Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!
Chương 67: Khách Điếm
Tác giả: Lưu ý chương này có nội dung người lớn, trẻ em dưới 18 tuổi không nên xem, các bạn nào không thích có thể lướt qua hoặc chờ chương mới. Đã cảnh báo!
________________
Tiệc tàn, Thẩm Nhạn cầm đàn lặng lẽ tìm chỗ khuất người đi ra khỏi phủ. Tiệc xong rồi cũng nên trở về thôi. Mạc Thanh còn chờ y mang quà về.
Thẩm Nhạn rời đi khỏi phủ phía sau y liền có một cái bóng đen theo sát. Người phía trước đi một bước người phía sau tiến một bước.
Lạch cạch, lạch cạch –------.
Thẩm Nhạn dừng bước, tiếng bước chân từ đằng sau cũng dừng lại. Y liếc về phía sau một cái rồi tăng tốc độ, quả nhiên tên phía sau vẫn bám dai như đĩa.
Hừ, để coi ngươi bám được theo ta bao lâu.
Thẩm Nhạn dùng lực vào chân điểm một cái tựa như một chú chim có cánh bay đi. Diệp Chấn nhìn người dùng khinh công đi mất hơi bất ngờ, không ngờ võ công Thẩm Nhạn cũng khá đó. Hắn rất nhanh dùng khinh công đuổi sát theo phía sau y, hai người cứ như vậy đi một đoạn đường xa. Không ai nói chuyện với ai, rất biết điều im lặng.
Thẩm Nhạn đi một lúc liền thấy đói, thấy phía dưới có khách điếm thì dừng lại, nhìn nhìn trời cũng không còn sớm đành thuận theo ý trời mà vào ở trọ một đêm.
Bước vào bên trong liền có tiểu nhị đến tiếp đón, y quăng cho hắn một thỏi bạc to: "Một phòng thượng hạn, chuẩn bị cơm canh nóng mang lên."
Tiểu nhị thấy tiền sáng mắt, gật gật đầu thưa vâng. Rất nhiệt tình đưa người lên tận phòng, vừa mới xuống tầng dưới liền thấy một nam nhân cao to đến ở trọ, biết là khách giàu tiểu nhị nở nụ cười tươi rói đến tiếp đón.
"Một phòng thượng hạn, kế bên vị công tử ban nãy." Hắn ném hai thỏi bạc to cho tiểu nhị, hối lộ trắng trợn.
Tiểu nhị cắn cắn tiền trên tay, ừm hàng thật. Gật gật đầu liền dẫn người đến kế bên phòng Thẩm Nhạn. Khách quan có nhu cầu là hạ nhân nơi này, hắn ta sẽ phục vụ tận tình.
Thẩm Nhạn nằm xuống giường nghĩ ngơi chờ cơm đến, trong lúc chờ liền nghe động tĩnh phòng kế bên. Y biết Diệp Chấn ở phòng kế nhưng thì sao chứ? Y không quan tâm đâu.
Ăn xong cơm nước tiểu nhị mang lên Thẩm Nhạn đi tắm, ngâm mình tròn bồn nước nóng rải đầy hoa kèm theo tinh dược làm y thoải mái đến hắc ra một hơi dài. Bôn ba vài ngày đường cuối cùng cũng được tắm thoải mái.
Lạch cạch –-----.
Tiếng mở cửa? Thẩm Nhạn nhíu mày nghiêng đầu nhìn.
Tên nào to gan như vậy?
Bước ra khỏi bồn tắm Thẩm Nhạn khoác hờ chiếc áo lụa màu trắng mỏng lên người. Cầm lấy thanh tiểu đao giấu bên trong áo ra, định bụng cho tên dám bước vào đây lành lặng đi ra liền tàn tật.
? Không thấy bóng dáng ai khác, nhưng rõ ràng có tiếng mở cửa.
Chưa nghi ngoặc xong phía sau liền truyền đến tiếng gió, Thẩm Nhạn nghiêng mình né chiêu vừa nghiêng người hai bên vai liền bị điểm.
Thẩm Nhạn:..........?
