Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 40: Nổi Giận
“Đáng chết!”
Tần Chấp giữ nguyên khuôn mặt vặn vẹo, cho đến khi bước ra khỏi biệt thự thì anh không kìm được cơn giận của mình nữa, hai mắt đỏ ngầu, đá văng cái bàn bằng đá trong vườn.
Bốp!
Cái bàn ngã xuống đất, đồng thời cũng khiến sàn gỗ bị trầy.
Bầu không khí quanh Tần Chấp cực kỳ đè nén, vô cảm đá thêm một cái.
Choang!
Tiếng nứt của cái bàn cứ như đang ở trên người họ vậy.
Mấy vệ sĩ sợ tái mặt, mồ hôi túa ra như tắm.
“Gia!” Đám vệ sĩ không dám bước ra, chỉ có A Giáp hồi hộp đi đến, vô thức bật ra danh xưng mà bình thường họ không dám gọi anh.
Tần Chấp quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn rất đáng sợ.
“Tra!” Vì đang tức giận nên giọng nói của anh khản đặc, gằn từng chữ một: “Điều tra thật kỹ cho tôi!”
Chuyện Từ Minh có thể nghĩ đến thì dĩ nhiên anh cũng có thể, vừa nhìn là đã biết chuyện này đã được lên kế hoạch kỹ càng rồi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng có người chuẩn bị tổn thương bảo bối của mình là anh đã rùng mình!
Trong khoảnh khắc A Giáp bị đôi mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm, anh ta đã bị nó doạ sợ mất mật, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn như suối.
“Vâng!”
Khi A Giáp cúi đầu đi ra khỏi cửa, vì tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống nên hai chân nhũn ra, suýt thì không đứng vững được, cũng may là đã được hai người cấp dưới của mình đỡ lấy.
“Không sao đâu.” Mặt anh ta tối sầm, lau mồ hôi trên trán: “Mau đi thôi.”
Ai cũng nói khi boss nheo đôi mắt điên cuồng là đáng sợ nhất nhưng đó là vì chưa ai thấy khi Tần gia vô cảm cả.
Một khi người boss luôn cười của họ không cười nữa thì nghĩa là ngài đang nổi trận lôi đình. Đồng thời, không ai có thể tưởng tượng ra được một người điên sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì khi họ nổi trận lôi đình cả.
“Đáng chết!” A Giáp xụ mặt, nhíu mày. Không biết là ai chán sống nữa, đã vậy còn liên luỵ đến anh ta nữa chứ.
Chỉ có tám người trong tổng số mười hai vệ sĩ ngoài sáng trải qua huấn luyện ma quỷ thôi. Tuy bốn người còn lại cũng là vệ sĩ nhưng họ thường làm chuyện vặt cho Tần gia mà thôi.
Nếu không tìm được người đó thì… Lông tơ sau lưng A Giáp dựng đứng lên. Không ai muốn nhìn thấy Tần gia mất kiểm soát đâu!
…
Nửa tiếng sau, một cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Vì vậy, những toà soạn nổi tiếng vội vàng chạy đến nơi sắp tổ chức.
…
“Mục đích của cuộc họp báo lần này là để làm sáng tỏ nghi vấn về chuyện tình cảm giữa Ảnh hậu Tô và chồng đã rạn nứt.” Từ Minh mặc đồ vest, sự nóng nảy thường trực trên khuôn mặt anh đã không còn nữa mà thay đó vào đó là bộ dáng trưởng thành chín chắn.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy. Cả người anh ta toát mồ hôi hột khi nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy.
“Anh là người thông minh nên chắc không cần tôi phải dạy cho anh biết cảm giác báu vật của mình bị phá hoại là gì chứ?”
Đây không phải là một lời uy hiếp, mà là một hồi cảnh tỉnh cho anh ta. Nó khiến anh ta nhận ra mình đã làm sai đến nhường nào.
Khi trái tim của một người bị vấy bẩn, đồ vật quý giá nhất bị vỡ thì làm gì có ích lợi nào có thể đền bù được chứ?
Từ Minh chợt hoàn hồn: “Chúng tôi đã có chứng cứ về những hoạt động của mọi tài khoản cố ý bôi nhọ danh dự của diễn viên Tô Uyển đều do thuỷ quân làm. Mời mọi người hãy hướng mắt về phía màn hình lớn để xem chứng cứ.”
Cánh nhà báo vội vàng cầm máy ảnh lên.
