Tuyệt Sắc
Chương 32
Họp xong, Hoa Tri Dã trở lại văn phòng, vừa đóng cửa, cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, vừa vặn, kim giây chỉ vào vị trí số 12, đúng năm giờ. Cô đem văn kiện trong tay thả xuống bàn làm việc, sau đó đi vào phòng trong.
Mặt trời xuống núi, kim hoàng lại mang theo điểm màu cam, chiếu xuyên qua khe hở, rọi trên một túm tóc của Mục Thị, tóc màu nâu đậm dưới ánh hào quang phát ra ánh sáng.
Cũng chính là tia sáng này, làm một bên mặt Mục Thị bại lộ trong không khí.
Hoa Tri Dã không vội đánh thức nàng, cô dựa tường thưởng thức trong chốc lát, tiếp theo nhẹ tay nhẹ chân lấy máy ảnh trong ngăn kéo ra, tới nàng gần hơn một chút, canh bên mặt Mục Thị chụp một tấm.
Người bên trong ảnh không hề có dáng vẻ đang ngủ say, chỉ là khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài, Hoa Tri Dã đổi góc độ, chụp thêm một tấm. Âm thanh máy ảnh phát ra khi chụp đánh thức người nằm trên giường, Hoa Tri Dã thấy mí mắt Mục Thị giật giật.
Tay Hoa Tri Dã đặt trên máy ảnh bất động, yên lặng quan sát người trong màn hình. Bỗng nhiên người kia vươn tay từ trong chăn ra, lung lay trong không khí, tìm kiếm cái gì đó, nhưng mắt nàng vẫn không mở.
Hoa Tri Dã cười cười, bỏ máy ảnh xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng, từ từ cúi đầu xuống, hôn một cái.
1
Rốt cuộc Mục Thị cũng chịu mở mắt, nhưng lại không muốn từ bỏ giấc ngủ, nhắm mắt lần nữa, kéo tay Hoa Tri Dã đặt xuống dưới mặt mình, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Họp xong rồi?"
Hoa Tri Dã ừ một tiếng.
Đột nhiên yên tĩnh trở lại, Mục Thị dựa vào tay Hoa Tri Dã ngủ thêm một phút mới mở mắt ra, nàng ngồi dậy, duỗi lưng một cái, mới phát hiện Hoa Tri Dã vẫn luôn nửa ngồi xổm trên đất.
Mục Thị cười thành tiếng, hỏi: "Chân không tê sao?"
Hai tay Hoa Tri Dã chống giường, chậm rãi ung dung từ từ đứng lên: "Tê."
Buổi tối hai người ăn cơm ở nhà hàng mà Cao Văn Tuệ đặt, sau khi cơm nước xong, Hoa Tri Dã lái xe chở Mục Thị tới biên giới Thành thị lượn một vòng, mới quay trở lại.
Trước đó Mục Thị mở cửa sổ xe, để lại một khe nhỏ, nhiệt lượng cơm tối tiêu tán bớt, giờ phút này liền cảm giác có chút lạnh, đưa tay bấm nút đóng cửa sổ lại, nhưng lại thấy buồn bực, mở cửa sổ lần nữa, một tới hai đi tiếng xột xoạt vang lên, Hoa Tri Dã ở bên cạnh nhịn không được nhìn nàng một cái.
Mục Thị cười cười, cuối cùng đóng cửa sổ lại: "Không về nhà sao?" Mục Thị nhìn không phải đường về Nghi Đàm Sơn hỏi.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng.
Mấy phút sau, Hoa Tri Dã quen cửa quen nẻo dừng xe trong bãi đậu cư xá nhà Mục Thị. Hoa Tri Dã tắt máy xe, mới phát hiện Mục Thị nhìn cô chằm chằm, cũng không biết nàng nhìn bao lâu rồi.
"Thế nào?" Hoa Tri Dã đem chìa khóa bỏ vào túi hỏi.
