Vô Thượng Luân Hồi
Chương 13: Kiếm tiền
Nhà cái hô to, tay cầm cốc đổ xí ngầu, phát ra những nhịp điệu vui tai. Nhưng muốn nghe ra số thì e là hơi khó, vì chất liệu làm cốc rất đặc biệt, chỉ nghe thôi thì vô dụng. Trong lúc nói chuyện, cốc đổ xí ngầu đã đập xuống bàn.
“Đại”.
“Nghe lời lão ca đi, lần này ra tiểu đấy”.
“Ba lượng, đại”.
Các con bạc hưng phấn vô cùng, mắt ai cũng đỏ ngầu, dồn mọi sự chú ý vào cốc, chuẩn bị thu bạc.
“Đổ sang bên nào đây?”
Triệu Bân hỏi, cược tiền mà! Không đại thì tiểu, tỉ lệ thắng là một nửa.
“Hai, ba, bốn”, Nguyệt Thần tùy ý nói.
“Vậy thì là nhỏ rồi!”, Triệu Bân để lại một đồng bạc, còn lại tất tay.
“Mở rồi”.
Nhà cái hét lên, mở cốc ra, ba viên xúc xắc hiện ra.
Nhìn điểm số thì rõ là bốn, năm, sáu.
Phụt!
Không chờ đám con bạc mắng lớn thì đã nghe thấy tiếng Triệu Bân bật cười.
Đám người nhìn sang thấy thằng cha đang ôm mặt khom lưng cười, cũng không biết là cười cái gì.
Hắn còn cười cái gì nữa.
Thần? Có mà thần kinh ấy! Cái đồ đàn bà thần kinh này rốt cuộc có làm được không hả!
“Mắt thần tự nhiên sao thế này?”.
Nguyệt Thần vốn đang ngồi trên mặt trăng bỗng ngồi dậy, còn lấy tay dụi mắt.
Triệu Bân còn đang cười, đám con bạc với nhà cái đều sửng sốt.
“Triệu thiếu gia, ra đại mà, ngươi thua rồi”.
“Ta biết mà!”
“Vậy ngươi còn cười?”
“Ta có cười hả?”
Triệu Bân nhìn vào trong túi tiền, thấy chỉ còn nhõn một đồng bạc.
Đã nói mà! Ít nhiều gì cũng phải để lại một chút, không chơi toàn bộ.
Tú Nhi nào đó tự khoe mình là thần thật không đáng tin cậy, ban nãy còn thề đòi thắng.
Giờ thì sao? Đoán sai tè le.
Nguyệt Thần cười lúng túng, thua một ván, giờ không biết vứt mặt mũi của thần đi đâu nữa.
“Chắc là bị kích thích rồi”.
Đám con bạc thấy vậy cũng không hạ gì, thu hồi ánh mắt. Họ cho rằng Triệu Bân bị đả kích nhiều quá nên tinh thần không được bình thường, thua rồi còn cười, nếu thắng thì chắc sẽ bay lên trời mất.
“Cược bao nhiêu thắng bấy nhiêu”.
“Cược ít thắng ít”.
“Rơi xuống là rời tay”.
Nhà cái lại hô to gọi nhỏ, cầm cốc đổ xúc xắc trong tay, lắc cật lực.
“Chỉ còn mỗi một lượng thôi”.
Triệu Bân cầm tiền, nhìn sang Nguyệt Thần, ánh mắt hình viên đạn.
“Hai hai ba”.
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, khữ khí trầm trọng. Lần này cô ta đã nhìn rõ, ít nhiều cũng phải xứng với danh “thần”.
Triệu Bân ném đồng bạc còn lại lên bàn cược.
Lần này Nguyệt Thần đúng là rất đáng tin đây, một lượng ném ra, thu về hai lượng.
Đám con bạc cùng nhìn về Triệu Bân, xem hắn có phản ứng gì.
