Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng
Chương 10: Đại gả hoàng tử phi (10)
Câu tiếp theo của Tiêu Kỳ là, "Nàng hiện đang ở kinh thành."
Ta biết, hai ngày trước còn tới nơi này, Diệp Vô Tâm yên lặng nói thêm một câu trong lòng, nhưng biểu tình không chút thay đổi.
Tiêu Kỳ thần sắc nghiêm túc, nhìn Diệp Vô Tâm, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Kỳ thực, có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng."
Kinh thành là địa bàn dưới chân thiên tử, hoàng gia lại tra được Thanh Phong Am Diệp Vô Tâm từng cư trú có vết tích của Phiêu Miểu Môn, nên phát hiện Phạm Tố Vấn đang ở trong kinh thành cũng không kỳ quái.
Huống chi trừ lúc nàng tới tìm tiểu đồ đệ của mình, Phạm Tố Vấn chưa bao giờ cố ý che dấu hành tung, vô cùng lỗi lạc hào phóng.
Thân là môn chủ của Phiêu Miểu Môn, cho dù có phải đối diện với thiên tử, nàng cũng sẽ không cúi đầu.
"Bần đạo gặp qua bệ hạ." Tuy Phạm Tố Vấn chưa xuống tóc, nhưng đã chính thức xuất gia, đứng trước mặt hoàng đế của Đại Khánh, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơi hơi khuất thân thi lễ, đổi thành người khác đã sớm bị trách phạt vì tội đại bất kính.
Chẳng qua vị này lại chính là môn chủ của Phiêu Miểu Môn, Long Tuyên Đế nhíu mày, vốn tưởng rằng chỉ là vài ba giang hồ đạo nhân giở trò lừa gạt, không nghĩ tới lại liên luỵ đến cả thế lực như Phiêu Miểu Môn.
Nếu Phiêu Miểu Môn chỉ là một thế lực lùm cỏ trong giang hồ, hắn cũng chẳng cần sầu lo cả ngày.
Long Tuyên Đế nhanh chóng giãn mày, tiếp tục duy trì phong độ của đế vương, ôn hoà nói, "Không rõ Phạm môn chủ tới kinh thành để làm gì?"
Mặc dù trong lòng Long Tuyên Đế đã có đáp án, nhưng hắn vẫn chọn cách giữ mặt mũi cho cả hai bên.
Chuyện đã đến nước này, Phạm Tố Vấn cũng không thèm che dấu nữa, "Vô Tâm là đồ đệ bần đạo nhìn trúng."
Trong lòng Long Tuyên Đế thở dài, hỏi tiếp, "Vậy mệnh cách bất tường?"
"Giả, thiên cơ mà bần đạo tính ra, là nữ nhi mới sinh của Diệp tướng nên trở thành đệ tử của ta." Phạm Tố Vấn vân đạm phong khinh[1] trả lời.
Điều kiện tu luyện Vong Tình Quyết, bí tịch tối cao của Phiêu Miểu Môn cực kỳ khắc nghiệt, không phải người thiên phú cực cao thì sẽ rất khó nhập môn, mỗi năm có một hai người đã không tồi. Cũng may Phiêu Miểu Môn căn cơ trăm năm, đã sớm nghiên cứu ra một bộ tâm pháp thích hợp hơn cho các đệ tử.
Phạm Tố Vấn đi qua phủ Thừa tướng, gặp được Diệp Vô Tâm, là duyên pháp, mà cũng vốn nên như thế.
Bản thân nàng vẫn luôn kiên trì như vậy.
Phu thê Diệp thị vừa đến nghe được lời này lại vô pháp bình tĩnh, Phan thị nhìn Phạm Tố Vấn, vừa phẫn nộ cũng vừa hối hận, nhưng trước đó đã nghe phu quân nói qua về lai lịch của Phiêu Miểu Môn, biết bản thân không làm được gì, chỉ có thể khóc lóc, "Ngươi thật ác độc, khiến mẫu tử chúng ta cốt nhục chia lìa."
"Ngươi tính kế người khác như vậy, sao có thể xứng với danh xưng thế ngoại cao nhân."
