Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 136
Cao Lương tuy là thủ đô thứ hai nhưng dân cư cũng gần mười vạn, trong thành cũng xây dựng một toà cung điện hoa lệ to lớn.
Một đêm này, hoàng đế Tiên Bi là người thắng ban cho những binh lính cùng ông ta chiến đấu một đêm cuồng hoan cuối cùng. Vào lúc này, khi mà có rất nhiều người bởi vì đã bị bao vây thành mà không thể chạy thoát đã phải trải qua ba ngày trong địa ngục cùng với tuyệt vọng, sợ hãi và kêu khóc Thời điểm cho chờ mong bình minh đến thì mau chóng rút đi thì bên trong đại điện của cung điện Cao Lương tối nay lại đèn đuốc sáng trưng, vũ nữ ca hát nhảy múa.
Hoàng đế Bắc Yến Mộ Dung Tây mở tiệc rượu ở trong điện, cùng thần thuộc tướng lĩnh uống rượu chúc mừng. Sau vài bàn bên cạnh ông ta theo thứ tự có thần tử người Hán được ông ta trọng dụng là Trương Tập cùng với mấy quý tộc Tiên Bi có thế lực lớn nhất như Đồ Hà thị, Vệ thị, Nhược Cửu thị, còn lại là quan viên Yến quốc. Bầu không khí đang lúc sôi động thì có một vệ binh từ bên ngoài đi vào, nói Mộ Dung Thế đã lĩnh binh trở về, tự biết bản thân đã chống lại ý chỉ của hoàng đế đã gi3t chết Hạ đế, tội không thể tha, không còn mặt mũi nào gặp hoàng đế, hiện đang quỳ gối ở cửa thành chờ hoàng đế giáng tội.
Sự việc gã hành hạ Hạ đế cho đến chết mọi người đều đã biết. Nghe được tin gã trở về thỉnh tội thì đồng loạt ngừng uống rượu, ánh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào hoàng đế Đại Yến Mộ Dung Tây đang ngồi ở giữa đại điện.
Mộ Dung Tây với danh tiếng Đệ nhất mãnh tướng phương Bắc có vóc dáng cường tráng, khoẻ mạnh kinh người, lúc vệ binh đi vào ông ta đang cười rất tươi, đang đẩy chiếc cốc không với Đồ Hà Công ngồi bên tay phải mình gần mình nhất, phía sau là hai mươi thân vệ. Thân vệ đều có võ công hơn người, ánh mắt cảnh giác thỉnh thoảng đảo qua từng gương mặt trong đại điện, ngay cả góc âm u nhất cũng không bỏ qua.
Đồ Hà Công là thủ lĩnh Đồ Hà thị Tiên Bi. Có lời đồn rằng trong tay Mộ Dung Tây có giấu tiền tài của tiền Yến quốc đã bị diệt.
Lúc đầu bọn họ nhân lúc Bắc Hạ suy vong chạy về phương Bắc, mọi chuyện tiến hành không thuận lợi, rất ít người hưởng ứng, chính bởi vì có được sự trợ lực của y cho nên mới có thể thuận lợi triệu tập cũ bộ, Đông Sơn tái khởi. Sau khi ông ta khôi phục lại Yến quốc chẳng những tôn phong các thành viên của gia tộc Đồ Hà thị với quan chức cao và tiền lương phong phú, mới trước đó thôi, còn đặ biệt cho phép một trong những đứa con trai của mình cưới con gái Đồ Hà thị làm vợ, hai họ kết làm thông gia. Chợt nghe vệ binh bẩm báo như thế, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, buông chén rượu, phất tay ra bảo vũ nữ trong điện dừng ca múa, ánh mắt đảo qua thần thuộc một vòng, nói:
– Lệnh Chi Vương kháng mệnh, theo ý chư vị nên xử lý nó thế nào?
Mộ Dung Thế là bị hoàng đệ của hoàng đế tiền Yến trước khi bị Bắc Hạ tiêu diệt đã phong làm Lệnh Chi Vương, hoàng đế dưới gối không có con gái, khi đó từng lập gã làm hoàng thái đệ. Tuy rằng chỉ được một thời gian thì Yến quốc bị diệt vong, gã cùng với tông thất liên can bị bắt, nhưng thân phận chính là thân phận, sẽ không thể thay đổi. Hiện tại Yến quốc đã được khôi phục lập lại, hoàng thúc Mộ Dung Tây xưng đế, địa vị của Mộ Dung Thế tức khắc trở nên hơi chút xấu hổ.
Trong điện, quan viên Yến quốc nhìn nhau, không một ai dám trả lời. Một lát sau, thừa tướng quan bái Trương Tập lên tiếng:
– Trước khi Lệnh Chi Vương xuất chinh, thiên vương đã từng hạ lệnh muốn hắn phải bắt sống Hạ đế để trợ giúp tấn công Lạc Dương. Nếu như trong loạn chiến thất thủ gi3t chết thì cũng thôi, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn hành hạ cho đến chết, làm hỏng đại kế của thiên vương, trong mắt cũng không hề có thiên vương. Dựa theo luật lệ của Đại Yến ta, cần phải xử lý thật nghiêm nhằm răn đe cảnh cáo.
Trương Tập vừa dứt lời, Đồ Hà Công đã nói:
– Ta luôn kính phục thừa tướng, nhưng những lời thừa tướng nói lại hơi bất công. Thừa tướng không phải là tộc nhân bọn ta, làm sao có thể hiểu được mối thù khắc cốt của tộc ta với Hạ Yết? Huống chi Lệnh Chi Vương tuổi trẻ dễ bốc đồng, kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt, nhất thời lỡ tay cũng là điều dễ hiểu. Ta đoán hắn cũng không phải cố tình mạo phạm thiên vương. Nhưng mà cãi lại mệnh lệnh của thiên vương đúng là có tội, nhưng hắn đã biết sai, đã chủ động nhận tội với thiên vương, theo ta thấy, phạt mấy chục trượng trách để hắn ghi nhớ bài học là được. Thiên vương thấy sao?
Tông thất hoặc là quý tộc Tiên Bi đang ngồi ở đây năm xưa lúc mà đất nước bị tiêu diệt hoặc ít hoặc nhiều đều đã bị người Yết làm nhục hành hạ. Trước kia vì mạng sống chỉ có thể khúm núm nịnh bợ, hiện giờ thời thế thay đổi, thù hận với Bắc Hạ đều khắc cốt ghi tâm, trước đó biết được Mộ Dung Thế dùng thủ đoạn kia để tra tấn kẻ thù cho đến chết, người nào cũng cảm thấy sảng khoái cả lòng. Chỉ là e ngại mệnh lệnh của Mộ Dung Tây mà không dám tỏ vẻ ra mà thôi. Lúc này nghe Đồ Hà Công dẫn đầu giải thích thay cho Mộ Dung Thế thì đồng loạt phụ hoạ theo, tiếng tán đồng trong đại điện hết đợt này đến đợt khác.
