Xuyên Không Thành Mẹ Kế

Chương 44: không được ăn thịt



Cuối cùng, một nhà sáu người lại cùng nhau xếp lại đống củi.

Tần dao chủ yếu phụ trách chỉ huy, còn bốn người con làm phụ tá Lưu Cơ âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nướu răng gần như sưng tấy.

Có lẽ cô cảm nhận thấy oán hận trên người hắn quá sâu, nhưng Tần Dao lại không hề xúc phạm hay thương hại mà nói vài câu với hắn

xếp củi xong thì trời đã tối.

Gió lạnh thổi qua, Tần Dao đem cung tên treo ở trong phòng ngủ, sau đó dẫn bốn đứa trẻ vào phòng chính đợi đồ ăn.

Nhân tiện,cô ném lại miếng thịt chim sẻ trong tay nhị lang và gọi hắn đến trước mặt để giáo dục.

"Người lớn trong nhà chưa động đũa thì không được phép nhấc đũa trước .mọi người chưa đầy đủ thì cũng không đc chỉ vì đói mà tự mình ăn trước"

"không được lén ăn vụng"

"Đương nhiên, chúng ta ở một mình trong gia đình không cần phải tuân theo những quy tắc như vậy, nhưng sau này nếu có người ngoài thì chúng ta nhất định phải tuân thủ quy tắc, hiểu chưa?"

Câu này không chỉ nói với nhị lang mà còn với ba đứa trẻ còn lại.

Trong bữa cơm ấm áp lần trước, trước khi đồ ăn được chuẩn bị sẵn sàng và bày ra, Đại lang và nhị lang đã bí mật dẫn cặp song sinh vào bếp, mỗi người ăn một miếng thịt.

Bốn người có vẻ sợ bị người lớn phát hiện thay vì lao vào bếp mà lần lượt xếp hàng chạy vào. Mỗi người chỉ ăn được một miếng đã chạy ra ngoài.

Vì hắn là con của chủ nhà nên người giúp việc trong bếp cũng không thể nói được gì.

Hai chị dâu Hà và thu thấy chúng không tuân theo quy tắc nên mỗi người đều cho con mình một miếng thịt nhỏ.

kim bảo và kim hoa, cũng như bốn huynh muội Đại lang, sáu đứa trẻ cười rất vui vẻ.

Những đứa trẻ khác trong làng nhìn thấy thì ghen tị đến mức bắt đầu la hét. Có người không nhịn được tát vào mặt con mình trước sân.

chị dâu Hà và thu lập tức im lặng, lặng lẽ nấu rau rồi dọn ra bàn.

Khi đó, Tần Dao chứng kiến toàn bộ quá trình, nghĩ sau này nhất định phải bỏ đi thói xấu của bốn huynh muội.

Tần Dao không quan tâm người khác trong thôn nghĩ gì về hành vi của con cô, có lẽ bọn họ cho rằng không có chuyện gì, dù sao bọn họ cũng là lấy đồ của mình.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu khi lớn lên bọn nhỏ vẫn làm điều này và những gì bọn chúng lén ăn không phải là của bản thân?

Nhị Lang thoạt đầu cũng không coi trọng, nhưng khi thấy vẻ mặt Tần Dao trở nên nghiêm túc, cô đứng thẳng dậy, đôi tay nhỏ bé gắt gao ấn vào đùi mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức căng thẳng, hai mắt đào hoa giống như Lưu cơ hoảng sợ nhìn xung quanh, không thể tránh khỏi sự hoảng loạn.

Đại lang và cặp song sinh vốn đang ngồi, nhưng họ bất giác đứng dậy.



Tam Lang rụt rè, sợ bị đánh, trước mắt đã rơi nước mắt.

Tứ Nương vô thức liếm khóe miệng, cô đang thưởng thức mùi vị của thịt.

Đại lang cảm thấy mình là đại ca và phải làm gương và chìa tay ra.

"Dì ơi, con sai rồi, con không nên lén lút đưa các đệ đệ muội muội vào bếp ăn vụng, cứ đánh con đi. Chỉ là lỗi của con, không liên quan gì đến bọn nhị lang."

nhị lang lo lắng, "ca?"

Rõ ràng là chủ ý của hắn, hắn chính là kéo Tam Lang cùng Tứ Nương tỏ ra đáng thương khiến đại ca lại mềm lòng dẫn bọn hắn đi ăn vụng đồ ăn.

Đại Lang đẩy đệ đệ mình ra phía sau, tiếp tục nhìn Tần Dao nói: “Dì, lần sau con không dám làm như vậy nữa”

tần dao liếc nhìn nhị lang

nhị lang cảm thấy áy náy muốn kể hết mọi chuyện nhưng hắn lại sợ bị đánh nên áy náy cúi đầu tránh ánh mắt của cô.

Bốn đứa trẻ lo lắng đứng trước mặt mẹ kế, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.

