Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 20



Nếu là quỷ thông thường thì dễ rồi, cho nó chút ngon ngọt rồi mời đi là được. Đáng ghét ở chỗ không phải quỷ nào cũng như nhau. Ác quỷ khi còn sống không phải người tốt hoặc trước khi chết phải chịu oan ức cực lớn. Ác quỷ gọi là ác quỷ, trong lòng mang tà niệm và ác ý đối với thế giới này. Muốn trục xuất nó đi không dễ.

Bây giờ còn chưa tới cuối tháng âm lịch, bút vẽ chưa thể gia trì. Bùa vẽ ra không thể đối phó với quỷ, chưa nói tới ác quỷ đầy oán khí thế này.

Oán khí quấn quanh người trong khoang là oan linh oán khí, còn là loại không biết xuất phát từ đâu. Oán khí dày đặc thế kia tụng kinh cũng phải nửa tháng nhưng thời gian của anh ta không còn nhiều đến vậy.

"Thuốc mọi người dùng trên người anh ấy có tác dụng không ạ?" Nhạc Dao do dự hỏi.

"Tại sao em lại hỏi vậy?" Tục Nghiêu quay đầu nhìn Nhạc Dao, ánh mắt phảng phất như đang nghiên cứu tìm tòi.

"Bốn ngày trước chú Minh nói với em có người đi làm nhiệm vụ bị thương, anh tự mình tới thăm, em đoán chín phần là người này." Nhạc Dao nói, "Bốn ngày trôi qua, vết thương của người này đã có chuyển biến tốt, có chuyện khó nói ạ?"

Sư đoàn Phi Lang được xưng là quân đoàn mũi nhọn của Tarot, các hạng mục đãi ngộ vô cùng tốt, hơn nữa với trình độ y học này chẳng lẽ không trị nổi một vết thương nhiễm trùng. Chỉ có thể nói cái thứ không sạch sẽ kia làm người bị thương không thể hấp thụ, dược vật không thể phát huy tác dụng.

Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ phân tích mạch lạc, im lặng không nói gì. Trước đây anh chưa hề để ý, cậu nhóc này thế mà có năng lực quan sát cực kì tốt.

Nhạc Dao vốn có chuyện giấu diếm Tục Nghiêu, bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cậu chột dạ nghiêng đầu qua chỗ khác: "Anh ta tên gì ạ?"

Tục Nghiêu: "Đường Diệp, Sư đoàn phó của Phi Lang, cũng là người anh em tốt nhất của tôi."

Nhạc Dao vừa nghe thấy chữ "anh em tốt" thì thăm dò: "Vậy nếu như em có cách làm cho anh ta khỏe lên, em có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ không ạ?"

Tục Nghiêu nhíu mày: "Em có thể làm cho cậu ta khỏe lên?"

Nhạc Dao đáp: "Có thể. Em không tham lam, giúp xong anh trả công mua cho em ít vật liệu làm đồ thủ công là được rồi. Tất cả đều mua trên trang mua bán online, anh trả phí vận chuyển."

Tục Nghiêu nhìn ánh mắt trong vắt như bầu trời của cậu nhóc: "Ừm, trước tiên em thử nói xem em định làm thế nào?"

Nhạc Dao suy nghĩ một chút, quyết định nói ra phương pháp đơn giản nhất trước mắt có thể làm, thực tế đây lại là phương pháp hữu hiệu nhất. Cậu nói với Tục Nghiêu: "Em không biết các anh tới mồ mả hay bãi tha ma gì đó, trên người vị Sư đoàn phó Đường này oán khí và âm khí cực nặng. Nếu muốn anh ta khỏe lên thì cần tiến hành xua tan oán khí và âm khí. Em làm được nhưng cần anh giúp đỡ, thời gian của người này không còn quá nhiều."

Tục Nghiêu căn bản không tin. Bọn họ chính xác đã xuống một hang núi, lấy đâu ra mồ mả với bãi tha ma? Thế nhưng em bé nhà anh đã trịnh trọng đàng hoàng như vậy thì anh cũng không thể trực tiếp đả kích, kiên nhẫn hỏi: "Sau đó thì thế nào?"

Nhạc Dao không thấy Tục Nghiêu phản bác thì có thêm tự tin: "Anh phải ôm một con cá sống vào khoang vô khuẩn, chờ em chuyển oán khí lên cá sống thì nhanh chóng mang ra biển phóng sinh!"

Như vậy không sát sinh, cũng không cần sợ không đủ thời gian. Con cá kia trong một thời gian ngắn sẽ chịu đựng oán khí giày vò nhưng trở lại biển sẽ khôi phục. Cậu cũng sẽ tụng kinh cho nó.

Tục Nghiêu trong lòng nói: Em nói linh tinh gì đây.

Ôm cá lớn vào khoang vô khuẩn, ngại nơi này không có vi khuẩn?

