Xuân Giang Hoa Nguyệt
Chương 54
Đã biết hắn một thời gian, lần đầu tiên nàng thấy hắn lạnh lùng mà quát mình như thế.
Thoạt nhìn hắn thật sự tức giận.
Lạc Thần chột dạ, cũng có chút sợ hãi.
Thực ra nàng cũng đã hối hận rồi, vừa rồi ở trong dòng người đông đúc không nhìn thấy hắn đâu trong lòng nàng vừa lo sợ cũng vừa bất lực. Nhưng bị hắn quát như thế, cảm giác vui sướng và nhẹ nhõm trào ra từ trái tim bởi nhận ra hắn đã biến mất, thay vào đó là biến thành cảm giác muốn khóc.
Trước mặt hắn, nàng cũng không chịu yếu thế, ngây người một lát, sau đó vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn vẫn đang đè mình trên tấm bia đá.
– Buông tôi ra, đau tôi rồi!
Nàng kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, thấp giọng hét lên.
Lý Mục khựng lại, chậm rãi buông tay đang nắm cánh tay nàng ra, nương ngọn đèn dầu ảm đạm ở trước cửa miếu Thành Hoàng mà cúi xuống nhìn vẻ mặt của nàng.
Lạc Thần cắn chặt môi, ngoảnh mặt đi không cho hắn nhìn thấy, giơ tay lên, chà xát nơi vừa bị năm ngón tay hắn nắm chặt.
– Khóc rồi à?
Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi nàng, ngữ điệu đã khôi phục lại vẻ ôn hòa dịu dàng thường này.
– Vừa rồi là nàng quá bướng bỉnh. Lần sau không được như thế nữa..
Lạc Thần vẫn không để ý tới hắn.
Hắn chần chừ một lúc rồi đưa tay ra, như là muốn xoay mặt nàng lại.
“Bụp” một cái, tay kia còn chưa chạm vào đã bị Lạc Thần hất đi.
– Tượng đồ chơi mặt người làm bằng đường đâu, không cần huynh cầm hộ.
Nàng quay mặt lại, chìa tay ra đòi đồ của mình.
Hai tay Lý Mục đã trống trơn, ớ một tiếng.
– Huynh đền cho tôi đi.
Lý Mục cười khổ, gật đầu.
– Được rồi được rồi, chúng ta đi về đi, rồi ta mua đền cho nàng.
Hắn gần như đang dỗ dành nàng một cách nhún nhường.
Bấy giờ Lạc Thần mới thấy thoải mái hơn một chút, hếch cằm lên, đi ra khỏi đằng sau tấm bia đá. Nhưng mà vừa mới đi ra, bên trong đám đông đột nhiên chui ra mấy đứa trẻ con đang nô đùa đuổi nhau. Mấy đứa trẻ con tay cầm đèn hoa đăng, vừa chạy vừa ngoái đầu lại gọi lũ bạn, không hề để ý tới Lạc Thần ở đằng trước.
Lạc Thần cũng không hề chú ý, lúc phát hiện ra vội đứng lại, muốn tránh né nhưng tứ chi lại không phản ứng được nhanh như thế. Khi sắp sửa va đụng phải mấy đứa trẻ kia rồi, vòng eo chợt bị một cánh tay ôm lấy và kéo nàng xoay trở về, lui về lại sau tấm bia đá.
Đứa bé kia không hề phát hiện ra, như gió lao vụt qua tấm bia đá.
Lý Mục thu cánh tay về, buông nàng ra.
Lạc Thần lại không đứng vững nhanh như vậy, lực bên hông vừa biến mất, chân nàng đã loạng choạng, nàng hốt hoảng kêu lên, cả người đổ về phía trước, rồi nhào vào trong ngực Lý Mục.
Ánh trăng tròn vành vạnh như mâm ngọc, treo ở trên bầu trời đêm cao và trong trẻo trên đầu cành liễu, phát ra ánh sáng xanh dịu mát. Trên bầu trời không có một ngôi sao nào, tối nay chúng đã rơi xuống toàn bộ nhân gian, hoá thành những ngọn đèn hoa đăng rực rỡ. Trước Miếu Thành Hoàng, dòng người chen chúc xô đẩy. Vô số du khách dạo đêm cầm theo cây đèn đi tới đi lui, nối liền không dứt, đi qua sườn tấm bia đá. Không một ai chú ý đến nơi bóng tối ngay đằng sau tấm bia đá, có hai cái bóng lẳng lặng dựa sát vào nhau. Một người vẫn là tân nương thiếu nữ vô ý ngã nhào vào trong ngực lang quân của nàng. Thân thể mềm mại của Lạc Thần cứ thế mà dán sát vào lồ ng ngực cứng rắn và ấm áp của người đàn ông trẻ tuổi kia. Nàng cảm nhận được rõ ràng, trán của mình hơi đè vào cằm của hắn, còn lại toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, mất đi cảm quan, quên cả nhúc nhích.
Hắn cũng đứng yên bất động.
Dần dần, hơi thở của nàng bắt đầu một lần nữa ngửi được mùi hương đậm đà từ miếu Thành Hoàng nổi lơ lửng ở trong không khí, bên tai là âm thanh vui đùa của đám trẻ đang nô đùa nhau phát ra, cùng với tiếng cười tiếng nói chuyện của người qua đường, dần dần cũng tan theo gió se lạnh đêm xuân về phía nơi xa.
Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy Lý Mục hơi cử động một chút. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng cầm hai cánh tay của nàng, khe khẽ hỏi nàng:
– Vừa rồi doạ nàng rồi à?
Khi hắn nói chuyện, chiếc cằm cọ nhẹ vào trán nàng.
Làn da trên trán bị gốc râu cọ qua, ngứa đến tê dại, như là có con sâu nhỏ bò qua.
Lạc Thần cuối cùng như bừng tỉnh ở trong mộng, đè cảm giác muốn đưa tay lên xoa xoa trán, mặt lén lút đỏ lên.
Nàng đứng thẳng người lên rời khỏi hắn, lắc đầu.
Lý Mục tiếp tục trầm mặc một lát.
– Thế chúng ta đi nhé? Dẫn nàng đi mua đồ chơi bằng đường được không, hửm?
Hắn lại hỏi, giọng điệu thăm dò.
Lạc Thần lắc đầu, lại gật đầu.
Hắn liền cười.
– Đi thôi.
Dù cho ánh dèn rất mờ ảo, nhưng mà Lạc Thần vẫn nhìn thấy rõ khi hắn nhìn mình, trong đôi mắt hắn là ý cười dịu dàng và sáng ngời.
Trái tim của Lạc Thần lại lần nữa nhảy nhót. Nàng quay người đi ra theo đường cũ, đi đến quầy hàng đã bán đồ chơi bằng đường. Không cần quay đầu lại nàng cũng biết hắn đang đi theo phía sau mình, vô cùng an tâm.
Khi sắp đến quầy hàng kia, đột nhiên Lạc Thần nghe được phía sau có tiếng ồn nào náo động, như là đang xảy ra chuyện gì đó, nàng quay phắt đầu lại, giật mình nhìn thấy hướng miếu Thành Hoàng có ánh lửa nổi lên.
Trong gió truyền đến từng tiếng kêu cứu hỗn loạn, còn nghe được tiếng khóc tiếng la hét của phụ nữ và trẻ nhỏ.
– Không xong rồi, miếu Thành Hoàng cháy rồi! Lu dầu mè bị đổ rồi, dầu lan ra khắp nơi rồi. Những người bị chặn bên trong không thoát ra được…
Rất nhanh, đằng trước cũng không biết là ai kêu to như thế.
Bầu không khí yên bình của tối nay tức khắc biến mất.
Trên đường, dòng người rối loạn. Có người nghỉ chân nhìn xung quanh, có người đẩy đám đông đằng trước ra muốn chen vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Mục nhìn về hướng có hoả hoạn, lại quay đầu lại nhìn Lạc Thần, đúng lúc thấy đối diện chạy tới hai nha dịch phụ trách tuần phố tối nay thì lập tức gọi lại, ra lệnh đưa Lạc Thần về Lý gia.
Nha dịch phụng mệnh.
Lý Mục quay qua Lạc Thần, thấp giọng nói:
– Lửa cháy rất lớn, người lại đông, ta đi xem một chút. Trên đường hỗn loạn, nàng đừng chần chừ gì, cứ về nhà trước đi.
Lạc Thần vội vàng gật đầu:
– Huynh phải cẩn thận nhé!
Lý Mục gật đầu, lại dặn dò nha dịch vài tiếng, thấy nơi xa ánh lửa càng lúc càng lớn, tiếng khóc tiếng la hét vang trời, đẩy dòng người đằng trước ra, chạy nhanh qua đó.
Cách đó không xa, cuối ngõ ở đầu đường phố nơi mà ngọn đèn dầu không chiếu tới được, lẳng lặng có mười mấy bóng người xuất hiện.
Họ ăn mặc giống như người qua đường bình thường.
Chỉ có một điểm duy nhất khác với người qua đường chính là trong tay áo của họ ẩn giấu một thanh kiếm. Mười mấy người này thấy Lý Mục đã đi thì bắt đầu len lỏi vào trong đám đông đi về phía Lạc Thần, từ từ bao vây lấy.
Lý Mục chạy đi được một đoạn lại đột ngột dừng lại.
Lu dầu mè của Miếu Thành Hoàng thể tích cực kỳ lớn, đường kính chừng ba thước, ngày hôm nay chứa đầu dầu cho dân chúng dâng lên, lu dầu đó ít nhất nặng mấy trăm cân, trừ phi là mấy người đàn ông vạm vỡ cùng khiêng đẩy, bằng không nó không thể nào bị đổ được.
Trận hoả hoạn này rất kỳ lạ.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, tầm mắt quét một vòng, xuyên qua đám đông đang chen chúc trên đường, dừng ở trên vài người đi ngược lại với dòng người, rất không bình thường.
Trong mắt hắn xẹt qua tia u ám, đi thật nhanh trở lại bên cạnh nha dịch đang đứng ở ven đường nói chuyện cùng với Lạc Thần, phân phó nha dịch:
– Lệnh quan chắc chắn sẽ đến ngay. Các ngươi đi trước, nhanh chóng sơ tán mọi người, gọi người đưa đất cát tới, trước tiên phải dập tắt lửa đầu trên mặt đất đã.
