Xuyên Sách, Tôi Chỉ Muốn Làm Một Con Cá Mặn
Chương 231
Giang Diệu Diệu chạy về nhà và mang theo một ly rượu trong thùng gỗ do người dân trên đảo ủ, cô ngồi dưới bóng râm của bãi biển, vừa uống vừa thưởng thức phong cảnh, ợ một cách mãn nguyện.
Giang Nhục Nhục đi ngang qua với cái đuôi vẫy vẫy, cô chạm vào bộ lông của nó và không khỏi ghen tị.
“Chúng tao đều đen thui, nhưng mày vẫn trắng như vậy.”
Giang Nhục Nhục một chút cũng không cảm thấy được sự lợi hại của chính mình, nhìn chằm chằm cái chén trong tay cô, thầm nghĩ là cái gì ngon.
Cô đổ ra lòng bàn tay của mình một chút, và đưa qua cho Nhục Nhục để nó l.i.ế.m thử.
Bởi vì thứ này có mùi vị rất ghê, Giang Nhục Nhục lè lưỡi và quay đầu đi.
Giang Diệu Diệu cười cười, nằm ở trên bãi biển lăn hai lần, đột nhiên nhớ tới những ngày này sống không biết được bao lâu, liền cảm thấy thất vọng.
Hiện tại Lục Khải Minh có thể sống một cuộc sống bình thường là dựa vào vắc xin. Bây giờ chỉ còn có 9 ống vắc xin. Hai trong số đó đã được sử dụng sau khi anh lên đảo và số còn lại có thể kéo dài đến 7 tháng.
Vậy bọn họ phải làm gì sau bảy tháng?
Quay trở lại là không thể, Cố Trường Châu sẽ g.i.ế.c họ, vậy ở lại?
Ở đây rất tốt, nếu trở thành một zombie và sống trong một thời gian dài, có thể không phải là một lựa chọn tốt, nhưng loài người sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Sau hơn mười năm đặt chân đến mảnh đất này, lại nhìn thấy hai thây ma ngu ngốc, ước chừng mấy người đó sẽ b.ắ.n nổ tung đầu bọn họ mà không chút do dự.
Cảm giác như thế nào khi có một thứ gì đó nổ tung trong đầu?
Cô nhớ lại hình ảnh bi thảm khi đầu của con zombie phát nổ, chạm vào đầu mình trong tiềm thức và tiếp tục uống rượu.
Rượu là một thứ tốt, nó làm cho con người ta vui vẻ một cách mù quáng, quên đi mọi lo toan.
Giang Diệu Diệu dùng ngón chân đào một cái lỗ trên bãi biển, sau khi uống xong cô định đi ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, có lẽ Lục Khải Minh sẽ về, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà, anh thì tắm rửa còn cô thì nấu ăn.
Buổi tối nên ăn gì? Luộc nửa số cá hồi còn lại?
Đang miên man suy nghĩ, trên biển đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Cô đứng dậy, nhìn con tàu của Lục Khải Minh. Anh ấy về sớm như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Giang Diệu Diệu vội vàng lên bờ và muốn hỏi anh.
Lục Khải Minh thậm chí còn chưa vào đến bờ, anh đã hét vào mặt cô từ xa: “Về nhà đi!”
“Cái gì?”
“Bão sắp tới, quay lại sớm đi!”
Bão???
Giang Diệu Diệu nhìn về phía xa, liền thấy một đám mây đen lớn lơ lửng trên bầu trời, gió rít bên dưới, những con sóng lớn vượt qua bầu trời.
Cô từng sống trong đất liền và chỉ nghe nói về bão chứ chưa bao giờ trải qua chúng.
Sức mạnh của cuồng phong đã được báo trên tin tức, còn có thể cuốn cả rễ cây to, huống chi cô còn chưa nặng hơn trăm kí.
Nghe vậy, Giang Diệu Diệu vội vàng gọi Giang Nhục Nhục, nhanh chân chạy về nhà, ra sân thu dọn quần áo, khoai tây, cá muối khô.
Thu được một nửa thì Lục Khải Minh cũng về đến nhà, hạt cát trên chân cũng chưa kịp phủi, đã giúp đỡ cô cùng nhau thu thập.
Cả hai lấy hết đồ ngoài sân vào nhà và không ngừng đóng cửa chính cùng cửa sổ.
Nhà có bảy tám cửa sổ, trên lầu bảy mươi tám cửa sổ, ngày thường không nghĩ nó nhiều, bây giờ mới thấy thực sự kinh khủng.
Cả hai lao nhanh lên lầu, có hai phía, mỗi người một phía.
Một ở phía đông và một ở phía tây.
Giang Diệu Diệu đi về phía tây, để lại phía đông cho Lục Khải Minh.
Cô chạy đến bên cửa sổ, nắm lấy chiếc khung định đóng lại thì một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, chiếc kính đập vào mặt cô với lực thật mạnh rồi bật trở lại.
Cô bị đánh đến nỗi má tê dại, choáng váng, ngã lăn ra sàn hồi lâu không đứng dậy được.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Khải Minh tăng tốc trở tay, đóng cửa sổ giúp cô.
