Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 57: Tiểu Ý~



[ Sáng hôm sau, tại Minh Hy Cung ]

Mùi hương tươi mát nhẹ nhàng bay qua mũi khiến ta từ từ mở mắt, tỉnh lại sau một giấc mộng dài~ Đêm qua…ta đã gặp lại Tiểu Ý~ Ta nghe được giọng của em ấy dỗ dành ta như thuở nhỏ…ta còn cảm nhận được em ấy xoa đầu cho ta cứ như…cứ như em ấy vẫn còn sống bên cạnh ta vậy~ Ta…ta rất nhớ…ta nhớ em Tiểu Ý! Rất nhớ em~

Tiểu Ý là cung nữ từ nhỏ bên cạnh hầu hạ ta, ta nhớ em ấy lớn hơn ta tận 4 tuổi nhưng vẫn luôn xưng hô với ta như vậy…em ấy lớn lên cùng ta, bên cạnh ta, chăm sóc ta…nhưng rồi em ấy đã vì ta mà hy sinh tính mạng~ Trước sinh nhật lần thứ 16 của ta, tên cẩu nam nhân đó vì Thẩm Nhược Hy mà giết em…ta lại chỉ có thể trơ mặt nhìn em trút hơi thở cuối cùng. Tiểu Ý~ Đã…Đã 2 năm rồi~ Đã 2 năm kể từ ngày em rời bỏ ta mà đi rồi…ta nhớ em~

[ Cạch ]

Tiếng cửa mở khiến ta nuốt nước mắt vào trong lòng, kìm nén cảm xúc đau nhói ấy đến cùng, một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai ta: - Cô tỉnh rồi à?

Ta ngước nhìn thì thấy trưởng công chúa một thân y phục thanh nhã bước đến gần giường ta, ta vội ngồi dậy thì bị cô ấy gì chặt xuống giường: - Cô mới tỉnh dậy nên nằm nghỉu nhiều hơn~ Còn đau chân không?

Nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự quan tâm ấy khiến trái tim ta dừng lại một nhịp, cơn đau nhức ở chân tuy còn những đã thuyên giảm đi rất nhiều, cơ thể ta cũng không còn thấy nặng nề hay quá mệt mỏi nữa, ta cười nhẹ bảo: - Còn đau một chút~

Cô nghe vậy liền cụp mặt xuống nhìn vào chân ta: - Vết thương không có gì đáng ngại nhưng thái ý bảo cô phải nghỉ ngơi, hạn chế đi lại~

Ta nghe vậy gật đầu bảo: - Ừm ta nhớ rồi! Cảm tạ trưởng công chúa, hôm qua…làm phiền trưởng công chúa rồi~

Nghe ta nói đến hôm qua mắt cô ấy bỗng sáng rực nhưng nhanh chóng là một lớp sương mờ ảo nhìn ta, là ta nhìn nhầm sao? Ta thấy loáng thoáng vành tai cô ấy bỗng ửng hồng, cô ấy lấp bấp nói: - Cô…chuyện tối qua cô nhớ?

Cái gì đây? Ý là… người trước mặt ta là vị trưởng công chúa lạnh lùng á hả? Sao…Sao giờ… là ta nhìn nhầm sao? Mà…Mà tối qua là chuyện gì? Ta đã làm ra chuyện gì nữa rồi sao? Ta lại…làm phiền gì ngài ấy phải không? Ta cố bình tĩnh cười gượng bảo: - Chuyện…Tối qua có chuyện gì sao?

Bỗng nhiên ta nhìn thấy một thoáng hụt hẫn trong mắt cô ấy nhưng…cô ấy hụt hẫn điều gì? Cô nhìn ta, ánh mắt ấy như thể nhìn sâu thẳm vào nội tâm của ta: - Không nhớ?



Câu hỏi ấy khiến ta bất ngờ, ta khẽ lắc đầu lúc này ánh mắt cô ấy bỗng ngấng nước…sao vậy? Ta làm gì sao? Sao… sao tự nhiên lại khóc? Ta…ta đã làm gì quá đáng sao?: - Trưởng công chúa~

Ta đưa tay định gạt nuớc mắt thì bị cô ấy nắm chặt tay lại: - Làm gì?

Ơ?! Lúc này mặt cô ấy trong rất nỗi bình thường như thể hình ảnh vừa rồi không tồn tại vậy…phải chăng là ta mới vừa hết bệnh nên nhìn nhầm chăng? Hoa mắt rồi ư? Ta im lặng không trả lời cô ấy cũng buôn tauy ta ra bảo: - Đói chưa?

Ta gật đầu cô ấy liền vỗ tay gọi Lạc Ý, nàng ấy bước vào với một bát cháo nóng hổi còn tỏa ra hương thơm khó tả, trưởng công chúa cầm lấy bát cháo nóng ấy nhìn ta: - Ăn cháo chịu không?

Đúng thật là…lạnh lùng y như lời đồn…ta gật đầu đưa tay định cầm lấy bát cháo trong tay cô ấy thì bị cô ấy tránh: - Làm gì vậy?

Khoan đã! Hình ảnh này…sao…sao có chút quen thuộc vậy? Lúc trước, khi ta phát bệnh Tiểu Ý cũng mang cháo cho ta, khi ta muốn cầm bát cháo thì em ấy cũng làm hành động y như…y như trưởng công chúa. Là ta nghĩ nhiều rồi sao? Sao ta cảm thấy…trưởng công chúa có hơi…giống Tiểu Ý nhỉ? Hazzz~ Ta nghĩ nhiều quá rồi, hai người họ sao có thể giống nhau được chứ. Ta nhìn cô ấy có hơi lúng túng: - Ta…Ta…bát cháo…

Cô ấy cầm bát cháo trong tay nhìn ta: - Mới khỏe lại tay còn yếu lắm, để ta!

Ta hơi sững người vì lời nói ấy…vừa lạnh lùng ra lệnh nhưng…lại có chút ấm áp đến khó tả~ Mà dù sao cũng không nên để cô ấy đút cháo cho mình được: - Không…trưởng công chúa ta có thể làm được~ Để ta tự ăn!

Hai mắt cô ấy nhìn ta chầm chầm khiến ta chẳng dám lên tiếng, chẳng hiểu sao mỗi lần cô ấy nhìn chầm chầm ta như vậy ta lại có cảm giác…như Tiểu Ý đang nhìn ta~ Cái chất giọng hững hờ ấy vang lên: - Ta bảo không! Ngồi yên đó, để ta làm! Cháo nóng không có nghịch~

Ta định cất tiếng phản bác thì cô ấy đã thổi cháo đưa đến miệng ta, mặt ta bỗng nóng lên đến lạ…là do hơi nóng của bát cháo ư? Nhưng mà…sao ta lại cảm thấy không phải là do bát cháo~

Cô ấy nhìn ta nghiêng đầu: - Há miệng ra, không nóng, cháo đã nguội rồi! Mau há miệng ra ăn vào~

Ánh mắt sắc bén ấy khiến ta không dám lên tiếng đành nghe theo ăn muỗng cháo cô ấy đút, khoan đã! Cháo ấm nóng đi khắp khoang miệng ta với vô vàng hương vị đậm đà, ngọt thanh của xương hầm khiến chỉ muốn ăn tiếp. Hương vị cháo này khiến ta nhớ… phải! Bát cháo mỗi lần ta bệnh mà Tiểu Ý làm cho ta~ Hương vị quá nỗi quen thuộc này khiến ta không thể kìm lòng, sóng mũi ta bỗng cay đến lạ, mọi thứ trước mắt trông vô thức…lại nhòe đi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...