Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác
Chương 83
"Thí chủ hiện giờ có thực sự buông bỏ được hết thảy?"
Thục phi mặc một bộ trang phục hoa trà hồng, khoác áo choàng da Bạch Hổ, thẳng bước tiến vào trong điện, vẻ đẹp kiều diễm đầy khí phách.
Nhìn thấy Tống Trừ Nhiên chủ động chào đón, nàng cười tươi, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Tống Trừ Nhiên. Vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, Thục phi vừa hài lòng đánh giá, miệng không ngớt lời khen ngợi.
"Cuối cùng cũng gặp lại A Nhu, hôm nay A Nhu trang điểm thật xinh đẹp."
Trước đây, Thục phi đã nghe cậu con trai nghịch ngợm Thịnh Duệ nhắc đến Tống Trừ Nhiên, trong lòng liền cảm thấy rất hứng thú với cô gái có thể khiến Thịnh Kỳ để tâm như vậy.
Sau đó, khi Thánh Thượng cuối cùng cũng chỉ hôn cho hai người, Thục phi vốn định gặp mặt ngay, nhưng lại chưa tìm được lý do thích hợp, vì vậy lần đầu gặp gỡ đã được kéo dài đến cung yến đông chí.
Lần đầu tiên thấy Tống Trừ Nhiên là khi nàng lặng lẽ ăn hết đĩa sủi cảo, vẻ mặt uể oải ngồi trên đệm, khiến Thục phi lập tức bị thu hút. Hình ảnh linh động ấy làm nàng nhớ đến một người bạn thân thời trẻ, cũng chính là mẫu phi của Thịnh Kỳ. Không ngạc nhiên khi Kỳ nhi lại động tâm với nàng.
Thục phi từ tay thái giám cầm lấy một chiếc hộp gỗ đàn xanh, mở ra để lộ đôi vòng tay bách hoa kim, nhẹ nhàng đưa cho Tống Trừ Nhiên.
"Đây là quà lễ cập kê ta tặng ngươi. Ban đầu ta định tặng một đôi hoa tai, nhưng Kỳ nhi nói chưa bao giờ thấy ngươi đeo hoa tai, có lẽ vì chưa xỏ lỗ tai. Nên ta mới đổi sang vật này, vừa vặn sau cập kê là thời điểm nữ tử xinh đẹp nhất, rất hợp với ngươi."
Lời giải thích của Thục phi khiến Tống Trừ Nhiên ngẩn người, trong lòng không khỏi dâng lên gợn sóng.
Nàng nhớ nguyên chủ từ nhỏ sợ đau, chưa bao giờ xỏ lỗ tai, điều này trong nguyên tác Thịnh Hằng chưa từng để ý. Nguyên chủ vì lưu luyến Thịnh Hằng, khi nhận lễ cập kê từ Doanh phi, đã nhịn đau xỏ lỗ tai để mang đôi hoa tai đó.
Hiện tại, chuyện nàng không xỏ lỗ tai Thịnh Hằng vẫn không để ý, nhưng Thịnh Kỳ lại nhận ra và còn nhắc nhở Thục phi về điều này.
Dù chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng vẫn có người ghi nhớ.
Tống Trừ Nhiên nhìn chiếc vòng tay trong hộp, nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện rõ: “Thần nữ cảm tạ nương nương, thần nữ hiện tại có thể đeo vòng tay này không?”
“Tất nhiên có thể.” Thục phi bị dáng vẻ cẩn thận của nàng làm cho bật cười, lấy chiếc vòng tay ra và tự mình đeo lên cho nàng. Trước mặt các khách nhân, Thục phi không hề che giấu tình cảm yêu thương này.
Sau đó, Thục phi nhìn về phía sau Tống Trừ Nhiên, nơi có người nhà họ Tống, và nói với Ngụy phu nhân vừa mới lấy lại tinh thần: “Lão phu nhân hôm qua có lẽ bị cảm, hôm nay thân mình không khỏe, nên ta đến thay nàng làm chính tân. Tống phu nhân không ngại chứ?”
Lão phu nhân trong miệng Thục phi là bà nội của Vinh Cẩm, nguyên bản được chọn làm chính tân vì đức cao vọng trọng. Nhưng do tuổi cao, sức khỏe không tốt, nên không thể cưỡng cầu.
Thay bằng Thục phi làm chính tân là một sự tôn quý hơn, Ngụy phu nhân sao có thể phản đối?
Ngụy phu nhân vội vàng thu hồi biểu cảm kinh ngạc, nở nụ cười, cúi chào: “Thục phi nương nương có thể đến là phúc khí của A Nhu, thần thiếp cảm tạ Thục phi nương nương.”