Từ Minh nói tiếp: “Chúng tôi sẽ truy cứu và sẽ không nương tay với những ai đã bôi nhọ danh dự của nghệ sĩ bên chúng tôi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông đứng dậy, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Vậy xin hỏi quản lý Từ, anh có chứng cứ thuyết phục nào về tình cảm giữa Tô Uyển và boss Tần không rạn nứt không?”
Từ Minh nhíu mày, tên này đang muốn gây sự à? Anh ta đã chứng minh đây là do thuỷ quân gây ra, cần gì phải chứng minh tình cảm giữa họ còn mặn nồng chứ?
Tên kia hưng phấn hỏi: “Vậy có phải là tình cảm giữa họ đã rạn nứt, mà Tô Uyển có khả năng là người phụ nữ lẳng…”
Người đàn ông cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn qua liền im bặt.
Là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đang bước vào.
Khuôn mặt của anh không chút cảm xúc, ánh mắt như con thú dữ khát máu mang đầy sát khí và lạnh lẽo tận xương tủy khi nhìn thẳng về phía gã phóng viên.
Đây là lần đầu tiên trong đời, gã có thể cảm nhận cái chết đang đến gần mình như vậy. Đôi môi gã run rẩy, vẻ kiêu căng trên mặt còn chưa kịp thu lại, nhưng vì sự sợ hãi cực độ mà trông vô cùng vặn vẹo.
Xung quanh chợt yên tĩnh lại, họ chỉ nghe được tiếng giày da vang lên.
Bộp-
Bộp-
Khi chủ nhân của đôi giày đến gần thì gã bỗng cảm thấy khó thở, cứ như gã sẽ chết bất kỳ lúc nào, cảm giác chân thật đến nỗi thân thể gã run lên bần bật.
Tên kia mở to mắt, mồ hôi chảy xuôi từ trên trán xuống mắt, trong mắt gã chỉ còn lại sự tuyệt vọng khôn cùng.
Bộp-
Anh ta đến gần rồi.
Gã nhắm mắt lại, dưới chân chợt ấm áp.
Bước chân chậm rãi lướt qua gã.
Gã khó khăn mở mắt ra, đầu óc trống rỗng. Lý trí mách bảo gã phải bò dậy rồi rời khỏi nơi này nhưng thân thể lại không nghe theo sự chỉ huy của gã, cứ ngồi lỳ ở vũng nước ấm áp.
Mãi cho đến khi có người kéo gã đi sau khi cuộc họp báo kết thúc.
Nhưng không ai cười nhạo gã cả.
Thật ra, ai nấy cũng chảy mồ hôi hột kể từ khi Tần Chấp bước vào. Trước kia, họ cứ tưởng sát khí chỉ là truyền thuyết, mãi đến tận khi được tận mắt chứng kiến thì mới phát hiện ra sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, đầu óc trống rỗng và sự tuyệt vọng không cách nào xua tan được.
Ai cũng sợ chết cả.
Dù Tần gia nói gì, người khác muốn làm gì thì bọn họ không dám nữa đâu.
Tuyệt không dám nữa.
“Nghe đây.” Tần Chấp không bận tâm đến suy nghĩ của những người khác, đôi mắt điên cuồng nhìn chung quanh một vòng: “Tôi chỉ nói đúng một lần.”
“Tô Uyển là bảo bối của Tần Chấp. Vĩnh viễn vẫn vậy.” Anh nói thật dõng dạc.
Sau đó, nheo mắt: “Tôi là một kẻ điên.”
“Dù chỉ là một câu nói vu vơ trong mắt mấy người nhưng cũng có thể trở thành tội ác tày đình với tôi.”
Tuy miệng anh cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng: “Mỗi người có một thứ quý giá khác nhau. Nếu các người dám đụng vào báu vật của tôi thì tôi sẽ đáp trả.”
“Sau này, tôi sẽ không quan tâm đến mấy người đã nhận được tin tức gì, bị ai uy hiếp hay vì bất kỳ lý do gì khác. Ai dám xúc phạm đến cô ấy thì…” Anh vô cảm nhìn thẳng vào máy quay, bàn tay hơi dùng sức: “Tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Rắc!
Giọng nói quyết liệt của anh hoà với tiếng bàn gãy.
“Cô ấy đau một thì tôi sẽ khiến các người đau mười.”
“Cô ấy bị thương một thì tôi sẽ khiến các người bị thương mười.”
