Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 11



Minh Tiêu không phản ứng gã, cô xoay người cúi đầu, trầm giọng gọi người trên giường: "Lý Mính Tâm?"

Người đang nằm mày hơi hơi nhăn lại, tựa hồ là cảm giác được vật nặng trên người bị dời đi, lông mi run rẩy hai cái chậm rãi mở mắt.

Lý Mính Tâm toàn bộ đại não đều hôn hôn trầm trầm, có thể tỉnh đến hiện tại đúng là không dễ, tầm mắt có chút mơ hồ, thấy không rõ khuôn mặt người trước mắt, nhưng cũng biết là đối phương vừa cứu mình, cô thở phì phò nói: "Cảm ơn...", Vừa dứt lời giây tiếp theo cả người lại ngất đi.

Minh Tiêu khóe miệng run rẩy nhìn người ở trên giường lại một lần hôn mê, nhịn không được phỉ nhổ với hệ thống: "Đứa em gái này của ta... lễ phép như vậy sao? Ta xem cô em lao lực cho rằng muốn nói đại sự gì đâu, kết quả là vì muốn cảm ơn?"

So với kỹ chủ đang cạn lời, lấy ánh mắt tinh tường của người nhiều năm làm nhiệm vụ như nó, hệ thống cảm giác hai người trước mắt 90% chính là con cưng của thế giới này.

Khí vận chi tử/con cưng, hành vi hoặc nhiều hoặc ít sẽ có phần khác người.

Tục xưng, đầu óc có hố.

Minh Tiêu đẩy người hai cái, thấy người xác thật gọi không dậy, Minh Tiêu nháy mắt suy sụp.

A men, đây là cái vận khí chó chết gì, ra ngoài tìm việc vui cuối cùng chỉ rước được phiền toái. Lần trước ở trên thuyền đụng phải bạn trai cũ não tàn, lúc này...

Nghĩ vậy, cô quay đầu nhìn về phía cái người bị đẩy ngã sõng soài trên mặt đất, đầu sỏ gây tội lúc này đã lết cái xác dựa vào ghế, xoa cái mũi đồng thời không quên hai mắt to trừng trừng cô.

Minh Tiêu:...

U a, tên cháu trai đầu rùa này còn dám trừng ta! Ta mẹ nó cho mi lườm!

Cô cười lạnh một tiếng lại nhấc người tới, bụng gã lại đón một quyền.

"Lý Mính Tiêu, cô đừng cho rằng tôi không đánh phụ nữ, tôi..."

"Ái ái ái, Lý Mính Tiêu tôi cảnh cáo cô..."

"A a a, đừng đánh, tôi sai rồi, Tiêu Tiêu xin cô đừng đánh."

Hệ thống nhìn ký chủ nhà nó từng quyền nện thịt, slay toàn trường, ở trong không gian yên lặng thắp cho Nghiêm Nhất Thuân một ngọn nến.

Các ký chủ trước kia vì tránh xung đột với những kẻ được thế giới hậu ái, trước lúc hoàn thành nhiệm vụ thái độ bọn họ luôn luôn là kính nhi viễn chi, đếm kỹ nó trên dưới mấy trăm năm ký ức của nó, đại khái đây là nam chủ thảm nhất nó từng gặp qua.



Thêm nữa, nghĩ đến ký chủ có bao nhiêu trâu bò, cảnh tượng tương tự ở các thế giới về sau sẽ không thiếu.

Nghiêm Nhất Thuân đã trải qua diễn biến tâm lý sinh động từ "Nữ nhân cô đừng đùa với lửa" đến "Nữ vương cô vẫn là dứt khoát một phen dùng lửa đốt chết ta", đến khi Minh Tiêu thật vất vả dừng tay, cả người rơi vào trạng thái đại não trống rỗng.

Minh Tiêu vỗ vỗ tay chỉnh sửa váy áo, lại đạp gã một chân: "Bế người lên, lái xe, chúng ta đi bệnh viện."

Còn nói đúng lý hợp tình như thế, Nghiêm Nhất Thuân suýt nữa cho rằng người vừa rồi đánh mình không phải là cô, gã cứng đờ ngẩng đầu, khóe miệng mỉa mai, hỏi: "Lý Mính Tiêu, cô lấy mặt mũi đâu?"

Minh Tiêu nghe gã nói, nắm tay vui sướng cười: "Anh vừa nói cái gì?"

Nghiêm Nhất Thuân: "...Tôi nói là chúng ta đi cùng nhau sao? Club có bác sĩ chuyên môn, nếu không tôi gọi điện thoại để họ lên nhìn xem?"

Minh Tiêu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Dù sao cũng chậm trễ không bao nhiêu, nếu không được lại đi bệnh viện.

Khi Nghiêm Nhất Thuân gọi điện thoại gọi người lên, Minh Tiêu móc di động, cũng gọi một cuộc điện thoại.

Đô, đô, đô....

Qua một lúc lâu điện thoại mới được bắt máy, một giọng nam uy nghiêm trầm thấp vang lên: "Mính Tiêu, muộn rồi còn gọi điện thoại cho mẹ con làm gì, mẹ đi ngủ rồi, có việc...."

Minh Tiêu không có tâm tình nghe gã vô nghĩa, ngắt lời: "Con gái út của ông suýt nữa bị người mê gian, hiện giờ đang ở tầng năm Club Lôi Thánh, địa chỉ cụ thể tự Baidu, không có việc gì, ông ngủ đi." Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.

