Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 60: Đương nhiên lựa chọn bao che a
Lý Vô Định quay về lại quân lều, Tiêu Dư An ngồi xếp bằng trên thảm long nhìn hắn: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tướng sĩ đánh nhau, đã xử lý.” Lý Vô Định đáp.
Tiêu Dư An gật gật đầu: “Đúng rồi, thùng cơm tướng quân đâu?”
“Hoàng thượng người là hỏi Phạm Thống* đúng không?”
“Đúng đúng đúng, thùng cơm.”
(*Phạm Thống và thùng cơm là từ đồng âm đều đọc là ‘fàn tǒng’. Thùng cơm có nghĩa là đồ ăn hại :))))) )
Thân tín Vũ Ninh vương gia, người được chọn thứ hai cho vị trí đại tướng quân.
Lý Vô Định đáp: “Phạm tướng quân ngày thường không thường đến doanh trại.”
Tiêu Dư An đành chịu mà một tay đỡ đầu, đây chính là lý đo hắn xoắn xuýt: “Nếu như dựa theo nguyên tác mà đến, đem vị trí đại tướng quân cho Phạm Thống, vậy tướng sĩ Bắc quốc sẽ ngày càng chán nản, hoàn toàn ko có khí thế.
Nhưng nếu mà cho Lý Vô Định, Lý Vô Định đến lúc đó một cái làm phản, Bắc quốc sẽ giống chim trong lồng, ba ba trong hũ, tùy ý cho thiết kỵ Nam Yến quốc giẫm đạp.
Thấy Tiêu Dư An không nói không rằng, tư thế ngồi Lý Vô Định thẳng thắp, hai tay bỏ trên đầu gối, kiên trì mà chờ đợi.
Đội nhiên, ngoài lều truyền đến một trận tiếng reo hò cổ vũ, Tiêu Dư An một cái bị gián đoạn suy nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lý Vô Định đáp: “Chắc là có người tỉ võ thắng rồi.”
“Bắt đầu rồi?” Tiêu Dư An đứng dậy, “Vậy trước tiên đi xem xem đi.”
Hai người đi ra khỏi quân lều, hướng nơi tỉ võ mà đi, Án Hà Thanh vốn gác ở trước quân lều vội vàng đi theo.
Ba người hướng nơi tỉ võ mà đi, đi được một lúc, Tiêu Dư An đột nhiên ngừng lại, quay qua người, nắm lên lòng bàn tay của Án Hà Thanh nhìn một cái, rồi đưa tay phủi đi cát trên trán và đuôi tóc của hắn, sau đó hỏi: “Ai động ngươi?”
Án Hà Thanh: “Không ai.”
Lý Vô Định: “Nhiếp Nhị.”
Cùng nhau đồng thanh, đáp án bất đồng.
Tiêu Dư An nhìn nhìn Án Hà Thanh rồi lại nhìn nhìn Lý Vô Định, sau đó chỉ Lý Vô Định: “Ngươi nói.”
“Lúc nãy tướng sĩ xung đột đánh nhau, là ta quản thúc không thỏa đáng, xin hoàng thượng tha… …”
Tiêu Dư An cắt lời hắn: “Cái tên lúc nãy, ngươi nói thêm một lần nữa?”
Lý Vô Định không hiểu, nhưng vẫn nói: “Nhiếp Nhị.”
Nhiếp Nhị?
Tiêu Dư An hai ngón tay đỡ lấy cầm suy nghĩ.
Cái tên này quá quen thuộc rồi, nhưng mà Tiêu Dư An một cái không nghĩ ra tình tiết của hắn trong nguyên tác.
Bên đó lại một lần nửa truyền đến tiếng reo hò cổ vũ và vỗ tay, Tiêu Dư An nén xuống nghi hoặc hỗn loạn lộn xộn, ngẩn mắt nhìn đi.
Chỉ thấy nơi không xa, Tạ Thuần Quy vỗ ngựa hướng lên đằng trước, giương cung vắt tên, thần sắc chăm chú đem cung kéo thành trăng tròn, một tên bắn trúng hồng tâm, tốt cho một vị thiếu niên hăng hái hăm hở tiếng vỗ tay liên tục, Tạ Thuần Quy không có lộ ra thần sắc tự kiêu, nhảy xuống lưng ngựa, đối với đám người reo hò chắp tay cảm tạ.
Có người lên trước đến báo: “Lý tướng quân, thành tích thuật cưỡi ngựa đã có rồi, đứng đầu là con út Tạ gia, Tạ Thuần Quy.”
Không cảm thấy bất ngờ, Lý Vô Định mỉm cười: “Ừm, ta biết rồi.”
Sau kỹ thuật cưỡi ngựa là tỉ võ, bởi vì số lượng người tham gia thi đấu quá nhiều, đã phân ra hai võ đài, Tiêu Dư An vô cùng hứng thú mà đứng dưới một trong hai cái võ đài đó coi thi đấu, đột nhiên nghe thấy sau khi một tướng sĩ có khuôn mặt sắc sảo chiến thắng bên dưới có người hét: “Được a, có ngươi a Nhiếp Nhị.”
