Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 32: Có thể thay ngự y khác không, ta cảm thấy ta có thể sống
Bắc Minh Thần đã có sức miễn dịch, giờ phút này không hề bị ảnh hưởng, giúp Phật Tịch gắp một miếng nấm hương, khẽ nói: "Ăn đi..."
Phật Tịch rất kinh ngạc nhìn qua, nhưng giờ phút này trong miệng của nàng chỉ có vị gừng. Nàng uống liên tục hai hớp trà, ăn nấm hương, quay đầu nhìn về phía ngoài đại diện. Từ cửa sổ nửa mở có thẻ nhìn thấy mưa rào tầm tã.
[Người ta nói nếu ngươi mạnh khỏe chính là trời nắng. Bây giờ mưa lớn như thế, có lẽ thi cốt cũng không còn.]
[Tình cảnh này khiến ta muốn học nhã sĩ ngâm một câu thơ.]
[Mưa... Mưa...]
[Được rồi, lười ngâm.]
Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn thoáng qua nữ nhân có vẻ nghiêm túc này, đúng là vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng khó tìm, linh hồn lại như kẻ ngốc.
Ngoài điện mưa vô cùng to, trong điện ca múa vui vẻ.
Phật Tịch ăn ăn ăn, sau khi ăn uống no say lại buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái, nhìn xung quanh một phen.
[Trời mưa xuống đi ngủ là sướng nhất.]
Lúc sắp không mở mắt nổi, nàng vội lắc đầu, mặt nhăn nhó muốn xua tan cơn buồn ngủ.
[Buồn ngủ quá.]
[Á, dường như món ăn trước mặt Bắc Minh Thần mới vừa được bưng lên, nhìn xem rất ngon.]
[Để ta nếm thử nào.]
Nàng vừa đứng lên, thân thể bao trùm Bắc Minh Thần, trên bờ vai bị một vũ kỹ đang múa cách đó không xa đ.â.m một đao.
Phật Tịch mở to hai mắt, đau đớn lan tràn khắp người.
"A... Đau, đau, đau..."
Men say trong người Bắc Minh Thần tan biến, hắn ôm eo Phật Tịch xoay một vòng, tránh thoát sự ám sát của nữ nhân kia, bay lên đá lên người ả ta.
Nữ nhân kia lùi lại mấy bước.
Thị vệ chung quanh thấy thế, hô to: "Mau hộ giá..."
Một đám thị vệ tấp nập chạy đến cạnh Hoàng thượng, bảo hộ Hoàng thượng rời khỏi nơi này.
Những thị vệ còn lại cùng nhau bổ đao về phía nữ nhân kia.
Sắc mặt Bắc Minh Thần lạnh lùng, lo lắng hỏi han: "Cảm thấy sao rồi?"
Phật Tịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua m.á.u đang chảy ào ào trên vai, nàng muốn đưa tay đè chặt nhưng lại không dám, đau đến mức nhe răng.
"Ta cảm thấy rất đau, đau c.h.ế.t mất. Ta sắp c.h.ế.t rồi, ta sắp chết. Má ơi, đau quá. Sao ta không hôn mê, chẳng phải người khác trúng kiếm sẽ hôn mê ngay à?"
Bắc Minh Thần đè vết thương trên vai Phật Tịch, khẽ an ủi: "Ngự y sắp đến rồi, bổn vương sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Sau đó, hắn ôm Phật Tịch đi vào nội điện.
Hắn nhìn nàng vô cùng đau đớn, trong mắt đều là vẻ đau lòng nhưng trong đáy lòng lại ấm áp
Vậy mà nữ nhân này lại cản đao thay hắn? Chuyện này khiến hắn rất bất ngờ.
Chắc là nữ nhân này rất yêu hắn, không thì sao lại cản đao thay hắn chứ?
Hắn nhẹ nhàng đặt Phật Tịch lên giường ở Thiên Điện.
... Đau, đau quá, đau c.h.ế.t mất.
"Ngự y sẽ đến ngay thôi." Bắc Minh Thần giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ta sắp c.h.ế.t rồi..." Phật Tịch khóc huhu, cả người có vẻ vô cùng đáng thương.
"Không sao, bổn vương đảm bảo."
"Nhưng ta đau, ngài có thể đảm bảo để ta không đau nữa không."
Bắc Minh Thần tiếp tục dỗ dành: "Ta đảm bảo, chờ ngự y đến thì nàng sẽ không đau nữa..."
"Con mẹ nó, ngài đánh ta một chưởng đi, để ta hôn mê có được không?"
