Tự Chui Đầu Vào Lưới
Chương 32: Cô giáo
Có lẽ vì đây là nụ hôn đầu tiên sau khi hai người mở lòng với nhau nên có hơi xúc động quá mức. Với mấy chuyện như hôn, La Nhất Mộ không thông thạo lắm, vậy nên hàm răng đã vô ý đập vào môi dưới của Giản Linh.
Cảm giác nhoi nhói lập tức làm Giản Linh nhăn mặt, khẽ kêu một tiếng, ở trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.
Đầu lưỡi của La Nhất Mộ cũng nếm chút mùi máu tanh, cô kinh hãi, thầm trách bản thân không cẩn thận, giơ tay lần mò công tắc mấy lần rồi mở đèn trần lên, ánh sáng lập tức chiếu rọi cả căn phòng.
"Hé miệng để tôi xem thử." La Nhất Mộ nói.
Giản Linh che miệng lắc đầu, nói chuyện như người nói ngọng, "Ông ao (không sao)."
"Để tôi xem!"
La Nhất Mộ không nói lời nào nắm cằm Giản Linh, kiểm tra liệu vết thương trong miệng nàng có sâu hay không.
Rách da một chút, chỉ là vết thương đầy máu, đỏ thẫm, nhìn thật đáng sợ.
Trái tim La Nhất Mộ thoáng run lên, còn đau hơn cả Giản Linh.
Sự đau lòng trong đáy mắt cô quá rõ ràng, đến mức Giản Linh cũng nhìn ra, như để chứng minh mình thật sự không sao, đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cái của La Nhất Mộ, còn chớp mắt với cô.
"Nghịch ngợm." La Nhất Mộ sừng sộ trách cứ, dáng vẻ hơi nghiêm khắc cứ như cô đang lên lớp.
"Em thật sự không sao mà." Giản Linh không hề hấn gì ở trên giường vắt tréo hai chân, mũi chân còn không an phận mà lắc lư, làm ra vẻ mặt ranh mãnh vô lại. La Nhất Mộ nhìn, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Giản Linh đã hiểu đại khái tính cách của cô, thấy cô không thể làm gì, nàng chép miệng một cái, cười như chú mèo con trộm cá, khuỷu tay chống nửa người trên, tựa vào gáy La Nhất Mộ như không có xương, sượt sượt xương quai xanh mảnh mai của cô, môi đỏ khẽ hôn chiếc cằm nhọn kia, "Chỉ là hôn môi thôi mà chị cũng cắn em, xem ra là bình thường luyện tập không đủ hửm, có muốn em dạy chị không? Chị gọi em một tiếng "cô giáo", em bảo đảm dạy tới đâu là hiểu tới đó, thế nào?"
Nàng cắn dái tai La Nhất Mộ, cười xấu xa, "Ha ha, em cũng muốn nếm thử cảm giác làm giáo viên."
La Nhất Mộ xách cổ áo sau cổ nàng gỡ nàng ra khỏi người mình, một lần nữa nhét vào trong chăn, "Vết thương của em vẫn chưa lành."
"Bác sĩ đã nói không quá đáng lo rồi mà." Giản Linh mới vừa nằm xuống lại chủ động ôm cổ cô, "Mộ Mộ, hay là tụi mình tới luôn đi?"
La Nhất Mộ dường như sửng sốt vài giây.
Tiếp theo là sự im lặng kỳ lạ lâu dài.
Giản Linh cho rằng La Nhất Mộ không muốn.
Hai hàm răng của La Nhất Mộ bất chợt va chạm, suýt chút cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
"Tôi... Tôi..." Cô nói một chữ "tôi" đến mấy lần, nhịp tim chưa bao giờ nhanh đến vậy, gần như đánh vỡ lồng ngực mà lao ra, cuối cùng nuốt thật mạnh, mặt lúng túng đỏ lên, ánh mắt cũng không biết bay đi đâu.
"Tôi không biết..." Qua rất lâu, La Nhất Mộ mới ấp a ấp úng cụt hứng nói.
Cô nói xong câu này, tai đỏ cả lên, rất muốn tìm một cái lỗ để chui ngay bây giờ, không dám đối mặt Giản Linh.
"..." Nhận lại là sự lặng im kỳ lạ mà lúng túng lâu dài.
Đột nhiên.
"Phốc ha ha ha ha ha..." Giản Linh bùng nổ tiếng cười sặc sụa, "Mộ... Mộ Mộ..." Nàng ôm bụng, tựa vào người La Nhất Mộ cười thở không ra hơi, "Mộ Mộ... Ha ha ha... Chị thật sự... thật sự quá đáng yêu... Ha ha ha ha ha... Ôi... Ôi..." Giản Linh cười đến đau bụng, nằm trong lòng La Nhất Mộ vừa lăn lộn vừa cười mà kêu oai oái, tới mức chảy nước mắt, "Mộ Mộ... Ha ha ha... Em không ổn rồi... Ha ha ha..."
Theo Giản Linh, chuyện như vậy vốn là không thầy cũng hiểu, nào có người lên giường mới nói không biết? Lúc chưa gặp mình chẳng lẽ Mộ Mộ là cô tiên ba mươi mấy năm không dính khói bụi trần gian sao? Nhìn dáng vẻ lúng túng đến đỏ mặt của cô, quả thực đáng yêu chết mất.
"Không cho cười!" La Nhất Mộ thẹn quá hoá giận, dễ dàng chộp lấy cổ tay Giản Linh đặt nàng lên gối, lấy tay che cái miệng cười đến không đóng lại được của nàng.
Tiếng cười bị nén trong lòng bàn tay La Nhất Mộ nhưng nụ cười trên mặt Giản Linh chưa tắt, hai gò má trắng nõn nổi lên màu đỏ thắm, đuôi mắt càng đẹp đẽ như nhuộm yên chi *, một đôi mắt sóng nước dập dờn. La Nhất Mộ nhìn mà tâm can run rẩy, không kìm lòng được mà cúi đầu, hôn lên mắt nàng.
*yên chi: loại cỏ bông đỏ tím được dùng chế phấn trang điểm
Giản Linh khẽ nhắm mắt lại.
Khi nàng nhắm mắt thì thật sự thật biết điều, khóe miệng vẽ ra nụ cười nghịch ngợm, nụ cười đi vào lòng La Nhất Mộ.
"Mộ Mộ."
"Hửm?"
"Em rất thích chị hôn em."
Một dòng nước ấm tràn vào ngực La Nhất Mộ, ấm đến mức cô không nói nên lời.
Giản Linh nháy mắt với cô mấy cái, liếm lòng bàn tay của cô.
Lòng bàn tay liên kết với trái tim, nguyên cả cánh tay, cùng với nửa người cũng đã tê rần.
Giản Linh kéo tay La Nhất Mộ xuống đặt lên mặt mình, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay của cô, gò má sượt sượt lòng bàn tay cô, trong mắt sóng nước dập dờn, "Ai bảo giáo sư La nhà ta ngây thơ như thế, thiếu một cô giáo dạy." Nàng kéo La Nhất Mộ xuống, nhẹ hôn khóe miệng cô miệng cái, giọng nói chất chứa sự dịu dàng vô hạn, "Không bằng chuyện này em cũng dạy chị, được không chị giáo sư?"
"Chỉ là khi chị đi dạy, người khác gọi chị là cô La, vậy em dạy thì có phải nên gọi em là cô Giản không?"
La Nhất Mộ cười, "Trò gian của em còn rất nhiều."
"Vậy chị có thích không?"
"Thích." La Nhất Mộ tự nhiên mà thừa nhận.