Đỡ người vào lòng, Diệp Chấn ôm y thật chặt như trút hết nổi nhớ nhung năm năm này lên y. Thẩm Nhạn bị điểm huyệt nằm trong lòng hắn tức giận trừng mắt, tên khốn dám chơi đánh lén với ông! Trù ngươi cả đời đoạn tử tuyệt tôn! (°ㅂ°╬)
"Tiểu Nhạn,....ta rất nhớ ngươi." dụi dụi đầu vào hõm cổ y như đứa trẻ nhỏ chịu uất ức lớn, hắn từ dụi đầu chuyển sang liếm láp không ngừng như cẩu.
Thẩm Nhạn:.?
Ngươi uất ức cái rắm, người nên uất ức là ông đây mới đúng! Người diễn nhầm vai rồi a!
"Bỏ ra, tên khốn." Gặng từng chữ khỏi kẽ miệng, Thẩm Nhạn hận không thể nhào lại cắn hắn ngay. Hiện tại trên người y chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình, trên người còn dính không ít nước đang chảy xuống đất. Bị điểm huyệt cơ thể không thể cử động làm y rất khó chịu.
"Không muốn, ngươi đừng rời xa ta nữa có được không?." Diệp Chấn ôm người càng chặt, từ chối buông người ra.
"Ngươi có tư cách gì bảo ta không rời đi. Đừng quên, là ngươi rời bỏ ta trước." Thẩm Nhạn ngoài miệng nói độc mồm bên trong lại rối rắm, lúc trước hắn chua từng hỏi ý kiến y chuyện gì. Chỉ trong năm năm không gặp này, hắn….đã thay đổi rồi?
"Ta biết, ta là tên khốn. Ngươi có thể tha thứ cho ta không?." Diệp Chấn buông mi xuống nhận lỗi, Thẩm Nhạn trong lòng ngực hắn như nhìn thấy quỷ. Vương gia cao cao tại thượng đi đâu rồi? Tên này là gã nào thế?
"Hừ, không dám." Mơ đi, cả đời cũng không tha thứ cho ngươi.
"Không tha thứ bây giờ thì về sau có thể tha thứ hay không? Năm năm rồi, ta nhớ ngươi lắm." Ánh mắt cún con nhìn Thẩm Nhạn trong rất tội nghiệp, người ngoài không biết còn tưởng Thẩm Nhạn bắt nạt hắn.
Thẩm Nhạn:...??
Năm năm này ngươi học được kĩ năng của đám tiểu hải tử rồi?
Thẩm Nhạn thật sự nuốt không trôi cái tính cách mới này của Diệp Chấn. Vương gia lãnh khốc, phong lưu năm xưa đâu mất rồi? Tên mặt dày mày dạ này là ai thế?
"Buông, buông ra trước đi." Thật sự nhìn không nổi ánh mặt cún này của hắn. Thẩm Nhạn né tránh nghiêng đầu ra chỗ khác, dù sao trên người cũng chỉ có đầu là cử động được..
"Tiểu Nhạn, ngươi thơm thật." Biết người vừa mới tắm ra cơ thể căng mọng như quả đào mới hái, Diệp Chấn địu dụi vào người y cảm thán một câu. Từ lúc Thẩm Nhạn đi hắn chưa từng đụng vào nam nữ nào nữa, bất kể một người nào đều không thể bằng được y.
Thẩm Nhạn nổi da gà lên, nghe có mùi không ổn ở đây.
Diệp Chấn không chờ người trả lời một hơi bế y lên giường nhẹ nhàng đặt xuống. Hôn sâu lên môi y không ngừng liếm láp khoan miệng, hắn muốn tiến sâu vào hơn tốt nhất lại tiến vào tim y lần nữa. Dần đà mặt Thẩm Nhạn đỏ ửng hai tai đỏ như hạt lựu, ánh mắt dần mơ hồ vì nụ hôn này.
Chết tiệt, sao hắn hôn lâu như vậy? Sắp nghẹt thở rồi!
Rời môi khỏi miệng y kéo theo đường chỉ bạc dài, Diệp Chấn bắt đầu động tay chân cởi cái áo khoác hờ trên người Thẩm Nhạn ra.
"A, ngươi làm gì? Bỏ tay ra khỏi người ta ngay!." Thẩm Nhạn hoảng sợ la lên, năm năm này chưa từng có ai đối xử như vậy với y, tên này vừa gặp đã muốn giở trò háo sắc hèn hạ?!