Phạm Tố Vấn biểu tình đạm mạc, quay đầu không để ý tới nàng,
"Lấy tư chất của Vô Tâm, lưu lại trong chốn thâm trạch nhà cao cửa rộng này mới là hoang phế, lại nói, nếu thật sự yêu thương nữ nhi, sao các ngươi có thể bởi vì một câu của ta, mà mười mấy năm bỏ mặc đứa trẻ đó không một lời thăm hỏi, hiện tại lại bày ra bộ dạng khó coi này cho ai xem."
Phạm Tố Vấn vô tình trần thuật sự thật, lại khiến cho Diệp Thành Huy cùng Phan thị tức giận đến đỏ mặt, đặc biệt là Phan thị.
Nếu câu nói mệnh cách bất tường kia là thật, nàng sẽ không hối hận như bây giờ, ngược lại còn cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn. Nhưng hôm nay lại có người với nàng rằng đó không phải sự thật, nàng không những tin sai người, mà còn trở thành kẻ vứt bỏ nữ nhi không chút quan tâm trong hơn mười mấy năm qua, điều này khiến cho Phan thị luôn được ca tụng là nhân sinh mỹ mãn, hiền lương thục đức lập tức khó chịu không thôi.
Phạm Tố Vấn vẫn đang tiếp tục hối hận, đáng ra trước đây nên dọn dẹp sạch sẽ một chút, bằng không đã chẳng có phiền toái như hiện tại,
Biện pháp tốt nhất để trảm tục duyên, là cắt đứt quan hệ với lục thân, nếu Diệp Thành Huy không phải thừa tướng của Đại Khánh, nàng chắc chắn không ngại khiến bọn họ biến mất hoàn toàn trên thế gian này, đôi tay dính đầy huyết tinh thì sao, có quan trọng bằng việc đưa đồ nhi của nàng ngồi lên vị trí môn chủ của Phiêu Miểu Môn không, có quan trọng bằng truyền thừa tâm pháp của sư tổ không.
Phạm Tố Vấn tự nhận mình vô cùng may mắn khi đời này có thể gặp được Diệp Vô Tâm, sau khi nhận thấy Diệp Vô Tâm thiên tư xuất chúng, tu luyện Vong Tình Quyết càng như nước chảy thành sông, chút vui mừng này cũng càng thêm mãnh liệt.
Diệp Vô Tâm là niềm tự hào của nàng, do một tay nàng bồi dưỡng mà lớn lên, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào huỷ hoại niềm tự hào của nàng cùng hy vọng của nàng.
Vô luận là hoàng đế của Đại Khánh, thân nhân của Vô Tâm, hay là đám người không an phận ở Phiêu Miểu Môn, đôi mắt đạm mạc của Phạm Tố Vấn hiện lên một tia tàn nhẫn.
Phan thị về đến nhà, lập tức gọi ma ma thân cận tới, mở kho của hồi môn của chính mình, "Chọn nhiều thứ tốt một chút, đưa sang cho Tam tiểu thư, khi nàng xuất giá ta đã không thể tham dự rồi."
Phan thị nhớ lại liền áy náy không thôi.
Khi Tam tiểu thư xuất giá, tuy phu nhân không có tham dự, hôn kỳ lại cận kề nên cũng xử lý qua loa, nhưng tốt xấu gì vẫn là hoàng tử phi, của hồi môn lên tới 148 rương trang sức, sao có thể tính là bạc đãi, ma ma muốn nói như vậy, bất quá nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của Phan thị, ma ma không hiểu sao lại lập tức ngậm miệng.
Diệp Minh Nhu nghe nha hoàn bẩm báo rằng mẫu thân đã về, hưng phấn chạy qua, muốn cáo trạng với mẫu thân, kể lể Diệp Minh Tâm vô tình lạnh nhạt như thế nào, mặc kệ Thất hoàng tử đuổi nàng cùng đệ đệ ra sao.
Kết quả đụng phải khung cảnh mẫu thân đang chỉ huy vài ma ma nâng mấy cái rương lớn ra ngoài, bên trong có không ít đồ trang sức mà nàng từng rất thích, mẫu thân nói sẽ lưu lại mấy thứ này để làm của hồi môn cho nàng, hiện tại người cư nhiên lại đưa cho Diệp Minh Tâm kia.