Giản Linh kích động lên, lập tức muốn vực dậy đè La Nhất Mộ bắt đầu dạy thực hành, ai ngờ La Nhất Mộ lại đè chặt chăn của nàng, cười nói: "Đáng tiếc hôm nay cô Giản bị bệnh, chỉ đành hoãn lại kế hoạch dạy học."
Cô đắp chăn cho Giản Linh xong thì đàng hoàng ngủ.
Mây đen gió lớn, trời tối người yên, chính là thời điểm kiều diễm tốt đẹp vô hạn, nhưng vì giáo sư La của chúng ta chưa rành nhân sự, chỉ có thể kề sát bên nhau đơn thuần ngủ, thật là uổng phí. Giản Linh sau này nhớ lại vẫn còn thổn thức vô cùng.
Sáng hôm sau lúc rời giường ăn sáng, đối mặt với ánh mắt đánh giá ám muội của Quan Tự và ông nội Quan, Quan Tự còn chớp mắt hỏi Giản Linh tối qua có ngủ ngon không, Giản Linh vừa cười ngượng nói vẫn được, vừa ngậm đắng nuốt cay trong bụng, rõ ràng chả làm gì cả nhưng lại bị người ta nhìn như là đã làm gì, còn có chuyện nào oan ức hơn chuyện này không?
Sau khi ăn sáng ở nhà ông Quan, La Nhất Mộ đưa Giản Linh ra về, mang nàng về tiệm, sau đó La Nhất Mộ cũng đến đại học Tân Lĩnh đi dạy.
Giản Linh ở nhà một mình buồn chán cực kỳ. Nghe bác sĩ nói đã có thể di chuyển nhẹ nhàng để hồi phục, nàng dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ, chân sau đứng dậy khỏi xe lăn cẩn thận đặt chân phải đã tháo băng lên mặt đất, nhẹ nhàng dùng lực, khập khiễng qua lại hai vòng trong phòng khách. Mắt cá chân đã có thể dùng lực, chỉ là không thể đặt trọng lực cả người lên chân phải như lúc người bình thường bước đi, đi lại thì mắt cá chân chân phải vẫn còn cảm giác nhoi nhói, thế nhưng đã đỡ hơn nhiều so với trước kia hơi động đậy đã kêu đau oai oái.
Nhưng vết thương ở chân giờ đã không còn là trọng điểm, Giản Linh không thể chờ đợi được nữa mà mong tay phải mau chóng tốt lên.
Sau đó như này như kia với Mộ Mộ... Ha ha ha...
Ban ngày, cũng may mà nhà nàng trừ nàng ra không có người khác, không ai phát hiện nàng đang cười một cách rất gian xảo.
...
Từ khi tháo băng, thương tích ở chân Giản Linh tốt hơn mỗi ngày, ngày thứ nhất bước đi thì còn có cảm giác nhoi nhói, qua vài ngày đã có thể tự mình đi vài vòng trong phòng khách, mấy ngày nữa, tuy rằng tư thế đi còn hơi kỳ lạ nhưng đã có thể hoàn toàn bỏ xe lăn tự bước đi, lên xuống lầu hoàn toàn không thành vấn đề.
Nàng ở trong phòng khó chịu gần một tháng, sau khi chân lành chuyện đầu tiên nàng làm chính là xuống lầu xem xét quán Internet của mình. Đi loanh quanh khắp nơi, tâm tình tốt vô cùng, thấy ai cũng chào hỏi. Trong khoảng thời gian nàng bệnh, quản lý quán net Tiểu Lưu có công chăm nom quán, Giản Linh vung tay, thưởng cho cậu ta rất nhiều, còn vô cùng hào phòng, làm cho Tiểu Lưu vui đến mức luôn mồm nói cảm ơn. Đương nhiên, người thấy thì có phần, những nhân viên làm việc khác ít nhiều gì cũng đều có khoảng tiền thưởng kha khá, mọi người đều rất hào hứng.
"Chị Linh, lành thương là chuyện đại hỉ, phát tiền thưởng là một chuyện, dù gì cũng phải ăn mừng một chầu đúng không ạ? Hôm nào tìm chỗ tốt rồi chúng ta đi?" Có nhân viên đề nghị.
"Được thôi, chỗ bọn bây chọn, chị đây mời." Giản Linh mặt mày hồng hào đồng ý, lại dặn dò: "Nhưng chị cảnh cáo chúng bây, chuyện chân chị khỏi không được để lộ tiếng gió, nếu để Mộ Mộ biết, chúng bây coi chừng đó."
Mọi người đều biết "Mộ Mộ" trong miệng nàng là chỉ giáo sư La nghiêm túc thận trọng. Gần đây cô thường ra vào quán Internet, các nhân viên xưa nay lên mạng nghe được thành tích của giáo sư La từ học sinh, đối với cô đều hơi e ngại, nhưng thấy cô chăm sóc Giản Linh tỉ mỉ chu đáo dịu dàng thì lại hâm mộ cực kỳ, thậm chí trong quán net có mấy em gái nói thẳng, kiểu người trình độ học vấn cao, có nhan sắc lại nhẹ nhàng săn sóc tỉ mỉ chu đáo hoàn mỹ như giáo sư La, cho dù bọn họ là nữ cũng muốn gả cho cô!
Bản chất con người là gì? Mê gái.
Huống hồ với gương mặt nữ thần của giáo sư La, với vóc người với khí chất với tướng mạo đó, còn không phải nghiền ép những sao nữ trên TV sao?
"Chị Linh, chị tìm đâu ra người yêu hoàn hảo quá vậy? Em ghen tị lắm đó."
Giản Linh đắc ý ngẩng đầu lên, "Hâm mộ chứ?"
"Dạ!"
"Muốn chứ?"
"Dạ!"
Giản Linh: "Có cái rắm ấy."
"???"
Giản Linh vui rạo rực xoay người lên lầu.
Nhiều lời, trên đời chỉ có một Mộ Mộ, là độc nhất vô nhị, đã bị mình thu vào trong lòng. Những người khác muốn? Nằm mơ đi thôi.
...
Bởi vì Giản Linh thủ kín đáo chặt chẽ, tuyệt không cho phép ai tiết lộ tin tức mình đã có thể xuống giường bước đi cho La Nhất Mộ, vì vậy La Nhất Mộ vẫn theo thường lệ mỗi ngày đến nấu cơm tối cho nàng, không hề phát hiện Giản Linh như thế. Chỉ là có ngày sau khi cơm nước xong, cô thật ra lo lắng vô cùng, hơi oán giận nói có phải bác sĩ khám bệnh cho Giản Linh là lang băm không, bằng không bảo hai tuần lễ là lành, kết quả qua hai tuần rồi mà Giản Linh vẫn chưa thể xuống giường bước đi? Còn hỏi Giản Linh có cần đổi bệnh viện khám không, làm nàng sợ đến mức đánh rơi chiếc đũa trên mặt đất, vội vàng lắc đầu đáp không cần không cần, còn bảo mình đã có thể đi vài bước, nói xong thật sự đứng lên đi vài bước cho La Nhất Mộ nhìn, chỉ là trong lúc đó vẫn nhíu chặt mày như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn. La Nhất Mộ sợ chân nàng bị thương thêm nữa, vội vàng bảo nàng ngồi xuống.
Giản Linh thở phào một hơi, cuối cùng cũng coi như qua mắt thành công.
"Xem ra xương đúng là bắt đầu phát triển." La Nhất Mộ đăm chiêu gật gù.
Giản Linh âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết chiêu giả bệnh này còn có thể kéo dài bao lâu.
