Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
Chương 67
Trán Ninh Tễ giần giật, lúc này Long đan trong cơ thể khiến đuôi mắt y ửng đỏ.
Gân xanh trên mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện, y không thể không cau mày nói: "Buông tay ra."
Sở Tẫn Tiêu lại chẳng nói gì, như thể có hơi thất vọng, lúc này đuôi rồng xìu xuống. Đương lúc đang đột phá tâm ma, hắn chợt phun ra ngụm máu.
Hắc y của thanh niên tuấn tú nhuộm máu, lúc này trông đáng thương vô cùng. Ngay khi Sở Tẫn Tiêu cho rằng sư tôn mắng mình xong sẽ rời đi ngay thì Ninh Tễ lại liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ta ở bên cạnh chờ ngươi."
Y thoáng dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyên tâm đột phá."
"Kiềm chế máu điên của ngươi đi."
Lòng Sở Tẫn Tiêu thầm ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, thấy tuy y phất đuôi hắn đi nhưng lại ngồi xuống bên cạnh.
Phòng cũng không lớn, dù Ninh Tễ đã cố tình cách Sở Tẫn Tiêu xa một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi chỉ cần hắn giơ tay là có thể với đến y ngay.
Bóng dáng màu trắng ấy ngồi xuống bên cạnh, thậm chí Sở Tẫn Tiêu còn có suy nghĩ to gan —— Chỉ cần hắn hoàn toàn biến thành nguyên hình là có thể cuộn lấy sư tôn, từng chút từng chút thít chặt lại.
Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, khi tâm ma lần nữa lượn lờ, hắn lưu luyến nhìn sư tôn một cái rồi chậm rãi khép mắt lại.
Lúc này Ninh Tễ cũng chẳng dễ chịu hơn, phản phệ từ Long đan ứ đọng nghiêm trọng hơn y tưởng tượng nhiều, nhất là khi cả phòng tràn ngập hơi thở của Huyền long, y chỉ có thể nhắm mắt niệm Thanh Tâm kinh.
Nhưng không phải lúc nào thứ này cũng dùng được.
Y niệm rất nhiều lần, nhưng cảm giác nóng ran ở bụng vẫn không tiêu tan.
Hàng mi dày run rẩy, y bất lực siết chặt tay, lúc này chỉ có thể chịu đựng qua lần này. Nhưng không biết tâm ma của Sở Tẫn Tiêu... ra sao rồi?
Y quay đầu sang thì thấy lúc này sắc mặt Sở Tẫn Tiêu trầm lạnh, vẫn đang đột phá tâm ma.
Ninh Tễ khẽ cau mày, thu ánh mắt về.
...........
Một nén nhang trôi qua sắc trời dần tối, lúc sẩm tối chạng vạng, ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Ninh Tễ chú ý đến chuyện khác để phân tán lực chú ý của bản thân.
Nào ngờ lại đột nhiên bị ai đó quấn lấy từ sau lưng.
Hơi thở của người nọ hết sức quen thuộc, y mở mắt ra mới phát hiện là Sở Tẫn Tiêu với hai mắt đỏ rực.
Ma khí trên người hắn không những không tan mà trái lại còn nồng thêm. Máu điên điên cuồng kích động, gần như không thể cảm nhận được hơi thở khác.
Người trước mắt này có hơi không giống Sở Tẫn Tiêu.
Ánh mắt Ninh Tễ lạnh xuống, vừa định mở miệng thì nghe thấy người ôm lấy y nói: "Hình như ta từng gặp ngươi ở đâu rồi thì phải."
Màu con ngươi độc ác ngây thơ, như thể đây là lần đầu tiên gặp Ninh Tễ.
Nếu là ngày thường nhất định Ninh Tễ sẽ đẩy hắn ra, nhưng lúc này Long đan bị máu điên châm lửa, ngón tay y khẽ run rẩy, lại không cách nào động đậy được.
Ánh mắt y do dự nhìn chằm chằm "Sở Tẫn Tiêu" xa lạ kia, lúc này chỉ nghĩ ra một khả năng: "Ngươi là tâm ma?"
