Tử Di
Chương 79: Tương Dao
Nữ tu nghe được khoé môi chợt chảy ra một dòng máu, tươi cười cũng đạm dần. Chung Ly đang ngơ ngẩn cũng phải giật mình, không lẽ lời nói của nàng trát tâm như vậy, khiến người khác thổ huyết?
Tương Dao mím môi sau đó lau đi máu bên khoé miệng bối rối đáp:
" Đúng vậy, thật sự rất đắt, ta đã biến thành quái vật, đã không còn là nhân loại. Ta...ta còn thực thịt người, nhưng ta không thể khống chế được bản thân. Không muốn như vậy...."
" Ngươi bình tĩnh chút, bây giờ không phải ngươi đang khống chế rất tốt sao. Hình dạng nhân loại vẫn còn, nói cho ta ngươi bảo vệ là thứ gì?"
" Ta sao có thể bảo vệ ma vật này! Không, là nó ký sinh ta. Ngươi nhìn vẻ ngoài của ta rất tốt có phải không? Nhưng thật ra bên trong đã rách nát vô cùng, sống được đến giờ đều dựa vào việc cộng sinh với cổ vương."
" Ma vật?"
" Đúng vậy, là vật lưu truyền của Điền tộc, nhưng mấy năm gần đây Điền gia ngày càng lụi bại cho nên gia tộc cao tầng đã lấy ra nó. Ngươi xem cả gia tộc đều biến thành quái vật, thế giới ngầm này xây dựng là để tộc nhân lánh nạn còn có... săn mồi."
Tương Dao nói dứt lời liền tiến đến gần Chung Ly. A Lân muốn phát động tấn công lần nữa thì bị nàng ngăn lại. Nó ấm ức tránh ra một bên nhưng vẫn luôn quan sát tình hình.
Tương Dao ngồi xuống cạnh Chung Ly rồi chỉ tay về trái tim mình nói:
" Ma vật nằm ở đây, sau khi ta chết ngươi nhất định phải phá huỷ nó."
Chung Ly không đồng ý ngay mà hỏi:
" Ngươi hận Điền gia sao?"
" Tất nhiên rất hận, là do ta ngây thơ tin vào cha, không ngờ người thực sự giết hại mẫu thân chính là hắn. Ngay cả việc mê hoặc giúp ta báo thù sau đó giao ta cho tộc trưởng cũng là hắn. Ngươi nói xem hắn đáng chết không?"
" Rất đáng, vậy ngươi có muốn tự tay kết liễu hắn?"
" Haha hắn đã chết, là do ta giết. Lúc đó ta còn cảm thấy ma vật hữu dụng, cho ta thực lực lại cho ta quyền thế. Nhưng ta đã sai, ngay từ đầu nó đã lừa ta. Ta không muốn chết dễ dàng như vậy..."
" Không chỉ cha ngươi, ngươi muốn trả thù là toàn bộ Điền gia?"
Tương Dao mỉm cười nhìn nàng, cũng không phủ nhận đáp:
" Ngươi có thể làm được, vậy ngươi chính là ân nhân của ta. Ít nhất ta có thể thanh tỉnh một lần nói ra hết uất hận trong lòng, cảm ơn ngươi."
Nói xong Tương Dao xoè bàn tay, sâu vương đã nằm gọn trên tay nàng ta, chỉ là suy yếu hơn lúc trước rất nhiều.
" Ngươi kiếm chiêu có thể đe doạ đến ma vật, ta mới có thể thanh tỉnh lâu như vậy. Nhưng ngươi bị thương không nhẹ, sâu này có thể giúp ngươi điều trị. Hãy giữ lấy nó."
Thấy nữ tử ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía sâu vương trong tay, Chung Ly lắc đầu:
" Ta không cần, ngươi cũng không thể lập tức chết. Ta lúc này không thể đối phó với ma vật."
Nếu Tương Dao chết, cho dù nàng được cổ trùng chữa trị nàng có thể yên tâm sao? Chỉ là một người lạ lẫm, trước đó còn đuổi giết nàng. Nếu ngây thơ giao tánh mạng ra thì nàng cũng chỉ là một tên ngốc.
