Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 1171: Chia của



Trên đường đi, những y sĩ hoặc y sư gặp Giang Nguyên cũng đều khách sáo chào hỏi, đồng thời tò mò nhìn hai đại mỹ nữ cùng đứa bé bên cạnh hẳn.

- Con trai tôi.

Giang Nguyên đắc ý khoe khoang với các y sư, y sĩ, khiến cho mọi người vừa kinh ngạc lẫn hâm mộ, không ngừng móc ra quà tặng cho đứa bé.

Đây chính là cơ hội tốt để kết giao với Giang Nguyên. Cho nên rất nhiều người rất sung sướng móc ra lễ vật. Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng cầm đống lớn đống nhỏ đi theo Giang Nguyên. Dần đần ít người hơn, Phan Hiểu Hiểu mới tò mò hỏi

- Giang Nguyên, anh xã giao ở chỗ này tốt như vậy sao?

- Hừ, chẳng qua là người khác muốn lấy lòng anh ấy mà thôi.

Tuyên Tử Nguyệt biết rõ, nhưng trong lòng cũng thấy vui. Địa vị của Giang Nguyên ở Thiên Y Viện ngày càng cao, cô lại càng vui vẻ hơn. Ai lại không muốn người đàn ông của mình cường đại chứ?

- Lấy lòng anh ấy? 

Phan Hiểu Hiểu có chút không hiểu. Trong tâm tư của cô, Thiên Y Viện mà ngay cả bảy cự đầu cũng phải cẩn thận đối đãi, nhất định phải là nơi rất giỏi. Cô vẫn cho rằng với tuổi tác của Giang Nguyên, nhiều nhất cũng chỉ coi là bình thường ở đây thôi. Nhưng bây giờ nhìn tình huống này, dường như cũng biết được. Xem ra Giang Nguyên có thể phong sinh khởi thủy ở Bắc Kinh cũng không phải là không có nguyên nhân.

Thức ăn của Thiên Y Viện không phải chỉ có hư danh, cộng thêm đại tài chủ Mã Tiểu Duệ mời khách, dĩ nhiên không phải món ăn bình thường. Ít nhất sau khi Phan Hiểu Hiểu gắp hai đũa thì đôi đũa trong tay đã không ngừng lại.

- Hiểu Hiểu, thích thì ăn nhiều một chút.

Mã Tiểu Duệ cười tươi như hoa, không ngừng gắp thức ăn cho Tiểu Bảo.

- Ừm, ừm.

Lúc này Phan Hiểu Hiểu chỉ lo gật đầu. Món ăn ở đây đúng là quá ngon.

Nhìn mọi người ăn rất vui vẻ, Giang Nguyên tất nhiên là cũng cao hứng, móc ra mấy chai đan dược đưa cho Mã Tiểu Duệ, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt một người một chai. 

- Đây là thuốc gì vậy?

Nhìn bình sứ nhỏ trong tay, Mã Tiểu Duệ tò mò hỏi, sau đó mở một nắp chai đưa lên mũi ngửi một cái, sắc mặt liền thay đổi, sau đó cẩn thận nhìn bình đan dược hai lần, lúc này mới nhìn Giang Nguyên, hưng phấn hỏi:

- Hồng Vân Đan? Thứ tốt nha. Thổ hào, cho chúng tôi thật sao?

Giang Nguyên cười nói:

- Đương nhiên là cho các người rồi. Nhưng vật này không nhiều, phải tiết kiệm một chút, đừng lãng phí.

- Hồng Vân Đan?

Nghe được cái tên này, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng thay đổi. Mặc dù cô chưa thấy qua đan dược đó, nhưng vẫn biết được tên. Lăn trước Giang Nguyên vì luyện chế Hồng Vân Đan mà bỏ ra cái giá không nhỏ, lại còn lấy không ít dược từ chỗ La Thiên Minh mới luyện được một chai

Tuyên Tử Nguyệt vội trả lại cho Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, anh giữ lại dùng đi. Em không căn thuốc tốt như vậy đâu, thuốc thường là được rồi. 

- Này, cho em thì em cứ cầm đi. Bây giờ anh luyện chế mấy loại đan dược đó đều là chuyện nhỏ.