Lúc này Sở Tẫn Tiêu hoàn toàn khác với lúc trước, trừ tâm ma ra thì không có khả năng thứ hai.
"Sở Tẫn Tiêu" xa lạ kia thoáng nghĩ, nhẩm cái tên đó rồi nở nụ cười.
"Tâm ma?"
"Không, ta là Sở Tẫn Tiêu."
"Còn ngươi là ai?" Dường như hắn rất hứng thú với Ninh Tễ.
Sau khi xuất hiện chẳng gây chuyện cũng chẳng giết người, chỉ nhìn Ninh Tễ.
"Ta có thể cảm nhận được rằng ta rất thích ngươi."
"Chỗ này đập rất nhanh." Hắn kéo tay Ninh Tễ chậm rãi đặt lên ngực mình.
Hơi thở của hắn giống hệt với Sở Tẫn Tiêu.
Ninh Tễ khẽ cau mày, lòng y thầm nghi hoặc không thôi, lúc này chỉ có thể chờ Long đan khô nóng ổn định rồi lại ra tay. Nhưng kẻ tự xưng là "Sở Tẫn Tiêu" kia lại không buông tha cho y, kiên trì muốn biết thân phận của y.
Đuôi rồng quấn lấy eo y không ngừng siết chặt, "Sở Tẫn Tiêu" thấy y nhắm mắt không nói gì thì bỗng sáp lại.
Hôm nay Ninh Tễ chưa buộc phát quan, mái tóc xõa sau lưng, dáng vẻ kiềm chế cảm giác khô nóng vô cùng động lòng người.
"Sở Tẫn Tiêu" ngu nga ngu ngơ nhìn hồi lâu. Khi Ninh Tễ cắn chặt môi, bỗng lại gần hôn y.
"Ta biết rồi, ngươi là —— đạo lữ của ta."
Ninh Tễ vốn không muốn để ý đến hắn, lúc này nghe hắn nói thế thì không thể không mở mắt.
"Hỗn xược, ta là sư tôn của ngươi." Giọng y lạnh băng, khi cau mày lại thêm phần nghiêm khắc.
Trái lại tim "Sở Tẫn Tiêu" đập ngày càng nhanh, trong trạng thái tâm ma hắn không chút cố kỵ, khẽ chớp mắt.
"Ngươi là sư tôn của hắn."
"Nhưng lại là đạo lữ của ta."
Long tức phả bên tai khiến y có hơi ngứa. Ánh chiều tà như máu, đúng là giờ gặp quỷ [1], "Sở tẫn Tiêu" nhìn y một chốc rồi bỗng hôn lên đuôi mắt y.
[1] Khoảng thời gian sẩm tối lúc 17g - 19g và rạng sáng 3g - 5g.
Hắn cực kỳ thích màu đỏ nhạt ấy, đến mức vừa nhìn đã thấy lòng run rẩy, muốn làm y run rẩy dưới tay mình.
Dù trong trạng thái tâm ma, trong mắt hắn cũng chỉ có Ninh Tễ.
Cảm giác khô nóng khiến Ninh Tễ mất ý thức. Khi giọt máu cạnh môi được người lau đi, rốt cuộc y mới tỉnh táo lại.
Dù rằng cả người khô nóng và sắp hôn mê, nhưng Ninh Tễ vẫn mở mắt.
Ngay sau đó, trường kiếm đột nhiên chỉ vào cổ "Sở Tẫn Tiêu".
"Trở về ngay." Ánh mắt y lạnh lùng.
Miễn cưỡng kiềm chế Long đan, ngay lúc Ninh Tễ định xuống tay với tâm ma.
Nháy mắt tiếp theo, tự "Sở Tẫn Tiêu" lại chững lại.
Con ngươi tựa máu quay về bình thường, sừng rồng cũng rút lại.
Sở Tẫn Tiêu phun ra ngụm máu rồi ngẩng đầu lên, dường như cũng đang nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Khi hắn xử lý tâm ma đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm ma đã thoát ra.
"Sư tôn, người không sao chứ?" Hắn nhìn Ninh Tễ.
Lúc này đôi môi tái nhợt của Ninh Tễ có hơi đỏ, mái tóc xõa tung, lại là cảnh tượng vô cùng đẹp.
