Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng
Chương 51: Đánh giá
"Chúng ta có nên qua xem thử không?" Giản Hi có chút lo lắng hỏi.
"Đi xem đi!" Thịnh Thừa Dương gật đầu đồng ý.
Hai người lần theo âm thanh mà đến, liền nhìn thấy Giang Tư Kỳ và Sở Điềm Điềm đang đứng dưới một gốc cây lớn. Giang Tư Kỳ quay lưng về phía họ, nên không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể nhận ra đôi mắt Sở Điềm Điềm hơi đỏ.
"Giang Tư Kỳ." Thịnh Thừa Dương lên tiếng, "Có chuyện gì sao?"
Giang Tư Kỳ quay người lại, liền thấy Thịnh Thừa Dương và Giản Hi tay trong tay, mười ngón đan vào nhau. Hai người này, thật đúng là lúc nào cũng khoe mẽ tình yêu của mình.
"Không có gì," Giang Tư Kỳ đáp ngắn gọn.
Giang Tư Kỳ nhàn nhạt đáp lại, nhưng khi nhìn thấy Sở Điềm Điềm vẫn khóc nức nở, lòng hắn bỗng nhiên mềm lại. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sở Điềm Điềm.
"Đừng khóc," hắn nói, giọng điệu ôn nhu bất ngờ khiến chính mình cũng phải ngạc nhiên.
"Ân ~" Sở Điềm Điềm tự giác lau mắt, rất nghe lời mà cuối cùng cũng không
khóc nữa.
“Ba cậu sao lại nuôi cậu thành ra thế này? Lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ động một chút là khóc? Con gái thì phải kiên cường độc lập chứ, việc gì cũng nên tự mình hiểu biết. Nếu không, người khác sẽ không thích cậu.
Sở Điềm Điềm từ nhỏ đã khá ngốc nghếch. Lúc mới năm sáu tuổi, khi nói chuyện nàng cũng không nhanh nhẹn lắm vì vậy rất ít bạn nhỏ thích chơi cùng nàng.
Cho đến khi nàng chín tuổi, tại một bữa tiệc, giữa rất nhiều bạn nhỏ, chỉ có Giang Tư Kỳ là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với nàng. Khi nàng té ngã, làm xước da ở chân và khóc mãi không thôi, chính Giang Tư Kỳ đã đưa nàng vào phòng, giúp nàng sát trùng vết thương và băng bó lại cho nàng.
Lúc ấy, Tiểu Điềm Điềm đã đem Giang Tư Kỳ đặt ở trong lòng. Trước kia, nàng coi hắn như một người bạn thân, nhưng giờ đây, khi lớn lên, nàng dần dần nảy sinh những cảm xúc khác lạ.
Dù nàng có phần ngốc nghếch, nhưng nàng vẫn nỗ lực để theo đuổi người mà nàng đã thích từ lâu!
“Hi Hi, em mang Sở Điềm Điềm về nhà chúng ta ngồi một lát nhé. Dì Hà làm bánh gạo nếp, hai người mau về ăn đi, để một chút nữa lạnh thì không thể ăn được, Thịnh Thừa Dương rõ ràng là muốn trò chuyện riêng với Giang Tư Kỳ.
“Được rồi, Giản Hi đáp, sau đó quay sang kéo tay Sở Điềm Điềm, “Đi thôi, dì Hà làm bánh gạo nếp ngon lắm, chúng ta mau trở về nào!”
Chờ đến khi hai người rời đi, Giang Tư Kỳ nhìn Thịnh Thừa Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Có gì muốn nói?”
Thịnh Thừa Dương thở dài, lúc này anh lấy tâm thái của một người từng trải, quyết định khuyên nhủ chàng trai trước mặt này.
Anh vốn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác, đời trước luôn luôn giữ khoảng cách và không bao giờ quan tâm. Nhưng ở kiếp này, sau khi trải qua những tiếc nuối trong tình cảm, cùng với việc ở bên cạnh Giản Hi quá lâu, anh vô tình bị ảnh hưởng bởi sự thiện lương của cô. Giờ đây, anh cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện của người khác.
“Cậu cũng biết tình huống đặc thù của Sở Điềm Điềm, đừng quá nghiêm khắc với cô ấy.”
Thịnh Thừa Dương biết rằng Sở Điềm Điềm đã từng mắc bệnh nghiêm trọng khi còn nhỏ, ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ. Chuyện này không còn là bí mật trong giới của họ. Mỗi gia đình trong giới thượng lưu đều có những kế hoạch hôn nhân cho con cái, vì vậy họ thường tìm hiểu kỹ lưỡng về xuất thân và hoàn cảnh của nhau từ khi còn nhỏ.