Ban nãy thua mà còn cười hềnh hệch, giờ thắng lại chẳng có cảm xúc gì.
“Năm sáu sáu”.
“Được thôi!”
“Ba năm bốn”.
“Nghe cô cả”.
Nguyệt Thần phụ trách đọc số, Triệu Bân phụ trách ném tiền, một thần một người kết hợp ăn ý vô cùng.
Thật ra vận may không quan trọng.
Có thần ở bên cạnh thì vận may gì cũng chả có ích.
Sau mấy ván, hắn đã có hẳn hơn trăm lượng.
Đừng nói là con bạc, đến cả nhà cái đã không còn nhìn hắn với ánh mắt thân thiện nữa. Thắng liên tiếp mấy lần rồi, độ may mắn của tên thiếu gia vô dụng này thật sự quá cao mà! Không biết là ngốc thật hay giả đò nữa.
Triệu Bân không hề ngốc.
Thắng tiền có đạo lý của thắng tiền. Không thể thắng mãi được, như vậy nhà cái sẽ chửi.
Cho nên thỉnh thoảng vẫn rất cần thua.
Phương pháp này rất hữu dụng đấy! Đã là cược thì phải có thắng có thua! Cứ thắng mãi thì là thần cược à.
Sòng bạc ghét nhất là kiểu này, ra ngoài sẽ bị đánh chết ngay.
Nếu đã hiểu thì có ngu mới cứ thắng mãi, nếu không sẽ thành tâm điểm của sự chú ý đấy.
“Triệu thiếu gia, lần này cược bên nào đó?”
Đám con bạc mắt lóe sáng, ai cũng chờ Triệu Bân lên tiếng. Có mấy ván họ đều theo Triệu Bân và thắng lớn, khiến cho nhà cái đen hết mặt.
Trong mắt bọn họ thì đen tình đỏ bạc mà.
Ai quan tâm hắn là thiên tài hay vô dụng, giúp bọn họ thắng tiền là được, cái khác không quan trọng.
“Mọi người chơi đi, ta đi uống rượu đây”.
Triệu Bân cười đáp, ôm túi tiền đi. Giờ hắn đã có hai trăm lượng, đủ để dùng mấy ngày rồi. Hắn không thể vặt sạch lông một con cừu nhỏ được, làm không tốt thì sẽ dính họa vào thân ngay.
Tiền hết thì hắn lại tới là được.
Nhưng lần sau đến thì sẽ phải trang điểm khác hơn tí.
“Haiz, thần cược đi rồi”.
“Thần cái em gái ngươi ấy”.
“Cược, cược đi cho ta!”
Nhà cái gào lên, mặt đen sì, nhưng vẫn không quên liếc Triệu Bân một cái.
Thành kẻ vô dụng rồi mà vẫn may mắn vậy sao?
Đương nhiên, bọn họ sẽ không vì hai trăm lượng mà đuổi giết Triệu Bân. Số tiền này nhỏ thôi, sòng bạc vẫn cáng được. Nếu thật sự gặp bọn không biết điều thì mới phải giết.
“Vậy là có nhiều tiền rồi”.
Triệu Bân vừa nhìn tiền trong túi vừa vui vẻ cười.
“Ngươi ra dáng chút được không?”
Nguyệt Thần lườm hắn, có còn là thiếu chủ gia tộc không vậy? Thắng có hai trăm lượng mà đã thế này rồi.
Hứ!
Triệu Bân không cho là vậy, ra khỏi sòng bạc thì đi thẳng lên phố.
Không bao lâu sau, hắn tiến vào một cửa hàng bán thuốc.
Lúc đi ra, trên tay hắn cầm mười mấy cân linh dịch Ngọc Lộ.
“Đủ dùng trong 3 ngày rồi”.
Triệu Bân thầm tính toán, hơi đau lòng. Giá của thứ này thật sự rất đắt, võ giả bình thường không đủ tiền mà mua. Hơn trăm lượng, đến thiếu chủ gia tộc còn không có nhiều tiền như vậy.