Tim Sở Tẫn Tiêu đập thình thịch, giấu sắc tối dưới đáy mắt.
"Không sao."
Tâm ma kia chưa đến nỗi làm y bị thương, chỉ là khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt y khó coi: "Chuyện vừa rồi là thế nào?"
Không phải Dược Mục đã đưa một ít ma khí ra rồi sao?
Sao bỗng nhiên lại bị tâm ma không chế chứ?
Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu do dự: "Vừa rồi khi đâm vào tâm ma, thân thể ta nháy mắt mất kiểm soát."
"Ta cũng không biết sao lại thế này."
Ninh Tễ kéo quần áo lên.
Y mơ đoán được Sở Tẫn Tiêu và tâm ma là cùng một người, nhưng bị hôn môi vẫn khiến ấn đường của y nhíu xuống, nhất là câu nói đạo lữ kia. Y nhắm mắt lại, sau khi bình ổn hơi thở mới nói: "Đợi lát nữa gọi Dược Mục đến đây."
.............
Dược Mục mới ra không bao lâu còn đang suy nghĩ cảnh tượng mình nhìn thấy khi ấy.
Cần phải đóng băng, rốt cuộc kiếm tôn đã bị thương gì?
Ông chau mày, Tạ Phong thấy ông trầm tư thì không khỏi hỏi: "Sao thế?"
Dược Mục khẽ lắc đầu, mấy năm kiếm tôn không muốn nói suy nghĩ của mình ra chắc hẳn là vì không muốn để người khác biết, lúc này ông chưa có sự đồng ý của kiếm tôn nên tất nhiên cũng không thể nói.
Ông chỉ thở dài, khẽ ấn ấn đường: "Không biết sao gần đây cứ có linh cảm không tốt, như thể có mưa gió sắp đến."
Tạ Phong nghe thế thì nhăn mày, lúc này cũng như nhớ tới gì đó: "Quả thật gần đây có không ít người đến Tây Lục. Ta đi điều tra một hồi. Những kẻ đó không phải là người của chín môn phái lớn, trên người cũng chẳng có ma khí, không biết là đến từ đâu."
Tây Lục là lục địa cằn cỗi hẻo lánh, hiện tượng này thật sự rất kỳ lạ.
Dược Mục trầm ngâm, trong khoảng thời gian ngắn hai người nghĩ không ra, một lát sau Truyền Âm phù lại sáng lên.
Dược Mục đang tự hỏi là ai thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng của kiếm tôn, bảo ông vào tiểu viện.
Ông rời đi chưa được hai canh giờ lúc này kiếm tôn đã truyền âm đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ông đứng dậy, xoay người nói với Tạ Phong: "Tiếp tục để ý đến những kẻ đó."
Tạ Phong khẽ gật đầu, sau khi Dược Mục rời đi hắn ta nghĩ đến tên người nọ, lòng bỗng thoáng khựng lại. Tay nắm kiếm không tự chủ mà siết chặt lại.
Dược Mục đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì nên vội đến, đến nơi thì thấy kiếm tôn lạnh mặt đứng bên cửa sổ như đang đợi ông.
"Kiếm tôn." Ông hành lễ.
Ninh Tễ khẽ gật đầu, nói thẳng: "Vừa rồi Sở Tẫn Tiêu bị tâm ma cắn trả."
Y chỉ nói một câu đã khiến Dược Mục ngạc nhiên trợn to hai mắt.
"Sao có thể?" Trước đó ông điều trị hắn nhiều ngày rõ ràng đã áp xuống, sao đột nhiên lại cắn trả chứ?
Lúc này Sở Tẫn Tiêu với sắc mặt khó coi vươn tay ra.
"Phiền Dược Mục chân quân xem giúp ta, xem xem tâm ma kia là vật ngoài hay là —— chính bản thân ta."
Tâm ma của Tu Chân giới chia làm hai loại, một loại là tâm ma của Ma vực, sau khi ngửi được tu sĩ sinh ma chướng thì sẽ ẩn náu sinh đẻ, dùng nó để mê hoặc người sinh ma chướng và cuối cùng như tằm ăn lá ăn lên tim.