Nha dịch không biết vì sao hắn lại đột ngột đổi ý, nhưng hắn đã phân phó thế rồi, hai người nhìn nhau, nhưng bởi tình huống khẩn cấp nên vội vã đi ngay.
Lý Mục quay sang Lạc Thần vẫn còn đang mù mịt không hiểu gì, nói một câu “Ta đưa nàng về nhà”, nắm lấy tay nàng, đi về hướng Lý gia.
Lạc Thần còn mơ mơ hồ hồ, không biết vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi kế hoạch muốn đưa mình về nhà trước. Nhưng hắn đã làm như vậy, nàng sẽ không phản đối, cực lực bỏ qua cảm giác bị hắn nắm chặt tay mà đi theo hắn.
Những người đó thấy thế chỉ chần chừ một giây, ngay sau đó như bị thứ gì sai khiến, không lùi mà tiến tới, vẫn luôn bám theo sau.
Khi đi theo tới một chỗ thưa thớt người qua đường và đèn dầu rất tối, đột nhiên cất bước nhanh hơn đuổi theo, đồng thời đồng loạt rút kiếm ra, xếp thành một hàng chắn đằng trước Lý Mục cùng Lạc Thần.
Lạc Thần bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra này mà sợ ngây người.
Nàng tròn xoe mắt hoảng sợ nhìn mười mấy người xa lạ đột nhiên xông ra tay cầm kiếm, đằng đằng sát khí.
Thế này thì cũng thôi, nhưng càng khiến nàng sợ hơn là biểu cảm trên khuôn mặt của những người này. Tất cả bọn chúng đều có khuôn mặt đỏ bừng, cơ bắp dữ tợn, trong con ngươi lóe lên tia hưng phấn khát máu, nhìn không giống người bình thường chút nào, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy rợn người mà rùng mình.
Lý Mục nhìn một cái là nhận ra những người này hiển nhiên là đã uống loại tà dược có thể làm cho người ta hưng phấn, làm cho người ta mất đi sự sợ hãi bình thường, đồng thời còn làm tăng cường lực công kích.
Đây chính là đường ngang ngõ tắt Thiên Sư Giáo am hiểu nhất.
Hắn híp mắt, tay phải nắm lấy chuôi kiếm Thanh Phong bên hông, mang theo Lạc Thần chậm rãi lui về phía sau, lui đến bức tường ven đường, dừng lại, chặn nàng ở phía sau, nhỏ giọng nói:
– Nàng đừng sợ, có ta ở đây rồi. Giờ nàng nhắm mắt lại, khi nào ta bảo nàng mở mắt thì nàng mới được mở, rõ chưa.
Lạc Thần dán mạnh lưng vào bức tường phía sau.
Nàng cũng muốn nghe hắn nói là nên nhắm mắt lại, đợi khi nào hắn bảo nàng mở ra thì nàng lại mở ra. Nhưng nàng không làm được.
Nàng mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy đối diện đối diện có mấy chục người giống như cái xác không hồn đang vung kiếm, vẽ ra kiếm hoa khiến người ta hoa mắt tấn công về phía Lý Mục đang chắn trước nàng.
Nàng theo bản năng kêu lên một tiếng, còn chưa kêu xong đã thấy Lý Mục rút kiếm ra khỏi vỏ.
Dưới ánh trăng là hàn quang màu trắng.
Kiếm quang lóe ra, hai tay cầm kiếm của hai người đang tấn công trước nhất lập tức bị kiếm sắc chém đứt. Hai bàn tay bị cắt đứt, như thể có phép thuật, tách khỏi cánh tay ngay lập tức, kèm theo đó là vòi máu phun lên cao, hai cánh tay cũng bay lên rồi sau đó mang theo cả kiếm rơi xuống bên chân Lạc Thần.
Trên mặt Lạc Thần cũng bị dính vài giọt máu đen.
Nàng còn chưa kịp cảm thụ sự sợ hãi và chấn động lớn từ cuộc giết chóc và máu tanh trong cuộc đời chưa này mang đến thì lại nhìn thấy có hai người tiếp tục xông đến tấn công Lý Mục.
Nàng không kịp sợ hãi, cũng không kịp sợ hãi.
Tràn ngập trong óc nàng chỉ còn lại sự căng thẳng cùng với hy vọng, hy vọng Lý Mục có thể gi3t chết đám người đáng sợ này.
Trời đầy máu, nơi nơi là chân cụt tay cụt bị chặt đứt bay lên.
Lạc Thần cũng không rõ làm sao mình có thể mở to mắt từ đầu tới cuối nhìn Lý Mục vung kiếm, lần lượt gi3t chết mười mấy người kia nằm la liệt dưới đất được.
Cuối cùng chỉ còn hai người.
Hai người kia thoạt nhìn như là đầu lĩnh.
Thủ hạ thương vong người đầy máu không những khiến cho hai kẻ đó lui bước mà ngược lại còn khiến cho chúng càng thêm điên cuồng hơn. Hai tên phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, kiếm chiêu trái phải liên hợp, chiêu nào cũng tấn công sắc bén đồng quy vu tận.