"Tiểu Nhạn, đừng từ chối ta. Được không?." Dù là câu hỏi nhưng sẽ không có câu trả lời từ người phía dưới. Diệp Chấn nhanh miệng hôn thêm một nụ hôn sâu vào miệng y, chặn lại lời từ chối hắn không muốn nghe.
Bàn tay thô ráp không ngừng sờ soạn xuống da thịt trắng nõn, lần đà mò xuống phía dưới.
Thẩm Nhạn:......!!!
Ai đó tới cứu ta!
Làm ơn lôi tên Vương gia này tránh xa ta chút!
Diệp Chấn chờ đợi ngày hôm nay đã năm năm không thể vuột mất con mồi thơm ngon này được. Hắn nhanh tay lấy một cái lọ nhỏ to chừng hai ngón tay từ trong áo ra, Thẩm Nhạn trừng mắt ngay cả đồ nghề cũng chuẩn bị luôn rồi?
Ngươi có phải đã có âm mưu từ lâu rồi hay không?!.
Đổ hơn nữa lọ vào ngón tay, Diệp Chấn nâng chân y lên nhìn nhìn thẳng vào chỗ không thể nói của Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn: (//∇//)
Diệp Chấn nhìn thấy hoa cúc nhỏ năm năm không gặp bây giờ vẫn nhỏ xinh như vậy, hồng hào be bé thật khiến người khác yêu thích không thôi. Đưa tay xuống chạm nhẹ vào hoa cúc, người Thẩm Nhạn run lên một cái thật mạnh.
"Ngươi cút! Tên khốn! nếu ngươi dám làm vậy lão tử sẽ không tha cho ngươi!." Thẩm Nhạn cắn răng uy hiếm như bị giẫm phải đuôi, chết tiệt mặt mũi năm nhân của ta bị ngươi hủy hoại hết rồi!
"Vậy hãy trả thù ta đi, bằng cách cho ta làm phu quân ngươi cả đời." Diệp Chấn cười cười nói, nhưng lời này của hắn là thật lòng.
"........." Thẩm Nhạn không thể tin nhìn hắn, người ngay cả một thân phận trong sạch cũng không thể cho y nay lại muốn làm phu quân y? Thật sự nực cười!
Diệp Chấn biết là không dễ dàng gì, lấy một miếng vải đến, bóp cằm Thẩm Nhạn ra nhét miếng vải đó vào miệng y.
"Ưm, ưm –-----?!." Ngươi còn dám không cho ta nói? Thẩm Nhạn tức muốn hói đầu rồi.
"Tiểu Nhạn, bây giờ ta chỉ muốn nghe những âm thanh đáng yêu từ ngươi thôi." Giọng nói khàn khàn nam tính vang bên lỗ tai y, Thẩm Nhạn giật giật người muốn giãy giụa những vì cơ thể bị điểm huyệt cả người mặc cho Diệp Chấn làm xằng làm bậy.
Một ngón tay đi vào, Thẩm Nhạn run run đùi. Hai bên chân đều bị tách ra để hai bên hông Diệp Chấn, ánh mắt nóng hổi của hắn không ngừng quan sát biểu hiện của y, từng chút từng chút ngay cả một cái nhíu mi cũng chẳng bỏ qua.
Hai ngón đi vào, Thẩm Nhạn bắt đầu lắc lắc cái đầu khó chịu, bên trong đã trướng lên rất nhiều cho dù được bôi dược từ trước nhưng hoa cúc đã năm năm chưa có người khai phá rất khó cho vào.
Ba ngón đi vào, Thẩm Nhạn chịu không nổi nữa phát ra vài tiếng rên khẽ bên miệng. Diệp Chấn thấy vậy liền lần mì vào điểm gồ ghề bên trong đóa hoa này, một phát mạnh vào trong.
Thẩm Nhạn:.!!!
Chết tiệt, hắn thế mà….!(//∇//)
Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, Diệp Chấn nhanh chóng cởi y phục bản thân sáp lại vào Thẩm Nhạn ngay tức khắc, còn nhanh hơn cả cẩu.