Tần Chấp giữ nguyên khuôn mặt vặn vẹo, cho đến khi bước ra khỏi biệt thự thì anh không kìm được cơn giận của mình nữa, hai mắt đỏ ngầu, đá văng cái bàn bằng đá trong vườn.
Bốp!
Cái bàn ngã xuống đất, đồng thời cũng khiến sàn gỗ bị trầy.
Bầu không khí quanh Tần Chấp cực kỳ đè nén, vô cảm đá thêm một cái.
Choang!
Tiếng nứt của cái bàn cứ như đang ở trên người họ vậy.
Mấy vệ sĩ sợ tái mặt, mồ hôi túa ra như tắm.
“Gia!” Đám vệ sĩ không dám bước ra, chỉ có A Giáp hồi hộp đi đến, vô thức bật ra danh xưng mà bình thường họ không dám gọi anh.
Tần Chấp quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn rất đáng sợ.
“Tra!” Vì đang tức giận nên giọng nói của anh khản đặc, gằn từng chữ một: “Điều tra thật kỹ cho tôi!”
Chuyện Từ Minh có thể nghĩ đến thì dĩ nhiên anh cũng có thể, vừa nhìn là đã biết chuyện này đã được lên kế hoạch kỹ càng rồi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng có người chuẩn bị tổn thương bảo bối của mình là anh đã rùng mình!
Trong khoảnh khắc A Giáp bị đôi mắt đáng sợ kia nhìn chằm chằm, anh ta đã bị nó doạ sợ mất mật, mồ hôi lạnh sau lưng tuôn như suối.
“Vâng!”
Khi A Giáp cúi đầu đi ra khỏi cửa, vì tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống nên hai chân nhũn ra, suýt thì không đứng vững được, cũng may là đã được hai người cấp dưới của mình đỡ lấy.
“Không sao đâu.” Mặt anh ta tối sầm, lau mồ hôi trên trán: “Mau đi thôi.”
Ai cũng nói khi boss nheo đôi mắt điên cuồng là đáng sợ nhất nhưng đó là vì chưa ai thấy khi Tần gia vô cảm cả.
Một khi người boss luôn cười của họ không cười nữa thì nghĩa là ngài đang nổi trận lôi đình. Đồng thời, không ai có thể tưởng tượng ra được một người điên sẽ làm ra chuyện khủng khiếp gì khi họ nổi trận lôi đình cả.
“Đáng chết!” A Giáp xụ mặt, nhíu mày. Không biết là ai chán sống nữa, đã vậy còn liên luỵ đến anh ta nữa chứ.
Chỉ có tám người trong tổng số mười hai vệ sĩ ngoài sáng trải qua huấn luyện ma quỷ thôi. Tuy bốn người còn lại cũng là vệ sĩ nhưng họ thường làm chuyện vặt cho Tần gia mà thôi.
Nếu không tìm được người đó thì… Lông tơ sau lưng A Giáp dựng đứng lên. Không ai muốn nhìn thấy Tần gia mất kiểm soát đâu!
…
Nửa tiếng sau, một cuộc họp báo sẽ bắt đầu. Vì vậy, những toà soạn nổi tiếng vội vàng chạy đến nơi sắp tổ chức.
…
“Mục đích của cuộc họp báo lần này là để làm sáng tỏ nghi vấn về chuyện tình cảm giữa Ảnh hậu Tô và chồng đã rạn nứt.” Từ Minh mặc đồ vest, sự nóng nảy thường trực trên khuôn mặt anh đã không còn nữa mà thay đó vào đó là bộ dáng trưởng thành chín chắn.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy. Cả người anh ta toát mồ hôi hột khi nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy.
“Anh là người thông minh nên chắc không cần tôi phải dạy cho anh biết cảm giác báu vật của mình bị phá hoại là gì chứ?”
Đây không phải là một lời uy hiếp, mà là một hồi cảnh tỉnh cho anh ta. Nó khiến anh ta nhận ra mình đã làm sai đến nhường nào.
Khi trái tim của một người bị vấy bẩn, đồ vật quý giá nhất bị vỡ thì làm gì có ích lợi nào có thể đền bù được chứ?
Từ Minh chợt hoàn hồn: “Chúng tôi đã có chứng cứ về những hoạt động của mọi tài khoản cố ý bôi nhọ danh dự của diễn viên Tô Uyển đều do thuỷ quân làm. Mời mọi người hãy hướng mắt về phía màn hình lớn để xem chứng cứ.”
Cánh nhà báo vội vàng cầm máy ảnh lên.