"Sao ngự y còn chưa đến?" Trên người Bắc Minh Thần tràn ngập vẻ sắc bén, gào thét với bên ngoài.
Thái giám run rẩy chạy vào, quỳ trên mặt đất: "Thần vương điện hạ, ngự y đến."
Ngự y đi vào gian phòng, quỳ trên mặt đất hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ."
"Nhanh lên..."
Cả người ngự y run rẩy vội vàng đi lên kiểm tra vết thương, lại lấy khăn tay đặt lên cổ tay của Phật Tịch, đưa tay bắt mạch cho nàng.
Hồi lâu sau...
Ngự y rụt tay lại, hành lễ với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhíu mày: "Vết thương của nàng sao rồi?"
Ngự y cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Bẩm Thần vương điện hạ, Thần vương phi bị trúng độc."
Phật Tịch không cảm thấy đau nữa, vội hỏi: "Ta trúng độc gì?"
Ngự y đứng lên, khom người, ra vẻ quỳ cầu xin tha.
Phật Tịch đưa tay, nhếch miệng thở ra một hơi, nói: "Trời ơi, ngươi đừng quỳ nữa, ngươi như thế sẽ khiến ta cảm thấy ta không còn nhiều thời gian nữa."
Ngự y cứng đờ ở đó, run rẩy nói: "Vương phi, vương phi trúng kịch độc, có lẽ..."
"Ngừng ngừng ngừng..." Phật Tịch cắt lời của ngự y, vô cùng đáng thương nhìn Bắc Minh Thần.
"Vương gia, có thể đổi ngự y khác xem cho ta không. Ta cảm thấy mình không sao, cố gắng cứu giúp thì ta còn có thể sống tiếp."
Bắc Minh Thần gật đầu: "Ừm, nhất định bổn vương sẽ để cho nàng sống tiếp."
Sau đó, hắn quay đầu nói với thái giám: "Gọi tất cả ngự y đến cho bổn cung."
Thái giám liên tục gật đầu, hốt hoảng đi ra ngoài.
Phật Tịch yên tâm, sau đó vẻ mặt nhăn nhó.
"Đau quá, má ơi..."
Bắc Minh Thần không đành lòng, đánh một chưởng khiến nữ tử quá đau đớn ngất đi.
Trước khi Phật Tịch hôn mê còn mắng to.
Phật Tịch rất kinh ngạc nhìn qua, nhưng giờ phút này trong miệng của nàng chỉ có vị gừng. Nàng uống liên tục hai hớp trà, ăn nấm hương, quay đầu nhìn về phía ngoài đại diện. Từ cửa sổ nửa mở có thẻ nhìn thấy mưa rào tầm tã.
[Người ta nói nếu ngươi mạnh khỏe chính là trời nắng. Bây giờ mưa lớn như thế, có lẽ thi cốt cũng không còn.]
[Tình cảnh này khiến ta muốn học nhã sĩ ngâm một câu thơ.]
[Mưa... Mưa...]
[Được rồi, lười ngâm.]
Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn thoáng qua nữ nhân có vẻ nghiêm túc này, đúng là vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng khó tìm, linh hồn lại như kẻ ngốc.
Ngoài điện mưa vô cùng to, trong điện ca múa vui vẻ.
Phật Tịch ăn ăn ăn, sau khi ăn uống no say lại buồn ngủ.
Nàng ngáp một cái, nhìn xung quanh một phen.
[Trời mưa xuống đi ngủ là sướng nhất.]
Lúc sắp không mở mắt nổi, nàng vội lắc đầu, mặt nhăn nhó muốn xua tan cơn buồn ngủ.
[Buồn ngủ quá.]
[Á, dường như món ăn trước mặt Bắc Minh Thần mới vừa được bưng lên, nhìn xem rất ngon.]
[Để ta nếm thử nào.]
Nàng vừa đứng lên, thân thể bao trùm Bắc Minh Thần, trên bờ vai bị một vũ kỹ đang múa cách đó không xa đ.â.m một đao.
Phật Tịch mở to hai mắt, đau đớn lan tràn khắp người.
"A... Đau, đau, đau..."
Men say trong người Bắc Minh Thần tan biến, hắn ôm eo Phật Tịch xoay một vòng, tránh thoát sự ám sát của nữ nhân kia, bay lên đá lên người ả ta.
Nữ nhân kia lùi lại mấy bước.
Thị vệ chung quanh thấy thế, hô to: "Mau hộ giá..."