Diệp Minh Nhu mê man, "Nương, nương làm sao vậy?" Nương trúng tà rồi sao.
Phan thị gạt lệ nói, "Là ta có lỗi với Tam tỷ của ngươi."
Có lẽ do bị Phạm Tố Vấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Phan thị bùng nổ tình thương của mẹ, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, một ít của hồi môn, nhưng có thể khiến cảm giác này của nàng vơi bớt một chút, tâm tình cũng dễ chịu hơn một chút.
Cho nên khi nữ nhi mà mình nuông chiều nhất nói nàng bị Minh Tâm khi dễ, lần đầu tiên Phan thị không đứng về phía Diệp Minh Nhu, chỉ ôn nhu khuyên nhủ, "Ngươi không có việc gì quan trọng thì đừng nên đi quấy rầy Tam tỷ của ngươi."
Minh Tâm của nàng đã đủ đáng thương rồi, hiện tại trở thành hoàng tử phi cũng không được bình an, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị kẻ nhẫn tâm kia bắt đi tu đạo.
Diệp Minh Nhu dậm chân, tức giận quay về phòng.
Sao cha nương lại cư xử như thế, sao ai ai cũng thiên vị Diệp Minh Tâm.
Phan thị vô tâm an ủi tiểu nữ nhi, nàng còn đang nghĩ xem trong phủ còn đồ gì tốt, hy vọng có thể đền bù một chút cho Minh Tâm.
Phạm Tố Vấn vẫn ở lại trò chuyện cùng Long Tuyên Đế, nhìn như không có kết quả, nhưng thật ra Phạm Tố Vấn đã chấp nhận lùi một bước, dù sao nàng cũng không thể công khai đoạt người với hoàng gia.
Đương nhiên, nếu là mong muốn của Diệp Vô Tâm thì sẽ khác.
Long Tuyên Đế không nghĩ tới cư nhiên mọi việc lại thành ra cái dạng này, nhìn Diệp ái khanh mà mình coi trọng nhiều năm, ánh mắt hơi có chút đồng tình.
Diệp Thành Huy cười khổ, không ngờ cả đời đắc ý, cuối cùng vẫn hồ đồ một hồi.
Chẳng qua Long Tuyên Đế nguyện ý thiên vị thần tử của mình, bằng không cũng chẳng dùng thế bức bách Phạm Tố Vấn, ép nàng không được ra tay với Thất hoàng tử phi và Diệp gia. Nhưng Long Tuyên Đế cũng là một người cha, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, có vài thứ một khi mất đi, sẽ khó có thể khôi phục.
Diệp Thành Huy tốt xấu gì cũng làm tướng nhiều năm, không đến mức khóc lóc như phụ nhân, hắn tôn trọng lựa chọn của nữ nhi, đối với hành động của thê tử càng là mặc kệ, dù sao hắn cũng không hy vọng Minh Tâm sẽ oán hận Diệp gia.
Sau khi Phạm Tố Vấn li cung, Tiêu Kỳ lập tức tiến cung tìm Long Tuyên Đế, muốn biết ngọn nguồn của việc này, cho dù trước đó đã có chút hoài nghi, nhưng hiểu được tỉ mỉ nội tình vẫn không nhịn được khiếp sợ.
"Phiêu Miểu Môn này quá lớn mật rồi."
Long Tuyên Đế lắc đầu nói, "Coi như biết nặng biết nhẹ, đến trẫm cũng không thể chỉ trích gì."
Tiêu Kỳ vừa nghe liền hiểu phụ hoàng đang ám chỉ chuyện Phạm Tố Vấn tính kế, lập tức trầm mặc, chỉ nói mấy câu khiến cho cốt nhục chia lìa, thân duyên đoạn tuyệt, lại chưa đả thương ai, cũng không đoạt người, nên Long Tuyên Đế mới vô pháp động tay động chân với Phiêu Miểu Môn.
Chân chính sai lầm, là người tin vào câu nói kia.
Tiêu Kỳ nhớ tới Diệp Vô Tâm hiện đang ở phủ hoàng tử, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút thương tiếc.