Tần Dao có chút bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt nghiêm túc không hề buông lỏng, trầm giọng nói:

“Nếu biết lỗi thì nhất định phải sửa chữa. Đêm nay ta sẽ trừng phạt mấy đứa bằng cách không được ăn thịt, để học được một bài học.

Bốn đứa trẻ tỏ vẻ không tin và nghi ngờ là mình đã nghe nhầm.

Tứ Nương bối rối hỏi: “Dì, dì sẽ không đánh bọn con chứ?”

"Ngươi muốn bị đánh?" Tần Dao nhướng mày hỏi.

Tứ Nương vội vàng xua tay, lắc đầu như lạch cạch, "Không, không, không."

Tần Dao nhẹ nhàng vén bím tóc của cô bé: “Ta không nỡ đánh một cô bé dễ thương như vậy.”

Tứ Nương sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, kinh ngạc hỏi: "A Nương, ngươi không tức giận sao?"

Thấy Tần Dao gật đầu nói mình chưa từng giận bọn họ, cô bé lập tức chạy tới, nép vào trong ngực Tần Dao, nhẹ giọng nói:

"Mẹ, Tư Nương sai rồi, nàng sẽ không bao giờ tái phạm nữa ~"

Những giọt nước mắt tích tụ trong mắt tứ nương rốt cuộc cũng chảy ra ngoài, đứa trẻ bật cười, lộ ra một chút ngu ngốc.

Đại lang và nhị lang nhìn nhau và thở phào nhẹ nhõm.

nhị lang suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm để lên tiếng và nói rằng đó là ý tưởng của hắn



"Ta đã biết rồi." Tần Dao nhàn nhạt nói.

cô còn nói: “Trừ khi bị đánh mới khai. Nếu thực sự không bị đánh thì sẽ không khai?”

"Không phải!" nhị lang muốn phản bác, nhưng hành vi vừa rồi của hắn quả thực là như vậy, nhất thời hắn không thể nói gì để bào chữa.

Thấy hắn lại sắp khóc, Tần Dao xua tay nói: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”

Cô vỗ nhẽ vào vai hắn và để hắn ngồi xuống Lưu cơ, người đang trốn ở cửa bếp và lo lắng nhìn, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hắn sợ hãi nữ nhân ác độc này, nhưng nếu nàng dám đánh bảo bối của hắn, hắn có thể sẽ lao ra bảo vệ các con.

Cũng may không có ai bị đánh, hắn cũng không cần bị đánh!

Hôm nay công việc vất vả không nhiều, cơm trắng quá xa hoa nên Lưu Cơ sắp xếp bữa tối ăn cháo trắng.

Đương nhiên, nếu có thể, hắn muốn mỗi ngày ăn cơm trắng,

Dù là cháo trắng, ít nhất thì có thể ăn nó trong thời gian dài hơn gạo trắng, nó giúp kéo dài cảm giác no.

hắn xào thêm hai loại rau nữa để ăn cùng cơm.

hắn sẽ không dám xào mỗi ngày, nhưng sau hơn một tháng quan sát, Lưu cơ phát hiện ra rằng người phụ nữ độc ác này thích ăn đồ xào nhất.

Chỉ cần phù hợp với khẩu vị của cô ấy thì hắn ấy xào bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Sau đó hắn trở nên bạo dạn hơn.

Những người khác dùng chổi phết một lớp mỏng lên thành nồi khi nấu, nhưng lần này thì khác. hắn lấy can dầu ra, múc thẳng một thìa vào nồi, dầu kêu xèo xèo, kể cả đối với một người không biết nấu ăn thì chiên hai lần cũng không tệ.

Cho vài tép tỏi vào xào thơm rồi cho rau xanh vào, xào vài lần trên lửa lớn, thêm muối rồi dùng.

Điểm nhấn của buổi tối là món thịt chim sẻ nhìn chỉ vài lạng nhưng được chiên giòn cho đến khi giòn, thêm một nằm ớt khô nhỏ, một nắm hành, gừng và tỏi vào đảo đều. - Chiên nó thơm đến chảy nước miếng.

Theo Tần Dao mấy ngày nay, đồ ăn được chuẩn bị chu đáo, thịt năm ngày ăn một lần, cho nên Lưu Cơ mới có thể kiềm chế không lộ mặt khi nhìn thấy món thịt lần nữa.

Nhưng hôm nay, khi bát chim sẻ chiên cay này được bưng ra, cô đã chảy nước miếng không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, thức ăn, bát và đũa đều được đặt lên, Tần Dao giơ đũa lên, sáu đôi đũa lập tức xuất hiện trên bàn, chỉ thẳng vào bát thịt chim sẻ nhỏ.

Lưu cơ thành công gắp miếng thịt chân chim lớn nhất cho vào miệng, thơm ngon và cay nồng, đủ loại hương vị bùng nổ trên đầu lưỡi.

Cắn một miếng, vừa giòn vừa giòn, nhấp thêm một ngụm cháo trắng, nuốt hết vào, mắt hắn sẽ nheo lại vì hài lòng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...