Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 195
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, bọn họ cũng lâu lắm rồi chưa lăn giường, vừa nãy cô cũng thoáng cảm nhận được hình dáng của anh. Lục Khải Minh ôm lấy chăn, chỉ lộ ra đầu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Diệu Diệu, mặc dù em là nữ, nhưng cưỡng gian là phạm pháp đó.”
“Vậy anh gọi công an tới bắt em đi.” “… Loại chuyện chăn gối này hẳn là tiết chế một chút. Lúc trước bọn mình cũng làm nhiều rồi mà.” “Sau này chắc gì đã còn cơ hội, chúng ta nên trân trọng hiện tại đúng không nào?”
Ánh mắt anh trở nên mơ hồ, may mắn trời tối thấy không rõ.
“Ai nói không còn cơ hội? Đợi đến được căn cứ, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
“Ý em là anh rồi cũng sẽ già đi ý.”
“…”
“Anh cũng đã 26, mấy năm nữa là 30 rồi, thể lực chắn chắn sẽ khác nhiều so với lúc này. Cơ bắp trên người anh sẽ thoái hóa, bụng sẽ tụ mỡ, còn rụng tóc, sau đó biến thành lão già Địa Trung Hải. Mập ra, leo cầu thang còn mệt chứ đừng nói làm mấy chuyện này.”
Lục Khải Minh: “…Anh sẽ nỗ lực rèn luyện, không để em thất vọng.”
“Không chịu, em muốn bây giờ cơ.”
Cô bò đến trước mặt anh, chớp chớp đôi mắt: “Trừ phi anh thừa nhận bản thân bất lực.”
Một người đàn ông làm sao có thể thừa nhận bản thân bị bất lực?
Lục Khải Minh hít sâu một hơi, xốc chăn lên.
“Anh …”
Anh ngửi được hương vị trên người cô một cách rõ ràng, lập tức lại nằm xuống, ngã vào trong lòng n.g.ự.c cô cọ cọ mấy cái.
“Hôm nay anh thật sự quá mệt mỏi, hôm khác có được không?”
Giang Diệu Diệu rốt cuộc cũng không phải người nghiện chăn gối, thấy anh như vậy đành phải từ bỏ.
Lục Khải Minh thấy chính mình tránh được một kiếp, xuống giường tìm một chiếc áo hoodie dài mặc vào, che kín mít mỗi một tấc trên người.
Sau đó mới quay lại giường, cũng trước sau vẫn duy trì khoảng cách hơn nửa mét với cô.
Giang Diệu Diệu hoài nghi Lục Khải Minh bị bệnh.
Bởi vì anh sẽ không bị nhiễm virus, cho nên có năng là anh ấy bị mấy loại kiểu như nhiễm trùng gì đó.
Từ khi bị Zombie cắn anh đã bắt đầu uể oải cả ngày, làm cái gì cũng không có tinh thần, hẳn là do bị viêm làm ảnh hưởng.
Lúc dưỡng thương cần nạp đầy đủ dinh dưỡng, hiện tại mỗi ngày bọn họ chỉ gặm bánh quy làm sao mà đủ dinh dưỡng được. Vậy thì nghĩ cách khác bồi bổ cho anh vậy.
Ngày hôm sau, lúc rời giường cô không có đánh thức Lục Khải Minh, một mình đi xuống phòng bếp.
Nhóm lửa nấu nước, pha cho anh một tô sữa bột thật to sau đó đem đến mép giường mới gọi anh. “Dậy đi, dậy đi.”
Lục Khải Minh ngủ rất say, hừ hừ hai tiếng, không mở mắt.
Sữa bột còn quá nóng, Giang Diệu Diệu đặt lên trên tủ đầu giường, duỗi tay đi đẩy anh.
Đột nhiên anh chộp tay cô, há mồm như chuẩn bị cắn.
Giang Diệu Diệu bị dọa, hét lên một tiếng, liều mạng kéo tay về.
Lục Khải Minh mở to mắt, nhìn xem cô, lại nhìn thấy bàn tay bị nhét vào trong miệng. Lập tức buông ra, lùi về chăn ngượng ngùng giải thích.
“Anh tưởng là gặp phải Zombie.”
“Tưởng là Zombie cũng không thể đưa lên miệng cắn như vậy, dơ c.h.ế.t đi được.”
Cô che lại lòng bàn tay, trong lòng không khỏi giật mình.
Anh gật đầu: “Ừ, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Anh lại đây, uống sữa này đi.”