Những ngày này La Nhất Mộ rất bận, trong thành phố có một hoạt động giáo dục phổ cập pháp luật, La Nhất Mộ là một thành viên của ban tổ chức, sứt đầu mẻ trán chừng mấy ngày. Mặc dù như vậy, cô vẫn chạy đi nấu cơm cho Giản Linh mỗi ngày, có lúc quá bận, làm cơm tối xong lại không ngừng không nghỉ chạy về trường học, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Giản Linh thương cô, bảo cô bận quá thì đừng đến, mình nhờ nhân viên dưới lầu mua đồ ăn bên ngoài về cũng không thành vấn đề, mình không phải một đứa nhóc. Nhưng La Nhất Mộ đàng hoàng trịnh trọng nói không được, đồ ăn của nhà hàng bên ngoài vừa mất vệ sinh vừa không đủ dinh dưỡng, ăn lâu ngày cũng không hề có lợi với thân thể.
Bận bịu mấy ngày, mãi đến tận cuối tuần La Nhất Mộ cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô nghĩ khoảng thời gian này mình quá bận, chỉ làm mấy món nhanh gọn cho Giản Linh, phỏng chừng Giản Linh ăn chán rồi. Vậy nên thứ bảy cố ý dậy thật sớm, đi siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, còn cố ý mua một con cá sạo nhảy nhót tưng bừng chuẩn bị nấu canh cá cho Giản Linh uống.
Giản Linh vạ giường, lúc La Nhất Mộ tới nhà nàng chỉ mới tám giờ rưỡi, nàng còn đang ngủ. La Nhất Mộ có chìa khoá nhà nàng nên mở cửa đi vào luôn, rón rén bày nguyên liệu nấu ăn, sợ đánh thức Giản Linh. truyện đam mỹ
Tới chín giờ, Giản Linh tự tỉnh, không phải là bị đánh thức mà là bị xông tỉnh bởi hương vị bay ra từ phòng bếp, không biết La Nhất Mộ đang làm món ngon gì nữa, thơm quá. Giản Linh ở trong mơ đã chảy nước miếng, cái bụng ùng ục một hồi, lập tức nhảy xuống giường đi đến cửa phòng ló nửa cái đầu ra, quả nhiên nhìn thấy La Nhất Mộ mặc tạp dề đang rán cái gì đó trước bếp.
Tạp dề vải bông nhạt màu, eo được buộc bởi một cái dây chừng một thước, hơi chặt, phác hoạ ra vòng eo nhỏ của La Nhất Mộ, như không đủ một nắm. Tóc dài hơi xoăn dùng một cái đồ cột tóc tùy ý cột ở sau gáy, phân tán phủ hơn nửa vai, rất có cảm giác phong tình của một người vợ dịu dàng. Mới sáng sớm mà Giản Linh đã phải chịu sự kích thích thị giác mạnh mẽ như vậy, yết hầu cứng, ánh mắt cũng tối sầm, bắt đầu rục rà rục rịch suy nghĩ kế vặt. Nàng không mang giày rón ra rón rén đến sau lưng La Nhất Mộ, muốn tập kích bất ngờ hôn gáy của cô.
Kết quả là khi cách La Nhất Mộ không tới 50 cm, lỗ tai cô đột nhiên nhúc nhích, nồi cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất, nắm chặt nắm đấm xoay người hướng về phía mặt Giản Linh!
Chỉ một chút nữa là đập vào mũi Giản Linh, La Nhất Mộ thấy rõ gương mặt nàng, bỗng chốc hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ thu rồi nắm đấm đã vung ra nhưng Giản Linh vẫn bị sợ hết hồn, chân trái vướng chân phải, cơ thể ngả nghiêng sắp ngã chổng vó. La Nhất Mộ bỗng ngừng hơi thở, nhanh nhẹn giữ cổ tay trái của nàng, nắm eo nàng ôm vào lòng mình. Người Giản Linh va vào lồng ngực của cô, chỗ mềm mại kề sát, hơi đau, nhưng càng nhiều hơn là xúc cảm kỳ diệu khác thường.
Hai người mặt dán vào mặt ngực dán vào ngực, nồi chén muôi bồn rơi xuống đất. Giản Linh thấp hơn La Nhất Mộ nửa cái đầu, hơi thở của La Nhất Mộ phả vào gáy làm nàng theo phản xạ mà co rúm, càng nép vào trong ngực cô, chặn lại nơi mềm mại của cô, khiến hô hấp của La Nhất Mộ càng thêm ồ ồ.
"Có ngã không?" Giọng nói của La Nhất Mộ truyền từ đỉnh đầu, có hơi kìm nén khàn khàn, dịu dàng trêu chọc đi vào tai của Giản Linh, làm tai nàng đỏ lên.
"Không, không có..." Giản Linh cũng không biết mình đang hoảng cái gì, rõ ràng chuyện này là nàng bắt đầu, kết quả nhịp tim lại đập nhanh đến thế.
"Vậy thì tốt." La Nhất Mộ gật gù, lặng lẽ thả nàng ra, xúc cảm mềm mại trong tay thì làm thế nào cũng không thể tiêu tan, "Tại sao rời giường mà không nói tôi một tiếng, để tôi hâm nóng sữa bò."
"Em ngửi thấy mùi nên tỉnh." Giản Linh hít hít mũi, bước về phía cái nồi một bước, "Chị đang nấu gì vậy, thơm quá."
"Xương sườn." La Nhất Mộ thuận miệng đáp, bỗng nhiên không thể tin được mà nhìn về chân phải của Giản Linh, "A Linh, em..."
"A?" Giản Linh không có chú ý, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, ngẩn ra, "A, chân em lành rồi! Quá mừng luôn! Mộ Mộ chị nói có đúng không?" Con mắt của Giản Linh đảo một vòng, làm ra dáng vẻ bất ngờ vô cùng, nhưng mà La Nhất Mộ sớm đã nhìn thấu kỹ xảo của nàng, sắc mặt lập tức âm trầm.
"Em khoẻ từ sớm rồi." La Nhất Mộ lạnh giọng nói, ngữ khí khẳng định chắc nịch.
Giản Linh cười cười, "Mộ Mộ chị nghe em giải thích..."
"Lành từ khi nào?"
"Mộ Mộ..."
"Nói!"
"Một tuần trước." Giản Linh cúi đầu, chột dạ không dám nhìn La Nhất Mộ.
"Một tuần..." La Nhất Mộ cười lạnh, "Tôi vậy mà bị em lừa một tuần."
"Em... Em không phải cố ý..." Giản Linh cúi đầu, nhỏ giọng nghẹn ngào trong cổ họng, "Em sai rồi mà, chỉ cần chị đừng nóng giận không để ý em, phạt em làm cái gì cũng được..."
La Nhất Mộ cũng thấy mình tức giận, nhưng vừa thấy cảnh Giản Linh cúi đầu tủi thân nhận sai, trong phút chốc cơn giận bay đi hết, chỉ còn sự bất đắc dĩ ngập tràn, "Tại sao giả bệnh?"
"Em sợ sau khi em khỏi bệnh chị sẽ không đối xử tốt với em như vậy nữa." Giản Linh thành thật khai báo.
La Nhất Mộ tức đến cười, có lúc cô thật sự muốn mở cái đầu của Giản Linh ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, suốt ngày suy nghĩ linh ta linh tinh.
"Tôi đúng là không nên đối tốt với em như vậy." La Nhất Mộ cắn răng nói, "Để em từ sáng đến tối rảnh rỗi làm ra mấy trò đáng sợ như giả bệnh."