Một đám thị vệ tấp nập chạy đến cạnh Hoàng thượng, bảo hộ Hoàng thượng rời khỏi nơi này.
Những thị vệ còn lại cùng nhau bổ đao về phía nữ nhân kia.
Sắc mặt Bắc Minh Thần lạnh lùng, lo lắng hỏi han: "Cảm thấy sao rồi?"
Phật Tịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua m.á.u đang chảy ào ào trên vai, nàng muốn đưa tay đè chặt nhưng lại không dám, đau đến mức nhe răng.
"Ta cảm thấy rất đau, đau c.h.ế.t mất. Ta sắp c.h.ế.t rồi, ta sắp chết. Má ơi, đau quá. Sao ta không hôn mê, chẳng phải người khác trúng kiếm sẽ hôn mê ngay à?"
Bắc Minh Thần đè vết thương trên vai Phật Tịch, khẽ an ủi: "Ngự y sắp đến rồi, bổn vương sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Sau đó, hắn ôm Phật Tịch đi vào nội điện.
Hắn nhìn nàng vô cùng đau đớn, trong mắt đều là vẻ đau lòng nhưng trong đáy lòng lại ấm áp
Vậy mà nữ nhân này lại cản đao thay hắn? Chuyện này khiến hắn rất bất ngờ.
Chắc là nữ nhân này rất yêu hắn, không thì sao lại cản đao thay hắn chứ?
Hắn nhẹ nhàng đặt Phật Tịch lên giường ở Thiên Điện.
... Đau, đau quá, đau c.h.ế.t mất.
"Ngự y sẽ đến ngay thôi." Bắc Minh Thần giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ta sắp c.h.ế.t rồi..." Phật Tịch khóc huhu, cả người có vẻ vô cùng đáng thương.
"Không sao, bổn vương đảm bảo."
"Nhưng ta đau, ngài có thể đảm bảo để ta không đau nữa không."
Bắc Minh Thần tiếp tục dỗ dành: "Ta đảm bảo, chờ ngự y đến thì nàng sẽ không đau nữa..."
"Con mẹ nó, ngài đánh ta một chưởng đi, để ta hôn mê có được không?"
"Sao ngự y còn chưa đến?" Trên người Bắc Minh Thần tràn ngập vẻ sắc bén, gào thét với bên ngoài.
Thái giám run rẩy chạy vào, quỳ trên mặt đất: "Thần vương điện hạ, ngự y đến."
Ngự y đi vào gian phòng, quỳ trên mặt đất hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ."
"Nhanh lên..."
Cả người ngự y run rẩy vội vàng đi lên kiểm tra vết thương, lại lấy khăn tay đặt lên cổ tay của Phật Tịch, đưa tay bắt mạch cho nàng.
Hồi lâu sau...
Ngự y rụt tay lại, hành lễ với Bắc Minh Thần.
Bắc Minh Thần nhíu mày: "Vết thương của nàng sao rồi?"
Ngự y cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói: "Bẩm Thần vương điện hạ, Thần vương phi bị trúng độc."
Phật Tịch không cảm thấy đau nữa, vội hỏi: "Ta trúng độc gì?"
Ngự y đứng lên, khom người, ra vẻ quỳ cầu xin tha.
Phật Tịch đưa tay, nhếch miệng thở ra một hơi, nói: "Trời ơi, ngươi đừng quỳ nữa, ngươi như thế sẽ khiến ta cảm thấy ta không còn nhiều thời gian nữa."
Ngự y cứng đờ ở đó, run rẩy nói: "Vương phi, vương phi trúng kịch độc, có lẽ..."
"Ngừng ngừng ngừng..." Phật Tịch cắt lời của ngự y, vô cùng đáng thương nhìn Bắc Minh Thần.
"Vương gia, có thể đổi ngự y khác xem cho ta không. Ta cảm thấy mình không sao, cố gắng cứu giúp thì ta còn có thể sống tiếp."
Bắc Minh Thần gật đầu: "Ừm, nhất định bổn vương sẽ để cho nàng sống tiếp."
Sau đó, hắn quay đầu nói với thái giám: "Gọi tất cả ngự y đến cho bổn cung."
Thái giám liên tục gật đầu, hốt hoảng đi ra ngoài.
Phật Tịch yên tâm, sau đó vẻ mặt nhăn nhó.
"Đau quá, má ơi..."
Bắc Minh Thần không đành lòng, đánh một chưởng khiến nữ tử quá đau đớn ngất đi.
Trước khi Phật Tịch hôn mê còn mắng to.