Long Tuyên Đế tò mò, "Kỳ Nhi, sao ngươi lại để bụng việc này như vậy?"
Không ai hiểu con cái hơn cha mẹ, hắn không lạ gì tính tình của Tiêu Kỳ, cho dù Diệp Vô Tâm có là chính phi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quá để bụng. Chứ không phải vừa có chuyện liền chạy đến như thế này.
Tiêu Kỳ có chút á khẩu không trả lời được, cố bịa ra một cái lý do.
Ánh mắt Long Tuyên Đế hơi sáng lên, "Nếu ngươi không thích, trẫm lại chọn một quý nữ cho ngươi được không."
Sắp xếp hôn sự này cho Tiêu Kỳ, là vì giúp hắn, để hắn một đời phú quý vô ưu, nhưng hiện tại xét đến thân phận đệ tử của môn chủ Phiêu Miểu Môn, có lẽ Diệp Vô Tâm sẽ trở thành phiền toái đối với Tiêu Kỳ.
Nghe đến đây, Tiêu Kỳ đột nhiên lớn tiếng, "Nhi thần không cần."
"?" Long Tuyên Đế tựa hồ đã nhìn ra một chút tâm tư của Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ không bối rối lâu, thẳng thắn nói, "Diệp Minh Tâm là thê tử của ta, nếu ta đã cưới nàng thì ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ nàng."
Tiêu Kỳ không biết mình có phải đã thích Diệp Minh Tâm rồi hay không, nhưng hiển nhiên hắn không chán ghét nàng, ngược lại còn thưởng thức nàng, thương tiếc nàng, càng hy vọng sau này có thể thường thường xem nàng luyện kiếm.
Long Tuyên Đế nghe vậy liền cười nhạo, "Phu thê? Chỉ sợ là hữu danh vô thực."
Thất hoàng tử thành hôn không lâu, nhưng toàn kinh thành đều biết hai người vẫn chưa viên phòng, Thất hoàng tử phi thanh tâm quả dục, số lần gặp mặt điện hạ có thể đếm trên đầu ngón tay.
[1] Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên / Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh..
==========
Dạo gần đây đọc phải mấy mẩu truyện buồn quá :(
Ta biết, hai ngày trước còn tới nơi này, Diệp Vô Tâm yên lặng nói thêm một câu trong lòng, nhưng biểu tình không chút thay đổi.
Tiêu Kỳ thần sắc nghiêm túc, nhìn Diệp Vô Tâm, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Kỳ thực, có một số việc không đơn giản như ngươi tưởng."
Kinh thành là địa bàn dưới chân thiên tử, hoàng gia lại tra được Thanh Phong Am Diệp Vô Tâm từng cư trú có vết tích của Phiêu Miểu Môn, nên phát hiện Phạm Tố Vấn đang ở trong kinh thành cũng không kỳ quái.
Huống chi trừ lúc nàng tới tìm tiểu đồ đệ của mình, Phạm Tố Vấn chưa bao giờ cố ý che dấu hành tung, vô cùng lỗi lạc hào phóng.
Thân là môn chủ của Phiêu Miểu Môn, cho dù có phải đối diện với thiên tử, nàng cũng sẽ không cúi đầu.
"Bần đạo gặp qua bệ hạ." Tuy Phạm Tố Vấn chưa xuống tóc, nhưng đã chính thức xuất gia, đứng trước mặt hoàng đế của Đại Khánh, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơi hơi khuất thân thi lễ, đổi thành người khác đã sớm bị trách phạt vì tội đại bất kính.
Chẳng qua vị này lại chính là môn chủ của Phiêu Miểu Môn, Long Tuyên Đế nhíu mày, vốn tưởng rằng chỉ là vài ba giang hồ đạo nhân giở trò lừa gạt, không nghĩ tới lại liên luỵ đến cả thế lực như Phiêu Miểu Môn.
Nếu Phiêu Miểu Môn chỉ là một thế lực lùm cỏ trong giang hồ, hắn cũng chẳng cần sầu lo cả ngày.
Long Tuyên Đế nhanh chóng giãn mày, tiếp tục duy trì phong độ của đế vương, ôn hoà nói, "Không rõ Phạm môn chủ tới kinh thành để làm gì?"