"Mộ Mộ... Em thật sự biết sai rồi..." Giản Linh bước lên sượt sượt La Nhất Mộ, ôm lấy eo cô chơi xấu, "Sau này em không dám nữa, chị tha thứ cho em lần này có được không? Một lần thôi, em hứa luôn..." Nàng vừa nói vừa chui vào lòng La Nhất Mộ, ngón tay không ngoan ngoãn tiến vào bên trong tạp dề đảo quanh bên hông của cô.
Không biết tại sao, La Nhất Mộ mặc tạp dề mang lại vẻ đẹp rất dịu dàng thông hiểu, khiêu khích Giản Linh đến miệng khô lưỡi khô, chỉ muốn đặt cô lên kệ bếp mà hôn.
Kết quả bị đặt lên kệ bếp mà hôn là chính Giản Linh.
La Nhất Mộ nghiến răng, mạnh mẽ siết lại cái tay trái hư hỏng của nàng, khoá nàng trong lồng ngực rồi đè lên tay nàng xoay người, đã biến thành tư thế vây Giản Linh ở giữa khuỷu tay và kệ bếp, cẩn thận bảo vệ vòng eo nàng, cúi người chặn môi nàng.
"Lớp học của cô Giản đã khai giảng." Giản Linh ngửa cổ về đằng sau, cười đứt quãng.
La Nhất Mộ mở mắt nhìn hàng mi xinh đẹp gần trong gang tấc của nàng, nhớ đến, lần trước nàng đã nói phải làm cô giáo của mình.
Hôn hôn cô giáo.
Sau hôm đó La Nhất Mộ ngẫm nghĩ về bản thân, hình như đúng là không biết hôn môi.
Cô hôn Giản Linh hoàn toàn dựa vào bản năng, tuy rằng La Nhất Mộ luôn cảm thấy rất tốt, nhưng Giản Linh thì cô không chắc.
Tỷ như lần trước, cô không cẩn thận tổn thương môi Giản Linh.
Vì lẽ đó La Nhất Mộ quyết định làm một học sinh xuất sắc khiêm tốn hiếu học, chú ý ghi nhớ tiết tấu của Giản Linh.
Đây là nụ hôn tốt đẹp nhất của các cô, tiết tấu phù hợp, tình cảm giao hòa, hôn tới mức hai người đều có hơi quên mất mình là ai.
"Chảo... chảo... khét..." Giữa nụ hôn tuyệt diệu này, Giản Linh nhắc nhở La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ bất mãn lại hôn cổ nàng một cái mới ôm nàng xuống kệ bếp, tiện tay tắt bếp, chỉ là xương sườn trong chảo sớm đã bị rán thành than đen.
Giản Linh nằm nhoài trên bả vai La Nhất Mộ như không có xương.
Thì ra cảm giác hôn có thể tốt như vậy, ngực dán vào ngực, dịu dàng, mềm mại, khiến người ta cảm động đến muốn khóc.
"Làm sao bây giờ, hình như em sắp rơi nước mắt." Giản Linh ủ rũ nói.
Vừa dứt lời, nước mắt rơi xuống.
La Nhất Mộ có hơi bất đắc dĩ, lòng bàn tay lau vệt nước mắt trên mặt nàng, hỏi nàng có phải là mình học không tới nơi tới chốn, lại làm cho nàng bị thương.
Giản Linh khóc lớn tiếng hơn nữa, chơi xấu như một đứa bé, "Cũng là do cảm giác quá tốt! Sau này em không có chị thì biết làm sao đây!"
Đuôi mày khoé mắt của La Nhất Mộ đều là ý cười ấm áp, "Vậy thì vĩnh viễn đừng rời xa tôi."
Cô chống eo Giản Linh, thân mật tựa sát vào nhau, hưởng thụ sự dịu dàng trong chốc lát. Hai người dựa vào nhau, các cô vừa mới biểu lộ tâm ý, là thời điểm tình mật ý nồng, hận không thể một ngày hai mươi lăm tiếng đều ở bên nhau, khó khăn lắm mới có được một buổi sáng yên tĩnh không người quấy rối, thế nên không ai muốn thả ra.
Cuối cùng vẫn là một hồi chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh nhẹ nhàng ngắn ngủi, là điện thoại của Giản Linh.
Giản Linh thoáng giật mình, "Em... Em đi nghe điện thoại." Đỏ mặt chạy đi.
Ánh mắt của La Nhất Mộ rơi vào đôi môi ướt át sưng lên của nàng, khoé môi nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Dù hôn mấy lần vẫn ngọt như thế.
Người gọi là mẹ nàng Hách Tâm Nghi, Giản Linh oán thầm gọi lúc nào không gọi, cứ phải gọi vào lúc này phá đám chuyện tốt của mình. Tuy nhiên nàng vẫn bắt máy, ánh mắt lạnh nhạt, "Chuyện gì?"
"A... A Linh à..." Hách Tâm Nghi ngập ngừng, "Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi không có gọi con, thật là nhớ con..."
Giản Linh cười lạnh, ngày đó nàng ở nhà họ La bị đánh như vậy, nếu không có La Nhất Mộ đúng lúc chạy tới, mấy tên làm vườn kia không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Mà chuyện đã qua lâu thế rồi, Hách Tâm Nghi chưa từng hỏi một tiếng, giờ lại gọi điện thoại nói nhớ nàng, thiên tài mới tin được.
"Có việc gì nói thẳng đi, không có gì thì tôi cúp máy." Giản Linh cau mày không nhịn được nói.
"Thì là... Gần đây mẹ hơi kẹt, con xem con có thể..."
Trái tim Giản Linh chìm xuống, "Bà lại đi đánh bài đúng không?"
"Không có, mẹ chỉ chơi hai ván thôi, không ngờ thua nhiều vậy."
"Tôi không có tiền." Giản Linh cười lạnh, "Gần đây không phải bà đang bám nhà giàu sao? Đi xin tên đàn ông của bà đi, tôi cho bà biết, một xu tôi cũng không cho bà." Nói xong cúp máy, mạnh tay vứt điện thoại vào trong chăn, đứng bên cửa sổ nhíu mày.
Người đàn bà này lúc nào cũng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn Giản Linh nhìn cha mình trả vô số món nợ cho mụ ta, suýt chút nữa phải trả bằng cả gia sản. Mỗi lần người đàn bà kia đều nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ gối trước mặt Giản Linh và cha nhận sai, xin bọn họ giúp mụ ta một lần cuối cùng, nhưng ngay khi nhận được tiền, quay đầu liền quên lời mình từng nói, ăn chơi chè chén khắp nơi, bài bạc tới khi chết, tới khi tàn mạt. Giản Linh đã sớm tuyệt vọng với mụ ta.
"Có chuyện gì vậy?" Không biết từ khi nào La Nhất Mộ đã đứng sau lưng nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng một cách tự nhiên.
"Không có sao." Cả người Giản Linh dựa vào lồng ngực La Nhất Mộ, lúc này mới cảm thấy trái tim như bị tảng đá lớn đè lên được thư giãn một ít, sâu sắc thở dài, "Chỉ là có hơi mệt mỏi."
"Có việc thì nói với tôi, đừng gắng gượng chống đỡ." La Nhất Mộ nhẹ hôn vành tai của nàng.
Hành động thân mật như vậy đã làm tiêu tan hết phiền muộn của Giản Linh, nàng cười yếu ớt, "Em biết rồi."
La Nhất Mộ cắn lỗ tai trắng trẻo mê người của nàng, màu mắt đen tối, cô nghĩ, mình đã không thể đợi được ngày Giản Linh tự mình dạy học, xem ra phải tìm mấy video giáo dục về nghiên cứu kỹ càng mới được.
