Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!
Chương 46: Ngày Thứ Ba
Thẩm Nhạn nằm trên giường chờ đồ ăn dâng đến mồm, thấy Diệp Chấn mở mành lều bước vào trên tay có rất nhiều đồ ăn ngon hai mắt y liền sáng hơn cả đèn flash trên điện thoại.
"Ngồi dậy." Diệp Chắn để đồ ăn lên bàn đích thân đi đến xốc cái người như không xương kia ngồi dậy, sau đó một hơi bế người lên bằng một tay, tránh đi vết thương đi về phía ghế ngồi xuống. Đặt Thầm Nhạn ngồi lên đùi mình, hắn rót cho y một chung trà uống trước khi khai vị.
"Cái này là thịt gì thế?." Thẩm Nhạn hớp một hớp trà rồi đặt nó xuống bàn, nhìn miếng thịt nướng mọng nước căng mềm còn nóng hổi mới thái xuống khỏi con mồi được nướng trên đóng than hồng.
Chẹp chẹp miệng, xem ra rất ngon.
"Thịt nai." Loại nai này là con mới vừa trưởng thành, thịt vừa chắc vừa còn hơi non ướp chút gia vị rồi bỏ lên than nóng hừng hực từ từ nướng. Sau khi thịt chín bên ngoài sẽ thái từng lớp mỏng cho mọi người thưởng thức, tiếp đó chờ chín thêm một lớp vừa thái lại tiếp tục thái mỏng cứ như vậy lập lại đến khi chủ còn lại bộ xương.
"Còn cái này?." Thầm Nhạn chỉ qua một miếng thịt khác.
"Đùi thỏ." Nhàn nhạt nói, đưa tay chỉnh lại tư thế cho người trong lòng rồi xé xé miếng thịt nai nhỏ đưa đến bên miệng y:"Há miệng."
"A…" Thẩm Nhạn cắn vào miếng thịt, thịt nai vừa vào miệng như tan chảy. Thịt vừa mềm vừa mọng nước, không quá mặn không quá ngọt còn thơm nức mũi do gia vị ướp trước đó, đúng là mĩ vị nhân gian.
Diệp Chấn thu lại ngón tay vừa bị người nào đó trong lúc vô tình đã liếm phải, rất tự nhiên xé cho bản thân một miếng thịt rồi đưa vào miệng ăn, không biết là vô tình hay cố ý mà liếm qua vùng lúc nãy người nào đó liếm qua.
Thẩm Nhạn chỉ lo ăn cũng không chú ý đến chút điểm khác lạ đó của Diệp Chấn.
Cứ như vậy không biết lặp lại bao nhiêu lần đến hết chỗ thức ăn trên bàn.
_ _ _
Ngày hôm sau, là ngày cuối cũng trong buổi săn bắt. Tất cả mọi người dần nới lỏng phòng bị không ít người buông lơi không cảnh giác sau vụ việc hôm đầu tiên. Tưởng chừng hôm nay lại là một ngày yên bình như hôm qua nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn.
Hôm đó xảy ra chuyện lớn.
Ngày thứ ba, Hoàng đế bị ám sát. Vụ ám sát được sắp xếp rất cẩn thẩn và tỉ mỉ. Người ra tay là một trong số các phi tần được dẫn theo hôm đó, Lưu tần.
Nàng ta ban đầu đi theo sau Hoàng đế và Hoàng hậu do không được chú ý nhiều nên không ai nghĩ nàng ta biết võ công hơn nữa còn là tử sĩ. Lưu tần sau khi bắn được một con mồi nhỏ bèn tìm cớ chạy lại khoe mẻ với Hoàng đế, trong lúc nàng ta xà vào lòng ngực Hoàng đế, không biết lấy từ đâu ra một con dao, nhanh chuẩn xác đâm vào vị trí chí mạng. Sau khi đâm xong nàng ta lập tức cắn độc giấu dưới răng hàm từ trước để tự sát, một chút cũng không để lại manh mối, người cứ như vậy mà chết đi.
Kế tiếp là năm sáu thích khách mặc hắc y không biết từ đâu ra, nhân lúc đội ngũ Hoàng đế rối loạn ra tay tiêu diệt hơn phân nửa. Nếu không phải Tôn Tường được Diệp Chấn cử đi xem xét thì e là một người sống cũng không còn. Bọn thích khách thấy cứu viện Hoàng đế đến cũng biết điều mà rút lui.
Hoàng đế được đoàn người Tôn Tường hộ tống về nơi đóng lều, tập hợp tất cả thái y có mặt đến.
Hoàng hậu cũng bị thương nhẹ trên tay nhưng nàng không đi băng bó mà chỉ im lặng bình tĩnh đứng bên ngoài lều của Hoàng đế đợi, rất ra dáng một mẫu nghi thiên hạ.
Diệp Chấn hay tin cũng không đến cùng chờ với Hoàng hậu mà gấp gáp đi điều tra mọi chuyện vừa xảy ra.
