Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 70: Tình Địch Không Ở Nhà
Người Trung Quốc bỗng cảm thấy vinh dự một cách kỳ lạ như vậy đấy.
Giới truyền thông trong nước: Cuối cùng cũng có một diễn viên vươn đến tầm thế giới rồi. Dù rằng phong cách của ảnh hậu Tô không giống lẽ thường nhưng không sao cả, mọi chuyện còn lại cứ để họ lo.
***
Tin tức trên mạng càng ngày càng nhiều, Vùng đất nguy hiểm cũng càng ngày nổi, gần như đã vượt qua sự mong đợi của mọi người.
Chân Trần Nhã còn đang bị thầy dạy thể hình giữ chặt, người lại nằm rạp ra đất lướt Weibo. Lúc cô ta đọc được tin tức này thì ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Bất kỳ ai tinh ý cũng nhận ra Vùng đất nguy hiểm sẽ nổi tiếng như hệ liệt Cuộc chiến giữa các vì sao. Đồng thời, nhân vật do Tô Uyển và sếp Tần đóng cũng thuộc hàng chủ chốt.
Chuyện Tô Uyển bước trên con đường nổi tiếng khắp thế giới đã chắc như đinh đóng cột.
Những người trong giới giải trí có thể xấu xa, sa đoạ nhưng không ai ngốc cả.
Tuy không ai biết thế lực của sếp Tần lớn đến cỡ nào, nhưng họ đều biết việc không có đại ca xã hội đen nào dám nhắc đến anh, ngay cả những người mấy chục tuổi còn phải cung kính gọi anh bằng Tần gia.
Vậy nên họ chưa bao giờ dám hãm hại Tô Uyển cả.
Lẽ nào cô ta không hâm mộ Tô Uyển có được một người đàn ông quyền lực đến vậy, nhưng lại sẵn sàng chiều theo ý vợ, thậm chí là đi đóng phim sao? Làm gì có chuyện đó chứ.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng ước mình là Tô Uyển. Nói thật thì làm gì có ai không mong mình được thế chỗ của cô đâu chứ?
Trần Nhã nghĩ thầm: Chỉ tiếc…
Cô ta chỉ cần nhìn những hành động nhỏ nhặt là đã biết sếp Tần yêu vợ đến cỡ nào rồi. Nào là chu đáo ôm eo vợ, ly sữa bò ấm áp, đến khom lưng nâng đuôi váy cho cô, và ánh mắt luôn dõi theo người ấy.
Trần Nhã vừa nhìn là đã biết không ai có thể thay thế được Tô Uyển rồi.
Người đàn ông này đã xem Tô Uyển là lẽ sống của đời mình, còn họ đã được định sẵn là chỉ có thể ngưỡng mộ ngắm nhìn từ xa.
***
Lúc này Tô Uyển không rảnh chú ý đến việc này.
Vì sao ấy hả? Vì cô đang bận “chơi hết mình” với A Chấp chứ sao.
Sáng sớm thứ bảy tinh mơ, Tô Uyển đang mơ màng tỉnh giấc, còn chưa kịp mở mắt thì một vòng tay rắn rỏi đã ôm lấy eo cô, sau đó đè cô xuống giường.
“Bảo bối ngủ thêm tý nữa nhé?” Bàn tay quen thuộc ấn đầu cô vào lòng mình, cơ thể ấm áp của người chồng thích quấn lấy vợ như một chú chó to xác lại xáp tới.
“Không chịu đâu.” Tô Uyển mơ màng bĩu môi: “Em ngủ đủ rồi.”
Đôi mắt của Tần Chấp tối lại khi thấy dáng vẻ ngái ngủ của vợ, rồi nói: “Vậy tụi mình chơi tiếp nhé.” Anh vừa dứt lời đã hôn lên đôi môi của vợ yêu.
“Ưm…” Cánh môi bị anh cạy ra, hơi thở quen thuộc liền chen vào, đôi chân mảnh khảnh lại bị kéo ra, khiến cô hoàn hồn trong chớp mắt. Sau đó, cô lại đắm chìm trong cảm giác mãnh liệt của môi lưỡi nhảy múa.