Cũng may hắn có cách kiếm tiền.
Sòng bạc là một nơi tốt, sau này nghèo quá thì đến dạo một vòng là được.
“Đại”.
“Nghe lời lão ca đi, lần này ra tiểu đấy”.
“Ba lượng, đại”.
Các con bạc hưng phấn vô cùng, mắt ai cũng đỏ ngầu, dồn mọi sự chú ý vào cốc, chuẩn bị thu bạc.
“Đổ sang bên nào đây?”
Triệu Bân hỏi, cược tiền mà! Không đại thì tiểu, tỉ lệ thắng là một nửa.
“Hai, ba, bốn”, Nguyệt Thần tùy ý nói.
“Vậy thì là nhỏ rồi!”, Triệu Bân để lại một đồng bạc, còn lại tất tay.
“Mở rồi”.
Nhà cái hét lên, mở cốc ra, ba viên xúc xắc hiện ra.
Nhìn điểm số thì rõ là bốn, năm, sáu.
Phụt!
Không chờ đám con bạc mắng lớn thì đã nghe thấy tiếng Triệu Bân bật cười.
Đám người nhìn sang thấy thằng cha đang ôm mặt khom lưng cười, cũng không biết là cười cái gì.
Hắn còn cười cái gì nữa.
Thần? Có mà thần kinh ấy! Cái đồ đàn bà thần kinh này rốt cuộc có làm được không hả!
“Mắt thần tự nhiên sao thế này?”.
Nguyệt Thần vốn đang ngồi trên mặt trăng bỗng ngồi dậy, còn lấy tay dụi mắt.
Triệu Bân còn đang cười, đám con bạc với nhà cái đều sửng sốt.
“Triệu thiếu gia, ra đại mà, ngươi thua rồi”.
“Ta biết mà!”
“Vậy ngươi còn cười?”
“Ta có cười hả?”
Triệu Bân nhìn vào trong túi tiền, thấy chỉ còn nhõn một đồng bạc.
Đã nói mà! Ít nhiều gì cũng phải để lại một chút, không chơi toàn bộ.
Tú Nhi nào đó tự khoe mình là thần thật không đáng tin cậy, ban nãy còn thề đòi thắng.
Giờ thì sao? Đoán sai tè le.
Nguyệt Thần cười lúng túng, thua một ván, giờ không biết vứt mặt mũi của thần đi đâu nữa.
“Chắc là bị kích thích rồi”.
Đám con bạc thấy vậy cũng không hạ gì, thu hồi ánh mắt. Họ cho rằng Triệu Bân bị đả kích nhiều quá nên tinh thần không được bình thường, thua rồi còn cười, nếu thắng thì chắc sẽ bay lên trời mất.
“Cược bao nhiêu thắng bấy nhiêu”.
“Cược ít thắng ít”.
“Rơi xuống là rời tay”.
Nhà cái lại hô to gọi nhỏ, cầm cốc đổ xúc xắc trong tay, lắc cật lực.
“Chỉ còn mỗi một lượng thôi”.
Triệu Bân cầm tiền, nhìn sang Nguyệt Thần, ánh mắt hình viên đạn.
“Hai hai ba”.
Nguyệt Thần lãnh đạm nói, khữ khí trầm trọng. Lần này cô ta đã nhìn rõ, ít nhiều cũng phải xứng với danh “thần”.
Triệu Bân ném đồng bạc còn lại lên bàn cược.
Lần này Nguyệt Thần đúng là rất đáng tin đây, một lượng ném ra, thu về hai lượng.
Đám con bạc cùng nhìn về Triệu Bân, xem hắn có phản ứng gì.
Ban nãy thua mà còn cười hềnh hệch, giờ thắng lại chẳng có cảm xúc gì.
“Năm sáu sáu”.
“Được thôi!”
“Ba năm bốn”.
“Nghe cô cả”.