Giang Nguyên thấp giọng nói, sau đó nhìn Mã Tiểu Duệ và Tuyên Tử Nguyệt, nói tiếp:

- Nhớ đừng nói ra ngoài nhé. Sau này hết đan dược, tôi sẽ nghĩ biện pháp luyện cho mọi người

- Thật sao?

Mã Tiểu Duệ trước nay vẫn chưa từng khách sáo với Giang Nguyên, nghe hẳn nói, ánh mắt liền sáng lên. Có một số người bởi vì thiếu đan dược cao cấp, cho nên trong vòng mười năm tu luyện nội khí tiến bộ rất chậm. Thậm chí nằm ở mãi một cửa vẫn không đột phá được.

Mấy năm qua, mặc dù cô tu luyện nội khí không chậm, nhưng chỉ là so với người khác. Còn so với Giang Nguyên, chính là thua kém không biết bao nhiêu Nếu như có Hồng Vân Đan trợ giúp, hơn nữa còn có thêm một số đan dược khác phụ trợ, Mã Tiểu Duệ tin rằng nhiều nhất là một tháng cô có thể đột phá nhị phẩm.

Mặc dù lần này cô dựa vào Giang Nguyên kiếm trong ít điểm, nhưng điểm vẫn còn chưa đủ để đổi một trong ba bình đan dược này. 

- Dĩ nhiên rồi, nhưng việc này các người phải khiêm tốn một chút, đừng để lộ ra ngoài. Nếu không, sau này đan dược cũng đừng nghĩ, biết không?

Giang Nguyên gật đầu, vội vàng dặn dò. Nếu tin tức này mà lọt ra ngoài, tuy nói không ai dám làm gì hắn, nhưng sau này không thể biển thủ được nữa.

- Biết rồi, biết rồi.

Mặc dù không biết Giang Nguyên làm sao mà có được đan dược này trong tay, nhưng đột nhiên phát tài như thế, Mã Tiểu Duệ vẫn hiểu được. Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên tủy ý như thế, cũng cảm thấy yên tâm. Với thân phận của Giang Nguyên, lấy một ít đan dược làm của riêng hẳn không phải vấn đề lớn.

Lập tức cất chai Hồng Vân Đan vào. Cô xuất thân thế gia, tất nhiên biết được loại thuốc này quý. Với việc tu luyện hàng ngày, chẳng qua là sử dụng Sơn Tham lâu năm mà thôi, thỉnh thoảng đối lấy Tố Linh Hoàn từ Thiên Y Viện, mà không phải lúc nào cũng có.

Hồng Vân Đan là đan dược mà ngày thường không bao giờ có được, Tuyên Tử Nguyệt không khỏi cảm thấy hưng phấn. Thực lực của Giang Nguyên tăng vọt, cô phát giác mình ngày càng cách xa hẳn. Có nhiều lúc chẳng những không giúp được hắn mà còn liên lụy hắn. Bây giờ có được một chai Hồng Vân Đan, cô tin rằng tu vi nội khí của mình sẽ tăng mạnh. Tuy nói không đuổi kịp Giang Nguyên, nhưng sau này tuyệt đối không liên lụy đến hẳn nữa.

Nhìn hai người vui vẻ, Phan Hiểu Hiểu cũng tò mò nhìn chai thuốc trong tay mình, sau đó hỏi Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, thuốc của em cũng là Hồng Vân Đan gì đó sao?

- Không phải.

Giang Nguyên cười nói:

- Hồng Vân Đan phụ trợ tu luyện nội khí. Em thì không có, nên đan dược này sẽ khai thông kinh mạch, cường thân kiện thể. Hơn nữa còn có công dụng làm đẹp, tương đối thích hợp với em.

- Còn có thể làm đẹp sao? Quá tốt rồi.

Rõ ràng đan dược này hấp dẫn Phan Hiểu Hiểu hơn Hồng Vân Đan.

Chia đan dược xong, Giang Nguyên quay sang nói với Mã Tiểu Duệ:

- Tiểu Duệ, tôi không luyện chế đan dược hạ phẩm. Nếu cô còn Tố Linh Hoàn thì mang cho Tuyên Tử Nguyệt mấy bình.