Từ Minh nói tiếp: “Chúng tôi sẽ truy cứu và sẽ không nương tay với những ai đã bôi nhọ danh dự của nghệ sĩ bên chúng tôi!”
Đúng lúc này, một người đàn ông đứng dậy, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Vậy xin hỏi quản lý Từ, anh có chứng cứ thuyết phục nào về tình cảm giữa Tô Uyển và boss Tần không rạn nứt không?”
Từ Minh nhíu mày, tên này đang muốn gây sự à? Anh ta đã chứng minh đây là do thuỷ quân gây ra, cần gì phải chứng minh tình cảm giữa họ còn mặn nồng chứ?
Tên kia hưng phấn hỏi: “Vậy có phải là tình cảm giữa họ đã rạn nứt, mà Tô Uyển có khả năng là người phụ nữ lẳng…”
Người đàn ông cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn qua liền im bặt.
Là một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen đang bước vào.
Khuôn mặt của anh không chút cảm xúc, ánh mắt như con thú dữ khát máu mang đầy sát khí và lạnh lẽo tận xương tủy khi nhìn thẳng về phía gã phóng viên.
Đây là lần đầu tiên trong đời, gã có thể cảm nhận cái chết đang đến gần mình như vậy. Đôi môi gã run rẩy, vẻ kiêu căng trên mặt còn chưa kịp thu lại, nhưng vì sự sợ hãi cực độ mà trông vô cùng vặn vẹo.
Xung quanh chợt yên tĩnh lại, họ chỉ nghe được tiếng giày da vang lên.
Bộp-
Bộp-
Khi chủ nhân của đôi giày đến gần thì gã bỗng cảm thấy khó thở, cứ như gã sẽ chết bất kỳ lúc nào, cảm giác chân thật đến nỗi thân thể gã run lên bần bật.
Tên kia mở to mắt, mồ hôi chảy xuôi từ trên trán xuống mắt, trong mắt gã chỉ còn lại sự tuyệt vọng khôn cùng.
Bộp-
Anh ta đến gần rồi.
Gã nhắm mắt lại, dưới chân chợt ấm áp.
Bước chân chậm rãi lướt qua gã.
Gã khó khăn mở mắt ra, đầu óc trống rỗng. Lý trí mách bảo gã phải bò dậy rồi rời khỏi nơi này nhưng thân thể lại không nghe theo sự chỉ huy của gã, cứ ngồi lỳ ở vũng nước ấm áp.
Mãi cho đến khi có người kéo gã đi sau khi cuộc họp báo kết thúc.
Nhưng không ai cười nhạo gã cả.
Thật ra, ai nấy cũng chảy mồ hôi hột kể từ khi Tần Chấp bước vào. Trước kia, họ cứ tưởng sát khí chỉ là truyền thuyết, mãi đến tận khi được tận mắt chứng kiến thì mới phát hiện ra sự lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, đầu óc trống rỗng và sự tuyệt vọng không cách nào xua tan được.
Ai cũng sợ chết cả.
Dù Tần gia nói gì, người khác muốn làm gì thì bọn họ không dám nữa đâu.
Tuyệt không dám nữa.
“Nghe đây.” Tần Chấp không bận tâm đến suy nghĩ của những người khác, đôi mắt điên cuồng nhìn chung quanh một vòng: “Tôi chỉ nói đúng một lần.”
“Tô Uyển là bảo bối của Tần Chấp. Vĩnh viễn vẫn vậy.” Anh nói thật dõng dạc.
Sau đó, nheo mắt: “Tôi là một kẻ điên.”
“Dù chỉ là một câu nói vu vơ trong mắt mấy người nhưng cũng có thể trở thành tội ác tày đình với tôi.”
Tuy miệng anh cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng: “Mỗi người có một thứ quý giá khác nhau. Nếu các người dám đụng vào báu vật của tôi thì tôi sẽ đáp trả.”
“Sau này, tôi sẽ không quan tâm đến mấy người đã nhận được tin tức gì, bị ai uy hiếp hay vì bất kỳ lý do gì khác. Ai dám xúc phạm đến cô ấy thì…” Anh vô cảm nhìn thẳng vào máy quay, bàn tay hơi dùng sức: “Tôi sẽ không bỏ qua cho người đó.”
Rắc!
Giọng nói quyết liệt của anh hoà với tiếng bàn gãy.
“Cô ấy đau một thì tôi sẽ khiến các người đau mười.”
“Cô ấy bị thương một thì tôi sẽ khiến các người bị thương mười.”