Xuyên Nhanh: Món Quà Của Thanh Xuân
Chương 15: Sao đen đủi vậy trời!
Buổi trưa hôm đó, sau khi chuông báo nghỉ vang lên, Mai Vũ vội vàng thu xếp sách vở để xuống căn tin. Cô không hy vọng có thể tránh được những ánh mắt tò mò và bàn tán từ bạn cùng lớp sau sự kiện buổi sáng mà là vì cô đói rồi.
......
Căn tin rộng lớn, nhưng hôm nay lại khá đông, vì đây là giờ cao điểm. Mai Vũ lặng lẽ đứng vào hàng, cố gắng không để ý đến những tiếng rì rầm xung quanh.
Khi đang chọn món ăn, cô vô tình nghe thấy đám tiểu thư con nhà giàu cùng lớp với mình đứng gần đó, nhỏ giọng bóng gió:
- Cậu nhìn xem, vẫn là cái vẻ giả vờ ngây thơ ấy. Tưởng rằng làm như thế sẽ khiến mọi người bỏ qua được sao?
Một cô bạn khác trong nhóm bật cười, liếc về phía nữ chính: "Cũng may Lãnh thiếu không bận tâm, chứ nếu không là trò vui rồi đó.
Mai Vũ cắn chặt môi, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô tự nhủ rằng không nên để những lời nói ấy làm mình lung lay nhưng trong lại nổi lên sự tức giận. Cô vẫn trật tự đợi lấy đồ ăn. Sau khoảng 10 phút thì cũng đến lượt. Nhưng khi vừa với lấy khay đồ ăn, chỉ vừa bước đi vài bước thì một trong những cô bạn kia bước ngang qua và cố tình va vào cô mạnh đến mức khay đồ ăn trên tay Mai Vũ bắn tung tóe.
Cô gái giả bộ giật mình, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thách thức:
- Ôi, mình xin lỗi, mình không thấy cậu ở đó.
Mai Vũ hít một hơi sâu, kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên trong lòng. Cô đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng:
Không sao.
Dù nói vậy, nhưng quần áo của cô đã bị bẩn, và cô cảm thấy ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú của những người xung quanh. Cố giữ bình tĩnh, Mai Vũ quay đi tìm khăn lau và một chỗ để tĩnh tâm. Tuy nhiên, sự việc này đã để lại trong lòng cô một cảm giác bất an, như thể mọi thứ đang quay lưng với cô từ lúc cô bước chân vào ngôi trường này.
......
Sau khi buổi trưa kết thúc với một vài vết bẩn trên váy, Mai Vũ trở lại lớp, cảm giác mệt mỏi và bối rối đeo bám. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Khi cô vừa bước đến bàn, Liên Nguyệt Kỳ đã đứng chờ sẵn.
- Cậu nghĩ mình là ai vậy, hả?
Nguyệt Kỳ cất giọng hỏi, giọng nói đầy châm biếm.
Cậu tưởng chỉ cần làm bộ ngây thơ và vụng về đâm vào Phong Uy thì sẽ khiến cậu ấy để ý đến cậu sao?
Mai Vũ đứng im một lúc. Cô biết rằng mình không nên đối đầu, nhưng cũng không thể im lặng mãi.
- Đó chỉ là tai nạn.
- Tai nạn?
Nguyệt Kỳ cười lạnh, tiến gần hơn và nói đủ để chỉ hai người nghe thấy:
Cậu không thuộc về nơi này. Tốt nhất là nên nhớ lấy điều đó.
Không ai trong lớp dám lên tiếng, và không khí như bị đông cứng lại. Mai Vũ vẫn đứng yên ở đó. Gương mặt cô cúi xuống và trong đầu gần như trống rỗng.
Nguyệt Kỳ nhếch mép nhìn tình trạng hiện tại của Mai Vũ rồi quyết định bỏ qua. Cô ta không nói thêm gì, chỉ quay lưng bỏ đi, để lại Mai Vũ đứng đó.
" reng reng"
Chuông báo đã đến giờ vào học vang lên. Lúc này Mai Vũ mới giật mình và trở lại hiện thực.
Buổi chiều hôm đó, khi vào tiết học nhóm đầu tiên chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát, Mai Vũ cảm thấy chút áp lực vì đây là lần đầu tiên cô tham gia thảo luận cùng các bạn trong lớp vì không ai ưa cô cả. Cô quyết định sẽ chủ động đóng góp để cải thiện bản thân và kết quả học tập, nhưng lại không ngờ mọi thứ sẽ không diễn ra như ý.
Giáo viên chia lớp ra từng nhóm nhỏ theo danh sách lớp. Nhóm của Mai Vũ gồm những cái tên ở cuối bảng. Khi nhóm của cô vừa bắt đầu thảo luận thì Lãnh Phong Uy bước vào lớp một cách bình thản. Sự xuất hiện của anh khiến cả lớp chú ý, và không khí căng thẳng đột ngột tăng lên. Dù Phong Uy không nói gì, nhưng chỉ cần sự hiện diện của anh đã đủ khiến không ít người trong lớp trở nên lúng túng.