Một loại khác... lại chính là bản thân tu sĩ.
Tâm ma đó là những suy nghĩ trong lòng tu sĩ bấy lâu nay bùng nổ mà thành, tương đương với việc tu sĩ phân liệt ra một bản thân khác.
Trước đó Dược Mục vẫn luôn cho rằng Sở Tẫn Tiêu thuộc loại đầu, kê toa khai thông chém giết cũng là loại đầu. Nào ngờ bắt mạch xong thì lại là vế sau!
Sắc mặt ông khẽ thay đổi: "Vừa rồi tính tình ngươi thay đổi?"
Sở Tẫn Tiêu trầm giọng nói: "Vừa rồi ta bị mất kiểm soát."
Ninh Tễ cũng biết ý trong lời này của hắn.
"Tâm ma này là một Sở Tẫn Tiêu khác?"
Vẻ mặt Dược Mục trở nên nghiêm túc: "Bẩm kiếm tôn, hiện giờ chỉ e là vậy."
"Có điều như thế thì càng không dễ trị."
Nếu là tính cách khác thì căn bản là chẳng thể nào dùng kim châm thuốc thang ép ra được.
Không phải là Tu Chân giới chưa từng có trường hợp này. Mấy trăm năm trước cũng có đại năng sinh tâm ma khiến tính cách thay đổi lớn.
Sau đó thì... Dược Mục thoáng nghĩ rồi nói: "Hiện giờ chỉ có hai cách."
"Xem thử tâm ma đó có làm việc ác hay không, nếu tâm ma đó không làm việc ác thì ngày ngày uống thuốc mặc kệ sự tồn tại của tâm ma cũng được."
"Nếu không chịu được thì chỉ có thể tìm cơ hội cưỡng ép dung hợp."
Làm việc ác?
Ninh Tễ nghĩ đến "Sở Tẫn Tiêu" vừa hiện thân.
Ra ngoài làm hại người khác thì không có, nhưng... Y cau chặt mày, siết chặt kiếm.
Đôi môi y đỏ thắm, chỉ y và Sở Tẫn Tiêu mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Dược Mục nói xong thì ngẩng đầu lên, chững lại một chút rồi nói: "Có điều dù là thế nào thì lúc này cũng không được động đến tâm ma."
"Trước đó ta có châm cứu mấy lần, chỉ e là đã vô tình thả hắn ra, hiện giờ chỉ có thể trấn an trước."
Sở Tẫn Tiêu gật đầu rồi nhìn sư tôn thì thấy sư tôn khẽ cau mày.
Y bị Sở Tẫn Tiêu khác mạo phạm, nhưng nghĩ đến lúc đó chính y cũng không khống chế được. Tuy tức giận nhưng cũng không thể trách tội hắn, chỉ đành không nhìn Sở Tẫn Tiêu nữa.
Lòng Sở Tẫn Tiêu có hơi thất vọng, có điều khi sư tôn xoay người, trong lúc vô ý hắn thấy xương quai xanh dưới cổ áo của y có một vệt màu đỏ.
Đó là...?
Tim hắn thịch một cái, bỗng như nghĩ đến gì đó, khẽ siết chặt tay.
...........
Liên tiếp mấy ngày Ninh Tễ không gặp Sở Tẫn Tiêu, tuy y không ghét nhưng chuyện ngày ấy vẫn khiến y có hơi không được tự nhiên.
Hai người yên lặng ngồi trong viện.
Tạ Dữ Khanh nhận được tin của Tàng Bảo các, rằng tháng sau bí cảnh Tru Thiên sẽ hiện thế.
Bồ câu trên vai bay đi, hắn quay đầu lại suy nghĩ có nên nói chuyện này với Ninh Tễ không. Thì thấy y rũ mắt suy tư quên cả lối về, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại: "Ninh Tễ chân quân?"
Ninh Tễ lấy lại tinh thần, vết đỏ dưới cổ do vảy rồng cọ trúng gây ra. Đã qua mấy ngày những vẫn còn.
Vệt đỏ ấy lọt vào tầm mắt lại khiến Tạ Dữ Khanh vốn chuẩn bị lên tiếng dừng lại.