Cảm giác nhoi nhói lập tức làm Giản Linh nhăn mặt, khẽ kêu một tiếng, ở trong bóng tối lại vô cùng rõ ràng.
Đầu lưỡi của La Nhất Mộ cũng nếm chút mùi máu tanh, cô kinh hãi, thầm trách bản thân không cẩn thận, giơ tay lần mò công tắc mấy lần rồi mở đèn trần lên, ánh sáng lập tức chiếu rọi cả căn phòng.
"Hé miệng để tôi xem thử." La Nhất Mộ nói.
Giản Linh che miệng lắc đầu, nói chuyện như người nói ngọng, "Ông ao (không sao)."
"Để tôi xem!"
La Nhất Mộ không nói lời nào nắm cằm Giản Linh, kiểm tra liệu vết thương trong miệng nàng có sâu hay không.
Rách da một chút, chỉ là vết thương đầy máu, đỏ thẫm, nhìn thật đáng sợ.
Trái tim La Nhất Mộ thoáng run lên, còn đau hơn cả Giản Linh.
Sự đau lòng trong đáy mắt cô quá rõ ràng, đến mức Giản Linh cũng nhìn ra, như để chứng minh mình thật sự không sao, đầu lưỡi liếm liếm ngón tay cái của La Nhất Mộ, còn chớp mắt với cô.
"Nghịch ngợm." La Nhất Mộ sừng sộ trách cứ, dáng vẻ hơi nghiêm khắc cứ như cô đang lên lớp.
"Em thật sự không sao mà." Giản Linh không hề hấn gì ở trên giường vắt tréo hai chân, mũi chân còn không an phận mà lắc lư, làm ra vẻ mặt ranh mãnh vô lại. La Nhất Mộ nhìn, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Giản Linh đã hiểu đại khái tính cách của cô, thấy cô không thể làm gì, nàng chép miệng một cái, cười như chú mèo con trộm cá, khuỷu tay chống nửa người trên, tựa vào gáy La Nhất Mộ như không có xương, sượt sượt xương quai xanh mảnh mai của cô, môi đỏ khẽ hôn chiếc cằm nhọn kia, "Chỉ là hôn môi thôi mà chị cũng cắn em, xem ra là bình thường luyện tập không đủ hửm, có muốn em dạy chị không? Chị gọi em một tiếng "cô giáo", em bảo đảm dạy tới đâu là hiểu tới đó, thế nào?"
Nàng cắn dái tai La Nhất Mộ, cười xấu xa, "Ha ha, em cũng muốn nếm thử cảm giác làm giáo viên."
La Nhất Mộ xách cổ áo sau cổ nàng gỡ nàng ra khỏi người mình, một lần nữa nhét vào trong chăn, "Vết thương của em vẫn chưa lành."
"Bác sĩ đã nói không quá đáng lo rồi mà." Giản Linh mới vừa nằm xuống lại chủ động ôm cổ cô, "Mộ Mộ, hay là tụi mình tới luôn đi?"
La Nhất Mộ dường như sửng sốt vài giây.
Tiếp theo là sự im lặng kỳ lạ lâu dài.
Giản Linh cho rằng La Nhất Mộ không muốn.
Hai hàm răng của La Nhất Mộ bất chợt va chạm, suýt chút cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
"Tôi... Tôi..." Cô nói một chữ "tôi" đến mấy lần, nhịp tim chưa bao giờ nhanh đến vậy, gần như đánh vỡ lồng ngực mà lao ra, cuối cùng nuốt thật mạnh, mặt lúng túng đỏ lên, ánh mắt cũng không biết bay đi đâu.
"Tôi không biết..." Qua rất lâu, La Nhất Mộ mới ấp a ấp úng cụt hứng nói.
Cô nói xong câu này, tai đỏ cả lên, rất muốn tìm một cái lỗ để chui ngay bây giờ, không dám đối mặt Giản Linh.
"..." Nhận lại là sự lặng im kỳ lạ mà lúng túng lâu dài.
Đột nhiên.
"Phốc ha ha ha ha ha..." Giản Linh bùng nổ tiếng cười sặc sụa, "Mộ... Mộ Mộ..." Nàng ôm bụng, tựa vào người La Nhất Mộ cười thở không ra hơi, "Mộ Mộ... Ha ha ha... Chị thật sự... thật sự quá đáng yêu... Ha ha ha ha ha... Ôi... Ôi..." Giản Linh cười đến đau bụng, nằm trong lòng La Nhất Mộ vừa lăn lộn vừa cười mà kêu oai oái, tới mức chảy nước mắt, "Mộ Mộ... Ha ha ha... Em không ổn rồi... Ha ha ha..."
Theo Giản Linh, chuyện như vậy vốn là không thầy cũng hiểu, nào có người lên giường mới nói không biết? Lúc chưa gặp mình chẳng lẽ Mộ Mộ là cô tiên ba mươi mấy năm không dính khói bụi trần gian sao? Nhìn dáng vẻ lúng túng đến đỏ mặt của cô, quả thực đáng yêu chết mất.
"Không cho cười!" La Nhất Mộ thẹn quá hoá giận, dễ dàng chộp lấy cổ tay Giản Linh đặt nàng lên gối, lấy tay che cái miệng cười đến không đóng lại được của nàng.
Tiếng cười bị nén trong lòng bàn tay La Nhất Mộ nhưng nụ cười trên mặt Giản Linh chưa tắt, hai gò má trắng nõn nổi lên màu đỏ thắm, đuôi mắt càng đẹp đẽ như nhuộm yên chi *, một đôi mắt sóng nước dập dờn. La Nhất Mộ nhìn mà tâm can run rẩy, không kìm lòng được mà cúi đầu, hôn lên mắt nàng.
*yên chi: loại cỏ bông đỏ tím được dùng chế phấn trang điểm
Giản Linh khẽ nhắm mắt lại.
Khi nàng nhắm mắt thì thật sự thật biết điều, khóe miệng vẽ ra nụ cười nghịch ngợm, nụ cười đi vào lòng La Nhất Mộ.
"Mộ Mộ."
"Hửm?"
"Em rất thích chị hôn em."
Một dòng nước ấm tràn vào ngực La Nhất Mộ, ấm đến mức cô không nói nên lời.
Giản Linh nháy mắt với cô mấy cái, liếm lòng bàn tay của cô.
Lòng bàn tay liên kết với trái tim, nguyên cả cánh tay, cùng với nửa người cũng đã tê rần.
Giản Linh kéo tay La Nhất Mộ xuống đặt lên mặt mình, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay của cô, gò má sượt sượt lòng bàn tay cô, trong mắt sóng nước dập dờn, "Ai bảo giáo sư La nhà ta ngây thơ như thế, thiếu một cô giáo dạy." Nàng kéo La Nhất Mộ xuống, nhẹ hôn khóe miệng cô miệng cái, giọng nói chất chứa sự dịu dàng vô hạn, "Không bằng chuyện này em cũng dạy chị, được không chị giáo sư?"
"Chỉ là khi chị đi dạy, người khác gọi chị là cô La, vậy em dạy thì có phải nên gọi em là cô Giản không?"
La Nhất Mộ cười, "Trò gian của em còn rất nhiều."
"Vậy chị có thích không?"
"Thích." La Nhất Mộ tự nhiên mà thừa nhận.
Giản Linh kích động lên, lập tức muốn vực dậy đè La Nhất Mộ bắt đầu dạy thực hành, ai ngờ La Nhất Mộ lại đè chặt chăn của nàng, cười nói: "Đáng tiếc hôm nay cô Giản bị bệnh, chỉ đành hoãn lại kế hoạch dạy học."