Trước mắt nàng bên mình còn có A Lân và Tử Đằng cho nên mới không sợ hãi nữ tu lại gần. Nhưng nếu nàng ta thành ý là thật thì nàng chỉ có thể kêu một tiếng xin lỗi, nàng vẫn không thể lĩnh.
Nữ tu họ Tương không nói gì chỉ nhìn chằm chằm nàng. Tròng mắt sâu hun hút muốn như muốn nuốt chửng vạn vật. Đột nhiên nàng ta cười lớn nói:
" Ngươi sợ?"
Chung Ly nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta, đột nhiên mỉm cười sau đó đáp:
" Ta sợ ngươi đoạt xá ta."
Vừa dứt lời nữ tu đã ra tay, sâu vương trực tiếp bay vọt đến muốn chui lọt lỗ tai nàng nhưng cho dù bị thương nặng cộng thêm linh khí toàn thân tan biến thì bản năng chiến đấu của Chung Ly cũng không hề suy giảm.
Kiếm thành công chặn lại cổ trùng nhưng nhỏ bé sâu lại cứng rắn vô cùng. Nàng lưỡi kiếm cũng không thể chặt đứt nó. Thấy sâu sắp tránh thoát khỏi kiếm lao tới, Chung Ly vội lật lại thân kiếm đánh văng cổ trùng ra ngoài. Trùng bay thẳng về phía vách động sau đó ghim sâu vào đá khó khăn vùng vẫy đuôi.
Nữ tu Tương Dao thấy mình âu yếm vật bị vây khốn vội ném ra A Lân chạy vội đến ứng cứu.
Nhưng Tử Đằng không biết từ lúc nào đã ẩn giấu dây leo dưới nền đất, lúc này hàng trăm dây leo lao lên từ mặt đất vây lấy nữ tu Tương Dao khống chế nàng ta hành động. A Lân cùng Tử Đằng sớm đã có ăn ý liền lao đến thổi ra một ngụm hoả về phía sâu. Phồn Đan từng nói Phệ Tuyết cổ trùng sợ hoả cho dù là trùng vương thì đã sao. Họ Tương không nên chết quá sớm nhưng nàng ta lại có ý định đoạt xá nàng vậy nàng sẽ không nhẹ tay.
Hoả bao vây cổ trùng trong tiếng hét thất thanh của nó chủ nhân. Lúc này dị biến đột nhiên xảy ra, Tử Đằng dây leo bao bọc kín nữ tu đột nhiên vỡ vụn, từng luồng dây leo đều biến thành bột mịn. Tử Đằng trực tiếp biến thành một gốc cây nhỏ suy yếu, Chung Ly kêu gọi như thế nào cũng không đáp lại. Đau đớn thu về thụ linh, Chung Ly ngẩng dậy đã thấy Tương Dao nữ tu thoát ra liền hung ác lao về phía A Lân. Tiểu kỳ lân đang phun hoả vội ngậm lại miệng tránh đi. Mặt đất nơi nó đứng trước đó đã bị hàng ngàn con sâu ăn mòn.
Chung Ly lo lắng vội kêu nó trở về, A Lân mới chỉ chạy được vài bước đã bị tóm lại. Sau gáy bị một bàn tay to lớn khống chế khiến toàn thân nó căng cứng không thể cử động. Người bắt được A Lân không phải là Tương Dao mà là một người nam nhân chân trần lạ mặt. Hắn tu vi...đã ở trúc cơ hậu kỳ!
Nam nhân mới đến xem xét A Lân trong tay nói:
" Thần thú, quả thật hiếm có. Chỉ còn đợi bảo vật nhận chủ nữa, ngày ta thành bá chủ một cõi sẽ không còn xa." Hắn hung ác cười sau đó ưu nhã nhìn về phía Tương Dao:
" Lại có thể biến về hình dạng nhân loại, ngươi kết thân với thần vật không tồi."
Tương Dao nhìn người đến chợt co rúm sợ hãi, sâu vương suy yếu cựa quậy trên tường cũng không dám để ý.