Mục Thị lắc đầu: "Không có gì."
Mục Thị thích nhất là loại cảm giác ngầm hiểu này, sau khi nàng xuống xe, dáng vẻ tiểu tức phụ chạy chậm đến trước mặt Hoa Tri Dã, ôm cổ tay cô, mặt mày cong cong cười một tiếng.
Làm chủ nhà, sau khi Mục Thị dẫn Hoa Tri Dã vào nhà, liền pha cho cô một bình trà vơ vớt từ chỗ Giang Triết Hùng.
Bạn của nàng chưa có về, hơn nữa không làm Mục Thị thất vọng, bạn nàng dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng. Nàng mở TV cho Hoa Tri Dã xem, sau đó vào phòng bên cạnh thu xếp đồ đạc.
Rất nhiều ngày không ở, phòng Mục Thị có chút vắng vẻ, nhưng thứ này còn tốt, thiếu duy nhất không tốt chính là gần đây nàng luôn bận rộn, tới vội vàng đi cũng vội vàng, nên trên giường, trên ghế sô pha, tất cả đều là quần áo nàng chưa kịp sắp xếp.
Có lẽ Hoa Tri Dã sẽ quan tâm nàng sống thế nào, nên nhanh chóng đem quần áo trên giường xếp lại, áo khoác cũng chỉnh lý đặt qua một bên, quần áo chưa mặc thì bỏ vào tủ, quả nhiên không bao lâu, Hoa Tri Dã đẩy cửa đi vào.
Mục Thị nhìn gian phòng có chút hỗn loạn, ho khan một cái: "Bình thường em không phải thế này."
Hoa Tri Dã nghe thế bật cười, đưa điện thoại trên tay cho nàng: "Nhất Hàm tìm em."
Là điện thoại của Hoa Tri Dã, cuộc gọi đã nhận, Mục Thị dừng một chút, nhận điện thoại: "Chị, tìm em a?"
Đầu tiên Hà Nhất Hàm cười một tiếng, tiếp theo nói: "Em và Tri Dã xảy ra chuyện gì?"
Mục Thị sờ sờ cằm, mắt nhìn Hoa Tri Dã đi một vòng trong phòng, nhỏ giọng trả về: "Cứ như thế thôi."
Hà Nhất Hàm:"Lúc Tiểu Khải nói, chị còn không tin đâu."
Mặc dù điện thoại này cách âm rất tốt nhưng Mục Thị vẫn sợ cuộc đối thoại giữa hai người bị Hoa Tri Dã nghe được, dứt khoát đổi chủ đề khác, hỏi: "Chị tìm em có chuyện gì?"
Hà Nhất Hàm chuyển về đề tài chính: "Không phải thứ hai sinh nhật của chú sao? Chị và anh rể em đang ở bên ngoài chọn quà, có muốn chị chọn giúp em luôn không?"
Mục Thị a một tiếng: "Tốt, chị giúp em mua đi." Nói xong nàng bồi thêm một câu: "Mua cho mẹ tiểu Khải luôn."
Hà Nhất Hàm ứng tiếng tốt, sau đó cúp điện thoại.
Mục Thị để điện thoại xuống, đi ra phòng khách lấy điện thoại trong túi, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của Hà Nhất Hàm và Giang Viêm Khải. Nàng xẹp bĩu môi, mở lại tiếng chuông, để di động xuống rồi trở vào phòng.
Bước vào, Mục Thị bị tình cảnh trước mắt làm giật mình, Hoa Tri Dã đang ngồi bên giường giúp nàng xếp quần áo, cẩn thận từng cái từng cái, chồng lên mười phần vuông vức.
Hoa Tri Dã thấy nàng tiến đến, ngẩng đầu nhìn một cái, nói câu: "Chị giúp em đêm quần áo chồng lên." Cô nói xong lời này, thì chồng tất cả lên nhau: "Như vậy quần áo sẽ không bị nhăn."
