Xin Hãy Yêu Em
Chương 39: CƯỚP CON (H nhẹ)
Những cô y tá bước ra khỏi phòng, lúc này Băng Thủy mới mở mắt lo lắng. Dốt cuộc con của cô đâu rồi.
Cô loạng choạng ngồi dậy xỏ dép 1 cách nhanh chóng vội chạy ra khỏi phòng bệnh đi 1 mạch đến chỗ những đứa trẻ sơ sinh được cho vào trong lồng ấp.
Nhưng kết quả của cô tìm được chỉ là con số không.
...
Sáng hôm sau.
Bà Phương vẫn đến mang đồ ăn sáng cho cô như ngày thường, bà mở cửa bước vào phòng thì thấy Băng Thủy đang ôm chân ngồi thất thần bên cửa sổ như người vô hồn. Khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ngủ đang hưởng ứng những tia mặt trời ấm áp.
Bà Phương thấy vậy thì lấy cháo ra cho cô rồi nói.
- Thiếu phu nhân! Người mau lại ăn cháo đi.
Nghe bà gọi cô từ từ quay mặt lại đối mặt với bà. Hôm nay trên môi cô không hề có nụ cười nào khiến bà cảm thấy lo lắng. Đột nhiên cô lên tiếng.
- Dì Phương! Con của con đâu dì?
Nghe cô hỏi bà dừng mọi động tác của mình lại lo lắng gượng cười trả lời.
- Tiểu thiếu gia tất nhiên là đang được y tá chăm sóc rồi.
- Dù sao con cũng khỏe rồi dì mau đưa bé về đây đi.
Nghe cô nói vậy bà không biết phải nói như thế nào khiến cô mất bình tĩnh đi lại gần bà Phương kéo bà đối mặt với cô mà nói.
- Con của con đâu?
- Thiếu phu nhân...
Chưa để bà nói hết câu nước mắt cô chảy dòng dòng mất bình tĩnh gào thét nói.
- Có phải anh ấy mang con của cháu đi rồi đúng không?
- Thiếu phu nhân...
Cô vội chạy ra ngoài phòng bệnh nhưng vi cả đêm không ngủ hơn nữa mới tỉnh lại nên sức khỏe vẫn còn cạn kiệt chỉ đi được 2 bước cô đã ngã khụy xuống ngấy xỉu.
...
Mấy hôm nay cô cũng đã hồi lại sức lúc nào thấy bóng dáng bà Phương là cô lại hỏi tung tích con mình nhưng đáp lại câu hỏi của cô là cái lắc đầu của bà.
Hôm nay cô tranh thủ lúc bà Phương đi về cô đã trốn khỏi đám vệ sĩ đứng canh bên ngoài mà đi theo bà. Nơi bà Phương về không còn là biệt thự cũ nữa mà là 1 con đường mới. Cô bắt xe đi theo bà.
...
1 lúc sau chiếc xe cũng đã dừng lại. Bà Phương bước xuống mà bấm chuông mà đi vào nhà. Băng Thủy cũng bước xuống nhìn xung quanh nơi này. Nơi này rất hoang vu chỉ đơn độc mỗi căn biệt thự này. Đột nhiên có 1 chiếc xe đen tuyền quen thuộc đang tiến về phía ngôi biệt thự, cô vội chạy nấp sau cái cây cổ thụ hé ánh mắt nhìn người trong xe.
Cô bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng ngồi trong xe thì có chút tức giật đột nhiên ánh mắt của Chu Minh Triết nhìn về phía cái cây nơi mà cô đang nấp khiến cô giật mình hoảng sợ vội núp lại phía cây mà không dám nhìn anh nữa. Đôi bàn tay nhỏ đang đặt lên tim chấn an.
...
Đến tối.
Cuối cùng cô cũng chờ đến lúc trời tối muộn cô đang rất muốn gặp con mình, nỗi khao khát ngày 1 dâng trào đã thôi thúc cô bước vào giúp cô có thêm sức lực.
Sau khi thám thính xung quanh cô thấy có chỗ thường thấp có thể trèo đc cô bèn nhặt đá trồng lên nhau rồi trèo lên trèo qua bờ tường nhà anh. Sau khi chèo vào được cô mới bước vào trong không hiểu sao nơi này không hề có người canh gác khiến cô thắc mắc vô cùng.
Nhưng nỗi lòng muốn nhìn thấy con ôm con vào lòng đã thôi thúc cô đi tìm kiếm.
Qua màn hình lớn, bóng dáng Băng Thủy được chiếu vào màn hình.