Mặc dù trong lòng Long Tuyên Đế đã có đáp án, nhưng hắn vẫn chọn cách giữ mặt mũi cho cả hai bên.
Chuyện đã đến nước này, Phạm Tố Vấn cũng không thèm che dấu nữa, "Vô Tâm là đồ đệ bần đạo nhìn trúng."
Trong lòng Long Tuyên Đế thở dài, hỏi tiếp, "Vậy mệnh cách bất tường?"
"Giả, thiên cơ mà bần đạo tính ra, là nữ nhi mới sinh của Diệp tướng nên trở thành đệ tử của ta." Phạm Tố Vấn vân đạm phong khinh[1] trả lời.
Điều kiện tu luyện Vong Tình Quyết, bí tịch tối cao của Phiêu Miểu Môn cực kỳ khắc nghiệt, không phải người thiên phú cực cao thì sẽ rất khó nhập môn, mỗi năm có một hai người đã không tồi. Cũng may Phiêu Miểu Môn căn cơ trăm năm, đã sớm nghiên cứu ra một bộ tâm pháp thích hợp hơn cho các đệ tử.
Phạm Tố Vấn đi qua phủ Thừa tướng, gặp được Diệp Vô Tâm, là duyên pháp, mà cũng vốn nên như thế.
Bản thân nàng vẫn luôn kiên trì như vậy.
Phu thê Diệp thị vừa đến nghe được lời này lại vô pháp bình tĩnh, Phan thị nhìn Phạm Tố Vấn, vừa phẫn nộ cũng vừa hối hận, nhưng trước đó đã nghe phu quân nói qua về lai lịch của Phiêu Miểu Môn, biết bản thân không làm được gì, chỉ có thể khóc lóc, "Ngươi thật ác độc, khiến mẫu tử chúng ta cốt nhục chia lìa."
"Ngươi tính kế người khác như vậy, sao có thể xứng với danh xưng thế ngoại cao nhân."
Phạm Tố Vấn biểu tình đạm mạc, quay đầu không để ý tới nàng,
"Lấy tư chất của Vô Tâm, lưu lại trong chốn thâm trạch nhà cao cửa rộng này mới là hoang phế, lại nói, nếu thật sự yêu thương nữ nhi, sao các ngươi có thể bởi vì một câu của ta, mà mười mấy năm bỏ mặc đứa trẻ đó không một lời thăm hỏi, hiện tại lại bày ra bộ dạng khó coi này cho ai xem."
Phạm Tố Vấn vô tình trần thuật sự thật, lại khiến cho Diệp Thành Huy cùng Phan thị tức giận đến đỏ mặt, đặc biệt là Phan thị.
Nếu câu nói mệnh cách bất tường kia là thật, nàng sẽ không hối hận như bây giờ, ngược lại còn cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn. Nhưng hôm nay lại có người với nàng rằng đó không phải sự thật, nàng không những tin sai người, mà còn trở thành kẻ vứt bỏ nữ nhi không chút quan tâm trong hơn mười mấy năm qua, điều này khiến cho Phan thị luôn được ca tụng là nhân sinh mỹ mãn, hiền lương thục đức lập tức khó chịu không thôi.
Phạm Tố Vấn vẫn đang tiếp tục hối hận, đáng ra trước đây nên dọn dẹp sạch sẽ một chút, bằng không đã chẳng có phiền toái như hiện tại,
Biện pháp tốt nhất để trảm tục duyên, là cắt đứt quan hệ với lục thân, nếu Diệp Thành Huy không phải thừa tướng của Đại Khánh, nàng chắc chắn không ngại khiến bọn họ biến mất hoàn toàn trên thế gian này, đôi tay dính đầy huyết tinh thì sao, có quan trọng bằng việc đưa đồ nhi của nàng ngồi lên vị trí môn chủ của Phiêu Miểu Môn không, có quan trọng bằng truyền thừa tâm pháp của sư tổ không.
Phạm Tố Vấn tự nhận mình vô cùng may mắn khi đời này có thể gặp được Diệp Vô Tâm, sau khi nhận thấy Diệp Vô Tâm thiên tư xuất chúng, tu luyện Vong Tình Quyết càng như nước chảy thành sông, chút vui mừng này cũng càng thêm mãnh liệt.