Cô đắp chăn cho Giản Linh xong thì đàng hoàng ngủ.
Mây đen gió lớn, trời tối người yên, chính là thời điểm kiều diễm tốt đẹp vô hạn, nhưng vì giáo sư La của chúng ta chưa rành nhân sự, chỉ có thể kề sát bên nhau đơn thuần ngủ, thật là uổng phí. Giản Linh sau này nhớ lại vẫn còn thổn thức vô cùng.
Sáng hôm sau lúc rời giường ăn sáng, đối mặt với ánh mắt đánh giá ám muội của Quan Tự và ông nội Quan, Quan Tự còn chớp mắt hỏi Giản Linh tối qua có ngủ ngon không, Giản Linh vừa cười ngượng nói vẫn được, vừa ngậm đắng nuốt cay trong bụng, rõ ràng chả làm gì cả nhưng lại bị người ta nhìn như là đã làm gì, còn có chuyện nào oan ức hơn chuyện này không?
Sau khi ăn sáng ở nhà ông Quan, La Nhất Mộ đưa Giản Linh ra về, mang nàng về tiệm, sau đó La Nhất Mộ cũng đến đại học Tân Lĩnh đi dạy.
Giản Linh ở nhà một mình buồn chán cực kỳ. Nghe bác sĩ nói đã có thể di chuyển nhẹ nhàng để hồi phục, nàng dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ, chân sau đứng dậy khỏi xe lăn cẩn thận đặt chân phải đã tháo băng lên mặt đất, nhẹ nhàng dùng lực, khập khiễng qua lại hai vòng trong phòng khách. Mắt cá chân đã có thể dùng lực, chỉ là không thể đặt trọng lực cả người lên chân phải như lúc người bình thường bước đi, đi lại thì mắt cá chân chân phải vẫn còn cảm giác nhoi nhói, thế nhưng đã đỡ hơn nhiều so với trước kia hơi động đậy đã kêu đau oai oái.
Nhưng vết thương ở chân giờ đã không còn là trọng điểm, Giản Linh không thể chờ đợi được nữa mà mong tay phải mau chóng tốt lên.
Sau đó như này như kia với Mộ Mộ... Ha ha ha...
Ban ngày, cũng may mà nhà nàng trừ nàng ra không có người khác, không ai phát hiện nàng đang cười một cách rất gian xảo.
...
Từ khi tháo băng, thương tích ở chân Giản Linh tốt hơn mỗi ngày, ngày thứ nhất bước đi thì còn có cảm giác nhoi nhói, qua vài ngày đã có thể tự mình đi vài vòng trong phòng khách, mấy ngày nữa, tuy rằng tư thế đi còn hơi kỳ lạ nhưng đã có thể hoàn toàn bỏ xe lăn tự bước đi, lên xuống lầu hoàn toàn không thành vấn đề.
Nàng ở trong phòng khó chịu gần một tháng, sau khi chân lành chuyện đầu tiên nàng làm chính là xuống lầu xem xét quán Internet của mình. Đi loanh quanh khắp nơi, tâm tình tốt vô cùng, thấy ai cũng chào hỏi. Trong khoảng thời gian nàng bệnh, quản lý quán net Tiểu Lưu có công chăm nom quán, Giản Linh vung tay, thưởng cho cậu ta rất nhiều, còn vô cùng hào phòng, làm cho Tiểu Lưu vui đến mức luôn mồm nói cảm ơn. Đương nhiên, người thấy thì có phần, những nhân viên làm việc khác ít nhiều gì cũng đều có khoảng tiền thưởng kha khá, mọi người đều rất hào hứng.
"Chị Linh, lành thương là chuyện đại hỉ, phát tiền thưởng là một chuyện, dù gì cũng phải ăn mừng một chầu đúng không ạ? Hôm nào tìm chỗ tốt rồi chúng ta đi?" Có nhân viên đề nghị.
"Được thôi, chỗ bọn bây chọn, chị đây mời." Giản Linh mặt mày hồng hào đồng ý, lại dặn dò: "Nhưng chị cảnh cáo chúng bây, chuyện chân chị khỏi không được để lộ tiếng gió, nếu để Mộ Mộ biết, chúng bây coi chừng đó."
Mọi người đều biết "Mộ Mộ" trong miệng nàng là chỉ giáo sư La nghiêm túc thận trọng. Gần đây cô thường ra vào quán Internet, các nhân viên xưa nay lên mạng nghe được thành tích của giáo sư La từ học sinh, đối với cô đều hơi e ngại, nhưng thấy cô chăm sóc Giản Linh tỉ mỉ chu đáo dịu dàng thì lại hâm mộ cực kỳ, thậm chí trong quán net có mấy em gái nói thẳng, kiểu người trình độ học vấn cao, có nhan sắc lại nhẹ nhàng săn sóc tỉ mỉ chu đáo hoàn mỹ như giáo sư La, cho dù bọn họ là nữ cũng muốn gả cho cô!
Bản chất con người là gì? Mê gái.
Huống hồ với gương mặt nữ thần của giáo sư La, với vóc người với khí chất với tướng mạo đó, còn không phải nghiền ép những sao nữ trên TV sao?
"Chị Linh, chị tìm đâu ra người yêu hoàn hảo quá vậy? Em ghen tị lắm đó."
Giản Linh đắc ý ngẩng đầu lên, "Hâm mộ chứ?"
"Dạ!"
"Muốn chứ?"
"Dạ!"
Giản Linh: "Có cái rắm ấy."
"???"
Giản Linh vui rạo rực xoay người lên lầu.
Nhiều lời, trên đời chỉ có một Mộ Mộ, là độc nhất vô nhị, đã bị mình thu vào trong lòng. Những người khác muốn? Nằm mơ đi thôi.
...
Bởi vì Giản Linh thủ kín đáo chặt chẽ, tuyệt không cho phép ai tiết lộ tin tức mình đã có thể xuống giường bước đi cho La Nhất Mộ, vì vậy La Nhất Mộ vẫn theo thường lệ mỗi ngày đến nấu cơm tối cho nàng, không hề phát hiện Giản Linh như thế. Chỉ là có ngày sau khi cơm nước xong, cô thật ra lo lắng vô cùng, hơi oán giận nói có phải bác sĩ khám bệnh cho Giản Linh là lang băm không, bằng không bảo hai tuần lễ là lành, kết quả qua hai tuần rồi mà Giản Linh vẫn chưa thể xuống giường bước đi? Còn hỏi Giản Linh có cần đổi bệnh viện khám không, làm nàng sợ đến mức đánh rơi chiếc đũa trên mặt đất, vội vàng lắc đầu đáp không cần không cần, còn bảo mình đã có thể đi vài bước, nói xong thật sự đứng lên đi vài bước cho La Nhất Mộ nhìn, chỉ là trong lúc đó vẫn nhíu chặt mày như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn. La Nhất Mộ sợ chân nàng bị thương thêm nữa, vội vàng bảo nàng ngồi xuống.
Giản Linh thở phào một hơi, cuối cùng cũng coi như qua mắt thành công.
"Xem ra xương đúng là bắt đầu phát triển." La Nhất Mộ đăm chiêu gật gù.
Giản Linh âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, không biết chiêu giả bệnh này còn có thể kéo dài bao lâu.