Mục Thị nhìn dáng vẻ Hoa Tri Dã cẩn thận tỉ mỉ, không có ý tứ mở miệng nói cho cô biết những quần áo này gần như đã mặc qua.
"Xếp rất đẹp a." Mục Thị đi qua khen một câu, ngồi xuống sát bên cô, cũng học theo, thuận miệng hỏi: "Mẹ chị dạy sao?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không phải." Cô thả thêm một câu: "Mẹ chị gấp quần áo còn cẩu thả hơn cả em."
3
Mục Thị phù một tiếng, hỏi:"Thế ai dạy?"
Hoa Tri Dã đem kiện cuối cùng chồng lên, nói: "Bạn."
Bạn?
Mục Thị nghe xong dương dương lông mày, thăm dò hỏi: "Bạn... Đại Học?"
Hoa Tri Dã vừa nhìn đã biết Mục Thị suy nghĩ gì, cô cười cười, lắc đầu: "Không phải, sau này mới quen."
Mục Thị nga một tiếng không hỏi thêm.
Thời gian kế tiếp, Hoa Tri Dã liền bày bộ dáng thanh thản, cầm chung trà Mục Thị đưa, uống một hớp, ngồi ghế sô pha của nàng, nhìn nàng thu dọn đồ đạc.
Cũng không biết có bao nhiêu thứ cần dọn, Hoa Tri Dã uống gần nửa ấm trà, Mục Thị mới dựng vali lên.
Rời khỏi nhà Mục Thị, Hoa Tri Dã mới lái xe quay về nhà mình.
Vừa xuống xe, Hoa Tri Dã liền chủ động đến xách vali cho Mục Thị. Lần này trở về, đột nhiên Mục Thị lại có cảm giác bùi ngùi, nàng nhìn bóng lưng Hoa Tri Dã xách vali, nhớ lại lần đầu tiên nàng đến đây, Hoa Tri Dã lãnh mạc vô cùng, không khỏi thổn thức.
1
Hoa Tri Dã đem vali nàng lên lầu hai, Mục Thị theo sau, hai người đi một đoạn, đột nhiên đứng trước cửa phòng của nàng. Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng một cái, Mục Thị từ trong mắt cô nhìn ra được hương vị trêu chọc.
Cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy ngầm hiểu ý nhau, Hoa Tri Dã quay người, bước một bước vào phòng Mục Thị.
"Chị dám." Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã nghiêng người, lười biếng nói một câu như vậy.
Mục Thị cũng không tiến lên, nâng cao âm lượng hơn: "Chị dám mở ra, em liền kéo vali rời đi."
Rốt cuộc câu này cũng thành công ngăn bước Hoa Tri Dã, cô vui vẻ quay đầu nhìn Mục Thị, nâng tay vuốt tóc, sau đó đưa vali cho nàng: "Đi a."
Mục Thị nhỏ giọng hừ một tiếng, giật lấy vali trong tay Hoa Tri Dã, quay người đi về phía cầu thang, nhưng mới được hai bước, đột nhiên quay đầu, kéo theo vali đi về phòng Hoa Tri Dã.
1
Thời điểm đi ngang bên người Hoa Tri Dã, nàng nghe cô phát ra tiếng cười trầm thấp.
Sau khi hai người tắm xong, mới có chín giờ, Mục Thị chờ Hoa Tri Dã sấy tóc xong, đợi cô vén chăn leo lên giường, thì không kịp chờ đợi nhào tới, trựa tiếp đè cô dưới thân.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Mục Thị ôm đầu Hoa Tri Dã hôn xuống, nụ hôn này, đem tất cả hương vị nhớ nhung gửi vào đó, hai người môi lưỡi triền miên, Hoa Tri Dã cũng vòng tay qua cổ nàng, từng chút từng chút cẩn thận nhấm nhấp.