Tục Nghiêu nghiêm nghị trừng vợ nhỏ. Tục Diêm vương nói: "Bé ngoan về nhà nấu cơm đi, đừng ở đây mê tín nữa."

Tục Nghiêu xoa mi tâm, anh cảm thấy mình có bệnh mới kiên nhẫn nghe Nhạc Dao nói nhảm.

"Này, em nghiêm túc mà!" Nhạc Dao nhanh chóng kéo quần áo Tục Nghiêu: "Anh cứ mặc kệ người ta như vậy, rất nguy hiểm!"

"Tôi cảm thấy em mới là đứa nguy hiểm ấy!" Tục Nghiêu xách cổ áo Nhạc Dao lên như xách con gà con, không nặng không nhẹ tét mông cậu một cái, "Nhanh lên, về nhà đi!"



"Vậy anh ta thì tính sao?!" Người kia chỉ còn thời gian không quá ba ngày.

"Sáng nay y tá mới thay thuốc rồi, đã có chuyển biến tốt." Tục Nghiêu nói, "Em đừng nghĩ linh tinh nữa."

"Chuyển biến tốt vì âm khí vào buổi sáng sẽ thấp hơn, không giống buổi tối âm khí nặng." Ban ngày quỷ không thể ở bên người được, ban đêm thì có thể.

Nhạc Dao trong lòng gào lên, nói anh cũng chẳng hiểu đâu! Hiển nhiên Tục Nghiêu không tin, nhưng cậu tin con quỷ kia buổi tối sẽ tới đây vì trên mi tâm cậu thấy dấu ấn của nó.

Nhạc Dao chẳng còn tâm trạng mua thức ăn, chạy một mạch về nhà. Trời rất nóng, cậu rất ít khi chạy nhưng lần này cậu rất gấp, là một mạng người đấy. Tục Nghiêu không tin, cậu phải chứng minh bằng cách khác.

Với vong linh Nhạc Dao còn có lòng thương hại, huống chi là người sống.

Vừa về tới nhà, Nhạc Dao cởi ngay đồ chống nắng rồi lục lọi tìm chu sa lỏng. Mặt trời chưa xuống thì không thể gọi Kỷ Phong Vũ, thế nhưng có thể chuẩn bị trước. Cậu rửa sạch tay, cắt mấy dải giấy vẽ bùa chiêu hồn.

Vết thương của Đường Diệp không lành, hoặc nói đúng hơn là khôi phục cực kì chậm là do con quỷ kia ngăn cản dược hiệu. Anh ta chưa tỉnh thì do hồn phách không đầy đủ. Hồn phách không về, dù thương tích khỏi cũng chỉ có thể làm người thực vật.

"Anh biết ngày sinh của Sư đoàn phó Đường không?" Nhạc Dao trước khi hạ bút hỏi Tục Nghiêu ngồi trên sofa.

"Em lại muốn làm cái gì?" Tục Nghiêu cực kì bất đắc dĩ, em bé lại muốn nhảy đồng à?

"Haiz, coi như em vẽ bùa đổi vận cho anh ta đi." Nhạc Dao nói, "Em vẽ cũng đâu có gây thương tổn gì cho anh ta, nếu có ích thì sao? Một tí thôi, dù sao em cũng chẳng bận gì. Anh còn nói người ta là anh em tốt nhất, chút chuyện kia chẳng lẽ không làm được?"

"Ngày 25 tháng 8 năm 2525 lịch vạn niên, 12 giờ đêm..."

"Tại Hua tinh hả?"

"Ừm."

Nhạc Dao nâng cổ tay kiểm tra máy truyền tin tra xét, hôm ấy là 15/7 âm lịch, tâm lý không khỏi đi xuống: Chẳng trách...

Rằm tháng 7 còn là giờ âm thịnh, vừa nhìn đã thấy đối nghịch với Tục Nghiêu. Tục Nghiêu là người dương thịnh, là loại mà tất cả yêu ma quỷ quái đều tránh xa. Đường Diệp lại là người không chiêu ma thì ma cũng tới quấn quýt.

Nhạc Dao xác nhận ngày sinh tháng đẻ thì đi lấy ba thanh nhang không lỗi. Sau đó cậu nói với Tục Nghiêu: "Tiếp theo em không cho anh nói, anh im lặng được không? Cái này liên quan tới việc Sư đoàn phó Đường tỉnh được hay không đấy. Còn nữa, em chỉ có mấy thanh nhang tốt nhất thôi, nếu lỡ việc thì phải đợi rất lâu nên anh đừng nói gì nhé, tốt nhất đừng để ai đi qua nhà mình, phải làm liền mạch."

Tục Nghiêu: "Có thể, gọi một tiếng chồng coi."

Nhạc Dao tức lắm nhưng vẫn gọi: "Chồng..."

Tục Nghiêu nhìn con mắt nghiêm túc quật cường không mang một tia giả dối, ma xui quỷ khiến nhấc máy truyền tin gọi cho Yến Kiệt: "Trong vòng 1giờ không cho phép ai lảng vảng gần nhà tôi, đi qua cũng không được. Giữ yên lặng nhất có thể."