Trúc cơ hậu kỳ nam nhân nói xong chợt cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt Tương Dao. Nàng ta miệng, mũi tai chợt bò ra vô vàn cổ trùng bị nam nhân thu vào lòng bàn tay. Đến khi Tương Dao chỉ còn lại một cái xác rỗng, hắn mới chậm rãi vói tay vào trái tim nàng ta móc ra một vật phủ kín máu. Chung Ly không kịp nhìn kỹ vật này hình dạng thì nó đã bị nam tu cất giấu đi. Xong việc hắn ta cũng không hề chú ý đến Chung Ly mà bước đến vách tường lôi ra yếu ớt sâu vương, đút cho nó toàn bộ cổ trùng thu được trên người xác chết mới khiến sâu dần lấy lại sức sống. Tay trái hắn vẫn tóm chặt lấy A Lân khiến nó chỉ có thể giương mắt đau khổ nhìn về phía trước.
Chung Ly khoé môi dần nhuốm máu, mũi tai miệng cũng cùng lúc chảy ra máu tươi ngã quỵ xuống đất. Kiếm trên tay kịp thời cắm xuống mới chống cho thân thể không bị ngã sõng soài. Tâm mạch cùng thần thức đau đớn đã báo cho Chung Ly biết rằng khế ước của nàng với A Lân đang bị mạnh mẽ phá huỷ.
Tiểu kỳ lân trên tay nam tu ánh mắt cùng lúc dại ra, thân thể căng cứng chợt buông xuôi, khế ước bị mạnh mẽ cắt đứt nó ngay lập tức bị thương. A Lân và nàng ký là bình đẳng khế ước. Nàng không muốn khống chế đồng bạn quá mức cho nên khế ước kết minh đều chỉ qua thần thức. Loại khế này có nhược điểm lớn nhất là dễ dàng bị vũ lực mạnh mẽ phá huỷ.
Chung Ly thân thể đau, đầu đau, suy yếu vô cùng nhìn về phía A Lân. Thấy tiểu kỳ lân nước mắt chảy xuống nàng tâm cũng đột nhiên đau đớn khó tả. Nỗi đau trong lòng lớn hơn rất nhiều ngoài thân thể. Nàng chảy xuống nước mắt nhỏ dọc thân kiếm, tay phải run lẩy bẩy muốn nhấc lên nó. Nam tu ở một bên chứng kiến bỗng tà ác cười, ném thẳng A Lân xuống đất hướng về phía Chung Ly nói:
" Thấy sao, ở ta Điền gia chơi vui không. Nhìn các ngươi cố gắng mở ta cửa động cơ quan rất thú vị. A, ta đã nhớ ra, không thành công ngươi còn thẹn quá hoá giận chém đứt bàn đá. Thật là đáng thương."
Chung Ly bỏ ngoài tai lời giễu cợt nhìn về bình thường đến mức hoà mình vào đám đông sẽ không còn có thể tìm ra nam nhân chợt hỏi:
" Ngươi là Điền gia gia chủ!"
" Đoán đúng, ta rất thích xem thông minh con mồi vùng vẫy, tiểu linh sủng đang ở trước mắt ngươi, ngươi sẽ cứu nó sao?" Hắn thích thú cười nói.
Chung Ly nghe vậy ép bản thân bình tĩnh lại, kẻ này đang coi nàng là một món đồ chơi, còn dùng nàng đồng bạn đe doạ nàng. Thật đáng chết!
Chung Ly nhìn xuống cắm trên đất kiếm, muốn rút nó ra nhưng đôi tay vô lực một chút cũng không lay chuyển được kiếm.
Nam nhân cảm thấy thú vị ở một bên chờ, hắn thực ra muốn xem con kiến này sẽ chọn lựa gì?
Đan điền đã cạn kiệt linh khí, không thể rút ra vũ khí Chung Ly liền cắm tay xuống đất đào ra kiếm. Đầu ngón tay cọ xát máu me đầm đìa lại lập tức bị đất cát phủ kín nhưng Chung Ly khuôn mặt chẳng hề mảy may biểu lộ cảm xúc.
Kiếm trở về tay nàng liền dùng bản năng kiếm tu nắm thật chặt. Kiếm lúc này thật nặng, bả vai phải của nàng bị nó lôi kéo hạ thấp. Chân cũng khập khiễng bước đi. Mới chỉ lê được một bước, nàng chân trái đã bị một lưỡi dao gió lao đến cắt sâu vào nửa bắp chân. Đau nhức chợt bùng nổ, Chung Ly trực tiếp quỵ chân trái xuống đất, máu tuôn ra không ngừng bắt đầu thấm xuống mặt đất. Trong miệng ngậm mùi máu tanh nồng là do nàng đã tự cắn lưỡi khiến mình tỉnh táo không hét lên đau đớn.