Một lát sau, cô rên nhẹ, tiếp tục “chơi hết mình” với chồng yêu vào sáng sớm tinh mơ.
…
Tần Chấp cẩn thận rút cánh tay đang bị bảo bối đè lên, lưu luyến vu.ốt ve vợ yêu. Lúc nhìn thấy vết đỏ nơi cần cổ trắng nõn, đôi mắt của anh lại tối sầm.
Lúc anh đi vào căn phòng của cục cưng ở bên cạnh thì thấy tụi nhỏ đang ngủ say sưa với bàn tay khẽ siết.
Anh cụp mắt đứng cạnh mép giường, khi nghĩ đến gì đấy thì lẳng lặng bế cả hai lên.
…
Anh bỏ hai đứa nhóc tỳ vào trong lòng của mẹ Tần đang chuẩn bị đến ngắm cháu: “Triều Triều và Mộ Mộ nhớ mẹ đấy.”
Nghe vậy, bà Tần liền cười tươi rói, rồi hôn lên mặt tụi nhỏ: “Tối nay mẹ trả bọn nhỏ lại cho tụi con nhé?”
Tần Chấp nheo mắt đáp: “Không cần đâu ạ. Cứ để bọn nó ở với mẹ hai ngày, tối mai con sẽ đến đón.”
Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như cũ, chẳng phải bảo bối đã ở cạnh tụi nhỏ từ thứ hai đến thứ sáu rồi sao?
Nên lúc cuối tuần… Bọn nhỏ chỉ cần nhớ đến bà nội là được.
Triều Triều và Mộ Mộ:…
Mẹ ơi!
Nhờ mùi thơm ngào ngạt mà Tô Uyển tỉnh lại vào giữa trưa.
Cái mũi tinh xảo của cô khẽ nhúc nhích, bụng sôi ùng ục vì đói khiến cô mơ màng mở mắt.
“Bảo bối tỉnh rồi?” Trong đôi mắt của Tần Chấp vương chút chưa thoả mãn, hôn lên trán vợ yêu.
Sau khi đàn ông “ăn no” thì sẽ trở nên dịu dàng, chứ đừng nói gì đến tuýp người vốn đã cuồng vợ như anh.
“Vâng ạ~” Cô mơ màng cầm lấy bàn tay đang đặt trên eo rồi kéo nó đến trên đùi, vùi đầu vào ngực chồng rồi mở miệng nhõng nhẽo: “Chân em cũng đau.”
Tần Chấp cảm thấy lòng mình khẽ nhói, hôn lên đỉnh đầu cô với vẻ đau lòng. Cùng lúc đó, một cảm giác thoả mãn đến bi.ến thái dần lấp đầy tim anh khi thấy bảo bối lọt thỏm trong vòng tay mình.
“Ở đây hả bảo bối?” Anh vừa nói vừa xoa một chỗ nào đấy.
“Vâng ạ.” Tô Uyển gật đầu, đôi mắt lấp la lấp lánh tựa sao trời.
Động tác của anh rất nhuần nhuyễn, chỉ một lát đã khiến chân cô thoải mái hơn hẳn, cặp mày đang nhíu chặt dần giãn ra, vô thức rên một tiếng.
Bàn tay Tần Chấp khựng lại, rồi cụp mắt.
Một lát sau, Tô Uyển cười khúc khích: “Ha ha ha, nhột quá đi…” Cô vô thức đẩy ngón tay đang tác oai tác oái trên đùi ra, rồi lăn một vòng trên giường.
Tần Chấp mỉm cười nhìn bảo bối lăn xa mình, sự đau lòng ban đầu đã biến thành niềm vui, giả vờ như vô ý hôn lên ngón tay của mình.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bướng bỉnh cho thẳng rồi hỏi: “Bảo bối đói bụng chưa nè?”
Nghe chồng hỏi vậy, Tô Uyển ngây thơ chớp mắt, sau đó sờ cái bụng đã đình công của mình, cuối cùng mới khẽ khàng làm nũng: “Đói ạ!”