- Thiếu gia! Sao cậu lại biết là cô ấy sẽ đến đây.
- Tôi đã thấy cô ấy lấp ló bên ngoài rồi.
Hóa ra Chu Minh Triết đã được vệ sĩ canh bệnh viện nói cô đã chốn thoát anh biết kiểu gì cô cũng đến đây nên đã cho vệ sĩ nghĩ hết.
Cô bước những bước chân vội vàng tìm kiếm con trai nhưng không thấy đâu chỉ còn mỗi cái phòng ở cuối hành lang. Cô mạnh dạn mở cửa bước vào. Bên trong rất tối khiến cô có chút sợ hãi. Cô nhẹ nhàng lần mò vào trong đột nhiên phía sau có 1 cánh tay ôm chặt vòng eo của cô khiến cô giật mình sợ hãi kháng cự.
- Vợ à! Sao em lại về đây?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô bất động há hốc mồm. Chu Minh Triết tham lam hít hà nơi cổ trắng nõn thơm tho của cô nhớ mùi vị quen thuộc khiến cho dục vọng lâu ngày bị cấm cản chỗi dậy nơi nào đó đã phất cờ khởi nghĩa.
Thấy được sự thay đổi nơi anh cô vội vàng đẩy ra đầy sợ hãi. Anh đi lại công tắc điện bật lên ánh đèn sáng đã làm cô chói mắt vì không thích nghi kịp.
Khi thích nghi kịp thì thấy khuôn mặt điển tai của anh mà ngày đêm cô đang hằng mong ngóng nhưng bây giờ cô lại không muốn gặp chút nào. Ánh mắt cô va vào cánh cửa đang mở lại nhìn anh đang cởi từng chiếc cúc áo 1, cô nuốt nước bọt lấy đà đẩy anh ra mà chạy về phía cửa nhưng khi gần chạm được đến cửa thì cô lại bị anh kéo lại ném lên giường rồi nhanh chóng khóa cánh cửa lại.
Cô vội lùi lại về phía sau giường mặt tái mét với ánh mắt ham muốn cô của anh và hành động đầy gợi tình khiến cô run sợ mặt cắt không còn giọt máu. Thấy biểu cảm sợ hãi của cô đối với hành động của mình khiến anh thích thú.
@ Từ chương sau trở đi truyện sẽ ngược mọi người muốn kết như thế nào xin cho ý kiến.
Cô loạng choạng ngồi dậy xỏ dép 1 cách nhanh chóng vội chạy ra khỏi phòng bệnh đi 1 mạch đến chỗ những đứa trẻ sơ sinh được cho vào trong lồng ấp.
Nhưng kết quả của cô tìm được chỉ là con số không.
...
Sáng hôm sau.
Bà Phương vẫn đến mang đồ ăn sáng cho cô như ngày thường, bà mở cửa bước vào phòng thì thấy Băng Thủy đang ôm chân ngồi thất thần bên cửa sổ như người vô hồn. Khuôn mặt tiều tụy vì thiếu ngủ đang hưởng ứng những tia mặt trời ấm áp.
Bà Phương thấy vậy thì lấy cháo ra cho cô rồi nói.
- Thiếu phu nhân! Người mau lại ăn cháo đi.
Nghe bà gọi cô từ từ quay mặt lại đối mặt với bà. Hôm nay trên môi cô không hề có nụ cười nào khiến bà cảm thấy lo lắng. Đột nhiên cô lên tiếng.
- Dì Phương! Con của con đâu dì?
Nghe cô hỏi bà dừng mọi động tác của mình lại lo lắng gượng cười trả lời.
- Tiểu thiếu gia tất nhiên là đang được y tá chăm sóc rồi.
- Dù sao con cũng khỏe rồi dì mau đưa bé về đây đi.
Nghe cô nói vậy bà không biết phải nói như thế nào khiến cô mất bình tĩnh đi lại gần bà Phương kéo bà đối mặt với cô mà nói.
- Con của con đâu?
- Thiếu phu nhân...
Chưa để bà nói hết câu nước mắt cô chảy dòng dòng mất bình tĩnh gào thét nói.
- Có phải anh ấy mang con của cháu đi rồi đúng không?
- Thiếu phu nhân...
Cô vội chạy ra ngoài phòng bệnh nhưng vi cả đêm không ngủ hơn nữa mới tỉnh lại nên sức khỏe vẫn còn cạn kiệt chỉ đi được 2 bước cô đã ngã khụy xuống ngấy xỉu.
...