“Tôi biết cô ấy không ngốc, chỉ là chậm hiểu hơn người khác một chút thôi. Ý tôi không phải là cô ấy không thể học hỏi hay không có giá trị. Nhưng tôi không thể thích một người mà không biết giao tiếp. Cậu sẽ không hiểu đâu.”
“Nếu cậu không thích cô ấy, thì đừng chọn cô ấy. Mặc dù Sở Điềm Điềm không phải mẫu người lý tưởng của cậu, nhưng cô ấy cũng là một con người có cảm xúc. Cậu không thể dựa vào việc cô ấy thích cậu mà phớt lờ cảm xúc của cô ấy như vậy. Điều này là không tốt”
Giang gia có ý định lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Tư Kỳ và Sở Điềm Điềm để thu lợi. Sở Điềm Điềm, với gia thế của mình, là con gái của chủ tịch Hoành Thành. Chỉ cần Sở Dụ Thịnh không có con riêng bên ngoài, thì việc Sở Điềm Điềm trở thành người thừa kế của ngân hàng này là điều chắc chắn.
Mà Sở gia biết rõ rằng con gái mình kém cỏi hơn những cô gái trong gia tộc khác, thậm chí còn có chút "khuyết tật". Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề vì nhà họ có tiền!
Tiền bạc có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, thậm chí có thể "mua" một con rể. Hơn nữa, con rể này còn không bị ba ruột đánh giá cao, con riêng bảy tám tuổi mới được đón về nuôi.
Ai cũng đều có những toan tính riêng, không ai thực sự chân thành.
Chỉ có Sở Điềm Điềm là khác biệt.
Nàng ngây ngô, nhiệt liệt và chân thành trong tình cảm dành cho Giang Tư Kỳ.
Nàng không có sai!
"Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, trong lòng tôi hoàn toàn rõ ràng."
Giang Tư Kỳ vốn định nói: "Tôi và Sở Điềm Điềm vốn dĩ chẳng có quan hệ gì cả" nhưng khi lời nói đến bên miệng, hắn lại không thốt ra được.
"Tôi không định can thiệp vào chuyện của hai ngươi, tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến vậy. Chỉ là tình cờ gặp, nên mới nói vài lời thôi. Sở Điềm Điềm là một cô gái tốt, đáng để cậu trân trọng."
Thịnh Thừa Dương cảm thấy mình như một lão cán bộ đang khuyên nhủ người trẻ tuổi lạc đường tìm cách quay lại vậy.
“Thịnh Thừa Dương, cậu nói như thể rất dễ dàng vậy! Tôi hỏi cậu, liệu cậu có thể thích một cô gái như vậy không? Dù không nói đến ngoại hình, mập mạp cũng có thể coi là đáng yêu, nhưng nàng lại ngốc nghếch, không có chí tiến thủ, việc gì cũng làm không tốt, gặp phải chuyện thì chỉ biết khóc lóc. Một cô gái như vậy, liệu cậu có thể yêu được không?”
Giang Tư Kỳ nói một câu khiến Thịnh Thừa Dương không biết nói gì. Anh thật sự không có cách nào để phản bác.
“Bây giờ cậu có thể đứng ở một vị trí cao thượng để chỉ trích tôi, vì cậu có Giản Hi bên cạnh. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tích cực, độc lập, và có suy nghĩ riêng. Cô ấy không dựa dẫm vào ai. Cậu chọn một cô gái gần như hoàn hảo, rồi sau đó tới giáo dục tôi, Thịnh Thừa Dương ạ, giáo dục người khác không đơn giản như vậy đâu!”
“Cậu nói cũng không sai, tôi thật sự không nên đứng từ một vị trí cao thượng mà chỉ trích cậu, nhưng tôi có thể bất chấp mọi thứ mà ôm lấy Giản Hi, không cần bối cảnh hay lợi ích gì. Còn cậu thì sao?” Thịnh Thừa Dương ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn Giang Tư Kỳ. “Nếu như cậu có thể từ bỏ lợi ích mà không quan tâm đến Sở Điềm Điềm, thì cô ấy cũng không thể ở bên cạnh cậu suốt bao năm như vậy. Cậu không thể vừa muốn có lợi, lại vừa muốn giữ cô ấy bên cạnh đi!”
Giang Tư Kỳ bị hỏi đến mức không biết phải trả lời ra sao, lồng ngực hắn phập phồng không ngừng.
Thịnh Thừa Dương hiểu rõ rằng những lời mình vừa nói như một nhát dao đâm sâu vào lòng người, mỗi chữ đều vang lên trong đầu Giang Tư Kỳ, mang đến nỗi đau không thể chịu nổi.
"Đi xem đi!" Thịnh Thừa Dương gật đầu đồng ý.