Tần Chấp lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, trong mắt chỉ còn lại sự ấm áp.
Anh bưng đồ cạnh bên lên rồi nói: “Bảo bối súc miệng trước đã nào.”
Cô chớp mắt rồi ngoan ngoãn súc miệng.
Anh ngồi trên giường định đút cho vợ yêu ăn, cô đang hé miệng thì chợt nhớ ra một việc, cau mũi đáp: “Em chưa đánh răng nữa!”
Tần Chấp vẫn khư khư đút canh cho vợ, dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nào, ăn no rồi hẵng đánh răng nhé?” Chỉ cần đối tượng là cô thì bệnh sạch sẽ của anh cứ như không thuốc mà khỏi vậy. Đói bụng rất khó chịu, ăn trước rồi đánh răng là được.
Tô Uyển chớp mắt hỏi: “Làm vậy thì có vi khuẩn không A Chấp?”
“Không đâu.” Tần Chấp nheo mắt, dùng ngón tay cái lau nước canh dính bên mép cô, trong mắt bỗng bùng lên một ngọn lửa. Anh bật cười rồi nói: “Bảo bối có nhớ nước bọt có tác dụng khử trùng không? Chẳng phải ban nãy tụi mình đã khử trùng rồi ư?”
Tô Uyển:…
A Chấp nói cũng có lý.
…
Cơm nước xong xuôi, Tô Uyển lăn mấy vòng trên giường, vỗ nhẹ cái bụng căng phồng của mình rồi lười nhác vươn tay với chồng yêu: “A Chấp ôm em đi!”
Đôi mắt anh dịu dàng khôn xiết, cô vừa dứt lời là anh đã ôm lấy bảo bối của mình vào lòng. Khi cơ thể mềm mại của cô lọt thỏm trong lòng anh thì anh mới thở hắt ra.
“Bảo bối muốn dậy chưa nè?”
“Có ạ!” Tô Uyển lọt thỏm trong vòng tay chồng, đầu tựa lên vai anh. Cái đầu nhỏ của cô khẽ chạm vào cánh tay anh, đôi mắt sáng rực: “Em muốn nhìn Triều Triều và Mộ Mộ!”
Tần Chấp nheo đôi mắt u ám, lặng lẽ giải thích: “Mẹ mới ẵm tụi nhỏ đi rồi.” Anh không hề nhắc đến mình đã dậy sớm làm gì sau khi bảo bối ngủ thiếp đi vì “bài tập thể dục buổi sáng.”
Anh hỏi: “Bảo bối muốn ẵm tụi nhỏ về hử?” Sau đó anh giả vờ như vô ý nói: “Lâu rồi mẹ chưa được gặp cục cưng.”
Tô Uyển chớp mắt, bĩu môi trong giây lát, rồi lại trở nên vui vẻ: “Thôi vậy.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao: “Em nghĩ cục cưng cũng nhớ ông bà nội và anh hai lắm.”
Tần Chấp nheo mắt nghĩ thầm: Sao bảo bối của anh lại đáng yêu vậy nè!
“Bảo bối ngoan lắm.” Anh cầm một cái áo đầm lên, rồi hôn lên môi vợ: “Bảo bối giơ tay lên nào.”
Nghe vậy, Tô Uyển liền nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn làm theo lời chồng.
***
Ban trưa giữa mùa hè nóng rực như muốn thiêu rụi đất đai, đến cả thực vật cũng héo tàn.
Tần Chấp ôm vợ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, bàn tay đang hí hoáy gì đấy.
“A Chấp làm gì vậy?” Tô Uyển tò mò ngước lên từ khuỷ tay của chồng.
“Đây là em đấy ư!” Cô chớp mắt, nghi hoặc sờ nó.
Trên tờ giấy có một người phụ nữ đang cười tít mắt, hai má lúm đồng tiền mang đến cảm giác ngây thơ chẳng khác nào thiếu nữ đôi mươi. Tuy vậy, vẻ kiều diễm trưởng thành thuộc về phụ nữ mới là điểm nhấn, khiến ai nấy không tài nào dời mắt được.