Tiêu Dư An vội vàng đem ánh mắt đặt trên người tên tướng sĩ đó, lại thấy tên tướng sĩ đó đối với người dưới võ đài làm một động tác tay cực kỳ khiêu khích.
Hướng động tác tay nhắm vào chính là Án Hà Thanh.
Thấy Án Hà Thanh rời đi ánh mắt, Nhiếp Nhị lập tức cười giễu cợt.
Tiêu Dư An đột nhiên phản ứng qua lại cái tên Nhiếp Nhị này là ai.
Trong nguyên tác, Nam Yến quốc nước vỡ, Án Hà Thanh từ Nam Yến quốc một đường bị áp tới Bắc quốc, chính là tên tướng sĩ này phụ trách.
Tên tướng sĩ này bởi vì anh trai chết nơi chiến trường, cho nên cực kỳ chán ghét người của Nam Yến quốc, suốt quảng đường đối với Án Hà Thanh dùng hết thủ đoạn làm nhục, không những không cho thức ăn hoặc là chỉ cho những thức ăn đã mốc, thậm chí xém chút phế đi cánh tay trái của Án Hà Thanh!
Một đoạn Tiêu Dư An đối với trong nguyên tác ấn tượng cực sâu, chính là tên tướng sĩ này đem đầu của Án Hà Thanh nhấn vào trong nước bẩn, độc ác mà nói: “Ngươi không phải con chó sao? Tại sao không sủa a? Nào, sủa hai tiếng nghe coi, sủa rồi sẽ cho ngươi ăn.”
Được rồi, bởi vì Án Hà Thanh hắc hóa làm bước đệm, Tiêu Dư An hiểu.
Thế là hắn một bên cảm khái tình tiết yêu cầu không còn cách nào, một bên ở dưới khu bình luận soạn ra ba trăm chữ tác giả ngươi cái tên mẹ ghẻ, xin hãy nhận lấy lưỡi lam của ta cảm ơn. Một chút không thoải mái từ đáy lòng Tiêu tổng tài nhảy lên, hắn không tự tại mà xắn tay áo cẩm y, sau đó quay đầu đối với Án Hà Thanh nói: “Ta cảm thấy nếu như ta bây giờ khoác lên một bộ vest và một điếu xì-gà, con đường tổng tài bá đạo của ta là có thể mở ra một chương mới rồi.”
Án Hà Thanh nghe không hiểu: “Cái gì?”
Tiêu Dư An nhìn hắn cười nhẹ, sau đó chống đỡ võ đài mà nhảy lên, đối với Nhiếp Nhị trên võ đài câu tay: “Đến đây, hai chúng ra luyện tập.”
“Tướng sĩ đánh nhau, đã xử lý.” Lý Vô Định đáp.
Tiêu Dư An gật gật đầu: “Đúng rồi, thùng cơm tướng quân đâu?”
“Hoàng thượng người là hỏi Phạm Thống* đúng không?”
“Đúng đúng đúng, thùng cơm.”
(*Phạm Thống và thùng cơm là từ đồng âm đều đọc là ‘fàn tǒng’. Thùng cơm có nghĩa là đồ ăn hại :))))) )
Thân tín Vũ Ninh vương gia, người được chọn thứ hai cho vị trí đại tướng quân.
Lý Vô Định đáp: “Phạm tướng quân ngày thường không thường đến doanh trại.”
Tiêu Dư An đành chịu mà một tay đỡ đầu, đây chính là lý đo hắn xoắn xuýt: “Nếu như dựa theo nguyên tác mà đến, đem vị trí đại tướng quân cho Phạm Thống, vậy tướng sĩ Bắc quốc sẽ ngày càng chán nản, hoàn toàn ko có khí thế.
Nhưng nếu mà cho Lý Vô Định, Lý Vô Định đến lúc đó một cái làm phản, Bắc quốc sẽ giống chim trong lồng, ba ba trong hũ, tùy ý cho thiết kỵ Nam Yến quốc giẫm đạp.
Thấy Tiêu Dư An không nói không rằng, tư thế ngồi Lý Vô Định thẳng thắp, hai tay bỏ trên đầu gối, kiên trì mà chờ đợi.
Đội nhiên, ngoài lều truyền đến một trận tiếng reo hò cổ vũ, Tiêu Dư An một cái bị gián đoạn suy nghĩ, ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lý Vô Định đáp: “Chắc là có người tỉ võ thắng rồi.”
“Bắt đầu rồi?” Tiêu Dư An đứng dậy, “Vậy trước tiên đi xem xem đi.”
Hai người đi ra khỏi quân lều, hướng nơi tỉ võ mà đi, Án Hà Thanh vốn gác ở trước quân lều vội vàng đi theo.
Ba người hướng nơi tỉ võ mà đi, đi được một lúc, Tiêu Dư An đột nhiên ngừng lại, quay qua người, nắm lên lòng bàn tay của Án Hà Thanh nhìn một cái, rồi đưa tay phủi đi cát trên trán và đuôi tóc của hắn, sau đó hỏi: “Ai động ngươi?”
Án Hà Thanh: “Không ai.”