Gân xanh trên mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện, y không thể không cau mày nói: "Buông tay ra."
Sở Tẫn Tiêu lại chẳng nói gì, như thể có hơi thất vọng, lúc này đuôi rồng xìu xuống. Đương lúc đang đột phá tâm ma, hắn chợt phun ra ngụm máu.
Hắc y của thanh niên tuấn tú nhuộm máu, lúc này trông đáng thương vô cùng. Ngay khi Sở Tẫn Tiêu cho rằng sư tôn mắng mình xong sẽ rời đi ngay thì Ninh Tễ lại liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ta ở bên cạnh chờ ngươi."
Y thoáng dừng lại, giọng điệu lạnh nhạt: "Chuyên tâm đột phá."
"Kiềm chế máu điên của ngươi đi."
Lòng Sở Tẫn Tiêu thầm ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, thấy tuy y phất đuôi hắn đi nhưng lại ngồi xuống bên cạnh.
Phòng cũng không lớn, dù Ninh Tễ đã cố tình cách Sở Tẫn Tiêu xa một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi chỉ cần hắn giơ tay là có thể với đến y ngay.
Bóng dáng màu trắng ấy ngồi xuống bên cạnh, thậm chí Sở Tẫn Tiêu còn có suy nghĩ to gan —— Chỉ cần hắn hoàn toàn biến thành nguyên hình là có thể cuộn lấy sư tôn, từng chút từng chút thít chặt lại.
Có điều ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, khi tâm ma lần nữa lượn lờ, hắn lưu luyến nhìn sư tôn một cái rồi chậm rãi khép mắt lại.
Lúc này Ninh Tễ cũng chẳng dễ chịu hơn, phản phệ từ Long đan ứ đọng nghiêm trọng hơn y tưởng tượng nhiều, nhất là khi cả phòng tràn ngập hơi thở của Huyền long, y chỉ có thể nhắm mắt niệm Thanh Tâm kinh.
Nhưng không phải lúc nào thứ này cũng dùng được.
Y niệm rất nhiều lần, nhưng cảm giác nóng ran ở bụng vẫn không tiêu tan.
Hàng mi dày run rẩy, y bất lực siết chặt tay, lúc này chỉ có thể chịu đựng qua lần này. Nhưng không biết tâm ma của Sở Tẫn Tiêu... ra sao rồi?
Y quay đầu sang thì thấy lúc này sắc mặt Sở Tẫn Tiêu trầm lạnh, vẫn đang đột phá tâm ma.
Ninh Tễ khẽ cau mày, thu ánh mắt về.
...........
Một nén nhang trôi qua sắc trời dần tối, lúc sẩm tối chạng vạng, ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Ninh Tễ chú ý đến chuyện khác để phân tán lực chú ý của bản thân.
Nào ngờ lại đột nhiên bị ai đó quấn lấy từ sau lưng.
Hơi thở của người nọ hết sức quen thuộc, y mở mắt ra mới phát hiện là Sở Tẫn Tiêu với hai mắt đỏ rực.
Ma khí trên người hắn không những không tan mà trái lại còn nồng thêm. Máu điên điên cuồng kích động, gần như không thể cảm nhận được hơi thở khác.
Người trước mắt này có hơi không giống Sở Tẫn Tiêu.
Ánh mắt Ninh Tễ lạnh xuống, vừa định mở miệng thì nghe thấy người ôm lấy y nói: "Hình như ta từng gặp ngươi ở đâu rồi thì phải."
Màu con ngươi độc ác ngây thơ, như thể đây là lần đầu tiên gặp Ninh Tễ.
Nếu là ngày thường nhất định Ninh Tễ sẽ đẩy hắn ra, nhưng lúc này Long đan bị máu điên châm lửa, ngón tay y khẽ run rẩy, lại không cách nào động đậy được.
Ánh mắt y do dự nhìn chằm chằm "Sở Tẫn Tiêu" xa lạ kia, lúc này chỉ nghĩ ra một khả năng: "Ngươi là tâm ma?"
Lúc này Sở Tẫn Tiêu hoàn toàn khác với lúc trước, trừ tâm ma ra thì không có khả năng thứ hai.