“Ừ.” Tần Chấp gật đầu đáp: “Là Uyển Uyển của anh.”
Lông mi cô khẽ nhúc nhích, chớp mắt tiếp lời: “Thì ra… Em đẹp vậy ư!”
Anh cười sang sảng, ôm chặt lấy cô vợ đáng yêu của mình, rồi nhéo mũi bảo bối: “Xấu hổ xấu hổ chưa kìa!”
Tô Uyển cau mũi, rồi cắn ngón tay chồng bằng răng nanh của mình: “Em có đẹp không?”
“Bảo bối có đẹp hay không à…” Anh kéo dài âm cuối, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lơ đãng xáp lại gần vợ: “Anh chưa nghĩ ra.”
Lúc cô cảm nhận được ngón tay trong miệng chạm phải đầu lưỡi của mình thì bĩu môi, nhìn sang chỗ khác.
Cô suy nghĩ về lời chồng nói, hai mắt sáng lên rồi hôn cái chụt lên mặt anh.
Hun hun có thể cổ vũ cho A Chấp nhớ lại!
Sau khi hôn xong, cô nhìn anh với vẻ mong chờ: “A Chấp đã nghĩ ra chưa?”
Bàn tay Tần Chấp khẽ siết khi cánh môi mềm mại của cô chạm phải khuôn mặt mình, lẳng lặng để lộ bên chưa được hôn: “Chút nữa thôi.”
Cô liền giữ chặt mặt anh rồi nhào tới hôn lấy hôn để: “Giờ thì sao?”
Anh nở nụ cười khi cảm nhận được những dấu hôn trên má: “Dĩ nhiên là bảo bối nhà anh đẹp nhất rồi!”
Đôi mắt của Tô Uyển cong lại thành một vầng trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
…
Thời tiết càng ngày càng oi bức, bên ngoài chẳng khác nào cái lò lửa.
Vào hai giờ chiều, Tần Chấp nhìn bảo bối đang thiu thiu, suy nghĩ một lát rồi vuốt tóc vợ, sau đó vừa hôn cô vừa hỏi: “Bảo bối có muốn đi bơi không hử?”
Giới truyền thông trong nước: Cuối cùng cũng có một diễn viên vươn đến tầm thế giới rồi. Dù rằng phong cách của ảnh hậu Tô không giống lẽ thường nhưng không sao cả, mọi chuyện còn lại cứ để họ lo.
***
Tin tức trên mạng càng ngày càng nhiều, Vùng đất nguy hiểm cũng càng ngày nổi, gần như đã vượt qua sự mong đợi của mọi người.
Chân Trần Nhã còn đang bị thầy dạy thể hình giữ chặt, người lại nằm rạp ra đất lướt Weibo. Lúc cô ta đọc được tin tức này thì ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Bất kỳ ai tinh ý cũng nhận ra Vùng đất nguy hiểm sẽ nổi tiếng như hệ liệt Cuộc chiến giữa các vì sao. Đồng thời, nhân vật do Tô Uyển và sếp Tần đóng cũng thuộc hàng chủ chốt.
Chuyện Tô Uyển bước trên con đường nổi tiếng khắp thế giới đã chắc như đinh đóng cột.
Những người trong giới giải trí có thể xấu xa, sa đoạ nhưng không ai ngốc cả.
Tuy không ai biết thế lực của sếp Tần lớn đến cỡ nào, nhưng họ đều biết việc không có đại ca xã hội đen nào dám nhắc đến anh, ngay cả những người mấy chục tuổi còn phải cung kính gọi anh bằng Tần gia.
Vậy nên họ chưa bao giờ dám hãm hại Tô Uyển cả.
Lẽ nào cô ta không hâm mộ Tô Uyển có được một người đàn ông quyền lực đến vậy, nhưng lại sẵn sàng chiều theo ý vợ, thậm chí là đi đóng phim sao? Làm gì có chuyện đó chứ.
Bất kỳ người phụ nữ nào cũng ước mình là Tô Uyển. Nói thật thì làm gì có ai không mong mình được thế chỗ của cô đâu chứ?