Điện thoại ngắt ba giây sau, tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Minh Tiêu trực tiếp tắt máy đem điện thoại, vẻ mặt tối tăm ngồi vào trên sô pha.

Hệ thống nhìn cô, có chút khó chịu. Ký chủ của nó coi bản thân như nguyên chủ, ở trong mắt cô, đây đều là thân nhân thật sự, bị thân nhân phân biệt đối xử như thế, cho dù kiên cường cũng rất khó chịu đi.

【 ký chủ cô đừng đau lòng. 】 hệ thống không biết nói như thế nào, chỉ có thể khô cằn mà an ủi một câu.

"Ta sao có thể không đau lòng." Cho dù là chỉ nói chuyện trong đầu, hệ thống vẫn có thể cảm nhận được chân tình thật cảm của ký chủ cũng phẫn nộ đè nén, trong lúc nhất thời lại càng không biết nên nói cái gì cho được, nó vắt hết óc muốn lại khuyên giải an ủi vài câu, liền nghe ký chủ của nó nói.

"Chờ bọn họ tới, party cũng đã kết thúc rồi! Mỹ nam của ta, tiểu thịt tươi của ta, a a a, ta quá khổ sở!"

Quỹ Quỹ với ý đồ an ủi ký chủ:...

Tới, mấy người xem tui đi, tức chết tui!



Bác sĩ tới rất nhanh, cẩn thận giúp Lý Mính Tâm kiểm tra, xác nhận người không có việc gì. Nhưng sau khi biết đối phương bị hạ dược, vẫn là kiến nghị đưa người đi bệnh viện xét nghiệm một chút.

Minh Tiêu đã xác nhận tối nay vô duyên chơi đùa, khô khan mà đồng ý, tóm Nghiêm Nhất Thuân nhân công miễn phí cùng nhau đem người đến bệnh viện gần nhất, đương nhiên trên đường không quên gửi địa chỉ mới, đến điện thoại của mẫu thân đại nhân đã đi ngủ kia.

Hệ thống muốn giúp ký chủ nhà nó làm sáng tỏ một chút, không phải cô cố ý quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, thật sự là di động Lý Mính Tiêu trừ bỏ số điện thoại của mẹ ruột, trong nhà còn lại đều không có số.

Bên kia hành động cũng thực nhanh chóng, hai người Minh Tiêu vừa đưa người vào phòng bệnh, anh cả liền tìm tới.

Lý Mính Hằng lúc đi vào cả người đầy mồ hôi, trên mặt hoảng loạn, nôn nóng vô cùng, gã đẩy cửa phòng, thẳng đến giường bệnh mà đi, không cho Minh Tiêu bên cạnh nửa cái ánh mắt.

Gã nhìn người trên giường nhắm chặt hai mắt, đầu gã giống như con ruồi con nhặng qua lại quét từ đầu tới chân, trùng hợp nhìn tới Nghiêm Nhất Thuân, gã đầu tiên là sửng sốt một chút, giây tiếp theo đột nhiên bắt lấy cổ áo đối phương, gầm nhẹ nói: "Nghiêm Nhất Thuân, thằng đầu rùa này."

Ngay sau đó một quyền đánh ra.

Nghiêm Nhất Thuân đêm nay thật sự bị đánh nghẹn khuất muốn chết, gã lúc trước bị Minh Tiêu đánh ở trên thuyền, bởi vì trên mặt có thương tích không tiện gặp người, thanh tâm quả dục vài ngày.

Thật vất vả rời thuyền bỏ ra ngoài chơi chơi, lại lần nữa gặp phải nữ sát tinh này, không thể hiểu được lại bị đánh một trận.

Gã ấm ức còn không có chỗ nói, dựa vào cái gì một đám đều tới đánh gã.

Rốt cuộc là con cưng của thiên đạo, Nghiêm Nhất Thuân tuy rằng không đánh nổi Minh Tiêu, nhưng đánh vai phụ vẫn là lưu loát, gã hai ba đường chế trụ Lý Mính Hằng, đem lửa giận tràn đầy trong lòng phát tiết ở trên người đối phương.

Minh Tiêu nhìn hiện trường ẩu đả trước mắt, nhàm chán đánh ngáp.

Lý Mính Hằng ngẩng đầu khi tầm mắt vừa vặn đối diện với cô, vui vẻ cầu cứu: "Em hai, mau đi tìm người tới ngăn hắn."

Nghiêm Nhất Thuân không nghĩ tới hai người là anh em, sửng sốt một chút, Lý Mính Hằng thừa cơ chạy ra từ trong tay gã, hai người cách giường bệnh căm tức nhìn đối phương.

Minh Tiêu náo nhiệt xem đủ rồi, lười nhìn tên cẩu ngốc đối diện, cô ngẩng đầu nhìn Lý Mính Hằng nói: "Nói tóm lại, đầu đuôi sự việc chính là, Lý Mính Tâm bị bạn học nam đáng khinh và bạn học nữ ghen tị hãm hại, dùng nghị lực tự thân xông vào phòng có người đang mua dâm phạm pháp, cuối cùng bị Lôi Phong sống là tôi cứu giúp."

*Lôi phòng là một anh hùng trung quốc, nổi tiếng vì vị tha, xả thân cứu người.

Không chờ Lý Mính Hằng nói chuyện, Nghiêm Nhất Thuân gào trước:

"Lý Mính Tiêu cô nói chuyện đàng hoàng cho tôi, ai là mua dâm phạm pháp ở đây!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...