.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn, phát hiện giữa bầu trời nổ tung một đám lửa hoa.

Kiều Lạc vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Vừa rồi hình như có thứ gì đó va vào đạn pháo chúng ta bắn vào khoáng động.


“Lẽ nào là phi thuyền quân đội phái tới?”
Bọn họ một ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen kịt một màu.

Mai Truyền Kỳ suy đoán hẳn là Phong Tĩnh Đằng bọn họ bắn hạ đạn pháo chuẩn bị đánh hướng bọn họ.

“Đừng xem nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

” Kiều Lạc giục.

Bọn hắn vừa quay đầu, không trung lại lần nữa nổ vang, nhưng cũng không lo nhiều như vậy.

Mắt thấy sắp đến đại lâu, Mai Truyền Kỳ càng nhăn mày hơn, nếu quân đội không đến kịp, cậu sẽ bị bức rời khỏi cơ giáp.

Hậu quả rời khỏi cơ giáp sẽ rất nghiêm trọng, tuy tạm thời Kiều Lạc sẽ không làm gì cậu, thế nhưng, nếu như Sousan đã tỉnh, việc đầu tiên nhất định là sẽ đánh nát bên dưới cậu.

Mai Truyền Kỳ thở dài, thật hối hận khi không lấy mạng Sousan.

Ngay lúc này, bùn đất cách đại lâu một trăm bước đột nhiên lõm xuống, xuất hiện một hang động đen lòm.

Ngay sau đó, một phi thuyền cự đại màu trắng từ bên trong chậm rãi bay lên, tới độ cao bằng mặt đất liền dừng lại.


Cánh cửa phi thuyền mở rộng, một đám người đang đứng ở cửa hoan nghênh bọn người Kiều Lạc trở về.

“Mai Truyền Kỳ, đi lên.

” Tá Tát hung hăng nói.

Mai Truyền Kỳ nhìn cánh cửa cách mình ba trăm mét, chậm chạp không bước đi.

Kiều Lạc nhấc thương pháo chĩa vào cậu: “Mai Truyền Kỳ, mày đừng cho là tao không biết mày đang kéo dài thời gian, tao cho mày hay, bất kể như thế nào mày cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay chúng tao.

Nếu cứ dây dưa mãi, tao sẽ nã pháo đánh tàn phế mày, rồi kéo mày lên phi thuyền.


Mai Truyền Kỳ thấy không thể kéo dài thời gian được nữa, đành nhấc chân tiếp tục tiến lên.

Lúc sắp vào phi thuyền, liền dừng bước lại.

Kiều Lạc đẩy người cậu: “Mai Truyền Kỳ, mày cứ dây dưa như thế cũng không ai đến cứu mày đâu.


Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn bầu trời, ánh mắt bỗng nhiên lóe lóe, cười nói: “Phải không?”
Đột nhiên, phi thuyền cảnh báo réo lên: “Mọi người xin chú ý, mọi người xin chú ý, có bảy phi thuyền đang đến gần chúng ta.


“Quân đội sao lại đến nhanh như vậy.

” Người đứng ở cửa thay đổi sắc mặt, nhìn lên trời, từ phía xa xa có bảy tinh điểm lóe lên đang bay về phía bọn hắn.

Tất cả mọi người giải tán, nhanh chóng trở lại cương vị của mình.

Kiều Lạc, Tá Tát bọn họ phản ứng đầu tiên là nhấc thương chĩa về Mai Truyền Kỳ, phẫn nộ: “Đi nhanh đi.


Mai Truyền Kỳ vẫn không nhúc nhích: “Kiều lão đại, việc sai lầm duy nhất của các ngươi chính là đứng quá gần ta.


Kiều Lạc bọn họ sửng sốt, còn chưa kịp hiểu rõ lời nói, Mai Truyền Kỳ bỗng nghiêng người một cái, lẻn ra phía sau Nộ Chuy, dùng sức đẩy Nộ Chuy về phía Kiều Lạc.

Đồng thời, tay trái nâng súng bắn về kính phòng hộ chỗ Tá Tát, ba phát súng ở cùng một vị trí, đến phát thứ tư, đạn xuyên thẳng qua lớp pha lê mà vào, tay phải càn quét người xung quanh, làm đám người kia sợ hãi nhanh chóng né tránh, sau đó, quay người phóng về phía đại lâu bên kia.

Động tác của cậu cực kỳ nhanh, mọi người ngay cả thời gian phản ứng đều không có.

Kiều Lạc lên cơn giận dữ đẩy cơ giáp trên người, liền thấy Tá Tát không nhúc nhích đứng bên cạnh, kính phòng hộ bị đánh xuyên một lỗ thủng to.