"Sở Tẫn Tiêu" xa lạ kia thoáng nghĩ, nhẩm cái tên đó rồi nở nụ cười.
"Tâm ma?"
"Không, ta là Sở Tẫn Tiêu."
"Còn ngươi là ai?" Dường như hắn rất hứng thú với Ninh Tễ.
Sau khi xuất hiện chẳng gây chuyện cũng chẳng giết người, chỉ nhìn Ninh Tễ.
"Ta có thể cảm nhận được rằng ta rất thích ngươi."
"Chỗ này đập rất nhanh." Hắn kéo tay Ninh Tễ chậm rãi đặt lên ngực mình.
Hơi thở của hắn giống hệt với Sở Tẫn Tiêu.
Ninh Tễ khẽ cau mày, lòng y thầm nghi hoặc không thôi, lúc này chỉ có thể chờ Long đan khô nóng ổn định rồi lại ra tay. Nhưng kẻ tự xưng là "Sở Tẫn Tiêu" kia lại không buông tha cho y, kiên trì muốn biết thân phận của y.
Đuôi rồng quấn lấy eo y không ngừng siết chặt, "Sở Tẫn Tiêu" thấy y nhắm mắt không nói gì thì bỗng sáp lại.
Hôm nay Ninh Tễ chưa buộc phát quan, mái tóc xõa sau lưng, dáng vẻ kiềm chế cảm giác khô nóng vô cùng động lòng người.
"Sở Tẫn Tiêu" ngu nga ngu ngơ nhìn hồi lâu. Khi Ninh Tễ cắn chặt môi, bỗng lại gần hôn y.
"Ta biết rồi, ngươi là —— đạo lữ của ta."
Ninh Tễ vốn không muốn để ý đến hắn, lúc này nghe hắn nói thế thì không thể không mở mắt.
"Hỗn xược, ta là sư tôn của ngươi." Giọng y lạnh băng, khi cau mày lại thêm phần nghiêm khắc.
Trái lại tim "Sở Tẫn Tiêu" đập ngày càng nhanh, trong trạng thái tâm ma hắn không chút cố kỵ, khẽ chớp mắt.
"Ngươi là sư tôn của hắn."
"Nhưng lại là đạo lữ của ta."
Long tức phả bên tai khiến y có hơi ngứa. Ánh chiều tà như máu, đúng là giờ gặp quỷ [1], "Sở tẫn Tiêu" nhìn y một chốc rồi bỗng hôn lên đuôi mắt y.
[1] Khoảng thời gian sẩm tối lúc 17g - 19g và rạng sáng 3g - 5g.
Hắn cực kỳ thích màu đỏ nhạt ấy, đến mức vừa nhìn đã thấy lòng run rẩy, muốn làm y run rẩy dưới tay mình.
Dù trong trạng thái tâm ma, trong mắt hắn cũng chỉ có Ninh Tễ.
Cảm giác khô nóng khiến Ninh Tễ mất ý thức. Khi giọt máu cạnh môi được người lau đi, rốt cuộc y mới tỉnh táo lại.
Dù rằng cả người khô nóng và sắp hôn mê, nhưng Ninh Tễ vẫn mở mắt.
Ngay sau đó, trường kiếm đột nhiên chỉ vào cổ "Sở Tẫn Tiêu".
"Trở về ngay." Ánh mắt y lạnh lùng.
Miễn cưỡng kiềm chế Long đan, ngay lúc Ninh Tễ định xuống tay với tâm ma.
Nháy mắt tiếp theo, tự "Sở Tẫn Tiêu" lại chững lại.
Con ngươi tựa máu quay về bình thường, sừng rồng cũng rút lại.
Sở Tẫn Tiêu phun ra ngụm máu rồi ngẩng đầu lên, dường như cũng đang nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Khi hắn xử lý tâm ma đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm ma đã thoát ra.
"Sư tôn, người không sao chứ?" Hắn nhìn Ninh Tễ.
Lúc này đôi môi tái nhợt của Ninh Tễ có hơi đỏ, mái tóc xõa tung, lại là cảnh tượng vô cùng đẹp.