Lạc Thần mồ hôi đầm đìa, dán sát vào tường, hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn không chớp vào Lý Mục đang chiến đấu với hai kẻ như đã mất đi thần trí kia, đột nhiên, một kẻ với một cánh tay đã bị đứt lìa nằm dưới đất không ngờ lại loạng choạng bò dậy từ vũng máu, rút kiếm, đâm tới Lý Mục.
Lạc Thần hai mắt đỏ bừng, la lên:
– Cẩn thận.
Cũng vào khoảnh khắc này, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, nàng cúi xuống nhặt cánh tay bị đứt lìa vẫn còn nắm thanh kiếm lúc nãy rơi xuống bên chân lên, chĩa mũi kiếm vào kẻ đó, nhắm mắt lại, cắn răng đâm lên.
“Phập” một tiếng, cũng không biết đâm trúng vào đâu, kẻ kia lảo đảo, kiếm trong tay rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Lý Mục thu kiếm, một đạo kiếm quang gọt nửa đầu của người nọ.
Thời gian như ngừng lại.
Lạc Thần cứng đờ tại chỗ, nhắm chặt mắt lại, cho đến khi nghe được tiếng gọi nôn nóng của Lý Mục ở bên tai mới run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay bị chặt đứt vẫn bị mình nắm chặt trong tay, hai mắt trợn to, hét lên một tiếng chói tai.
– A ——
Nàng trợn mắt, ngã nhào vào trong lòng Lý Mục.
….
Đám người Kinh Khẩu lệnh, Tưởng Thao cùng Tôn Phóng Chi rất nhanh đã tới kịp, dập tắt hoả hoạn, bắt giữ đồng đảng còn lại của Thiên Sư Giáo.
Lý Mục bỏ lại tất cả, ôm lấy Lạc Thần đã hôn mê trở về nhà.
Nhìn thấy Lạc Thần cả người cả mặt đầy máu, lại còn hôn mê bất tỉnh, A Cúc sợ hãi mặt trắng bệch, nghe Lý Mục nói nàng không bị thương mà chỉ vì hoảng sợ mà ngất đi, vội chạy theo vào phòng ngủ, đợi Lý Mục đặt nàng xuống thì thay quần áo dính máu cho nàng, lại lau rửa sạch sẽ, bón nước đường ấm cho nàng.
A Đình cũng vừa mới về nhà, nghe tin vội đỡ Lư thị đến xem.
Lạc Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc đầy lo lắng đứng ở bên giường, nhớ tới một màn kinh hồn bạt vía hồi nãy, còn chưa hết hoảng sợ, ánh mắt lập tức tìm kiếm Lý Mục, vừa mới chạm vào đôi mắt của hắn, vành mắt liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Lý Mục đau lòng quá đỗi, cũng chẳng quan tâm những người khác đang ở đây, ngồi xuống mép giường nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá của nàng, thì thầm an ủi dỗ dành.
Lư thị ở bên nghe được rõ ràng, thấy Lạc Thần cũng đã tỉnh, biết nàng chỉ bị hoảng sợ mà thôi thì thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng xong liền cùng mọi người lui hết ra ngoài, chỉ để lại hai vợ chồng ở lại với nhau.
Trước mặt chỉ còn lại có Lý Mục.
Hắn cầm nước đường tới, dùng thìa múc từng thìa bón cho nàng.
Lạc Thần uống mấy miếng thì lắc đầu không uống nữa, hỏi hắn có bị thương không, nghe hắn trả lời là không, nàng mới yên lòng xuống, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại, nằm yên không nhúc nhích.
Lý Mục vẫn luôn ngồi ở mép giường chăm sóc Lạc Thần, hồi lâu sau thấy nàng đã ngủ mới khẽ khàng đứng lên đi vào phòng tắm.
Áo ngoài của hắn dính đầy máu, trước đó đã cởi, trung y trên người cũng không sạch sẽ, nhưng bởi vừa rồi vì quá lo lắng cho Lạc Thần đang bị hôn mê mà không có thời gian để thay.
Hắn vội vàng tắm rửa, thay bộ y phục sạch sẽ, vừa mới tròng lên người đã nghe tiếng gọi run rẩy của Lạc Thần ở bên ngoài liền hớt hải chạy ra, ngồi lại mép giường.
Lạc Thần đã bò dậy, vừa nhìn thấy hắn trở lại thì nhào vào trong lòng hắn, cánh tay ôm chặt lấy hông của hắn, mắt đỏ hoe run rẩy nói:
– Huynh đã đi đâu thế? Muội muốn huynh ở bên muội.
Lý Mục vội vàng đồng ý, ôm thân thể run rẩy của nàng vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, sau khi cảm xúc của nàng dần ổn định, lại dỗ nàng nằm xuống, mình cũng không dám đi đâu, nhân thể cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
Một đêm này Lạc Thần rúc ở trong lòng Lý Mục, được hắn ôm trọn, chưa từng tách ra.
Rạng sáng, Lý Mục mở đôi mắt đã thức cả một đêm, cúi nhìn cô gái nhỏ tỉnh tỉnh mê mê lăn lộn mãi đến canh bốn mới cuối cùng ngủ say trong lòng mình, một lát sau, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Hết chương 54
Thoạt nhìn hắn thật sự tức giận.