Trong lòng hắn hoảng hốt, kêu lên: “Tá Tát! Tá Tát!”
Không ai trả lời.

Kiều Lạc nhanh chóng mở cơ giáp thương, Tá Tát an vị ở vị trí điều khiển, song, đầu lại bị quang đạn đánh thủng, óc chảy ra.

“A! Mai Truyền Kỳ, tao muốn giết mày!”
Nộ Chuy nhìn thấy thi thể Tá Tát, điên cuồng rống to, quay người vọt hướng Mai Truyền Kỳ chạy đi.

“Nộ Chuy, trở về.

” Kiều Lạc quát lên.

Nộ Chuy dừng bước: “Lão đại, anh định buông tha hắn vậy sao?”
Kiều Lạc phẫn nộ đỏ mắt: “Ta sao có thể bỏ qua được, ta nhất định sẽ báo thù cho các huynh đệ, thế nhưng, quân đội đến rồi, chúng ta về phi thuyền trước.


Hắn đưa thi thể cho thủ hạ không bị thương ôm lên phi thuyền, sau đó rời khỏi cơ giáp, đoạt loa từ tay thủ hạ.

“Lái thuyền.

” Kiều Lạc cơ hồ rống lên, giọng nói mang vẻ bi phẫn.

Phi thuyền dần dần bay lên.

Kiều Lạc đứng nhìn từ cửa chính, thấy cơ giáp nào đó trước đấy còn đi chậm hơn rùa, hiện tại chạy trốn lại nhanh hơn cả xe quặng, viền mắt bạo hồng, gào thét: “Toàn bộ đạn pháo đều nhắm vào Mai Truyền Kỳ cho tao.


Có người hỏi: “Lão đại, là hướng nào.


“Hướng về đại lâu.


Tất cả ống pháo trên phi thuyền đều hướng về đại lâu.

“Chờ đã.

” Có người lo lắng thét lên, là giọng Đại Nhĩ: “Chỉ có thể dùng đạn pháo loại nhỏ công kích.


Nộ Chuy đoạt loa lại, vẻ mặt bi phẫn, kích động quát: “Tại sao chỉ có thể dùng đạn pháo loại nhỏ công kích hắn, Đại Nhĩ, ngươi biết không, hắn giết Tá Tát, hắn giết Tá Tát!”
Trong loa nhất thời yên tĩnh, ngay cả người chung quanh cũng im lặng, các phân đội trưởng nghe được tin này, mở to mắt khiếp sợ.

“Sao có thể, vừa nãy hắn còn tốt mà.

” Chi Sá đang trong phòng chỉ huy khàn giọng nỉ non.

Đại Nhĩ hít một hơi, nghẹn ngào giải thích: “Nơi này tất cả đều là mỏ năng lượng, nếu dùng pháo năng lượng cao cấp công kích, rất có khả năng làm cho cả tinh cầu nổ mạnh, thân tàu căn bản không thể chống lại này cổ lực trùng kích cường đại, chúng ta cũng sẽ chôn cùng Mai Truyền Kỳ, giết một người bồi tất cả huynh đệ, không đáng.



Kiều Lạc bình tĩnh lại: “Nghe Đại Nhĩ, sử dụng đạn pháo loại nhỏ công kích, còn nữa, toàn bộ đạn pháo trong căn cứ đều nhắm ngay Mai Truyền Kỳ.


Lúc này, Mai Truyền Kỳ đã lẻn đến phía sau đại lâu, lợi dụng đại lâu che giấu bóng hình, tiếp tục liều mạng chạy như điên.

Tá Tát bị giết, Kiều Lạc sẽ không bỏ qua cho cậu.

Đột nhiên, trên đỉnh đại lâu liên tục vang lên ‘Ầm ầm ầm ầm ầm’.

Cả tòa nhà tám mươi tầng bị nổ thành từng mảnh, từng khối từng khối đá cùng mảnh kiếng từ trên cao nhanh chóng rơi xuống.

Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu nhìn lại, mắt trợn to, ngoại trừ một đống từng đá đổ xuống, còn có một phần đại lâu rớt xuống.

Cậu tăng nhanh tốc độ, ngoại trừ né tránh những thứ đang rơi xuống, lại còn tránh đi đạn pháo đang phóng tới, bên tai tất cả đều là âm thanh oanh tạc.

May mà cơ giáp có công năng cách âm, chứ nếu không cậu đã bị thủng màng nhĩ rồi.

——
Các nô lệ nghe âm thanh nổ cách bọn họ ngày càng xa, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Ô Lãng nghe tiếng oanh tạc vẫn đang tiếp tục, thế nhưng không phải đánh vào khoáng động, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn hắn hình như không phải tấn công vào đây.