Khó khăn ngăn lại tiếng kêu sắp phát ra từ cổ họng, Chung Ly ngước lên nhìn A Lân. Nó suy yếu nằm bẹp trên nền đất, linh lực đã bị khoá lại toàn bộ, hai mắt đỏ hoe muốn đuổi nàng quay trở lại. Cho dù đã không còn có thể truyền âm nhưng làm đồng đội bao nhiêu năm, từng ánh mắt của nó nàng đều có thể xem hiểu. Chê ta đại ngu ngốc, dại dột, muốn ta một mình chạy trốn ư?
" Ngươi xem ta còn có thể chạy sao?" Lời nói vừa rời khỏi miệng, máu tươi đã theo môi răng tràn ra, thấm đẫm nàng một mảnh ngực.
Trong lòng Chung Ly hiện tại một chút sợ hãi cũng không có, nàng muốn xem đến khi nào lão già kia hết kiên nhẫn chờ đợi!
Cắn chặt răng từ từ đứng dậy, đau đớn một khi quá mức con người sẽ mất đi tri giác, nàng lúc này chính là như vậy. Bước thêm một bước, tay trái lại tiếp tục bị một lưỡi dao gió lao đến muốn chặt đứt. Chung Ly bản năng phản xạ nghiêng sang một bên, ngã sõng soài trên nền đất. Thân thể kịp thời tránh đi nhưng tay trái đã bị chém cụt hai ngón. Hai ngón tay mất đi, nỗi đau lần này liền gấp bội, xương cốt đứt lìa khiến khuôn mặt Chung Ly trắng bệnh, hai mắt nhoè dần đi. Nàng nằm dưới nền đất đã không thể đứng dậy, bên tai là tiếng gầm gừ của A Lân, nó vùng vẫy đứng dậy chạy về phía nàng liền bị nam nhân kia một chân đá văng vào vách tường nằm yên bất động. A Lân thực lực mới đến luyện khí hậu kỳ, bị trúc cơ hậu kỳ tu sĩ đá mạnh đã nằm yên bất động trong tiếng kêu lên đau đớn của Chung Ly.
Tương Dao mím môi sau đó lau đi máu bên khoé miệng bối rối đáp:
" Đúng vậy, thật sự rất đắt, ta đã biến thành quái vật, đã không còn là nhân loại. Ta...ta còn thực thịt người, nhưng ta không thể khống chế được bản thân. Không muốn như vậy...."
" Ngươi bình tĩnh chút, bây giờ không phải ngươi đang khống chế rất tốt sao. Hình dạng nhân loại vẫn còn, nói cho ta ngươi bảo vệ là thứ gì?"
" Ta sao có thể bảo vệ ma vật này! Không, là nó ký sinh ta. Ngươi nhìn vẻ ngoài của ta rất tốt có phải không? Nhưng thật ra bên trong đã rách nát vô cùng, sống được đến giờ đều dựa vào việc cộng sinh với cổ vương."
" Ma vật?"
" Đúng vậy, là vật lưu truyền của Điền tộc, nhưng mấy năm gần đây Điền gia ngày càng lụi bại cho nên gia tộc cao tầng đã lấy ra nó. Ngươi xem cả gia tộc đều biến thành quái vật, thế giới ngầm này xây dựng là để tộc nhân lánh nạn còn có... săn mồi."
Tương Dao nói dứt lời liền tiến đến gần Chung Ly. A Lân muốn phát động tấn công lần nữa thì bị nàng ngăn lại. Nó ấm ức tránh ra một bên nhưng vẫn luôn quan sát tình hình.
Tương Dao ngồi xuống cạnh Chung Ly rồi chỉ tay về trái tim mình nói:
" Ma vật nằm ở đây, sau khi ta chết ngươi nhất định phải phá huỷ nó."
Chung Ly không đồng ý ngay mà hỏi:
" Ngươi hận Điền gia sao?"
" Tất nhiên rất hận, là do ta ngây thơ tin vào cha, không ngờ người thực sự giết hại mẫu thân chính là hắn. Ngay cả việc mê hoặc giúp ta báo thù sau đó giao ta cho tộc trưởng cũng là hắn. Ngươi nói xem hắn đáng chết không?"