Giang Diệu Diệu bưng cái ly đưa qua đó, Lục Khải Minh ngửi được mùi vị kia lập tức buồn nôn, nhưng anh không muốn làm cô lo lắng, đành phải căng da đầu uống hết sạch.
Đem cái ly trống không đưa cho cô, nói: “Hôm nay anh thấy rất mệt, anh định……”
Lời còn chưa dứt, anh lao đến mép giường nôn ra một mớ hỗn độn.
Đem toàn bộ sữa vừa uống nôn sạch ra sàn, dịch dạ dày trong mớ mơ hồ hỗn loạn hiện ra màu xanh xám.
Giang Diệu Diệu đứng ở bên cạnh chưa kịp né tránh, bị b.ắ.n lên toàn thân.
Lục Khải Minh nôn xong thì cả người nhũn ra, chật vật ngẩng đầu.
“Thực xin lỗi, hay là em ra ngoài trước đi, hai ngày tới đừng tiến vào……”
Cô khóc lóc ôm anh thật chặt.
“Anh đang mê sảng gì vậy? Bảo em ra ngoài mặc kệ anh sao? Em không phải loại người đó đâu! Anh nằm xuống đi, em lấy đồ cho anh súc miệng.” Cô vội vàng chạy ra ngoài, lúc trở về trong tay không chỉ bưng một ly nước, còn cầm cây lau nhà cùng giẻ lau.
Giang Diệu Diệu giúp anh súc miệng, lau khô mặt. Sau đó lau sàn, lại lau sạch sữa bò bị b.ắ.n lên trên tường và nệm. Qua qua lại lại mấy lần sau đó mới bắt đầu xử lý vết bẩn trên người mình.
Lục Khải Minh suy yếu nằm ở trên giường, nhìn cô như vậy. Rõ ràng trong lòng anh cảm động muốn chết, thế nhưng cơ thể chỉ muốn tiến lên hung hăng cắn cô một miếng.
Hàm răng của anh có thể dễ dàng xé rách làn da non mềm trên người cô. Hương vị m.á.u tươi đang chuyển động trong huyết mạch của cô nhất định rất ngọt lành…
Lục Khải Minh run lập cập, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, cưỡng bách chính mình không tiếp tục xuống tưởng.
Giang Diệu Diệu thay đổi quần áo xong xuôi ra ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt của anh như vậy trong lòng thực lo lắng.
“Diệu Diệu, mặc dù em là nữ, nhưng cưỡng gian là phạm pháp đó.”
“Vậy anh gọi công an tới bắt em đi.” “… Loại chuyện chăn gối này hẳn là tiết chế một chút. Lúc trước bọn mình cũng làm nhiều rồi mà.” “Sau này chắc gì đã còn cơ hội, chúng ta nên trân trọng hiện tại đúng không nào?”
Ánh mắt anh trở nên mơ hồ, may mắn trời tối thấy không rõ.
“Ai nói không còn cơ hội? Đợi đến được căn cứ, chúng ta có rất nhiều thời gian.”
“Ý em là anh rồi cũng sẽ già đi ý.”
“…”
“Anh cũng đã 26, mấy năm nữa là 30 rồi, thể lực chắn chắn sẽ khác nhiều so với lúc này. Cơ bắp trên người anh sẽ thoái hóa, bụng sẽ tụ mỡ, còn rụng tóc, sau đó biến thành lão già Địa Trung Hải. Mập ra, leo cầu thang còn mệt chứ đừng nói làm mấy chuyện này.”
Lục Khải Minh: “…Anh sẽ nỗ lực rèn luyện, không để em thất vọng.”
“Không chịu, em muốn bây giờ cơ.”
Cô bò đến trước mặt anh, chớp chớp đôi mắt: “Trừ phi anh thừa nhận bản thân bất lực.”
Một người đàn ông làm sao có thể thừa nhận bản thân bị bất lực?
Lục Khải Minh hít sâu một hơi, xốc chăn lên.
“Anh …”
Anh ngửi được hương vị trên người cô một cách rõ ràng, lập tức lại nằm xuống, ngã vào trong lòng n.g.ự.c cô cọ cọ mấy cái.
“Hôm nay anh thật sự quá mệt mỏi, hôm khác có được không?”
Giang Diệu Diệu rốt cuộc cũng không phải người nghiện chăn gối, thấy anh như vậy đành phải từ bỏ.
Lục Khải Minh thấy chính mình tránh được một kiếp, xuống giường tìm một chiếc áo hoodie dài mặc vào, che kín mít mỗi một tấc trên người.