Tim Sở Tẫn Tiêu đập thình thịch, giấu sắc tối dưới đáy mắt.
"Không sao."
Tâm ma kia chưa đến nỗi làm y bị thương, chỉ là khi nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt y khó coi: "Chuyện vừa rồi là thế nào?"
Không phải Dược Mục đã đưa một ít ma khí ra rồi sao?
Sao bỗng nhiên lại bị tâm ma không chế chứ?
Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu do dự: "Vừa rồi khi đâm vào tâm ma, thân thể ta nháy mắt mất kiểm soát."
"Ta cũng không biết sao lại thế này."
Ninh Tễ kéo quần áo lên.
Y mơ đoán được Sở Tẫn Tiêu và tâm ma là cùng một người, nhưng bị hôn môi vẫn khiến ấn đường của y nhíu xuống, nhất là câu nói đạo lữ kia. Y nhắm mắt lại, sau khi bình ổn hơi thở mới nói: "Đợi lát nữa gọi Dược Mục đến đây."
.............
Dược Mục mới ra không bao lâu còn đang suy nghĩ cảnh tượng mình nhìn thấy khi ấy.
Cần phải đóng băng, rốt cuộc kiếm tôn đã bị thương gì?
Ông chau mày, Tạ Phong thấy ông trầm tư thì không khỏi hỏi: "Sao thế?"
Dược Mục khẽ lắc đầu, mấy năm kiếm tôn không muốn nói suy nghĩ của mình ra chắc hẳn là vì không muốn để người khác biết, lúc này ông chưa có sự đồng ý của kiếm tôn nên tất nhiên cũng không thể nói.
Ông chỉ thở dài, khẽ ấn ấn đường: "Không biết sao gần đây cứ có linh cảm không tốt, như thể có mưa gió sắp đến."
Tạ Phong nghe thế thì nhăn mày, lúc này cũng như nhớ tới gì đó: "Quả thật gần đây có không ít người đến Tây Lục. Ta đi điều tra một hồi. Những kẻ đó không phải là người của chín môn phái lớn, trên người cũng chẳng có ma khí, không biết là đến từ đâu."
Tây Lục là lục địa cằn cỗi hẻo lánh, hiện tượng này thật sự rất kỳ lạ.
Dược Mục trầm ngâm, trong khoảng thời gian ngắn hai người nghĩ không ra, một lát sau Truyền Âm phù lại sáng lên.
Dược Mục đang tự hỏi là ai thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng của kiếm tôn, bảo ông vào tiểu viện.
Ông rời đi chưa được hai canh giờ lúc này kiếm tôn đã truyền âm đến, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ông đứng dậy, xoay người nói với Tạ Phong: "Tiếp tục để ý đến những kẻ đó."
Tạ Phong khẽ gật đầu, sau khi Dược Mục rời đi hắn ta nghĩ đến tên người nọ, lòng bỗng thoáng khựng lại. Tay nắm kiếm không tự chủ mà siết chặt lại.
Dược Mục đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì nên vội đến, đến nơi thì thấy kiếm tôn lạnh mặt đứng bên cửa sổ như đang đợi ông.
"Kiếm tôn." Ông hành lễ.
Ninh Tễ khẽ gật đầu, nói thẳng: "Vừa rồi Sở Tẫn Tiêu bị tâm ma cắn trả."
Y chỉ nói một câu đã khiến Dược Mục ngạc nhiên trợn to hai mắt.
"Sao có thể?" Trước đó ông điều trị hắn nhiều ngày rõ ràng đã áp xuống, sao đột nhiên lại cắn trả chứ?
Lúc này Sở Tẫn Tiêu với sắc mặt khó coi vươn tay ra.
"Phiền Dược Mục chân quân xem giúp ta, xem xem tâm ma kia là vật ngoài hay là —— chính bản thân ta."
Tâm ma của Tu Chân giới chia làm hai loại, một loại là tâm ma của Ma vực, sau khi ngửi được tu sĩ sinh ma chướng thì sẽ ẩn náu sinh đẻ, dùng nó để mê hoặc người sinh ma chướng và cuối cùng như tằm ăn lá ăn lên tim.
