Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay
Chương 21: Nhà tổ
Ngủ lại thôn An Bình một đêm, sáng hôm sau khi ba người dùng xong bữa sáng liền thu dọn đồ đạt một chút rồi rời khỏi thôn.
Trước khi bị ép đưa đến nhà Vũ Hoàng Kính Trần Túc ngoại trừ hộ khẩu cùng giấy tờ tùy thân được đưa đến thì ngay cả một cái quần nhỏ cũng không có mà thay, mấy ngày qua trừ quần áo ở bệnh viện thì cậu đều mặc đồ của anh. Dáng người của cả hai khác xa nhau nên khi mặc vào cực kỳ rộng, áo thung được mặc trên người cậu chẳng khác nào một cái đầm dài qua mông, quần ngắn thì lại qua hơn đầu gối, nhìn vào chẳng khác nào con nít mặc đồ người lớn cả.
Trần Vân nhìn cũng biết được đồ trên người con trai mình không đúng kích cở vì vậy bà thu dọn quần áo của cậu rồi đem theo cùng, dù sao đây cũng là ngôi nhà cậu đã sống mười tám năm những đồ sinh hoạt hằng ngày của cậu đều có đủ.
Qua ngày thứ ba cuối cùng Trần Túc đã khỏe hơn rất nhiều, cậu không cần Vũ Hoàng Kính dìu đi nữa vì vậy những giỏ đồ được đem theo liền chia đều cho ba người cầm.
Từ thôn An Bình đến thôn Khê Tú phải đi qua hai chuyến xe, may nắm hai thôn không quá xa nên chỉ mất nữa ngày liền đến nơi.
Vũ Hoàng Kính đưa hai người đến căn nhà nhỏ trước đây anh từng ở, lấy nước đưa cho hai người rồi anh xoay người ra ngoài:
“Tạm thời nghỉ ngơi ở đây, con đi đến nhà tổ dọn dẹp một chút rồi chúng ta sẽ qua bên đó ở.”
Căn nhà nhỏ này trước đây bởi vì sống một mình nên anh tạm bợ, dù sao cũng không ở nhiều miễn có thể ngủ nghỉ là được, nhưng hiện tại đã khác người sống cùng đã tăng lên, anh không thể để bọn họ chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ thế này, dù anh cùng Trần Túc có thể ngủ thì không thể để người lớn như mẹ Vân ngủ được.
Trước đây ông nội anh đã từng sống ở nơi này, vì vậy có rất nhiều mảnh đất đứng tên của ông, sau này ông để lại tất cả cho anh, kể cả căn nhà tổ kia. Căn nhà nhỏ này chỉ xây một cách tạm bợ, thực chất căn nhà tổ mới là nơi anh phải dọn vào, nhưng căn nhà tổ quá to với một người sống vì vậy anh hoàn toàn không có ý định ở đó.
Trước đây khi người thân của anh còn tại thế thì căn nhà tổ luôn có người quét dọn nhưng sau khi họ qua đời, anh bận rộn với rất nhiều thứ nên không quan tâm đến căn nhà này nữa, sau đó bởi vì thoát khỏi tai mắt của những kẻ kia anh mới chạy đến đây rồi nhờ người tiếp tục dọn dẹp căn nhà tổ giúp mình.
Vũ Hoàng Kính cảm thấy dù không ở đây nhưng ít nhất nó là thứ duy nhất mà anh có thể cầm lấy sau khi mất hết tất cả mọi thứ.
Trần Túc cùng Trần Vân nhìn anh rời khỏi nhà liền bắt đầu tâm sự cùng nhau, hai mẹ con mấy tháng trời không gặp được nhau có rất nhiều điều muốn nói. Chuyện về Trần Nghị đã nói hết nên hai người cũng không nhắc đến nửa, cậu chỉ hỏi thăm bà mấy tháng qua như thế nào, bà cũng hỏi về tình hình của Trần gia kia.
Cuộc nói chuyện tuy hòa hợp nhưng tràn đầy nặng nề, hai mẹ con hiểu rất rõ về nhau nên có thể cảm nhận được sự thương tâm cùng thống khổ của nhau.
Trần Túc tuy không phải người được Trần Vân nuôi từ nhỏ nhưng cậu lại có toàn bộ ký ức cũng như cảm xúc của chủ nhân cơ thể này. Một thân xác nhưng từng chứa đựng hai linh hồn vì vậy chả khác nào như hai mà một.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bụng của hai người đã đói meo mà kêu lên vài tiếng kháng nghị.
Trần Vân mỉm cười đứng dậy:
“Để mẹ làm chút gì đó ăn trưa.”
Trần Túc cũng đứng lên nói:
“Để con phụ.”
“Không cần, con đi kiếm Kính Kính đi.”