Mấy hôm nay cô cũng đã hồi lại sức lúc nào thấy bóng dáng bà Phương là cô lại hỏi tung tích con mình nhưng đáp lại câu hỏi của cô là cái lắc đầu của bà.
Hôm nay cô tranh thủ lúc bà Phương đi về cô đã trốn khỏi đám vệ sĩ đứng canh bên ngoài mà đi theo bà. Nơi bà Phương về không còn là biệt thự cũ nữa mà là 1 con đường mới. Cô bắt xe đi theo bà.
...
1 lúc sau chiếc xe cũng đã dừng lại. Bà Phương bước xuống mà bấm chuông mà đi vào nhà. Băng Thủy cũng bước xuống nhìn xung quanh nơi này. Nơi này rất hoang vu chỉ đơn độc mỗi căn biệt thự này. Đột nhiên có 1 chiếc xe đen tuyền quen thuộc đang tiến về phía ngôi biệt thự, cô vội chạy nấp sau cái cây cổ thụ hé ánh mắt nhìn người trong xe.
Cô bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng ngồi trong xe thì có chút tức giật đột nhiên ánh mắt của Chu Minh Triết nhìn về phía cái cây nơi mà cô đang nấp khiến cô giật mình hoảng sợ vội núp lại phía cây mà không dám nhìn anh nữa. Đôi bàn tay nhỏ đang đặt lên tim chấn an.
...
Đến tối.
Cuối cùng cô cũng chờ đến lúc trời tối muộn cô đang rất muốn gặp con mình, nỗi khao khát ngày 1 dâng trào đã thôi thúc cô bước vào giúp cô có thêm sức lực.
Sau khi thám thính xung quanh cô thấy có chỗ thường thấp có thể trèo đc cô bèn nhặt đá trồng lên nhau rồi trèo lên trèo qua bờ tường nhà anh. Sau khi chèo vào được cô mới bước vào trong không hiểu sao nơi này không hề có người canh gác khiến cô thắc mắc vô cùng.
Nhưng nỗi lòng muốn nhìn thấy con ôm con vào lòng đã thôi thúc cô đi tìm kiếm.
Qua màn hình lớn, bóng dáng Băng Thủy được chiếu vào màn hình.
- Thiếu gia! Sao cậu lại biết là cô ấy sẽ đến đây.
- Tôi đã thấy cô ấy lấp ló bên ngoài rồi.
Hóa ra Chu Minh Triết đã được vệ sĩ canh bệnh viện nói cô đã chốn thoát anh biết kiểu gì cô cũng đến đây nên đã cho vệ sĩ nghĩ hết.
Cô bước những bước chân vội vàng tìm kiếm con trai nhưng không thấy đâu chỉ còn mỗi cái phòng ở cuối hành lang. Cô mạnh dạn mở cửa bước vào. Bên trong rất tối khiến cô có chút sợ hãi. Cô nhẹ nhàng lần mò vào trong đột nhiên phía sau có 1 cánh tay ôm chặt vòng eo của cô khiến cô giật mình sợ hãi kháng cự.
- Vợ à! Sao em lại về đây?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô bất động há hốc mồm. Chu Minh Triết tham lam hít hà nơi cổ trắng nõn thơm tho của cô nhớ mùi vị quen thuộc khiến cho dục vọng lâu ngày bị cấm cản chỗi dậy nơi nào đó đã phất cờ khởi nghĩa.
Thấy được sự thay đổi nơi anh cô vội vàng đẩy ra đầy sợ hãi. Anh đi lại công tắc điện bật lên ánh đèn sáng đã làm cô chói mắt vì không thích nghi kịp.
Khi thích nghi kịp thì thấy khuôn mặt điển tai của anh mà ngày đêm cô đang hằng mong ngóng nhưng bây giờ cô lại không muốn gặp chút nào. Ánh mắt cô va vào cánh cửa đang mở lại nhìn anh đang cởi từng chiếc cúc áo 1, cô nuốt nước bọt lấy đà đẩy anh ra mà chạy về phía cửa nhưng khi gần chạm được đến cửa thì cô lại bị anh kéo lại ném lên giường rồi nhanh chóng khóa cánh cửa lại.
Cô vội lùi lại về phía sau giường mặt tái mét với ánh mắt ham muốn cô của anh và hành động đầy gợi tình khiến cô run sợ mặt cắt không còn giọt máu. Thấy biểu cảm sợ hãi của cô đối với hành động của mình khiến anh thích thú.
@ Từ chương sau trở đi truyện sẽ ngược mọi người muốn kết như thế nào xin cho ý kiến.