“Tống phu nhân không cần khách khí.” Thục phi một tay vẫn nắm tay Tống Trừ Nhiên, tay kia khẽ nắm lấy cánh tay Vinh Cẩm “Cẩm Nhi của chúng ta hiện giờ là con dâu Tống gia, A Nhu hiện tại cũng coi như chưa qua cửa nhưng là con dâu của ta, lễ cập kê này ta sao có thể không đến?”
Một câu “chưa qua cửa nhưng là con dâu” cùng với sự sủng ái vừa rồi đối với Tống Trừ Nhiên, lập tức xua tan những nghi kỵ mà khách khứa vừa nảy sinh do lễ vật của Doanh phi.
Hôm nay trong lễ cập kê, hai vị hoàng tử một người là mẫu phi, một người là dưỡng mẫu xuất hiện: một người phái người đến tặng lễ, một người đích thân đến làm chính tân. Sự quan tâm của họ rõ ràng khác nhau, điều này ai cũng nhận ra.
Doanh phi sai thái giám đến tặng lễ, còn Thục phi thì tự mình đến, đủ thấy sự khác biệt trong cách đối đãi với Tống Trừ Nhiên. Thời gian của họ đến cũng khá gần nhau, có thể họ đã gặp nhau bên ngoài, cho thấy Thục phi đã biết về việc Doanh phi phái người đến.
Dù vậy, Thục phi vẫn sủng ái Tống Trừ Nhiên, điều này như một viên thuốc an thần, phá tan mọi nghi ngờ mà không cần nói gì thêm.
Tống Trừ Nhiên hiểu rõ, Thục phi thực ra là người mà nàng cố ý mời đến.
Theo nguyên tác, khi nguyên chủ làm lễ cập kê, Thịnh Hằng đã nhờ Doanh phi đến tặng lễ. Hành động này khiến khách khứa nghi ngờ, và sau này giúp Tống Trừ Nhiên có thể gả cho Thịnh Hằng.
Trong nguyên tác, nguyên chủ và Thịnh Hằng là"lưỡng tình tương duyệt", điều này làm nguyên chủ rất hài lòng, và Thịnh Hằng cũng thuận theo tự nhiên.
Nhưng hiện tại, cốt truyện đã bị nàng thay đổi lớn. Việc Thịnh Hằng nhờ Doanh phi tặng lễ trở nên không phù hợp.
Lần này, nàng đánh cược một phen. Nàng không biết trong bối cảnh cốt truyện thay đổi, việc nàng bị chỉ hôn cho Thịnh Kỳ sẽ ảnh hưởng thế nào, nhưng lời nói của Thịnh Hằng sau đông chí đại điển vẫn khiến nàng băn khoăn.
Nàng không tin Thịnh Hằng sẽ làm những việc vô nghĩa hay nói những lời vô ích, nên phải có biện pháp ứng phó.
Nàng giấu Ngụy phu nhân, nhờ Vinh Cẩm thuyết phục Thục phi làm chính tân cho lễ cập kê. Thục phi vừa là cô mẫu của con dâu Tống gia, vừa là bà mẫu tương lai của nàng, nên sắp xếp này hoàn toàn hợp lý.
Lễ cập kê chính thức bắt đầu sau khi Thục phi chào hỏi mọi người.
Tiếng nhạc vang lên, trong cung phái đến ma ma giúp đỡ làm xướng lễ, gọi chủ nhân và chính tân vào điện.
Tống Hoành, Ngụy phu nhân và Thục phi nghe vậy, liền theo thứ tự tiến vào pháp tân điện, tiếp đón các khách nhân hai bên, cho đến khi đi đến chỗ ngồi đối ứng và ngồi xuống.
Sau khi ba vị nhập tòa, lão ma ma lần nữa mở miệng, gọi trâm cài đầu giả vào điện.
Tống Trừ Nhiên hít sâu một hơi, xách làn váy bước qua bậc thang, từng bước một khẩn trương mà tiến vào.
Phía sau nàng là Hàn Nguyệt cẩn thận giơ khay, hai người một trước một sau chậm rãi tiến đến chỗ chủ tọa và khách nhân bên ngồi.
Quá trình tiến vào diễn ra suôn sẻ, Tống Trừ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghi thức mới bắt đầu, nàng còn phải giữ cảnh giác.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Theo bước lễ cập kê, tiếp theo là lý trang và tân quán. Đầu tiên, tán giả sẽ vấn tóc cho trâm cài đầu giả, chính thức đại diện cho trâm cài đầu giả trưởng thành. (tán giả: người xõa tóc và cài trâm cho trâm cài đầu giả; trâm cài đầu giả: người được vấn tóc và cài trâm)
Thục phi mặc một bộ trang phục hoa trà hồng, khoác áo choàng da Bạch Hổ, thẳng bước tiến vào trong điện, vẻ đẹp kiều diễm đầy khí phách.