Một loại khác... lại chính là bản thân tu sĩ.
Tâm ma đó là những suy nghĩ trong lòng tu sĩ bấy lâu nay bùng nổ mà thành, tương đương với việc tu sĩ phân liệt ra một bản thân khác.
Trước đó Dược Mục vẫn luôn cho rằng Sở Tẫn Tiêu thuộc loại đầu, kê toa khai thông chém giết cũng là loại đầu. Nào ngờ bắt mạch xong thì lại là vế sau!
Sắc mặt ông khẽ thay đổi: "Vừa rồi tính tình ngươi thay đổi?"
Sở Tẫn Tiêu trầm giọng nói: "Vừa rồi ta bị mất kiểm soát."
Ninh Tễ cũng biết ý trong lời này của hắn.
"Tâm ma này là một Sở Tẫn Tiêu khác?"
Vẻ mặt Dược Mục trở nên nghiêm túc: "Bẩm kiếm tôn, hiện giờ chỉ e là vậy."
"Có điều như thế thì càng không dễ trị."
Nếu là tính cách khác thì căn bản là chẳng thể nào dùng kim châm thuốc thang ép ra được.
Không phải là Tu Chân giới chưa từng có trường hợp này. Mấy trăm năm trước cũng có đại năng sinh tâm ma khiến tính cách thay đổi lớn.
Sau đó thì... Dược Mục thoáng nghĩ rồi nói: "Hiện giờ chỉ có hai cách."
"Xem thử tâm ma đó có làm việc ác hay không, nếu tâm ma đó không làm việc ác thì ngày ngày uống thuốc mặc kệ sự tồn tại của tâm ma cũng được."
"Nếu không chịu được thì chỉ có thể tìm cơ hội cưỡng ép dung hợp."
Làm việc ác?
Ninh Tễ nghĩ đến "Sở Tẫn Tiêu" vừa hiện thân.
Ra ngoài làm hại người khác thì không có, nhưng... Y cau chặt mày, siết chặt kiếm.
Đôi môi y đỏ thắm, chỉ y và Sở Tẫn Tiêu mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Dược Mục nói xong thì ngẩng đầu lên, chững lại một chút rồi nói: "Có điều dù là thế nào thì lúc này cũng không được động đến tâm ma."
"Trước đó ta có châm cứu mấy lần, chỉ e là đã vô tình thả hắn ra, hiện giờ chỉ có thể trấn an trước."
Sở Tẫn Tiêu gật đầu rồi nhìn sư tôn thì thấy sư tôn khẽ cau mày.
Y bị Sở Tẫn Tiêu khác mạo phạm, nhưng nghĩ đến lúc đó chính y cũng không khống chế được. Tuy tức giận nhưng cũng không thể trách tội hắn, chỉ đành không nhìn Sở Tẫn Tiêu nữa.
Lòng Sở Tẫn Tiêu có hơi thất vọng, có điều khi sư tôn xoay người, trong lúc vô ý hắn thấy xương quai xanh dưới cổ áo của y có một vệt màu đỏ.
Đó là...?
Tim hắn thịch một cái, bỗng như nghĩ đến gì đó, khẽ siết chặt tay.
...........
Liên tiếp mấy ngày Ninh Tễ không gặp Sở Tẫn Tiêu, tuy y không ghét nhưng chuyện ngày ấy vẫn khiến y có hơi không được tự nhiên.
Hai người yên lặng ngồi trong viện.
Tạ Dữ Khanh nhận được tin của Tàng Bảo các, rằng tháng sau bí cảnh Tru Thiên sẽ hiện thế.
Bồ câu trên vai bay đi, hắn quay đầu lại suy nghĩ có nên nói chuyện này với Ninh Tễ không. Thì thấy y rũ mắt suy tư quên cả lối về, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại: "Ninh Tễ chân quân?"
Ninh Tễ lấy lại tinh thần, vết đỏ dưới cổ do vảy rồng cọ trúng gây ra. Đã qua mấy ngày những vẫn còn.
Vệt đỏ ấy lọt vào tầm mắt lại khiến Tạ Dữ Khanh vốn chuẩn bị lên tiếng dừng lại.