Mộ Dung Tây lại nhìn quanh một vòng lần nữa, thấy Trương Tập còn muốn mở miệng liền ngắt lời:
– Những lời đại tướng quân nói cũng có lý. Kêu nó tự lĩnh 40 quân côn, việc này coi như cho qua.
Sau đó nét mặt chuyển sang nghiêm trang:
– Nếu như còn có lần sau, bất kể là ai cũng đừng trách bản vương không nể tình.
Mọi người đều vâng dạ.
Mệnh lệnh của ông ta mau chóng được truyền xuống. Quan viên Yến quốc bắt đầu ca tụng công đức của Mộ Dung Tây. Mộ Dung Tây lộ vẻ đắc ý, ra lệnh cho ca múa tiếp tục. Đến tận khuya buổi yến tiệc mới kết thúc, Mộ Dung Tây say chuếnh choáng, dưới sự hộ tống của hai mươi vệ sĩ trung thành ngày đêm theo sát mình, bước chân chập choạng đi về phía tẩm điện chợt bị Trương Tập gọi lại.
Trương Tập bước đến nói:
– Thiên vương không chịu nghe lời khuyên của tôi, nhún nhường với họ, thay đổi ý kiến, lấy thành trì này khao quân thì cũng thôi đi. Nhưng Mộ Dung Thế này ngài không thể nương tay được. Người này rất có tâm cơ, không phải là kẻ an phận thủ thường. Nếu như thiên vương không nhân cơ hội này giết hắn, chỉ sợ sau này ngài sẽ bị hắn cắn ngược.
Trương Tập xuất thân thế gia phương Bắc, nổi danh về sự nhạy bén và tài cán, Mộ Dung Tây ngương mộ kỳ danh mà ba lần đến mời, cuối cùng cũng mời được y đến nước Yến làm quan. Hiện tại một loạt quan tước và luật chế của Yến quốc đều do người này chủ trì quyết định ra, bình thường Mộ Dung Tây khá kính trọng y. Nhưng mà tối nay thấy y không buông tha cho Mộ Dung Thế, khuyến khích mình giết Mộ Dung Thế, còn đuổi theo tới tận đây nữa, trong lòng có chút không vui, nói:
– Thừa tướng quá lo rồi. Ta rất hiểu đứa cháu trai này. Theo ta suy đoán, với tính cách của nó, lần này nhất định sẽ giết Hạ đế để trút mối hận trong lòng, đây cũng là nguyên do mà ta phái nó đi xuất binh chủ yếu là để thử nó. Nếu bởi vì mệnh lệnh của ta mà nó ẩn nhẫn không giết, ngược lại mới khả nghi đây. Ngươi yên tâm đi.
Trương Tập lắc đầu:
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Có lẽ hắn đã nghiền ngẫm tâm ý của thiên vương rồi cho nên mới cố ý nghịch ý thiên vương hành hạ Hạ đế đến chết nhằm qua mặt thiên vương.
Mộ Dung Tây xua tay:
– Thừa tướng nghĩ nhiều rồi.
Thấy Trương Tập vẫn còn muốn lên tiếng, trong lòng ông ta hơi chút mất kiên nhẫn, nói tiếp.
– Ta đã đáp ứng lấy thành trì khao quân, cũng có suy xét của ta. Thừa tướng hãy yên tâm, đây là một lần cuối cùng. Chờ đánh hạ Lạc Dương rồi, tuyệt đối sẽ không có việc đó nữa. Ta mệt mỏi rồi muốn đi nghỉ ngơi, thừa tướng cũng nghỉ sớm chút đi.
Trương Tập không thể làm gì khác đành chán chường rời đi.
Mộ Dung Tây nhìn theo bóng dáng của y, xoay người lại được tả hữu đỡ lấy đi về tới tẩm cung, hai tay đặt lên vai hai mỹ nhân trái phải bước ra loạng choạng đi vào trong, hai mươi thân vệ phía sau có hai người trong đó đi theo, không rời một bước, những người còn lại thủ canh giữ bên ngoài điện.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân, giọng nói của một cô gái cất lên:
– Xin thiên vương dừng bước ạ, cháu có việc cần bẩm báo.
Mộ Dung Tây quay đầu lại, thấy Mộ Dung Triết đứng ở dưới bậc thềm bên ngoài điện, liền ra lệnh cho mỹ nhân lui ra:
– Muộn thế này rồi tìm ta có chuyện gì?
Mộ Dung Triết bước nhanh đi đến trước mặt Mộ Dung Tây, hành lễ nói:
– Muộn thế này rồi cháu biết không làm phiền đến thúc phụ nghỉ ngơi, nhưng cháu có một vài lời thật sự là không thể chờ đến ngày mai được ạ. Lần này a huynh gây ra sai lầm lớn, làm trái lại mệnh lệnh của thúc phụ, vốn dĩ có bị trách phạt thế nào đều là trách nhiệm của a huynh, huynh ấy phải gánh chịu, cháu không dám có bất mãn gì. Nhưng mà cháu nghe nói tại cung yến có người dám công khai mắng chửi a huynh, nghi ngờ lòng trung thành của huynh ấy với thúc phụ, làm cháu uất nghẹn cả họng. Bởi thế dù cho có bị thúc phụ trách móc thì cháu cũng phải biện bạch cho huynh ấy với thúc phụ ạ.
Mộ Dung Tây đã đoán được cô ấy đến là vì việc này, trấn an:
– Trương Tập chỉ quá thẳng tính và có thành kiến thôi, cho nên mới nhiều chuyện một chút. Cháu yên tâm, ta sẽ không tin hắn. Tối nay xử phạt a huynh cháu cũng không phải cố tình, đó là luật pháp, không xử phạt thì không đủ để phục chúng.
Mộ Dung Triết cảm kích nói:
– Cháu cảm ơn thúc phụ. Còn một chuyện nữa mà cháu vẫn mãi không dám bẩm báo, chỉ sợ sẽ bị thúc phụ trách ạ. Tối nay huynh trưởng cháu bị oan đến mức này, dù là có mất mạng thì cháu cũng phải nói ra ạ.
– Là chuyện gì?
– Hẳn thúc phục cũng biết về tin tức trưởng công chúa Nam Triều vào lúc đất nước gặp loạn đã bất hạnh lâm nạn rồi đúng không ạ?
Mộ Dung Tây lúc còn trẻ từng yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với Tiêu Vĩnh Gia, bao nhiêu năm nay tuy cuộc sống trải qua nhiều thăng trầm nhưng bởi vì muốn làm không được trong quá khứ mà Tiêu Vĩnh Gia đã trở thành một bóng hình xinh đẹp không thể xóa nhòa trong trái tim ông ta.