Trần Vân lắc đầu từ chối, bà đẩy cậu ra khỏi cửa rồi xoay người tìm kiếm xem có thứ gì để nấu ăn hay không.
Đứng thẩn thờ trước cửa trong chốc lát, Trần Túc liền thở dài rồi đi tìm Vũ Hoàng Kính. Cậu không rõ thôn làng này vì vậy chẳng biết nhà tổ của nhà họ Vũ ở nơi nào, nhưng không sao vết thương trên người cậu đã khỏe xem như đi vòng quanh thôn rèn luyện một chút.
“Đó là ai vậy, hình như không phải người trong thôn.”
“Ông không biết à, tôi nghe nói thằng bé là chồng của thằng nhóc họ Vũ đó.”
“Cái gì, hai thằng con trai mà kết hôn với nhau à.”
“Ông sao vậy, thời đại nào rồi mà còn cổ hủ.”
“Mà nghe nói cũng kỳ quái, hình như thằng bé bị đánh cho hôn mê rồi đem đến.”
“Chẳng lẽ là ép hôn, thằng bé nhà họ Vũ tồi tệ thế à.”
“Đừng nói bậy, tôi nghe nói thằng bé do cha mẹ ruột đưa tới đó.”
“Gia đình hào môn đúng là một mớ bong bóng, tội nghiệp cho thằng bé.”
“Ai nói không phải. Nhưng tôi nghe thím Thẩm giúp đỡ dọn dẹp nói lại, thằng bé họ Vũ cũng đáng thương lắm.”
Dọc đường đi những tiếng bàn tán xôn xao ở xung quanh vang lên. Hiện tại là giờ cơm những người nông dân đang ngồi tránh nắng ở dưới những tán cây rộng lớn, họ vừa dùng cơm vừa tán gẫu với nhau.
Trong thôn làng nhỏ những tiết mục giải trí rất ít vì vậy người dân thường bàn tán những chuyện xảy ra trong thôn, đây đều là thú vui của thôn làng.
Trần Túc nghe bọn họ nói cũng không quá để tâm, dù sao những người rảnh rỗi này chỉ tìm kiếm chủ đề để mua vui cho mình, mặc dù có một số người rất đáng ghét, họ đem những chủ đề bàn tán này thành thứ để dây nghiến người khác nhưng phần lớn bọn họ chỉ là nói cho vui miệng sau đó xoay người liền quên đi. Vì vậy cậu cũng không cần xen vào chỉ cần coi như không nghe thấy rồi rời đi là tốt rồi.
Trước khi bị ép đưa đến nhà Vũ Hoàng Kính Trần Túc ngoại trừ hộ khẩu cùng giấy tờ tùy thân được đưa đến thì ngay cả một cái quần nhỏ cũng không có mà thay, mấy ngày qua trừ quần áo ở bệnh viện thì cậu đều mặc đồ của anh. Dáng người của cả hai khác xa nhau nên khi mặc vào cực kỳ rộng, áo thung được mặc trên người cậu chẳng khác nào một cái đầm dài qua mông, quần ngắn thì lại qua hơn đầu gối, nhìn vào chẳng khác nào con nít mặc đồ người lớn cả.
Trần Vân nhìn cũng biết được đồ trên người con trai mình không đúng kích cở vì vậy bà thu dọn quần áo của cậu rồi đem theo cùng, dù sao đây cũng là ngôi nhà cậu đã sống mười tám năm những đồ sinh hoạt hằng ngày của cậu đều có đủ.
Qua ngày thứ ba cuối cùng Trần Túc đã khỏe hơn rất nhiều, cậu không cần Vũ Hoàng Kính dìu đi nữa vì vậy những giỏ đồ được đem theo liền chia đều cho ba người cầm.
Từ thôn An Bình đến thôn Khê Tú phải đi qua hai chuyến xe, may nắm hai thôn không quá xa nên chỉ mất nữa ngày liền đến nơi.
Vũ Hoàng Kính đưa hai người đến căn nhà nhỏ trước đây anh từng ở, lấy nước đưa cho hai người rồi anh xoay người ra ngoài:
“Tạm thời nghỉ ngơi ở đây, con đi đến nhà tổ dọn dẹp một chút rồi chúng ta sẽ qua bên đó ở.”
Căn nhà nhỏ này trước đây bởi vì sống một mình nên anh tạm bợ, dù sao cũng không ở nhiều miễn có thể ngủ nghỉ là được, nhưng hiện tại đã khác người sống cùng đã tăng lên, anh không thể để bọn họ chen chúc ở trong một căn nhà nhỏ thế này, dù anh cùng Trần Túc có thể ngủ thì không thể để người lớn như mẹ Vân ngủ được.