Một nụ hôn thôi, nhưng làm hai người sắp thở không nỗi, Mục Thị ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã câu môi cười một tiếng, tiếp theo cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn cằm cô một cái, rồi từ từ lướt xuống, trực tiếp xốc áo ngủ rộng rãi của Hoa Tri Dã lên, đem đầu chui vào.
Nàng dùng chóp mũi co xát da thịt Hoa Tri Dã, chung quanh tràn ngập mùi thơm sữa tắm, nàng le lưỡi liếm một đường, tiếp theo hé miệng cắn một cái.
"Tê..." Trước ngực Hoa Tri Dã tê rần, hít một ngụm khí lạnh, cô đưa tay vỗ vỗ đầu dưới lớp áo ngủ, liền nghe vài tiếng cười khanh khách.
Mục Thị ở bên trong chơi mấy phút, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn bực nên chui ra.
Cứ như vậy rời đi? Hoa Tri Dã bị nàng trêu chọc đến cả người khó chịu, loại tê dại này kích động từng lớp tế bào trong người, khơi dậy dụ/c vọng trong người, sinh ra một loại tưởng niệm tê dại.
Loại tưởng niệm này, ngay khi Mục Thị giương mắt nhìn cô liếm liếm môi, thì đạt đến đỉnh điểm.
Hoa Tri Dã xoay người đặt nàng dưới thân, cấp tốc cởi bỏ y phục nửa che nửa đậy trên người nàng, cúi đầu gặm nhấm.
Mục Thị bị Hoa Tri Dạ trêu chọc, ôm đầu cô xin tha, nhưng âm thanh nghe vào tai có chút không đúng. Đêm này trở nên dài vô cùng, mỗi phút mỗi giây đều tinh tế tỉ mỉ hơn, Hoa Tri Dã không ngừng không ngừng hôn từng cái xuống người Mục Thị.
Hai người dường như muốn nếm tận hương vị sống mơ mơ màng màng, không muốn quấy rối sự kiều diễm khiến người ta say mê này.
Mặt trời xuống núi, kim hoàng lại mang theo điểm màu cam, chiếu xuyên qua khe hở, rọi trên một túm tóc của Mục Thị, tóc màu nâu đậm dưới ánh hào quang phát ra ánh sáng.
Cũng chính là tia sáng này, làm một bên mặt Mục Thị bại lộ trong không khí.
Hoa Tri Dã không vội đánh thức nàng, cô dựa tường thưởng thức trong chốc lát, tiếp theo nhẹ tay nhẹ chân lấy máy ảnh trong ngăn kéo ra, tới nàng gần hơn một chút, canh bên mặt Mục Thị chụp một tấm.
Người bên trong ảnh không hề có dáng vẻ đang ngủ say, chỉ là khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài, Hoa Tri Dã đổi góc độ, chụp thêm một tấm. Âm thanh máy ảnh phát ra khi chụp đánh thức người nằm trên giường, Hoa Tri Dã thấy mí mắt Mục Thị giật giật.
Tay Hoa Tri Dã đặt trên máy ảnh bất động, yên lặng quan sát người trong màn hình. Bỗng nhiên người kia vươn tay từ trong chăn ra, lung lay trong không khí, tìm kiếm cái gì đó, nhưng mắt nàng vẫn không mở.
Hoa Tri Dã cười cười, bỏ máy ảnh xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng, từ từ cúi đầu xuống, hôn một cái.
1
Rốt cuộc Mục Thị cũng chịu mở mắt, nhưng lại không muốn từ bỏ giấc ngủ, nhắm mắt lần nữa, kéo tay Hoa Tri Dã đặt xuống dưới mặt mình, mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Họp xong rồi?"
Hoa Tri Dã ừ một tiếng.
