Vọng Âm Ba Kiếp Nghiệt Duyên
Chương 12: Sự Thật Đau Đớn
Vân Nhiên cảm thấy như toàn bộ thế giới đang sụp đổ quanh mình. Những thông tin mà Thiên Hạc đã tiết lộ không chỉ làm cô cảm thấy sợ hãi mà còn khiến trái tim cô nặng trĩu. Lời nguyền mà Định Phong phải chịu đựng thật sự nghiệt ngã và đau đớn, và giờ đây, cô hiểu rằng chính mình là nạn nhân của nó.
Một buổi sáng đầy u ám, Vân Nhiên quyết định rằng cô không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ và đau khổ này. Cô phải đối mặt với Định Phong, phải nghe anh giải thích về những gì đã xảy ra. Cô bước ra khỏi phòng, lòng đầy quyết tâm và sự lo lắng.
Cảnh vật xung quanh như phản ánh tâm trạng của cô—những đám mây xám xịt và không khí mờ ảo khiến không gian trở nên trầm lắng. Vân Nhiên đi đến khu vực mà Định Phong thường xuyên xuất hiện, một khu vực chiến đấu và huấn luyện nằm ở phía tây của thiên giới.
Khi cô đến nơi, Định Phong đang tập luyện một mình, những động tác của anh nhanh chóng và mạnh mẽ như cơn bão. Anh không để ý đến sự xuất hiện của Vân Nhiên cho đến khi cô gọi tên anh.
“Định Phong!” Vân Nhiên gọi lớn, giọng cô vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Định Phong dừng lại, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt anh không thể giấu đi vẻ lo lắng khi nhìn thấy Vân Nhiên. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta cần nói chuyện,” Vân Nhiên đáp, giọng nói nghiêm trọng và kiên quyết.
Định Phong gật đầu và dẫn cô đến một khu vực yên tĩnh hơn, nơi chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng và ánh sáng mờ ảo của mặt trời chiếu rọi qua những tán cây. Họ ngồi xuống trên một chiếc ghế đá, xa rời sự náo nhiệt của khu vực huấn luyện.
“Vân Nhiên, có chuyện gì quan trọng không?” Định Phong hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chuyện quan trọng?” Vân Nhiên lặp lại, cảm giác tức giận và đau khổ hiện rõ trên gương mặt cô. “Tôi đã tìm hiểu về lời nguyền của anh. Thiên Hạc đã nói cho tôi biết. Anh phải chịu đựng một lời nguyền mà bất kỳ ai anh yêu sẽ phải chết trong đau đớn. Và giờ đây, tôi là người phải chịu đựng đau khổ này!”
Định Phong khựng lại, đôi mắt anh chứa đầy sự đau đớn và lo lắng. “Vân Nhiên... tôi không biết phải nói gì. Tôi không muốn làm tổn thương cô.”
“Tại sao anh không nói cho tôi biết từ đầu?” Vân Nhiên hỏi, giọng cô đã trở nên mềm yếu hơn nhưng vẫn đầy cảm xúc. “Tôi có quyền được biết sự thật! Tôi có quyền được hiểu tại sao mình lại đang trải qua những cơn đau đớn này.”
Định Phong cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Nhiên. “Tôi không muốn làm cô đau khổ. Tôi đã giữ khoảng cách để bảo vệ cô khỏi sự đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng. Tôi không thể chịu đựng khi thấy người tôi yêu phải chết vì lỗi lầm của tôi.”
Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. “Nhưng giờ đây, tôi đã và đang phải trải qua nỗi đau này. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, và tôi không thể sống trong sự mơ hồ. Anh đã quyết định giấu tôi sự thật, nhưng điều đó không giúp được gì. Tôi cần biết mọi thứ. Tôi cần anh phải đối mặt với sự thật này cùng tôi.”
Định Phong đứng dậy, di chuyển tới gần Vân Nhiên, đôi tay anh siết chặt lại như để kiểm soát cảm xúc của mình. “Tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng nếu có cách để phá bỏ lời nguyền này, tôi sẵn sàng làm tất cả. Tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô.”
Vân Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Định Phong. Cô đứng dậy, bước đến gần anh hơn, đôi mắt sáng rực với sự kiên quyết. “Nếu anh không thể làm điều đó một mình, thì hãy để tôi giúp anh. Chúng ta có thể cùng nhau tìm kiếm giải pháp. Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với số phận này.”
Định Phong nhìn vào đôi mắt của Vân Nhiên, thấy được sự quyết tâm và sức mạnh trong ánh nhìn của cô. Anh không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự giúp đỡ của cô. “Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, thì hãy cùng tôi tìm kiếm cách giải quyết. Nhưng hãy cẩn thận, vì lời nguyền này không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta mà còn có thể gây ra đau khổ cho những người xung quanh.”
Vân Nhiên gật đầu, quyết tâm của cô không hề lay chuyển. “Tôi sẵn sàng. Chúng ta sẽ tìm ra cách để giải quyết vấn đề này. Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự đau khổ và mơ hồ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Cả hai đứng đối diện nhau, trong một khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc. Họ biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ đầy thử thách và đau đớn, nhưng cùng nhau, họ có thể hy vọng tìm ra ánh sáng trong bóng tối.