" Rất đáng, vậy ngươi có muốn tự tay kết liễu hắn?"
" Haha hắn đã chết, là do ta giết. Lúc đó ta còn cảm thấy ma vật hữu dụng, cho ta thực lực lại cho ta quyền thế. Nhưng ta đã sai, ngay từ đầu nó đã lừa ta. Ta không muốn chết dễ dàng như vậy..."
" Không chỉ cha ngươi, ngươi muốn trả thù là toàn bộ Điền gia?"
Tương Dao mỉm cười nhìn nàng, cũng không phủ nhận đáp:
" Ngươi có thể làm được, vậy ngươi chính là ân nhân của ta. Ít nhất ta có thể thanh tỉnh một lần nói ra hết uất hận trong lòng, cảm ơn ngươi."
Nói xong Tương Dao xoè bàn tay, sâu vương đã nằm gọn trên tay nàng ta, chỉ là suy yếu hơn lúc trước rất nhiều.
" Ngươi kiếm chiêu có thể đe doạ đến ma vật, ta mới có thể thanh tỉnh lâu như vậy. Nhưng ngươi bị thương không nhẹ, sâu này có thể giúp ngươi điều trị. Hãy giữ lấy nó."
Thấy nữ tử ánh mắt luyến tiếc nhìn về phía sâu vương trong tay, Chung Ly lắc đầu:
" Ta không cần, ngươi cũng không thể lập tức chết. Ta lúc này không thể đối phó với ma vật."
Nếu Tương Dao chết, cho dù nàng được cổ trùng chữa trị nàng có thể yên tâm sao? Chỉ là một người lạ lẫm, trước đó còn đuổi giết nàng. Nếu ngây thơ giao tánh mạng ra thì nàng cũng chỉ là một tên ngốc.
Trước mắt nàng bên mình còn có A Lân và Tử Đằng cho nên mới không sợ hãi nữ tu lại gần. Nhưng nếu nàng ta thành ý là thật thì nàng chỉ có thể kêu một tiếng xin lỗi, nàng vẫn không thể lĩnh.
Nữ tu họ Tương không nói gì chỉ nhìn chằm chằm nàng. Tròng mắt sâu hun hút muốn như muốn nuốt chửng vạn vật. Đột nhiên nàng ta cười lớn nói:
" Ngươi sợ?"
Chung Ly nhìn thẳng vào ánh mắt nàng ta, đột nhiên mỉm cười sau đó đáp:
" Ta sợ ngươi đoạt xá ta."
Vừa dứt lời nữ tu đã ra tay, sâu vương trực tiếp bay vọt đến muốn chui lọt lỗ tai nàng nhưng cho dù bị thương nặng cộng thêm linh khí toàn thân tan biến thì bản năng chiến đấu của Chung Ly cũng không hề suy giảm.
Kiếm thành công chặn lại cổ trùng nhưng nhỏ bé sâu lại cứng rắn vô cùng. Nàng lưỡi kiếm cũng không thể chặt đứt nó. Thấy sâu sắp tránh thoát khỏi kiếm lao tới, Chung Ly vội lật lại thân kiếm đánh văng cổ trùng ra ngoài. Trùng bay thẳng về phía vách động sau đó ghim sâu vào đá khó khăn vùng vẫy đuôi.
Nữ tu Tương Dao thấy mình âu yếm vật bị vây khốn vội ném ra A Lân chạy vội đến ứng cứu.
Nhưng Tử Đằng không biết từ lúc nào đã ẩn giấu dây leo dưới nền đất, lúc này hàng trăm dây leo lao lên từ mặt đất vây lấy nữ tu Tương Dao khống chế nàng ta hành động. A Lân cùng Tử Đằng sớm đã có ăn ý liền lao đến thổi ra một ngụm hoả về phía sâu. Phồn Đan từng nói Phệ Tuyết cổ trùng sợ hoả cho dù là trùng vương thì đã sao. Họ Tương không nên chết quá sớm nhưng nàng ta lại có ý định đoạt xá nàng vậy nàng sẽ không nhẹ tay.