Những ngày này La Nhất Mộ rất bận, trong thành phố có một hoạt động giáo dục phổ cập pháp luật, La Nhất Mộ là một thành viên của ban tổ chức, sứt đầu mẻ trán chừng mấy ngày. Mặc dù như vậy, cô vẫn chạy đi nấu cơm cho Giản Linh mỗi ngày, có lúc quá bận, làm cơm tối xong lại không ngừng không nghỉ chạy về trường học, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Giản Linh thương cô, bảo cô bận quá thì đừng đến, mình nhờ nhân viên dưới lầu mua đồ ăn bên ngoài về cũng không thành vấn đề, mình không phải một đứa nhóc. Nhưng La Nhất Mộ đàng hoàng trịnh trọng nói không được, đồ ăn của nhà hàng bên ngoài vừa mất vệ sinh vừa không đủ dinh dưỡng, ăn lâu ngày cũng không hề có lợi với thân thể.
Bận bịu mấy ngày, mãi đến tận cuối tuần La Nhất Mộ cuối cùng cũng được rảnh rỗi, cô nghĩ khoảng thời gian này mình quá bận, chỉ làm mấy món nhanh gọn cho Giản Linh, phỏng chừng Giản Linh ăn chán rồi. Vậy nên thứ bảy cố ý dậy thật sớm, đi siêu thị mua không ít nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, còn cố ý mua một con cá sạo nhảy nhót tưng bừng chuẩn bị nấu canh cá cho Giản Linh uống.
Giản Linh vạ giường, lúc La Nhất Mộ tới nhà nàng chỉ mới tám giờ rưỡi, nàng còn đang ngủ. La Nhất Mộ có chìa khoá nhà nàng nên mở cửa đi vào luôn, rón rén bày nguyên liệu nấu ăn, sợ đánh thức Giản Linh. truyện đam mỹ
Tới chín giờ, Giản Linh tự tỉnh, không phải là bị đánh thức mà là bị xông tỉnh bởi hương vị bay ra từ phòng bếp, không biết La Nhất Mộ đang làm món ngon gì nữa, thơm quá. Giản Linh ở trong mơ đã chảy nước miếng, cái bụng ùng ục một hồi, lập tức nhảy xuống giường đi đến cửa phòng ló nửa cái đầu ra, quả nhiên nhìn thấy La Nhất Mộ mặc tạp dề đang rán cái gì đó trước bếp.
Tạp dề vải bông nhạt màu, eo được buộc bởi một cái dây chừng một thước, hơi chặt, phác hoạ ra vòng eo nhỏ của La Nhất Mộ, như không đủ một nắm. Tóc dài hơi xoăn dùng một cái đồ cột tóc tùy ý cột ở sau gáy, phân tán phủ hơn nửa vai, rất có cảm giác phong tình của một người vợ dịu dàng. Mới sáng sớm mà Giản Linh đã phải chịu sự kích thích thị giác mạnh mẽ như vậy, yết hầu cứng, ánh mắt cũng tối sầm, bắt đầu rục rà rục rịch suy nghĩ kế vặt. Nàng không mang giày rón ra rón rén đến sau lưng La Nhất Mộ, muốn tập kích bất ngờ hôn gáy của cô.
Kết quả là khi cách La Nhất Mộ không tới 50 cm, lỗ tai cô đột nhiên nhúc nhích, nồi cầm trên tay loảng xoảng rơi xuống mặt đất, nắm chặt nắm đấm xoay người hướng về phía mặt Giản Linh!
Chỉ một chút nữa là đập vào mũi Giản Linh, La Nhất Mộ thấy rõ gương mặt nàng, bỗng chốc hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ thu rồi nắm đấm đã vung ra nhưng Giản Linh vẫn bị sợ hết hồn, chân trái vướng chân phải, cơ thể ngả nghiêng sắp ngã chổng vó. La Nhất Mộ bỗng ngừng hơi thở, nhanh nhẹn giữ cổ tay trái của nàng, nắm eo nàng ôm vào lòng mình. Người Giản Linh va vào lồng ngực của cô, chỗ mềm mại kề sát, hơi đau, nhưng càng nhiều hơn là xúc cảm kỳ diệu khác thường.
Hai người mặt dán vào mặt ngực dán vào ngực, nồi chén muôi bồn rơi xuống đất. Giản Linh thấp hơn La Nhất Mộ nửa cái đầu, hơi thở của La Nhất Mộ phả vào gáy làm nàng theo phản xạ mà co rúm, càng nép vào trong ngực cô, chặn lại nơi mềm mại của cô, khiến hô hấp của La Nhất Mộ càng thêm ồ ồ.
"Có ngã không?" Giọng nói của La Nhất Mộ truyền từ đỉnh đầu, có hơi kìm nén khàn khàn, dịu dàng trêu chọc đi vào tai của Giản Linh, làm tai nàng đỏ lên.
"Không, không có..." Giản Linh cũng không biết mình đang hoảng cái gì, rõ ràng chuyện này là nàng bắt đầu, kết quả nhịp tim lại đập nhanh đến thế.
"Vậy thì tốt." La Nhất Mộ gật gù, lặng lẽ thả nàng ra, xúc cảm mềm mại trong tay thì làm thế nào cũng không thể tiêu tan, "Tại sao rời giường mà không nói tôi một tiếng, để tôi hâm nóng sữa bò."
"Em ngửi thấy mùi nên tỉnh." Giản Linh hít hít mũi, bước về phía cái nồi một bước, "Chị đang nấu gì vậy, thơm quá."
"Xương sườn." La Nhất Mộ thuận miệng đáp, bỗng nhiên không thể tin được mà nhìn về chân phải của Giản Linh, "A Linh, em..."
"A?" Giản Linh không có chú ý, cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô, ngẩn ra, "A, chân em lành rồi! Quá mừng luôn! Mộ Mộ chị nói có đúng không?" Con mắt của Giản Linh đảo một vòng, làm ra dáng vẻ bất ngờ vô cùng, nhưng mà La Nhất Mộ sớm đã nhìn thấu kỹ xảo của nàng, sắc mặt lập tức âm trầm.
"Em khoẻ từ sớm rồi." La Nhất Mộ lạnh giọng nói, ngữ khí khẳng định chắc nịch.
Giản Linh cười cười, "Mộ Mộ chị nghe em giải thích..."
"Lành từ khi nào?"
"Mộ Mộ..."
"Nói!"
"Một tuần trước." Giản Linh cúi đầu, chột dạ không dám nhìn La Nhất Mộ.
"Một tuần..." La Nhất Mộ cười lạnh, "Tôi vậy mà bị em lừa một tuần."
"Em... Em không phải cố ý..." Giản Linh cúi đầu, nhỏ giọng nghẹn ngào trong cổ họng, "Em sai rồi mà, chỉ cần chị đừng nóng giận không để ý em, phạt em làm cái gì cũng được..."
La Nhất Mộ cũng thấy mình tức giận, nhưng vừa thấy cảnh Giản Linh cúi đầu tủi thân nhận sai, trong phút chốc cơn giận bay đi hết, chỉ còn sự bất đắc dĩ ngập tràn, "Tại sao giả bệnh?"
"Em sợ sau khi em khỏi bệnh chị sẽ không đối xử tốt với em như vậy nữa." Giản Linh thành thật khai báo.
La Nhất Mộ tức đến cười, có lúc cô thật sự muốn mở cái đầu của Giản Linh ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì, suốt ngày suy nghĩ linh ta linh tinh.
"Tôi đúng là không nên đối tốt với em như vậy." La Nhất Mộ cắn răng nói, "Để em từ sáng đến tối rảnh rỗi làm ra mấy trò đáng sợ như giả bệnh."