Lạc Thần chột dạ, cũng có chút sợ hãi.
Thực ra nàng cũng đã hối hận rồi, vừa rồi ở trong dòng người đông đúc không nhìn thấy hắn đâu trong lòng nàng vừa lo sợ cũng vừa bất lực. Nhưng bị hắn quát như thế, cảm giác vui sướng và nhẹ nhõm trào ra từ trái tim bởi nhận ra hắn đã biến mất, thay vào đó là biến thành cảm giác muốn khóc.
Trước mặt hắn, nàng cũng không chịu yếu thế, ngây người một lát, sau đó vặn vẹo người, cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn vẫn đang đè mình trên tấm bia đá.
– Buông tôi ra, đau tôi rồi!
Nàng kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống, thấp giọng hét lên.
Lý Mục khựng lại, chậm rãi buông tay đang nắm cánh tay nàng ra, nương ngọn đèn dầu ảm đạm ở trước cửa miếu Thành Hoàng mà cúi xuống nhìn vẻ mặt của nàng.
Lạc Thần cắn chặt môi, ngoảnh mặt đi không cho hắn nhìn thấy, giơ tay lên, chà xát nơi vừa bị năm ngón tay hắn nắm chặt.
– Khóc rồi à?
Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi nàng, ngữ điệu đã khôi phục lại vẻ ôn hòa dịu dàng thường này.
– Vừa rồi là nàng quá bướng bỉnh. Lần sau không được như thế nữa..
Lạc Thần vẫn không để ý tới hắn.
Hắn chần chừ một lúc rồi đưa tay ra, như là muốn xoay mặt nàng lại.
“Bụp” một cái, tay kia còn chưa chạm vào đã bị Lạc Thần hất đi.
– Tượng đồ chơi mặt người làm bằng đường đâu, không cần huynh cầm hộ.
Nàng quay mặt lại, chìa tay ra đòi đồ của mình.
Hai tay Lý Mục đã trống trơn, ớ một tiếng.
– Huynh đền cho tôi đi.
Lý Mục cười khổ, gật đầu.
– Được rồi được rồi, chúng ta đi về đi, rồi ta mua đền cho nàng.
Hắn gần như đang dỗ dành nàng một cách nhún nhường.
Bấy giờ Lạc Thần mới thấy thoải mái hơn một chút, hếch cằm lên, đi ra khỏi đằng sau tấm bia đá. Nhưng mà vừa mới đi ra, bên trong đám đông đột nhiên chui ra mấy đứa trẻ con đang nô đùa đuổi nhau. Mấy đứa trẻ con tay cầm đèn hoa đăng, vừa chạy vừa ngoái đầu lại gọi lũ bạn, không hề để ý tới Lạc Thần ở đằng trước.
Lạc Thần cũng không hề chú ý, lúc phát hiện ra vội đứng lại, muốn tránh né nhưng tứ chi lại không phản ứng được nhanh như thế. Khi sắp sửa va đụng phải mấy đứa trẻ kia rồi, vòng eo chợt bị một cánh tay ôm lấy và kéo nàng xoay trở về, lui về lại sau tấm bia đá.
Đứa bé kia không hề phát hiện ra, như gió lao vụt qua tấm bia đá.
Lý Mục thu cánh tay về, buông nàng ra.
Lạc Thần lại không đứng vững nhanh như vậy, lực bên hông vừa biến mất, chân nàng đã loạng choạng, nàng hốt hoảng kêu lên, cả người đổ về phía trước, rồi nhào vào trong ngực Lý Mục.
Ánh trăng tròn vành vạnh như mâm ngọc, treo ở trên bầu trời đêm cao và trong trẻo trên đầu cành liễu, phát ra ánh sáng xanh dịu mát. Trên bầu trời không có một ngôi sao nào, tối nay chúng đã rơi xuống toàn bộ nhân gian, hoá thành những ngọn đèn hoa đăng rực rỡ. Trước Miếu Thành Hoàng, dòng người chen chúc xô đẩy. Vô số du khách dạo đêm cầm theo cây đèn đi tới đi lui, nối liền không dứt, đi qua sườn tấm bia đá. Không một ai chú ý đến nơi bóng tối ngay đằng sau tấm bia đá, có hai cái bóng lẳng lặng dựa sát vào nhau. Một người vẫn là tân nương thiếu nữ vô ý ngã nhào vào trong ngực lang quân của nàng. Thân thể mềm mại của Lạc Thần cứ thế mà dán sát vào lồ ng ngực cứng rắn và ấm áp của người đàn ông trẻ tuổi kia. Nàng cảm nhận được rõ ràng, trán của mình hơi đè vào cằm của hắn, còn lại toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, mất đi cảm quan, quên cả nhúc nhích.
Hắn cũng đứng yên bất động.
Dần dần, hơi thở của nàng bắt đầu một lần nữa ngửi được mùi hương đậm đà từ miếu Thành Hoàng nổi lơ lửng ở trong không khí, bên tai là âm thanh vui đùa của đám trẻ đang nô đùa nhau phát ra, cùng với tiếng cười tiếng nói chuyện của người qua đường, dần dần cũng tan theo gió se lạnh đêm xuân về phía nơi xa.
Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy Lý Mục hơi cử động một chút. Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng cầm hai cánh tay của nàng, khe khẽ hỏi nàng:
– Vừa rồi doạ nàng rồi à?
Khi hắn nói chuyện, chiếc cằm cọ nhẹ vào trán nàng.
Làn da trên trán bị gốc râu cọ qua, ngứa đến tê dại, như là có con sâu nhỏ bò qua.
Lạc Thần cuối cùng như bừng tỉnh ở trong mộng, đè cảm giác muốn đưa tay lên xoa xoa trán, mặt lén lút đỏ lên.
Nàng đứng thẳng người lên rời khỏi hắn, lắc đầu.
Lý Mục tiếp tục trầm mặc một lát.
– Thế chúng ta đi nhé? Dẫn nàng đi mua đồ chơi bằng đường được không, hửm?
Hắn lại hỏi, giọng điệu thăm dò.
Lạc Thần lắc đầu, lại gật đầu.
Hắn liền cười.
– Đi thôi.
Dù cho ánh dèn rất mờ ảo, nhưng mà Lạc Thần vẫn nhìn thấy rõ khi hắn nhìn mình, trong đôi mắt hắn là ý cười dịu dàng và sáng ngời.
Trái tim của Lạc Thần lại lần nữa nhảy nhót. Nàng quay người đi ra theo đường cũ, đi đến quầy hàng đã bán đồ chơi bằng đường. Không cần quay đầu lại nàng cũng biết hắn đang đi theo phía sau mình, vô cùng an tâm.
Khi sắp đến quầy hàng kia, đột nhiên Lạc Thần nghe được phía sau có tiếng ồn nào náo động, như là đang xảy ra chuyện gì đó, nàng quay phắt đầu lại, giật mình nhìn thấy hướng miếu Thành Hoàng có ánh lửa nổi lên.
Trong gió truyền đến từng tiếng kêu cứu hỗn loạn, còn nghe được tiếng khóc tiếng la hét của phụ nữ và trẻ nhỏ.
– Không xong rồi, miếu Thành Hoàng cháy rồi! Lu dầu mè bị đổ rồi, dầu lan ra khắp nơi rồi. Những người bị chặn bên trong không thoát ra được…
Rất nhanh, đằng trước cũng không biết là ai kêu to như thế.
Bầu không khí yên bình của tối nay tức khắc biến mất.
Trên đường, dòng người rối loạn. Có người nghỉ chân nhìn xung quanh, có người đẩy đám đông đằng trước ra muốn chen vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Mục nhìn về hướng có hoả hoạn, lại quay đầu lại nhìn Lạc Thần, đúng lúc thấy đối diện chạy tới hai nha dịch phụ trách tuần phố tối nay thì lập tức gọi lại, ra lệnh đưa Lạc Thần về Lý gia.
Nha dịch phụng mệnh.
Lý Mục quay qua Lạc Thần, thấp giọng nói:
– Lửa cháy rất lớn, người lại đông, ta đi xem một chút. Trên đường hỗn loạn, nàng đừng chần chừ gì, cứ về nhà trước đi.
Lạc Thần vội vàng gật đầu:
– Huynh phải cẩn thận nhé!
Lý Mục gật đầu, lại dặn dò nha dịch vài tiếng, thấy nơi xa ánh lửa càng lúc càng lớn, tiếng khóc tiếng la hét vang trời, đẩy dòng người đằng trước ra, chạy nhanh qua đó.
Cách đó không xa, cuối ngõ ở đầu đường phố nơi mà ngọn đèn dầu không chiếu tới được, lẳng lặng có mười mấy bóng người xuất hiện.
Họ ăn mặc giống như người qua đường bình thường.
Chỉ có một điểm duy nhất khác với người qua đường chính là trong tay áo của họ ẩn giấu một thanh kiếm. Mười mấy người này thấy Lý Mục đã đi thì bắt đầu len lỏi vào trong đám đông đi về phía Lạc Thần, từ từ bao vây lấy.
Lý Mục chạy đi được một đoạn lại đột ngột dừng lại.
Lu dầu mè của Miếu Thành Hoàng thể tích cực kỳ lớn, đường kính chừng ba thước, ngày hôm nay chứa đầu dầu cho dân chúng dâng lên, lu dầu đó ít nhất nặng mấy trăm cân, trừ phi là mấy người đàn ông vạm vỡ cùng khiêng đẩy, bằng không nó không thể nào bị đổ được.
Trận hoả hoạn này rất kỳ lạ.
Hắn nhanh chóng quay đầu lại, tầm mắt quét một vòng, xuyên qua đám đông đang chen chúc trên đường, dừng ở trên vài người đi ngược lại với dòng người, rất không bình thường.
Trong mắt hắn xẹt qua tia u ám, đi thật nhanh trở lại bên cạnh nha dịch đang đứng ở ven đường nói chuyện cùng với Lạc Thần, phân phó nha dịch:
– Lệnh quan chắc chắn sẽ đến ngay. Các ngươi đi trước, nhanh chóng sơ tán mọi người, gọi người đưa đất cát tới, trước tiên phải dập tắt lửa đầu trên mặt đất đã.
Nha dịch không biết vì sao hắn lại đột ngột đổi ý, nhưng hắn đã phân phó thế rồi, hai người nhìn nhau, nhưng bởi tình huống khẩn cấp nên vội vã đi ngay.