Đột nhiên yên tĩnh trở lại, Mục Thị dựa vào tay Hoa Tri Dã ngủ thêm một phút mới mở mắt ra, nàng ngồi dậy, duỗi lưng một cái, mới phát hiện Hoa Tri Dã vẫn luôn nửa ngồi xổm trên đất.
Mục Thị cười thành tiếng, hỏi: "Chân không tê sao?"
Hai tay Hoa Tri Dã chống giường, chậm rãi ung dung từ từ đứng lên: "Tê."
Buổi tối hai người ăn cơm ở nhà hàng mà Cao Văn Tuệ đặt, sau khi cơm nước xong, Hoa Tri Dã lái xe chở Mục Thị tới biên giới Thành thị lượn một vòng, mới quay trở lại.
Trước đó Mục Thị mở cửa sổ xe, để lại một khe nhỏ, nhiệt lượng cơm tối tiêu tán bớt, giờ phút này liền cảm giác có chút lạnh, đưa tay bấm nút đóng cửa sổ lại, nhưng lại thấy buồn bực, mở cửa sổ lần nữa, một tới hai đi tiếng xột xoạt vang lên, Hoa Tri Dã ở bên cạnh nhịn không được nhìn nàng một cái.
Mục Thị cười cười, cuối cùng đóng cửa sổ lại: "Không về nhà sao?" Mục Thị nhìn không phải đường về Nghi Đàm Sơn hỏi.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng.
Mấy phút sau, Hoa Tri Dã quen cửa quen nẻo dừng xe trong bãi đậu cư xá nhà Mục Thị. Hoa Tri Dã tắt máy xe, mới phát hiện Mục Thị nhìn cô chằm chằm, cũng không biết nàng nhìn bao lâu rồi.
"Thế nào?" Hoa Tri Dã đem chìa khóa bỏ vào túi hỏi.
Mục Thị lắc đầu: "Không có gì."
Mục Thị thích nhất là loại cảm giác ngầm hiểu này, sau khi nàng xuống xe, dáng vẻ tiểu tức phụ chạy chậm đến trước mặt Hoa Tri Dã, ôm cổ tay cô, mặt mày cong cong cười một tiếng.
Làm chủ nhà, sau khi Mục Thị dẫn Hoa Tri Dã vào nhà, liền pha cho cô một bình trà vơ vớt từ chỗ Giang Triết Hùng.
Bạn của nàng chưa có về, hơn nữa không làm Mục Thị thất vọng, bạn nàng dọn dẹp nhà cửa rất gọn gàng. Nàng mở TV cho Hoa Tri Dã xem, sau đó vào phòng bên cạnh thu xếp đồ đạc.
Rất nhiều ngày không ở, phòng Mục Thị có chút vắng vẻ, nhưng thứ này còn tốt, thiếu duy nhất không tốt chính là gần đây nàng luôn bận rộn, tới vội vàng đi cũng vội vàng, nên trên giường, trên ghế sô pha, tất cả đều là quần áo nàng chưa kịp sắp xếp.
Có lẽ Hoa Tri Dã sẽ quan tâm nàng sống thế nào, nên nhanh chóng đem quần áo trên giường xếp lại, áo khoác cũng chỉnh lý đặt qua một bên, quần áo chưa mặc thì bỏ vào tủ, quả nhiên không bao lâu, Hoa Tri Dã đẩy cửa đi vào.
Mục Thị nhìn gian phòng có chút hỗn loạn, ho khan một cái: "Bình thường em không phải thế này."
Hoa Tri Dã nghe thế bật cười, đưa điện thoại trên tay cho nàng: "Nhất Hàm tìm em."
Là điện thoại của Hoa Tri Dã, cuộc gọi đã nhận, Mục Thị dừng một chút, nhận điện thoại: "Chị, tìm em a?"
Đầu tiên Hà Nhất Hàm cười một tiếng, tiếp theo nói: "Em và Tri Dã xảy ra chuyện gì?"