Yến Kiệt ở đầu dây bên kia ngẩn người nhưng rất nhanh đáp lại: "Tuân lệnh Tục ca."

Tục Nghiêu phất tay như muốn nói: Mời cưng trổ tài.

Nhạc Dao lại không hề lúng túng. Cậu hít sâu mấy cái, thả lỏng thân thể thành kính đốt ba nhén nhang nâng lên, mặt hướng về phía ánh sáng: "Thiên linh địa linh, chúng thần ở nơi nào? Đệ tử Nhạc Dao hiện thỉnh cầu từ Sư đoàn Phi Lang, đốt ba nén nhang thơm hóa thành ngàn đám mây, kinh thiên động địa, hô mưa gọi gió, từng đám mây ngũ sắc. Xin thỉnh Thái Thượng tiên sư cưỡi mây ban thưởng linh nghiệm cho thần phù. Đệ tử vẽ ra lá bùa này thỉnh đạo pháp rủ lòng thương, cầu xin sự bảo hộ chúc phúc có thể linh nghiệm cứu người..." (Lờ: Tôi chém hết đấy...)

Nói xong Nhạc Dao vái ba lần, vái xong thì cắm ba nén nhang vào nắm gạo để trên bàn trà.



Tục Nghiêu vừa bắt đầu đã muốn cười, nhất là cái lúc Nhạc Dao lẩm bẩm "Thiên linh địa linh, chúng thần ở nơi nào". Nhìn một lúc thì chẳng hiểu sao mình không cười nổi, cảm giác một em bé lúc nào cũng ồn ào trở nên tiên phong đạo cốt lạ thường. Khuôn mặt trắng nõn của cậu còn mơ hồ lộ ra khí chất trang nghiêm.

Toàn bộ quá trình Nhạc Dao đều nhìn thẳng, cắm ba nén nhang rồi chấm bút chu sa vẽ bùa. Từng nét từng nét nước chảy mây trôi không hề ngắt quãng, liền mạch y như cậu nói.

Vẽ xong cậu niệm chú thỉnh thần linh, cất bùa cẩn thận.

"Được rồi, có thể nói chuyện." Nhạc Dao nói, "Tối nay anh muốn ăn gì? Hôm nay em không tới nhà lạnh, trong nhà không có rau dưa. Thịt cá cũng chẳng có mấy, ăn sủi cảo được không?"

"Sủi cảo ở đâu?" Trên tinh cầu Tarot ít bán cái này, Hua tinh cũng rất ít. Gene người di cư đồng hóa với gene người Tarot, nếp sống cũng bị đồng hóa nên sủi cảo không thấy mấy nữa.

"Ngày hôm qua bỏ ít thời gian gói." Nhạc Dao đáp, "Tối nay ăn tạm một ít đi, mai em đi mua đồ ăn."

"Được rồi. Tôi đi tắm cái."

"Sau đó lại quấn khăn tắm khoe cơ bắp?" Nhạc Dao chua xót.

"Không, ít nhất cũng mặc áo choàng tắm."

"Sao thế?"

"Miễn cho em mò phải "cá" đấy."

Nhạc Dao: "¥... #¥%&%... R#@$#$^B!"

Sủi cảo luộc nhanh, ăn cũng nhanh. Ăn xong Nhạc Dao làm mấy cái mà đầu bếp AI không làm được, trời cũng tối mò. Cậu tìm một cái túi sạch cất nhang mới làm, mượn bật lửa của Tục Nghiêu rồi xếp ba bát sứ.

Tục Nghiêu hỏi cậu: "Em lại muốn đốt à?"

Nhạc Dao đáp: "Đương nhiên là đi thắp nhang bên ngoài bệnh viện."

Tục Nghiêu: "Anh đồng ý hả?"

Nhạc Dao: "Giờ anh không đồng ý, chốc nữa kiểu gì cũng phải đồng ý."

Nhạc vu sư nói lời nào cũng thấy kiên cường, nói xong "leng keng" lấy khủng long sún răng ra, như con gà trống oai vệ bước vào nhà vệ sinh.

Thủ trưởng Tục: "..."

Thủ trưởng suy nghĩ chốc lát nhưng vẫn không yên lòng, liên lạc với bác sĩ phụ trách ca của Đường Diệp: "Đường Diệp sao rồi?"

Bác sĩ tựa như cực kì vui vẻ: "Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi cũng chuẩn bị liên lạc với ngài đây ạ! Phó sư đoàn trưởng đã tỉnh rồi ạ, chúng tôi đưa ngài ấy đi kiểm tra trước."

Nhạc Dao mới triệu hồi Kỷ Phong Vũ, nghe xong ngó ra hỏi: "Ai tỉnh rồi?"

Tục Nghiêu nói: "Đường Diệp."

Anh vừa nói xong, đèn đang sáng chập chờn rồi tắt luôn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...