Vua bị ám sát tại nơi săn bắt, tất cả mọi người đều hoảng loạn bất an, nhát gan hơn một chút còn nhốt mình trong lều không dám bước ra.
"Ngồi dậy." Diệp Chắn để đồ ăn lên bàn đích thân đi đến xốc cái người như không xương kia ngồi dậy, sau đó một hơi bế người lên bằng một tay, tránh đi vết thương đi về phía ghế ngồi xuống. Đặt Thầm Nhạn ngồi lên đùi mình, hắn rót cho y một chung trà uống trước khi khai vị.
"Cái này là thịt gì thế?." Thẩm Nhạn hớp một hớp trà rồi đặt nó xuống bàn, nhìn miếng thịt nướng mọng nước căng mềm còn nóng hổi mới thái xuống khỏi con mồi được nướng trên đóng than hồng.
Chẹp chẹp miệng, xem ra rất ngon.
"Thịt nai." Loại nai này là con mới vừa trưởng thành, thịt vừa chắc vừa còn hơi non ướp chút gia vị rồi bỏ lên than nóng hừng hực từ từ nướng. Sau khi thịt chín bên ngoài sẽ thái từng lớp mỏng cho mọi người thưởng thức, tiếp đó chờ chín thêm một lớp vừa thái lại tiếp tục thái mỏng cứ như vậy lập lại đến khi chủ còn lại bộ xương.
"Còn cái này?." Thầm Nhạn chỉ qua một miếng thịt khác.
"Đùi thỏ." Nhàn nhạt nói, đưa tay chỉnh lại tư thế cho người trong lòng rồi xé xé miếng thịt nai nhỏ đưa đến bên miệng y:"Há miệng."
"A…" Thẩm Nhạn cắn vào miếng thịt, thịt nai vừa vào miệng như tan chảy. Thịt vừa mềm vừa mọng nước, không quá mặn không quá ngọt còn thơm nức mũi do gia vị ướp trước đó, đúng là mĩ vị nhân gian.
Diệp Chấn thu lại ngón tay vừa bị người nào đó trong lúc vô tình đã liếm phải, rất tự nhiên xé cho bản thân một miếng thịt rồi đưa vào miệng ăn, không biết là vô tình hay cố ý mà liếm qua vùng lúc nãy người nào đó liếm qua.
Thẩm Nhạn chỉ lo ăn cũng không chú ý đến chút điểm khác lạ đó của Diệp Chấn.
Cứ như vậy không biết lặp lại bao nhiêu lần đến hết chỗ thức ăn trên bàn.
_ _ _
Ngày hôm sau, là ngày cuối cũng trong buổi săn bắt. Tất cả mọi người dần nới lỏng phòng bị không ít người buông lơi không cảnh giác sau vụ việc hôm đầu tiên. Tưởng chừng hôm nay lại là một ngày yên bình như hôm qua nhưng mọi chuyện thường không như ý muốn.
Hôm đó xảy ra chuyện lớn.
Ngày thứ ba, Hoàng đế bị ám sát. Vụ ám sát được sắp xếp rất cẩn thẩn và tỉ mỉ. Người ra tay là một trong số các phi tần được dẫn theo hôm đó, Lưu tần.
Nàng ta ban đầu đi theo sau Hoàng đế và Hoàng hậu do không được chú ý nhiều nên không ai nghĩ nàng ta biết võ công hơn nữa còn là tử sĩ. Lưu tần sau khi bắn được một con mồi nhỏ bèn tìm cớ chạy lại khoe mẻ với Hoàng đế, trong lúc nàng ta xà vào lòng ngực Hoàng đế, không biết lấy từ đâu ra một con dao, nhanh chuẩn xác đâm vào vị trí chí mạng. Sau khi đâm xong nàng ta lập tức cắn độc giấu dưới răng hàm từ trước để tự sát, một chút cũng không để lại manh mối, người cứ như vậy mà chết đi.
Kế tiếp là năm sáu thích khách mặc hắc y không biết từ đâu ra, nhân lúc đội ngũ Hoàng đế rối loạn ra tay tiêu diệt hơn phân nửa. Nếu không phải Tôn Tường được Diệp Chấn cử đi xem xét thì e là một người sống cũng không còn. Bọn thích khách thấy cứu viện Hoàng đế đến cũng biết điều mà rút lui.
Hoàng đế được đoàn người Tôn Tường hộ tống về nơi đóng lều, tập hợp tất cả thái y có mặt đến.
Hoàng hậu cũng bị thương nhẹ trên tay nhưng nàng không đi băng bó mà chỉ im lặng bình tĩnh đứng bên ngoài lều của Hoàng đế đợi, rất ra dáng một mẫu nghi thiên hạ.
Diệp Chấn hay tin cũng không đến cùng chờ với Hoàng hậu mà gấp gáp đi điều tra mọi chuyện vừa xảy ra.
Vua bị ám sát tại nơi săn bắt, tất cả mọi người đều hoảng loạn bất an, nhát gan hơn một chút còn nhốt mình trong lều không dám bước ra.