Hoả bao vây cổ trùng trong tiếng hét thất thanh của nó chủ nhân. Lúc này dị biến đột nhiên xảy ra, Tử Đằng dây leo bao bọc kín nữ tu đột nhiên vỡ vụn, từng luồng dây leo đều biến thành bột mịn. Tử Đằng trực tiếp biến thành một gốc cây nhỏ suy yếu, Chung Ly kêu gọi như thế nào cũng không đáp lại. Đau đớn thu về thụ linh, Chung Ly ngẩng dậy đã thấy Tương Dao nữ tu thoát ra liền hung ác lao về phía A Lân. Tiểu kỳ lân đang phun hoả vội ngậm lại miệng tránh đi. Mặt đất nơi nó đứng trước đó đã bị hàng ngàn con sâu ăn mòn.
Chung Ly lo lắng vội kêu nó trở về, A Lân mới chỉ chạy được vài bước đã bị tóm lại. Sau gáy bị một bàn tay to lớn khống chế khiến toàn thân nó căng cứng không thể cử động. Người bắt được A Lân không phải là Tương Dao mà là một người nam nhân chân trần lạ mặt. Hắn tu vi...đã ở trúc cơ hậu kỳ!
Nam nhân mới đến xem xét A Lân trong tay nói:
" Thần thú, quả thật hiếm có. Chỉ còn đợi bảo vật nhận chủ nữa, ngày ta thành bá chủ một cõi sẽ không còn xa." Hắn hung ác cười sau đó ưu nhã nhìn về phía Tương Dao:
" Lại có thể biến về hình dạng nhân loại, ngươi kết thân với thần vật không tồi."
Tương Dao nhìn người đến chợt co rúm sợ hãi, sâu vương suy yếu cựa quậy trên tường cũng không dám để ý.
Trúc cơ hậu kỳ nam nhân nói xong chợt cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt Tương Dao. Nàng ta miệng, mũi tai chợt bò ra vô vàn cổ trùng bị nam nhân thu vào lòng bàn tay. Đến khi Tương Dao chỉ còn lại một cái xác rỗng, hắn mới chậm rãi vói tay vào trái tim nàng ta móc ra một vật phủ kín máu. Chung Ly không kịp nhìn kỹ vật này hình dạng thì nó đã bị nam tu cất giấu đi. Xong việc hắn ta cũng không hề chú ý đến Chung Ly mà bước đến vách tường lôi ra yếu ớt sâu vương, đút cho nó toàn bộ cổ trùng thu được trên người xác chết mới khiến sâu dần lấy lại sức sống. Tay trái hắn vẫn tóm chặt lấy A Lân khiến nó chỉ có thể giương mắt đau khổ nhìn về phía trước.
Chung Ly khoé môi dần nhuốm máu, mũi tai miệng cũng cùng lúc chảy ra máu tươi ngã quỵ xuống đất. Kiếm trên tay kịp thời cắm xuống mới chống cho thân thể không bị ngã sõng soài. Tâm mạch cùng thần thức đau đớn đã báo cho Chung Ly biết rằng khế ước của nàng với A Lân đang bị mạnh mẽ phá huỷ.
Tiểu kỳ lân trên tay nam tu ánh mắt cùng lúc dại ra, thân thể căng cứng chợt buông xuôi, khế ước bị mạnh mẽ cắt đứt nó ngay lập tức bị thương. A Lân và nàng ký là bình đẳng khế ước. Nàng không muốn khống chế đồng bạn quá mức cho nên khế ước kết minh đều chỉ qua thần thức. Loại khế này có nhược điểm lớn nhất là dễ dàng bị vũ lực mạnh mẽ phá huỷ.
Chung Ly thân thể đau, đầu đau, suy yếu vô cùng nhìn về phía A Lân. Thấy tiểu kỳ lân nước mắt chảy xuống nàng tâm cũng đột nhiên đau đớn khó tả. Nỗi đau trong lòng lớn hơn rất nhiều ngoài thân thể. Nàng chảy xuống nước mắt nhỏ dọc thân kiếm, tay phải run lẩy bẩy muốn nhấc lên nó. Nam tu ở một bên chứng kiến bỗng tà ác cười, ném thẳng A Lân xuống đất hướng về phía Chung Ly nói:
" Thấy sao, ở ta Điền gia chơi vui không. Nhìn các ngươi cố gắng mở ta cửa động cơ quan rất thú vị. A, ta đã nhớ ra, không thành công ngươi còn thẹn quá hoá giận chém đứt bàn đá. Thật là đáng thương."