_ _ _ ಡ ͜ ʖ ಡ_ _ _
Canh ba, tiếng cót két từ giường không ngừng vang vọng trong đêm. Thẩm Nhạn như con cá trên chảo bị lật qua lại không ngừng, ngay cả sức phản kháng cũng không có chỉ biết mặc người phía trên muốn làm gì thì làm, cổ họng của y khát khô giọng cũng khàn tiếng phát âm đứt khoản. Chỉ là, dù như thế người phía trên vẫn không buông tha bắt ép y phát ra những âm thanh xấu hổ không dành cho trẻ nhỏ.
Chết mất, hay là ngươi giết luôn ông đi hành hạ như vậy ta thật không chịu nổi!
"Gọi phu quân." Diệp Chấn đẩy người mạnh về phía trước, Thẩm Nhạn hai mắt đỏ hoe vì khóc, giọng cũng khàn đến đông đặc.
"Cái..rắm ấy." Hừ, mơ đi.
"Hửm?." Diệp Chấn nhướn mi, lật người đổi tư thế làm thêm vài chục cái nữa, người phía dưới đã như bãi nước nhũn đến cơ thể mềm mại.
"Gọi hay đến sáng?." Không gọi cũng không sao dù sao hắn cũng không chịu thiệt thòi.
Thẩm Nhạn hoảng hốt, đã lâu lắm rồi đấy! Ngươi muốn tới sáng thì tự đi mà chơi một mình, ông đây đi ngủ!
"Phu, phu quân. A, ngươi dừng lại!." Thẩm Nhạn chịu không nổi nữa cắn môi nói ra.
"Nương tử ngoan, sắp xong rồi." Diệp Chấn cười lại hôn y tiếp tục công việc dang dở.
_ _ _
Thẩm Nhạn bị lăng đến sáng hôm sau, cái gì mà sắp xong chứ? rõ ràng toàn lời lừa gạt, cả người y mất sức lực tựa vào ngực Diệp Chấn, hai bên mắt sưng đỏ cả lên mà ngủ.
Diệp Chấn vén chăn kĩ càng cho người yêu rồi liếm liếm môi, nếu không phải người ngất hắn cũng muốn thêm một lát nữa. Dù sao năm năm trời nam nhân như hắn sao chịu được?
Ôm người đã mất nay tìm lại được thật chặt, lần này ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.
________________
Tiệc tàn, Thẩm Nhạn cầm đàn lặng lẽ tìm chỗ khuất người đi ra khỏi phủ. Tiệc xong rồi cũng nên trở về thôi. Mạc Thanh còn chờ y mang quà về.
Thẩm Nhạn rời đi khỏi phủ phía sau y liền có một cái bóng đen theo sát. Người phía trước đi một bước người phía sau tiến một bước.
Lạch cạch, lạch cạch –------.
Thẩm Nhạn dừng bước, tiếng bước chân từ đằng sau cũng dừng lại. Y liếc về phía sau một cái rồi tăng tốc độ, quả nhiên tên phía sau vẫn bám dai như đĩa.
Hừ, để coi ngươi bám được theo ta bao lâu.
Thẩm Nhạn dùng lực vào chân điểm một cái tựa như một chú chim có cánh bay đi. Diệp Chấn nhìn người dùng khinh công đi mất hơi bất ngờ, không ngờ võ công Thẩm Nhạn cũng khá đó. Hắn rất nhanh dùng khinh công đuổi sát theo phía sau y, hai người cứ như vậy đi một đoạn đường xa. Không ai nói chuyện với ai, rất biết điều im lặng.
Thẩm Nhạn đi một lúc liền thấy đói, thấy phía dưới có khách điếm thì dừng lại, nhìn nhìn trời cũng không còn sớm đành thuận theo ý trời mà vào ở trọ một đêm.
Bước vào bên trong liền có tiểu nhị đến tiếp đón, y quăng cho hắn một thỏi bạc to: "Một phòng thượng hạn, chuẩn bị cơm canh nóng mang lên."
Tiểu nhị thấy tiền sáng mắt, gật gật đầu thưa vâng. Rất nhiệt tình đưa người lên tận phòng, vừa mới xuống tầng dưới liền thấy một nam nhân cao to đến ở trọ, biết là khách giàu tiểu nhị nở nụ cười tươi rói đến tiếp đón.