Trước đây ông nội anh đã từng sống ở nơi này, vì vậy có rất nhiều mảnh đất đứng tên của ông, sau này ông để lại tất cả cho anh, kể cả căn nhà tổ kia. Căn nhà nhỏ này chỉ xây một cách tạm bợ, thực chất căn nhà tổ mới là nơi anh phải dọn vào, nhưng căn nhà tổ quá to với một người sống vì vậy anh hoàn toàn không có ý định ở đó.
Trước đây khi người thân của anh còn tại thế thì căn nhà tổ luôn có người quét dọn nhưng sau khi họ qua đời, anh bận rộn với rất nhiều thứ nên không quan tâm đến căn nhà này nữa, sau đó bởi vì thoát khỏi tai mắt của những kẻ kia anh mới chạy đến đây rồi nhờ người tiếp tục dọn dẹp căn nhà tổ giúp mình.
Vũ Hoàng Kính cảm thấy dù không ở đây nhưng ít nhất nó là thứ duy nhất mà anh có thể cầm lấy sau khi mất hết tất cả mọi thứ.
Trần Túc cùng Trần Vân nhìn anh rời khỏi nhà liền bắt đầu tâm sự cùng nhau, hai mẹ con mấy tháng trời không gặp được nhau có rất nhiều điều muốn nói. Chuyện về Trần Nghị đã nói hết nên hai người cũng không nhắc đến nửa, cậu chỉ hỏi thăm bà mấy tháng qua như thế nào, bà cũng hỏi về tình hình của Trần gia kia.
Cuộc nói chuyện tuy hòa hợp nhưng tràn đầy nặng nề, hai mẹ con hiểu rất rõ về nhau nên có thể cảm nhận được sự thương tâm cùng thống khổ của nhau.
Trần Túc tuy không phải người được Trần Vân nuôi từ nhỏ nhưng cậu lại có toàn bộ ký ức cũng như cảm xúc của chủ nhân cơ thể này. Một thân xác nhưng từng chứa đựng hai linh hồn vì vậy chả khác nào như hai mà một.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bụng của hai người đã đói meo mà kêu lên vài tiếng kháng nghị.
Trần Vân mỉm cười đứng dậy:
“Để mẹ làm chút gì đó ăn trưa.”
Trần Túc cũng đứng lên nói:
“Để con phụ.”
“Không cần, con đi kiếm Kính Kính đi.”
Trần Vân lắc đầu từ chối, bà đẩy cậu ra khỏi cửa rồi xoay người tìm kiếm xem có thứ gì để nấu ăn hay không.
Đứng thẩn thờ trước cửa trong chốc lát, Trần Túc liền thở dài rồi đi tìm Vũ Hoàng Kính. Cậu không rõ thôn làng này vì vậy chẳng biết nhà tổ của nhà họ Vũ ở nơi nào, nhưng không sao vết thương trên người cậu đã khỏe xem như đi vòng quanh thôn rèn luyện một chút.
“Đó là ai vậy, hình như không phải người trong thôn.”
“Ông không biết à, tôi nghe nói thằng bé là chồng của thằng nhóc họ Vũ đó.”
“Cái gì, hai thằng con trai mà kết hôn với nhau à.”
“Ông sao vậy, thời đại nào rồi mà còn cổ hủ.”
“Mà nghe nói cũng kỳ quái, hình như thằng bé bị đánh cho hôn mê rồi đem đến.”
“Chẳng lẽ là ép hôn, thằng bé nhà họ Vũ tồi tệ thế à.”
“Đừng nói bậy, tôi nghe nói thằng bé do cha mẹ ruột đưa tới đó.”
“Gia đình hào môn đúng là một mớ bong bóng, tội nghiệp cho thằng bé.”
“Ai nói không phải. Nhưng tôi nghe thím Thẩm giúp đỡ dọn dẹp nói lại, thằng bé họ Vũ cũng đáng thương lắm.”
Dọc đường đi những tiếng bàn tán xôn xao ở xung quanh vang lên. Hiện tại là giờ cơm những người nông dân đang ngồi tránh nắng ở dưới những tán cây rộng lớn, họ vừa dùng cơm vừa tán gẫu với nhau.
Trong thôn làng nhỏ những tiết mục giải trí rất ít vì vậy người dân thường bàn tán những chuyện xảy ra trong thôn, đây đều là thú vui của thôn làng.
Trần Túc nghe bọn họ nói cũng không quá để tâm, dù sao những người rảnh rỗi này chỉ tìm kiếm chủ đề để mua vui cho mình, mặc dù có một số người rất đáng ghét, họ đem những chủ đề bàn tán này thành thứ để dây nghiến người khác nhưng phần lớn bọn họ chỉ là nói cho vui miệng sau đó xoay người liền quên đi. Vì vậy cậu cũng không cần xen vào chỉ cần coi như không nghe thấy rồi rời đi là tốt rồi.