Mai Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, và khi họ bắt đầu thảo luận, cô thấy nam chính có vẻ thờ ơ, chỉ trả lời cô một cách ngắn gọn khi cần thiết. Tuy nhiên, không thể bỏ qua được việc nữ chủ liên tục ném những cái nhìn sắc lạnh về phía họ. Ánh mắt của cô ta như muốn thiêu đốt nữ chính vì dám ngồi gần Phong Uy, và điều này không chỉ làm Mai Vũ khó xử, mà cả bầu không khí trong nhóm cũng trở nên nặng nề.
- Mình nghĩ... chúng ta nên giải bài này theo cách phân tích từ dữ liệu.
Mai Vũ lên tiếng.
- Chẳng cần đâu!
Một bạn trong nhóm nói khẽ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
- Cậu không cần phải ra vẻ nữa.
Mai Vũ cố gắng giữ bình tĩnh. Nam chính lúc này bỗng nhìn lên, liếc nhìn người vừa nói, nhưng anh không phản ứng gì. Cuối cùng, tiết học nhóm trôi qua trong sự căng thẳng và không thoải mái, khiến Mai Vũ cảm thấy mình như bị cô lập.
........
- Bây giờ hết giờ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ làm tiếp!
Giáo viên lên tiếng và cũng là lúc buổi học nhóm kết thúc, Mai Vũ quyết định rời lớp sớm để tránh gặp phải những ánh mắt soi mói. Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cửa lớp, nữ chuy đã chờ sẵn cùng nhóm bạn của mình.
" Lại nữa! Sao hôm nay đen vậy trời!"
- Cậu nghĩ mình thắng sao? Cậu tưởng chỉ cần ngồi cùng bàn với Phong Uy là cậu sẽ ngang hàng với tôi à?
Liên Nguyệt Kỳ giận dữ nói, đôi mắt lóe lên sự đe dọa.
Nữ chính cảm thấy khá mệt mỏi. Cô bước tới, đứng trước nữ chủ, giọng nói đầy cương quyết.
- Tôi không dám ngang hàng với cậu nhưng sau này tôi chắc chắn sẽ thắng cậu. Trong học tập!
Ba chữ cuối Mai Vũ nhấn mạnh. Nguyệt Kỳ cảm thấy sự căng thẳng đến đáng sợ nên chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Buổi chiều hôm đó khép lại với hàng loạt sự kiện bất ngờ và không mấy dễ chịu.
- Đúng là đen đủi mà!
Mai Vũ lắc đầu rồi bước một mạch không quay đầu lại.
......
Căn tin rộng lớn, nhưng hôm nay lại khá đông, vì đây là giờ cao điểm. Mai Vũ lặng lẽ đứng vào hàng, cố gắng không để ý đến những tiếng rì rầm xung quanh.
Khi đang chọn món ăn, cô vô tình nghe thấy đám tiểu thư con nhà giàu cùng lớp với mình đứng gần đó, nhỏ giọng bóng gió:
- Cậu nhìn xem, vẫn là cái vẻ giả vờ ngây thơ ấy. Tưởng rằng làm như thế sẽ khiến mọi người bỏ qua được sao?
Một cô bạn khác trong nhóm bật cười, liếc về phía nữ chính: "Cũng may Lãnh thiếu không bận tâm, chứ nếu không là trò vui rồi đó.
Mai Vũ cắn chặt môi, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô tự nhủ rằng không nên để những lời nói ấy làm mình lung lay nhưng trong lại nổi lên sự tức giận. Cô vẫn trật tự đợi lấy đồ ăn. Sau khoảng 10 phút thì cũng đến lượt. Nhưng khi vừa với lấy khay đồ ăn, chỉ vừa bước đi vài bước thì một trong những cô bạn kia bước ngang qua và cố tình va vào cô mạnh đến mức khay đồ ăn trên tay Mai Vũ bắn tung tóe.
Cô gái giả bộ giật mình, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ thách thức:
- Ôi, mình xin lỗi, mình không thấy cậu ở đó.
Mai Vũ hít một hơi sâu, kiềm chế cơn tức giận đang dâng lên trong lòng. Cô đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng:
Không sao.
Dù nói vậy, nhưng quần áo của cô đã bị bẩn, và cô cảm thấy ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú của những người xung quanh. Cố giữ bình tĩnh, Mai Vũ quay đi tìm khăn lau và một chỗ để tĩnh tâm. Tuy nhiên, sự việc này đã để lại trong lòng cô một cảm giác bất an, như thể mọi thứ đang quay lưng với cô từ lúc cô bước chân vào ngôi trường này.
......
Sau khi buổi trưa kết thúc với một vài vết bẩn trên váy, Mai Vũ trở lại lớp, cảm giác mệt mỏi và bối rối đeo bám. Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Khi cô vừa bước đến bàn, Liên Nguyệt Kỳ đã đứng chờ sẵn.