Diệp Vô Tâm là niềm tự hào của nàng, do một tay nàng bồi dưỡng mà lớn lên, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào huỷ hoại niềm tự hào của nàng cùng hy vọng của nàng.
Vô luận là hoàng đế của Đại Khánh, thân nhân của Vô Tâm, hay là đám người không an phận ở Phiêu Miểu Môn, đôi mắt đạm mạc của Phạm Tố Vấn hiện lên một tia tàn nhẫn.
Phan thị về đến nhà, lập tức gọi ma ma thân cận tới, mở kho của hồi môn của chính mình, "Chọn nhiều thứ tốt một chút, đưa sang cho Tam tiểu thư, khi nàng xuất giá ta đã không thể tham dự rồi."
Phan thị nhớ lại liền áy náy không thôi.
Khi Tam tiểu thư xuất giá, tuy phu nhân không có tham dự, hôn kỳ lại cận kề nên cũng xử lý qua loa, nhưng tốt xấu gì vẫn là hoàng tử phi, của hồi môn lên tới 148 rương trang sức, sao có thể tính là bạc đãi, ma ma muốn nói như vậy, bất quá nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của Phan thị, ma ma không hiểu sao lại lập tức ngậm miệng.
Diệp Minh Nhu nghe nha hoàn bẩm báo rằng mẫu thân đã về, hưng phấn chạy qua, muốn cáo trạng với mẫu thân, kể lể Diệp Minh Tâm vô tình lạnh nhạt như thế nào, mặc kệ Thất hoàng tử đuổi nàng cùng đệ đệ ra sao.
Kết quả đụng phải khung cảnh mẫu thân đang chỉ huy vài ma ma nâng mấy cái rương lớn ra ngoài, bên trong có không ít đồ trang sức mà nàng từng rất thích, mẫu thân nói sẽ lưu lại mấy thứ này để làm của hồi môn cho nàng, hiện tại người cư nhiên lại đưa cho Diệp Minh Tâm kia.
Diệp Minh Nhu mê man, "Nương, nương làm sao vậy?" Nương trúng tà rồi sao.
Phan thị gạt lệ nói, "Là ta có lỗi với Tam tỷ của ngươi."
Có lẽ do bị Phạm Tố Vấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Phan thị bùng nổ tình thương của mẹ, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, một ít của hồi môn, nhưng có thể khiến cảm giác này của nàng vơi bớt một chút, tâm tình cũng dễ chịu hơn một chút.
Cho nên khi nữ nhi mà mình nuông chiều nhất nói nàng bị Minh Tâm khi dễ, lần đầu tiên Phan thị không đứng về phía Diệp Minh Nhu, chỉ ôn nhu khuyên nhủ, "Ngươi không có việc gì quan trọng thì đừng nên đi quấy rầy Tam tỷ của ngươi."
Minh Tâm của nàng đã đủ đáng thương rồi, hiện tại trở thành hoàng tử phi cũng không được bình an, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị kẻ nhẫn tâm kia bắt đi tu đạo.
Diệp Minh Nhu dậm chân, tức giận quay về phòng.
Sao cha nương lại cư xử như thế, sao ai ai cũng thiên vị Diệp Minh Tâm.
Phan thị vô tâm an ủi tiểu nữ nhi, nàng còn đang nghĩ xem trong phủ còn đồ gì tốt, hy vọng có thể đền bù một chút cho Minh Tâm.
Phạm Tố Vấn vẫn ở lại trò chuyện cùng Long Tuyên Đế, nhìn như không có kết quả, nhưng thật ra Phạm Tố Vấn đã chấp nhận lùi một bước, dù sao nàng cũng không thể công khai đoạt người với hoàng gia.
Đương nhiên, nếu là mong muốn của Diệp Vô Tâm thì sẽ khác.
Long Tuyên Đế không nghĩ tới cư nhiên mọi việc lại thành ra cái dạng này, nhìn Diệp ái khanh mà mình coi trọng nhiều năm, ánh mắt hơi có chút đồng tình.
Diệp Thành Huy cười khổ, không ngờ cả đời đắc ý, cuối cùng vẫn hồ đồ một hồi.