"Một phòng thượng hạn, kế bên vị công tử ban nãy." Hắn ném hai thỏi bạc to cho tiểu nhị, hối lộ trắng trợn.
Tiểu nhị cắn cắn tiền trên tay, ừm hàng thật. Gật gật đầu liền dẫn người đến kế bên phòng Thẩm Nhạn. Khách quan có nhu cầu là hạ nhân nơi này, hắn ta sẽ phục vụ tận tình.
Thẩm Nhạn nằm xuống giường nghĩ ngơi chờ cơm đến, trong lúc chờ liền nghe động tĩnh phòng kế bên. Y biết Diệp Chấn ở phòng kế nhưng thì sao chứ? Y không quan tâm đâu.
Ăn xong cơm nước tiểu nhị mang lên Thẩm Nhạn đi tắm, ngâm mình tròn bồn nước nóng rải đầy hoa kèm theo tinh dược làm y thoải mái đến hắc ra một hơi dài. Bôn ba vài ngày đường cuối cùng cũng được tắm thoải mái.
Lạch cạch –-----.
Tiếng mở cửa? Thẩm Nhạn nhíu mày nghiêng đầu nhìn.
Tên nào to gan như vậy?
Bước ra khỏi bồn tắm Thẩm Nhạn khoác hờ chiếc áo lụa màu trắng mỏng lên người. Cầm lấy thanh tiểu đao giấu bên trong áo ra, định bụng cho tên dám bước vào đây lành lặng đi ra liền tàn tật.
? Không thấy bóng dáng ai khác, nhưng rõ ràng có tiếng mở cửa.
Chưa nghi ngoặc xong phía sau liền truyền đến tiếng gió, Thẩm Nhạn nghiêng mình né chiêu vừa nghiêng người hai bên vai liền bị điểm.
Thẩm Nhạn:..........?
Đỡ người vào lòng, Diệp Chấn ôm y thật chặt như trút hết nổi nhớ nhung năm năm này lên y. Thẩm Nhạn bị điểm huyệt nằm trong lòng hắn tức giận trừng mắt, tên khốn dám chơi đánh lén với ông! Trù ngươi cả đời đoạn tử tuyệt tôn! (°ㅂ°╬)
"Tiểu Nhạn,....ta rất nhớ ngươi." dụi dụi đầu vào hõm cổ y như đứa trẻ nhỏ chịu uất ức lớn, hắn từ dụi đầu chuyển sang liếm láp không ngừng như cẩu.
Thẩm Nhạn:.?
Ngươi uất ức cái rắm, người nên uất ức là ông đây mới đúng! Người diễn nhầm vai rồi a!
"Bỏ ra, tên khốn." Gặng từng chữ khỏi kẽ miệng, Thẩm Nhạn hận không thể nhào lại cắn hắn ngay. Hiện tại trên người y chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình, trên người còn dính không ít nước đang chảy xuống đất. Bị điểm huyệt cơ thể không thể cử động làm y rất khó chịu.
"Không muốn, ngươi đừng rời xa ta nữa có được không?." Diệp Chấn ôm người càng chặt, từ chối buông người ra.
"Ngươi có tư cách gì bảo ta không rời đi. Đừng quên, là ngươi rời bỏ ta trước." Thẩm Nhạn ngoài miệng nói độc mồm bên trong lại rối rắm, lúc trước hắn chua từng hỏi ý kiến y chuyện gì. Chỉ trong năm năm không gặp này, hắn….đã thay đổi rồi?
"Ta biết, ta là tên khốn. Ngươi có thể tha thứ cho ta không?." Diệp Chấn buông mi xuống nhận lỗi, Thẩm Nhạn trong lòng ngực hắn như nhìn thấy quỷ. Vương gia cao cao tại thượng đi đâu rồi? Tên này là gã nào thế?
"Hừ, không dám." Mơ đi, cả đời cũng không tha thứ cho ngươi.
"Không tha thứ bây giờ thì về sau có thể tha thứ hay không? Năm năm rồi, ta nhớ ngươi lắm." Ánh mắt cún con nhìn Thẩm Nhạn trong rất tội nghiệp, người ngoài không biết còn tưởng Thẩm Nhạn bắt nạt hắn.
Thẩm Nhạn:...??
Năm năm này ngươi học được kĩ năng của đám tiểu hải tử rồi?
