Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
Chương 2: Ký ức về quá khứ (1)
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Trần Túc không biết mình đã hôn mê bao lâu, lúc này đây cậu đã có thể lấy lại được ý thức của mình tuy nhiên cơ thể cậu lại giống như không phải cơ thể của cậu, cậu muốn mở hai mắt ra để nhìn thử rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, tuy nhiên hai mắt cậu vẫn chìm trong bóng tối.
Bên tai vang lên tiếng những tiếng nói cực kỳ xa lạ tuy nhiên từ giọng điệu đến những tiếng quát mắng lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Trần Túc tự giễu cợt mình cậu cảm thấy cho dù mình đã trong tình trạng này rồi thì gia đình kia cũng không buông tha cho cậu.
Nghe xong những lời nói đầy xúc phạm cậu lại cảm thấy cơ thể bị nâng lên, lúc này rõ ràng cơ thể cậu giãy giụa cực kỳ mãnh liệt nhưng vẫn bị nâng đi sau đó ném mạnh vào phong thứ gì đó, cơn đau bỗng nhiên ập đến một cách bất ngờ cậu chưa kịp mắng chửi gì cả thì lại bất tỉnh.
Trong bóng tối cậu mơ thấy cuộc sống đã trải qua của mình. Từ khi được sinh ra cậu đã bị quăng ở trước cửa viện mồ côi, được viện trưởng cùng các dì bên trong viện nuôi nấng.
Những đứa trẻ giống như cậu thật sự khá nhiều, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà đều đồng loạt xuất hiện ở nơi này, tuổi tác cũng khác nhau. Từ nhỏ cậu đã hiểu chuyện rất sớm, tính tình cũng tốt còn rất xinh đẹp vì vậy tất cả mọi người trong cô nhi viện đều rất yêu mến cậu.
Mặc dù cuộc sống rất tốt nhưng khi ấy cậu còn quá nhỏ để hiểu ra cái gì mới lạ tốt nhất, cậu nhìn những đứa nhỏ có cha có mẹ mà hâm mộ, lúc đó cậu mong ước mình cũng được như bọn trẻ có thể có người thân.
Đến khi cậu năm tuổi vậy mà mong ước lại thành sự thật cậu được hai vợ chồng không có con nhận nuôi, bởi vì tuổi đã cao mà không thể có con nên họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Gia đình bọn họ tuy không khá giả nhưng vẫn có thể nuôi sống gia đình. Khi ấy cậu vui sướng đến nỗi cười cả một ngày đến tối cũng không cách nào ngủ được.
Ban đầu họ đối sử với cậu cực kỳ tốt, cậu cũng hiểu chuyện mà phụ giúp việc nhà. Bọn họ vui vẻ mà khen cậu không thôi, khi ấy cậu cảm thấy như thế này thật là tốt có phải có cha có mẹ chính là hạnh phúc như thế này.
Nhưng niềm vui của cậu không kéo dài, khi ấy cậu vừa lên lớp ba sau khi từ trường học trở về thì nghe tin mẹ nuôi cậu mang thai, bọn họ vui mừng đến nỗi òa khóc nhưng đến khi nhìn thấy cậu bước vào nhà sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Đêm hôm đó cậu nghe thấy bọn họ bàn bạc nhau đem cậu trả về cô nhi viện, tuy nhiên mẹ nuôi của cậu lại không đồng ý, bà ta cảm thấy nuôi cậu vài năm tốn kém biết bao hiện tại bà ta còn đang mang thai việc nặng nhọc trong nhà cần có người giúp đỡ.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng giữ cậu lại. Lúc ấy cậu còn vui mừng cảm thấy mình vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc như lúc đầu mà không chút suy nghĩ nhiều về câu nói của mẹ nuôi kia.
Nhưng cuối cùng mộng tưởng tan vỡ, kể từ hôm ấy cậu chẳng khác gì người ở trong nhà, tuy bọn họ không bắt cậu nghỉ học bởi vì sợ hàng xóm xung quanh bàn tán nhưng mỗi khi cậu trở về thì không phải bị chửi thì chính là bị đánh, tất cả công việc trong nhà cậu đều phải làm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua cậu trở nên chai lì với cuộc sống như thế, cả gia đình ba người xem cậu là người giúp việc mà sai xử, khi người em trai kia chuẩn bị đi học thì bọn họ lấy lý do trong nhà không có dư tiền mà bắt cậu nghỉ học nhưng khi ấy cậu đã bước sang lớp 10, với độ tuổi này cậu đã nhận thất rất rõ vì vậy cậu không thèm để ý lời nói của bọn họ mà chạy ra ngoài xin việc kiếm tiền tự mình đóng học phí cho mình.