Hai người lần theo âm thanh mà đến, liền nhìn thấy Giang Tư Kỳ và Sở Điềm Điềm đang đứng dưới một gốc cây lớn. Giang Tư Kỳ quay lưng về phía họ, nên không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, có thể nhận ra đôi mắt Sở Điềm Điềm hơi đỏ.
"Giang Tư Kỳ." Thịnh Thừa Dương lên tiếng, "Có chuyện gì sao?"
Giang Tư Kỳ quay người lại, liền thấy Thịnh Thừa Dương và Giản Hi tay trong tay, mười ngón đan vào nhau. Hai người này, thật đúng là lúc nào cũng khoe mẽ tình yêu của mình.
"Không có gì," Giang Tư Kỳ đáp ngắn gọn.
Giang Tư Kỳ nhàn nhạt đáp lại, nhưng khi nhìn thấy Sở Điềm Điềm vẫn khóc nức nở, lòng hắn bỗng nhiên mềm lại. Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Sở Điềm Điềm.
"Đừng khóc," hắn nói, giọng điệu ôn nhu bất ngờ khiến chính mình cũng phải ngạc nhiên.
"Ân ~" Sở Điềm Điềm tự giác lau mắt, rất nghe lời mà cuối cùng cũng không
khóc nữa.
“Ba cậu sao lại nuôi cậu thành ra thế này? Lớn như vậy rồi, sao vẫn cứ động một chút là khóc? Con gái thì phải kiên cường độc lập chứ, việc gì cũng nên tự mình hiểu biết. Nếu không, người khác sẽ không thích cậu.
Sở Điềm Điềm từ nhỏ đã khá ngốc nghếch. Lúc mới năm sáu tuổi, khi nói chuyện nàng cũng không nhanh nhẹn lắm vì vậy rất ít bạn nhỏ thích chơi cùng nàng.
Cho đến khi nàng chín tuổi, tại một bữa tiệc, giữa rất nhiều bạn nhỏ, chỉ có Giang Tư Kỳ là người duy nhất nguyện ý nói chuyện với nàng. Khi nàng té ngã, làm xước da ở chân và khóc mãi không thôi, chính Giang Tư Kỳ đã đưa nàng vào phòng, giúp nàng sát trùng vết thương và băng bó lại cho nàng.
Lúc ấy, Tiểu Điềm Điềm đã đem Giang Tư Kỳ đặt ở trong lòng. Trước kia, nàng coi hắn như một người bạn thân, nhưng giờ đây, khi lớn lên, nàng dần dần nảy sinh những cảm xúc khác lạ.
Dù nàng có phần ngốc nghếch, nhưng nàng vẫn nỗ lực để theo đuổi người mà nàng đã thích từ lâu!
“Hi Hi, em mang Sở Điềm Điềm về nhà chúng ta ngồi một lát nhé. Dì Hà làm bánh gạo nếp, hai người mau về ăn đi, để một chút nữa lạnh thì không thể ăn được, Thịnh Thừa Dương rõ ràng là muốn trò chuyện riêng với Giang Tư Kỳ.
“Được rồi, Giản Hi đáp, sau đó quay sang kéo tay Sở Điềm Điềm, “Đi thôi, dì Hà làm bánh gạo nếp ngon lắm, chúng ta mau trở về nào!”
Chờ đến khi hai người rời đi, Giang Tư Kỳ nhìn Thịnh Thừa Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Có gì muốn nói?”
Thịnh Thừa Dương thở dài, lúc này anh lấy tâm thái của một người từng trải, quyết định khuyên nhủ chàng trai trước mặt này.
Anh vốn không phải là người hay xen vào chuyện của người khác, đời trước luôn luôn giữ khoảng cách và không bao giờ quan tâm. Nhưng ở kiếp này, sau khi trải qua những tiếc nuối trong tình cảm, cùng với việc ở bên cạnh Giản Hi quá lâu, anh vô tình bị ảnh hưởng bởi sự thiện lương của cô. Giờ đây, anh cũng bắt đầu quan tâm đến những chuyện của người khác.
“Cậu cũng biết tình huống đặc thù của Sở Điềm Điềm, đừng quá nghiêm khắc với cô ấy.”
Thịnh Thừa Dương biết rằng Sở Điềm Điềm đã từng mắc bệnh nghiêm trọng khi còn nhỏ, ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ. Chuyện này không còn là bí mật trong giới của họ. Mỗi gia đình trong giới thượng lưu đều có những kế hoạch hôn nhân cho con cái, vì vậy họ thường tìm hiểu kỹ lưỡng về xuất thân và hoàn cảnh của nhau từ khi còn nhỏ.