Thẩm Nhạn thật sự nuốt không trôi cái tính cách mới này của Diệp Chấn. Vương gia lãnh khốc, phong lưu năm xưa đâu mất rồi? Tên mặt dày mày dạ này là ai thế?
"Buông, buông ra trước đi." Thật sự nhìn không nổi ánh mặt cún này của hắn. Thẩm Nhạn né tránh nghiêng đầu ra chỗ khác, dù sao trên người cũng chỉ có đầu là cử động được..
"Tiểu Nhạn, ngươi thơm thật." Biết người vừa mới tắm ra cơ thể căng mọng như quả đào mới hái, Diệp Chấn địu dụi vào người y cảm thán một câu. Từ lúc Thẩm Nhạn đi hắn chưa từng đụng vào nam nữ nào nữa, bất kể một người nào đều không thể bằng được y.
Thẩm Nhạn nổi da gà lên, nghe có mùi không ổn ở đây.
Diệp Chấn không chờ người trả lời một hơi bế y lên giường nhẹ nhàng đặt xuống. Hôn sâu lên môi y không ngừng liếm láp khoan miệng, hắn muốn tiến sâu vào hơn tốt nhất lại tiến vào tim y lần nữa. Dần đà mặt Thẩm Nhạn đỏ ửng hai tai đỏ như hạt lựu, ánh mắt dần mơ hồ vì nụ hôn này.
Chết tiệt, sao hắn hôn lâu như vậy? Sắp nghẹt thở rồi!
Rời môi khỏi miệng y kéo theo đường chỉ bạc dài, Diệp Chấn bắt đầu động tay chân cởi cái áo khoác hờ trên người Thẩm Nhạn ra.
"A, ngươi làm gì? Bỏ tay ra khỏi người ta ngay!." Thẩm Nhạn hoảng sợ la lên, năm năm này chưa từng có ai đối xử như vậy với y, tên này vừa gặp đã muốn giở trò háo sắc hèn hạ?!
"Tiểu Nhạn, đừng từ chối ta. Được không?." Dù là câu hỏi nhưng sẽ không có câu trả lời từ người phía dưới. Diệp Chấn nhanh miệng hôn thêm một nụ hôn sâu vào miệng y, chặn lại lời từ chối hắn không muốn nghe.
Bàn tay thô ráp không ngừng sờ soạn xuống da thịt trắng nõn, lần đà mò xuống phía dưới.
Thẩm Nhạn:......!!!
Ai đó tới cứu ta!
Làm ơn lôi tên Vương gia này tránh xa ta chút!
Diệp Chấn chờ đợi ngày hôm nay đã năm năm không thể vuột mất con mồi thơm ngon này được. Hắn nhanh tay lấy một cái lọ nhỏ to chừng hai ngón tay từ trong áo ra, Thẩm Nhạn trừng mắt ngay cả đồ nghề cũng chuẩn bị luôn rồi?
Ngươi có phải đã có âm mưu từ lâu rồi hay không?!.
Đổ hơn nữa lọ vào ngón tay, Diệp Chấn nâng chân y lên nhìn nhìn thẳng vào chỗ không thể nói của Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn: (//∇//)
Diệp Chấn nhìn thấy hoa cúc nhỏ năm năm không gặp bây giờ vẫn nhỏ xinh như vậy, hồng hào be bé thật khiến người khác yêu thích không thôi. Đưa tay xuống chạm nhẹ vào hoa cúc, người Thẩm Nhạn run lên một cái thật mạnh.
"Ngươi cút! Tên khốn! nếu ngươi dám làm vậy lão tử sẽ không tha cho ngươi!." Thẩm Nhạn cắn răng uy hiếm như bị giẫm phải đuôi, chết tiệt mặt mũi năm nhân của ta bị ngươi hủy hoại hết rồi!
"Vậy hãy trả thù ta đi, bằng cách cho ta làm phu quân ngươi cả đời." Diệp Chấn cười cười nói, nhưng lời này của hắn là thật lòng.
"........." Thẩm Nhạn không thể tin nhìn hắn, người ngay cả một thân phận trong sạch cũng không thể cho y nay lại muốn làm phu quân y? Thật sự nực cười!