Nam Bắc là địch, giữa hai bên không thiếu mật thám phái đi qua lại. Tin tức năm ngoái Tiêu Vĩnh Gia gặp nạn tất nhiên cũng truyền tới chỗ ông ta. Lúc ấy ông ta còn thương cảm một thời gian, sai người thiết lập linh đường tế bái cho Tiêu Vĩnh Gia, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Mộ Dung Tây đột nhiên nghe cháu gái nhắc đến Tiêu Vĩnh Gia, có chút không hiểu gì cả, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Mộ Dung Triết tiếp tục nói:
– Thúc phụ hẳn còn nhớ, Nam Triều bùng nổ loạn giáo và phản loạn Kinh Châu, sau khi cháu thay thúc phụ truyền tin cho Lý Mục xong có từng bí mật xuống phía Nam để thăm dò tình báo. Khi ấy chính là a huynh đã dặn dò cháu, nói trưởng công chúa là cố nhân của thúc phụ, không thể để xảy ra chuyện bất trắc được, kêu cháu thuận đường thì chú ý đến bà ấy một chút. Tuy rằng địa vị bà ấy cao quý, nhưng mà Nam Triều đang gặp nguy hiểm chồng chất, thậm chí hoàng đế còn mang theo bách quan trốn ra khỏi Kiến Khang, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện gì.
– Cháu tới Kiến Khang đã âm thầm chú ý tới trưởng công chúa. Thời điểm sắp sinh nở, Cao Kiệu đã đưa bà ấy vào trong núi chờ sinh, cháu thấy tình cảnh của bà ấy rất yên ổn, đang lúc chuẩn bị muốn rời đi thì đúng là vô cùng trùng hợp lại để cháu gặp phải kẻ thù nhân loạn lạc mà muốn giết bà ấy. Trưởng công chúa đã sắp sinh rồi, tình huống rất nguy hiểm, Cao Kiệu lại bị chiến sự quấn lấy, thậm chí còn có khả năng bị thua trận, trưởng công chúa không có ai bảo vệ, chẳng phải rất nguy hiểm ạ? Cháu liền nghĩ đến lời dặn dò của a huynh và sự quan tâm của thúc phụ với trưởng công chúa, thế là đã cứu và tạm thời đưa bà ấy đi theo mình…
Mộ Dung Triết vừa nói vừa âm thầm chú ý quan sát biểu cảm của Mộ Dung Tây, thấy ông ta hai mắt dần dần trợn to, nét mặt đầy kích động, nói tiếp.
– Cháu trăm cay ngàn đắng vất vả đưa bà ấy về đến bên này, vốn dĩ có ý tốt, nào ngờ trưởng công chúa hiểu lầm cháu, còn hiểu là cháu do thúc phụ sai khiến. Hơn nữa về sau Nam Triều đã dẹp yên phản loạn, cháu với a huynh rơi vào thế khó xử. Nếu cứ thế mà đưa bà ấy trở về, chỉ sợ không những không tạo được mối quan hệ tốt với Nam Triều mà ngược lại còn gặp phải thị phi. Còn nếu giao bà ấy cho thúc phụ ngài, lại sợ gây nên phiền phức cho ngài, sợ ngài trách a huynh và cháu tự tiện quyết định…
– Hiện giờ nàng ấy thế nào? Nàng ấy đang ở đâu?
Mộ Dung Tây cắt ngang Mộ Dung Triết.
– Lập tức đưa nàng đến gặp ta…
– Không, không, tốt nhất là để ta đi gặp nàng ấy thì hơn. Nhanh lên.
Không đợi Mộ Dung Triết trả lời, Mộ Dung Tây đã vô cùng sốt ruột không thể chờ nổi nữa bước đi ra ngoài.
……
Trong đêm tối, một người đàn ông vội vàng đi qua một khoảng sân sâu hun hút, cuối cùng cũng đến một nơi ở.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, bên trong có ánh sáng lờ mờ.
Mộ Dung Triết đứng lại, thấp giọng nói:
– Trưởng công chúa ở bên trong ạ.
Mộ Dung Tây bước nhanh lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào vài bước, liếc nhìn đã thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng.
Người phụ nữ với lông mày điêu khắc và mắt phượng, mái tóc đen bóng mượt, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tuy đôi má hơi bầu bĩnh có chút khác biệt với cô gái trong ký ức, nhưng Mộ Dung Tây vẫn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Người phụ nữ trong phòng này thật sự là Nam Triều trưởng công chúa Tiêu Vĩnh Gia!
Mấy ngày trước, con trai nhỏ của Tiêu Vĩnh Gia bị cưỡng ép mang đi, bà cũng bị giam lỏng ở nơi này đã được hơn nửa năm rồi. Đang lúc lo lắng, vừa thấy Mộ Dung Tây lộ diện thì sửng sốt, ngay sau đó thì nhận ra, hai mắt mở to, đột nhiên nhảy dựng lên giận giữ nói:
– Mộ Dung Tây, quả nhiên là ngươi! Là ngươi kêu Mộ Dung Thế nhốt ta ở đây đúng không? Ngươi mang con trai ta đi đâu rồi? Ngươi muốn làm gì?
Lông mày bà nhíu chặt, vẻ mặt tức giận phẫn nộ, mở miệng là mắng to không kiêng nể, nhưng Mộ Dung Tây tựa hồ không để ý tới, ánh mắt trong chốc lát dán chặt vào trên người bà, đột nhiên hồi hồn lại. Ông ta cười gượng mấy tiếng, ra lệnh cho một thị nữ đứng ở trong góc tối căn phòng lui ra ngoài, lại quay đầu lại ra lệnh cho những thân vệ đi theo mình lui ra phía sau không được đi vào, mình thì đóng cửa lại, đi đến gần Tiêu Vĩnh Gia, cười:
– Trưởng công chúa, Mộ Dung Tây phải may mắn cỡ nào mà lúc sinh thời vẫn còn có thể gặp mặt trưởng công chúa ở chỗ này. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không làm hại nàng, càng không làm gì hại đến con nàng. Chắc nàng còn chưa biết, ta đã khôi phục lập lại Yến quốc, cũng làm hoàng đế Đại Yến. Chỉ cần nàng bằng lòng đi theo ta, ta sẽ coi con trai của nàng như con ruột của mình…
Tiêu Vĩnh Gia thấy ông ta sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực, từng bước một đến gần mình thì kinh hãi lùi lại.
– Mộ Dung Tây ngươi bị điên rồi phải không? Thân phận ta thế nào mà ngươi dám đối đãi với ta như thế? Nam Triều dù vô dụng đến mấy thì trượng phu ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta bị hạ nhục đâu. Còn có Lý Mục nữa, ngươi còn không biết nó là ai đúng không? Ngày hôm nay ngươi dám đụng đến ta, sau này ngươi nhất định chết không có chỗ chôn.
Mộ Dung Tây đứng lại nhìn Tiêu Vĩnh Gia rất lâu, vẻ đỏ ửng trên mặt vì kích động vừa rồi chậm rãi biến mất, ánh mắt cũng âm trầm xuống.