Tuy mỗi lần trở về đều là những trận đòn roi đau đớn trầy da tróc vảy nhưng nó không thể cắt đứt được quyết tâm học tập của cậu. Lâu dừng bọn họ chẳng biết cậu làm gì vì vậy mặc kệ cậu chỉ cần cậu về nhà thì trở thành người rối mặc họ đầy đoạ là được.
Khi cậu lớn hơn, bọn họ liền phát hiện ra cậu có thể kiếm được tiền vì vậy từ người giúp việc cậu liền trở thành cây rụng tiền của cả nhà bọn họ, sau đó khi cậu ra trường vào một công ty khá tốt để làm việc bọn họ liền quan minh chính đại trở thành những kẻ chỉ biết xòe tay xin liền, chỉ cần họ không có tiền họ liền chạy đến làm ầm ĩ bắt cậu phải đưa tất cả tiền của cậu cho họ chỉ bởi vì họ đã nuôi cậu lớn, sau đó con của họ cũng không muốn đi làm ba người cứ thế an tâm thoải mái tiêu sài số tiền mà cậu cực khổ kiếm được.
Họ bắt cậu mua nhà, sau đó bắt cậu mua xe đến hiện tại lại bắt cậu lo liệu đám cưới cho con trai họ sau đó cậu lại phải mua nhà cùng mua xe cho con trai cùng con dâu họ. Cứ như vậy cả thể xác cùng tâm hồn của cậu đều mệt mỏi, nhưng cậu tỉnh ngộ rất sớm vì để có thể sống sót thoát khỏi móng vuốt của gia đình này cậu đã chuẩn bị rất lâu, chỉ cần chờ thêm một chút nữa cậu liền có thể tự do.
Nhưng Trần Túc chẳng thể nào ngờ được đến tận bây giờ khi cậu hạ quyết tâm cắt đứt mọi thứ thì lại xảy ra chuyện mà bản thân cậu không tài nào nghĩ đến được.
Bên tai vang lên tiếng những tiếng nói cực kỳ xa lạ tuy nhiên từ giọng điệu đến những tiếng quát mắng lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Trần Túc tự giễu cợt mình cậu cảm thấy cho dù mình đã trong tình trạng này rồi thì gia đình kia cũng không buông tha cho cậu.
Nghe xong những lời nói đầy xúc phạm cậu lại cảm thấy cơ thể bị nâng lên, lúc này rõ ràng cơ thể cậu giãy giụa cực kỳ mãnh liệt nhưng vẫn bị nâng đi sau đó ném mạnh vào phong thứ gì đó, cơn đau bỗng nhiên ập đến một cách bất ngờ cậu chưa kịp mắng chửi gì cả thì lại bất tỉnh.
Trong bóng tối cậu mơ thấy cuộc sống đã trải qua của mình. Từ khi được sinh ra cậu đã bị quăng ở trước cửa viện mồ côi, được viện trưởng cùng các dì bên trong viện nuôi nấng.
Những đứa trẻ giống như cậu thật sự khá nhiều, có rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà đều đồng loạt xuất hiện ở nơi này, tuổi tác cũng khác nhau. Từ nhỏ cậu đã hiểu chuyện rất sớm, tính tình cũng tốt còn rất xinh đẹp vì vậy tất cả mọi người trong cô nhi viện đều rất yêu mến cậu.
Mặc dù cuộc sống rất tốt nhưng khi ấy cậu còn quá nhỏ để hiểu ra cái gì mới lạ tốt nhất, cậu nhìn những đứa nhỏ có cha có mẹ mà hâm mộ, lúc đó cậu mong ước mình cũng được như bọn trẻ có thể có người thân.
Đến khi cậu năm tuổi vậy mà mong ước lại thành sự thật cậu được hai vợ chồng không có con nhận nuôi, bởi vì tuổi đã cao mà không thể có con nên họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Gia đình bọn họ tuy không khá giả nhưng vẫn có thể nuôi sống gia đình. Khi ấy cậu vui sướng đến nỗi cười cả một ngày đến tối cũng không cách nào ngủ được.