Nhìn thấy Tống Trừ Nhiên chủ động chào đón, nàng cười tươi, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay Tống Trừ Nhiên. Vừa vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, Thục phi vừa hài lòng đánh giá, miệng không ngớt lời khen ngợi.
"Cuối cùng cũng gặp lại A Nhu, hôm nay A Nhu trang điểm thật xinh đẹp."
Trước đây, Thục phi đã nghe cậu con trai nghịch ngợm Thịnh Duệ nhắc đến Tống Trừ Nhiên, trong lòng liền cảm thấy rất hứng thú với cô gái có thể khiến Thịnh Kỳ để tâm như vậy.
Sau đó, khi Thánh Thượng cuối cùng cũng chỉ hôn cho hai người, Thục phi vốn định gặp mặt ngay, nhưng lại chưa tìm được lý do thích hợp, vì vậy lần đầu gặp gỡ đã được kéo dài đến cung yến đông chí.
Lần đầu tiên thấy Tống Trừ Nhiên là khi nàng lặng lẽ ăn hết đĩa sủi cảo, vẻ mặt uể oải ngồi trên đệm, khiến Thục phi lập tức bị thu hút. Hình ảnh linh động ấy làm nàng nhớ đến một người bạn thân thời trẻ, cũng chính là mẫu phi của Thịnh Kỳ. Không ngạc nhiên khi Kỳ nhi lại động tâm với nàng.
Thục phi từ tay thái giám cầm lấy một chiếc hộp gỗ đàn xanh, mở ra để lộ đôi vòng tay bách hoa kim, nhẹ nhàng đưa cho Tống Trừ Nhiên.
"Đây là quà lễ cập kê ta tặng ngươi. Ban đầu ta định tặng một đôi hoa tai, nhưng Kỳ nhi nói chưa bao giờ thấy ngươi đeo hoa tai, có lẽ vì chưa xỏ lỗ tai. Nên ta mới đổi sang vật này, vừa vặn sau cập kê là thời điểm nữ tử xinh đẹp nhất, rất hợp với ngươi."
Lời giải thích của Thục phi khiến Tống Trừ Nhiên ngẩn người, trong lòng không khỏi dâng lên gợn sóng.
Nàng nhớ nguyên chủ từ nhỏ sợ đau, chưa bao giờ xỏ lỗ tai, điều này trong nguyên tác Thịnh Hằng chưa từng để ý. Nguyên chủ vì lưu luyến Thịnh Hằng, khi nhận lễ cập kê từ Doanh phi, đã nhịn đau xỏ lỗ tai để mang đôi hoa tai đó.
Hiện tại, chuyện nàng không xỏ lỗ tai Thịnh Hằng vẫn không để ý, nhưng Thịnh Kỳ lại nhận ra và còn nhắc nhở Thục phi về điều này.
Dù chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng vẫn có người ghi nhớ.
Tống Trừ Nhiên nhìn chiếc vòng tay trong hộp, nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện rõ: “Thần nữ cảm tạ nương nương, thần nữ hiện tại có thể đeo vòng tay này không?”
“Tất nhiên có thể.” Thục phi bị dáng vẻ cẩn thận của nàng làm cho bật cười, lấy chiếc vòng tay ra và tự mình đeo lên cho nàng. Trước mặt các khách nhân, Thục phi không hề che giấu tình cảm yêu thương này.
Sau đó, Thục phi nhìn về phía sau Tống Trừ Nhiên, nơi có người nhà họ Tống, và nói với Ngụy phu nhân vừa mới lấy lại tinh thần: “Lão phu nhân hôm qua có lẽ bị cảm, hôm nay thân mình không khỏe, nên ta đến thay nàng làm chính tân. Tống phu nhân không ngại chứ?”
Lão phu nhân trong miệng Thục phi là bà nội của Vinh Cẩm, nguyên bản được chọn làm chính tân vì đức cao vọng trọng. Nhưng do tuổi cao, sức khỏe không tốt, nên không thể cưỡng cầu.
Thay bằng Thục phi làm chính tân là một sự tôn quý hơn, Ngụy phu nhân sao có thể phản đối?
Ngụy phu nhân vội vàng thu hồi biểu cảm kinh ngạc, nở nụ cười, cúi chào: “Thục phi nương nương có thể đến là phúc khí của A Nhu, thần thiếp cảm tạ Thục phi nương nương.”