Nguyệt Thần phụ trách đọc số, Triệu Bân phụ trách ném tiền, một thần một người kết hợp ăn ý vô cùng.
Thật ra vận may không quan trọng.
Có thần ở bên cạnh thì vận may gì cũng chả có ích.
Sau mấy ván, hắn đã có hẳn hơn trăm lượng.
Đừng nói là con bạc, đến cả nhà cái đã không còn nhìn hắn với ánh mắt thân thiện nữa. Thắng liên tiếp mấy lần rồi, độ may mắn của tên thiếu gia vô dụng này thật sự quá cao mà! Không biết là ngốc thật hay giả đò nữa.
Triệu Bân không hề ngốc.
Thắng tiền có đạo lý của thắng tiền. Không thể thắng mãi được, như vậy nhà cái sẽ chửi.
Cho nên thỉnh thoảng vẫn rất cần thua.
Phương pháp này rất hữu dụng đấy! Đã là cược thì phải có thắng có thua! Cứ thắng mãi thì là thần cược à.
Sòng bạc ghét nhất là kiểu này, ra ngoài sẽ bị đánh chết ngay.
Nếu đã hiểu thì có ngu mới cứ thắng mãi, nếu không sẽ thành tâm điểm của sự chú ý đấy.
“Triệu thiếu gia, lần này cược bên nào đó?”
Đám con bạc mắt lóe sáng, ai cũng chờ Triệu Bân lên tiếng. Có mấy ván họ đều theo Triệu Bân và thắng lớn, khiến cho nhà cái đen hết mặt.
Trong mắt bọn họ thì đen tình đỏ bạc mà.
Ai quan tâm hắn là thiên tài hay vô dụng, giúp bọn họ thắng tiền là được, cái khác không quan trọng.
“Mọi người chơi đi, ta đi uống rượu đây”.
Triệu Bân cười đáp, ôm túi tiền đi. Giờ hắn đã có hai trăm lượng, đủ để dùng mấy ngày rồi. Hắn không thể vặt sạch lông một con cừu nhỏ được, làm không tốt thì sẽ dính họa vào thân ngay.
Tiền hết thì hắn lại tới là được.
Nhưng lần sau đến thì sẽ phải trang điểm khác hơn tí.
“Haiz, thần cược đi rồi”.
“Thần cái em gái ngươi ấy”.
“Cược, cược đi cho ta!”
Nhà cái gào lên, mặt đen sì, nhưng vẫn không quên liếc Triệu Bân một cái.
Thành kẻ vô dụng rồi mà vẫn may mắn vậy sao?
Đương nhiên, bọn họ sẽ không vì hai trăm lượng mà đuổi giết Triệu Bân. Số tiền này nhỏ thôi, sòng bạc vẫn cáng được. Nếu thật sự gặp bọn không biết điều thì mới phải giết.
“Vậy là có nhiều tiền rồi”.
Triệu Bân vừa nhìn tiền trong túi vừa vui vẻ cười.
“Ngươi ra dáng chút được không?”
Nguyệt Thần lườm hắn, có còn là thiếu chủ gia tộc không vậy? Thắng có hai trăm lượng mà đã thế này rồi.
Hứ!
Triệu Bân không cho là vậy, ra khỏi sòng bạc thì đi thẳng lên phố.
Không bao lâu sau, hắn tiến vào một cửa hàng bán thuốc.
Lúc đi ra, trên tay hắn cầm mười mấy cân linh dịch Ngọc Lộ.
“Đủ dùng trong 3 ngày rồi”.
Triệu Bân thầm tính toán, hơi đau lòng. Giá của thứ này thật sự rất đắt, võ giả bình thường không đủ tiền mà mua. Hơn trăm lượng, đến thiếu chủ gia tộc còn không có nhiều tiền như vậy.
Cũng may hắn có cách kiếm tiền.
Sòng bạc là một nơi tốt, sau này nghèo quá thì đến dạo một vòng là được.