“Tôi biết cô ấy không ngốc, chỉ là chậm hiểu hơn người khác một chút thôi. Ý tôi không phải là cô ấy không thể học hỏi hay không có giá trị. Nhưng tôi không thể thích một người mà không biết giao tiếp. Cậu sẽ không hiểu đâu.”
“Nếu cậu không thích cô ấy, thì đừng chọn cô ấy. Mặc dù Sở Điềm Điềm không phải mẫu người lý tưởng của cậu, nhưng cô ấy cũng là một con người có cảm xúc. Cậu không thể dựa vào việc cô ấy thích cậu mà phớt lờ cảm xúc của cô ấy như vậy. Điều này là không tốt”
Giang gia có ý định lợi dụng mối quan hệ giữa Giang Tư Kỳ và Sở Điềm Điềm để thu lợi. Sở Điềm Điềm, với gia thế của mình, là con gái của chủ tịch Hoành Thành. Chỉ cần Sở Dụ Thịnh không có con riêng bên ngoài, thì việc Sở Điềm Điềm trở thành người thừa kế của ngân hàng này là điều chắc chắn.
Mà Sở gia biết rõ rằng con gái mình kém cỏi hơn những cô gái trong gia tộc khác, thậm chí còn có chút "khuyết tật". Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề vì nhà họ có tiền!
Tiền bạc có thể khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, thậm chí có thể "mua" một con rể. Hơn nữa, con rể này còn không bị ba ruột đánh giá cao, con riêng bảy tám tuổi mới được đón về nuôi.
Ai cũng đều có những toan tính riêng, không ai thực sự chân thành.
Chỉ có Sở Điềm Điềm là khác biệt.
Nàng ngây ngô, nhiệt liệt và chân thành trong tình cảm dành cho Giang Tư Kỳ.
Nàng không có sai!
"Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, trong lòng tôi hoàn toàn rõ ràng."
Giang Tư Kỳ vốn định nói: "Tôi và Sở Điềm Điềm vốn dĩ chẳng có quan hệ gì cả" nhưng khi lời nói đến bên miệng, hắn lại không thốt ra được.
"Tôi không định can thiệp vào chuyện của hai ngươi, tôi cũng chẳng rảnh rỗi đến vậy. Chỉ là tình cờ gặp, nên mới nói vài lời thôi. Sở Điềm Điềm là một cô gái tốt, đáng để cậu trân trọng."
Thịnh Thừa Dương cảm thấy mình như một lão cán bộ đang khuyên nhủ người trẻ tuổi lạc đường tìm cách quay lại vậy.
“Thịnh Thừa Dương, cậu nói như thể rất dễ dàng vậy! Tôi hỏi cậu, liệu cậu có thể thích một cô gái như vậy không? Dù không nói đến ngoại hình, mập mạp cũng có thể coi là đáng yêu, nhưng nàng lại ngốc nghếch, không có chí tiến thủ, việc gì cũng làm không tốt, gặp phải chuyện thì chỉ biết khóc lóc. Một cô gái như vậy, liệu cậu có thể yêu được không?”
Giang Tư Kỳ nói một câu khiến Thịnh Thừa Dương không biết nói gì. Anh thật sự không có cách nào để phản bác.
“Bây giờ cậu có thể đứng ở một vị trí cao thượng để chỉ trích tôi, vì cậu có Giản Hi bên cạnh. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tích cực, độc lập, và có suy nghĩ riêng. Cô ấy không dựa dẫm vào ai. Cậu chọn một cô gái gần như hoàn hảo, rồi sau đó tới giáo dục tôi, Thịnh Thừa Dương ạ, giáo dục người khác không đơn giản như vậy đâu!”
“Cậu nói cũng không sai, tôi thật sự không nên đứng từ một vị trí cao thượng mà chỉ trích cậu, nhưng tôi có thể bất chấp mọi thứ mà ôm lấy Giản Hi, không cần bối cảnh hay lợi ích gì. Còn cậu thì sao?” Thịnh Thừa Dương ánh mắt sắc bén, gắt gao nhìn Giang Tư Kỳ. “Nếu như cậu có thể từ bỏ lợi ích mà không quan tâm đến Sở Điềm Điềm, thì cô ấy cũng không thể ở bên cạnh cậu suốt bao năm như vậy. Cậu không thể vừa muốn có lợi, lại vừa muốn giữ cô ấy bên cạnh đi!”
Giang Tư Kỳ bị hỏi đến mức không biết phải trả lời ra sao, lồng ngực hắn phập phồng không ngừng.
Thịnh Thừa Dương hiểu rõ rằng những lời mình vừa nói như một nhát dao đâm sâu vào lòng người, mỗi chữ đều vang lên trong đầu Giang Tư Kỳ, mang đến nỗi đau không thể chịu nổi.