“Tống phu nhân không cần khách khí.” Thục phi một tay vẫn nắm tay Tống Trừ Nhiên, tay kia khẽ nắm lấy cánh tay Vinh Cẩm “Cẩm Nhi của chúng ta hiện giờ là con dâu Tống gia, A Nhu hiện tại cũng coi như chưa qua cửa nhưng là con dâu của ta, lễ cập kê này ta sao có thể không đến?”
Một câu “chưa qua cửa nhưng là con dâu” cùng với sự sủng ái vừa rồi đối với Tống Trừ Nhiên, lập tức xua tan những nghi kỵ mà khách khứa vừa nảy sinh do lễ vật của Doanh phi.
Hôm nay trong lễ cập kê, hai vị hoàng tử một người là mẫu phi, một người là dưỡng mẫu xuất hiện: một người phái người đến tặng lễ, một người đích thân đến làm chính tân. Sự quan tâm của họ rõ ràng khác nhau, điều này ai cũng nhận ra.
Doanh phi sai thái giám đến tặng lễ, còn Thục phi thì tự mình đến, đủ thấy sự khác biệt trong cách đối đãi với Tống Trừ Nhiên. Thời gian của họ đến cũng khá gần nhau, có thể họ đã gặp nhau bên ngoài, cho thấy Thục phi đã biết về việc Doanh phi phái người đến.
Dù vậy, Thục phi vẫn sủng ái Tống Trừ Nhiên, điều này như một viên thuốc an thần, phá tan mọi nghi ngờ mà không cần nói gì thêm.
Tống Trừ Nhiên hiểu rõ, Thục phi thực ra là người mà nàng cố ý mời đến.
Theo nguyên tác, khi nguyên chủ làm lễ cập kê, Thịnh Hằng đã nhờ Doanh phi đến tặng lễ. Hành động này khiến khách khứa nghi ngờ, và sau này giúp Tống Trừ Nhiên có thể gả cho Thịnh Hằng.
Trong nguyên tác, nguyên chủ và Thịnh Hằng là"lưỡng tình tương duyệt", điều này làm nguyên chủ rất hài lòng, và Thịnh Hằng cũng thuận theo tự nhiên.
Nhưng hiện tại, cốt truyện đã bị nàng thay đổi lớn. Việc Thịnh Hằng nhờ Doanh phi tặng lễ trở nên không phù hợp.
Lần này, nàng đánh cược một phen. Nàng không biết trong bối cảnh cốt truyện thay đổi, việc nàng bị chỉ hôn cho Thịnh Kỳ sẽ ảnh hưởng thế nào, nhưng lời nói của Thịnh Hằng sau đông chí đại điển vẫn khiến nàng băn khoăn.
Nàng không tin Thịnh Hằng sẽ làm những việc vô nghĩa hay nói những lời vô ích, nên phải có biện pháp ứng phó.
Nàng giấu Ngụy phu nhân, nhờ Vinh Cẩm thuyết phục Thục phi làm chính tân cho lễ cập kê. Thục phi vừa là cô mẫu của con dâu Tống gia, vừa là bà mẫu tương lai của nàng, nên sắp xếp này hoàn toàn hợp lý.
Lễ cập kê chính thức bắt đầu sau khi Thục phi chào hỏi mọi người.
Tiếng nhạc vang lên, trong cung phái đến ma ma giúp đỡ làm xướng lễ, gọi chủ nhân và chính tân vào điện.
Tống Hoành, Ngụy phu nhân và Thục phi nghe vậy, liền theo thứ tự tiến vào pháp tân điện, tiếp đón các khách nhân hai bên, cho đến khi đi đến chỗ ngồi đối ứng và ngồi xuống.
Sau khi ba vị nhập tòa, lão ma ma lần nữa mở miệng, gọi trâm cài đầu giả vào điện.
Tống Trừ Nhiên hít sâu một hơi, xách làn váy bước qua bậc thang, từng bước một khẩn trương mà tiến vào.
Phía sau nàng là Hàn Nguyệt cẩn thận giơ khay, hai người một trước một sau chậm rãi tiến đến chỗ chủ tọa và khách nhân bên ngồi.
Quá trình tiến vào diễn ra suôn sẻ, Tống Trừ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghi thức mới bắt đầu, nàng còn phải giữ cảnh giác.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Theo bước lễ cập kê, tiếp theo là lý trang và tân quán. Đầu tiên, tán giả sẽ vấn tóc cho trâm cài đầu giả, chính thức đại diện cho trâm cài đầu giả trưởng thành. (tán giả: người xõa tóc và cài trâm cho trâm cài đầu giả; trâm cài đầu giả: người được vấn tóc và cài trâm)