Ông ta hừ một tiếng:
– Mộ Dung Tây ta là người biết sợ hay sao? Cao Kiệu hiện giờ chỉ còn nửa cái mạng, là một phế nhân, con rể nàng Lý Mục sớm hay muộn ta với hắn cũng sẽ có một trận chiến. Đến lúc đó nàng xem xem, thiên hạ này rốt cuộc ai mới là anh hùng chân chính.
Sắc mặt Tiêu Vĩnh Gia trở nên trắng bệch, thân hình hơi đảo lên:
– Mộ Dung Tây, ngươi quyết tâm không cho ta quay về đúng không?
Mộ Dung Tây vội vàng xông lên trước đưa hai tay đỡ lấy vai bà, bị bà hất tay ra, chà xát lòng bàn tay, ánh mắt nhìn bà dần dần trở nên ôn hoà, nói:
– Nàng đã tới chỗ ta rồi thì cứ an tâm ở lại đi. Nàng yên tâm, ta sẽ không ép bức nàng. Ta thấy nàng còn rất yếu, nàng cứ ở đây điều dưỡng sức khoẻ, chờ khoẻ lên rồi ta sẽ mang con trai của nàng lại cho nàng.
Tiêu Vĩnh Gia đau khổ, hai tay nắm chặt thành quyền, cơ thể hơi run lên.
Mộ Dung Tây hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, thị nữ kia mau chóng đi vào.
– Hầu hạ cho tốt. Nếu ngươi làm không tốt, ta sẽ hỏi tội ngươi.
Mộ Dung Tây nhìn Tiêu Vĩnh Gia, miệng phân phó thị nữ, ngữ khí nghiêm khắc.
Thị nữ có vẻ kinh hoảng, khom người cúi đầu vâng dạ, hai tay đút vào ống tay áo bước nhanh tới gần Tiêu Vĩnh Gia. Lúc đi qua Mộ Dung Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh nến phản chiếu một đôi đồng tử màu tím như cầu vồng đêm.
Mà lúc này ánh mắt của Mộ Dung Tây vẫn đang dán chặt vào Tiêu Vĩnh Gia, ông ta không nhìn thấy đôi mắt đột nhiên lộ ra của thị nữ này.
Mà thị nữ này lại quá gần ông ta.
Một bản năng đã trải qua nhiều năm trên chiến trường khiến ông ta đột nhiên có linh cảm rằng nguy hiểm dường như đang đến gần.
Ông ta quay phắt đầu sang.
Nhưng đã muộn rồi.
Khoảnh khắc thị nữ ngẩng đầu lên, bàn tay phải đang nhét trong tay áo của cô ta hơi xoay, một thanh chủy thủ có viền xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khi mà Mộ Dung Tây thấy rõ đôi mắt màu tím quen thuộc kia, bàn tay của thị nữ di chuyển nhanh như chớp, trong nháy mắt, chuôi thanh chủy thủ này vô thanh vô tức đâm thủng áo cắm thật sâu vào ngực ông ta, chớp mắt không thấy chuôi dao đâu.
Chủy thủ đã được tôi luyện bằng chất độc.
Mộ Dung Tây gầm lên một tiếng, cánh tay từng vung đao giết người vô số mới giơ lên tới giữa không trung liền cảm thấy ngực tê rần. Loại cảm giác tê liệt này nháy mắt lan tràn tới toàn thân, cả người ông ta đột nhiên mất đi sức lực, cơ thể đã từng cao lớn giống như ngọn núi không thể lay động ầm ầm ngửa ra sau ngã xuống đất.
Mộ Dung Tây cảm thấy máu trong cơ thể đang nhanh chóng nguội đi, từ từ đông đặc lại, ông ta mở to mắt tràn ngập sự phẫn nộ điên cuồng và sự không thể tin được nhìm chằm chằm vào đứa cháu trai Mộ Dung Thế giả thành thị nữ, gằn giọng nói:
– Ngươi cho rằng bọn họ sẽ ủng hộ ngươi thượng vị hay sao?
Mộ Dung Thế đứng trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt thương xót nhìn xuống thúc phụ của mình đang giãy giụa dưới đất, nói:
– Thúc phụ, ngài muốn lợi dụng trí tuệ người Hán để thống trị giang sơn này cho ngài, ý tưởng này là đúng. Nhưng ngài lại không biết, người Hán ngài dùng đến quá sớm. Căn cơ người Yến còn chưa vững chắc, điều ngài phải dựa vào bây giờ vẫn là nhóm man rợ chỉ biết giết chóc và cướp bóc. Bắt đầu từ ngày ngài trọng dụng người Hán kia thì những cấp dưới của ngài đã bắt đầu tách ra khỏi ngài. Huống chi, nếu bọn họ biết ngài chỉ muốn giữ cái đang có không muốn dẫn dắt họ đi cướp bóc của cải và mỹ nhân ở phía Nam con sông lớn kia, ngài cho rằng họ sẽ còn giống như trước đây nguyện trung thành với ngài hay sao?
– Dù cho ngài không có ý định đi về phía Nam giành lấy Nam Triều thì ít nhất ngài cũng nên cho đám ngu dốt này một cái bánh, để họ nghe lời ngài chứ.
Thân hình Mộ Dung Tây co giật vài cái, lẩm bẩm:
– Ngươi muốn Nam Triều, ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng được Lý Mục…
Mộ Dung Thế nheo mắt lại, đôi môi mỏng vẽ lên một đường cong thanh tú tao nhã.
Gã cười nói:
– Tại sao ta lại phải đi gây chiến với một người biết là khó thắng nhỉ? Chờ ta lên làm hoàng đế Đại Yến rồi, ta chỉ cần giấu tài, chờ đợi thời cơ, hoặc là thích hợp mà thúc đẩy một chút, để cho người Nam Triều tự đi giải quyết chiến thần bách chiến bách thắng của họ, sau đó ta lại ra tay, chẳng phải dễ dàng hơn nhiều hay sao?
– Thúc phụ, ngài được tôn xưng là đệ nhất mãnh tướng phương Bắc, có biết vì sao lại thua trong tay ta không? Bởi vì ngài chưa bao giờ dùng đầu óc.
Gã dùng ánh mắt thông cảm nhìn Mộ Dung Tây đang dần dần dừng giãy giụa trên mặt đất, vươn tay ra, chậm rãi vuốt mắt lại cho ông ta, sau đó thong dong đứng dậy, nhìn Tiêu Vĩnh Giai sắc mặt đang tái nhợt, nói:
– Trưởng công chúa, làm phiền bà còn phải ở đây một thời gian nữa. Bà yên tâm, qua đêm nay, tôi sẽ trả lại con cho bà. Bà cứ an tâm ở lại đây đi.