"Làm sao vậy? Em bị thương hả?"
Giang Nhục Nhục đi ngang qua với cái đuôi vẫy vẫy, cô chạm vào bộ lông của nó và không khỏi ghen tị.
“Chúng tao đều đen thui, nhưng mày vẫn trắng như vậy.”
Giang Nhục Nhục một chút cũng không cảm thấy được sự lợi hại của chính mình, nhìn chằm chằm cái chén trong tay cô, thầm nghĩ là cái gì ngon.
Cô đổ ra lòng bàn tay của mình một chút, và đưa qua cho Nhục Nhục để nó l.i.ế.m thử.
Bởi vì thứ này có mùi vị rất ghê, Giang Nhục Nhục lè lưỡi và quay đầu đi.
Giang Diệu Diệu cười cười, nằm ở trên bãi biển lăn hai lần, đột nhiên nhớ tới những ngày này sống không biết được bao lâu, liền cảm thấy thất vọng.
Hiện tại Lục Khải Minh có thể sống một cuộc sống bình thường là dựa vào vắc xin. Bây giờ chỉ còn có 9 ống vắc xin. Hai trong số đó đã được sử dụng sau khi anh lên đảo và số còn lại có thể kéo dài đến 7 tháng.
Vậy bọn họ phải làm gì sau bảy tháng?
Quay trở lại là không thể, Cố Trường Châu sẽ g.i.ế.c họ, vậy ở lại?
Ở đây rất tốt, nếu trở thành một zombie và sống trong một thời gian dài, có thể không phải là một lựa chọn tốt, nhưng loài người sớm muộn gì cũng sẽ quay lại. Sau hơn mười năm đặt chân đến mảnh đất này, lại nhìn thấy hai thây ma ngu ngốc, ước chừng mấy người đó sẽ b.ắ.n nổ tung đầu bọn họ mà không chút do dự.
Cảm giác như thế nào khi có một thứ gì đó nổ tung trong đầu?
Cô nhớ lại hình ảnh bi thảm khi đầu của con zombie phát nổ, chạm vào đầu mình trong tiềm thức và tiếp tục uống rượu.
Rượu là một thứ tốt, nó làm cho con người ta vui vẻ một cách mù quáng, quên đi mọi lo toan.
Giang Diệu Diệu dùng ngón chân đào một cái lỗ trên bãi biển, sau khi uống xong cô định đi ngủ.
Sau khi tỉnh dậy, có lẽ Lục Khải Minh sẽ về, sau đó hai người sẽ cùng nhau về nhà, anh thì tắm rửa còn cô thì nấu ăn.
Buổi tối nên ăn gì? Luộc nửa số cá hồi còn lại?
Đang miên man suy nghĩ, trên biển đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Cô đứng dậy, nhìn con tàu của Lục Khải Minh. Anh ấy về sớm như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Giang Diệu Diệu vội vàng lên bờ và muốn hỏi anh.
Lục Khải Minh thậm chí còn chưa vào đến bờ, anh đã hét vào mặt cô từ xa: “Về nhà đi!”
“Cái gì?”
“Bão sắp tới, quay lại sớm đi!”
Bão???
Giang Diệu Diệu nhìn về phía xa, liền thấy một đám mây đen lớn lơ lửng trên bầu trời, gió rít bên dưới, những con sóng lớn vượt qua bầu trời.
Cô từng sống trong đất liền và chỉ nghe nói về bão chứ chưa bao giờ trải qua chúng.
Sức mạnh của cuồng phong đã được báo trên tin tức, còn có thể cuốn cả rễ cây to, huống chi cô còn chưa nặng hơn trăm kí.
Nghe vậy, Giang Diệu Diệu vội vàng gọi Giang Nhục Nhục, nhanh chân chạy về nhà, ra sân thu dọn quần áo, khoai tây, cá muối khô.
Thu được một nửa thì Lục Khải Minh cũng về đến nhà, hạt cát trên chân cũng chưa kịp phủi, đã giúp đỡ cô cùng nhau thu thập.
Cả hai lấy hết đồ ngoài sân vào nhà và không ngừng đóng cửa chính cùng cửa sổ.
Nhà có bảy tám cửa sổ, trên lầu bảy mươi tám cửa sổ, ngày thường không nghĩ nó nhiều, bây giờ mới thấy thực sự kinh khủng.
Cả hai lao nhanh lên lầu, có hai phía, mỗi người một phía.
Một ở phía đông và một ở phía tây.
Giang Diệu Diệu đi về phía tây, để lại phía đông cho Lục Khải Minh.
Cô chạy đến bên cửa sổ, nắm lấy chiếc khung định đóng lại thì một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, chiếc kính đập vào mặt cô với lực thật mạnh rồi bật trở lại.
Cô bị đánh đến nỗi má tê dại, choáng váng, ngã lăn ra sàn hồi lâu không đứng dậy được.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Khải Minh tăng tốc trở tay, đóng cửa sổ giúp cô.
"Làm sao vậy? Em bị thương hả?"