Vừa nãy đạn pháo cơ hồ đều bắn vào khoáng động trung ương, may là bọn họ đã sớm rời đi nơi đó, không thì chắc chắn đã bị chôn sống hoặc là nổ chết.

“Hẳn là có thứ gì dẫn dắt lực chú ý của bọn hắn.

” Phong Tĩnh Đằng nhàn nhạt nói.

Thượng Quan công tử hỏi: “Có phải là quân đội chạy đến không.


Lỗ Nghị đề nghị: “Chúng ta ra ngoài nhìn xem.


Năm người dùng cơ giáp cẩn thận ra ngoài khoáng động, nhìn thấy tất cả đạn pháo đều công kích vào cùng một nơi, vì lửa quá lớn, bọn họ căn bản không thể thấy rõ mục tiêu công kích là gì.

“Bọn hắn đang tấn công gì thế?” Ô Lãng nghi hoặc.

“Mọi người mau nhìn kìa, hình như là quân đội tinh cầu chạy đến.

” Binh linh ngồi trong cơ giáp hưng phấn chỉ bảy tinh quang nối liền trên bầu trời.

Phong Tĩnh Đằng ngẩng đầu nhìn lại, đúng là quân đội đến.

Lỗ Nghị quay người nói với những nô lệ bên trong: “Người của quân đội đến, mọi người kiên trì một hồi nữa.


Nhiều người vui mừng, tất cả mọi người đi xuống xe quặng.

Phong Tĩnh Đằng nghiêm khắc nói: “Đều lui về, chờ quân đội phái người tới đón thì mới được đi.


Mọi người không dám không nghe Phong Tĩnh Đằng nói, nếu không phải anh nói, bọn họ đã sớm đã chết.

——
Quân đội bảy tinh cầu trong phòng chỉ huy trên phi thuyền, mọi người thấy nơi nào đó của Ras tinh cầu đang bốc lên một ngọn lửa lớn, lập tức phóng to màn hình, trong hình lửa đạn liên miên
Quan chỉ huy tối cao cả bảy tinh cầu lập tức liên tuyến* thảo luận.

(*) kiểu kiểu như onl mở họp trực tuyến á
“Có phải bọn người này đang đánh nhau với lính của chúng ta không?”
“Hình như không phải, tất cả thương pháo đều công kích cùng một nơi, chẳng lẽ đám người kia phát hiện người của chúng ta đều trốn ở đó, cho nên toàn lực công kích họ?”
“Mấy người mau nhìn kìa, trong làn pháo đó thật giống như có thứ gì đang cố gắng chạy trốn, phó quan, nhanh nhanh phóng lớn mang hình.


Các sĩ quan cao cấp liền thấy một cơ giáp bên trong lửa đạn điên cuồng chạy trốn, nhanh nhẹn tránh thoát pháo kích, một tay tinh chuẩn đánh bay đạn pháo bay tới, tay kia nã pháo công kích đánh rớt vài pháo khẩu trong căn cứ.

Đám sĩ quan cao cấp đều vì người trong cơ giáp mà đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải tình huống đặc thù, bọn họ thật muốn đứng lên vỗ tay cúi chào người này.

Felke thiếu tướng hạ lệnh: “Bên trong cơ giáp nhất định là người của phe ta, phó quan, phái chiến sĩ cơ giáp cùng tiểu phi tàu cùng chiến cơ đi cứu người.


“Dạ.


Thiếu tướng chỉ huy những người khác, dùng phi thuyền trợ giúp cơ giáp nào đó đánh nát toàn bộ pháo khẩu của căn cứ, công kích đội phi thuyền.

Những sĩ quan cao cấp của tinh cầu khác cũng nhanh chóng phái người trợ giúp.

Đúng lúc này, cơ giáp trong màn hình bị pháo lực trùng kích đánh bay đến một bên khác, bất quá người bên trong cơ giáp nhanh chóng bò dậy, nhưng mà lớp phòng hộ của cơ giáp đã bị đâm nát,
Vì sợ những mảnh vụ sẽ ngăn cản người bên trong thao tác, phịch một tiếng, người bên trong nổ súng bắn nát pha lê, lộ ra người bên trong.

Nhóm sĩ quan cao cấp yên lặng một hồi, người này là ai nha?
Ngay sau đó, có người vỗ bàn: “Chu choa mạ ơi! Thế mà là Mai Truyền Kỳ!”
Các sĩ quan cùng binh sĩ trong phi thuyền của Diroya tinh cầu đều sợ ngây người!
 
 
     
------oOo------
     
Chương 263
Nguồn: EbookTruyen.

VN



Chương trước Chương tiếp
Loading...