Giọng của gã rất cung kính, nói xong hơi mỉm cười với bà, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hết chương 136
Một đêm này, hoàng đế Tiên Bi là người thắng ban cho những binh lính cùng ông ta chiến đấu một đêm cuồng hoan cuối cùng. Vào lúc này, khi mà có rất nhiều người bởi vì đã bị bao vây thành mà không thể chạy thoát đã phải trải qua ba ngày trong địa ngục cùng với tuyệt vọng, sợ hãi và kêu khóc Thời điểm cho chờ mong bình minh đến thì mau chóng rút đi thì bên trong đại điện của cung điện Cao Lương tối nay lại đèn đuốc sáng trưng, vũ nữ ca hát nhảy múa.
Hoàng đế Bắc Yến Mộ Dung Tây mở tiệc rượu ở trong điện, cùng thần thuộc tướng lĩnh uống rượu chúc mừng. Sau vài bàn bên cạnh ông ta theo thứ tự có thần tử người Hán được ông ta trọng dụng là Trương Tập cùng với mấy quý tộc Tiên Bi có thế lực lớn nhất như Đồ Hà thị, Vệ thị, Nhược Cửu thị, còn lại là quan viên Yến quốc. Bầu không khí đang lúc sôi động thì có một vệ binh từ bên ngoài đi vào, nói Mộ Dung Thế đã lĩnh binh trở về, tự biết bản thân đã chống lại ý chỉ của hoàng đế đã gi3t chết Hạ đế, tội không thể tha, không còn mặt mũi nào gặp hoàng đế, hiện đang quỳ gối ở cửa thành chờ hoàng đế giáng tội.
Sự việc gã hành hạ Hạ đế cho đến chết mọi người đều đã biết. Nghe được tin gã trở về thỉnh tội thì đồng loạt ngừng uống rượu, ánh mắt không hẹn cùng đổ dồn vào hoàng đế Đại Yến Mộ Dung Tây đang ngồi ở giữa đại điện.
Mộ Dung Tây với danh tiếng Đệ nhất mãnh tướng phương Bắc có vóc dáng cường tráng, khoẻ mạnh kinh người, lúc vệ binh đi vào ông ta đang cười rất tươi, đang đẩy chiếc cốc không với Đồ Hà Công ngồi bên tay phải mình gần mình nhất, phía sau là hai mươi thân vệ. Thân vệ đều có võ công hơn người, ánh mắt cảnh giác thỉnh thoảng đảo qua từng gương mặt trong đại điện, ngay cả góc âm u nhất cũng không bỏ qua.
Đồ Hà Công là thủ lĩnh Đồ Hà thị Tiên Bi. Có lời đồn rằng trong tay Mộ Dung Tây có giấu tiền tài của tiền Yến quốc đã bị diệt.
Lúc đầu bọn họ nhân lúc Bắc Hạ suy vong chạy về phương Bắc, mọi chuyện tiến hành không thuận lợi, rất ít người hưởng ứng, chính bởi vì có được sự trợ lực của y cho nên mới có thể thuận lợi triệu tập cũ bộ, Đông Sơn tái khởi. Sau khi ông ta khôi phục lại Yến quốc chẳng những tôn phong các thành viên của gia tộc Đồ Hà thị với quan chức cao và tiền lương phong phú, mới trước đó thôi, còn đặ biệt cho phép một trong những đứa con trai của mình cưới con gái Đồ Hà thị làm vợ, hai họ kết làm thông gia. Chợt nghe vệ binh bẩm báo như thế, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức, buông chén rượu, phất tay ra bảo vũ nữ trong điện dừng ca múa, ánh mắt đảo qua thần thuộc một vòng, nói:
– Lệnh Chi Vương kháng mệnh, theo ý chư vị nên xử lý nó thế nào?
Mộ Dung Thế là bị hoàng đệ của hoàng đế tiền Yến trước khi bị Bắc Hạ tiêu diệt đã phong làm Lệnh Chi Vương, hoàng đế dưới gối không có con gái, khi đó từng lập gã làm hoàng thái đệ. Tuy rằng chỉ được một thời gian thì Yến quốc bị diệt vong, gã cùng với tông thất liên can bị bắt, nhưng thân phận chính là thân phận, sẽ không thể thay đổi. Hiện tại Yến quốc đã được khôi phục lập lại, hoàng thúc Mộ Dung Tây xưng đế, địa vị của Mộ Dung Thế tức khắc trở nên hơi chút xấu hổ.
Trong điện, quan viên Yến quốc nhìn nhau, không một ai dám trả lời. Một lát sau, thừa tướng quan bái Trương Tập lên tiếng:
– Trước khi Lệnh Chi Vương xuất chinh, thiên vương đã từng hạ lệnh muốn hắn phải bắt sống Hạ đế để trợ giúp tấn công Lạc Dương. Nếu như trong loạn chiến thất thủ gi3t chết thì cũng thôi, nhưng hắn lại dùng thủ đoạn hành hạ cho đến chết, làm hỏng đại kế của thiên vương, trong mắt cũng không hề có thiên vương. Dựa theo luật lệ của Đại Yến ta, cần phải xử lý thật nghiêm nhằm răn đe cảnh cáo.
Trương Tập vừa dứt lời, Đồ Hà Công đã nói:
– Ta luôn kính phục thừa tướng, nhưng những lời thừa tướng nói lại hơi bất công. Thừa tướng không phải là tộc nhân bọn ta, làm sao có thể hiểu được mối thù khắc cốt của tộc ta với Hạ Yết? Huống chi Lệnh Chi Vương tuổi trẻ dễ bốc đồng, kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt, nhất thời lỡ tay cũng là điều dễ hiểu. Ta đoán hắn cũng không phải cố tình mạo phạm thiên vương. Nhưng mà cãi lại mệnh lệnh của thiên vương đúng là có tội, nhưng hắn đã biết sai, đã chủ động nhận tội với thiên vương, theo ta thấy, phạt mấy chục trượng trách để hắn ghi nhớ bài học là được. Thiên vương thấy sao?
Tông thất hoặc là quý tộc Tiên Bi đang ngồi ở đây năm xưa lúc mà đất nước bị tiêu diệt hoặc ít hoặc nhiều đều đã bị người Yết làm nhục hành hạ. Trước kia vì mạng sống chỉ có thể khúm núm nịnh bợ, hiện giờ thời thế thay đổi, thù hận với Bắc Hạ đều khắc cốt ghi tâm, trước đó biết được Mộ Dung Thế dùng thủ đoạn kia để tra tấn kẻ thù cho đến chết, người nào cũng cảm thấy sảng khoái cả lòng. Chỉ là e ngại mệnh lệnh của Mộ Dung Tây mà không dám tỏ vẻ ra mà thôi. Lúc này nghe Đồ Hà Công dẫn đầu giải thích thay cho Mộ Dung Thế thì đồng loạt phụ hoạ theo, tiếng tán đồng trong đại điện hết đợt này đến đợt khác.