Trần Nhã nghĩ thầm: Chỉ tiếc…
Cô ta chỉ cần nhìn những hành động nhỏ nhặt là đã biết sếp Tần yêu vợ đến cỡ nào rồi. Nào là chu đáo ôm eo vợ, ly sữa bò ấm áp, đến khom lưng nâng đuôi váy cho cô, và ánh mắt luôn dõi theo người ấy.
Trần Nhã vừa nhìn là đã biết không ai có thể thay thế được Tô Uyển rồi.
Người đàn ông này đã xem Tô Uyển là lẽ sống của đời mình, còn họ đã được định sẵn là chỉ có thể ngưỡng mộ ngắm nhìn từ xa.
***
Lúc này Tô Uyển không rảnh chú ý đến việc này.
Vì sao ấy hả? Vì cô đang bận “chơi hết mình” với A Chấp chứ sao.
Sáng sớm thứ bảy tinh mơ, Tô Uyển đang mơ màng tỉnh giấc, còn chưa kịp mở mắt thì một vòng tay rắn rỏi đã ôm lấy eo cô, sau đó đè cô xuống giường.
“Bảo bối ngủ thêm tý nữa nhé?” Bàn tay quen thuộc ấn đầu cô vào lòng mình, cơ thể ấm áp của người chồng thích quấn lấy vợ như một chú chó to xác lại xáp tới.
“Không chịu đâu.” Tô Uyển mơ màng bĩu môi: “Em ngủ đủ rồi.”
Đôi mắt của Tần Chấp tối lại khi thấy dáng vẻ ngái ngủ của vợ, rồi nói: “Vậy tụi mình chơi tiếp nhé.” Anh vừa dứt lời đã hôn lên đôi môi của vợ yêu.
“Ưm…” Cánh môi bị anh cạy ra, hơi thở quen thuộc liền chen vào, đôi chân mảnh khảnh lại bị kéo ra, khiến cô hoàn hồn trong chớp mắt. Sau đó, cô lại đắm chìm trong cảm giác mãnh liệt của môi lưỡi nhảy múa.
Một lát sau, cô rên nhẹ, tiếp tục “chơi hết mình” với chồng yêu vào sáng sớm tinh mơ.
…
Tần Chấp cẩn thận rút cánh tay đang bị bảo bối đè lên, lưu luyến vu.ốt ve vợ yêu. Lúc nhìn thấy vết đỏ nơi cần cổ trắng nõn, đôi mắt của anh lại tối sầm.
Lúc anh đi vào căn phòng của cục cưng ở bên cạnh thì thấy tụi nhỏ đang ngủ say sưa với bàn tay khẽ siết.
Anh cụp mắt đứng cạnh mép giường, khi nghĩ đến gì đấy thì lẳng lặng bế cả hai lên.
…
Anh bỏ hai đứa nhóc tỳ vào trong lòng của mẹ Tần đang chuẩn bị đến ngắm cháu: “Triều Triều và Mộ Mộ nhớ mẹ đấy.”
Nghe vậy, bà Tần liền cười tươi rói, rồi hôn lên mặt tụi nhỏ: “Tối nay mẹ trả bọn nhỏ lại cho tụi con nhé?”
Tần Chấp nheo mắt đáp: “Không cần đâu ạ. Cứ để bọn nó ở với mẹ hai ngày, tối mai con sẽ đến đón.”
Nụ cười của anh vẫn dịu dàng như cũ, chẳng phải bảo bối đã ở cạnh tụi nhỏ từ thứ hai đến thứ sáu rồi sao?
Nên lúc cuối tuần… Bọn nhỏ chỉ cần nhớ đến bà nội là được.
Triều Triều và Mộ Mộ:…
Mẹ ơi!
Nhờ mùi thơm ngào ngạt mà Tô Uyển tỉnh lại vào giữa trưa.
Cái mũi tinh xảo của cô khẽ nhúc nhích, bụng sôi ùng ục vì đói khiến cô mơ màng mở mắt.
“Bảo bối tỉnh rồi?” Trong đôi mắt của Tần Chấp vương chút chưa thoả mãn, hôn lên trán vợ yêu.
