Yêu Quái Thời Đại Tinh Tế

Chương 22: Ta Mới Không Cần Dây Cáp!



Ban mai chiếu rọi sưởi ấm thế gian, Bạch Niên hôm nay vậy nhưng hiếm hoi lại dậy sớm hơn Hàn Tiêu Hãn.

Thật ấm.

Cả thân và tâm đều tràn ngập ấm áp.

Bỗng cậu bật cười. Tiếng cười khẽ khàng bên tai khiến y tỉnh giấc, thấy người bên cạnh vậy nhưng đã tỉnh thì quan tâm hỏi.

"Sao lại dậy sớm như vậy?"

Dang rộng tay ôm chầm lấy đối phương, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của y mà vui vẻ nói "Tôi đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ nha."

Biểu tình y đầy vẻ bất đắc dĩ "Vui nên liền dậy sớm sao? Cậu là con thỏ kỳ lạ gì thế này?"

Bạch Niên ngồi bật dậy, dáng vẻ đầy cao thâm mà nói "Tôi nói anh nghe. Tôi đây chính là thỏ tinh đến từ Hành Tinh Xanh, đã tu luyện ngàn năm để hóa hình, sống sót trên tàu vũ trụ vạn năm. Anh có thể gọi tôi là Bạch Yêu Tôn!"

Cố gắng nghiêm túc nghe thỏ nhỏ bịa chuyện sinh sự, Hàn Tiêu Hãn rất muốn dùng dáng vẻ nghiêm túc để gật đầu. Vậy nhưng vẫn là không nhịn nổi mà phì ra cười, cười đến ứa nước mắt.

Vẻ mặt ngây ngô của cậu hiện đầy dấu chấm hỏi, khó hiểu hỏi y "Hãn Hãn, sao anh lại cười?"

Rõ ràng đã nghiêm túc nói ra thân phận của bản thân cho y biết, như thế nào lại cười đến kỳ quái như thế chứ.

Nâng tay nhéo cái mũi nhỏ của cậu, y nhịn xuống ý cười của bản thân mà nói "Thỏ con à, tôi cảm thấy cậu nên hạn chế thời gian chơi game tu tiên cùng coi phim kiếm hiệp, tu chân ít lại một chút. Bằng không, không bao lâu nữa cậu sẽ muốn mặc luôn trường bào đu dây cáp mất."

Đây rõ ràng là đang khinh thường cậu mà!

Hai má bành bao phồng lên giận dỗi, Bạch Niên kéo tay y cắn mạnh một cái trút giận.

Cậu vốn ngồi xếp bằng trên giường, nháy mắt đã nhẹ nhàng bay lên, giương nanh múa vuốt nói "Ai cần dây cáp để bay chứ!?"



Bổn Yêu Tôn yêu thuật đầy mình! Thứ gọi là dây cáp kia thật sự là hạ thấp cậu mà!

Hàn Tiêu Hãn thoáng ngạc nhiên, y không ngờ đến được vậy nhưng thỏ con lại thật biết bay.

Trước đây thỏ nhỏ cũng bay vài vòng tiêu cơm, vậy nhưng những thời điểm đó y đều không có nhà nên không hề biết.

Thả người rơi đè lên y, Bạch Niên vẫn thật không vui khi bị nghi ngờ, nhưng cậu lại không biết nên răn đe như thế nào mới tốt.

Phải suy nghĩ kĩ mới được.

Buổi sáng nháo nhào trên giường cứ như vậy mà bắt đầu một ngày mới.

Hàn Tiêu Hãn như mọi khi mà đến quân đoàn do mình quản lý, vừa lúc hôm nay có tân binh gia nhập, phải ra mặt huấn luyện.

Áo phông quân dụng màu đen ôm sát cơ thể để lọi ra cơ thể chuẩn chỉnh đẹp mắt, vậy nhưng hôm nay mọi người lại để ý đến thứ còn hấp dẫn hơn cơ.

Liếc mắt nhìn quân đoàn dưới trướng mình dù đang đứng nghiêm nhưng ánh mắt tất cả đều tập trung về một chỗ.

Y chấp hai tay ra sau, lớn giọng nghiêm khắc hỏi "Các cậu nói cho tôi, tất cả đang nhìn gì!?"

Dominic đứng ở hàng đầu lớn giọng đáp lại "Báo cáo Tướng quân! Chúng tôi đang nhìn dấu răng thỏ trên tay ngài!"

Cả một đám người phía sau dù đứng nghiêm nhưng mặt đều đã nghẹn đỏ, bờ vai run rẩy dữ dội.

Nhịn cười rất cực khổ a.

Trên mặt Hàn Tiêu Hãn không chút thay đổi, y chỉ ồ một tiếng rồi nói "Vậy thì tiếp tục huấn luyện thôi. Tất cả tập hợp, chạy nâng cao đùi mười vòng quanh quân khu!"

Lần này vai đã ngừng run, nhưng chân lại có chút lung lay.

Chạy mười vòng? Có thể.



Nhưng nâng cao đùi là cái gì đây!? Chạy xong bọn họ còn đi lại bình thường được không!?

Vẫn chưa hết, y nói tiếp "Chạy xong thì tất cả đi theo Trung tá Dominic chép tay một lần quân quy, coi như để lính mới làm quen với quân quy, để lính cũ nhớ rõ những chỗ đã quên."

Nhìn bóng lưng dần xa, trong lòng các binh sĩ ở đây đều kêu gào thảm thiết.

Ác ma!

Mọi sự đáng sợ của ngài không phải nên dành cho trùng tộc ngoài kia sao!? Như thế nào lại dành cho chúng ta, những hạ cấp đáng yêu của ngài!?

***

Bên này kêu gào trong đau đớn, bên kia Bạch Niên vừa nhìn thấy Hồ Cơ thì trong lòng đã có ý xấu.

Thấy cái nụ cười gian tà kia trên mặt cậu, hắn ta nhướn mày hỏi "Là ai xui xẻo chọc vào ngài đây vậy?"

Thỏ nhỏ hếch mũi nói "Không có ai xui xẻo, chỉ có kẻ mắt mù không thấy hào quang chói lóa của bổn tôn mà thôi."

Vẻ mặt hắn ta chết lặng, nói tóm lại chính là có kẻ xui xẻo bị thỏ đen nhỏ để ý.

Thế nên là đêm đó, cả Hàn gia đều đã ngủ say.

Thỏ nhỏ mở mắt ra nhìn người nằm bên cạnh, khóe môi nhếch lên ý cười xấu xa.

Bàn tay nâng lên mang theo một tia yêu khí, thoáng lướt qua mặt đối phương. Nhìn yêu khí dần xâm nhập, trong lòng thỏ nhỏ cười ha hả đầy đắc ý.

Đêm 'xuân' đáng giá ngàn vàng, hi vọng Hãn Hãn sẽ thích giấc mộng này a.

Tâm như ý nguyện, Bạch Niên vui vẻ chìm vào giấc ngủ, mà người bên cạnh đêm nay lại có chút khó ngủ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...