Truyện Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm của tác giả Cổ Mặc Mặc.
Cha mẹ Hạ Trường Sinh lấy tên này cho hắn là do cảm thấy đứa bé yếu ớt này có lẽ sẽ không sống nổi đến lúc trưởng thành.
Hạ Trường Sinh cũng có suy nghĩ như vậy.
Mãi đến khi…
Hạ
Trường Sinh không chỉ kéo đến lúc trưởng thành mà còn kéo đến lúc cha
mẹ hắn qua đời, dùng thể chất yếu ớt chạm vào là ngã biến thành người
mẫu mực trong tu chân giới, kéo đến lúc mấy trăm môn phái đều đóng cửa,
lại còn khỏe như voi.
Hạ Trường Sinh: Ta đúng là quá trâu bò.
Xuất
hiện nhân tài cỡ này, Phục Hy viện, nơi tụ tập nhân tài không đứng đắn
của toàn tu chân giới lập tức rèn sắt khi còn nóng, thả ngay quảng cáo
chiêu sinh:
Muốn trường sinh bất lão hả? Muốn thanh xuân xinh đẹp
hả? Muốn mấy chục năm đã đạt được tu hành vô thượng không? Nhanh chân
đến gia nhập với bọn ta đi! Tính cách hơi quái dị? Không sao cả, chỗ bọn
ta đây chẳng có ai là bình thường cả, không cần sợ.
Khi sư huynh đệ dốc sức làm quảng cáo, linh vật Hạ Trường Sinh ngồi bên cạnh chải đầu, chỉnh lại y phục, mỹ mãn bày tạo hình.
Dưới tình huống ép mua ép bán, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Lâm Kiến bị bắt gia nhập môn phái.
Hạ Trường Sinh đánh giá thằng bé vừa gầy yếu vừa khó nhìn này, tương đối vừa ý.
Hạ Trường Sinh: Vừa khéo ta cần một tên sai vặt.
Lâm Kiến: Sư huynh, đi chết đi (cười).
Sau
khi Lâm Kiến nhập môn thì phát hiện một việc, mỗi ngày đại sư huynh của
bọn họ ngoại trừ trang điểm chải chuốt thì hình như chẳng làm gì hết.
Sau
khi Lâm Kiến nhập môn còn phát hiện thêm một việc, ngoại hiệu của đại
sư huynh nhà y có: đại sư huynh ẻo lả, đại sư huynh mỹ nhân, đại sư
huynh nổi danh, đại sư huynh nóng bỏng, đại sư huynh sớm muộn gì cũng
giày vò ngươi đến chết.
Sau khi Lâm Kiến nhập môn lại phát hiện
thêm một việc, kỹ năng tất sát của đại sư huynh là miệng. Nhưng không
phải là dùng miệng để thuyết phục ngươi mà là dùng miệng để nói ngươi
đến chết.
Người đời đều cầu trường sinh mà không biết ta đã chán ngấy trường sinh từ lâu.
Vui lòng đăng nhập để hiển thị danh
sách chương
truyện.