- Được. Tử Nguyệt, khi về tôi sẽ cho cô ba bình. Dựa vào Hồng Vân đan không thì có chút lãng phí.

Mã Tiểu Duệ sảng khoái nói.

- Vâng, cảm ơn Tiểu Duệ.

Nhìn Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.

Giang Nguyên gãi đầu, sau đó ngượng ngùng nhìn Mã Tiểu Duệ:

- Tiểu Duệ, cô còn điểm không? Cho tôi mượn hai trăm đi. Tôi còn phải mua một ít đồ.

- Hai trăm?

Nghe Giang Nguyên hỏi, Mã Tiểu Duệ sửng sốt:

- Anh đang nói đùa à?

- Dĩ nhiên là không rồi

Nhìn sắc mặt quái dị của Mã Tiểu Duệ, Giang Nguyên cười nói.

- Thế anh ngay cả hai trắm điểm tích lũy cũng không có?

Mã Tiểu Duệ cổ quái nhìn Giang Nguyên: 

- Bây giờ anh là đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn luyện đan, nội viện phải cho anh không ít điểm chứ. Chẳng lẽ lại xài hết rồi?

- Luyện đan, nội viện cho điểm?

Nghe xong, Giang Nguyên có chút sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:

- Dĩ nhiên rồi. Nếu không, tại sao luyện đan sư lại có tiền?

Hiểu ra, mặt Mã Tiểu Duệ đầy vẻ đồng tình, nhìn Giang Nguyên, nói:

- Luyện đan sĩ hoặc luyện đan sư trong viện, chỉ cần luyện ra đan dược hạ phẩm sẽ được một điểm. Đan dược trung phẩm là năm điểm, đan dược thượng phẩm là ba mươi điểm. Nhưng khi thất bại, sẽ bị trừ điểm. Anh đừng nói cho tôi biết, thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, bận tối mắt tối mũi như thế, ngay cả hai trăm điểm cũng không có?

- Hoặc là nói anh không biết chuyện này? Hay là anh thất bại quá nhiều, ngược lại bị trừ điểm?

- A, tôi thật không biết chuyện này mà.

Nhìn vẻ mặt của Mã Tiểu Duệ, Giang Nguyên lắc đầu liên tục, sau đó gãi đầu nói: 

- Tĩnh ra, tôi cũng bị trừ điểm, nhưng cũng kiếm không ít.

- Nào, mau kiểm tra một chút đi. Dạo này anh tiếng tăm lừng lẫy nội viện, ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, rốt cuộc là kiếm được bao nhiêu điểm?

Mã Tiểu Duệ cười híp mắt đưa đến một cái máy tính bảng cho Giang Nguyên, để hắn tra điểm.

Cầm lấy máy tính bảng, Giang Nguyên có chút hiếu kỳ gõ tài khoản và mật mã của mình, sau đó có chút chờ mong.

Sau khi nhìn qua, ánh mắt liền ngẩn ngơ.

Mã Tiểu Duệ nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, cũng liếc mắt nhìn sang. Sau khi xem xong, không nhịn được liền phá lên cười, lắc đầu liên tục:

- Chậc chậc, anh là Luyện đan sư cao cấp, lại còn là chủ nhân Tế Thế Đinh, làm việc suốt ngày suốt đêm, lại chỉ kiếm được có trăm rưỡi. Đúng là mắc cỡ chết người ta mà.

Nghe Mã Tiểu Duệ nói, Giang Nguyên không khỏi thẹn quá hóa giận, ném cái máy tính xuống bàn, nói:

- Gòn không phải vì làm mấy cái chai này cho mọi người sao? Nếu không, tôi cũng kiếm được bốn năm trăm.

-Ơ!

Giang Nguyên vừa nói xong, Mã Tiểu Duệ sửng sốt một chút, sau đó nhìn Giang Nguyên rồi lại nhìn chòng chọc cái chai của mình, sắc mặt quái dị:

- Không phải...

- Đương nhiên rồi. Nếu không, cô cho rằng tôi bị trừ nhiều điểm như vậy là vì cái gì?





Chương trước Chương tiếp
Loading...