Chung Ly bỏ ngoài tai lời giễu cợt nhìn về bình thường đến mức hoà mình vào đám đông sẽ không còn có thể tìm ra nam nhân chợt hỏi:
" Ngươi là Điền gia gia chủ!"
" Đoán đúng, ta rất thích xem thông minh con mồi vùng vẫy, tiểu linh sủng đang ở trước mắt ngươi, ngươi sẽ cứu nó sao?" Hắn thích thú cười nói.
Chung Ly nghe vậy ép bản thân bình tĩnh lại, kẻ này đang coi nàng là một món đồ chơi, còn dùng nàng đồng bạn đe doạ nàng. Thật đáng chết!
Chung Ly nhìn xuống cắm trên đất kiếm, muốn rút nó ra nhưng đôi tay vô lực một chút cũng không lay chuyển được kiếm.
Nam nhân cảm thấy thú vị ở một bên chờ, hắn thực ra muốn xem con kiến này sẽ chọn lựa gì?
Đan điền đã cạn kiệt linh khí, không thể rút ra vũ khí Chung Ly liền cắm tay xuống đất đào ra kiếm. Đầu ngón tay cọ xát máu me đầm đìa lại lập tức bị đất cát phủ kín nhưng Chung Ly khuôn mặt chẳng hề mảy may biểu lộ cảm xúc.
Kiếm trở về tay nàng liền dùng bản năng kiếm tu nắm thật chặt. Kiếm lúc này thật nặng, bả vai phải của nàng bị nó lôi kéo hạ thấp. Chân cũng khập khiễng bước đi. Mới chỉ lê được một bước, nàng chân trái đã bị một lưỡi dao gió lao đến cắt sâu vào nửa bắp chân. Đau nhức chợt bùng nổ, Chung Ly trực tiếp quỵ chân trái xuống đất, máu tuôn ra không ngừng bắt đầu thấm xuống mặt đất. Trong miệng ngậm mùi máu tanh nồng là do nàng đã tự cắn lưỡi khiến mình tỉnh táo không hét lên đau đớn.
Khó khăn ngăn lại tiếng kêu sắp phát ra từ cổ họng, Chung Ly ngước lên nhìn A Lân. Nó suy yếu nằm bẹp trên nền đất, linh lực đã bị khoá lại toàn bộ, hai mắt đỏ hoe muốn đuổi nàng quay trở lại. Cho dù đã không còn có thể truyền âm nhưng làm đồng đội bao nhiêu năm, từng ánh mắt của nó nàng đều có thể xem hiểu. Chê ta đại ngu ngốc, dại dột, muốn ta một mình chạy trốn ư?
" Ngươi xem ta còn có thể chạy sao?" Lời nói vừa rời khỏi miệng, máu tươi đã theo môi răng tràn ra, thấm đẫm nàng một mảnh ngực.
Trong lòng Chung Ly hiện tại một chút sợ hãi cũng không có, nàng muốn xem đến khi nào lão già kia hết kiên nhẫn chờ đợi!
Cắn chặt răng từ từ đứng dậy, đau đớn một khi quá mức con người sẽ mất đi tri giác, nàng lúc này chính là như vậy. Bước thêm một bước, tay trái lại tiếp tục bị một lưỡi dao gió lao đến muốn chặt đứt. Chung Ly bản năng phản xạ nghiêng sang một bên, ngã sõng soài trên nền đất. Thân thể kịp thời tránh đi nhưng tay trái đã bị chém cụt hai ngón. Hai ngón tay mất đi, nỗi đau lần này liền gấp bội, xương cốt đứt lìa khiến khuôn mặt Chung Ly trắng bệnh, hai mắt nhoè dần đi. Nàng nằm dưới nền đất đã không thể đứng dậy, bên tai là tiếng gầm gừ của A Lân, nó vùng vẫy đứng dậy chạy về phía nàng liền bị nam nhân kia một chân đá văng vào vách tường nằm yên bất động. A Lân thực lực mới đến luyện khí hậu kỳ, bị trúc cơ hậu kỳ tu sĩ đá mạnh đã nằm yên bất động trong tiếng kêu lên đau đớn của Chung Ly.