Mục Thị sờ sờ cằm, mắt nhìn Hoa Tri Dã đi một vòng trong phòng, nhỏ giọng trả về: "Cứ như thế thôi."
Hà Nhất Hàm:"Lúc Tiểu Khải nói, chị còn không tin đâu."
Mặc dù điện thoại này cách âm rất tốt nhưng Mục Thị vẫn sợ cuộc đối thoại giữa hai người bị Hoa Tri Dã nghe được, dứt khoát đổi chủ đề khác, hỏi: "Chị tìm em có chuyện gì?"
Hà Nhất Hàm chuyển về đề tài chính: "Không phải thứ hai sinh nhật của chú sao? Chị và anh rể em đang ở bên ngoài chọn quà, có muốn chị chọn giúp em luôn không?"
Mục Thị a một tiếng: "Tốt, chị giúp em mua đi." Nói xong nàng bồi thêm một câu: "Mua cho mẹ tiểu Khải luôn."
Hà Nhất Hàm ứng tiếng tốt, sau đó cúp điện thoại.
Mục Thị để điện thoại xuống, đi ra phòng khách lấy điện thoại trong túi, quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ của Hà Nhất Hàm và Giang Viêm Khải. Nàng xẹp bĩu môi, mở lại tiếng chuông, để di động xuống rồi trở vào phòng.
Bước vào, Mục Thị bị tình cảnh trước mắt làm giật mình, Hoa Tri Dã đang ngồi bên giường giúp nàng xếp quần áo, cẩn thận từng cái từng cái, chồng lên mười phần vuông vức.
Hoa Tri Dã thấy nàng tiến đến, ngẩng đầu nhìn một cái, nói câu: "Chị giúp em đêm quần áo chồng lên." Cô nói xong lời này, thì chồng tất cả lên nhau: "Như vậy quần áo sẽ không bị nhăn."
Mục Thị nhìn dáng vẻ Hoa Tri Dã cẩn thận tỉ mỉ, không có ý tứ mở miệng nói cho cô biết những quần áo này gần như đã mặc qua.
"Xếp rất đẹp a." Mục Thị đi qua khen một câu, ngồi xuống sát bên cô, cũng học theo, thuận miệng hỏi: "Mẹ chị dạy sao?"
Hoa Tri Dã lắc đầu: "Không phải." Cô thả thêm một câu: "Mẹ chị gấp quần áo còn cẩu thả hơn cả em."
3
Mục Thị phù một tiếng, hỏi:"Thế ai dạy?"
Hoa Tri Dã đem kiện cuối cùng chồng lên, nói: "Bạn."
Bạn?
Mục Thị nghe xong dương dương lông mày, thăm dò hỏi: "Bạn... Đại Học?"
Hoa Tri Dã vừa nhìn đã biết Mục Thị suy nghĩ gì, cô cười cười, lắc đầu: "Không phải, sau này mới quen."
Mục Thị nga một tiếng không hỏi thêm.
Thời gian kế tiếp, Hoa Tri Dã liền bày bộ dáng thanh thản, cầm chung trà Mục Thị đưa, uống một hớp, ngồi ghế sô pha của nàng, nhìn nàng thu dọn đồ đạc.
Cũng không biết có bao nhiêu thứ cần dọn, Hoa Tri Dã uống gần nửa ấm trà, Mục Thị mới dựng vali lên.
Rời khỏi nhà Mục Thị, Hoa Tri Dã mới lái xe quay về nhà mình.
Vừa xuống xe, Hoa Tri Dã liền chủ động đến xách vali cho Mục Thị. Lần này trở về, đột nhiên Mục Thị lại có cảm giác bùi ngùi, nàng nhìn bóng lưng Hoa Tri Dã xách vali, nhớ lại lần đầu tiên nàng đến đây, Hoa Tri Dã lãnh mạc vô cùng, không khỏi thổn thức.