Mộ Dung Tây lại nhìn quanh một vòng lần nữa, thấy Trương Tập còn muốn mở miệng liền ngắt lời:
– Những lời đại tướng quân nói cũng có lý. Kêu nó tự lĩnh 40 quân côn, việc này coi như cho qua.
Sau đó nét mặt chuyển sang nghiêm trang:
– Nếu như còn có lần sau, bất kể là ai cũng đừng trách bản vương không nể tình.
Mọi người đều vâng dạ.
Mệnh lệnh của ông ta mau chóng được truyền xuống. Quan viên Yến quốc bắt đầu ca tụng công đức của Mộ Dung Tây. Mộ Dung Tây lộ vẻ đắc ý, ra lệnh cho ca múa tiếp tục. Đến tận khuya buổi yến tiệc mới kết thúc, Mộ Dung Tây say chuếnh choáng, dưới sự hộ tống của hai mươi vệ sĩ trung thành ngày đêm theo sát mình, bước chân chập choạng đi về phía tẩm điện chợt bị Trương Tập gọi lại.
Trương Tập bước đến nói:
– Thiên vương không chịu nghe lời khuyên của tôi, nhún nhường với họ, thay đổi ý kiến, lấy thành trì này khao quân thì cũng thôi đi. Nhưng Mộ Dung Thế này ngài không thể nương tay được. Người này rất có tâm cơ, không phải là kẻ an phận thủ thường. Nếu như thiên vương không nhân cơ hội này giết hắn, chỉ sợ sau này ngài sẽ bị hắn cắn ngược.
Trương Tập xuất thân thế gia phương Bắc, nổi danh về sự nhạy bén và tài cán, Mộ Dung Tây ngương mộ kỳ danh mà ba lần đến mời, cuối cùng cũng mời được y đến nước Yến làm quan. Hiện tại một loạt quan tước và luật chế của Yến quốc đều do người này chủ trì quyết định ra, bình thường Mộ Dung Tây khá kính trọng y. Nhưng mà tối nay thấy y không buông tha cho Mộ Dung Thế, khuyến khích mình giết Mộ Dung Thế, còn đuổi theo tới tận đây nữa, trong lòng có chút không vui, nói:
– Thừa tướng quá lo rồi. Ta rất hiểu đứa cháu trai này. Theo ta suy đoán, với tính cách của nó, lần này nhất định sẽ giết Hạ đế để trút mối hận trong lòng, đây cũng là nguyên do mà ta phái nó đi xuất binh chủ yếu là để thử nó. Nếu bởi vì mệnh lệnh của ta mà nó ẩn nhẫn không giết, ngược lại mới khả nghi đây. Ngươi yên tâm đi.
Trương Tập lắc đầu:
– Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Có lẽ hắn đã nghiền ngẫm tâm ý của thiên vương rồi cho nên mới cố ý nghịch ý thiên vương hành hạ Hạ đế đến chết nhằm qua mặt thiên vương.
Mộ Dung Tây xua tay:
– Thừa tướng nghĩ nhiều rồi.
Thấy Trương Tập vẫn còn muốn lên tiếng, trong lòng ông ta hơi chút mất kiên nhẫn, nói tiếp.
– Ta đã đáp ứng lấy thành trì khao quân, cũng có suy xét của ta. Thừa tướng hãy yên tâm, đây là một lần cuối cùng. Chờ đánh hạ Lạc Dương rồi, tuyệt đối sẽ không có việc đó nữa. Ta mệt mỏi rồi muốn đi nghỉ ngơi, thừa tướng cũng nghỉ sớm chút đi.
Trương Tập không thể làm gì khác đành chán chường rời đi.
Mộ Dung Tây nhìn theo bóng dáng của y, xoay người lại được tả hữu đỡ lấy đi về tới tẩm cung, hai tay đặt lên vai hai mỹ nhân trái phải bước ra loạng choạng đi vào trong, hai mươi thân vệ phía sau có hai người trong đó đi theo, không rời một bước, những người còn lại thủ canh giữ bên ngoài điện.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng bước chân, giọng nói của một cô gái cất lên:
– Xin thiên vương dừng bước ạ, cháu có việc cần bẩm báo.
Mộ Dung Tây quay đầu lại, thấy Mộ Dung Triết đứng ở dưới bậc thềm bên ngoài điện, liền ra lệnh cho mỹ nhân lui ra:
– Muộn thế này rồi tìm ta có chuyện gì?
Mộ Dung Triết bước nhanh đi đến trước mặt Mộ Dung Tây, hành lễ nói:
– Muộn thế này rồi cháu biết không làm phiền đến thúc phụ nghỉ ngơi, nhưng cháu có một vài lời thật sự là không thể chờ đến ngày mai được ạ. Lần này a huynh gây ra sai lầm lớn, làm trái lại mệnh lệnh của thúc phụ, vốn dĩ có bị trách phạt thế nào đều là trách nhiệm của a huynh, huynh ấy phải gánh chịu, cháu không dám có bất mãn gì. Nhưng mà cháu nghe nói tại cung yến có người dám công khai mắng chửi a huynh, nghi ngờ lòng trung thành của huynh ấy với thúc phụ, làm cháu uất nghẹn cả họng. Bởi thế dù cho có bị thúc phụ trách móc thì cháu cũng phải biện bạch cho huynh ấy với thúc phụ ạ.
Mộ Dung Tây đã đoán được cô ấy đến là vì việc này, trấn an:
– Trương Tập chỉ quá thẳng tính và có thành kiến thôi, cho nên mới nhiều chuyện một chút. Cháu yên tâm, ta sẽ không tin hắn. Tối nay xử phạt a huynh cháu cũng không phải cố tình, đó là luật pháp, không xử phạt thì không đủ để phục chúng.
Mộ Dung Triết cảm kích nói:
– Cháu cảm ơn thúc phụ. Còn một chuyện nữa mà cháu vẫn mãi không dám bẩm báo, chỉ sợ sẽ bị thúc phụ trách ạ. Tối nay huynh trưởng cháu bị oan đến mức này, dù là có mất mạng thì cháu cũng phải nói ra ạ.
– Là chuyện gì?
– Hẳn thúc phục cũng biết về tin tức trưởng công chúa Nam Triều vào lúc đất nước gặp loạn đã bất hạnh lâm nạn rồi đúng không ạ?
Mộ Dung Tây lúc còn trẻ từng yêu từ cái nhìn đầu tiên đối với Tiêu Vĩnh Gia, bao nhiêu năm nay tuy cuộc sống trải qua nhiều thăng trầm nhưng bởi vì muốn làm không được trong quá khứ mà Tiêu Vĩnh Gia đã trở thành một bóng hình xinh đẹp không thể xóa nhòa trong trái tim ông ta.