Lý Mục quay sang Lạc Thần vẫn còn đang mù mịt không hiểu gì, nói một câu “Ta đưa nàng về nhà”, nắm lấy tay nàng, đi về hướng Lý gia.
Lạc Thần còn mơ mơ hồ hồ, không biết vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi kế hoạch muốn đưa mình về nhà trước. Nhưng hắn đã làm như vậy, nàng sẽ không phản đối, cực lực bỏ qua cảm giác bị hắn nắm chặt tay mà đi theo hắn.
Những người đó thấy thế chỉ chần chừ một giây, ngay sau đó như bị thứ gì sai khiến, không lùi mà tiến tới, vẫn luôn bám theo sau.
Khi đi theo tới một chỗ thưa thớt người qua đường và đèn dầu rất tối, đột nhiên cất bước nhanh hơn đuổi theo, đồng thời đồng loạt rút kiếm ra, xếp thành một hàng chắn đằng trước Lý Mục cùng Lạc Thần.
Lạc Thần bị cảnh tượng đột nhiên xảy ra này mà sợ ngây người.
Nàng tròn xoe mắt hoảng sợ nhìn mười mấy người xa lạ đột nhiên xông ra tay cầm kiếm, đằng đằng sát khí.
Thế này thì cũng thôi, nhưng càng khiến nàng sợ hơn là biểu cảm trên khuôn mặt của những người này. Tất cả bọn chúng đều có khuôn mặt đỏ bừng, cơ bắp dữ tợn, trong con ngươi lóe lên tia hưng phấn khát máu, nhìn không giống người bình thường chút nào, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy rợn người mà rùng mình.
Lý Mục nhìn một cái là nhận ra những người này hiển nhiên là đã uống loại tà dược có thể làm cho người ta hưng phấn, làm cho người ta mất đi sự sợ hãi bình thường, đồng thời còn làm tăng cường lực công kích.
Đây chính là đường ngang ngõ tắt Thiên Sư Giáo am hiểu nhất.
Hắn híp mắt, tay phải nắm lấy chuôi kiếm Thanh Phong bên hông, mang theo Lạc Thần chậm rãi lui về phía sau, lui đến bức tường ven đường, dừng lại, chặn nàng ở phía sau, nhỏ giọng nói:
– Nàng đừng sợ, có ta ở đây rồi. Giờ nàng nhắm mắt lại, khi nào ta bảo nàng mở mắt thì nàng mới được mở, rõ chưa.
Lạc Thần dán mạnh lưng vào bức tường phía sau.
Nàng cũng muốn nghe hắn nói là nên nhắm mắt lại, đợi khi nào hắn bảo nàng mở ra thì nàng lại mở ra. Nhưng nàng không làm được.
Nàng mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy đối diện đối diện có mấy chục người giống như cái xác không hồn đang vung kiếm, vẽ ra kiếm hoa khiến người ta hoa mắt tấn công về phía Lý Mục đang chắn trước nàng.
Nàng theo bản năng kêu lên một tiếng, còn chưa kêu xong đã thấy Lý Mục rút kiếm ra khỏi vỏ.
Dưới ánh trăng là hàn quang màu trắng.
Kiếm quang lóe ra, hai tay cầm kiếm của hai người đang tấn công trước nhất lập tức bị kiếm sắc chém đứt. Hai bàn tay bị cắt đứt, như thể có phép thuật, tách khỏi cánh tay ngay lập tức, kèm theo đó là vòi máu phun lên cao, hai cánh tay cũng bay lên rồi sau đó mang theo cả kiếm rơi xuống bên chân Lạc Thần.
Trên mặt Lạc Thần cũng bị dính vài giọt máu đen.
Nàng còn chưa kịp cảm thụ sự sợ hãi và chấn động lớn từ cuộc giết chóc và máu tanh trong cuộc đời chưa này mang đến thì lại nhìn thấy có hai người tiếp tục xông đến tấn công Lý Mục.
Nàng không kịp sợ hãi, cũng không kịp sợ hãi.
Tràn ngập trong óc nàng chỉ còn lại sự căng thẳng cùng với hy vọng, hy vọng Lý Mục có thể gi3t chết đám người đáng sợ này.
Trời đầy máu, nơi nơi là chân cụt tay cụt bị chặt đứt bay lên.
Lạc Thần cũng không rõ làm sao mình có thể mở to mắt từ đầu tới cuối nhìn Lý Mục vung kiếm, lần lượt gi3t chết mười mấy người kia nằm la liệt dưới đất được.
Cuối cùng chỉ còn hai người.
Hai người kia thoạt nhìn như là đầu lĩnh.
Thủ hạ thương vong người đầy máu không những khiến cho hai kẻ đó lui bước mà ngược lại còn khiến cho chúng càng thêm điên cuồng hơn. Hai tên phát ra tiếng rít gào giống như dã thú, kiếm chiêu trái phải liên hợp, chiêu nào cũng tấn công sắc bén đồng quy vu tận.
