Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên
Chương 10: Lời Từ Chối Ngọt Ngào
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng lan tỏa khắp thiên giới, nhưng sự u ám trong lòng Vân Nhiên không thể bị che lấp bởi ánh sáng rực rỡ của ngày mới. Cơn đau trong trái tim cô ngày càng dữ dội, khiến từng bước đi của cô trở nên nặng nề và khó khăn hơn. Vân Nhiên biết rằng cô phải tìm cách đối mặt với Định Phong để hiểu rõ lý do đằng sau tình trạng ngày càng xấu đi của mình.
Một buổi sáng, khi sương mù vẫn còn lơ lửng trên các đỉnh núi, Vân Nhiên quyết định đến tìm Định Phong. Cô dắt mình đến một khu vườn tĩnh lặng nơi anh thường đến để nghỉ ngơi và tập luyện. Định Phong thường xuyên đến đây để tìm sự yên bình giữa những nhiệm vụ căng thẳng, và Vân Nhiên hy vọng rằng đây sẽ là nơi cô có thể trò chuyện với anh một cách riêng tư.
Khi đến khu vườn, Vân Nhiên thấy Định Phong đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ lớn, ánh sáng mặt trời chiếu qua các kẽ lá, tạo nên một bức tranh mờ ảo và huyền bí. Anh đang chăm chú nhìn ra xa, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ trầm tư như thường lệ.
“Định Phong,” Vân Nhiên gọi nhẹ nhàng, giọng nói có phần run rẩy.
Định Phong quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Vân Nhiên. “Vân Nhiên, có việc gì không?”
Vân Nhiên bước tới gần hơn, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi nỗi lo lắng và sự đau khổ đang bao trùm lấy cô. “Tôi cần nói chuyện với anh. Tôi muốn biết lý do tại sao tôi ngày càng yếu đi.”
Định Phong lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt đầy sự đau khổ của Vân Nhiên. Anh thở dài, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. “Vân Nhiên, điều này rất khó để giải thích.”
“Tôi không cần những lời khó khăn,” Vân Nhiên nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Tôi chỉ cần sự thật. Tại sao tôi lại phải chịu đựng cơn đau này? Tại sao tôi cảm thấy sức lực của mình ngày càng biến mất?”
Định Phong lắc đầu, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng. “Có những điều mà tôi không thể nói ra ngay bây giờ. Đó không phải là vì tôi không muốn giúp đỡ, mà vì… sự thật quá đau đớn để chấp nhận.”
Vân Nhiên cảm thấy một cơn sóng đau đớn ập đến. “Vậy tôi phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này? Tôi không thể tiếp tục sống như thế này.”
“Cô cần phải giữ khoảng cách với tôi,” Định Phong nói, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau lòng. “Cô sẽ tiếp tục cảm thấy đau đớn nếu gần tôi. Điều đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đó là cách duy nhất để giảm bớt sự đau khổ.”
Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. “Anh yêu cầu tôi giữ khoảng cách với anh chỉ vì sự đau đớn của tôi không thể chấm dứt được ư? Thế thì tôi phải sống thế nào khi trái tim tôi đã gắn bó với anh?”
Định Phong không thể trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt anh tràn đầy sự xót xa. “Tôi không muốn thấy cô đau khổ. Nhưng nếu cô tiếp tục gần gũi tôi, sự đau đớn sẽ chỉ ngày càng gia tăng.”
Vân Nhiên cảm thấy sự thất vọng và đau đớn tràn ngập trong lòng. “Tôi không biết phải làm gì nữa. Nhưng nếu sự thật chỉ là như vậy, thì tôi sẽ phải chấp nhận và tìm cách vượt qua.”
Định Phong bước gần lại, đưa tay lên vỗ về vai Vân Nhiên. “Tôi xin lỗi vì không thể làm gì nhiều hơn. Tôi hy vọng rằng thời gian và sự kiên nhẫn sẽ giúp cô vượt qua cơn đau này.”
Vân Nhiên cảm thấy nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô không thể hiểu hết lý do đằng sau lời từ chối ngọt ngào này, nhưng cô biết rằng Định Phong đã làm hết sức mình. “Tôi sẽ cố gắng.”
Khi Định Phong rời đi, Vân Nhiên đứng lại một mình dưới gốc cây cổ thụ, cảm giác nỗi đau và sự đơn độc tràn ngập trong lòng. Cô không biết mình có thể làm gì để giải quyết tình trạng này, nhưng cô hiểu rằng mình phải tiếp tục kiên trì.