Sau khi đàn ông “ăn no” thì sẽ trở nên dịu dàng, chứ đừng nói gì đến tuýp người vốn đã cuồng vợ như anh.
“Vâng ạ~” Cô mơ màng cầm lấy bàn tay đang đặt trên eo rồi kéo nó đến trên đùi, vùi đầu vào ngực chồng rồi mở miệng nhõng nhẽo: “Chân em cũng đau.”
Tần Chấp cảm thấy lòng mình khẽ nhói, hôn lên đỉnh đầu cô với vẻ đau lòng. Cùng lúc đó, một cảm giác thoả mãn đến bi.ến thái dần lấp đầy tim anh khi thấy bảo bối lọt thỏm trong vòng tay mình.
“Ở đây hả bảo bối?” Anh vừa nói vừa xoa một chỗ nào đấy.
“Vâng ạ.” Tô Uyển gật đầu, đôi mắt lấp la lấp lánh tựa sao trời.
Động tác của anh rất nhuần nhuyễn, chỉ một lát đã khiến chân cô thoải mái hơn hẳn, cặp mày đang nhíu chặt dần giãn ra, vô thức rên một tiếng.
Bàn tay Tần Chấp khựng lại, rồi cụp mắt.
Một lát sau, Tô Uyển cười khúc khích: “Ha ha ha, nhột quá đi…” Cô vô thức đẩy ngón tay đang tác oai tác oái trên đùi ra, rồi lăn một vòng trên giường.
Tần Chấp mỉm cười nhìn bảo bối lăn xa mình, sự đau lòng ban đầu đã biến thành niềm vui, giả vờ như vô ý hôn lên ngón tay của mình.
Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bướng bỉnh cho thẳng rồi hỏi: “Bảo bối đói bụng chưa nè?”
Nghe chồng hỏi vậy, Tô Uyển ngây thơ chớp mắt, sau đó sờ cái bụng đã đình công của mình, cuối cùng mới khẽ khàng làm nũng: “Đói ạ!”
Tần Chấp lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, trong mắt chỉ còn lại sự ấm áp.
Anh bưng đồ cạnh bên lên rồi nói: “Bảo bối súc miệng trước đã nào.”
Cô chớp mắt rồi ngoan ngoãn súc miệng.
Anh ngồi trên giường định đút cho vợ yêu ăn, cô đang hé miệng thì chợt nhớ ra một việc, cau mũi đáp: “Em chưa đánh răng nữa!”
Tần Chấp vẫn khư khư đút canh cho vợ, dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nào, ăn no rồi hẵng đánh răng nhé?” Chỉ cần đối tượng là cô thì bệnh sạch sẽ của anh cứ như không thuốc mà khỏi vậy. Đói bụng rất khó chịu, ăn trước rồi đánh răng là được.
Tô Uyển chớp mắt hỏi: “Làm vậy thì có vi khuẩn không A Chấp?”
“Không đâu.” Tần Chấp nheo mắt, dùng ngón tay cái lau nước canh dính bên mép cô, trong mắt bỗng bùng lên một ngọn lửa. Anh bật cười rồi nói: “Bảo bối có nhớ nước bọt có tác dụng khử trùng không? Chẳng phải ban nãy tụi mình đã khử trùng rồi ư?”
Tô Uyển:…
A Chấp nói cũng có lý.
…
Cơm nước xong xuôi, Tô Uyển lăn mấy vòng trên giường, vỗ nhẹ cái bụng căng phồng của mình rồi lười nhác vươn tay với chồng yêu: “A Chấp ôm em đi!”
Đôi mắt anh dịu dàng khôn xiết, cô vừa dứt lời là anh đã ôm lấy bảo bối của mình vào lòng. Khi cơ thể mềm mại của cô lọt thỏm trong lòng anh thì anh mới thở hắt ra.
“Bảo bối muốn dậy chưa nè?”
“Có ạ!” Tô Uyển lọt thỏm trong vòng tay chồng, đầu tựa lên vai anh. Cái đầu nhỏ của cô khẽ chạm vào cánh tay anh, đôi mắt sáng rực: “Em muốn nhìn Triều Triều và Mộ Mộ!”