Chẳng qua Long Tuyên Đế nguyện ý thiên vị thần tử của mình, bằng không cũng chẳng dùng thế bức bách Phạm Tố Vấn, ép nàng không được ra tay với Thất hoàng tử phi và Diệp gia. Nhưng Long Tuyên Đế cũng là một người cha, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, có vài thứ một khi mất đi, sẽ khó có thể khôi phục.
Diệp Thành Huy tốt xấu gì cũng làm tướng nhiều năm, không đến mức khóc lóc như phụ nhân, hắn tôn trọng lựa chọn của nữ nhi, đối với hành động của thê tử càng là mặc kệ, dù sao hắn cũng không hy vọng Minh Tâm sẽ oán hận Diệp gia.
Sau khi Phạm Tố Vấn li cung, Tiêu Kỳ lập tức tiến cung tìm Long Tuyên Đế, muốn biết ngọn nguồn của việc này, cho dù trước đó đã có chút hoài nghi, nhưng hiểu được tỉ mỉ nội tình vẫn không nhịn được khiếp sợ.
"Phiêu Miểu Môn này quá lớn mật rồi."
Long Tuyên Đế lắc đầu nói, "Coi như biết nặng biết nhẹ, đến trẫm cũng không thể chỉ trích gì."
Tiêu Kỳ vừa nghe liền hiểu phụ hoàng đang ám chỉ chuyện Phạm Tố Vấn tính kế, lập tức trầm mặc, chỉ nói mấy câu khiến cho cốt nhục chia lìa, thân duyên đoạn tuyệt, lại chưa đả thương ai, cũng không đoạt người, nên Long Tuyên Đế mới vô pháp động tay động chân với Phiêu Miểu Môn.
Chân chính sai lầm, là người tin vào câu nói kia.
Tiêu Kỳ nhớ tới Diệp Vô Tâm hiện đang ở phủ hoàng tử, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút thương tiếc.
Long Tuyên Đế tò mò, "Kỳ Nhi, sao ngươi lại để bụng việc này như vậy?"
Không ai hiểu con cái hơn cha mẹ, hắn không lạ gì tính tình của Tiêu Kỳ, cho dù Diệp Vô Tâm có là chính phi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quá để bụng. Chứ không phải vừa có chuyện liền chạy đến như thế này.
Tiêu Kỳ có chút á khẩu không trả lời được, cố bịa ra một cái lý do.
Ánh mắt Long Tuyên Đế hơi sáng lên, "Nếu ngươi không thích, trẫm lại chọn một quý nữ cho ngươi được không."
Sắp xếp hôn sự này cho Tiêu Kỳ, là vì giúp hắn, để hắn một đời phú quý vô ưu, nhưng hiện tại xét đến thân phận đệ tử của môn chủ Phiêu Miểu Môn, có lẽ Diệp Vô Tâm sẽ trở thành phiền toái đối với Tiêu Kỳ.
Nghe đến đây, Tiêu Kỳ đột nhiên lớn tiếng, "Nhi thần không cần."
"?" Long Tuyên Đế tựa hồ đã nhìn ra một chút tâm tư của Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ không bối rối lâu, thẳng thắn nói, "Diệp Minh Tâm là thê tử của ta, nếu ta đã cưới nàng thì ta chắc chắn sẽ không vứt bỏ nàng."
Tiêu Kỳ không biết mình có phải đã thích Diệp Minh Tâm rồi hay không, nhưng hiển nhiên hắn không chán ghét nàng, ngược lại còn thưởng thức nàng, thương tiếc nàng, càng hy vọng sau này có thể thường thường xem nàng luyện kiếm.
Long Tuyên Đế nghe vậy liền cười nhạo, "Phu thê? Chỉ sợ là hữu danh vô thực."
Thất hoàng tử thành hôn không lâu, nhưng toàn kinh thành đều biết hai người vẫn chưa viên phòng, Thất hoàng tử phi thanh tâm quả dục, số lần gặp mặt điện hạ có thể đếm trên đầu ngón tay.
[1] Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo - Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên / Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh..
==========
Dạo gần đây đọc phải mấy mẩu truyện buồn quá :(