Lý Vô Định: “Nhiếp Nhị.”
Cùng nhau đồng thanh, đáp án bất đồng.
Tiêu Dư An nhìn nhìn Án Hà Thanh rồi lại nhìn nhìn Lý Vô Định, sau đó chỉ Lý Vô Định: “Ngươi nói.”
“Lúc nãy tướng sĩ xung đột đánh nhau, là ta quản thúc không thỏa đáng, xin hoàng thượng tha… …”
Tiêu Dư An cắt lời hắn: “Cái tên lúc nãy, ngươi nói thêm một lần nữa?”
Lý Vô Định không hiểu, nhưng vẫn nói: “Nhiếp Nhị.”
Nhiếp Nhị?
Tiêu Dư An hai ngón tay đỡ lấy cầm suy nghĩ.
Cái tên này quá quen thuộc rồi, nhưng mà Tiêu Dư An một cái không nghĩ ra tình tiết của hắn trong nguyên tác.
Bên đó lại một lần nửa truyền đến tiếng reo hò cổ vũ và vỗ tay, Tiêu Dư An nén xuống nghi hoặc hỗn loạn lộn xộn, ngẩn mắt nhìn đi.
Chỉ thấy nơi không xa, Tạ Thuần Quy vỗ ngựa hướng lên đằng trước, giương cung vắt tên, thần sắc chăm chú đem cung kéo thành trăng tròn, một tên bắn trúng hồng tâm, tốt cho một vị thiếu niên hăng hái hăm hở tiếng vỗ tay liên tục, Tạ Thuần Quy không có lộ ra thần sắc tự kiêu, nhảy xuống lưng ngựa, đối với đám người reo hò chắp tay cảm tạ.
Có người lên trước đến báo: “Lý tướng quân, thành tích thuật cưỡi ngựa đã có rồi, đứng đầu là con út Tạ gia, Tạ Thuần Quy.”
Không cảm thấy bất ngờ, Lý Vô Định mỉm cười: “Ừm, ta biết rồi.”
Sau kỹ thuật cưỡi ngựa là tỉ võ, bởi vì số lượng người tham gia thi đấu quá nhiều, đã phân ra hai võ đài, Tiêu Dư An vô cùng hứng thú mà đứng dưới một trong hai cái võ đài đó coi thi đấu, đột nhiên nghe thấy sau khi một tướng sĩ có khuôn mặt sắc sảo chiến thắng bên dưới có người hét: “Được a, có ngươi a Nhiếp Nhị.”
Tiêu Dư An vội vàng đem ánh mắt đặt trên người tên tướng sĩ đó, lại thấy tên tướng sĩ đó đối với người dưới võ đài làm một động tác tay cực kỳ khiêu khích.
Hướng động tác tay nhắm vào chính là Án Hà Thanh.
Thấy Án Hà Thanh rời đi ánh mắt, Nhiếp Nhị lập tức cười giễu cợt.
Tiêu Dư An đột nhiên phản ứng qua lại cái tên Nhiếp Nhị này là ai.
Trong nguyên tác, Nam Yến quốc nước vỡ, Án Hà Thanh từ Nam Yến quốc một đường bị áp tới Bắc quốc, chính là tên tướng sĩ này phụ trách.
Tên tướng sĩ này bởi vì anh trai chết nơi chiến trường, cho nên cực kỳ chán ghét người của Nam Yến quốc, suốt quảng đường đối với Án Hà Thanh dùng hết thủ đoạn làm nhục, không những không cho thức ăn hoặc là chỉ cho những thức ăn đã mốc, thậm chí xém chút phế đi cánh tay trái của Án Hà Thanh!
Một đoạn Tiêu Dư An đối với trong nguyên tác ấn tượng cực sâu, chính là tên tướng sĩ này đem đầu của Án Hà Thanh nhấn vào trong nước bẩn, độc ác mà nói: “Ngươi không phải con chó sao? Tại sao không sủa a? Nào, sủa hai tiếng nghe coi, sủa rồi sẽ cho ngươi ăn.”
Được rồi, bởi vì Án Hà Thanh hắc hóa làm bước đệm, Tiêu Dư An hiểu.
Thế là hắn một bên cảm khái tình tiết yêu cầu không còn cách nào, một bên ở dưới khu bình luận soạn ra ba trăm chữ tác giả ngươi cái tên mẹ ghẻ, xin hãy nhận lấy lưỡi lam của ta cảm ơn. Một chút không thoải mái từ đáy lòng Tiêu tổng tài nhảy lên, hắn không tự tại mà xắn tay áo cẩm y, sau đó quay đầu đối với Án Hà Thanh nói: “Ta cảm thấy nếu như ta bây giờ khoác lên một bộ vest và một điếu xì-gà, con đường tổng tài bá đạo của ta là có thể mở ra một chương mới rồi.”
Án Hà Thanh nghe không hiểu: “Cái gì?”
Tiêu Dư An nhìn hắn cười nhẹ, sau đó chống đỡ võ đài mà nhảy lên, đối với Nhiếp Nhị trên võ đài câu tay: “Đến đây, hai chúng ra luyện tập.”