Tần Chấp nheo đôi mắt u ám, lặng lẽ giải thích: “Mẹ mới ẵm tụi nhỏ đi rồi.” Anh không hề nhắc đến mình đã dậy sớm làm gì sau khi bảo bối ngủ thiếp đi vì “bài tập thể dục buổi sáng.”
Anh hỏi: “Bảo bối muốn ẵm tụi nhỏ về hử?” Sau đó anh giả vờ như vô ý nói: “Lâu rồi mẹ chưa được gặp cục cưng.”
Tô Uyển chớp mắt, bĩu môi trong giây lát, rồi lại trở nên vui vẻ: “Thôi vậy.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao: “Em nghĩ cục cưng cũng nhớ ông bà nội và anh hai lắm.”
Tần Chấp nheo mắt nghĩ thầm: Sao bảo bối của anh lại đáng yêu vậy nè!
“Bảo bối ngoan lắm.” Anh cầm một cái áo đầm lên, rồi hôn lên môi vợ: “Bảo bối giơ tay lên nào.”
Nghe vậy, Tô Uyển liền nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn làm theo lời chồng.
***
Ban trưa giữa mùa hè nóng rực như muốn thiêu rụi đất đai, đến cả thực vật cũng héo tàn.
Tần Chấp ôm vợ, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng, bàn tay đang hí hoáy gì đấy.
“A Chấp làm gì vậy?” Tô Uyển tò mò ngước lên từ khuỷ tay của chồng.
“Đây là em đấy ư!” Cô chớp mắt, nghi hoặc sờ nó.
Trên tờ giấy có một người phụ nữ đang cười tít mắt, hai má lúm đồng tiền mang đến cảm giác ngây thơ chẳng khác nào thiếu nữ đôi mươi. Tuy vậy, vẻ kiều diễm trưởng thành thuộc về phụ nữ mới là điểm nhấn, khiến ai nấy không tài nào dời mắt được.
“Ừ.” Tần Chấp gật đầu đáp: “Là Uyển Uyển của anh.”
Lông mi cô khẽ nhúc nhích, chớp mắt tiếp lời: “Thì ra… Em đẹp vậy ư!”
Anh cười sang sảng, ôm chặt lấy cô vợ đáng yêu của mình, rồi nhéo mũi bảo bối: “Xấu hổ xấu hổ chưa kìa!”
Tô Uyển cau mũi, rồi cắn ngón tay chồng bằng răng nanh của mình: “Em có đẹp không?”
“Bảo bối có đẹp hay không à…” Anh kéo dài âm cuối, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lơ đãng xáp lại gần vợ: “Anh chưa nghĩ ra.”
Lúc cô cảm nhận được ngón tay trong miệng chạm phải đầu lưỡi của mình thì bĩu môi, nhìn sang chỗ khác.
Cô suy nghĩ về lời chồng nói, hai mắt sáng lên rồi hôn cái chụt lên mặt anh.
Hun hun có thể cổ vũ cho A Chấp nhớ lại!
Sau khi hôn xong, cô nhìn anh với vẻ mong chờ: “A Chấp đã nghĩ ra chưa?”
Bàn tay Tần Chấp khẽ siết khi cánh môi mềm mại của cô chạm phải khuôn mặt mình, lẳng lặng để lộ bên chưa được hôn: “Chút nữa thôi.”
Cô liền giữ chặt mặt anh rồi nhào tới hôn lấy hôn để: “Giờ thì sao?”
Anh nở nụ cười khi cảm nhận được những dấu hôn trên má: “Dĩ nhiên là bảo bối nhà anh đẹp nhất rồi!”
Đôi mắt của Tô Uyển cong lại thành một vầng trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
…
Thời tiết càng ngày càng oi bức, bên ngoài chẳng khác nào cái lò lửa.
Vào hai giờ chiều, Tần Chấp nhìn bảo bối đang thiu thiu, suy nghĩ một lát rồi vuốt tóc vợ, sau đó vừa hôn cô vừa hỏi: “Bảo bối có muốn đi bơi không hử?”