Ban đầu họ đối sử với cậu cực kỳ tốt, cậu cũng hiểu chuyện mà phụ giúp việc nhà. Bọn họ vui vẻ mà khen cậu không thôi, khi ấy cậu cảm thấy như thế này thật là tốt có phải có cha có mẹ chính là hạnh phúc như thế này.
Nhưng niềm vui của cậu không kéo dài, khi ấy cậu vừa lên lớp ba sau khi từ trường học trở về thì nghe tin mẹ nuôi cậu mang thai, bọn họ vui mừng đến nỗi òa khóc nhưng đến khi nhìn thấy cậu bước vào nhà sắc mặt bọn họ liền thay đổi. Đêm hôm đó cậu nghe thấy bọn họ bàn bạc nhau đem cậu trả về cô nhi viện, tuy nhiên mẹ nuôi của cậu lại không đồng ý, bà ta cảm thấy nuôi cậu vài năm tốn kém biết bao hiện tại bà ta còn đang mang thai việc nặng nhọc trong nhà cần có người giúp đỡ.
Cuối cùng hai vợ chồng cũng giữ cậu lại. Lúc ấy cậu còn vui mừng cảm thấy mình vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc như lúc đầu mà không chút suy nghĩ nhiều về câu nói của mẹ nuôi kia.
Nhưng cuối cùng mộng tưởng tan vỡ, kể từ hôm ấy cậu chẳng khác gì người ở trong nhà, tuy bọn họ không bắt cậu nghỉ học bởi vì sợ hàng xóm xung quanh bàn tán nhưng mỗi khi cậu trở về thì không phải bị chửi thì chính là bị đánh, tất cả công việc trong nhà cậu đều phải làm.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua cậu trở nên chai lì với cuộc sống như thế, cả gia đình ba người xem cậu là người giúp việc mà sai xử, khi người em trai kia chuẩn bị đi học thì bọn họ lấy lý do trong nhà không có dư tiền mà bắt cậu nghỉ học nhưng khi ấy cậu đã bước sang lớp 10, với độ tuổi này cậu đã nhận thất rất rõ vì vậy cậu không thèm để ý lời nói của bọn họ mà chạy ra ngoài xin việc kiếm tiền tự mình đóng học phí cho mình.
Tuy mỗi lần trở về đều là những trận đòn roi đau đớn trầy da tróc vảy nhưng nó không thể cắt đứt được quyết tâm học tập của cậu. Lâu dừng bọn họ chẳng biết cậu làm gì vì vậy mặc kệ cậu chỉ cần cậu về nhà thì trở thành người rối mặc họ đầy đoạ là được.
Khi cậu lớn hơn, bọn họ liền phát hiện ra cậu có thể kiếm được tiền vì vậy từ người giúp việc cậu liền trở thành cây rụng tiền của cả nhà bọn họ, sau đó khi cậu ra trường vào một công ty khá tốt để làm việc bọn họ liền quan minh chính đại trở thành những kẻ chỉ biết xòe tay xin liền, chỉ cần họ không có tiền họ liền chạy đến làm ầm ĩ bắt cậu phải đưa tất cả tiền của cậu cho họ chỉ bởi vì họ đã nuôi cậu lớn, sau đó con của họ cũng không muốn đi làm ba người cứ thế an tâm thoải mái tiêu sài số tiền mà cậu cực khổ kiếm được.
Họ bắt cậu mua nhà, sau đó bắt cậu mua xe đến hiện tại lại bắt cậu lo liệu đám cưới cho con trai họ sau đó cậu lại phải mua nhà cùng mua xe cho con trai cùng con dâu họ. Cứ như vậy cả thể xác cùng tâm hồn của cậu đều mệt mỏi, nhưng cậu tỉnh ngộ rất sớm vì để có thể sống sót thoát khỏi móng vuốt của gia đình này cậu đã chuẩn bị rất lâu, chỉ cần chờ thêm một chút nữa cậu liền có thể tự do.
Nhưng Trần Túc chẳng thể nào ngờ được đến tận bây giờ khi cậu hạ quyết tâm cắt đứt mọi thứ thì lại xảy ra chuyện mà bản thân cậu không tài nào nghĩ đến được.