Diệp Chấn biết là không dễ dàng gì, lấy một miếng vải đến, bóp cằm Thẩm Nhạn ra nhét miếng vải đó vào miệng y.
"Ưm, ưm –-----?!." Ngươi còn dám không cho ta nói? Thẩm Nhạn tức muốn hói đầu rồi.
"Tiểu Nhạn, bây giờ ta chỉ muốn nghe những âm thanh đáng yêu từ ngươi thôi." Giọng nói khàn khàn nam tính vang bên lỗ tai y, Thẩm Nhạn giật giật người muốn giãy giụa những vì cơ thể bị điểm huyệt cả người mặc cho Diệp Chấn làm xằng làm bậy.
Một ngón tay đi vào, Thẩm Nhạn run run đùi. Hai bên chân đều bị tách ra để hai bên hông Diệp Chấn, ánh mắt nóng hổi của hắn không ngừng quan sát biểu hiện của y, từng chút từng chút ngay cả một cái nhíu mi cũng chẳng bỏ qua.
Hai ngón đi vào, Thẩm Nhạn bắt đầu lắc lắc cái đầu khó chịu, bên trong đã trướng lên rất nhiều cho dù được bôi dược từ trước nhưng hoa cúc đã năm năm chưa có người khai phá rất khó cho vào.
Ba ngón đi vào, Thẩm Nhạn chịu không nổi nữa phát ra vài tiếng rên khẽ bên miệng. Diệp Chấn thấy vậy liền lần mì vào điểm gồ ghề bên trong đóa hoa này, một phát mạnh vào trong.
Thẩm Nhạn:.!!!
Chết tiệt, hắn thế mà….!(//∇//)
Xuân tiêu một khắc đáng nghìn vàng, Diệp Chấn nhanh chóng cởi y phục bản thân sáp lại vào Thẩm Nhạn ngay tức khắc, còn nhanh hơn cả cẩu.
_ _ _ ಡ ͜ ʖ ಡ_ _ _
Canh ba, tiếng cót két từ giường không ngừng vang vọng trong đêm. Thẩm Nhạn như con cá trên chảo bị lật qua lại không ngừng, ngay cả sức phản kháng cũng không có chỉ biết mặc người phía trên muốn làm gì thì làm, cổ họng của y khát khô giọng cũng khàn tiếng phát âm đứt khoản. Chỉ là, dù như thế người phía trên vẫn không buông tha bắt ép y phát ra những âm thanh xấu hổ không dành cho trẻ nhỏ.
Chết mất, hay là ngươi giết luôn ông đi hành hạ như vậy ta thật không chịu nổi!
"Gọi phu quân." Diệp Chấn đẩy người mạnh về phía trước, Thẩm Nhạn hai mắt đỏ hoe vì khóc, giọng cũng khàn đến đông đặc.
"Cái..rắm ấy." Hừ, mơ đi.
"Hửm?." Diệp Chấn nhướn mi, lật người đổi tư thế làm thêm vài chục cái nữa, người phía dưới đã như bãi nước nhũn đến cơ thể mềm mại.
"Gọi hay đến sáng?." Không gọi cũng không sao dù sao hắn cũng không chịu thiệt thòi.
Thẩm Nhạn hoảng hốt, đã lâu lắm rồi đấy! Ngươi muốn tới sáng thì tự đi mà chơi một mình, ông đây đi ngủ!
"Phu, phu quân. A, ngươi dừng lại!." Thẩm Nhạn chịu không nổi nữa cắn môi nói ra.
"Nương tử ngoan, sắp xong rồi." Diệp Chấn cười lại hôn y tiếp tục công việc dang dở.
_ _ _
Thẩm Nhạn bị lăng đến sáng hôm sau, cái gì mà sắp xong chứ? rõ ràng toàn lời lừa gạt, cả người y mất sức lực tựa vào ngực Diệp Chấn, hai bên mắt sưng đỏ cả lên mà ngủ.
Diệp Chấn vén chăn kĩ càng cho người yêu rồi liếm liếm môi, nếu không phải người ngất hắn cũng muốn thêm một lát nữa. Dù sao năm năm trời nam nhân như hắn sao chịu được?
Ôm người đã mất nay tìm lại được thật chặt, lần này ta sẽ không để ngươi chịu khổ nữa.