Sau đó mới quay lại giường, cũng trước sau vẫn duy trì khoảng cách hơn nửa mét với cô.
Giang Diệu Diệu hoài nghi Lục Khải Minh bị bệnh.
Bởi vì anh sẽ không bị nhiễm virus, cho nên có năng là anh ấy bị mấy loại kiểu như nhiễm trùng gì đó.
Từ khi bị Zombie cắn anh đã bắt đầu uể oải cả ngày, làm cái gì cũng không có tinh thần, hẳn là do bị viêm làm ảnh hưởng.
Lúc dưỡng thương cần nạp đầy đủ dinh dưỡng, hiện tại mỗi ngày bọn họ chỉ gặm bánh quy làm sao mà đủ dinh dưỡng được. Vậy thì nghĩ cách khác bồi bổ cho anh vậy.
Ngày hôm sau, lúc rời giường cô không có đánh thức Lục Khải Minh, một mình đi xuống phòng bếp.
Nhóm lửa nấu nước, pha cho anh một tô sữa bột thật to sau đó đem đến mép giường mới gọi anh. “Dậy đi, dậy đi.”
Lục Khải Minh ngủ rất say, hừ hừ hai tiếng, không mở mắt.
Sữa bột còn quá nóng, Giang Diệu Diệu đặt lên trên tủ đầu giường, duỗi tay đi đẩy anh.
Đột nhiên anh chộp tay cô, há mồm như chuẩn bị cắn.
Giang Diệu Diệu bị dọa, hét lên một tiếng, liều mạng kéo tay về.
Lục Khải Minh mở to mắt, nhìn xem cô, lại nhìn thấy bàn tay bị nhét vào trong miệng. Lập tức buông ra, lùi về chăn ngượng ngùng giải thích.
“Anh tưởng là gặp phải Zombie.”
“Tưởng là Zombie cũng không thể đưa lên miệng cắn như vậy, dơ c.h.ế.t đi được.”
Cô che lại lòng bàn tay, trong lòng không khỏi giật mình.
Anh gật đầu: “Ừ, lần sau anh sẽ chú ý.”
“Anh lại đây, uống sữa này đi.”
Giang Diệu Diệu bưng cái ly đưa qua đó, Lục Khải Minh ngửi được mùi vị kia lập tức buồn nôn, nhưng anh không muốn làm cô lo lắng, đành phải căng da đầu uống hết sạch.
Đem cái ly trống không đưa cho cô, nói: “Hôm nay anh thấy rất mệt, anh định……”
Lời còn chưa dứt, anh lao đến mép giường nôn ra một mớ hỗn độn.
Đem toàn bộ sữa vừa uống nôn sạch ra sàn, dịch dạ dày trong mớ mơ hồ hỗn loạn hiện ra màu xanh xám.
Giang Diệu Diệu đứng ở bên cạnh chưa kịp né tránh, bị b.ắ.n lên toàn thân.
Lục Khải Minh nôn xong thì cả người nhũn ra, chật vật ngẩng đầu.
“Thực xin lỗi, hay là em ra ngoài trước đi, hai ngày tới đừng tiến vào……”
Cô khóc lóc ôm anh thật chặt.
“Anh đang mê sảng gì vậy? Bảo em ra ngoài mặc kệ anh sao? Em không phải loại người đó đâu! Anh nằm xuống đi, em lấy đồ cho anh súc miệng.” Cô vội vàng chạy ra ngoài, lúc trở về trong tay không chỉ bưng một ly nước, còn cầm cây lau nhà cùng giẻ lau.
Giang Diệu Diệu giúp anh súc miệng, lau khô mặt. Sau đó lau sàn, lại lau sạch sữa bò bị b.ắ.n lên trên tường và nệm. Qua qua lại lại mấy lần sau đó mới bắt đầu xử lý vết bẩn trên người mình.
Lục Khải Minh suy yếu nằm ở trên giường, nhìn cô như vậy. Rõ ràng trong lòng anh cảm động muốn chết, thế nhưng cơ thể chỉ muốn tiến lên hung hăng cắn cô một miếng.
Hàm răng của anh có thể dễ dàng xé rách làn da non mềm trên người cô. Hương vị m.á.u tươi đang chuyển động trong huyết mạch của cô nhất định rất ngọt lành…
Lục Khải Minh run lập cập, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, cưỡng bách chính mình không tiếp tục xuống tưởng.
Giang Diệu Diệu thay đổi quần áo xong xuôi ra ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt của anh như vậy trong lòng thực lo lắng.