Lạc Thần mồ hôi đầm đìa, dán sát vào tường, hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn không chớp vào Lý Mục đang chiến đấu với hai kẻ như đã mất đi thần trí kia, đột nhiên, một kẻ với một cánh tay đã bị đứt lìa nằm dưới đất không ngờ lại loạng choạng bò dậy từ vũng máu, rút kiếm, đâm tới Lý Mục.
Lạc Thần hai mắt đỏ bừng, la lên:
– Cẩn thận.
Cũng vào khoảnh khắc này, cũng không biết dũng khí tới từ đâu, nàng cúi xuống nhặt cánh tay bị đứt lìa vẫn còn nắm thanh kiếm lúc nãy rơi xuống bên chân lên, chĩa mũi kiếm vào kẻ đó, nhắm mắt lại, cắn răng đâm lên.
“Phập” một tiếng, cũng không biết đâm trúng vào đâu, kẻ kia lảo đảo, kiếm trong tay rơi xuống đất.
Ngay sau đó, Lý Mục thu kiếm, một đạo kiếm quang gọt nửa đầu của người nọ.
Thời gian như ngừng lại.
Lạc Thần cứng đờ tại chỗ, nhắm chặt mắt lại, cho đến khi nghe được tiếng gọi nôn nóng của Lý Mục ở bên tai mới run rẩy mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay bị chặt đứt vẫn bị mình nắm chặt trong tay, hai mắt trợn to, hét lên một tiếng chói tai.
– A ——
Nàng trợn mắt, ngã nhào vào trong lòng Lý Mục.
….
Đám người Kinh Khẩu lệnh, Tưởng Thao cùng Tôn Phóng Chi rất nhanh đã tới kịp, dập tắt hoả hoạn, bắt giữ đồng đảng còn lại của Thiên Sư Giáo.
Lý Mục bỏ lại tất cả, ôm lấy Lạc Thần đã hôn mê trở về nhà.
Nhìn thấy Lạc Thần cả người cả mặt đầy máu, lại còn hôn mê bất tỉnh, A Cúc sợ hãi mặt trắng bệch, nghe Lý Mục nói nàng không bị thương mà chỉ vì hoảng sợ mà ngất đi, vội chạy theo vào phòng ngủ, đợi Lý Mục đặt nàng xuống thì thay quần áo dính máu cho nàng, lại lau rửa sạch sẽ, bón nước đường ấm cho nàng.
A Đình cũng vừa mới về nhà, nghe tin vội đỡ Lư thị đến xem.
Lạc Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc đầy lo lắng đứng ở bên giường, nhớ tới một màn kinh hồn bạt vía hồi nãy, còn chưa hết hoảng sợ, ánh mắt lập tức tìm kiếm Lý Mục, vừa mới chạm vào đôi mắt của hắn, vành mắt liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Lý Mục đau lòng quá đỗi, cũng chẳng quan tâm những người khác đang ở đây, ngồi xuống mép giường nắm chặt lấy đôi tay lạnh giá của nàng, thì thầm an ủi dỗ dành.
Lư thị ở bên nghe được rõ ràng, thấy Lạc Thần cũng đã tỉnh, biết nàng chỉ bị hoảng sợ mà thôi thì thở phào nhẹ nhõm, an ủi nàng xong liền cùng mọi người lui hết ra ngoài, chỉ để lại hai vợ chồng ở lại với nhau.
Trước mặt chỉ còn lại có Lý Mục.
Hắn cầm nước đường tới, dùng thìa múc từng thìa bón cho nàng.
Lạc Thần uống mấy miếng thì lắc đầu không uống nữa, hỏi hắn có bị thương không, nghe hắn trả lời là không, nàng mới yên lòng xuống, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại, nằm yên không nhúc nhích.
Lý Mục vẫn luôn ngồi ở mép giường chăm sóc Lạc Thần, hồi lâu sau thấy nàng đã ngủ mới khẽ khàng đứng lên đi vào phòng tắm.
Áo ngoài của hắn dính đầy máu, trước đó đã cởi, trung y trên người cũng không sạch sẽ, nhưng bởi vừa rồi vì quá lo lắng cho Lạc Thần đang bị hôn mê mà không có thời gian để thay.
Hắn vội vàng tắm rửa, thay bộ y phục sạch sẽ, vừa mới tròng lên người đã nghe tiếng gọi run rẩy của Lạc Thần ở bên ngoài liền hớt hải chạy ra, ngồi lại mép giường.
Lạc Thần đã bò dậy, vừa nhìn thấy hắn trở lại thì nhào vào trong lòng hắn, cánh tay ôm chặt lấy hông của hắn, mắt đỏ hoe run rẩy nói:
– Huynh đã đi đâu thế? Muội muốn huynh ở bên muội.
Lý Mục vội vàng đồng ý, ôm thân thể run rẩy của nàng vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, sau khi cảm xúc của nàng dần ổn định, lại dỗ nàng nằm xuống, mình cũng không dám đi đâu, nhân thể cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
Một đêm này Lạc Thần rúc ở trong lòng Lý Mục, được hắn ôm trọn, chưa từng tách ra.
Rạng sáng, Lý Mục mở đôi mắt đã thức cả một đêm, cúi nhìn cô gái nhỏ tỉnh tỉnh mê mê lăn lộn mãi đến canh bốn mới cuối cùng ngủ say trong lòng mình, một lát sau, nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Hết chương 54