Nam Bắc là địch, giữa hai bên không thiếu mật thám phái đi qua lại. Tin tức năm ngoái Tiêu Vĩnh Gia gặp nạn tất nhiên cũng truyền tới chỗ ông ta. Lúc ấy ông ta còn thương cảm một thời gian, sai người thiết lập linh đường tế bái cho Tiêu Vĩnh Gia, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Mộ Dung Tây đột nhiên nghe cháu gái nhắc đến Tiêu Vĩnh Gia, có chút không hiểu gì cả, nghi hoặc nhìn cô ấy.
Mộ Dung Triết tiếp tục nói:
– Thúc phụ hẳn còn nhớ, Nam Triều bùng nổ loạn giáo và phản loạn Kinh Châu, sau khi cháu thay thúc phụ truyền tin cho Lý Mục xong có từng bí mật xuống phía Nam để thăm dò tình báo. Khi ấy chính là a huynh đã dặn dò cháu, nói trưởng công chúa là cố nhân của thúc phụ, không thể để xảy ra chuyện bất trắc được, kêu cháu thuận đường thì chú ý đến bà ấy một chút. Tuy rằng địa vị bà ấy cao quý, nhưng mà Nam Triều đang gặp nguy hiểm chồng chất, thậm chí hoàng đế còn mang theo bách quan trốn ra khỏi Kiến Khang, ai mà biết sẽ phát sinh chuyện gì.
– Cháu tới Kiến Khang đã âm thầm chú ý tới trưởng công chúa. Thời điểm sắp sinh nở, Cao Kiệu đã đưa bà ấy vào trong núi chờ sinh, cháu thấy tình cảnh của bà ấy rất yên ổn, đang lúc chuẩn bị muốn rời đi thì đúng là vô cùng trùng hợp lại để cháu gặp phải kẻ thù nhân loạn lạc mà muốn giết bà ấy. Trưởng công chúa đã sắp sinh rồi, tình huống rất nguy hiểm, Cao Kiệu lại bị chiến sự quấn lấy, thậm chí còn có khả năng bị thua trận, trưởng công chúa không có ai bảo vệ, chẳng phải rất nguy hiểm ạ? Cháu liền nghĩ đến lời dặn dò của a huynh và sự quan tâm của thúc phụ với trưởng công chúa, thế là đã cứu và tạm thời đưa bà ấy đi theo mình…
Mộ Dung Triết vừa nói vừa âm thầm chú ý quan sát biểu cảm của Mộ Dung Tây, thấy ông ta hai mắt dần dần trợn to, nét mặt đầy kích động, nói tiếp.
– Cháu trăm cay ngàn đắng vất vả đưa bà ấy về đến bên này, vốn dĩ có ý tốt, nào ngờ trưởng công chúa hiểu lầm cháu, còn hiểu là cháu do thúc phụ sai khiến. Hơn nữa về sau Nam Triều đã dẹp yên phản loạn, cháu với a huynh rơi vào thế khó xử. Nếu cứ thế mà đưa bà ấy trở về, chỉ sợ không những không tạo được mối quan hệ tốt với Nam Triều mà ngược lại còn gặp phải thị phi. Còn nếu giao bà ấy cho thúc phụ ngài, lại sợ gây nên phiền phức cho ngài, sợ ngài trách a huynh và cháu tự tiện quyết định…
– Hiện giờ nàng ấy thế nào? Nàng ấy đang ở đâu?
Mộ Dung Tây cắt ngang Mộ Dung Triết.
– Lập tức đưa nàng đến gặp ta…
– Không, không, tốt nhất là để ta đi gặp nàng ấy thì hơn. Nhanh lên.
Không đợi Mộ Dung Triết trả lời, Mộ Dung Tây đã vô cùng sốt ruột không thể chờ nổi nữa bước đi ra ngoài.
……
Trong đêm tối, một người đàn ông vội vàng đi qua một khoảng sân sâu hun hút, cuối cùng cũng đến một nơi ở.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, bên trong có ánh sáng lờ mờ.
Mộ Dung Triết đứng lại, thấp giọng nói:
– Trưởng công chúa ở bên trong ạ.
Mộ Dung Tây bước nhanh lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào vài bước, liếc nhìn đã thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng.
Người phụ nữ với lông mày điêu khắc và mắt phượng, mái tóc đen bóng mượt, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tuy đôi má hơi bầu bĩnh có chút khác biệt với cô gái trong ký ức, nhưng Mộ Dung Tây vẫn nhìn một cái là nhận ra ngay.
Người phụ nữ trong phòng này thật sự là Nam Triều trưởng công chúa Tiêu Vĩnh Gia!
Mấy ngày trước, con trai nhỏ của Tiêu Vĩnh Gia bị cưỡng ép mang đi, bà cũng bị giam lỏng ở nơi này đã được hơn nửa năm rồi. Đang lúc lo lắng, vừa thấy Mộ Dung Tây lộ diện thì sửng sốt, ngay sau đó thì nhận ra, hai mắt mở to, đột nhiên nhảy dựng lên giận giữ nói:
– Mộ Dung Tây, quả nhiên là ngươi! Là ngươi kêu Mộ Dung Thế nhốt ta ở đây đúng không? Ngươi mang con trai ta đi đâu rồi? Ngươi muốn làm gì?
Lông mày bà nhíu chặt, vẻ mặt tức giận phẫn nộ, mở miệng là mắng to không kiêng nể, nhưng Mộ Dung Tây tựa hồ không để ý tới, ánh mắt trong chốc lát dán chặt vào trên người bà, đột nhiên hồi hồn lại. Ông ta cười gượng mấy tiếng, ra lệnh cho một thị nữ đứng ở trong góc tối căn phòng lui ra ngoài, lại quay đầu lại ra lệnh cho những thân vệ đi theo mình lui ra phía sau không được đi vào, mình thì đóng cửa lại, đi đến gần Tiêu Vĩnh Gia, cười:
– Trưởng công chúa, Mộ Dung Tây phải may mắn cỡ nào mà lúc sinh thời vẫn còn có thể gặp mặt trưởng công chúa ở chỗ này. Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không làm hại nàng, càng không làm gì hại đến con nàng. Chắc nàng còn chưa biết, ta đã khôi phục lập lại Yến quốc, cũng làm hoàng đế Đại Yến. Chỉ cần nàng bằng lòng đi theo ta, ta sẽ coi con trai của nàng như con ruột của mình…
Tiêu Vĩnh Gia thấy ông ta sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực, từng bước một đến gần mình thì kinh hãi lùi lại.
– Mộ Dung Tây ngươi bị điên rồi phải không? Thân phận ta thế nào mà ngươi dám đối đãi với ta như thế? Nam Triều dù vô dụng đến mấy thì trượng phu ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta bị hạ nhục đâu. Còn có Lý Mục nữa, ngươi còn không biết nó là ai đúng không? Ngày hôm nay ngươi dám đụng đến ta, sau này ngươi nhất định chết không có chỗ chôn.
Mộ Dung Tây đứng lại nhìn Tiêu Vĩnh Gia rất lâu, vẻ đỏ ửng trên mặt vì kích động vừa rồi chậm rãi biến mất, ánh mắt cũng âm trầm xuống.