"Mộ Mộ... Em thật sự biết sai rồi..." Giản Linh bước lên sượt sượt La Nhất Mộ, ôm lấy eo cô chơi xấu, "Sau này em không dám nữa, chị tha thứ cho em lần này có được không? Một lần thôi, em hứa luôn..." Nàng vừa nói vừa chui vào lòng La Nhất Mộ, ngón tay không ngoan ngoãn tiến vào bên trong tạp dề đảo quanh bên hông của cô.
Không biết tại sao, La Nhất Mộ mặc tạp dề mang lại vẻ đẹp rất dịu dàng thông hiểu, khiêu khích Giản Linh đến miệng khô lưỡi khô, chỉ muốn đặt cô lên kệ bếp mà hôn.
Kết quả bị đặt lên kệ bếp mà hôn là chính Giản Linh.
La Nhất Mộ nghiến răng, mạnh mẽ siết lại cái tay trái hư hỏng của nàng, khoá nàng trong lồng ngực rồi đè lên tay nàng xoay người, đã biến thành tư thế vây Giản Linh ở giữa khuỷu tay và kệ bếp, cẩn thận bảo vệ vòng eo nàng, cúi người chặn môi nàng.
"Lớp học của cô Giản đã khai giảng." Giản Linh ngửa cổ về đằng sau, cười đứt quãng.
La Nhất Mộ mở mắt nhìn hàng mi xinh đẹp gần trong gang tấc của nàng, nhớ đến, lần trước nàng đã nói phải làm cô giáo của mình.
Hôn hôn cô giáo.
Sau hôm đó La Nhất Mộ ngẫm nghĩ về bản thân, hình như đúng là không biết hôn môi.
Cô hôn Giản Linh hoàn toàn dựa vào bản năng, tuy rằng La Nhất Mộ luôn cảm thấy rất tốt, nhưng Giản Linh thì cô không chắc.
Tỷ như lần trước, cô không cẩn thận tổn thương môi Giản Linh.
Vì lẽ đó La Nhất Mộ quyết định làm một học sinh xuất sắc khiêm tốn hiếu học, chú ý ghi nhớ tiết tấu của Giản Linh.
Đây là nụ hôn tốt đẹp nhất của các cô, tiết tấu phù hợp, tình cảm giao hòa, hôn tới mức hai người đều có hơi quên mất mình là ai.
"Chảo... chảo... khét..." Giữa nụ hôn tuyệt diệu này, Giản Linh nhắc nhở La Nhất Mộ.
La Nhất Mộ bất mãn lại hôn cổ nàng một cái mới ôm nàng xuống kệ bếp, tiện tay tắt bếp, chỉ là xương sườn trong chảo sớm đã bị rán thành than đen.
Giản Linh nằm nhoài trên bả vai La Nhất Mộ như không có xương.
Thì ra cảm giác hôn có thể tốt như vậy, ngực dán vào ngực, dịu dàng, mềm mại, khiến người ta cảm động đến muốn khóc.
"Làm sao bây giờ, hình như em sắp rơi nước mắt." Giản Linh ủ rũ nói.
Vừa dứt lời, nước mắt rơi xuống.
La Nhất Mộ có hơi bất đắc dĩ, lòng bàn tay lau vệt nước mắt trên mặt nàng, hỏi nàng có phải là mình học không tới nơi tới chốn, lại làm cho nàng bị thương.
Giản Linh khóc lớn tiếng hơn nữa, chơi xấu như một đứa bé, "Cũng là do cảm giác quá tốt! Sau này em không có chị thì biết làm sao đây!"
Đuôi mày khoé mắt của La Nhất Mộ đều là ý cười ấm áp, "Vậy thì vĩnh viễn đừng rời xa tôi."
Cô chống eo Giản Linh, thân mật tựa sát vào nhau, hưởng thụ sự dịu dàng trong chốc lát. Hai người dựa vào nhau, các cô vừa mới biểu lộ tâm ý, là thời điểm tình mật ý nồng, hận không thể một ngày hai mươi lăm tiếng đều ở bên nhau, khó khăn lắm mới có được một buổi sáng yên tĩnh không người quấy rối, thế nên không ai muốn thả ra.
Cuối cùng vẫn là một hồi chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh nhẹ nhàng ngắn ngủi, là điện thoại của Giản Linh.
Giản Linh thoáng giật mình, "Em... Em đi nghe điện thoại." Đỏ mặt chạy đi.
Ánh mắt của La Nhất Mộ rơi vào đôi môi ướt át sưng lên của nàng, khoé môi nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Dù hôn mấy lần vẫn ngọt như thế.
Người gọi là mẹ nàng Hách Tâm Nghi, Giản Linh oán thầm gọi lúc nào không gọi, cứ phải gọi vào lúc này phá đám chuyện tốt của mình. Tuy nhiên nàng vẫn bắt máy, ánh mắt lạnh nhạt, "Chuyện gì?"
"A... A Linh à..." Hách Tâm Nghi ngập ngừng, "Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi không có gọi con, thật là nhớ con..."
Giản Linh cười lạnh, ngày đó nàng ở nhà họ La bị đánh như vậy, nếu không có La Nhất Mộ đúng lúc chạy tới, mấy tên làm vườn kia không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì. Mà chuyện đã qua lâu thế rồi, Hách Tâm Nghi chưa từng hỏi một tiếng, giờ lại gọi điện thoại nói nhớ nàng, thiên tài mới tin được.
"Có việc gì nói thẳng đi, không có gì thì tôi cúp máy." Giản Linh cau mày không nhịn được nói.
"Thì là... Gần đây mẹ hơi kẹt, con xem con có thể..."
Trái tim Giản Linh chìm xuống, "Bà lại đi đánh bài đúng không?"
"Không có, mẹ chỉ chơi hai ván thôi, không ngờ thua nhiều vậy."
"Tôi không có tiền." Giản Linh cười lạnh, "Gần đây không phải bà đang bám nhà giàu sao? Đi xin tên đàn ông của bà đi, tôi cho bà biết, một xu tôi cũng không cho bà." Nói xong cúp máy, mạnh tay vứt điện thoại vào trong chăn, đứng bên cửa sổ nhíu mày.
Người đàn bà này lúc nào cũng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn Giản Linh nhìn cha mình trả vô số món nợ cho mụ ta, suýt chút nữa phải trả bằng cả gia sản. Mỗi lần người đàn bà kia đều nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ gối trước mặt Giản Linh và cha nhận sai, xin bọn họ giúp mụ ta một lần cuối cùng, nhưng ngay khi nhận được tiền, quay đầu liền quên lời mình từng nói, ăn chơi chè chén khắp nơi, bài bạc tới khi chết, tới khi tàn mạt. Giản Linh đã sớm tuyệt vọng với mụ ta.
"Có chuyện gì vậy?" Không biết từ khi nào La Nhất Mộ đã đứng sau lưng nàng, từ phía sau ôm lấy eo nàng một cách tự nhiên.
"Không có sao." Cả người Giản Linh dựa vào lồng ngực La Nhất Mộ, lúc này mới cảm thấy trái tim như bị tảng đá lớn đè lên được thư giãn một ít, sâu sắc thở dài, "Chỉ là có hơi mệt mỏi."
"Có việc thì nói với tôi, đừng gắng gượng chống đỡ." La Nhất Mộ nhẹ hôn vành tai của nàng.
Hành động thân mật như vậy đã làm tiêu tan hết phiền muộn của Giản Linh, nàng cười yếu ớt, "Em biết rồi."
La Nhất Mộ cắn lỗ tai trắng trẻo mê người của nàng, màu mắt đen tối, cô nghĩ, mình đã không thể đợi được ngày Giản Linh tự mình dạy học, xem ra phải tìm mấy video giáo dục về nghiên cứu kỹ càng mới được.