Cô quay lại phòng, lòng đầy những câu hỏi và sự không chắc chắn. Cơn đau trong trái tim cô vẫn tiếp tục hành hạ, và sự xa cách mà Định Phong yêu cầu chỉ làm cho nỗi đau thêm phần sâu sắc. Vân Nhiên biết rằng mình cần phải tìm cách để vượt qua cơn đau này và tìm lại sức mạnh của chính mình.
**Hết chương**
Một buổi sáng, khi sương mù vẫn còn lơ lửng trên các đỉnh núi, Vân Nhiên quyết định đến tìm Định Phong. Cô dắt mình đến một khu vườn tĩnh lặng nơi anh thường đến để nghỉ ngơi và tập luyện. Định Phong thường xuyên đến đây để tìm sự yên bình giữa những nhiệm vụ căng thẳng, và Vân Nhiên hy vọng rằng đây sẽ là nơi cô có thể trò chuyện với anh một cách riêng tư.
Khi đến khu vườn, Vân Nhiên thấy Định Phong đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ lớn, ánh sáng mặt trời chiếu qua các kẽ lá, tạo nên một bức tranh mờ ảo và huyền bí. Anh đang chăm chú nhìn ra xa, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ trầm tư như thường lệ.
“Định Phong,” Vân Nhiên gọi nhẹ nhàng, giọng nói có phần run rẩy.
Định Phong quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Vân Nhiên. “Vân Nhiên, có việc gì không?”
Vân Nhiên bước tới gần hơn, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi nỗi lo lắng và sự đau khổ đang bao trùm lấy cô. “Tôi cần nói chuyện với anh. Tôi muốn biết lý do tại sao tôi ngày càng yếu đi.”
Định Phong lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt anh không rời khỏi gương mặt đầy sự đau khổ của Vân Nhiên. Anh thở dài, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. “Vân Nhiên, điều này rất khó để giải thích.”
“Tôi không cần những lời khó khăn,” Vân Nhiên nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. “Tôi chỉ cần sự thật. Tại sao tôi lại phải chịu đựng cơn đau này? Tại sao tôi cảm thấy sức lực của mình ngày càng biến mất?”
Định Phong lắc đầu, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng. “Có những điều mà tôi không thể nói ra ngay bây giờ. Đó không phải là vì tôi không muốn giúp đỡ, mà vì… sự thật quá đau đớn để chấp nhận.”
Vân Nhiên cảm thấy một cơn sóng đau đớn ập đến. “Vậy tôi phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này? Tôi không thể tiếp tục sống như thế này.”
“Cô cần phải giữ khoảng cách với tôi,” Định Phong nói, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau lòng. “Cô sẽ tiếp tục cảm thấy đau đớn nếu gần tôi. Điều đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng đó là cách duy nhất để giảm bớt sự đau khổ.”
Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. “Anh yêu cầu tôi giữ khoảng cách với anh chỉ vì sự đau đớn của tôi không thể chấm dứt được ư? Thế thì tôi phải sống thế nào khi trái tim tôi đã gắn bó với anh?”
Định Phong không thể trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, ánh mắt anh tràn đầy sự xót xa. “Tôi không muốn thấy cô đau khổ. Nhưng nếu cô tiếp tục gần gũi tôi, sự đau đớn sẽ chỉ ngày càng gia tăng.”
Vân Nhiên cảm thấy sự thất vọng và đau đớn tràn ngập trong lòng. “Tôi không biết phải làm gì nữa. Nhưng nếu sự thật chỉ là như vậy, thì tôi sẽ phải chấp nhận và tìm cách vượt qua.”
Định Phong bước gần lại, đưa tay lên vỗ về vai Vân Nhiên. “Tôi xin lỗi vì không thể làm gì nhiều hơn. Tôi hy vọng rằng thời gian và sự kiên nhẫn sẽ giúp cô vượt qua cơn đau này.”
Vân Nhiên cảm thấy nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cô không thể hiểu hết lý do đằng sau lời từ chối ngọt ngào này, nhưng cô biết rằng Định Phong đã làm hết sức mình. “Tôi sẽ cố gắng.”
Khi Định Phong rời đi, Vân Nhiên đứng lại một mình dưới gốc cây cổ thụ, cảm giác nỗi đau và sự đơn độc tràn ngập trong lòng. Cô không biết mình có thể làm gì để giải quyết tình trạng này, nhưng cô hiểu rằng mình phải tiếp tục kiên trì.
Cô quay lại phòng, lòng đầy những câu hỏi và sự không chắc chắn. Cơn đau trong trái tim cô vẫn tiếp tục hành hạ, và sự xa cách mà Định Phong yêu cầu chỉ làm cho nỗi đau thêm phần sâu sắc. Vân Nhiên biết rằng mình cần phải tìm cách để vượt qua cơn đau này và tìm lại sức mạnh của chính mình.
**Hết chương**