Ông ta hừ một tiếng:
– Mộ Dung Tây ta là người biết sợ hay sao? Cao Kiệu hiện giờ chỉ còn nửa cái mạng, là một phế nhân, con rể nàng Lý Mục sớm hay muộn ta với hắn cũng sẽ có một trận chiến. Đến lúc đó nàng xem xem, thiên hạ này rốt cuộc ai mới là anh hùng chân chính.
Sắc mặt Tiêu Vĩnh Gia trở nên trắng bệch, thân hình hơi đảo lên:
– Mộ Dung Tây, ngươi quyết tâm không cho ta quay về đúng không?
Mộ Dung Tây vội vàng xông lên trước đưa hai tay đỡ lấy vai bà, bị bà hất tay ra, chà xát lòng bàn tay, ánh mắt nhìn bà dần dần trở nên ôn hoà, nói:
– Nàng đã tới chỗ ta rồi thì cứ an tâm ở lại đi. Nàng yên tâm, ta sẽ không ép bức nàng. Ta thấy nàng còn rất yếu, nàng cứ ở đây điều dưỡng sức khoẻ, chờ khoẻ lên rồi ta sẽ mang con trai của nàng lại cho nàng.
Tiêu Vĩnh Gia đau khổ, hai tay nắm chặt thành quyền, cơ thể hơi run lên.
Mộ Dung Tây hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, thị nữ kia mau chóng đi vào.
– Hầu hạ cho tốt. Nếu ngươi làm không tốt, ta sẽ hỏi tội ngươi.
Mộ Dung Tây nhìn Tiêu Vĩnh Gia, miệng phân phó thị nữ, ngữ khí nghiêm khắc.
Thị nữ có vẻ kinh hoảng, khom người cúi đầu vâng dạ, hai tay đút vào ống tay áo bước nhanh tới gần Tiêu Vĩnh Gia. Lúc đi qua Mộ Dung Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh nến phản chiếu một đôi đồng tử màu tím như cầu vồng đêm.
Mà lúc này ánh mắt của Mộ Dung Tây vẫn đang dán chặt vào Tiêu Vĩnh Gia, ông ta không nhìn thấy đôi mắt đột nhiên lộ ra của thị nữ này.
Mà thị nữ này lại quá gần ông ta.
Một bản năng đã trải qua nhiều năm trên chiến trường khiến ông ta đột nhiên có linh cảm rằng nguy hiểm dường như đang đến gần.
Ông ta quay phắt đầu sang.
Nhưng đã muộn rồi.
Khoảnh khắc thị nữ ngẩng đầu lên, bàn tay phải đang nhét trong tay áo của cô ta hơi xoay, một thanh chủy thủ có viền xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khi mà Mộ Dung Tây thấy rõ đôi mắt màu tím quen thuộc kia, bàn tay của thị nữ di chuyển nhanh như chớp, trong nháy mắt, chuôi thanh chủy thủ này vô thanh vô tức đâm thủng áo cắm thật sâu vào ngực ông ta, chớp mắt không thấy chuôi dao đâu.
Chủy thủ đã được tôi luyện bằng chất độc.
Mộ Dung Tây gầm lên một tiếng, cánh tay từng vung đao giết người vô số mới giơ lên tới giữa không trung liền cảm thấy ngực tê rần. Loại cảm giác tê liệt này nháy mắt lan tràn tới toàn thân, cả người ông ta đột nhiên mất đi sức lực, cơ thể đã từng cao lớn giống như ngọn núi không thể lay động ầm ầm ngửa ra sau ngã xuống đất.
Mộ Dung Tây cảm thấy máu trong cơ thể đang nhanh chóng nguội đi, từ từ đông đặc lại, ông ta mở to mắt tràn ngập sự phẫn nộ điên cuồng và sự không thể tin được nhìm chằm chằm vào đứa cháu trai Mộ Dung Thế giả thành thị nữ, gằn giọng nói:
– Ngươi cho rằng bọn họ sẽ ủng hộ ngươi thượng vị hay sao?
Mộ Dung Thế đứng trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt thương xót nhìn xuống thúc phụ của mình đang giãy giụa dưới đất, nói:
– Thúc phụ, ngài muốn lợi dụng trí tuệ người Hán để thống trị giang sơn này cho ngài, ý tưởng này là đúng. Nhưng ngài lại không biết, người Hán ngài dùng đến quá sớm. Căn cơ người Yến còn chưa vững chắc, điều ngài phải dựa vào bây giờ vẫn là nhóm man rợ chỉ biết giết chóc và cướp bóc. Bắt đầu từ ngày ngài trọng dụng người Hán kia thì những cấp dưới của ngài đã bắt đầu tách ra khỏi ngài. Huống chi, nếu bọn họ biết ngài chỉ muốn giữ cái đang có không muốn dẫn dắt họ đi cướp bóc của cải và mỹ nhân ở phía Nam con sông lớn kia, ngài cho rằng họ sẽ còn giống như trước đây nguyện trung thành với ngài hay sao?
– Dù cho ngài không có ý định đi về phía Nam giành lấy Nam Triều thì ít nhất ngài cũng nên cho đám ngu dốt này một cái bánh, để họ nghe lời ngài chứ.
Thân hình Mộ Dung Tây co giật vài cái, lẩm bẩm:
– Ngươi muốn Nam Triều, ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng được Lý Mục…
Mộ Dung Thế nheo mắt lại, đôi môi mỏng vẽ lên một đường cong thanh tú tao nhã.
Gã cười nói:
– Tại sao ta lại phải đi gây chiến với một người biết là khó thắng nhỉ? Chờ ta lên làm hoàng đế Đại Yến rồi, ta chỉ cần giấu tài, chờ đợi thời cơ, hoặc là thích hợp mà thúc đẩy một chút, để cho người Nam Triều tự đi giải quyết chiến thần bách chiến bách thắng của họ, sau đó ta lại ra tay, chẳng phải dễ dàng hơn nhiều hay sao?
– Thúc phụ, ngài được tôn xưng là đệ nhất mãnh tướng phương Bắc, có biết vì sao lại thua trong tay ta không? Bởi vì ngài chưa bao giờ dùng đầu óc.
Gã dùng ánh mắt thông cảm nhìn Mộ Dung Tây đang dần dần dừng giãy giụa trên mặt đất, vươn tay ra, chậm rãi vuốt mắt lại cho ông ta, sau đó thong dong đứng dậy, nhìn Tiêu Vĩnh Giai sắc mặt đang tái nhợt, nói:
– Trưởng công chúa, làm phiền bà còn phải ở đây một thời gian nữa. Bà yên tâm, qua đêm nay, tôi sẽ trả lại con cho bà. Bà cứ an tâm ở lại đây đi.
Giọng của gã rất cung kính, nói xong hơi mỉm cười với bà, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hết chương 136