1
Hoa Tri Dã đem vali nàng lên lầu hai, Mục Thị theo sau, hai người đi một đoạn, đột nhiên đứng trước cửa phòng của nàng. Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng một cái, Mục Thị từ trong mắt cô nhìn ra được hương vị trêu chọc.
Cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy ngầm hiểu ý nhau, Hoa Tri Dã quay người, bước một bước vào phòng Mục Thị.
"Chị dám." Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã nghiêng người, lười biếng nói một câu như vậy.
Mục Thị cũng không tiến lên, nâng cao âm lượng hơn: "Chị dám mở ra, em liền kéo vali rời đi."
Rốt cuộc câu này cũng thành công ngăn bước Hoa Tri Dã, cô vui vẻ quay đầu nhìn Mục Thị, nâng tay vuốt tóc, sau đó đưa vali cho nàng: "Đi a."
Mục Thị nhỏ giọng hừ một tiếng, giật lấy vali trong tay Hoa Tri Dã, quay người đi về phía cầu thang, nhưng mới được hai bước, đột nhiên quay đầu, kéo theo vali đi về phòng Hoa Tri Dã.
1
Thời điểm đi ngang bên người Hoa Tri Dã, nàng nghe cô phát ra tiếng cười trầm thấp.
Sau khi hai người tắm xong, mới có chín giờ, Mục Thị chờ Hoa Tri Dã sấy tóc xong, đợi cô vén chăn leo lên giường, thì không kịp chờ đợi nhào tới, trựa tiếp đè cô dưới thân.
Tiểu biệt thắng tân hôn, Mục Thị ôm đầu Hoa Tri Dã hôn xuống, nụ hôn này, đem tất cả hương vị nhớ nhung gửi vào đó, hai người môi lưỡi triền miên, Hoa Tri Dã cũng vòng tay qua cổ nàng, từng chút từng chút cẩn thận nhấm nhấp.
Một nụ hôn thôi, nhưng làm hai người sắp thở không nỗi, Mục Thị ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã câu môi cười một tiếng, tiếp theo cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn cằm cô một cái, rồi từ từ lướt xuống, trực tiếp xốc áo ngủ rộng rãi của Hoa Tri Dã lên, đem đầu chui vào.
Nàng dùng chóp mũi co xát da thịt Hoa Tri Dã, chung quanh tràn ngập mùi thơm sữa tắm, nàng le lưỡi liếm một đường, tiếp theo hé miệng cắn một cái.
"Tê..." Trước ngực Hoa Tri Dã tê rần, hít một ngụm khí lạnh, cô đưa tay vỗ vỗ đầu dưới lớp áo ngủ, liền nghe vài tiếng cười khanh khách.
Mục Thị ở bên trong chơi mấy phút, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn bực nên chui ra.
Cứ như vậy rời đi? Hoa Tri Dã bị nàng trêu chọc đến cả người khó chịu, loại tê dại này kích động từng lớp tế bào trong người, khơi dậy dụ/c vọng trong người, sinh ra một loại tưởng niệm tê dại.
Loại tưởng niệm này, ngay khi Mục Thị giương mắt nhìn cô liếm liếm môi, thì đạt đến đỉnh điểm.
Hoa Tri Dã xoay người đặt nàng dưới thân, cấp tốc cởi bỏ y phục nửa che nửa đậy trên người nàng, cúi đầu gặm nhấm.
Mục Thị bị Hoa Tri Dạ trêu chọc, ôm đầu cô xin tha, nhưng âm thanh nghe vào tai có chút không đúng. Đêm này trở nên dài vô cùng, mỗi phút mỗi giây đều tinh tế tỉ mỉ hơn, Hoa Tri Dã không ngừng không ngừng hôn từng cái xuống người Mục Thị.
Hai người dường như muốn nếm tận hương vị sống mơ mơ màng màng, không muốn quấy rối sự kiều diễm khiến người ta say mê này.