- Cậu nghĩ mình là ai vậy, hả?
Nguyệt Kỳ cất giọng hỏi, giọng nói đầy châm biếm.
Cậu tưởng chỉ cần làm bộ ngây thơ và vụng về đâm vào Phong Uy thì sẽ khiến cậu ấy để ý đến cậu sao?
Mai Vũ đứng im một lúc. Cô biết rằng mình không nên đối đầu, nhưng cũng không thể im lặng mãi.
- Đó chỉ là tai nạn.
- Tai nạn?
Nguyệt Kỳ cười lạnh, tiến gần hơn và nói đủ để chỉ hai người nghe thấy:
Cậu không thuộc về nơi này. Tốt nhất là nên nhớ lấy điều đó.
Không ai trong lớp dám lên tiếng, và không khí như bị đông cứng lại. Mai Vũ vẫn đứng yên ở đó. Gương mặt cô cúi xuống và trong đầu gần như trống rỗng.
Nguyệt Kỳ nhếch mép nhìn tình trạng hiện tại của Mai Vũ rồi quyết định bỏ qua. Cô ta không nói thêm gì, chỉ quay lưng bỏ đi, để lại Mai Vũ đứng đó.
" reng reng"
Chuông báo đã đến giờ vào học vang lên. Lúc này Mai Vũ mới giật mình và trở lại hiện thực.
Buổi chiều hôm đó, khi vào tiết học nhóm đầu tiên chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát, Mai Vũ cảm thấy chút áp lực vì đây là lần đầu tiên cô tham gia thảo luận cùng các bạn trong lớp vì không ai ưa cô cả. Cô quyết định sẽ chủ động đóng góp để cải thiện bản thân và kết quả học tập, nhưng lại không ngờ mọi thứ sẽ không diễn ra như ý.
Giáo viên chia lớp ra từng nhóm nhỏ theo danh sách lớp. Nhóm của Mai Vũ gồm những cái tên ở cuối bảng. Khi nhóm của cô vừa bắt đầu thảo luận thì Lãnh Phong Uy bước vào lớp một cách bình thản. Sự xuất hiện của anh khiến cả lớp chú ý, và không khí căng thẳng đột ngột tăng lên. Dù Phong Uy không nói gì, nhưng chỉ cần sự hiện diện của anh đã đủ khiến không ít người trong lớp trở nên lúng túng.
Mai Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, và khi họ bắt đầu thảo luận, cô thấy nam chính có vẻ thờ ơ, chỉ trả lời cô một cách ngắn gọn khi cần thiết. Tuy nhiên, không thể bỏ qua được việc nữ chủ liên tục ném những cái nhìn sắc lạnh về phía họ. Ánh mắt của cô ta như muốn thiêu đốt nữ chính vì dám ngồi gần Phong Uy, và điều này không chỉ làm Mai Vũ khó xử, mà cả bầu không khí trong nhóm cũng trở nên nặng nề.
- Mình nghĩ... chúng ta nên giải bài này theo cách phân tích từ dữ liệu.
Mai Vũ lên tiếng.
- Chẳng cần đâu!
Một bạn trong nhóm nói khẽ, nhưng đủ để cô nghe thấy.
- Cậu không cần phải ra vẻ nữa.
Mai Vũ cố gắng giữ bình tĩnh. Nam chính lúc này bỗng nhìn lên, liếc nhìn người vừa nói, nhưng anh không phản ứng gì. Cuối cùng, tiết học nhóm trôi qua trong sự căng thẳng và không thoải mái, khiến Mai Vũ cảm thấy mình như bị cô lập.
........
- Bây giờ hết giờ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ làm tiếp!
Giáo viên lên tiếng và cũng là lúc buổi học nhóm kết thúc, Mai Vũ quyết định rời lớp sớm để tránh gặp phải những ánh mắt soi mói. Nhưng khi cô vừa bước ra khỏi cửa lớp, nữ chuy đã chờ sẵn cùng nhóm bạn của mình.
" Lại nữa! Sao hôm nay đen vậy trời!"
- Cậu nghĩ mình thắng sao? Cậu tưởng chỉ cần ngồi cùng bàn với Phong Uy là cậu sẽ ngang hàng với tôi à?
Liên Nguyệt Kỳ giận dữ nói, đôi mắt lóe lên sự đe dọa.
Nữ chính cảm thấy khá mệt mỏi. Cô bước tới, đứng trước nữ chủ, giọng nói đầy cương quyết.
- Tôi không dám ngang hàng với cậu nhưng sau này tôi chắc chắn sẽ thắng cậu. Trong học tập!
Ba chữ cuối Mai Vũ nhấn mạnh. Nguyệt Kỳ cảm thấy sự căng thẳng đến đáng sợ nên chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Buổi chiều hôm đó khép lại với hàng loạt sự kiện bất ngờ và không mấy dễ chịu.
- Đúng là đen đủi mà!
Mai Vũ lắc đầu rồi bước một mạch không quay đầu lại.