**Hết chương**
Một buổi sáng đầy u ám, Vân Nhiên quyết định rằng cô không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ và đau khổ này. Cô phải đối mặt với Định Phong, phải nghe anh giải thích về những gì đã xảy ra. Cô bước ra khỏi phòng, lòng đầy quyết tâm và sự lo lắng.
Cảnh vật xung quanh như phản ánh tâm trạng của cô—những đám mây xám xịt và không khí mờ ảo khiến không gian trở nên trầm lắng. Vân Nhiên đi đến khu vực mà Định Phong thường xuyên xuất hiện, một khu vực chiến đấu và huấn luyện nằm ở phía tây của thiên giới.
Khi cô đến nơi, Định Phong đang tập luyện một mình, những động tác của anh nhanh chóng và mạnh mẽ như cơn bão. Anh không để ý đến sự xuất hiện của Vân Nhiên cho đến khi cô gọi tên anh.
“Định Phong!” Vân Nhiên gọi lớn, giọng cô vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Định Phong dừng lại, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt anh không thể giấu đi vẻ lo lắng khi nhìn thấy Vân Nhiên. “Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta cần nói chuyện,” Vân Nhiên đáp, giọng nói nghiêm trọng và kiên quyết.
Định Phong gật đầu và dẫn cô đến một khu vực yên tĩnh hơn, nơi chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng và ánh sáng mờ ảo của mặt trời chiếu rọi qua những tán cây. Họ ngồi xuống trên một chiếc ghế đá, xa rời sự náo nhiệt của khu vực huấn luyện.
“Vân Nhiên, có chuyện gì quan trọng không?” Định Phong hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Chuyện quan trọng?” Vân Nhiên lặp lại, cảm giác tức giận và đau khổ hiện rõ trên gương mặt cô. “Tôi đã tìm hiểu về lời nguyền của anh. Thiên Hạc đã nói cho tôi biết. Anh phải chịu đựng một lời nguyền mà bất kỳ ai anh yêu sẽ phải chết trong đau đớn. Và giờ đây, tôi là người phải chịu đựng đau khổ này!”
Định Phong khựng lại, đôi mắt anh chứa đầy sự đau đớn và lo lắng. “Vân Nhiên... tôi không biết phải nói gì. Tôi không muốn làm tổn thương cô.”
“Tại sao anh không nói cho tôi biết từ đầu?” Vân Nhiên hỏi, giọng cô đã trở nên mềm yếu hơn nhưng vẫn đầy cảm xúc. “Tôi có quyền được biết sự thật! Tôi có quyền được hiểu tại sao mình lại đang trải qua những cơn đau đớn này.”
Định Phong cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Nhiên. “Tôi không muốn làm cô đau khổ. Tôi đã giữ khoảng cách để bảo vệ cô khỏi sự đau đớn mà tôi đã phải chịu đựng. Tôi không thể chịu đựng khi thấy người tôi yêu phải chết vì lỗi lầm của tôi.”
Vân Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. “Nhưng giờ đây, tôi đã và đang phải trải qua nỗi đau này. Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, và tôi không thể sống trong sự mơ hồ. Anh đã quyết định giấu tôi sự thật, nhưng điều đó không giúp được gì. Tôi cần biết mọi thứ. Tôi cần anh phải đối mặt với sự thật này cùng tôi.”
Định Phong đứng dậy, di chuyển tới gần Vân Nhiên, đôi tay anh siết chặt lại như để kiểm soát cảm xúc của mình. “Tôi không thể thay đổi quá khứ. Nhưng nếu có cách để phá bỏ lời nguyền này, tôi sẵn sàng làm tất cả. Tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô.”
Vân Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Định Phong. Cô đứng dậy, bước đến gần anh hơn, đôi mắt sáng rực với sự kiên quyết. “Nếu anh không thể làm điều đó một mình, thì hãy để tôi giúp anh. Chúng ta có thể cùng nhau tìm kiếm giải pháp. Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với số phận này.”
Định Phong nhìn vào đôi mắt của Vân Nhiên, thấy được sự quyết tâm và sức mạnh trong ánh nhìn của cô. Anh không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự giúp đỡ của cô. “Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, thì hãy cùng tôi tìm kiếm cách giải quyết. Nhưng hãy cẩn thận, vì lời nguyền này không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta mà còn có thể gây ra đau khổ cho những người xung quanh.”
Vân Nhiên gật đầu, quyết tâm của cô không hề lay chuyển. “Tôi sẵn sàng. Chúng ta sẽ tìm ra cách để giải quyết vấn đề này. Tôi không muốn tiếp tục sống trong sự đau khổ và mơ hồ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.”
Cả hai đứng đối diện nhau, trong một khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy cảm xúc. Họ biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ đầy thử thách và đau đớn, nhưng cùng nhau, họ có thể hy vọng tìm ra ánh sáng trong bóng tối.
**Hết chương**